• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1798-1800

Chương 1798: Tư Mã Minh Húc

Bất luận bạn có bối cảnh như thế nào, bất luận có thân phận cao quý tới đâu thì ở trước mặt Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thể như vật làm nền, gần như khiến cho Khổng Thiên Tường tới bờ vực sụp đổ.

Tiêu Chính Văn chỉ tuỳ ý tung ra một đòn, sau khi xuyên thủng bốn mươi chín tầng kết giới còn đánh cho hai người Joseph và Hodar bị trọng thương, chuyện này rõ ràng quá đáng sợ, thậm chí còn vượt khỏi phạm vi nhận biết của Khổng Thiên Tường.

Đặc biệt là câu nói mà Đông Phương Tuyết Ngưng đã nói trước khi Tiêu Chính Văn tới, lúc này lại càng không ngừng vang vọng bên tai Khổng Thiên Tường.

Câu nói đó giống như một mũi đâm sắc nhọn cắm sâu vào trong tâm tưởng yếu ớt của Khổng Thiên Tường!

Đừng nói là Khổng Thiên Tường nhất thời chẳng thể tiếp nhận được sự thật trước mắt, ngay cả trên mặt Trần Nguyệt Nhi cũng nở một nụ cười khổ.

Vừa mới ban nãy, cô ta vẫn còn khuyên Tiêu Chính Văn, thậm chí ngay cả cô ta cũng hoài nghi Tiêu Chính Văn căn bản chẳng thể có thực lực mạnh tới vậy, thế nhưng bây giờ thì sao?

Tiêu Chính Văn chỉ tuỳ ý tung ra một đòn, không chỉ xuyên qua bốn mươi chín tầng kết giới mà còn khiến cho mấy người Joseph hoá thành bụi máu!

Hơn nữa hành vi của Tiêu Chính Văn càng thêm chứng thực cho câu nói lúc ban đầu kia của anh, anh chưa từng bận tâm tới Huyền Thiên Đạo Cung, với thực lực của anh thì quả thực có tư cách xem thường Huyền Thiên Đạo Cung!

Chứ không phải Huyền Thiên Đạo Cung khinh thường anh!

Nếu như ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không có tư cách được Huyền Thiên Đạo Cung lựa chọn, vậy thì tất cả những người đang có mặt e rằng đều không có tư cách bước vào Huyền Thiên Đạo Cung!

Dù là những nhân vật như sát thần Bạch Khởi và Hạng Vương, so với Tiêu Chính Văn thì vẫn còn kém xa nhiều lắm.

Thậm chí có thể nói từ xa xưa tới nay, ở độ tuổi giống như Tiêu Chính Văn, chưa nói tới người có thể so bì, dù là người có thể đứng sau ngước nhìn anh cũng không có nốt!

Kỷ lục mà mấy người Bạch Khởi lập ra, ở trước mắt Tiêu Chính Văn rõ ràng chỉ là một trò cười không hơn không kém mà thôi.

Khoảnh khắc này, một luồng khí tức vô cùng khủng bố lao thẳng lên trời từ phía của Âu Lục.

Cùng lúc này, giống như cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ đó, ngay cả Chu Chấn Long cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.

“Lẽ nào…là người của Ngọc Khuyết Cung ra tay sao?”

Chu Chấn Long nhíu chặt chân mày, ánh mắt u ám nhìn về phía Âu Lục.

Mà lúc này, Lý Chính Đạo cũng đặt tách trà trong tay xuống, đứng dậy với biểu cảm vô cùng khó coi.

“Thiếu chủ, nếu như tôi đoán không nhầm thì có lẽ là thiếu cung chủ Tư Mã Minh Húc của Ngọc Khuyết Cung!”

Ông lão đứng bên cạnh Lý Chính Đạo trầm giọng nói.

Lần này, ngay cả hộ vệ số một của nhà họ Lý đi theo bên cạnh Lý Chính Đạo cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, không khó để tưởng tượng rốt cuộc thì đối phương đáng sợ tới độ nào.

Mặc dù nói Tư Mã Minh Húc cũng ở trong thế hệ trẻ tuổi, thế nhưng chiến lực của người này có thể nói là đẳng cấp thực thụ trong lớp thanh niên.

Tư Mã Thị lập nghiệp từ thời Hán, sau đó thành lập được Đại Tấn, hơn nữa cao thủ bên trong gia tộc lại rất nhiều, Tư Mã Minh Húc chính là người được Ngọc Khuyết Cung – một trong số những thế lực lớn thần bí nhất của vùng ngoài lãnh thổ xem trọng, được cung chủ của Ngọc Khuyết Cung thu nhận làm đại đệ tử quan môn.

Trong vòng một trăm năm, Tư Mã Minh Húc liên tiếp đột phá lên cảnh giới Thiên Vương, Thiên Thần rồi Nhân Vương, có thể nói rằng hắn lại là một truyền thuyết của vùng ngoài lãnh thổ.

Thậm chí có người từng dự đoán, chỉ cần có thêm thời gian, Tư Mã Minh Húc nhất định sẽ trở thành nhân vật số một của vùng ngoài lãnh thổ!

Không quá lời khi nói thanh danh của hắn cũng chẳng thua kém gì so với thanh danh của Tiêu Chính Văn ở trong thế tục!

Hơn nữa, thực lực của người này, cho tới bây giờ vẫn là một ẩn số, căn bản chẳng có ai biết Tư Mã Minh Húc của bây giờ đã đạt tới cảnh giới gì, càng chưa có ai thấy được hắn đích thân ra tay.

Chỉ là có một lần, một thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ đắc tội với Tư Mã Minh Húc, thế lực lớn đó vốn chưa từng coi một thanh niên trẻ tuổi giống như Tư Mã Minh Húc ra gì.

Thế nhưng Tư Mã Minh Húc chỉ ra hiệu bằng ánh mắt cho thư đồng đứng bên cạnh mình, thư đồng đó liền tự tay giết chết một cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm!

Từ một đại diện có thể nhìn thấy hết tất cả, một thư đồng nhỏ bé cũng có thực lực khủng bố tới vậy, huống hồ là bản thân Tư Mã Minh Húc?

Thậm chí có không ít người tài sau khi gặp Tư Mã Minh Húc đều có những đánh giá rất cao về hắn, trong đó không ít người cho rằng nếu như hắn sinh ra sớm hơn thì trên thế giới này e rằng sẽ không có những nhân vật như Bạch Khởi và Hạng Vũ.

Từ đó có thể thấy, Tư Mã Minh Húc có địa vị như thế nào ở vùng ngoài lãnh thổ.

“Người này vẫn luôn là một ẩn số, nghe nói năm đó anh ta chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân đã tiêu diệt được thế lực lớn của cả một phương!”

Lý Chính Đạo thở dài.
Chương 1799: Tới trả thù

Mặc dù cùng là thế tử, thế nhưng mỗi lần Lý Chính Đạo nhắc tới Tư Mã Minh Húc thì đều mang theo mấy phần tôn kính.

Dù gì trong thế hệ trẻ tuổi thì Tư Mã Minh Húc đã coi như một vị vua không cần vương miện rồi.

Trong thế tục bây giờ căn bản không thể có người so bì được với hắn, càng chẳng thể đối chọi được!

Có thể nói Tư Mã Minh Húc chỉ cần tới thế tục là có thể chấn áp thế gian, tung hoành ngang dọc!

“Không sai, thiên phú của anh ta quả thực kinh thiên động thế, nếu như anh ta vẫn luôn ở ẩn tu luyện bên trong Ngọc Khuyết Cung, nói không chừng qua một trăm năm nữa sẽ trở thành vô địch thiên hạ!”

“Thế nhưng đáng tiếc, chỉ cần đến thế tục thì đồng nghĩa với việc đã loạn đạo tâm, nói không chừng đời này cậu ta cũng chỉ có thể dừng bước ở đây thôi!”, ông lão nói xong thì lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.

Thế giới này trước nay không thiếu thiên tài, trong lịch sử thì có càng nhiều thiên tài nức tiếng, thiên phú của những người này tuyệt đối không hề kém hơn so với Tư Mã Minh Húc hay Tiêu Chính Văn.

Thế nhưng sau cùng thì bọn họ cũng đều trở thành hạt bụi trong dòng chảy lịch sử!

Chính bởi vì bọn họ đã quá tự tin, tham gia vào trong phân tranh của thế gian quá sớm, thiên phú có thể khiến cho một người đạt được thành tựu phi phàm với tốc độ hơn người, thế nhưng điều đó cần sự lắng đọng và ẩn nhẫn cùng với thời gian!

Lúc này, bên trên Âu Lục đột nhiên xuất hiện vô số tường vân, bên trong tường vân cũng tự nhiên sản sinh ra một đoá hoa sen trắng tinh!

Khoảnh khắc này, ngay cả Khổng Thiên Tường cũng kinh hãi tới đờ đẫn, cả đời này hắn chỉ mới chứng kiến cảnh tượng như thế này một lần, đó chính là vào lúc người của Ngọc Khuyết Cung xuất hiện, nhất định cũng sẽ xuất hiện hoa sen trắng!

“Lẽ nào là Tư Mã Minh Húc của Ngọc Khuyết Cung? Thế nhưng… không phải anh ta vẫn luôn bế quan tu luyện hay sao? Sao có thể tới một nơi như vậy của thế tục cơ chứ?”

Khổng Thiên Tường không dám tin nói.

“Còn không phải vì Tiêu Chính Văn đã quá ngông cuồng rồi hay sao, người phụ nữ giống như Lục Tiểu Thiến không thể giết, một bên phía Lục Thanh Thành sẽ không bỏ qua cho hắn, một bên Tư Mã Thị cũng sẽ không để cho hắn được yên!”

“Tôi thậm chí còn nghe nói, Tư Mã Thị và Lục Thị đã âm thầm thương lượng chuyện liên hôn cụ thể giữa hai nhà rồi, thế nhưng thật không may, Tiêu Chính Văn lại phá hỏng cơ hội liên hôn giữa hai nhà!”

Hàn Hương Nhi cười lạnh lùng nói.

Tư Mã Minh Húc đích thân tới, Tiêu Chính Văn đương nhiên chỉ còn đường chết!

Mặc dù biểu hiện ban nãy của Tiêu Chính Văn đủ gây kinh hãi, thế nhưng dẫu sao anh cũng chỉ là người đứng số một trong thế tục, sao có thể so bì với lớp thanh niên kiệt xuất của những gia tộc lớn ở vùng ngoài lãnh thổ cơ chứ?

Huống hồ Tư Mã Minh Húc cũng có bối cảnh hoàng tộc, ngay tới nhà họ Chu muốn ra mặt giúp đỡ Tiêu Chính Văn thì cũng phải suy tính rất lâu!

Trong lúc nói chuyện, đoá hoa sen trắng đó đã từ xa tiến lại gần, bay nhanh về phía của Huyền Thiên Đạo Cung!

“Sấm!”

Tư Mã Minh Húc ngạo nghễ đứng trên đoá sen trắng đó, giơ tay chỉ lên bầu trời, một giây sau, một tiếng vang kinh thiên truyền tới.

“Ầm!”

Bên dưới bầu trời vạn dặm đột nhiên có một tia sét thô như thân cây giáng xuống, xuyên qua cả Âu Lục!

Ngay sau đó, trời đất một phương nhất thời mây đen ùn ùn kéo tới, gió cũng nổi lên điên cuồng!

Chỉ một câu nói đã có thể rúng động cả thiên lôi, điều này đối với những người khác mà nói rõ ràng chính là chuyện không có khả năng!

Tiêu Chính Văn cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Âu Lục, sau đó nhíu mày rất chặt, sau lưng Tiêu Chính Văn đột nhiên xuất hiện một gợn sóng, một giây sau, Tiêu Chính Văn đã biến mất tăm ngay trước mắt mọi người!

Mọi người đang có mặt đều ngơ ngác, vào khoảnh khắc mà mọi người vẫn đang kinh ngạc, Khổng Thiên Tường đột nhiên hít sâu, nói: “Lẽ nào…Tiêu Chính Văn cả gan dám chủ động ứng chiến với Tư Mã Minh Húc?”

Suy đoán này của hắn rất nhanh đã khơi gợi hứng thú của mọi người!

Nếu như nói Tiêu Chính Văn chiến đấu với Tư Mã Minh Húc, vậy thì đó nhất định sẽ là một trận đại chiến kinh thiên trước nay chưa từng có!

Cả đời này có lẽ bọn họ cũng chẳng có cơ hội để được chứng kiến lần thứ hai!

“Mau, đi về phía Âu Lục!”

“Tiêu Chính Văn sẽ không muốn khiêu chiến với Tư Mã Minh Húc thật đấy chứ?”

“E rằng việc đánh hay là không cũng không phải chuyện mà Tiêu Chính Văn có thể quyết định được, Tư Mã Minh Húc gióng trống khua chiêng giết tới đây nhất định là có nguyên do!”

Cả đám thế tử vừa bàn tán không ngừng vừa tiến về phía Âu Lục.

Khổng Thiên Tường và Hàn Hương Nhi đưa mắt nhìn nhau, cũng dẫn theo một tốp thế tử Hoa Quốc đi ra ngoài, thế nhưng vừa mới đi được một nửa thì Khổng Thiên Tường đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đờ đẫn!
Chương 1800: Kinh hoàng

Chỉ thấy toàn bộ bầu trời Âu Lục đều bị bao phủ trong mây dông.

Lúc này, một số cường giả từ vùng ngoài lãnh thổ vừa trở về Âu Lục đã không chịu đựng được nữa.

Đầu Tiên, Tiêu Chính Văn đã tước đoạt tuổi thọ của tất cả mọi người Âu Lục, sau đó cơn mưa lửa lại đổ xuống. Bây giờ lại có người kéo theo mây dông đến để giết họ, điều này cho thấy Âu Lục như con cá mắc lưới chờ người ta nhấm nháp.

Mặc dù Âu Lục luôn bị Tiêu Chính Văn chà đạp suốt thời gian qua, nhưng Âu Lục lẽ nào không cần tôn nghiêm nữa sao?

Dù sao Âu Lục và Mỹ Lục cũng đã hợp tác để thống trị thế giới trong hàng trăm năm qua. Bây giờ cho dù có sa sút đến đâu thì cũng không thể để người ta bắt nạt.

“Lẽ nào Hoa Quốc các người thật sự cho rằng Âu Lục chúng tôi không còn ai rồi sao?”

Lúc này, một ông lão mặc áo trắng, đầu đội mũ đỏ, bay lên không trung, chặn đường Tư Mã Minh Húc.

“Ông dám chắn đường tôi? Ông không biết tôi là ai sao?”

Tư Mã Minh Húc nhìn ông lão đột nhiên chắn trước mặt mình, lạnh lùng hỏi.

Đừng nói là ở giới thế tục, ngay cả ở vùng ngoài lãnh thổ, số người đám chắn đường hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

“Cho dù cậu là ai thì cũng không thể coi thường Âu lục chúng tôi!”

Ông lão khí thế nói với Tư Mã Minh Húc.

Tư Mã Minh Húc lạnh lùng nhìn đối phương, cười khinh thường: “Âu Lục? Chỉ là một đám rác rưởi mà thôi. Trong mắt Ngọc Khuyết Cung chúng tôi, đừng nói là thể diện của các người, ngay cả tính của các người cũng không bằng con kiến!”

Nói xong, Tư Mã Minh Húc thản nhiên chỉ tay.

Một luồng ánh sáng vàng phóng ra.

Chỉ là giữa ánh điện đá lửa, luồng ánh sáng vàng kia bao trùm lấy ông lão.

Ông lão bị ánh sáng vào bao vây liền đau khổ giãy giụa, Tư Mã Minh Húc lạnh lùng nói: “Loại không bằng chó lợn mà cũng dám hỗn láo trước mặt tôi!”

“Nhớ cho kỹ, cho dù ông là vua của Âu Lục thì cũng chỉ có thể quỳ dưới chân tộc Tư Mã mà thôi! Kẻ nào dám chống cự, giết không tha!”

Hắn vừa nói xong, ánh sáng vàng đột nhiên tỏa ra, trở nên cực kỳ chói mắt, trong nháy mắt, ông lão đã biến thành tro bụi.

Lúc này, tất cả mọi người bên dưới Âu Lục đều sững sờ.

Không chỉ thực lực của Tư Mã Minh Húc khiến mọi người Âu Lục kinh sợ, mà còn vì những lời nói của hắn.

Ngay cả vua của Âu Lục cũng phải quỳ dưới chân tộc Tư Mã!

Lời này dường như nhắc nhở người Âu Lục về lịch sử đen tối không thể xóa nhòa đã có từ ngàn năm trước.

Chưa nói đến phương đông Hoa Quốc cổ đại, ngay cả người Hung Nô bị Hoa Quốc xua đuổi như trâu bò, cũng có thể chạy loạn trên lục địa Âu Lục.

Từ trước đến nay, họ chỉ xứng đáng là người hầu của người dân Hoa Quốc, chỉ là người hầu mà thôi!

Mãi cho đến trăm năm từ thời cận đại, bọn họ mới rửa sạch nỗi nhục nhã, chính bởi vì chịu đựng ngàn năm, cho nên trong lòng họ mới sinh ra cảm giác ưu việt không bình thường.

Nhưng cảm giác ưu việt mà bọn họ đã chống đỡ bằng vô số lời nói dối trong gần trăm năm qua đã bị một câu nói của Tư Mã Minh Húc chà đạp tan nát.

Lúc này, dường như cả thế giới đều yên lặng.

Cũng chính vào lúc này, tất cả cường giả vùng ngoài lãnh thổ vừa trở về đều đồng loạt nhìn lên bầu trời Hoa Quốc.

Một vị cao thủ Nhân Vương cấp năm cứ như vậy tan biến thành tro bụi, chết cũng không bằng một con chó!

Còn Tư Mã Minh Húc giống như giẫm chết một con kiến, từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn đến ông lão.

“Hắn… Hắn còn điên cuồng hơn Tiêu Chính Văn!”

Một vị thế tử Âu Lục nghiến răng nói.

Bởi vì người bị giết là một vị chủ giáo có quan hệ tốt với gia tộc bọn họ, ông ta cực kỳ nổi tiếng trong các thế gia Âu Lục ở vùng ngoài lãnh thổ, thậm chí còn được các gia tộc Âu Lục tôn vinh làm thượng khách.

“Ngông cuồng? Hừ, thật kém hiểu biết. Người ta xuất thân từ gia tộc Tư Mã, cho dù các người là giáo chủ lớn ở vùng ngoài lãnh thổ thì cũng không đủ tư cách bắt tay hắn, chỉ có thể quỳ xuống liếm đế giày thôi!”

Một vị thế tử Hoa Quốc chế nhạo, liếc nhìn vị thế tử đến từ Âu Lục kia như một tên nhà quê.

“Quả nhiên, người tộc Tư Mã vẫn ngông cuồng như vậy. Cho dù đến tận hôm nay, người của Âu Lục vẫn thấp kém một con chó trong mắt họ”.

Khổng Thiên Tường nhìn ánh sáng vàng phía xa, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Thực ra, trước thời Tiên Đường, tất cả hoàng tộc Hoa Quốc đều có địa vị trung lập ở vùng ngoài lãnh thổ, bọn họ chỉ coi các thế lực ở Âu Lục là kẻ thấp kém mà thôi.

Trong các thế lực cổ xưa, người Âu lục chỉ có thể đóng vai trò như nô lệ và bia đỡ đạn.

Hàn Hương Nhi và Lương Cảnh Long đứng bên cạnh cũng lộ vẻ kinh hoàng.

Thay cả ở cấp độ như bọn họ, bọn họ cũng không bao giờ nghĩ rằng thế lực lớn của Hoa Quốc lại độc đoán đến vậy, gần như không coi cường giả Âu Lục và Mỹ Lục như con người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom