• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1745-1746

Chương 1745: Gậy ông đập lưng ông

Cùng lúc sứ giả của cổ tộc họ Ấn bỏ chạy, nhân vật cao cấp của Thiên Cung Bắc Cực cũng phun ra một ngụm máu đen lớn!

Ban đầu, ông ta hoàn toàn không bị tổn hại đáng kể nào, nhưng có một kênh kết nối ông ta với oán khí trên đỉnh đầu Thiên Minh Tử.

Nếu Thiên Minh Tử không chết, nhiều nhất ông ta chỉ mất đi một phần tuổi thọ, điều dưỡng vài ngày là có thể hồi phục như lúc ban đầu.

Nhưng ai ngờ Tiêu Chính Văn lại cho Thiên Minh Tử nổ tung ngay trước mặt ông ta!

Thiên Minh Tử chết đi, đám oán khí đó cũng tiêu tan, nhưng đây không phải là chuyện tốt với nhân vật cấp cao đó của Thiên Cung Bắc Cực!

Khi oán khí biến mất, một luồng lực bắn ngược lại đột nhiên kéo tới!

Ông ta còn chưa định thần lại đã bị đánh cho trọng thương nặng!

Lúc này, ông thật sự bị Thiên Minh Tử hại thảm rồi!

"Tiểu bối! Cậu... cậu dám! Ông đây phải sống chết với cậu!"

Lão già mặc áo choàng trắng tức giận đến mức suýt nữa lại phun ra một ngụm máu.

"Nhìn ông đau khổ như vậy, thật sự khiến người ta không nhẫn tâm, chi bằng để tôi giúp ông chết một cách thoải mái được không?"

Trong khi nói, Tiêu Chính Văn đưa tay vẫy một cái, thanh kiếm Tần Vương đã nằm trong tay!

Khi tia sáng lạnh lẽo đập vào mắt lão già mặc áo choàng trắng, luồng khí tức vạn cổ kia khiến ông ta kinh hãi.

Ánh sáng bén nhọn trên thân kiếm lại mang theo hơi thở Đế Vương, thanh bảo kiếm nhất định là thần binh tuyệt thế!

Tuy rằng ông ta chỉ là một hình ảnh phản chiếu, theo lẽ thường, cho dù hình ảnh phản chiếu của ông ta bị Tiêu Chính Văn giết chết thì cơ thể thật của ông ta cũng sẽ không bị thương tổn gì.

Nhưng đối mặt với thần binh, kết quả lại hoàn toàn khác!

"Tiểu bối, cậu dám!"

Lão già mặc áo choàng trắng đột nhiên trợn to hai mắt, đồng thời khí thế toàn thân nổ tung!

Ánh sáng chói lóa phát sáng chiếu sáng trời đêm thêm lần nữa, áp lực vô cùng lớn giáng xuống, thậm chí cả một phương trời đều không chịu được, như sắp sụp đổ!

Sau lưng ông ta, dường như có một dải ngân hà đáng sợ xuất hiện!

Dải thiên hà đó vô cùng sáng chói, như thể nó muốn nhấn chìm toàn bộ Sơn Thành!

Nhưng tiếc rằng ông ta chỉ là một hình ảnh phản chiếu, hoàn toàn không phải cơ thể thật.

Bởi vậy, luồng khí tức kinh người này chỉ có thể cho người ta cảm giác áp chế cực độ mà thôi, chứ không thể gây tổn thương gì cho bất kỳ ai!

Nếu cơ thể thật của ông ta ở đây, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ giết chết toàn bộ người ở đây trong nháy mắt!

Cấp bậc của ông ta sớm đã không phải cấp bậc mà cao thủ Nhân Vương cấp bốn hay cấp năm có thể đối đầu được, chỉ cần một câu nói, một cái nhìn bình thường cũng đủ giết chết Tiêu Chính Văn!

Đáng tiếc là khi Tiêu Chính Văn đã đọc về hình ảnh phản chiếu trong Thiên Sơn Thư Lục từ lâu, bất luận là cơ thể thật có mạnh đến cỡ nào, thì một hình ảnh phản chiếu nhỏ bé chỉ có thể tạo ra một chút uy hiếp mà thôi.

"Vù!"

Tiêu Chính Văn vung kiếm, thanh kiếm Tần Vương mang theo uy lực vô song, phá tan tinh quang sau lưng lão già đó!

"Thằng ranh! Cậu dám khinh thường tôi như vậy sao?"

Lão già mặc áo choàng trắng hoàn toàn nổi giận, cho dù ông ta chỉ là một hình ảnh phản chiếu, cũng không phải là thứ mà một thằng ranh con trong giới thế tục như Tiêu Chính Văn có thể khinh thường!

"Chỉ dựa vào cậu mà cũng dám vọng tưởng đấu với ông đây ư? Cho cậu thêm một trăm năm nữa, cậu cũng không có tư cách đấu với tôi đâu!"

Tiêu Chính Văn không thèm nói nhảm với ông ta, một tay cầm kiếm, khí tức toàn thân đột nhiên bùng phát, tay trái khẽ vung, rồng vàng vọt thẳng ra ngoài!

Một chùm sáng vàng vô cùng chói mắt, chiếu rọi đến mức không ai dám nhìn thẳng vào nó!

Mà thanh kiếm Tần Vương trong tay phải của anh lại múa ra một đám mây bảy màu, dường như chỉ cần một chiêu công kích có thể đập nát cả sông núi một phương!

"Vù!"

Lại là một nhát kiếm chém ra, lực uy hiếp của thanh kiếm này gần như sắp chặt đứt mây xanh, hủy diệt tất cả!

"Bùm!"

Nhát kiếm này chém vào cơ thể lão già mặc áo choàng trắng không chút do dự, một chùm ánh sáng chói mắt đột nhiên lóe lên, dù không thể một nhát kiếm đập tan hình ảnh phản chiếu của lão già mặc áo choàng trắng, nhưng cũng khiến ông ta một phen loạng choạng!

"Cậu tự tìm cái chết!"

Lão già mặc áo choàng trắng lúc này bị một vầng bạch quang bao bọc, hoàn toàn không thấy rõ mặt của ông ta.

Nhưng vào lúc này, ông ta đã hoàn toàn bị chọc giận rồi!

Nhát kiếm đó nhìn có vẻ không làm hại tới cơ thể ông ta nhưng sự thật thì không phải vậy!

Cơ thể của của ông ta ở vùng ngoài lãnh thổ thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của sự chết chóc!

Nhát kiếm đó dường như mang theo thiên uy vô song, giống như Thủy Tần đích thân tới, khiến ông ta run sợ trong lòng!

"Ai chết còn chưa chắc đâu!"

Tiêu Chính Văn lạnh lùng bật cười.

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn lại giơ kiếm lên, lão già mặc áo choàng trắng cũng hơi hoảng sợ.

Nhát kiếm vừa rồi quả thực đã khiến ông ta nội thương nghiêm trọng, nếu như Tiêu Chính Văn lại chém một nhát nữa, nói không chừng đến cả cơ thể thật của ông ta cũng bị sụt giảm cảnh giới!

Nghĩ đến đây, lão già mặc áo choàng trắng chỉ tay lên trời, lạnh lùng nói: "Tên tiểu bối ngu dốt kia, cho dù tôi chỉ là một hình ảnh phản chiếu, cũng nhất định không phải là người cậu có thể khinh thường!"

Trong nháy mắt, một bóng đen cực lớn đột nhiên bay trên bầu trời.

Khi những người phía dưới Sơn Thành nhìn thấy chiếc bóng màu đen ấy lại là một ngọn núi thì đều bị dọa hét toáng lên.

"Rắc!"

Một tia thần lôi ngũ sắc nổ vang ở phía trên ngọn núi ấy, cỗ thiên uy vô cùng oai phong ụp xuống, vô số bách tính đều đồng loạt quỳ gối, khuất phục dưới thiên uy!

Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn ngọn núi trên bầu trời, không khỏi hơi nhíu mày!

Lão già mặc áo choàng trắng biến hóa ngọn núi cùng với thần lôi ngũ sắc, hiển nhiên không phải muốn đối phó với Tiêu Chính Văn mà là muốn lợi dụng điểm yếu là toàn bộ Sơn Thành, ép Tiêu Chính Văn đi vào khuôn khổ!

"Tiểu bối! Nếu không dập đầu thì cả Sơn Thành này sẽ bị nghiền nát máu thịt lẫn lộn!"

Lão già mặc áo choàng trắng hét lớn.

"Hừ!"

Tiêu Chính Văn hừ một tiếng, nếu là người khác, có thể sẽ bị lão già mặc áo choàng trắng dọa sợ, nhưng người mà ông ta đối mặt chính là Tiêu Chính Văn, người đang giữ Thiên Sơn Lục Thư!

"Nghiền nát máu thịt lẫn lộn? Ông thử nghiền tôi xem!"

Lời vừa dứt, Tiêu Chính Văn lại cầm kiếm xông tới, không chút do dự nhấc thanh kiếm Tần Vương trong tay lên, một nhát chém thẳng vào lão già mặc áo choàng trắng!

"Vụt vụt vụt!"

Trong nháy mắt, hình ảnh phản chiếu của lão già mặc áo choàng trắng đã bị chém mười mấy nhát, ngọn núi trên đỉnh đầu cũng phai nhạt đi nhiều.

Thần Lôi Ngũ Sắc cũng biến mất!

"Tên tiểu bối kia! Cậu dám làm như vậy với tôi! Một ngày nào đó tôi nhất định lấy mạng chó của cậu!"

Lão già mặc áo choàng trắng gào thét, nhưng thanh kiếm Tần Vương trong tay Tiêu Chính Văn vẫn không hề nương tay, cứ thế chém xuống!

"Dám bày mưu tính kế trước mặt Tiêu Chính Văn tôi sao? Ông muốn kết quả thế này à?"

Giờ phút này, lão già mặc áo choàng trắng sợ tái mặt.

Thực lực của ông ta rõ ràng vượt xa Tiêu Chính Văn, nhưng bây giờ ông ta lại chỉ có một hình ảnh phản chiếu tới thế tục!

Hoàn toàn không thể phản công lại!

Với thực lực của mình, nếu cơ thể thật của ông ta ở đây, chỉ cần một cái nhìn là có thể giết chết Tiêu Chính Văn.

Nhưng vào lúc này, hình ảnh phản chiếu bị kẹt trong giới thế tục, cơ thể thật của ông ta lại không thể thông qua con đường đó quay lại giới thế tục!

Chẳng khác nào tiến thoái lưỡng nan, hoàn toàn bị động!

"Tên tiểu bối ngu dốt! Cậu..."

Ông ta còn chưa nói xong, thanh trường kiếm trong tay Tiêu Chính Văn đã đáp xuống hình ảnh phản chiếu của ông ta lần nữa.

Giờ phút này, trên cơ thể thật của ông ta có vô số vết thương đang chảy máu!

Trên thực tế, ngay từ khi Ngụy Nguyên Cát khiêu khích Tiêu Chính Văn, anh đã đoán ra được phía sau gã nhất định có một kẻ xúi giục khác, cho đến khi Thiên Minh Tử quay về thế tục, Tiêu Chính Văn lập tức nghĩ tới đối phương là vì tham vọng chiếm lấy giới thế tục mà đến!

Vì vậy, Tiêu Chính Văn mới bày ra một ván cờ lớn như vậy, gậy ông đập lưng ông!

"Sao nào, mùi vị này dễ chịu chứ?"

Tiêu Chính Văn chém xuống một nhát kiếm, trên mặt còn mang theo nụ cười lạnh lùng.

"Tiểu bối! Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ giết cả nhà cậu!"

Lão già mặc áo choàng trắng chịu đựng cơn đau trên người, nghiến răng nghiến lợi mắng mỏ.

"Vù vù vù!"

Tiêu Chính Văn không nói chuyện với ông ta nữa, mà giơ tay vung ra vô số nhát kiếm, mỗi nhát kiếm rơi xuống hình ảnh phản chiếu đều đau đớn như đang dùng roi da quất vào người ông ta!

Hơn nữa, trên cái roi da này còn mang theo hơi thở Đế Vương, khiến ông ta trọng thương nghiêm trọng, không chỉ đơn giản là nỗi đau ngoài da thịt!

"Tiểu bối, cậu không giết chết tôi! Mối thù ngày hôm nay, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ trả!"

Lão già mặc áo choàng trắng lúc này đã vô cùng nhếch nhác, mái tóc bạc trắng xõa tung trên vai, trên người toàn những vết thương lớn nhỏ đang rỉ máu!

"Cho dù ông nói đúng, tôi quả thật không giết được ông, nhưng tôi cũng phải cho ông một bài học nhớ đời!"

Nói rồi, Tiêu Chính Văn vung tay tát cho ông ta một bạt tai vô cùng vang dội!

"Bốp!"

Âm thanh giòn giã, năm dấu tay vô cùng rõ ràng in lên khuôn mặt của lão già mặc áo choàng trắng!

"Cậu!"

Ông ta tức giận đến mức hai mắt trợn tròn, phun ra một ngụm máu.
Chương 1746: Cung Ngọc Khuyết

Đừng nói là ở thế tục, cho dù là ở vùng ngoài lãnh thổ, cũng không có ai dám tát vào mặt ông lão áo trắng!

Vào lúc này, ông ta lại bị Tiêu Chính Văn tát một bạt tai cực mạnh vào mặt?

“Tiểu bối, cậu…”

“Chát!”

Ông lão áo trắng còn chưa dứt lời thì lại chịu thêm một cái tát lớn vang dội vào mặt!

“Tôi đánh ông đó, thì sao nào?”

Tiêu Chính Văn vừa nói, lại vung tay tát thêm một bạt tai vào mặt ông lão áo trắng.

Lúc này, ông lão áo trắng đã giận đến run người!

Thậm chí ngay cả người dân Sơn Thành đang quan sát phía dưới, đều nhìn thấy rõ ràng, ông lão áo trắng đang không ngừng run rẩy!

Đây là lần thất bại thảm hại nhất mà ông ta phải chịu trong đời.

Đầu tiên, ông ta bị nội thương bởi ám khí, sau đó lại bị Tiêu Chính Văn tát điên cuồng ở trước mặt mọi người, khiến ông ta mất hết mặt mũi!

Đối với ông ta mà nói, đó là một sự sỉ nhục lớn trong cuộc đời ông ta!

Chẳng qua là ông ta chưa kịp nói những lời độc ác, thì Tiêu Chính Văn đã tát một bạt tai lớn vào mặt ông ta.

“Ông có thể cút được rồi!”

Cái bạt tai này của Tiêu Chính Văn vừa giáng xuống, trong lòng bàn tay anh đã nổi lên một luồng sáng trắng!

Cùng lúc đó, trên bầu trời vang lên tiếng sấm, ngay sau đó, một đám ánh sáng trắng đã quấn lấy ông lão áo trắng vào trong!

Một giây sau, đám ánh sáng trắng kia chợt lóe lên rồi biến mất, hình ảnh phản chiếu của ông lão áo trắng cũng tan biến không còn vết tích trong nháy mắt!

“Tiêu Chính Văn tôi sẽ không thay tên, không đổi họ, chờ ông trở lại tìm tôi!”

Trong mắt Tiêu Chính Văn bắn ra sát khí!

Cho đến lúc này, những người vây xem mới định thần lại sau cơn khiếp sợ, ngay cả Lý Chính Đạo và Lục Tiểu Thiến cũng bị kinh sợ trước hành động của Tiêu Chính Văn

Bởi vì người mà Tiêu Chính Văn đánh, bọn họ cũng đều quen biết.

Đó là lãnh đạo cấp cao của Thiên Cung Bắc Cực đấy!

Tiêu Chính Văn thì giỏi rồi, nói đánh là đánh, hơn nữa còn đánh thẳng vào mặt!

Sau khi đám ánh sáng trắng biến mất, Tiêu Chính Văn bước ra, đi thẳng về phía Lục Tiểu Thiến.

Sau sự việc vừa rồi, sự nhận biết của Lục Tiểu Thiến về Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn thay đổi.

Theo quan điểm của cô ta, Tiêu Chính Văn là một tên điên không sợ trời không sợ đất!

Gia thế gì, xuất thân gì, ở trong mắt Tiêu Chính Văn, bọn họ chẳng là gì cả!

Giờ phút này, sắc mặt Lục Tiểu Thiến tái nhợt, không khỏi lui về phía sau.

Không còn cách nào chạy thoát, vào lúc này, hai mắt cô ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, chẳng lẽ anh nhất định phải giết tôi sao? Kết thù oán với nhà họ Lục chúng tôi đều không có lợi đối với anh và Hoa Quốc!”

“Uy hiếp tôi à?”

Lời nói của Tiêu Chính Văn vừa dứt, anh sải bước chân đi thẳng đến trước mặt Lục Tiểu Thiến, rồi túm lấy cổ cô ta.

Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, Lục Tiểu Thiến thậm chí còn chưa kêu được một tiếng, thì đã mất mạng!

Khi cái xác nặng nề của Lục Tiểu Thiến ngã xuống đất, trong nháy mắt tất cả mọi người lập tức trở nên yên lặng, ngay cả Lý Chính Đạo cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt!

Đúng vào lúc này, trong một tòa cung điện khổng lồ ở vùng ngoài lãnh thổ, một người đàn ông mặc áo dài trắng đang vẽ tranh!

Trong cung điện, nguy nga lộng lẫy, hơn nữa còn trôi lơ lửng trên một cái hồ khổng lồ, phía dưới là thác nước đang chảy xuống, hai bên bờ sông là những rặng thông và bách xanh cao chót vót!

Mà trên bức tranh đó, có một người cô gái xinh đẹp như tiên nữ, cô gái đó chính là Lục Tiểu Thiến!

Nhưng khi bút son của hắn vừa chạm đến môi của cô gái trong tranh, tay người đàn ông đó đột nhiên run lên, bút son trên tay rơi thẳng xuống đất!

“Ồ?”

Chân mày người đàn ông áo trắng khẽ nhếch lên vài cái, trong đôi mắt lóe lên hai tia sắc sảo nói: “Tiểu Thiến!”

“Ai dám giết người tôi yêu nhất!”

Người đàn ông áo trắng nói đến đây, khẽ hất tay, bức tranh hình cô gái xinh đẹp cùng với chiếc bàn gỗ trước mặt lập tức hóa thành tro bụi!

Lục Tiểu Thiến là người mà hắn yêu nhất, không ai có thể động đến người phụ nữ của hắn!

Chẳng qua là khi người đàn ông áo trắng vừa định bước ra ngoài cung điện, một thân hình già nua đã xuất hiện trước mặt hắn, chặn đường hắn.

Nhìn thấy ông lão, người đàn ông áo trắng trước tiên là sững sờ, sau đó trầm giọng nói: “Ông muốn ngăn cản tôi ư?”

Ông lão khẽ thở dài một tiếng rồi nói: “Cái chết của Lục Tiểu Thiến, vốn là kiếp số của cô ta, cậu cũng nên hiểu rằng, nhà họ Lục không chỉ có mỗi mình cô ta, tại sao chỉ có duy nhất cô ta được cử đến thế tục chứ?”

“Có những chuyện, kết cục đã được định sẵn, hơn nữa, cậu đã biết thân phận của người đã giết cô ta chưa? Tùy tiện xông vào thế tục, cậu cũng chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm đấy!”

“Cậu là người xuất sắc trong thế hệ trẻ của Cung Ngọc Khuyết tôi, tôi không hy vọng cậu vì một người phụ nữ mà tự hủy hoại tương lai của mình!”

“Tự hủy hoại?”

Trên mặt người đàn ông áo trắng nở nụ cười khinh thường.

Hắn là thiên tài hiếm có trong Cung Ngọc Khuyết ngàn năm, một tiểu bối nhỏ nhoi, sao có thể làm cho hắn tự hủy hoại tương lai của mình đựơc?

“Trưởng lão, chắc ông biết được năng lực của tôi!”

Người đàn ông áo trắng cười khẩy nói.

“Chính vì thế, tôi càng phải nhắc nhở cậu! Tôi biết, cậu rất được cung chủ và chưởng giáo yêu quý, lại càng được hai người họ đích thân chỉ bảo!”

“Thậm chí cung chủ còn đặt tương lai của Cung Ngọc Khuyết lên trên người cậu, nhưng cũng chính vì như thế, cậu càng không thể hành động liều lĩnh!”

Ông lão hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói.

Giờ phút này, ông lão đã hơi hối hận, vào vài chục năm trước, ông ta đã dắt theo người đàn ông áo trắng đến nhà họ Lục để mừng thọ gia chủ nhà họ Lục!

Chính trong bữa tiệc lần đó, hắn đã làm quen với Lục Tiểu Thiến, người đẹp như tiên nữ, khiến hắn không thể kiểm soát được.

“Trưởng lão, ông nên biết rõ, người tôi muốn giết, nhất định phải chết! Cho dù là cung chủ tự mình đến đây, tôi cũng phải đi!”

Người đàn ông áo trắng nói với vẻ kiêu căng.

Ông lão nghe vậy, thở dài nói: “Với thực lực hiện giờ của cậu, mặc dù được xưng là người xuất sắc trong thế hệ trẻ ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng cậu cũng nên biết đạo lý người giỏi còn có người giỏi hơn”.

Lời nói của ông lão vừa dứt, vô số tia sáng được phóng ra xung quanh người đàn ông áo trắng, vô số đóa sen trắng nâng người hắn bay lên giữa không trung.

“Chỉ cần tôi đọc một tiếng, đã có thể chém chết tên điên cuồng kia bằng kiếm! Xin trưởng lão yên tâm!”

Nhìn thấy tình cảnh này, ông lão không khỏi hít sâu một hơi nói: “Không ngờ, chỉ mười năm ngắn ngủi, cậu đã tiến bộ đến mức này rồi!”

“Ở tuổi hiện tại của cậu, có thể ngộ ra được cảnh giới của chân khí, đúng là không dễ, với phong thái của cậu, thậm chí có thể sánh vai với Hạng Vương năm ấy, cậu cần gì phải…”

“Chính vì vậy, tôi càng phải giết hắn! Nếu không đạo tâm của tôi sẽ bị hủy, sao có thể lên tầng cao hơn!”

Người đàn ông áo trắng chắp hai tay sau lưng, nói với giọng tràn đầy tự tin.

Ngay thời điểm Lục Tiểu Thiến chết đi, người đàn ông áo trắng chỉ cảm thấy thần trí mình như bị rút sạch.

Lúc này, nỗi hận trong lòng hắn đã lên đến đỉnh điểm.

Nếu không thể tự tay trả thù cho Lục Tiểu Thiến, e rằng về sau hắn sẽ khó có thêm bất kỳ tiến bộ nào nữa!

Thấy không thể thuyết phục được người đàn ông áo trắng, ông lão cũng đành bất lực lắc đầu nói: “Haiz, chuyến đi này cậu phải tự cầu phúc cho mình, kể từ giây phút cậu trở lại thế tục thì sẽ không còn quan hệ gì với Cung Ngọc Khuyết nữa, cậu hiểu chứ?”

Người đàn ông áo trắng cười khẩy một tiếng, Cung Ngọc Khuyết chẳng qua không muốn có bất kỳ dính líu gì tới thế tục.

“Trưởng lão yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong thế tục với thân phận là đệ tử của Cung Ngọc Khuyết!”

Nói xong, bóng dáng của người đàn ông áo trắng hóa thành ánh sáng lấp lánh, rồi biến mất.

Mặt khác, Tiêu Chính Văn đã trở lại Long Kinh.

Giờ phút này, cả nước chấn động!

Bởi vì trận chiến hôm nay, Tiêu Chính Văn không những làm chấn động huyết tộc, mà còn nói rõ chân tướng cho khắp thế giới!

Trong Hoa Quốc, vô số những ông trùm giới kinh doanh và những người được gọi là giáo sư, đều rối rít chạy đến trụ sở chính của Hắc Băng Đài để xin được tạ tội với Tiêu Chính Văn!

Suy cho cùng, sau trận chiến ở Hoa Sơn, rất nhiều người đều chỉ trích Tiêu Chính Văn, thậm chí còn chửi bới Tiêu Chính Văn.

Cho dù Tiêu Chính Văn sẽ không xử lý bọn họ, nhưng Hắc Băng Đài và những thế lực ủng hộ Tiêu Chính Văn ở khắp nơi sẽ tuyệt đối không tha cho bọn họ!

Có điều, cho dù bọn họ có van xin như thế nào, thì cánh cửa trụ sở chính của Hắc Băng Đài vẫn đóng chặt, những hộ vệ trước cửa hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ, họ chỉ vào tấm bảng trước cửa nói: “Trên đó ghi rất rõ ràng, kẻ tự ý xông vào đều bị giết bất luận tội, mong các ông tự lo liệu!”

Cùng lúc đó, một tin tức cực kỳ bùng nổ khác truyền đến, ngay khi Tiêu Chính Văn và huyết tộc đang giao chiến, thì bên Âu Lục cũng đang xảy ra một trận chiến động trời!

Sứ giả của nhà họ Ấn đã bị chém chết trên đường đi đến tòa trận pháp!

“Vua Bắc Lương, có người xin được gặp ngài ở ngoài cửa!”

Tiêu Chính Văn và Tần Vũ đang ngồi uống trà ở đó thì một tên lính đưa tin bước nhanh vào phòng làm việc của Tần Vũ, nói với Tiêu Chính Văn.

“Ai?”

Tần Vũ quay đầu nói với tên lính đưa tin.

“Hắn nói là người của gia tộc Kanter, tự xưng là Filkant!”

Tên lính đưa tin thấp giọng đáp.

“Filkant?”

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, hắn tới làm gì?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom