• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (13 Viewers)

  • Chương 1803-1807

Chương 1803: Không biết trân trọng

Còn con dao năm cạnh của Tiêu Chính Văn phóng vào mặt trăng tròn, chẳng khác gì trâu đất xuống biển, không còn tăm tích gì nữa.

“Tiêu Chính Văn, lẽ nào mày vẫn không rõ sự khác biệt giữa tao và mày giống như trăng sáng và đom đóm sao? Cho dù mày có ngàn vạn thủ đoạn thì cũng không thể làm gì tao đâu!”

“Theo tao biết, mày vẫn còn một thanh kiếm Tần Vương, chắc đây cũng là thủ đoạn cứu mạng cuối cùng của mày, nếu còn không rút kiếm ra thì mày sẽ chết ngay đấy!”

Lúc này, tất cả mọi người đều ngước nhìn Tư Mã Minh Húc, ngay cả Khổng Thiên Tường cũng phải thừa nhận rằng Tư Mã Minh Húc quá mạnh mẽ, không hổ danh được gọi là cao thủ số một trong thế hệ trẻ ở vùng ngoài lãnh thổ.

Đòn tấn công của Tiêu Chính Văn đáng sợ thế nào, kết cục của đám người Joseph đều là bằng chứng rõ nhất.

Ngay cả ba vị cao thủ Nhân Vương cấp sáu đều không thể cảm được một đòn của Tiêu Chính Văn. Vậy mà lúc này, Tư Mã Minh Húc lại có thể dễ dàng giải quyết đòn tấn công của Tiêu Chính Văn.

Có thể nói, con dao quân đội năm cạnh và thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đều là quân át chủ bài của Tiêu Chính Văn, kể cả khi đấu với ba người Joseph, Tiêu Chính Văn cũng chưa từng dùng thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ.

Điều này có nghĩa là một mình Tư Mã Minh Húc cũng đủ để giết ba người Joseph.

Lúc này, Trần Nguyệt Nhi cũng nhìn về phía Tiêu Chính Văn, lẽ nào Tiêu Chính Văn thật sự sẽ chết dưới tay Tư Mã Minh Húc như lời Hàn Hương Nhi nói sao?

Với tình hình bây giờ, Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn rơi vào thế bất lợi, mỗi đòn tấn công của anh đều bị Tư Mã Minh Húc hóa giải dễ dàng, mà anh vẫn bị đại trận lôi kiếp ép chặt.

“Xem ra cũng chỉ có kiếm Tần Vương mới có thể cứu được Tiêu Chính Văn!”, Đông Phương Tuyết Ngưng thở dài.

Cho dù Tiêu Chính Văn thật sự sử dụng kiếm Tần Vương thì kết quả cũng sẽ không thay đổi gì lớn.

Dù sao Tư Mã Minh Húc đã biết rõ quân bài của Tiêu Chính Văn, anh đã không còn sự chuẩn bị nào khác.

Có thể nói, Tiêu Chính Văn bây giờ đã bị Tư Mã Minh Húc dồn vào chân tường, có thể chuyển bại thành thắng hay không vẫn chưa rõ.

“Hừ, cho dù Tiêu Chính Văn lấy kiếm Tần Vương ra thì đã sao chứ? Con át chủ bài của Tư Mã Minh Húc còn mạnh hơn thế rất nhiều. Chỉ cần tùy ý phất tay cũng có thể hóa giải công kích của kiếm Tần Vương!”

Khổng Thiên Tường chế nhạo như đang xem trò vui.

Sở dĩ, kiếm Tần Vương có uy lực lớn mạnh như vậy, là bởi vì kiếm có phúc khí của đế vương. Nhưng trên người Tư Mã Minh Húc lại có vận khí đế vương tộc Tư Mã, hai người này có thể ngang bằng nhau.

“Tư Mã Minh Húc vẫn mạnh mẽ như khi đó!”, Lý Chính Đạo đứng từ xa quan sát, không khỏi thở dài.

Mặc dù các vị thế tử khác không quan tâm đến kết quả của trận chiến này, nhưng Lý Chính Đạo thật sự không muốn nhìn thấy Tiêu Chính Văn thua.

“Tiêu Chính Văn chống cự được đến đây đã là tốt lắm rồi, nếu muốn ép Tư Mã Minh Húc dùng quân bài cuối cùng thì e là Tiêu Chính Văn vẫn chưa đủ tư cách!”

Một ông lão tóc bạc bên cạnh vuốt râu, trầm giọng nói.

“Quả thực, người có thể ép Tư Mã Minh Húc dùng đến quân bài cuối cùng vẫn chưa xuất hiện!”, Lý Chính Đạo nắm chặt tay, nói với vẻ mặt hơi sợ hãi.

Cụ ta từng giao đấu với Tư Mã Minh Húc, nhưng may mắn thay, đó chỉ là trận đấu giao hữu giữa hai gia tộc.

Nhưng trong khi đấu với Tư Mã Minh Húc, Lý Chính Đạo chỉ cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân, cho dù cố gắng như thế nào thì cũng không thể phá vỡ tuyến phòng ngự của đối phương.

Nói trắng ra, đối phương luôn chơi đùa với cụ ta như chơi với trẻ con.

“Haiz, thật đáng tiếc, Tiêu Chính Văn rất có tài năng, cậu ta không nên đắc tội với Tư Mã Minh Húc!”

Ông lão tóc bạc thở dài nói.

Ở tuổi của Tiêu Chính Văn, có được thành tích như ngày hôm nay đã là cả một kỳ tích.

Nhưng, Tiêu Chính Văn còn quá trẻ để tưởng tượng ra thế tử của hoàng tộc cổ như Tư Mã Minh Húc sẽ đáng sợ đến mức nào.

Nếu Tiêu Chính Văn cũng là nhân vật cùng thời với cụ ta, hoặc có thể đấu cùng Tư Mã Minh Húc, e rằng ngay cả Tư Mã Minh Húc cũng phải thừa nhận.

Nói cho cùng, các thế hệ sau của hoàng tộc không thể so sánh với người của gia tộc Tư Mã, hơn nữa Tư Mã Minh Húc còn nhận được sự ủng hộ to lớn của nhà Tư Mã, trải qua trăm năm tu luyện bồi dưỡng, đâu phải là người mà một tên không môn phái như Tiêu Chính Văn có thể sánh bằng?

Nhưng những điều này không hề quan trọng đối với Tư Mã Minh Húc, hôm nay, hắn trở lại giới thế tục là để tự tay giết chết Tiêu Chính Văn, trả thù cho Lục Tiểu Thiến.

“Tiêu Chính Văn, tao đã từng cho mày cơ hội, nhưng mày lại không biết trân trọng!”

Tư Mã Minh Húc kiêu ngạo đứng trên không trung, lạnh lùng nói.
Chương 1804: Thiên Võng Trận

Lúc này, trên bầu trời liên tiếp xuất hiện những hiện tượng kỳ lạ, giống như hai người Tiêu Chính Văn và Tư Mã Minh Húc đang ở trong một chiều không gian khác vậy, đủ loại màu sắc ngợp trời, cả bầu trời đều trở nên vô cùng rực rỡ!

Loại sức mạnh khủng bố này đủ để tiêu diệt ý chí của tất cả mọi người!

Thậm chí có không ít cao thủ trở về từ vùng ngoài lãnh thổ đều kinh sợ mà nhìn về phía bầu trời, năm đó một nhân tài của Tư Mã Thị đã sử dụng thủ đoạn này để giết chết mấy chưởng giáo đại tông của vùng ngoài lãnh thổ!

Mà Tiêu Chính Văn e rằng còn chưa từng được chứng kiến loại trận pháp huyền diệu tới vậy, kết quả đương nhiên không cần nói cũng có thể hiểu được!

So với Tư Mã Minh Húc, Tiêu Chính Văn lại vô cùng bình tĩnh, dường như hoàn toàn không coi cảnh tượng dị thường xung quanh ra gì.

“Mày quả thực khiến cho tao rất bất ngờ, có điều đánh mày vẫn chưa dùng tới kiếm Tần Vương!”

Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn những tia sáng rực rỡ xung quanh, đột nhiên giơ một ngón tay lên trời, trực tiếp chỉ điểm về phía khoảng không bên trên!

Chỉ thấy trên bầu trời ban nãy vẫn còn đang lấp lánh ánh sáng, vầng trăng đột nhiên luân chuyển, chỉ trong nháy mắt đã chuyển từ ban ngày sang thành ban đêm!

Thậm chí ngay cả những vì sao trên bầu trời cũng đều biến mất tăm!

Thật ra bất luận là trận pháp huyền ảo tới độ nào thì bản thân nó cũng do từ trường giữa trời đất hình thành nên!

Mà thứ giống như từ trường, không nhìn thấy cũng không chạm vào được, chỉ là một loại tồn tại trong vô hình!

Thế nhưng bởi vì tính lĩnh hội không giống nhau nên từ trường điều động đương nhiên cũng hoàn toàn khác biệt, vậy nên với cảnh giới của Tiêu Chính Văn bây giờ mà nói, bề ngoài thì thấp hơn một bậc so với Tư Mã Minh Húc!

Thế nhưng Tiêu Chính Văn đứng ở tầng nguyên khí còn Tư Mã Minh Húc thì lại đứng trên tầng diện chân khí, vậy nên uy lực trận pháp mà hai người thể hiện ra căn bản không thể đem ra so sánh với nhau!

Nhìn thấy cả thế giới đều dần chìm vào trong màn đêm đen kịt, mà Tiêu Chính Văn lúc này lại giống như đang biến hoá ra một thế giới hoàn toàn mới, so với cái này thì trận pháp của Tư Mã Minh Húc quá tệ hại!

“Cái gì? Chuyện này…chuyện này sao có thể?”

Tư Mã Minh Húc cũng có dự cảm cực kỳ chẳng lành.

“Mày chỉ biết chiến lực của tao là Nhân Vương cấp năm, thế nhưng lại không biết được thực lực thật sự của tao, chiến lực không phải là tất cả của một người!”

“Trước đây tao không tung ra tất cả những con át chủ bài, chẳng qua là bởi vì những đối thủ đó căn bản không đáng để tao làm như vậy mà thôi!”

“Tuy nhiên, điều đó không thể hiện rằng tao chỉ có chút thực lực như thế mà thôi!”

“Nếu như mày đã biết tới Thiên Sơn Thư Lục thì nên hiểu rằng Thiên Sơn Thư Lục đại diện cho điều gì, với nội tình của nhà họ Tư Mã mấy người thì vẫn không có tư cách nhòm ngó tới Thiên Sơn Thư Lục!”

Lúc này, cả bầu trời đều đang chìm vào trong màn đêm đen bất tận, vô số tia sáng gần như đều biến mất hết chỉ trong nháy mắt, mà sức mạnh lớn đó cũng biến mất không thấy tăm hơi ngay sau đó!

Gần như chỉ trong thoáng chốc, tất cả những chiêu thức mà Tư Mã Minh Húc sử dụng đều tan thành mây khói!

“Ồ? Thiên Sơn Thư Lục? Hừ! Mày chắc chắn rằng mình đã lĩnh hội được tinh tuý của Thiên Sơn Thư Lục rồi? Cũng tốt, vậy thì để tao lĩnh giáo một chút kiến thức bị thất truyền không ai bì nổi của mày vậy!”

Tư Mã Minh Húc lúc này cũng không giữ lại gì nữa, dẫu sao Tiêu Chính Văn đã khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm, có lẽ đối thủ này còn vượt xa so với tưởng tượng của hắn!

Trước đây, Tư Mã Minh Húc vẫn luôn xem thường cao thủ trong thế tục, dù là cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm thì cũng bị Tư Mã Minh Húc xem như con kiến!

Dù gì thì những trận pháp vô thượng huyền ảo thực sự kia cũng đã thất truyền trong thế tục từ lâu rồi.

Chỉ có chiến lực tự thân, không có sự chống đỡ của trận pháp thì cũng giống như lầu gác giữa không trung vậy, căn bản chẳng trụ vững được bao lâu!

Thế nhưng thân thủ của Tiêu Chính Văn bây giờ đã hoàn toàn lật đổ nhận biết vốn có của hắn!

Vào khoảnh khắc ban nãy khi Tiêu Chính Văn ra tay, khí thế xem thường bốn phương, chỉ có một mình, tuyệt đối không thế phô trương thanh thế!

Hoặc là Tiêu Chính Văn hoàn toàn không có tư cách trở thành địch thủ mạnh nhất đời này của hắn!

Lúc này, vô số thiên lôi lại tập kết trở lại, tia sét thậm chí còn to hơn cả cánh tay nháy mắt đã đan kết thành một mành lưới lớn bao phủ kín trời!

Có thể triệu hồi thiên lôi tới dưới tình cảnh Tiêu Chính Văn đang thể hiện kiến thức bị thất truyền Đại Hắc Thiên, điều này đủ để nói lên rằng Tư Mã Minh Húc mạnh hơn tất cả những đối thủ mà Tiêu Chính Văn đã gặp khi trước!

Mành lưới trời này dập dềnh giữa hư không, giống như muốn bao trùm hết cả thế giới vào bên trong vậy!

“Thiên Võng Trận?”

Lúc này, không ít cao thủ từ vùng ngoài lãnh thổ trở về đều đồng loạt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thiên Võng Trận đã thất truyền mấy trăm năm ở vùng ngoài lãnh thổ rồi, không ngờ Tư Mã Minh Húc tuổi đời còn trẻ mà lại có tuyệt nghệ giống như thế!

Không hổ là thế gia hoàng tộc ngay tới nhà họ Lý và nhà họ Chu cũng phải kính nể, căn cơ này không phải là thứ mà mấy kẻ bình thường có thể so sánh được!
Chương 1805: Bùng nổ

Nghe nói năm đó Gia Cát Khổng Minh đã dùng Thiên Võng Trận để giết chết một trăm nghìn quân Tào lại sườn Bác Vọng!

Thiên Võng Trận thậm chí có thể xếp chung cùng với Đại Hắc Thiên, Tinh Thần Đại Hải và trở thành một trong ba bí trận lớn!

Thậm chí ngay cả Bát Cảnh Cung cũng từng ngấp nghé hy vọng đạt được, chỉ là từ sau khi Tư Mã Minh Húc tới vùng ngoài lãnh thổ ở ẩn thì loại trận pháp này không còn xuất hiện thêm nữa, tất cả mọi người đều cho rằng Thiên Võng Trận đã thất truyền rồi.

Thế nhưng không ngờ Tư Mã Minh Húc lại có thể dày công tôi luyện được.

Vào lúc mọi người đang hết sức kinh ngạc, mành lưới che trời đó đột nhiên che phủ về phía của Tiêu Chính Văn.

Lúc này, ngay cả hư không bị Thiên Võng Trận bao vây vào bên trong cũng hoàn toàn vụn vỡ!

Những người đang quan sát trận chiến bên dưới càng phát ra những tiếng kinh hô: “Trời đất ơi, trời…trời sụp rồi!”

Không ít cường giả Âu Lục thậm chí còn quỳ xuống vái lạy Thánh tượng, không ngừng cầu khấn!

Đòn đánh này chỉ cần giáng xuống thì e rằng quá nửa Âu Lục đều sẽ hoá thành cát bụi!

Tiêu Chính Văn trước khi ra tay vẫn còn xem xét tới người dân bình thường, ít nhất vào lúc anh ra tay cũng sẽ bớt ngang tàn hơn, thế nhưng Tư Mã Minh Húc thì lại hoàn toàn khác!

Ở trong mắt hắn, bên trong thế tục chỉ có loài kiến chết không có gì đáng tiếc, mà người dân Âu Lục ở trong mắt hắn thậm chí còn chẳng bằng con kiến, giá trị tồn tại duy nhất của bọn họ chỉ là cho giới tự nhiên thêm phân bón mà thôi!

Vậy nên từ đầu tới cuối, Tư Mã Minh Húc đều chẳng hề khắc chế, chỉ riêng một lần giơ tay ban nãy đã khiến cho một quốc gia nhỏ của Âu Lục biến thành biển máu!

Lúc này, Chu Chấn Long đang đứng ở nơi xa quan sát trận chiến cũng phải đổ mồ hôi lạnh thay cho Tiêu Chính Văn!

Đòn đánh này, dù là ông ta thì cũng tuyệt đối không dám chống đỡ!

Bởi vì bên trong Thiên Võng Trận này không chỉ có sức mạnh lôi đình mà còn là thần uy vô thượng của đất trời!

Bên trong mành lưới đó cái gì cũng có, dù là nhân tài ở cảnh giới Nhân Hoàng khi đối diện với loại trận pháp này cũng phải nhượng bộ lui binh!

Một khi bị nó trói buộc thì đồng nghĩa với việc đối kháng với thiên uy, bất cứ ai cũng chỉ còn đường chết!

Dù là những kẻ mạnh mẽ như Trương Liêu năm xưa thì cũng chỉ có thể tháo chạy để bảo toàn lấy tính mạng, huống hồ là Tiêu Chính Văn?

“Ồ, mành lưới lớn này thoạt nhìn rất có tính mô phỏng, chỉ là không biết uy lực như thế nào!”

Tiêu Chính Văn khẽ cười, trong biểu cảm lại không hề có chút hoảng loạn nào.

“Soạt!”

Một tia sáng màu bạc loé lên, con dao quân đội năm cạnh lao ra thêm lần nữa, cắm thẳng về phía trận nhãn của mành võng lớn bất tận kia!

“Đùng đoàng!”

Một tia thiên lôi giáng xuống từ trên chín tầng mây, va chạm với con dao quân đội năm cạnh, ánh sáng cứ thế loé lên chói loà giống như trên bầu trời vừa xuất hiện mặt trời thứ hai!

“Âm dương nghịch loạn!”

Cùng lúc này, bàn tay của Tiêu Chính Văn đột nhiên khẽ lật lại, hai tia sáng huyền ảo một đen một đỏ bay ra từ trong lòng bàn tay anh!

Giống như tất cả mọi thứ huyền ảo trên thế gian này đều bị Tiêu Chính Văn nắm giữ trong lòng bàn tay, ngay cả ý chí của đất trời cũng đang không ngừng dao động theo chuyển động của bàn tay Tiêu Chính Văn!

“Thịch!”

Tư Mã Minh Húc cảm nhận được một nỗi khiếp sợ không tên.

Ngay sau đó thì nhìn thấy tia lôi đình đó hoá thành tia sét màu tím lao thẳng về phía mình!

Cùng lúc này, một con rồng lớn màu tím bay ra từ phía sau lưng Tiêu Chính Văn, mở to cái miệng lớn mà lao về phía Tư Mã Minh Húc!

“Chuyện này không thể nào!”

Khổng Thiên Tường đứng bên dưới đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô!

Hắn thật sự không thể hiểu nổi tại sao khí tức của Tiêu Chính Văn lại có thể dung hợp một cách hoàn mũ với trời đất một phương chỉ trong nháy mắt như thế!

Vào khoảnh khắc hắn chuẩn bị ra tay tương trợ Tư Mã Minh Húc, Tiêu Chính Văn đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Khổng Thiên Tường!

Ánh mắt đó như mang theo thiên uy, doạ cho Khổng Thiên Tường vội vàng lùi ra phía sau, thế nhưng dường như vẫn chậm hơn một bước!

Chỉ là một ánh mắt thôi nhưng cũng khiến cho đầu Khổng Thiên Tường đau tới muốn nổ tung, như thể bị giáng cho một đòn rất mạnh vậy!

Ngay sau đó, một tiếng vang không tên cực lớn đột nhiên bùng nổ bên trong đầu hắn!

“Khụ!”

Khổng Thiên Tường phun ra một ngụm máu tươi, mãi đến lúc này, hắn mới nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ không dám tin.
Chương 1806: Dạy dỗ

Khổng Thiên Tường thậm chí bất chấp cả việc bản thân mình đang bị thương nặng, hắn quay đầu bỏ chạy hơn chục dặm, thậm chí còn không có dũng khí liếc nhìn Tiêu Chính Văn!

Chỉ là một ánh mắt thôi, lại có thể khiến hắn bị thương nặng, điều này cũng đủ để nói rõ vấn đề rồi!

Thông thường, sau khi đạt đến cảnh giới Nhân Vương, nếu cảnh giới không chênh lệch quá nhiều, vốn không thể ngay cả một cái liếc mắt của đối phương cũng không thể chịu được!

Chẳng lẽ đến bây giờ Tiêu Chính Văn vẫn đang che giấu thực lực của mình?

Trong lòng Khổng Thiên Tường ngay lập tức nghĩ đến khả năng này, nếu thật sự như vậy, thì thực lực của Tiêu Chính Văn thật sự quá đáng sợ!

Chẳng trách nhiều cao thủ từ vùng ngoài lãnh thổ trở về, đều phải chịu thiệt dưới tay Tiêu Chính Văn!

Nghĩ đến đây, Khổng Thiên Tường lập tức kinh hãi cực độ, trên trán hắn thậm chí còn rịn ra những hạt mồ hôi mịn!

“Anh Khổng, anh bị sao vậy?”

Lương Cảnh Long thấy Khổng Thiên Tường đột nhiên nôn ra máu, sau đó lại bỏ chạy hơn chục dặm, không khỏi hỏi với vẻ khó hiểu.

Dù sao vừa rồi Khổng Thiên Tường vẫn ổn, hơn nữa thỉnh thoảng còn đưa ra vài lời phê bình, sao vừa chớp mắt một cái, đã bị thương nặng rồi?

“E rằng Tư Mã Minh Húc cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn đấy!”

Khổng Thiên Tường nói với vẻ vẫn còn sợ hãi.

Cái gì?

Tư Mã Minh Húc sẽ thua Tiêu Chính Văn ư?

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của mọi người không khỏi ngỡ ngàng.

Nếu lời này được nói ra từ miệng của người khác, e rằng đã bị chết chìm trong nước bọt từ lâu rồi!

Nhưng người nói điều này lại là Khổng Thiên Tường, người đại diện cho nhà họ Khổng!

Mặc dù Tiêu Chính Văn đã chặn được đòn chí mạng của Tư Mã Minh Húc bằng con dao năm cạnh, nhưng đó mới chỉ là bắt đầu, tấm lưới trời vẫn còn, Tiêu Chính Văn vẫn bị mắc kẹt trong lưới trời đấy?

Truyền thuyết kể rằng điều đáng sợ của lưới trời là cho dù đối thủ có chiến đấu như thế nào, thì cuối cùng, họ cũng sẽ bị kẹt chết trong đó!

Hơn nữa, Tiêu Chính Văn thậm chí chưa bao giờ việc thoát khỏi nó, rõ ràng đã từ bỏ hy vọng sống sót!

“Tiêu Chính Văn rõ ràng đã bị mắc kẹt trong lưới trời, Tư Mã Minh Húc đã chiếm hết ưu thế, sao có thể thua được?

Hàn Hương Nhi hỏi với vẻ đầy khó hiểu.

“Không! Đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, thậm chí ngay cả lúc này, Tiêu Chính Văn vẫn chưa nỗ lực hết sức, Thiên Võng Trận thật sự có thể bao vây tất cả mọi người sao? Mọi người đừng quên rằng, Tư Mã Ý năm đó cũng đã thoát khỏi Thiên Võng Trận của Khổng Minh đấy!”

Những lời này vừa thốt ra, mọi người đều không khỏi hít sâu một hơi!

Điều khiến mọi người càng khiếp sợ hơn chính là trận chiến của Tiêu Chính Văn và Tư Mã Minh Húc đã đến giai đoạn căng thẳng tột độ, vậy mà Tiêu Chính Văn vẫn chưa cố hết sức ư?

Ngay cả bầu trời cũng bị đánh sập mất một góc, Tư Mã Minh Húc đã sử dụng cả bản lĩnh cuối cùng rồi, nhưng Tiêu Chính Văn thì vẫn còn dè dặt ư?

“Không thể như thế được? Tên ranh họ Tiêu, thật sự mạnh như vậy sao?”

Lương Cảnh Long hét lên một tiếng kinh ngạc.

Nhưng một giây sau, hắn vội cúi đầu xuống, chẳng dám nhìn Khổng Thiên Tường!

Dù sao những lời này đều phát ra từ miệng của Khổng Thiên Tường, hắn làm vậy chẳng khác nào đang chất vấn Khổng Thiên Tường, cũng như đang chất vấn người kế thừa tương lai của nhà họ Khổng!

Hơn nữa, với lập trường của Khổng Thiên Tường, lại càng mong Tiêu Chính Văn bị cắt thành tám mảnh để xua tan mối hận trong lòng, càng không thể nào nói đỡ lời cho Tiêu Chính Văn!

Điều đó có nghĩa là điều Khổng Thiên Tường nói đều là sự thật!

Cho dù bây giờ Tiêu Chính Văn vẫn chưa ra quân bài cuối của mình, thì thực lực của Tiêu Chính Văn đã rất kinh khủng rồi!

“Có vẻ như con dao năm cạnh của mày không đủ bén nhỉ! Tao thấy mày cũng nên chấm dứt tại đây thôi!”

Tư Mã Minh Húc lộ rõ vẻ kiêu ngạo sau khi thấy cú đánh của Tiêu Chính Văn chưa thể phá vỡ Thiên Võng Trận.

“Vậy sao?”

Tiêu Chính Văn chỉ đáp lại bằng một nụ cười thờ ơ.

“Ừ! Nhưng, cho dù là vậy, mày cũng là người đầu tiên buộc tao phải phát huy hết sức mạnh của mình, cũng có thể coi là đối thủ thực sự của Tư Mã Minh Húc tao rồi!”

“Mày là người đầu tiên có thể chống đỡ Thiên Võng Trận của tao mà không chết!”

“Hơn nữa, so về cảnh giới, mày vẫn còn thấp hơn tao một bậc, mày có thể khiến tao sử dụng hết quân bài của mình để giết mày, điều này thật sự khiến tao rất kinh ngạc! Có lẽ, cho mày thêm mấy chục năm nữa, rất có khả năng mày sẽ sánh ngang bằng tao!”

“Nhưng thật đáng tiếc, mày không nên giết Lục Tiểu Thiến một cách tàn nhẫn như vậy! Có lẽ đây là số mệnh, con người luôn phải trả giá vì sự ngông cuồng của mình!”

Tư Mã Minh Húc chắp một tay về phía sau, vẻ mặt vô cùng ngạo nghễ, như thể đang dạy dỗ một đứa trẻ!

Khi hắn nói những lời này, tấm lưới trời đột nhiên bắt đầu thu lại với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường!
Chương 1807: Bỏ chạy

Giờ phút này, dường như cả trời đất bên này đều nằm dưới sự kiểm soát của Tư Mã Minh Húc, không những là khoảng không, mà ngay cả không khí trên bề mặt trái đất, cũng như đang bị nén lại, thỉnh thoảng phát ra từng đợt tiếng nổ vang!

“Thiên Võng! Thu về!”

Ánh mắt Tư Mã Minh Húc đột nhiên sáng ngời, một tay siết chặt thành nắm đấm, dường như vào lúc này, cả thế giới đều đang nằm trong lòng bàn tay hắn!

“Cạch cạch cạch!”

Vô số sấm sét giáng xuống từ trên tấm lưới trời!

Mỗi một tia sấm sét rơi xuống, trên mặt đất sẽ xuất hiện một cái hố sâu khoảng trăm mét có kích thước bằng sân bóng đá!

Hàng vạn người Âu Lục, đã bị chôn vùi trong hố, trong chốc lát máu tràn ra ngoài, vô số hố sâu như địa ngục máu, chỉ cần nhìn thoáng qua, cũng sẽ khiến người khác run sợ!

Tiêu Chính Văn chỉ nhìn thoáng qua chân mình, không khỏi cúi đầu thất vọng nói: “Đây chính là con át chủ bài của mày sao?”

“Xem ra, thực lực của mày cũng chỉ có thế thôi! Mày vốn không đáng để tao phát huy hết sức mạnh của mình!”

Tiêu Chính Văn nở nụ cười hờ hững, trong mắt vẫn là vẻ khinh thường!

“Cái gì? Mày chưa cố gắng hết sức ư?”

Nghe vậy, trên mặt Tư Mã Minh Húc nở một nụ cười giễu cợt!

Hắn đã gặp nhiều người nói những lời như vậy, nếu Tiêu Chính Văn thật sự có bản lĩnh đó, liệu có thể bị nhốt bởi Thiên Võng Trận sao?

Còn về phần phản công hắn trong Thiên Võng Trận, ngay cả Tư Mã Ý năm đó cũng làm không được!

“Sao mày có thể chắc rằng, tao đã cố gắng hết sức? Đối với tao mà nói, vừa rồi chẳng qua là khởi động thôi, ít nhất cho tới thời điểm này, mày vẫn chưa thể buộc tao phải dùng hết sức!”

Ngay khi Tiêu Chính Văn thốt ra những lời này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vô số đám mây màu tím, đám mây nhanh chóng tụ lại trên không trung, biến thành một con rồng màu tím khổng lồ!

“Gừ!”

Cùng với tiếng rồng gầm, con rồng màu tím khổng lồ lao thẳng lên chín tầng mây, đánh ngang bầu trời, như muốn xé toạc cả bầu trời!

Khi con rồng màu tím bay vút lên bầu trời, núi sông vạn dặm đột nhiên bắt đầu rung chuyển mãnh liệt, cả không trung cũng đang lắc lư không ngừng!

Có vẻ như khắp cả thế giới sẽ sụp đổ tan tành trong một giây tới!

Nếu không phải Tiêu Chính Văn cố ý khống chế sức mạnh của cú đánh này, e rằng tất cả quốc gia của Âu Lục ở phía dưới sẽ bị hủy diệt trong tích tắc!

Trong giây tiếp theo, con rồng khổng lồ được tạo thành từ vô số đám mây tím càng lúc càng chân thật, thậm chí từng vảy trên cơ thể con rồng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng!

Trên đôi móng vuốt rồng to lớn, lóe lên tia sáng nuốt chửng linh hồn!

“Quả nhiên!”

Khổng Thiên Tường trừng lớn đôi mắt, nhìn thẳng vào con rồng khổng lồ màu tím đang bay lên như diều gặp gió, kinh ngạc thốt lên.

Chỉ mười mấy phút trước, Khổng Thiên Tường và những người khác đã tận mắt chứng kiến con rồng tím, phá vỡ bảy bảy bốn mươi chín tầng kết giới của Huyền Thiên Đạo Cung, giết đám người Joseph ngay trước cổng của Huyền Thiên Đạo Cung!

Thứ thần uy coi thường thiên hạ đó, thậm chí khiến Khổng Thiên Tường không còn tin tưởng vào cuộc đời nữa!

Lúc này, ngay cả Tư Mã Minh Húc trên không trung cũng cảm nhận được sự đáng sợ của sức mạnh này!

Như thể cả thế giới bên đang đè hết lên người hắn theo cú đánh của Tiêu Chính Văn!

Một người sao có thể chịu nổi sức đè ép của một bên thế giới chứ?

“Sao… Sao có thể như vậy được? Mày lại có thể chung ý chí với trời đất bên này ư?”

Tư Mã Minh Húc thật sự không dám tin vào mắt mình!

“Trời đất? Mày thật sự hiểu thế nào là trời, thế nào là đất sao?”

Tiêu Chính Văn nở nụ cười hờ hững nói.

“Không! Không thể nào, trời đất là con đường tối cao, có thể dung hợp với trời đất! Mày... Mày chắc chắn đang dùng thủ đoạn che mắt nào đó!”

Tư Mã Minh Húc lúc này khó giữ được vẻ bình tĩnh trước đó, rống lên với vẻ vô cùng kinh hoàng.

Vào lúc này, tấm lưới trời dường như không chịu nổi sức mạnh kia, sau vài tiếng sấm vang lên, tấm lưới khổng lồ trên bầu trời lập tức sụp đổ!

Ngay lúc Thiên Võng Trận tan vỡ, bóng dáng của Tư Mã Minh Húc lóe lên, cả người gần như hóa thành một luồng sáng, bay thẳng về phía học viện võ thuật!

Tư Mã Minh Húc vậy mà lại bỏ chạy ư?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom