• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (16 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1734-1736

Chương 1734: Áo giáp mỏng

Không ai ngờ Điền Thương Hải lại bị Tiêu Chính Văn đánh đến mức nôn ra máu.

Trong mắt các đại danh sơn đây là điều không thể tin được.

“Rốt cuộc cậu ta làm bằng cách nào đấy?”

“Người này chắc chắn không phải là Nhân Vương cấp một, tôi nghĩ ít nhất là Nhân Vương cấp bốn”.

Không ít các cao thủ võ tông đang quan sát trận chiến của Tiêu Chính Văn và Điền Thương Hải đều bàn luận.

Thậm chí có vài người không tin người ra tay là Tiêu Chính Văn.

Dù Tiêu Chính Văn là Nhân Vương cấp bốn cũng không thể đánh bay cao thủ Nhân Vương cấp năm chỉ trong tích tắc.

Đây đã không phải là vấn đề là năng lực và thực lực nữa, trong mắt họ đây đúng là một kỳ tích.

Dù là trận quyết đấu giữa cao thủ Nhân Vương cấp năm thì cũng không thể phân thắng bại khi chỉ vừa bắt đầu.

Trước đó mấy tháng, Tiêu Chính Văn vẫn còn ở cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao, thậm chí vẫn chưa là cao thủ cảnh giới Nhân Vương, chỉ mới bao lâu mà Tiêu Chính Văn đã có thể đánh bại cao thủ Nhân Vương cấp năm chỉ trong một chiêu rồi?

Điều khủng khiếp nhất là Tiêu Chính Văn mới bao tuổi chứ?

Còn chưa đến ba mươi, còn các tiền bối có tiếng của năm đại danh sơn, có người thậm chí đã một hai trăm tuổi rồi.

Tuổi của Điền Thương Hải càng cao đến mức đáng sợ, lẽ nào những người như họ đều sống uổng phí rồi sao?

Thật ra từ sau khi Tiêu Chính Văn mạnh lên, dù là năm đại danh sơn hay các môn phái của võ tông cũng từng thầm điều tra Tiêu Chính Văn.

Thậm chí trong mắt đám người võ tông, mọi chuyện từ khi anh bắt đầu đến biên giới phía Bắc nhập ngũ cũng chẳng phải là bí mật gì nữa.

Vừa không phải là thế tử của gia tộc lớn nào đó, vừa không có tông môn lớn che chở, thậm chí có thể nói Tiêu Chính Văn ngoài chức danh vua Bắc Lương hư ảo đó ra thì không còn gì khác.

So với các môn phái lớn của võ tông thì những gì được dạy từ trong quân đội chẳng có gì là hơn người cả, thậm chí từ sau khi linh khí khôi phục, không một tông môn nào xem quân đội ra gì cả.

Cũng chính vì thế mà thành tựu mà Tiêu Chính Văn đạt được hôm nay hơi lạ thường.

Có thể nói mỗi lần Tiêu Chính Văn ra tay đều khiến võ tông có thêm nhận thức mới về anh.

Bây giờ Tiêu Chính Văn lại có thể nghênh chiến với cao thủ Nhân Vương cấp năm?

“Không ở thế tục Hoa Quốc cũng còn người như cậu”.

Vẻ mặt Điền Thương Hải cực kỳ nghiêm túc, hai mắt nhìn đăm đăm Tiêu Chính Văn.

Sau khi bình tĩnh lại, Điền Thương Hải cũng cảm thấy người thanh niên trước mặt này không hề tầm thường, cho dù thế nào, chỉ một đòn của đối phương mà đã có thể khiến cao thủ ở cấp bậc như ông ta nôn ra máu không phải là chuyện ngẫu nhiên.

Đến tầng cấp bậc Nhân Vương này rồi thì việc thắng thua không thể dựa may mắn.

Ngay cả Lục Tiểu Thiến ở dưới quan sát trận chiến lúc này cũng sửng sốt.

Người dân Sơn Thành nhìn thấy cảnh tượng này cũng lập tức sôi nổi bàn luận.

Thật ra người dân Sơn Thành trước giờ đều đứng về phía Tiêu Chính Văn, cho dù Thiên Minh Tử mạnh thế nào, họ vẫn luôn tin vua Bắc Lương mới là chỗ dựa tin cậy của người dân.

Trước đó trong trận chiến ở Hoa Sơn, Tiêu Chính Văn rút lui trước đều khiến mọi người sầu muộn, bây giờ Tiêu Chính Văn có thể chứng minh thực lực của mình bằng hiện thực.

Ngay cả Điền Thương Hải cũng bị đánh cho thảm bại như thế chứng tỏ hôm đó Tiêu Chính Văn không cần phải tránh mặt, sở dĩ anh không đến Hoa Sơn có lẽ có việc cần anh giải quyết.

“Tôi đã nói rồi mà, vua Bắc Lương không thể nào sợ huyết tộc”.

“Đúng thế, tôi nghĩ đám người đó rõ ràng là đang bôi nhọ vua Bắc Lương”.

“Mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, hơn nữa người huyết tộc không thất bại, chỉ bị thiệt một chút, huống gì đằng sau người ta còn có nhiều người như thế, sao các người lại biết Tiêu Chính Văn sẽ thắng?”

Trong đám đông vẫn nghe thấy có giọng nói không mấy hài lòng.

Lúc này Điền Thương Hải lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, âm thầm ngưng tụ một trận pháp, nguyên khí trong không trung dường như bị rút cạn khiến bầu trời đêm như một một màn mỏng màu xám che phủ.

“Cậu Tiêu, ông ta đang ngưng tụ khí huyết, đây là bí thuật của riêng huyết tộc, một khi ông ta ngưng tụ thành công thì da thịt của ông ta sẽ cứng như đá, đến lúc đó cậu sẽ trở nên bị động”.

Lý Chính Đạo dùng thuật truyền âm nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Chính Văn.

Sở dĩ huyết tộc lớn mạnh như vậy chính là vì trong huyết tộc lưu truyền rất nhiều bí thuật được kế thừa qua hàng nghìn năm, đây là thứ là Thiên Đạo Minh Ước và gia tộc ngoài lãnh thổ bình thường không thể so bì được.

“Ồ? Ngưng tụ khí huyết? Hoàn toàn có thể, tôi đang đợi ông ta đây”.

Tiêu Chính Văn dửng dưng cười, khinh thường nói.

“Đợi tôi? Cậu chắc chứ?”

Điền Thương Hải vừa nói, xung quanh người ông ta bỗng được bao phủ bởi một luồng huyết quang, chỉ thoáng chốc huyết quang mờ đi, da của Điền Thương Hải biến thành màu đồng.

Hơn nữa trên làn da màu đồng đó dường như có thêm một lớp áo giáp mỏng.
Chương 1735: Rơi từ trên xuống

Lúc này khí thế cả người Điền Thương Hải đều thay đổi, đã không còn sự hung hăng lúc nãy mà thay vào đó trở nên ý chí và khí khái hơn.

“Đã sẵn sàng chưa?”

Tiêu Chính Văn khẽ cười, nhìn về phía Điền Thương Hải như đang thay đổi thành người khác nói.

“Chàng trai, cậu sẽ trả giá cho sự huênh hoang của mình”.

Điền Thương Hải cười khẩy, ánh mắt bỗng lóe lên tia lạnh lẽo.

Nhưng ông ta còn chưa ra tay, một tiếng rồng gầm vang vọng cả đất trời.

“Grum!”

Khi tiếng rồng gầm vang lên, ba con rồng lao thẳng lên trời lần lượt quấn quanh Tiêu Chính Văn.

Lúc này Tiêu Chính Văn như một vị thần giáng trần, uy thế ngút trời.

“Rầm!”

Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn giơ tay lên tung ra một đòn.

Uy thế của nắm đấm này cực kỳ đáng sợ, trong tích tắc đã khiến trời đất rung chuyển, thậm chí dãy núi ngoài cách đó một trăm cây số cũng đều rung chuyển theo đòn tấn công này.

“Giết!”

Điền Thương Hải nghiến răng vang lên tiếng ken két, vung nắm đấm sắt lên đánh về phía Tiêu Chính Văn.

Trước đó Tiêu Chính Văn không né cũng không tránh, đứng yên nghênh đón một đòn của Điền Thương Hải, bây giờ ông ta cũng muốn dùng cách này để đáp lại Tiêu Chính Văn.

Chỉ trong thoáng chốc, hai nắm đấm chạm vào nhau phát ra tiếng vang cực lớn.

“Ầm!”

Trong không trung, từng gợn sóng nổ tung như sóng nước, núi non trong bán kính trăm dặm lập tức biến thành đống gạch vụn.

Trên trời Tiêu Chính Văn và Điền Thương Hải đều lùi về một khoảng.

“Quả nhiên tên nhóc cậu có vấn đề! Thế mà có thể ngang tài ngang sức với tôi, đúng là một đối thủ khó đối phó”.

Lúc này vẻ mặt Điền Thương Hải cũng nghiêm túc cực kỳ.

Vừa rồi ông ta đã ngưng tụ khí huyết.

Có thể nói trận pháp khí huyết này tương đương với một trận pháp tăng sức mạnh của riêng huyết tộc.

Lúc này Điền Thương Hải đã mạnh hơn trước nãy rất nhiều.

Đã thế mà cũng chỉ đánh ngang tay với Tiêu Chính Văn mà thôi, không hề chiếm được ưu thế gì.

“Đỡ lấy thêm một đòn của tôi đi”.

Điền Thương Hải tức giận hét lên, lại vung nắm đấm lên, cú đấm này đánh thẳng về phía đỉnh đầu Tiêu Chính Văn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Chính Văn cũng không khỏi thầm gật đầu, không hổ là cường giả lão luyện ngoài lãnh thổ. So với mấy đối thủ trước kia thì Điền Thương Hải có sự lĩnh hội cao hơn họ không chỉ một sao.

Có thể cùng lúc sử dụng nguyên khí và từ trường, hơn nữa còn mượn uy lực của tinh tú, nếu đổi thành người bình thường e là sẽ thua trong trận chiến này.

Nhưng chút bản lĩnh này của Điền Thương Hải còn kém xa với Tiêu Chính Văn.

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn xuống, đứng trên đầu rồng kiêu ngạo nhìn trời đất.

Sau đó giơ nắm đấm lên dường như muốn đánh vỡ cả phương trời này, ngay cả không khí cũng đều bị Tiêu Chính Văn rút cạn.

“Ầm!”

Hai nắm đấm lại chạm vào nhau.

Nhưng lần này đòn tấn công của Tiêu Chính Văn không hề gì, mà Điền Thương Hải lại lùi về sau mấy chục bước, suýt nữa loạng choạng ngã nhào.

Mọi người đều cảm thấy chấn động.

Đây hoàn toàn là một cuộc cạnh tranh sức mạnh, Điền Thương Hải là người có hàng trăm năm võ thuật, thế mà lại không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn?

Lúc này Điền Thương Hải cũng cảm thấy cực kỳ sốc.

Thật ra đạt đến cảnh giới trên Nhân Vương có thể nói một đòn tấn công đều bao phủ trời đất, mỗi một cú đá, nắm đấm đều chứng minh uy thế của phương trời.

Nhưng ông ta lại không địch được với Tiêu Chính Văn?

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn quang cảnh phía chân trời, nở nụ cười nhạt, người mà anh đợi đã tới.

Bây giờ không cần phải lãng phí thời gian với Điền Thương Hải nữa.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên hai tia lạnh lẽo, thân hình lao về phía Điền Thương Hải nhanh như chớp.

“Tôi đã nói rồi, lần này ông mất mạng rồi”.

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã đánh ra một đòn.

“Ầm!”

“Phụt!”

Thậm chí Điền Thương Hải còn chưa hoàn hồn đã bị Tiêu Chính Văn đánh trúng ngực, sau đó nôn ra một ngụm máu lớn.

“Sao có thể!”

Lục Tiểu Thiến không dám tin vào mắt mình, ngây người nhìn Điền Thương Hải đang rơi từ trên cao xuống.
Chương 1736: Rồng vàng

Điền Thương Hải đã ngưng tụ khí huyết, trong cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp năm cũng không có mấy ai có thể đánh bại trong vòng ba chiêu.

Nhưng rõ ràng Tiêu Chính Văn chỉ là Nhân Vương cấp bốn, cậu ta lấy đâu ra khả năng này?

Không chỉ là ông ta mà gần như tất cả cao thủ quay về từ ngoài lãnh thổ đều bị sốc bởi cảnh tượng này, sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn quá mức quái lạ, hoàn toàn không phù hợp với thực tế chút nào.

Chỉ có Huyết Ma Đồ biết rõ sức mạnh của Điền Thương Hải và Tiêu Chính Văn không ở cùng một đẳng cấp, chẳng hạn như khi bị Tiêu Chính Văn đánh thì đã xác định sẵn kết cục của ông ta ngay từ khi bắt đầu rồi.

Nhưng ngay cả Huyết Ma Đồ cũng không dám đảm bảo mình có thể tùy ý làm Điền Thương Hải bị thương.

Thế nên ánh mắt ông ta nhìn Tiêu Chính Văn lại càng thêm sắc bén.

Thông thường nếu hai bên có sự lĩnh ngộ cùng cấp bậc, nói cách khác hai bên đều có cùng cấp bậc chân khí thì phải xem cảnh giới của ai cao hơn.

Nếu xét về tính lĩnh ngộ, bị đối phương đánh phủ đầu thì cảnh giới còn không quan trọng đến thế nữa.

Mà một đòn tấn công của Tiêu Chính Văn luôn khiến Huyết Ma Đồ có cảm giác cực kỳ lạ thường, dù ông ta quá quen thuộc với sức mạnh tầng chân khí nhưng cú đấm này của Tiêu Chính Văn vừa giống khai triển chân khí, vừa không giống.

Chỉ trong chốc lát ngay cả Huyết Ma Đồ cũng không đoán ra được rốt cuộc hiện giờ Tiêu Chính Văn đã đạt đến tầng nào.

“Mau cứu Điền Thương Hải”.

Lục Tiểu Thiến nhìn Điền Thương Hải từ trên cao rơi xuống, sợ Tiêu Chính Văn sẽ thừa lúc người gặp nguy mà bổ thêm cho Điền Thương Hải một nhát nữa.

Như thế Điền Thương Hải chắc chắn sẽ chết.

Người ở cấp hầu tước của huyết tộc quay lại thế tục lần này vốn dĩ có hạn, trước đó đã có hai người chết, hôm nay nếu để Tiêu Chính Văn giết Điền Thương Hải nữa thì sức mạnh của huyết tộc ở thế tục càng thêm mỏng manh.

“Vâng!”

Vừa dứt lời Huyết Ma Đồ lập tức bước ra, sau khi vượt qua Điền Thương Hải lại trực diện ngăn đường đi của Tiêu Chính Văn.

“Xoẹt!”

Chỉ thấy Huyết Ma Đồ giơ kiếm lên, một luồng kiếm khí hiện ra như có thực thể.

Chỉ là thân kiếm này khác hoàn toàn với các bảo kiếm bình thường, đây là “Thiên Kiếm” được tạo thành từ sự ngưng tụ khí tức của đất trời.

“Chàng trai, vốn dĩ muốn tha cho cậu toàn mạng, nhưng nếu cậu đã không biết tốt xấu thì hôm nay tôi sẽ tiễn cậu một đoạn”.

Nói rồi Huyết Ma Đồ chém mạnh một kiếm về phía Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Huyết Ma Đồ khinh thường nói: “Ồ? Lúc nãy chẳng phải ông đã nói sẽ không ra tay đó sao?”

“Hừ! Cái gì chứ, thấy người của mình chịu thiệt, lấy nhiều đánh ít, luân phiên đánh, thắng không nghĩa khí”.

Ngay cả người dân đang xem trận đấu ở bên dưới cũng không nhìn nổi nữa.

Cách làm này của huyết tộc thật sự quá đê tiện.

Dù sao bên phía Hoa Quốc chỉ có một mình Tiêu Chính Văn có thực lực đứng ra đấu, mà bên huyết tộc lại luân phiên đánh với Tiêu Chính Văn, hành động này quả thật cực kỳ vô liêm sỉ.

Trải qua trận tàn sát vừa rồi, mặc dù bề ngoài có vẻ Tiêu Chính Văn thắng khá nhẹ nhàng, nhưng thật ra tình hình thế nào cũng chỉ có một mình Tiêu Chính Văn mới biết.

Nếu Tiêu Chính Văn tiêu hao sức lực quá nhiều, không kịp lấy lại sức thì cứ trực diện đánh Huyết Ma Đồ như thế, tình hình sẽ cực kỳ bất lợi với Tiêu Chính Văn.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại không để ý đến điều này, dù có thêm Huyết Ma Đồ nữa, anh cũng có thể đánh bại hết chứ đừng nói là một.

“Lên”.

Tiêu Chính Văn vừa nhấc tay lên, một con Thương Long màu vàng nghênh đón kiếm khí rồi lao đến.

Miệng con rồng cực lớn như thể sắp nuốt cả phương trời vào miệng.

Khí tức đáng sợ đó làm chấn động các con thú bên dưới run rẩy không thôi.

“Keng keng keng!”

Kiếm khí Huyết Ma Đồ phát ra vừa chém vào trên người Long Lân lập tức nứt toác, rồi sau đó biến mất không còn tung tích.

“Cái gì?”

Huyết Ma Đồ không ngờ kiếm khí đó sẽ bị Tiêu Chính Văn hóa giải một cách nhẹ nhàng như thế.

Ông ta là người đã trải qua trận chiến lớn cách đây hai trăm năm, kinh nghiệm chiến đấu phải nói là phong phú đến cỡ nào?

Ngay cả không ít ông lão cùng thời kỳ với ông ta cũng không thể hóa giải kiếm khí sắc bén của ông ta chỉ trong tích tắc.

Nhưng con rồng vàng là sao?

Huyết Ma Đồ biết đó chỉ là con vật hư ảo mà Tiêu Chính Văn dùng chân khí hóa thành chứ không phải là rồng thật.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom