• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1740-1744

Chương 1740: Cao thủ đứng đằng sau

Nhìn thấy cảnh Tiêu Chính Văn giết Huyết Ma Đồ chỉ bằng một chiêu, Thiên Minh Tử cũng biết với thực lực của mình, chắc chắn không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn.

Lúc này, ông ta dám nhảy ra ngoài, không phải vì tự tin vào thực lực của mình mà là vì cứu viện của ông ta sắp đến rồi.

Ngay từ đầu, ông ta lấy danh nghĩa vì người dân đấu lại huyết tộc, nhưng thực chất trở về giới thế tục để lừa lấy nguyện lực của người dân cho lãnh cao cấp cao của Thiên Cung Bắc Cực.

Sau chuyện của Arcelor, lãnh đạo cấp cao của Thiên Cung Bắc Cực cũng phải phái người đến thế tục để giúp Thiên Minh Tử giải quyết rắc rối lớn này.

Luồng ánh sáng ở phía chân trời vừa rồi quả thực là quân cứu viện của Thiên Cung Bắc Cực.

Thiên Minh Tử cùng từ đó mà mơ tưởng, chỉ cần mượn tay của các cao thủ Thiên Cung Bắc Cực để giết Tiêu Chính Văn thì ông ta sẽ có thể sống vui vẻ trong giới thế tục.

“Cao thủ vùng ngoài lãnh thổ? Ông lấy Thiên Cung Bắc Cực ra uy hiếp tôi sao?”

Tiêu Chính Văn nói, ánh mắt tràn ngập sát khí.

“Uy hiếp cậu thì sao? Cậu nghĩ mình là ai chứ? Dám làm kẻ thù của Thiên Cung Bắc Cực? Cậu xứng sao?”

Đúng lúc này, từ xa truyền đến một giọng nói cực kỳ lạnh lùng.

Không chỉ người dân ở Sơn Thành nghe thấy giọng nói lạnh lùng này, mà thậm chí còn vang ra cả toàn bộ Hoa Quốc.

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía thành phố Sơn Thành.

Từ trên trời, một luồng ánh sáng khổng lồ từ từ rơi xuống, như thể thần phật ở chín phương trời giáng thế.

Một bóng người mặc áo choàng trắng từ từ bước ra khỏi tia sáng.

Khí tức vô cùng đáng sợ, ngay cả sông núi Hoa Sơn cũng phải khuất phục dưới chân người đó khi vừa xuất hiện.

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn bóng dáng kia, chỉ thấy một luồng ánh sáng rực rỡ, nối liền ông ta và Thiên Minh Tử lại với nhau.

Tia sáng này chỉ có người đẳng cấp như Tiêu Chính Văn mới có thể nhìn thấy, còn người bình thường hoàn toàn không thể nhìn ra được.

Tiêu Chính Văn có thể nhìn thấy rõ ràng đó là ảo ảnh, nói chính xác hơn, cơ thể thật sự của ông lão mặc áo choàng trắng không hề đến giới thế tục.

Mà chỉ sử dụng một loại trận pháp không gian đặc biệt để tạo ra ảo ảnh mà thôi.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, Thiên Minh Tử đã thu thập được nguyện lực, nhưng đã bị người này hấp thụ và biến đổi với tốc độ rất nhanh.

Rõ ràng, thực lực cảnh giới của người này không phải là thứ mà Tiêu Chính Văn có thể tưởng tượng nổi, càng không phải là người Tiêu Chính Văn có thể so tài.

Suy cho cùng, ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng chưa đạt với cảnh giới có thể chuyển hóa ý chí. Tiêu Chính Văn cũng không thể nhìn thấu được cảnh giới của đối phương.

Lúc này, ngay cả đám người Lục Tiểu Thiến cũng vô cùng kinh ngạc.

Tiêu Chính Văn suy nghĩ một chút, ngay lập tức hiểu ra tất cả mọi thứ.

“Tôi nghĩ mọi chuyện đều là do ông đứng sau điều khiển nhỉ. Bao gồm huyết tộc và cả trận đấu ngày hôm nay, đều là do một mình ông gây ra!”

Tiêu Chính Văn nói với vẻ khinh thường.

“Hỗn láo! Cậu chỉ là một tiểu bối nhỏ bé, mà lại dám khinh thường tôi? Đợi đến ngày tôi trở lại giới thế tục, tôi nhất định sẽ chém đầu cậu!”

Ông lão áo trắng nói với giọng lạnh lùng và uy nghiêm.

Với vô số nguyện lực được ông lão áo trắng hấp thụ và chuyển hóa, trời đất càng xuất hiện nhiều dị tượng.

Bỗng chốc, trong hư không, vô số tia sáng đột nhiên sáng lên, giống như mặt trời mọc giữa đêm.

Ngay cả Âu Lục và Mỹ Lục cách xa ngàn dặm cũng sáng như ban ngày.

“Tiêu Chính Văn, cậu sắp chết rồi mà còn dám ngông cuồng thế sao?”

Nói xong, Thiên Minh Tử bước lên, đứng trước mặt Lục Tiểu Thiến, chắp tay sau lưng, kiêu ngạo nói: “Hôm nay, trừ phi cậu giết được tôi, nếu không đừng bao giờ nghĩ đến chuyện động vào cô ấy!”

Nhìn thấy bóng dáng của ông lão áo trắng ngày càng hiện rõ, Tiêu Chính Văn liền gật đầu chế nhạo.

Mặc dù đây chỉ là ảo ảnh, nhưng cũng đủ để thấy ảo ảnh này có thể hóa thành thật.

Giống như Tam Thái Tử Na Tra trước đây, chỉ cần nhận đủ hương hỏa là có thể định hình lại cơ thể vàng ngọc.

Trong Thiên Sơn Thư Lục, cũng có ghi chép về một loại trận pháp thất truyền vào thời cổ đại.

Chỉ cần trước khi chết, chôn hài cốt trong trận pháp, xây lại thành miếu, được người cung phụng thì chỉ cần một trăm ngày sẽ có thể sống lại.

Mặc dù thủ đoạn của ông lão áo trắng có một vài điểm khác với phương pháp được ghi trong Thiên Sơn Thư Lục, nhưng bản chất không khác nhau.

“Nguyện lực đúng là thứ tốt, nhưng ông cho rằng Thiên Minh Tử xứng đáng để người dân Hoa Quốc tôn sùng chỉ vì dựa vào những gì ông ta đã làm sao?”

Tiêu Chính Văn nhìn Thiên Minh Tử với vẻ mặt giễu cợt.

Thiên Minh Tử nghe xong hơi sững sờ, sau đó khinh thường nói: “Tôi không xứng lẽ nào cậu xứng sao?”

“Mấy ngày trước, khi tôi đại diện hoa Hoa Quốc chiến đấu với huyết tộc trên đỉnh Hoa Sơn, cậu đang ở đâu? Ngay cả lộ mặt cậu cũng không dám!”

“Từ khi huyết tộc trở lại, cậu đã làm được gì ngoại trừ mang lại tai họa cho người dân Hoa Quốc? Vì nhà họ Lý và nhà họ Chu, cậu thậm chí còn khai chiến với huyết tộc!”

“Lẽ nào người dân Hoa Quốc không tôn sùng tôi mà lại đi tôn sùng một tên đầu sỏ tội ác như cậu sao?”

Thiên Minh Tử vừa dứt lời, một cái tát giòn giã đã tát vào mặt Thiên Minh Tử.

Ngay cả Thiên Minh Tử cũng bị cái tát này làm cho choáng váng.

“Ai? Ai dám đánh lén tôi?”

Thiên Minh Tử vô cùng tức giận khi bị tát trước mặt người dân cả nước.

Thiên Minh Tử vẫn cần thể diện.

“Chu Chấn Long!”

Vừa dứt lời, một bóng người xuất hiện sau lưng Tiêu Chính Văn.

“Hừ! Ông chỉ là một tên bại trận dưới tay tôi, mà còn dám khiêu khích tôi! Không sợ tôi giết ông sao?”

Thiên Minh Tử nghiến răng, nhìn chằm chằm vào Chu Chấn Long.

“Giết tôi? Ông cho rằng ông có thể đánh bại tôi thật sao? Một Nhân Vương cấp năm cảnh giới bất ổn như ông mà cũng dám nói ra lời ngông cuồng như vậy à? Tôi thật sự rất tò mò ai đã cho ông dũng khí này!”

“Còn nữa, ông thật sự nghĩ rằng trong nhận chiến trên đỉnh Hoa Sơn, ông đã đánh bại hầu tước huyết tộc bằng sức mạnh của mình sao?”

Nói xong, Chu Chấn Long lại nâng tay lên tát một cái nữa.

Động tác của Chu Chấn Long rất chậm, ông ta cố ý cho Thiên Minh Tử đủ thời gian để chuẩn bị.

Nhìn thấy Chu Chấn long nâng tay lên tát mình một cái nữa, Thiên Minh Tử vô cùng tức giận.

“Ông…”

Khí tức xung quanh Thiên Minh Tử tỏa ra, nâng tay lên chặn cái tát của Chu Chấn Long.

Nhưng cánh tay ông ta chỉ mới giơ lên được nửa chừng đã bị một lực mạnh đè lại.

“Bộp!”

Âm thanh giòn giã vang lên khắp Hoa Quốc.

Lần này, Thiên Minh Tử đã hoàn toàn choáng váng.

Trước đây, ông ta đã từng đấu với Chu Chấn Long, hơn nữa còn đánh Chu Chấn Long thua thảm hại. Vậy mà mới chỉ qua mấy ngày, sao đến một cái tát mà ông ta cũng không chặn nổi nữa?

“Nếu ngày đó không có không phải cậu Tiêu thì ông cho rằng ông có thể thắng sao? Tôi bất tài nên không dám nói lời ngông cuồng, nhưng đánh ông thì dễ như trở bàn tay!”

Chu Chấn Long chắp tay sau lưng, vẻ mặt khinh thường nói.

Nghe xong những lời này, không chỉ có Thiên Minh Tử sững sờ.

Mà ngay cả đám người Hoa Quốc luôn tâng bốc và bám chân Thiên Minh Tử đều vô cùng kinh ngạc.

Đặc biệt là ông Tần, càng sốc trước lời nhận xét của Chu Chấn Long.

Lúc này, xung quanh Sơn Thành có hàng trăm máy quay, gần như phát sóng trực tiếp trên toàn thế giới, cả thế giới đều có thể nghe được những gì Chu Chấn Long vừa nói.

“Chết tiệt, đây là tin lớn động trời!”

“Náo loạn cả thời gian dài, Thiên Minh Tử thắng trận đó thì ra là do vua Bắc Lương sắp xếp trước!”

“Mọi chuyện đảo lộn hết rồi!”

Đừng nói người bình thường không dám tin những chuyện này là thật, ngay cả Thiên Minh Tử cũng phải lắc đầu.

“Không thể nào! Thiên Minh Tử tôi là đệ tử đích truyền của Thiên Cung Bắc Cực. Hôm đó rõ ràng là tôi đã chiến đấu hết mình mới có thể đánh bại được cao thủ huyết tộc!”

Thiên Minh Tử khàn giọng quát lớn.
Chương 1741: Trách nhầm

“Chỉ dựa vào ông sao?”

Chu Chấn Long vung tay lên đấm một cú sang.

Thiên Minh Tử tức đến mức mặt mày méo mó, Chu Chấn Long đấm một cú bên trái một cú bên phải ngay trước mặt người cả Hoa Quốc, đánh ông ta hệt như đánh một con chó, bảo ông ta giấu thể diện ở đâu?

Thiên Minh Tử sao có thể ngồi yên chờ chết chứ?

Ngay khi Thiên Minh Tử bùng phát khí thế muốn đánh trả bằng bí thuật của Thiên Cung Bắc Cực thì một luồng khí tức mạnh mẽ bao vây lấy ông ta.

Dù sao Chu Chấn Long cũng là hộ vệ đứng đầu nhà họ Chu, mặc dù ông ta không phải là cao thủ hàng đầu của nhà họ Chu, nhưng thực lực vẫn vượt xa Thiên Minh Tử.

Huống gì Chu Chấn Long vừa đột phá Nhân Vương cấp năm, là cao thủ Nhân Vương cấp sáu.

Sức mạnh dồi dào đó là thứ mà ngay cả cảnh giới Nhân Vương cấp năm cũng không vững như Thiên Minh Tử có thể đánh lại sao?

“Bốp!”

Lại một âm thanh rõ to vang lên, một cú đấm của Chu Chấn Long khiến khóe miệng Thiên Minh Tử chảy máu.

Nửa bên mặt Thiên Minh Tử lập tức sưng vù như bánh bao, đau đến mức ông ta phải nhe răng.

“Dù có là đệ tử đứng đầu Thiên Cung Bắc Cực cũng chỉ như một đứa con nít ba tuổi thôi chứ đừng nói là Thiên Minh Tử ông”.

Chu Chấn Long chắp một tay ra sau lưng khinh thường nhìn Thiên Minh Tử.

Lúc này Chu Chấn Long hệt như một tiên trưởng có phong thái, khí khái bất phàm.

Ngược lại Thiên Minh Tử cứ như một tên lưu manh bị đánh cho váng đầu sưng mặt.

Thấy cảnh tượng này, mọi người đều chấn kinh.

Hiện thực bày ra trước mắt, trên đỉnh Hoa Sơn hôm đó, Thiên Minh Tử có uy phong đến mức nào?

Có thể nói là đánh đến tứ phương, chân đạp lên vạn cổ.

Nhưng mới có mấy ngày mà đã bị thuộc hạ cũ đánh đến mức không đánh trả lại được.

Dù là tên ngốc cũng có thể nhìn ra rốt cuộc lời ai mới là thật, chẳng qua đến giờ Thiên Minh Tử vẫn không thể chấp nhận hiện thực trước mắt.

Hơn nữa nếu chuyện hôm đó Chu Chấn Long và các cao thủ huyết tộc gây rối trở thành sự thật thì một đời anh minh của ông ta cũng sẽ một hủy hoại.

Đến lúc đó ông ta hoàn toàn mất đi giá trị lợi dụng với Thiên Cung Bắc Cực.

Hơn nữa cái chết của Arcelor, Thiên Minh Tử chỉ có thể bị xem là một con cờ bị bỏ đi, bị Thiên Cung Bắc Cực vứt bỏ như vứt rác.

“Xem ra trận chiến ở Hoa Sơn hôm đó có rất nhiều bí ẩn”.

“Ừ, nói không chừng đúng là Tiêu Chính Văn ra mặt mới khiến cao thủ huyết tộc bại trận, hoặc trong đó có sự góp mặt của nhà họ Chu”.

“Đúng thế, nếu không Chu Chấn Long là hộ vệ đứng đầu của nhà họ Chu, sao có thể đứng về phía Tiêu Chính Văn được? Điều này chứng tỏ hôm đó vua Bắc Lương không phải nhát cáy mà là khinh thường không muốn đánh với huyết tộc”.

Một ông lão đứng trên đỉnh núi cách Sơn Thành chưa đến một trăm cây số nói.

Ông ta là trưởng lão của một tông môn lớn gần Sơn Thành, trước đó ông ta luôn là một trong những người ngưỡng mộ Tiêu Chính Văn.

Ông ta vẫn luôn hô hào không công bằng cho Tiêu Chính Văn, nhưng dù sao người đánh bại huyết tộc là Thiên Minh Tử, thế nên khoảng thời gian này ông lão cứ không vui.

Hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta lại cảm thấy cực kỳ vui mừng.

Cuối cùng vua Bắc Lương cũng đã không còn bị nói là nhát cáy, hơn nữa sau khi mọi chuyện được làm rõ càng chứng tỏ vua Bắc Lương luôn một lòng vì Hoa Quốc, trong lòng luôn để tâm đến sự an nguy của người dân.

Thế mới thấy linh cảm của ông ta rất đúng, Tiêu Chính Văn chưa từng sợ hãi trước bất kỳ thế lực nào, luôn là thần bảo vệ của Hoa Quốc.

“Xem ra đều là do chúng ta trách lầm vua Bắc Lương”.

“Phải, người trước giờ vẫn xem chúng ta là người cũng chỉ có vua Bắc Lương”.

“Phải đó, lúc nãy đấy, Thiên Minh Tử đó vẫn so sánh chúng ta với con kiến nhỏ bé. Loại người như ông ta sao có thể thật lòng với chúng ta chứ”.

Thoáng chốc cả mạng xã hội đều sôi nổi bàn tán chuyện này.

Người dân Hoa Quốc ngồi xem trước tivi cũng đều chỉ vào Thiên Minh Tử trên màn hình lớn tiếng mắng.

“Hình như sức mạnh ý chí của ông đang thay đổi rồi”.
Chương 1742: Xôn xao

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Thiên Minh Tử và ông lão áo trắng.

Lúc này sức mạnh ý chí vốn dĩ phát ra ánh sáng rực rỡ lại biến thành màu xám.

Mặc dù đây cũng là một loại sức mạnh ý chí nhưng nói đúng hơn thì nên gọi là “oán khí” mới đúng.

Sức mạnh ý chí và oán khí có thể được chuyển hóa, chỉ là sức mạnh ý chí có thể khiến thực lực của hấp thụ nó mạnh hơn, còn oán khí chỉ sẽ tiêu hao cơ hội sống của người hấp thụ.

Vì sự thật đã rõ như ban ngày rồi, thế nên tình cảm tôn kính của người dân Hoa Quốc dành cho Thiên Minh Tử lập tức biến thành những lợi nguyền rủa Thiên Minh Tử.

Lúc này ngay cả Thiên Minh Tử cũng hoảng, bây giờ ông ta không phải đang giúp vị kia của Thiên Cung Bắc Cực chuyển hóa sức mạnh ý chí nữa mà là đang làm tuổi thọ của ông ta tiêu hao.

Hơn nữa liên tục hấp thụ sức mạnh ý chí này một khi đã xảy ra thì sẽ không bị ảnh hưởng của bất kỳ ai.

Điều này giống như một người đang uống sữa, cốc sữa này không có độc, sau khi uống còn có thể tăng cường đề kháng.

Nhưng lúc này có người cho thêm nửa cốc thạch tín vào sữa, mà người uống sữa đó lại chỉ có thể uống hết cốc sữa, không thể dừng lại nửa chừng.

“Dù là bởi vì ông, Chu Chấn Long đánh bại tôi thì thế nào? Ít nhất… ít nhất đám cao thủ huyết tộc đều bị một mình tôi đánh bại”.

“Những gì Thiên Minh Tử tôi làm đều không thẹn với lòng. Hôm qua… hôm qua chính là Thiên Minh Tử tôi giết hầu tước huyết tộc ở trên Hằng Sơn, bảo vệ bình an cho mọi người”.

“Ông?”

Không để Tiêu Chính Văn lên tiếng, Chu Chấn Long đã giành nói trước, chỉ là giọng điệu lộ ra vẻ khinh thường.

“Tối qua chắc hẳn ông tham gia tiệc ở núi Điểm Thương chứ nhỉ?”

Chu Chấn Long cười khẩy hỏi.

“Nói bậy! Người Hoa Quốc đều có thể làm chứng cho tôi, tôi từ chối thẳng lời mời của cô Lục. Ngược lại, tất cả mọi người đều biết Tiêu Chính Văn đã đồng ý”.

Mặt mày Thiên Minh Tử méo mó lớn tiếng hét lên với Chu Chấn Long.

“Nhà họ Chu các ông kết cấu với huyết tộc, với quan hệ của ông và Tiêu Chính Văn, chẳng phải Tiêu Chính Văn đến tham gia là chuyện đương nhiên sao?”

Sau khi trải qua sự căng thẳng ban nãy, không lâu sau Thiên Minh Tử đã bình tĩnh lại bắt bí mối quan hệ thân thiết giữa nhà họ Chu và huyết tộc.

Nếu lần này ông ta không thể lấy lại quyền làm chủ tình thế nữa thì đợi ông ta chỉ có một con đường chết.

“Theo như ông nói, người đã giết hai hầu tước huyết tộc vào tối qua là ông à?”

Tiêu Chính Văn khẽ cười quay đầu lại nhìn Thiên Minh Tử.

“Còn phải hỏi nữa sao? Trận pháp bí mật của Thiên Cung Bắc Cực sao có thể để người ngoài tùy ý sử dụng chứ?”

Thiên Minh Tử không dám nhìn thẳng vào Tiêu Chính Văn đáp, nhưng bề ngoài vẫn tự nhận người bí ẩn trong đêm qua chính là ông ta.

Dù sao chuyện đêm qua quá lớn, thừa nhận trước mặt không chỉ cực kỳ bất lợi với bản thân ông ta, mà thậm chí sẽ dẫn đến nạn hủy diệt cho Thiên Cung Bắc Cực.

“Tiêu Chính Văn, cậu còn có gì để nói không? Dù là trận chiến ở Hoa Sơn đó có một phần sức của cậu nhưng cậu có thể so được với mọi thứ Thiên Minh Tử tôi làm cho Hoa Quốc sao?”

Lúc này giọng Thiên Minh Tử vang lên đất trời, trong đó còn chứa chân khí khiến giọng ông ta vang vọng khắp Hoa Quốc.

Nhưng ông ta vừa dứt lời, một bóng người già nua bỗng xuất hiện trên bầu trời Sơn Thành.

Khí thế đó cực kỳ uy nghiệm cứ như thiên đế sắp giáng trần.

“Truyền lại lệnh của tộc trưởng gia tộc Ấn, trong vòng ba ngày Hoa Quốc phải giao ra hung thủ đã sát hại vương tử Arcelor, nếu không gia tộc Ấn sẽ tàn sát Hoa Quốc”.

Ông lão áo xám đó trầm giọng nói với giọng điệu không thể tha thứ.

Những lời ông lão đó nói khiến Thiên Minh Tử không khỏi rùng mình.

Ông ta không ngờ người nhà họ Ấn lại đến thế tục nhanh đến thế.

Tiêu Chính Văn chế giễu nhìn Thiên Minh Tử nói: “Thiên Minh Tử, chẳng phải ông nói đêm qua chính ông đã giết người của hầu tước huyết tộc đó sao?”

“Vậy cái chết của Arcelor có phải cũng do ông làm không?”

Thiên Minh Tử bị Tiêu Chính Văn hỏi đến mức cứng họng.

Ông ta nào dám thừa nhận ngay trước mặt người gia tộc Ấn chứ.

Chỉ cần ông ta dám gật đầu, dù là Thiên Cung Bắc Cực cũng không thể đảm bảo được tính mạng của ông ta.

Cho dù ở thế tục hay ngoài lãnh thổ, gia tộc Ấn cũng sẽ nghiền ép ông ta cứ như nghiền một con khiến vậy.

“Sao thế? Không dám nói à?”

Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó nói với ông lão đó: “Arcelor không biết trời cao đất dày thế mà dám giết hầu tước huyết tộc của người dân Hoa Quốc tôi”.

“Gia tộc Ấn ông thì thế nào? Ông ta là vương tộc nhà họ Ấn có làm sao? Kẻ nào dám xâm chiếm một tấc đất của Hoa Quốc đều phải chết. Arcelor và hầu tước huyết tộc đều chết trong tay tôi, nếu ông không phục thì có thể giáp mặt tôi bất cứ lúc nào”.

Lời nói của Tiêu Chính Văn khiến cả nước xôn xao.
Chương 1743: Nói giết là giết

Không ai ngờ rằng Tiêu Chính Văn lại thừa nhận mình chính là hung thủ trước mặt sứ giả của cổ tộc họ Ấn!

Đến bây giờ, sự thật đã rõ như ban ngày, dường như mọi người đều đã lập tức hiểu ra mọi chuyện!

Trước mặt sứ giả của cổ tộc họ Ấn, Thiên Minh Tử sợ hãi đến mức đánh rắm cũng không dám.

Nhát gan như ông ta, khi biết được đối phương là vương tử của cổ tộc họ Ấn Arcelor, liệu ông ta có đủ can đảm để ra tay không?

Không quỳ dưới chân dập đầu vài cái đã là kỳ tích rồi!

Trái lại mặt Tiêu Chính Văn không đổi sắc, tim không đập loạn, vẻ mặt như thường, trước mặt thừa nhận mình là hung thủ.

Điều này cho thấy, đêm đó người giết Hầu tước của huyết tộc và chém chết Arcelor ở Mỹ Lục chính là Tiêu Chính Văn!

Nếu không Tiêu Chính Văn sẽ tuyệt đối không có can đảm như vậy!

"Chẳng lẽ tối hôm qua, người truy sát hầu tước của huyết tộc không phải Thiên Minh Tử, mà là vua Bắc Lương, Tiêu Chính Văn?"

"Người báo thù rửa hận cho võ tông Hoa Quốc của chúng ta, hóa ra lại là vua Bắc Lương!"

"Vua Bắc Lương muôn năm!"

Trong chốc lát Hoa Quốc lập tức sôi trào.

Thậm chí có nhiều người đã khóc, khóc vì cảm động và xấu hổ!

Từ trước tới nay họ luôn hiểu lầm Tiêu Chính Văn, thậm chí còn chửi rủa công kích Tiêu Chính Văn.

Nhưng cuối cùng, Tiêu Chính Văn là người duy nhất một lòng bảo vệ Hoa Quốc!

"Tiêu Chính Văn! Cho dù tối hôm qua tôi đi dự tiệc ở núi Điểm Thương, người giết Arcelor tuyệt đối không thể là cậu! Arcelor là cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp năm!"

Lúc này, chân tay Thiên Minh Tử đã luống cuống, đến ông ta cũng có thể nhìn thấy được trên đỉnh đầu mình đã có một đám sương mù u tối!

Đây chính là một điểm báo của việc nỗi căm hận đã tích tụ lên đến đỉnh điểm!

Vì vậy, cho dù sự thật đã bày ra trước mắt, Thiên Minh Tử cũng phải ngụy biện đến cùng!

Ít nhất, trong tay ông ta vẫn còn một con át chủ bài, đó chính là người ra tay vào tối hôm qua, thủ pháp sử dụng đều là trận pháp bí mật của Thiên Cung Bắc Cực!

Tiêu Chính Văn là người ngoài, hoàn toàn không thể nắm giữ được trận pháp bí mật này!

Chưa kể Tiêu Chính Văn không môn không phái, ngay cả người của năm đại danh sơn cũng không thể luyện được bí kíp của Thiên Cung Bắc Cực, trừ khi có người từ Thiên Cung Bắc Cực đích thân hướng dẫn!

Nhưng người của Thiên Cung Bắc Cực vẫn luôn coi người thế tục như sâu bọ, sao có thể tốt bụng đến vậy?

"Tiêu Chính Văn, dù cho cậu muốn đánh lừa dư luận, nhưng đáng tiếc, tối hôm qua người thần bí ấy thi triển trận pháp bí mật của Thiên Cung Bắc Cực chúng tôi! Cậu là một thằng nhóc trong thế tục, sợ là đời này không có duyên thấy được đâu!"

Thiên Minh Tử vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn khinh thường lạnh lùng bật cười: "Trận pháp bí mật của Thiên Cung Bắc Cực ư? Ông cho rằng chút tài mọn đó của Thiên Cung Bắc Cực các ông rất khó sao?"

"Ầm!"

Tiêu Chính Văn nói xong liền giơ tay chỉ lên bầu trời đêm, đột nhiên, các ngôi sao trên bầu trời phát ra ánh sáng chói lọi, ngay cả ánh trăng cũng bị lu mờ đi!

Trên bầu trời dường như có một dải ngân hà, ngân hà giống như thác nước, ánh sao như dòng nước chảy, tất cả đều vô cùng tự nhiên, so với cảnh tượng khi Thiên Minh Tử phủ xuống còn hùng vĩ hơn nhiều!

Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Thiên Minh Tử cũng sửng sốt.

Đó chính là Thiên Tinh Thiểm Diệu của Thiên Cung Bắc Cực, ngay cả ông ta sau khi nhập môn đã mười năm mới miễn cường luyện thành.

Tiêu Chính Văn sao có thể biết được trập pháp bí mật của Thiên Cung Bắc Cực?

"Ông còn điều gì muốn nói không?"

Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Thiên Minh Tử.

"Không! Không đúng, sao có thể là cậu!"

Thiên Minh Tử hồn bay phách lạc lắc đầu, nhưng sự thật bày ngay trước mắt, bất luận ông ta có thừa nhận hay không, nhưng người ra tay tối hôm qua quả thật chính là Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn lấy đâu ra dũng khí để giết vương tử của cổ tộc họ Ấn?

Thành thật mà nói, ngay cả khi Thiên Minh Tử là đệ tử đích truyền của Thiên Cung Bắc Cực, khi gặp Arcelor cũng phải quỳ lạy!

Một nhân vật đáng sợ mà đến cả ông ta còn phải quỳ xuống nghênh đón, Tiêu Chính Văn lại nói giết là giết sao?

"Tôi đã nói mà, người thần bí tối hôm qua nhất định là người có lai lịch không thể khinh thường, đâu thể là tên khốn Thiên Minh Tử kia được!"
Chương 1744: Trốn chạy

"Hừ, cái kẻ mua danh cầu lợi như ông ta còn muốn tranh công với vua Bắc Lương, thật sự không tự lượng sức mình!"

"Thiên Minh Tử may nhờ phúc là đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực, nếu ông ta là người thế tục giống chúng ta, không lột da rút xương ông ta không được!"

Các vị trưởng lão của Long Các đồng loạt nghiến răng nghiến lợi bàn tán.

Sau nửa phút, Thiên Minh Tử đột nhiên hoàn toàn tỉnh táo lại, chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: "Tiêu Chính Văn! Cậu... cậu lại dám giá họa cho Thiên Cung Bắc Cực!"

"Giá họa? Ông cũng đánh giá quá cao Thiên Cung Bắc Cực của ông rồi đấy!"

Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười một tiếng, dùng tay chỉ vào lão già áo choàng trắng phía trước: "Tất cả những thứ này đều là vì ông ta! Nếu không phải vì dụ rắn ra khỏi hang, ông cho rằng ông có thể sống đến ngày hôm nay sao?"

Giờ phút này, nhân vật cao cấp của Thiên Cung Bắc Cực đã tích tụ được một lượng lớn oán khí, ngay cả làn da mịn màng như nước trước kia của ông ta cũng bị phủ lên một tầng xám xịt mà mắt thường có thể nhìn thấy!

Không nói tới hình ảnh phản xạ của ông ta trong giới thế tục, ngay cả thân thể ở vùng ngoài lãnh thổ xa xôi cũng đã bị tổn thương rất lớn!

Oán khí là thứ không chỉ tiêu hao tuổi thọ, còn có thể đầu độc lục phủ ngũ tạng, cho dù là cao thủ ở cảnh giới nào, bọn họ cũng không dám tùy tiện động đến oán khí!

Đây cũng là nguyên nhân chính vì sao cao thủ càng mạnh càng để ý thể diện của mình!

Dù không từ thủ đoạn đến đâu thì ít nhất trên danh nghĩa cũng đều phải đứng về phía chân lý và chính nghĩa.

Nếu không, ngày mà những oán khí dồn lên đến đỉnh điểm sẽ chính là ngày tàn!

"Khó chịu à?"

Tiêu Chính Văn nhìn lão già áo trắng cười khẽ.

Vào lúc này, khi sự thật lộ ra, oán khí tích tụ lại càng lúc càng nặng, hơn nữa sắc mặt của ông ta cũng từ màu xám chuyển thành màu đen!

Màu sắc càng đậm, tổn thương của người thu nạp oán khí càng nặng!

Chu Chấn Long liếc nhìn vẻ mặt thống khổ của lão già mặc áo choàng trắng, khinh thường nói với Thiên Minh Tử: "Tôi nghĩ cô Lục hẳn có thể chứng minh, hôm qua các ông cùng nhau dự tiệc đấy!"

Nói rồi, Chu Chấn Long ý tứ sâu xa nhìn Lục Tiểu Thiến!

Giờ phút này, tính mạng của cô ta đã nằm trong tay Tiêu Chính Văn rồi, sợ là chỉ cần nói dối nửa lời sẽ lập tức mất mạng!

Vì vậy, Lục Tiểu Thiến cũng không thèm suy nghĩ, gật đầu lia lịa: "Không... không sai, hôm qua Thiên Minh Tử quả thật đã ở núi Điểm Thương! Hơn nữa, còn có tông chủ của vài võ tông đi cùng!"

Vừa dứt lời, cả nước lại một lần nữa xôn xao!

"Thiên Minh Tử! Ông... ông là đồ khốn nạn!"

Lão già áo trắng suýt chút nữa tức giận đến nổ phổi!

Lúc này, tình thế của ông ta đã vô cùng nguy cấp, ông ta rất muốn cắt đứt liên hệ với mảnh oán khí trên đầu Thiên Minh Tử, nhưng tất cả chuyện này hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của ông ta nữa!

Thứ oán khí đó giống như trận hồng thủy ập tới, hơn nữa nó đã và đang tiêu hao tuổi thọ của ông ta!

Nếu không phải cảnh giới cực cao và tuổi thọ cực dài của ông ta, giờ phút này, e rằng đã bị tên rác rưởi Thiên Minh Tử giết chết rồi!

Thiên Minh Tử thấy tình hình của lão già áo choàng trắng không ổn, nhất thời hoàn toàn sụp đổ!

Ông ta không bao ngờ được rằng toàn bộ sự việc sẽ phát triển theo một hướng hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát!

"Trưởng lão, chuyện này... chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi... tôi thật sự không ngờ Tiêu Chính Văn lại dám lừa tôi! Trưởng lão, tôi... tôi..."

Thiên Minh Tử sợ tới mức mồ hôi đổ như mưa, toàn thân run rẩy!

"Chỉ dựa vào ông mà cũng xứng để bản soái bày mưu tính kế ư? Lúc bản soái chỉ huy thiên binh vạn mã, còn không biết ông đang ở xó xỉnh nào nữa đấy”.

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã giơ tay phóng ra con dao quân đội năm cạnh!

Trong nháy mắt, chỉ thấy một luồng sáng lạnh xẹt qua vai Thiên Minh Tử!

"Phập!"

Sau khi tia máu bắn tung tóe, nửa người Thiên Minh Tử bị đánh nát nhừ!

"Ông cho rằng Tiêu Chính Văn tôi là người mà ông có thể muốn gây khó dễ là gây khó dễ sao?"

Sau khi Tiêu Chính Văn nói xong, anh tiện tay xuất một chiêu, con dao quân đội năm cánh lập tức bay trở lại!

"Phụt!"

Còn chưa kịp định thần lại, một tia sáng lạnh đã đâm xuyên qua ngực Thiên Minh Tử, ông ta vừa muốn mở miệng nói gì đó, cơ thể đã lập tức hóa thành vũng máu!

Cho đến trước khi chết, trên mặt Thiên Minh Tử còn vẫn kinh ngạc!

Ông ta chưa không ngờ rằng mình sẽ chết dưới tay một người trẻ tuổi ở giới thế tục!

"Hừ, giết..."

Vị sứ giả của cổ tộc họ Ấn đó, vừa mới bước tới, Tiêu Chính Văn đột nhiên quay đầu hét lên: "Cút!"

Chỉ đơn giản là một chữ "cút" nhưng vang dội như động đất, thậm chí còn tạo nên một trận cuồng phong!

Đồng thời, áp lực của khắp đất trời gần như đè lên người lão già đó khiến ông ta không thể thở nổi!

"Phụt!"

Lão già đó vừa muốn phản kháng liền phun ra một ngụm máu ta.

"Cậu... được rồi! Sau này chúng ta nhất định sẽ gặp lại!"

Lão già ôm lấy ngực, vô cùng không cam tâm quay người rời đi, hóa thành một tia sáng, trốn chạy về phía Âu Lục.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom