• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1731-1733

Chương 1731: Tự sát

Thực ra nhà họ Lý và Huyết Ma Đồ vẫn có một mối quan hệ nhất định. Năm đó chú ruột của Lý Chính Đạo vừa là bạn vừa là thù với Huyết Ma Đồ.

Trong trận chiến đẫm máu hai trăm năm trước, chú của Lý Chính Đạo đã chết thảm trong cảnh hỗn loạn.

Việc này cũng khiến Huyết Ma Đồ mất đi một đối thủ đáng kính trọng.

Lúc này, Huyết Ma Đồ cũng không muốn giết con cháu của kẻ thù.

Nhưng dù sao ông ta cũng là hộ vệ thân cận của Lục Tiểu Thiến. Loại trừ nhà họ Chu chính là tâm nguyện ấp tủ từ hàng chục đời nay của nhà họ Lục, bây giờ chỉ thiếu một bước, sao có thể buông tay được?

“Huyết Ma Đồ, ân oán giữa ông và nhà họ Lý đã được giải quyết từ hai trăm năm trước, nhưng tôi chỉ muốn hỏi ông một chuyện, năm đó rốt cuộc là ai giết chú tôi?”

Lý Chính Đạo không lùi bước, ngược lại còn nghiêm túc chất vấn.

Huyết Ma Đồ nghe vậy, nhìn Lý Chính Đạo, lắc đầu thở dài: “Năm đó, chú của cậu Lý Thế Huân không phải chết dưới tay huyết tộc chúng tôi!”

Trận chiến đó, huyết tộc chỉ có thể cố gắng chống đỡ, lúc huyết tộc sắp bị tiêu diệt, người nhà họ Khổng đột nhiên ra tay giết người nhà họ Lý!”

“Chú của cậu chết dưới tay nhà họ Khổng, nhưng...”

Nói đến đây, trên mặt Huyết Ma Đồ lộ thư thái: “Sau khi tiến vào gò đất Côn Luân, người nhà họ Khổng cũng đã bị Lôi Hải ở Côn Luân đánh cho biến thành tro bụi!”

Cái gì?

Lôi Hải Côn Luân?

Tiêu Chính Văn biết rất rõ về Lôi Hải Côn Luân, ngay cả cao thủ cảnh giới Thiên Thần cũng có thể tồn tại trong Lôi Hải. Bản thân anh đã được Lôi Hải Côn Luân luyện hóa đạt tới cảnh giới Thiên Thần.

“Lôi Hải Côn Luân không thể giết được cao thủ trên cảnh giới Thiên Thần!”, Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.

“Ha ha ha!”

Huyết Ma Đồ liếc nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt khâm phục, sau đó lắc đầu nói: “Lôi Hải Côn Luân tổng cộng có ba cấp, cấp ngoài cùng đương nhiên không thể giết được cao thủ trên cảnh giới Thiên Thần!”

“Nhưng cấp thứ hai của Lôi Hải, ngay cả Nhân Vương đỉnh cao cũng sẽ lập tức biến thành tro tàn!”

Tiêu Chính Văn nghe vậy cũng sững sờ, trước đây anh chỉ nhìn thấy cấp đầu tiên của Lôi Hải, lẽ nào trong gò đất Côn Luân còn có huyền cơ khác?

“Thôi bỏ đi, đây đều là chuyện quá khứ rồi. Người nhà họ Lý tốt nhất đừng nhúng tay vào cuộc tranh chấp hôm nay!”

Nói xong, Huyết Ma Đồ quay sang nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt sáng ngời.

“Cậu cũng lĩnh ngộ được chân khí sao?”

Ngay từ đầu, Huyết Ma Đồ đã để ý đến Tiêu Chính Văn, mặc dù Lục Tiểu Thiến luôn coi thường Tiêu Chính Văn, nhưng Huyết Ma Đồ nhìn ra được Tiêu Chính Văn không tầm thường.

“Có lẽ vậy!”

Tiêu Chính Văn chỉ đáp lại một nụ cười bình tĩnh.

“Người từng được Lôi Hải Côn Luân thanh tẩy quả nhiên không tầm thường! Nhưng thực lực của tôi cũng thừa để giết cậu!”

“Nếu cậu muốn giữ xác nguyên vẹn thì hãy tự sát sớm đi!”

Huyết Ma Đồ chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.

Tiêu Chính Văn khác với những người khác, chưa đến ba mươi tuổi đã có thể ngộ được chân khí, khả năng hiểu biết cũng cao, ngay cả Huyết Ma Đồ cũng phải kinh ngạc.

Nhưng với tuổi của Tiêu Chính Văn, cho dù ngộ được chân khí thì đã sao?

Từ lĩnh ngộ cho đến vận dụng là cả một quãng đường dài phải đi.

Ngay cả Huyết Ma Đồ cũng phải mất cả trăm năm mới có thể vận dụng chân khí. Tiêu Chính Văn mới chỉ gần ba mươi tuổi, làm sao có thể hiểu được sự huyền diệu của chân khí?

Nghe vậy, gần như cả Hoa Quốc đều vô cùng kinh ngạc. Vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn là người chưa từng thất bại.

Vậy mà Huyết Ma Đồ dám mở miệng bảo Tiêu Chính Văn tự sát.

Nhưng sau khi Huyết Ma Đồ phóng ta khí thế kinh thiên động địa của Nhân Vương cấp năm đỉnh cao, tất cả mọi người đều chìm vào im lặng, ngay cả những người dân Sơn Thành cổ vũ cho Tiêu Chính Văn cũng rơi vào cảnh tuyệt vọng.

Mà đám người võ tông đang theo dõi trận chiến này cũng vô cùng kinh ngạc trước sức mạnh của Huyết Ma Đồ.

Bọn họ cũng từng chiến đấu với huyết tộc, nhưng chưa từng gặp người nào mạnh như Huyết Ma Đồ.

Ngay cả khí tức của Thiên Minh Tử cũng không đủ để so sánh với Huyết Ma Đồ.

Hơn nữa, trận chiến lớn hai trăm năm trước cũng đã được võ tông lưu truyền từ đời này sang đời khác, người có thể sống sót trong trận chiến bi thảm đó quả là một kỳ tích.

Điều này cũng chứng tử Huyết Ma Đồ vô cùng đáng sợ.

“Tự sát?”
Chương 1732: Khai chiến

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Ông không phải là người đầu tiên nói với tôi lời này, cũng sẽ không phải là người cuối cùng. Những người lúc trước nói với tôi những lời này đều đã chết rồi!”

Cái gì?

Huyết Ma Đồ quay đầu lại, hai mắt sáng lên, lạnh lùng nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, tự sát hay là khai chiến?”

“Nếu khai chiến thì tôi nhất định sẽ tiêu diệt cả nhà cậu!”

Huyết Ma Đồ nói xong, Lục Tiểu Thiến cũng tiến lên, giễu cợt: “Không chỉ có nhà họ Tiêu các người bị xóa sổ mà cả Sơn Thành này cũng sẽ không còn ai sống sót, Tiêu Chính Văn, anh phải suy nghĩ cho kỹ đấy!”

Thực ra Lục Tiểu Thiến vốn định lôi kéo Tiêu Chính Văn, nhưng Tiêu Chính Văn lại nhiều lần ngăn cản cô ta trả thù, cho nên cô ta đã mất hết kiên nhẫn.

Bây giờ cô ta rất muốn xé xác Tiêu Chính Văn thành trăm mảnh, tàn sát cả Sơn Thành.

Lúc này, căng thẳng nhất chính là năm đại danh sơn.

Một khi Tiêu Chính Văn và Huyết Ma Đồ đánh nhau thì huyết tộc chắc chắn sẽ thừa thắng xông lên sau khi giết được Tiêu Chính Văn.

Lúc trước, khi huyết tộc chiếm được Hoa Sơn và Hằng Sơn, người của năm đại danh sơn đều có cảm giác rằng huyết tộc không thật sự thèm muốn đất đai của Hoa Quốc mà chỉ nhắm vào năm đại danh sơn.

Có thể trong năm đại danh sơn có một món bảo vật mà huyết tộc muốn có được, hoặc một manh mối nào đó mà bọn họ hằng mong muốn.

Đến lúc đó, năm đại danh sơn làm sao chống lại nổi huyết tộc?

“Tiêu Chính Văn, chuyện này liên quan đến sự sống chết của võ tông Hoa Quốc, cậu… cậu thân là vua Bắc Lương, cậu nên hy sinh vì tương lai của Hoa Quốc!”

Trên núi Huệ Mi, một ông lão luôn chú ý đến sự việc của Sơn Thành liền lên tiếng.

Dù sao Tiêu Chính Văn tự sát trước mặt mọi người cũng tốt hơn là kéo bọn họ cùng chết.

“Đúng vậy, anh Tiêu, anh phải suy nghĩ cho kỹ. Sự an toàn của Hoa Quốc đều dựa vào suy nghĩ của anh!”

“Phải đấy, Huyết Ma Đồ là nhân vật lớn có tên tuổi từ hai trăm năm trước, cậu không thắng nổi đâu. Theo tôi thấy, vì lợi ích của Hoa Quốc, cậu… cậu hãy tự sát đi!”

Có Huệ Mi dẫn đầu, chẳng mấy chốc, các tông môn võ tông cũng lần lượt lên tiếng.

Theo bọn họ thấy, sự sống chết của Tiêu Chính Văn không hại đến đại cục.

Ngược lại, tông môn bọn họ rất có khả năng sẽ chìm trong biển lửa chỉ vì một quyết định liều lĩnh của Tiêu Chính Văn.

“Tiêu Chính Văn, anh nghẽ rõ chưa? Cả võ tông Hoa Quốc đều hy vọng anh tự sát tạ tội, lẽ nào anh muốn để bọn họ chết cùng anh sao?”

Lục Tiểu Thiến lạnh lùng nói.

“Bọn họ?”

Nghe Lục Tiểu Thiến nói vậy, Tiêu Chính Văn lại lắc đầu cười nói: “Bọn họ liên quan gì đến tôi? Hơn nữa cô phải làm rõ một chuyện, không phải các người tàn sát Sơn Thành chúng tôi!”

“Mà là Tiêu Chính Văn tôi đã mất kiên nhẫn với các người rồi!”

“Các người năm lần bảy lượt chiến đất đai của Hoa Quốc, giết người dân Hoa Quốc, các người thật sự cho rằng các người có thể tùy ý làm nhục Hoa Quốc sao?”

“Nói cho các người biết, đừng nói là cả nhà họ Chu, hôm nay, sẽ không có một ai ở Sơn Thành phải chết!”

“Còn các người nghe cho rõ đây!”

Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn về phía Huyết Ma Đồ nói: “Đừng ở trước mặt tôi ra vẻ sống lâu lão làng, bản soái đã gặp rất nhiều lão già cổ hủ!”

“Đấu với ông một trận thì sợ gì chứ?”

Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, cả Hoa Quốc đều trở nên yên lặng.

Đặc biệt là người của võ tông và năm đại danh sơn đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

“Tiêu Chính Văn!”

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gầm thét giận dữ của Thiên Minh Tử.

“Tôi không ngờ cậu lại ích kỷ đến vậy! Cuộc sống hòa bình với huyết tộc hôm nay là điều mà Thiên Minh Tử tôi dùng mạng để đổi lấy!”

“Cậu có tư cách gì mà khai chiến với huyết tộc? Ở trên đỉnh Hoa Sơn cậu còn không dám lộ mặt, cậu dựa vào cái gì mà đòi đấu với tiền bối Huyết Ma Đồ chứ!”

“Ngay cả tôi cũng phải gọi ông ấy một tiếng tiền bối. Một tiểu bối như cậu mà xứng hỗn láo trước mặt ông ấy vậy sao? Mau quỳ xuống!”

Thiên Minh Tử chỉ tay vào mặt Tiêu Chính Văn, lớn tiếng nói với vẻ châm chọc.

Mặc dù Thiên Minh Tử không dám đối mặt trực tiếp với huyết tộc, thậm chí còn không dám đấu với cao thủ Nhân Vương cấp năm như Huyết Ma Đồ.

Nhưng đối với loại hậu bối như Tiêu Chính Văn thì ông ta vẫn có thể lên mặt.
Chương 1733: Ông không phải là đối thủ của tôi

Ngay khi Thiên Minh Tử vừa dứt lời, lại có thêm một người đàn ông trung niên mặc áo đen bước xuống từ trên chiếc xe màu đen. Khoảnh khắc ông ta cởi chiếc áo ra, tất cả người Hoa Quốc đều thấy ớn lạnh.

Điền Thương Hải!

Lại là một cao thủ cấp hầu tước Nhân Vương cấp năm, lần này huyết tộc đang muốn chơi tới cùng đấy.

Không chỉ là mấy người Huệ Mi đều hoảng hốt mà ngay cả Thiên Sơn và Tùng Sơn cũng loạn cả lên.

“Tiêu Chính Văn, cậu nên nghe tiền bối Thiên Minh Tử khuyên một câu vì võ tông Hoa Quốc đi”.

Trương Khắc Dụng đang ghi hình chương trình ở đài truyền hình, thậm chí không quan tâm đến thân phận mà hét lên với Tiêu Chính Văn.

“Đúng thế, Tiêu Chính Văn trước giờ vẫn luôn chỉ quan tâm đến bản thân, chúng ta khó khăn lắm mới khôi phục lại hòa bình với huyết tộc, tại sao cậu ta lại lấy danh nghĩa cá nhân để khai chiến với huyết tộc lần nữa”.

“Hơn nữa lần này người ta đến tìm người nhà họ Chu, có liên quan gì với Tiêu Chính Văn chứ? Bảo cậu ta tự sát cũng hời cho cậu ta, đây là kết cục của việc lo chuyện bao đồng”.

Không ít các “giáo sư” ủng hộ Thiên Minh Tử cũng đều đóng thủy quân ở trên mạng.

Một viện trưởng của Tùng Sơn trực tiếp đứng ra cách một khoảng nói với Tiêu Chính Văn: “Vua Bắc Lương, tôi phải thừa nhận rằng cậu có năng lực hơn người”.

“Nhưng với thực lực cảnh giới Nhân Vương cấp một của cậu làm sao có thể là đối thủ của hai cao thủ Nhân Vương cấp năm được?”

“Một khi trận chiến nổ ra sẽ khiến biết bao sinh linh bị hủy diệt. Cậu là vua Bắc Lương, lẽ nào không nghĩ đến người dân Hoa Quốc sao?”

Ông ta vừa dứt lời, ông lão Huệ Mi đó cũng hùa theo: “Không sai, nếu vì sự cố chấp làm theo ý mình của cậu, cắt đứt sự truyền thừa của võ thuật Hoa Quốc thì cậu chính là tội nhân của Hoa Quốc, sẽ bị lịch sử ruồng bỏ”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Ồ? Khai chiến với huyết tộc sẽ bị lịch sử ruồng bỏ? Vậy theo ý các ông thì phải quỳ xuống chịu phục trước huyết tộc sao?”

“Tiêu Chính Văn tôi từ ngày bảo vệ đất nước không có thói quen cúi đầu trước kẻ xâm lược, từ ngày tôi tập võ đến nay chưa từng có ý nghĩ phải chịu thua trước ai”.

“Binh sĩ Hoa Quốc, thiết quân Hoa Quốc thà chết đứng chứ tuyệt đối không chịu thua”.

“Chỉ một huyết tộc thì có là gì, bình thường các ông đều nói mấy lời đạo đức nhân nghĩa, bây giờ huyết tộc tàn sát người dân ta, giết nhân dân ta, các ông lại đang làm gì thế hả?”

“Nếu khai chiến với huyết tộc mà trở thành tội nhân của Hoa Quốc như các ông nói, thì Tiêu Chính Văn tôi phải đi con đường ngược dòng đó. Các ông tham sống sợ chết thì có thể làm gì được tôi?”

Giọng Tiêu Chính Văn hùng hồn vang lên, sóng âm vang lên tận hàng nghìn cây số.

Câu nói cuối cùng “có thể làm gì tôi” càng khiến đám người võ tông chói tai.

“Tiêu Chính Văn, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng ép tôi ra tay với cậu”.

Ánh mắt Thiên Minh Tử lóe lên tia lạnh lùng, sát khí cuồn cuộn nhìn Tiêu Chính Văn.

Nghe thế Tiêu Chính Văn suýt nữa bị Thiên Minh Tử chọc phì cười, khinh thường lắc đầu nói: “Thiên Minh Tử, không phải tôi xem thường ông, chỉ dựa vào ông mà có tư cách đánh với tôi à?”

Cái gì?

Nghe anh nói thế, Thiên Minh Tử tức đến mức mặt đỏ cả lên.

Phải biết là câu nói vừa rồi của Tiêu Chính Văn cộng thêm chân khí vào đó, người dân cả Hoa Quốc đều có thể nghe rõ mồn một.

Có nghĩa là Tiêu Chính Văn đang xem thường ông ta trước mặt người Hoa Quốc.

“Ồ? Tôi không có tư cách đánh nhau với cậu? Hừ!”

Thiên Minh Tử sầm mặt tiến đến trước một bước.

Nhưng ông ta còn chưa ra tay, Huyết Ma Đồ đã lạnh lùng quay sang phía Thiên Minh Tử.

Bị đôi mắt phệ huyết như ma quỷ đó nhìn, Thiên Minh Tử cảm thấy cả người lạnh toát.

Rùng mình một cái, ông ta vẫn lùi sang một bên.

“Sao vậy? Chỉ một ánh mắt của người ta đã có thể khiến ông sợ đổ cả mồ hôi lạnh rồi à?”

Tiêu Chính Văn khinh thường nhìn Thiên Minh Tử.

“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu đừng hống hách, tôi muốn xem thử cậu lấy gì đánh với người ta”.

Thiên Minh Tử nghiến răng nghiến lợi nói.

Ông ta không phải sợ Tiêu Chính Văn mà là sợ Huyết Ma Đồ.

Ngược lại Tiêu Chính Văn không biết trời cao đất dày, thực lực Nhân Vương cấp một mà cũng dám khiêu chiến với hai cao thủ Nhân Vương cấp năm?

“Tiêu Chính Văn, mặc dù tôi biết anh chắc chắn không đơn giản chỉ là Nhân Vương cấp một, nhưng theo tôi được biết, trong thế tục hoàn toàn không có người nào cao hơn Nhân Vương cấp năm”.

“Tôi mong anh có thể tạo ra kỳ tích”.

Lục Tiểu Thiến giễu cợt cười khẩy nói.

“Chàng trai, hôm nay cậu chết chắc rồi”.

Không đợi Huyết Ma Đồ ra tay, Điền Thương Hải tiến về phía trước, vung đôi bánh xe Huyết Nguyệt trong tay lên đánh thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

Có thể nói Điền Thương Hải chưa từng xem trọng Tiêu Chính Văn, chỉ là một vua Bắc Lương ở thế tục mà cũng muốn xem mình thành người được hàng trăm nghìn người kính ngưỡng?

Mặc dù đôi bánh xe Huyết Nguyệt đó của ông ta không phải là thần binh gì nhưng cũng là vũ khí trân bảo, chỉ riêng khí thế hủy diệt trời đất thôi cũng đủ để san bằng nửa Sơn Thành.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Huyết Ma Đồ khinh thường cười nói: “Xem ra không đợi được tôi ra tay thì tên này đã chết dưới tay Điền Thương Hải rồi”.

Nói rồi Huyết Ma Đồ sải bước quay về phía sau Lục Tiểu Thiến cười nhạo nhìn hai người đang đánh nhau giữa không trung.

Đối mặt với đòn tấn công tuyệt thế của Điền Thương Hải, Tiêu Chính Văn lại chỉ bình tĩnh vung tay lên nói: “Chỉ ông thôi thì vẫn không có tư cách đánh nhau với tôi”.

Nói rồi chỉ nghe một tiếng vang cực lớn, Tiêu Chính Văn lại có thể đỡ được đôi bánh xe Huyết Nguyệt của Điền Thương Hải bằng một tay.

Điền Thương Hải càng không dám tin trợn to mắt, đòn tấn công này của ông ta gần như có thể phá hủy hơn Sơn Thành đấy, nhưng lại bị một tay của Tiêu Chính Văn chặn lại.

Hơn nữa càng khiến ông ta cảm thấy khó tin hơn là Tiêu Chính Văn lại không hề bị thương.

Lúc này tất cả mọi người đều ngơ ngác, nhất là Huyết Ma Đồ cũng thầm cảm thấy ngạc nhiên.

Thật ra mặc dù Điền Thương Hải chưa lĩnh ngộ được chân khí, nhưng cũng đã là cao thủ ở tầng cao rồi, ít nhất sẽ không thua kém một tên vừa lĩnh ngộ được chân khí.

Trước cảnh tượng trước mắt này lại vả một cái thật đau vào mặt ông ta.

Điền Thương Hải không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn.

“Cậu đi chết đi!”

Điền Thương Hải tức giận thu bánh xe Huyết Nguyệt về, khí tức cả người đều bùng phát, thậm chí dùng đến một trăm hai mươi phần sức lực đánh một đòn nữa về phía Tiêu Chính Văn.

Lần này ngay cả hư không cũng rung chuyển.

Ngay cả trời đất này cũng gần như sắp không chống đỡ được nữa rồi.

Thật ra ngay cả Thiên Minh Tử cũng không khỏi quay đầu đi, không dám nhìn thẳng.

Vì khi đòn tấn công này trúng mục tiêu, thậm chí cả một vùng trời đất này đều sẽ sụp đổ.

Nhưng trước mặt Tiêu Chính Văn, một đòn dùng hết sức của ông ta cũng chỉ như một trò chơi nhỏ của đám trẻ con.

Dù sao sức mạnh của hai người họ không ở cùng một cấp bậc, dù là lực về phương diện chân khí cũng không phải là thứ Điền Thương Hải có thể hiểu và so bì.

Huống gì lúc này Tiêu Chính Văn đã đứng ở độ cao của nguyên khí, thậm chí có thể nói hoàn toàn là đang đánh phủ đầu Điền Thương Hải.

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó nhấc cánh tay trái lên.

“Ầm!”

Một tiếng vang kinh thiên động địa vang lên, một đám mây hình nấm cực lớn bay lên trời.

Ánh sáng chói mắt khiến mọi người không dám nhìn thẳng.

“Phụt!”

Chỉ thấy một bóng người bị văng ra từ trong ánh sáng chói mắt đó, bay ngược về hàng trăm mét, nôn ra máu.

Thấy cảnh tượng này, mọi người đều ngây ngốc.

Lần này Tiêu Chính Văn không chỉ đỡ được đòn tấn công tuyệt thế của Điền Thương Hải mà còn đánh Điền Thương Hải văng ra xa, nôn ra máu.

“A!”

Điền Thương Hải gắng sức vùng vẫy bò dậy, vươn tay lau máu trên khóe môi, phát ra tiếng hét đầy tức giận.

Quanh người ông ta được bao bọc bởi một lớp ánh sáng màu đỏ máu, có mùi tanh khá nồng, lan ra khắp nơi.

Ông ta không phục, ông ta là một trong ba cao thủ mạnh nhất mà huyết tộc cử đến thế tục lần này.

Dù ở ngoài lãnh thổ, ông ta cũng là sự tồn tại vô địch, một thằng nhóc thế tục nhỏ bé lại có thể đánh cho ông ta văng ra xa? Thể diện ông ta còn có thể để ở đâu được nữa đây?

“Hôm nay tôi thề phải băm vằm cậu ra!”

Điền Thương Hải tức giận ngẩng mặt lên trời hét lên.

“Lần sau không chỉ đơn giản là nôn ra máu đây, ông sẽ chết đấy”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom