• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (11 Viewers)

  • Chương 1718-1722

Chương 1718: Công khai khiêu khích

Nhìn đoá sen màu đen đó lao thẳng về phía đỉnh đầu của Tiêu Chính Văn, con dao găm của Trương Thiên Ngọc cũng lập tức hướng về phía lồng ngực của Tiêu Chính Văn, tình hình trở nên vô cùng nguy cấp!

Thế nhưng vào lúc Trương Thiên Ngọc cho rằng Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết, chỉ thấy bàn tay bị lật ngược lại, bức tranh bát quái đó giống như có lực hút vô tận, hút đoá sen đen vào bên trong!

Dù không mượn ngoại lực thì tử khí của Trương Thiên Ngọc cũng chẳng thể làm cho Tiêu Chính Văn bị thương.

Dẫu sao anh cũng có trong mình trái tim rồng Bạch Long, sinh khí và tử khí có thể lưu chuyển rất nhanh trong cơ thể anh!

Sinh khí là tử khí, tử khí cũng chính là sinh khí!

Mà đối với Tiêu Chính Văn mà nói, tử khí của Trương Thiên Ngọc còn chẳng đáng gọi là thuốc bổ, nồng độ quá thấp!

Nhìn thấy đoá sen đen do tử khí hoá thành kia bị ngọn lửa bát quái trong tay Tiêu Chính Văn thôn tính, sắc mặt của Trương Thiên Ngọc càng trở nên u ám.

“Cậu là người của Thiên Cung Bắc Cực!”

Trong trí nhớ của ông ta, duy chỉ có người của Thiên Cung Bắc Cực là có thể hoá giải được tử khí vô thượng của mình mà thôi!

“Không phải!”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.

“Hừ, đương nhiên cậu sẽ không dám thừa nhận, nếu không huyết tộc chúng tôi nhất định sẽ tiêu diệt Thiên Cung Bắc Cực của cậu!”

Vừa nói, khí tức của Trương Thiên Ngọc cũng nhanh chóng dâng cao lên một bậc, tốc độ của con dao găm trong tay cũng nhanh hơn không chỉ một lần, thậm chí ngay cả trong không khí cũng loé lên ánh lửa!

Trận chiến ngày hôm nay, ông ta bắt buộc phải thắng!

Nếu không sau này người trước mắt kia chắc chắn sẽ trở thành đại hoạ của huyết tộc!

“Chết đi!”

Con dao găm màu đen trong tay Trương Thiên Ngọc mang theo sát khí khiến cho người ta phải khiếp sợ lao thẳng về phía lồng ngực của Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn chỉ cười lạnh lùng, giơ tay tung ra một cú đấm, đón lấy con dao găm đang lao tới từ trong tay của Trương Thiên Ngọc!

“Ầm!”

Hai luồng khí kình mạnh mẽ lao thẳng vào nhau, trong hư không bộc phát nghìn tầng sóng khí, cát đá bên dưới đột nhiên bị hút lên trên không một cách điên cuồng và cứ thế bay kín trời!

Vô số dải ngân hà toả ra bốn bên, cả màn đêm đều được chiếu sáng như ban ngày!

Trong màn ánh sáng cao vạn trượng đó, Tiêu Chính Văn rõ ràng giống như một thần minh giáng thế, mỗi một đòn tung ra đều có khí thế đáng sợ lay chuyển trời đất!

Mà Trương Thiên Ngọc lúc này cũng đã bộc phát toàn bộ tiềm năng, huyết mạch phun trào giống như một con mãnh thú đang phát điên, mỗi một cú đấm cú đá đều mang theo uy lực diệt thế!

Ánh lửa và sắc máu giao hoà tại một chỗ chỉ trong nháy mắt, khí tức đáng sợ cuộn trào dữ dội lan tràn ra phạm vi cả trăm mét!

Chỉ trong nháy mắt, đôi bên đã tung ra không dưới một trăm chiêu!

Thế nhưng càng đánh tình hình càng trở nên bất lợi với Trương Thiên Ngọc!

Lúc này, ông ta lại kinh ngạc phát hiện ra Tiêu Chính Văn dường như vẫn chưa dùng hết toàn lực, dù ông ta có tăng tốc độ tiến công hay tăng lực của nắm đấm thì Tiêu Chính Văn vẫn chẳng hề hấn gì.

Ngược lại ông ta không ngừng thở dốc!

Theo lý mà nói, tới được cảnh giới giống như bọn họ căn bản không thể xuất hiện tình trạng này, kể từ cảnh giới Nhân Vương trở lên đã có thể tuỳ ý sử dụng bất cứ năng lượng gì giữa trời và đất rồi!

Thế mà bây giờ ông ta lại đang thở dốc, điều này chỉ có thể nói lên rằng tốc độ ra tay của đối phương càng lúc càng nhanh hơn, hơn nữa tiết tấu của cả trận chiến cũng đang bị khống chế trong tay đối phương!

“Chuyện này sao có thể!”

Càng đánh, trong lòng Trương Thiên Ngọc càng bất định hơn, mỗi một cú đấm của đối phương đều mạnh mẽ giống như núi non đổ sụp.

Đòn tiến công của ông ta gần như đã bị áp chế hoàn toàn, chẳng bao lâu sau đã chỉ còn sức chống đỡ chứ không còn sức đánh trả nữa!

Sức mạnh tấn công của Tiêu Chính Văn quá đáng sợ, tốc độ nhanh kỳ lạ, chiêu thức cực kỳ tuyệt diệu, mỗi một cú đấm đều nhắm thẳng vào điểm yếu của ông ta!

“Ầm!”

Trương Thiên Ngọc lại nhận lấy một cú đấm mạnh mẽ của Tiêu Chính Văn, liên tiếp lùi ra xa vài bước!

“Hừ! Dù cậu là ai thì hôm nay tôi cũng nhất định sẽ giết chết cậu!”

Mặc dù Trương Thiên Ngọc đã rơi vào thế yếu nhưng vẫn không chịu lùi bước!

Ông ta cũng đang đợi đối phương đuối sức, ông ta không tin thể lực của Tiêu Chính Văn sẽ mãi mãi không bao giờ vơi cạn, chỉ cần Tiêu Chính Văn mệt thì ông ta sẽ có thời cơ chuyển bại thành thắng!

“Giết tôi? Ai cho ông sự tự tin đấy?”

Tiêu Chính Văn lại tung ra một cú đấm!

“Ầm!”

Cú đấm này vừa được tung ra, ngay cả hư không cũng sắp sửa bị xé toang.

Sức mạnh vô cùng khủng bố dâng lên như nước thuỷ triều!

Sức mạnh đó giống như biển cả vô tận, trong nháy mắt đã nuốt trọn lấy cả người Trương Thiên Ngọc!

Trương Thiên Ngọc vừa vung tay đã bị sức mạnh khủng khiếp đó thổi bay ra xa.

“Khụ!”

Cơ thể vẫn còn chưa kịp đáp đất thì hắn đã phun ra một ngụm máu tươi!

Lúc này, trong lòng Trương Thiên Ngọc đã chấn động tới cực điểm!

Tiêu Chính Văn giống như một cỗ máy chiến đấu không biết mỏi mệt, từ đầu chí cuối, chiến lực đều không hề suy giảm, chuyện này sao có thể chứ!

“Không! Tuyệt đối không thể nào!”

Trương Thiên Ngọc siết chặt hai tay thành nắm đấm, giơ tay lau vết máu trên khoé miệng!

Ông ta không tin giới thế tục lại có cao thủ ở trình độ này, dù là Thiên Cung Bắc Cực thì cũng không có sức mạnh đáng sợ tới thế!

Lúc này, hắn thậm chí còn đang thiêu đốt tính mạng của chính mình!

Dù có phải cược cả tính mạng thì hắn cũng phải dồn Tiêu Chính Văn vào chỗ chết!

“Đi chết đi!”

Cùng với một tiếng gầm đầy phẫn nộ của Trương Thiên Ngọc, không khí cũng vang lên một loạt tiếng rạn nứt!

Đám mây màu máu bao trùm lấy khoảng trời một phương chỉ trong nháy mắt!

“Để tôi xem cậu còn có thể mạnh mẽ tới lúc nào! Tiếp đòn của tôi đi!”

Trong mắt Trương Thiên Ngọc loé lên hai tia sáng, cú đấm này tung ra, chính bản thân ông ta cũng sẽ bị đáp trả cuồng liệt, thậm chí còn nguy hiểm tới cả tính mạng!

Thế nhưng hắn đã không còn bận tâm được nhiều như vậy nữa, không giết Tiêu Chính Văn thì tôn nghiêm của ông ta đâu còn nữa?

“Ầm!”

Hai cú đấm lao vào nhau tại cùng một điểm, luồng khí mạnh mẽ dồn ngược lại, cơ thể của Trương Thiên Ngọc cứ thế bay ra xa.

Cùng lúc này, trong hư không cũng loé lên ánh sáng chói mắt bất tận!

“Rầm!”

Cơ thể của Trương Thiên Ngọc rớt thẳng xuống một ngọn núi lớn ở cách đó vài cây số!

Lúc này, cả gương mặt ông ta chỉ còn lại vẻ kinh hoảng không dám tin, hai mắt thất thần nhìn về phía Tiêu Chính Văn đang bay về phía mình giống như một ngọn gió lớn kia!

“Sao… sao có thể, giới thế tục tuyệt đối không thể có cường giả giống như cậu! Rốt… rốt cuộc cậu là ai?”

“Dựa vào ông thì vẫn chưa có tư cách xem thường giới thế tục!”

Tiêu Chính Văn giơ tay túm lấy cổ áo của Trương Thiên Ngọc, nhấc ông ta lên từ trong một cái hố lớn!

Chỉ thấy tử khí đen ngòm lan tràn ra từ trong lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn, nháy mắt đã bao trọn lấy cả người Trương Thiên Ngọc!

“Không!”

Trương Thiên Nhọc rú lên thảm thiết, khiến cho người khác nghe mà da đầu phát tê!

Chỉ một lúc sau, trong tay Tiêu Chính Văn chỉ còn lại một bộ xương khô!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Tiểu Thiến tức tới độ cả người run lên, mạnh mẽ quay đầu lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn Thiên Minh Tử!

Cùng lúc này, Tiêu Chính Văn sải bước tiến tới, một cú đấm lại được tung ra, đánh về nơi tập kết của huyết tộc ở cách đó mấy trăm mét!

“Rầm!”

Cùng với một tiếng vang kinh thiên, hàng trăm thành viên huyết tộc chết tức tưởi tại chỗ!

Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, Trương Thiên Ngọc bỏ mạng, nơi tập kết của huyết tộc bên trong Sơn Thành cũng bị phá huỷ, đây là thiên uy đáng sợ tới độ nào cơ chứ?

“Không ổn rồi!”

Cùng với một tiếng hô lớn, một bóng đen trông giống như tia sáng lập tức chạy trốn về nơi xa!

Tiêu Chính Văn còn chẳng buồn nhìn, ngay sau đó đã tung một cú đấm ra, một tia lửa lao thẳng về phía Hằng Sơn ở cách đó cả nghìn dặm!

“Ầm!”

Một giây sau, đỉnh Hằng Sơn bùng lên một đám mây hình nấm cao cả nghìn mét!

“Anh đang có ý gì, lẽ nào anh muốn khai chiến với huyết tộc chúng tôi sao?”

Lục Tiểu Thiến thực sự không áp chế được lửa giận trong lòng, đứng bật dậy mà lớn tiếng chất vấn!

Vô số luồng khí tức đáng sợ đồng thời bộc phát từ khắp mọi nơi của Hoa Quốc, vô số cặp mắt ngập tràn hận thù cũng nhìn chăm chăm về phía Tiêu Chính Văn!

“Khai chiến? Mấy người xứng sao?”

Tiêu Chính Văn ngạo nghễ đứng giữa khoảng không, giọng nói vô cùng sắc lạnh!

Cái gì?

Gần như cả huyết tộc đều bị câu nói này của Tiêu Chính Văn chọc điên!

Anh đang dựa vào sức mạnh của một người để khiêu chiến với cả huyết tộc!

Công khai khiêu khích tôn nghiêm của huyết tộc!

Khoảnh khắc này, mấy người Thiên Minh Tử đã sợ tới độ mặt cắt không còn sắc máu, ai nấy cũng đờ đẫn nhìn về phía bóng người đang đứng trên khoảng không, trong lòng khổ sở vô cùng!

Từ chiêu thức của đối phương thì rõ ràng chính là người của Thiên Cung Bắc Cực!

Thế nhưng dù muốn ra tay thì cũng phải đợi bản thân an toàn đã rồi tính tiếp chứ!

Lẽ nào, thật sự người đó không quan tâm tới việc người khác có đồng ý hay không sao?
Chương 1719: Không ngờ

Các môn phái trong võ tông Hoa Quốc còn bị sốc với cảnh tượng trước mắt.

Không một ai có thể ngờ lại có người sau khi giết hầu tước huyết tộc lại tiếp tục đánh thẳng vào hai nơi quan trọng của huyết tộc.

Lúc này cả Hằng Sơn chất đầy thi thể, trước sau có tất cả hơn ba nghìn người huyết tộc bị giết.

Đây đã không chỉ đơn giản là khiêu khích nữa mà là đang đắc tội, đâm đầu vào chỗ chết với huyết tộc.

Mặc dù trước đó huyết tộc cũng từng xảy ra mâu thuẫn với võ tông, cũng từng tấn công thành phố lớn của Hoa Quốc nhưng hai bên không trở mặt với nhau, cũng không đến mức sống chết với nhau.

Lúc này huyết tộc chết rất thảm, thậm chí còn tổn thất một hầu tước, dù cho là vì tôn nghiêm và thể diện của huyết tộc, cũng tuyệt đối không thể hòa giải giải quyết.

Chỉ là họ không biết huyết tộc sẽ không gán món nợ này vào Hoa Quốc, chỉ điên cuồng báo cáo với Thiên Cung Bắc Cực ở ngoài lãnh thổ.

Lúc này Tiêu Chính Văn kiêu ngạo đứng giữa không trung, ánh mắt lại nhìn về phía bóng đen đang chạy trốn về phương xa kia.

Bóng đen đó đang chạy về hướng Âu Lục, chín mươi phần trăm là muốn quay về ngoài lãnh thổ để báo cáo tin tức bằng con đường ở học viện võ thuật.

Nhưng Tiêu Chính Văn sao có thể cho hắn cơ hội này?

Dù sao lúc này Tiêu Chính Văn cũng đã có bí thuật che gương mặt mình lại, hơn nữa trong lúc đánh với Trương Thiên Ngọc, chiêu thức sử dụng đều là những chiêu thức trước đó Thiên Minh Tử từng dùng.

Dù thế lực ở thế tục của huyết tộc có bị tiêu diệt sạch thì đối phương cũng chỉ gán món nợ này lên đầu Thiên Minh Tử và Thiên Cung Bắc Cực.

Ngay sau đó chỉ thấy Tiêu Chính Văn tiến một bước đến, cơ thể như ánh sáng đuổi theo hướng bóng đen chạy trốn.

Bóng đen phía trước vừa chạy ra được một đoạn thì cảm giác Tiêu Chính Văn đang đuổi theo phía sau hắn tốc độ nhanh nhất.

“Chết tiệt!”

Bóng đen đó nghiến răng, sau đó vung tay, mặt đất bằng phẳng lập tức nổi lên một cơn gió lớn, chân hắn cũng tăng tốc.

Lúc này hai người họ đã rời khỏi lãnh thổ giới Hoa Quốc từ lâu, nơi này chính là thung lung Hằng Hà.

Chỉ thoáng chốc cơn gió lớn đã phá hủy vô số nhà dân, hàng nghìn người đi đường đều bị thổi bay lên cao.

“Không ổn”.

Một cao thủ cảnh giới Thiên Thần bốn sao ở thung lũng Hằng Hà vừa ra tay ngăn lại, đã bị cơn gió lớn xé toạc thành nhiều mảnh.

“Dù anh có chạy đến chân trời góc bể thì hôm nay anh cũng phải chết”.

Giọng nói lạnh như băng của Tiêu Chính Văn khiến bóng đen đó thấy ớn lạnh.

Hắn cũng là cao thủ Nhân Vương cấp năm, nhưng vẫn còn kém Trương Thiên Ngọc rất nhiều.

Ngay cả Trương Thiên Ngọc cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, hắn sao dám dừng lại chỉ một chốc.

Vốn dĩ hắn thấy Trương Thiên Ngọc rơi vào trận chiến vất vả cũng định chạy đến Sơn Thành giúp sức, nhưng không ngờ hắn còn chưa kịp đến chiến trường thì Trương Thiên Ngọc đã chết.

Lúc này Tiêu Chính Văn phát hiện ra tung tích của hắn.

Hắn cũng không khỏi cảm thấy hối hận, nếu mình cứ ở bữa tiệc núi Điểm Sơn thì không thể nào chọc vào rắc rối lớn như vậy.

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng không quan tâm đến người trên núi Thương Sơn, càng không đuổi giết đến núi Điền Thương.

Thật ra đây đều là do Tiêu Chính Văn cố ý, cố ý tạo ra một cảnh tượng giả mình không muốn gặp mặt Thiên Minh Tử.

Cũng là muốn chắc chắn tội danh của Thiên Cung Bắc Cực từ góc độ khác.

Lúc này không chỉ là thung lũng Hằng Hà mà người dân các nước nhỏ xung quanh cũng đều đang chạy tán loạn khi nhìn thấy tin tức này.

Cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp năm đánh nhau, chỉ một chiêu đánh bừa thôi cũng đã có thể hủy cả một thành phố lớn.

Nơi này không phải là lãnh thổ Hoa Quốc, cho dù Tiêu Chính Văn hay người huyết tộc cũng sẽ không hề kiêng dè, hơn nữa đây cũng không có trận pháp bảo vệ, bọn họ muốn tiêu diệt một đất nước nhỏ cũng chỉ là chuyện tích tắc mà thôi.

Ở trụ sở chính của Hắc Băng Đài, Tần Vũ đang đợi tin tức về Sơn Thành.

Không lâu sau, một binh sĩ tin tức đưa một bản báo cáo cho Tần Vũ, đồng thời mở một đoạn video ra cho Tần Vũ xem.
Chương 1720: Đợi anh đến giết

“Tổng tư lệnh Tần, bên Sơn Thành có tin tức rồi, một hầu tước của huyết tộc đã chết, hơn nữa nơi tụ tập của Hằng Sơn và núi Bách Lĩnh đều bị phá hủy”.

“Theo thống kê chưa hoàn tất, lần này huyết tộc tổn thất nặng nề, chỉ riêng số người bị giết đã không dưới ba nghìn”.

Nghe được tin tức này, Tần Vũ cũng ớn lạnh.

Ba nghìn người!

Lần này huyết tộc phái đến Hoa Quốc tổng cộng ba nghìn bốn, năm trăm người mà thôi.

Một lúc giết cả ba nghìn người, đồng nghĩa với việc huyết tộc ở Hoa Quốc đã bị tiêu diệt gần hết.

“Còn nữa, anh xem người bí ẩn này đang đuổi giết một hầu tước khác của huyết tộc, nhưng họ đã rời khỏi biên giới Hoa Quốc, chúng ta không thể đuổi theo”.

Nghe thế Tần Vũ nhìn vào video được quay ngay lúc đó.

Trong video, anh ta không nhìn rõ gương mặt người bí ẩn đó nhưng từ động tác nhỏ của anh, anh ta liếc mắt đã nhận ra Tiêu Chính Văn.

Hả?

Tần Vũ hít sâu, anh ta không ngờ Tiêu Chính Văn lại giả mạo người của Thiên Cung Bắc Cực để diệt hết huyết tộc.

“Đoạn video này có bản sao lưu không?”

Tần Vũ nhíu mày lạnh lùng nói.

“Có, theo nội quy của Hắc Băng Đài, tư liệu của mỗi video đều tiến hành sao lưu”, binh sĩ báo tin đáp.

“Truyền lệnh của tôi, hủy hết toàn bộ, không được để lộ ra ngoài, nếu ai chống lại lệnh thì giết”.

Nói rồi Tần Vũ thẳng tay xóa và xử lý video mình xem lúc nãy.

Chuyện này quả thật quá lớn, dù để lộ ra chút phong thanh cũng sẽ mang đến tai họa cho Hoa Quốc.

Thế nên không thể lưu lại dù chỉ là một chữ chứng cứ chứ đừng nói đến video.

Lúc này hầu tước huyết tộc đó chạy thẳng đến Âu Lục, nhưng lại phát hiện vài cao thủ Nhân Vương cấp một của Âu Lục đã chặn ngay ở đó.

Nếu là bình thường, chỉ với mấy Nhân Vương cấp một này mà cũng dám chặn đường hắn à?

Nhưng bây giờ hắn lại không dám dây dưa với đám người này, dù chỉ lỡ một giây thôi cũng có thể bị người bí ẩn đáng sợ phía sau đuổi kịp.

“Hừ! Các anh đợi đấy”.

Hầu tước huyết tộc tức giận hừ một tiếng, quay đầu chạy về phía Phi Lục.

Nếu đã không thể quay về ngoài lãnh thổ thì phải nghĩ cách tìm một chỗ dựa kiên cố, ít nhất phải bảo toàn được tính mạng của mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn xoay người bay thẳng về hướng Mỹ Lục.

Người duy nhất hiện giờ có thể bảo vệ được hắn chỉ là người ở Mỹ Lục kia thôi.

Sau mấy lần chạy nước rút cuối cùng cũng nhìn thấy cờ ngôi sao sọc bay phấp phới, hắn mới thở phào, vội vàng hét lên: “Arcelor, cứu tôi với”.

Một người đàn ông trung niên đang ngồi trên tảng đá nhắm mắt nghỉ ngơi chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt ông ta cực kỳ đáng sợ, dù chỉ quay đầu nhìn lại cũng mang theo khí tức hung ác.

Arcelor chính là thế hệ sau của vương triều xưa cổ nhất ở mảnh đất này.

Dù cho đến giờ vương triều đó đã không còn trong thời kỳ huy hoàng nữa, nhưng ông ta vẫn là người đứng trên đỉnh cao của thế giới này.

Bề ngoài nền văn mình nhà họ Ấn xưa kia đã biến mất gần một nghìn năm, nhưng thật ra nền văn minh nhà họ Ấn vẫn chưa biến mất mà chỉ đi vào ngoài lãnh thổ thông qua lối ra vào ở Mỹ Lục.

Mà Arcelor chính là thế hệ sau của vương tộc nhà họ Ấn, lại là người thừa kế duy nhất mà nền văn minh nhà họ Ấn để lại ở thế tục.

Thấy hầu tước huyết tộc đang bay đến từ trên không, phía sau hắn là một người bí ẩn không nhìn rõ mặt đuổi theo, Arcelor ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: “Cậu ta là bạn tôi, cậu có thể về rồi”.

Giọng Arcelor như chấn động trời đất, chỉ sóng âm thôi cũng đã nổi lên trận cuồng phong.

Hầu tước huyết tộc đó cũng dừng lại, xoay người đối mặt với Tiêu Chính Văn, nở nụ cười chế giễu nói: “Chỉ dựa vào anh mà đòi giết tôi à?”

Hắn trở nên đầy tự tin hơn sau khi nhìn thấy Arcelor.

Dù sao Arcelor cũng là cao thủ Nhân Vương cấp năm, mặc dù ông ta đã mai danh ẩn tích hàng trăm năm ở Mỹ Lục rồi nhưng thực lực vẫn rất cao.

Người bí ẩn đuổi giết hắn cùng lắm chỉ là cao thủ Nhân Vương cấp năm, với tình thế một đánh hai, hắn đã thắng chắc rồi.

“Anh có biết ông ta là ai không? Có biết nhà họ Ấn của Mỹ Lục không? Dù anh là Thiên Cung Bắc Cực hay thế tục gì đó, ai dám không nể mặt nhà họ Ấn? Hôm nay tôi đứng đây đợi anh đến giết”.

Hầu tước huyết tộc vừa dứt lời bèn đứng phía sau Arcelor, chế nhạo nhìn Tiêu Chính Văn.

“Ồ? Ông muốn bảo vệ anh ta ư?”

Tiêu Chính Văn không để tâm đến hầu tước huyết tộc mà lạnh lùng hỏi thẳng Arcelor.
Chương 1721: Nhà họ Ấn

Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Chính Văn, Arcelor chỉ đáp lại bằng một nụ cười khinh bỉ.

Vương triều của nhà họ Ấn bọn họ đã được truyền từ thời kỳ thượng cổ, thậm chí có thể có từ thời kỳ thái cổ.

Lúc đó, Long tộc vẫn chưa bị tiêu diệt, vương triều nhà họ Ấn đã từng là người hầu của Long tộc.

Nhưng thời kỳ đó là một thời kỳ đầy biến động, mọi vương triều và gia tộc được lưu truyền từ thời kỳ đó đều gắn bó chặt chẽ với Long tộc.

Nghe nói trong huyết mạch của vương triều nhà họ Ấn còn có huyết long, điều này đáng sợ đến mức nào?

Ngay cả người của Thiên Đạo Minh Ước cũng phải nể mặt con cháu của vương tộc nhà họ Ấn vài phần.

Trong giới thế tục ngày nay, bọn họ là sự tồn tại đặc biệt.

Dù là Âu Lục hay Mỹ Lục, thậm chí là năm đại danh sơn của Hoa Quốc và các cường giả vùng ngoài lãnh thổ thì đều ngầm hiểu vấn đề này.

Vương triều nhà họ Ấn chính là sự tồn tại mà những người này không bao giờ dám động đến, chỉ là tiểu bối bé nhỏ trong giới thế tục sao có thể được ông ta coi trọng!

“Tôi nói rồi, anh ta là bạn của tôi, cũng là bạn của vương tộc nhà họ Ấn chúng tôi, đừng nói là cậu, cho dù là Thiên Tử Hoa Quốc đích thân đến đây thì cũng phải nể mặt tôi!”

Arcelor lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, giọng điệu đầy vẻ chế giễu.

Ông ta vừa nói xong, những ngọn núi xung quanh đều chấn động, như thể trời đất sắp sụp đổ, sấm chớp ầm ầm, mây đen bao phủ trên đỉnh đầu.

Hành động của ông ta càng khẳng định truyền thuyết hậu duệ của vương triều nhà họ Ấn thực sự kế thừa từ thời kỳ thượng cổ Long tộc, bọn họ có thể kiểm soát trời đất bằng suy nghĩ.

Loại sức mạnh đáng sợ này là khả năng bẩn sinh của hậu duệ vương triều nhà họ Ấn, là ưu điểm trời sinh không ai có thể sánh bằng.

Bởi vậy, Arcelor mới ngạo mạn như vậy, coi thường cả Thiên Tử và võ tông Hoa Quốc.

Arcelor thậm chí còn khinh thường Thiên Cung Bắc Cực.

Trên thực tế, cũng có một hệ thống phân cấp nghiêm ngặt giữa các cường giả vùng ngoài lãnh thổ.

Thiên Cung Bắc Cực là thế thực dưới trướng nhà họ Khổng, mặc dù cũng có tiếng nói nhất định nhưng lại chẳng là gì trong mắt gia tộc lâu đời.

Hơn nữa trong lịch sử của Thiên Cung Bắc Cực còn có một giai đoạn bi thảm suýt bị xóa sổ.

Đó là vì đắc tội với một gia tộc thượng cổ đến từ Âu Lục, mà gia tộc này thậm chí còn có từ thời đại cuối thời đại Long tộc.

Đối phương chỉ phái ra ba vị cường giả, nhưng đã có thể quét sạch Thiên Cung Bắc Cực

Nếu không phải lúc đó các thế lực ngoài lãnh thổ liên kết lại với nhau thì e rằng Thiên Cung Bắc Cực đã không còn tồn tại rồi.

Vì vậy khi Arcelor nghe thấy bốn chữ Thiên Cung Bắc Cực thì đã xác định được lai lịch của Tiêu Chính Văn.

Thiên Cung Bắc Cực nhỏ nhé, ngay cả một gia tộc không tên tuổi ở thời đại Atlantis cũng không đắc tội nổi thì sao dám trở thành kẻ địch của nhà họ Ấn, vốn có quan hệ mật thiết với Long tộc chứ?

Nhưng đáng tiếc là Tiêu Chính Văn lại không xuất thân từ Thiên Cung Bắc Cực, đồng thời trong cơ thể còn có ba trái tim rồng, so với chút huyết mạch Long tộc yếu ớt của vương tộc nhà họ Ấn thì Tiêu Chính Văn có thể là tổ tiên của bọn họ.

Tiêu Chính Văn không thèm phí lời với Arcelor, anh đưa tay lên, con dao quân đội năm cạnh phóng thẳng vào ngực Arcelor.

“To gan!”

Arcelor vô cùng tức giận khi thấy Tiêu Chính Văn dám ra tay với mình.

Một luồng ánh sáng trắng từ ngực ông ta phóng ra ngăn chặn đòn tấn công của con dao quân đội năm cạnh, cùng lúc đó, cơ thể Arcelor bay lên không trung, phóng về phía Tiêu Chính Văn.

“Keng keng keng!”

Âm thanh kim loại va chạm vang lên, vô số ánh sáng chói lóa rơi xuống, mặt đất không thể chịu được uy lực mạnh mẽ này, các lớp nứt ra.

“Chết đi!”

Arcelor chặn liên tiếp ba đòn tấn công của Tiêu Chính Văn rồi xoay người nhanh như chớp lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

Đôi bàn tay như cành cây khô của ông ta vươn dài, một chùm ánh sáng xanh tỏa ra trong lòng bàn tay.

Cho dù đối phương là cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp năm thì cũng sẽ bị chưởng này đánh cho trọng thương.

Chỉ riêng thực lực này của ông ta cũng đủ để Tiêu Chính Văn coi trọng.

Trong số những cao thủ mà Tiêu Chính Văn từng gặp, Arcelor là đối thủ duy nhất có thể tiếp ba chiêu thức của anh, đồng thời còn đánh anh một đòn chí mạng.

Nhìn thấy đòn chí mạng của Arcelor đã ở trước mặt, Tiêu Chính Văn không dám sơ suất.

Tốc độ của Tiêu Chính Văn nhanh đến mức cả hư không run lên trong chớp mắt.

Nhìn thấy cảnh này, Arcelor hơi sững sờ, kinh ngạc nói: “Cậu lĩnh ngộ được tốc độ ánh sáng?”

Tốc độ ánh sáng không có gì xa lạ với người thường, nhưng con người hoàn toàn không thể đạt tới tốc độ ánh sáng, cho nên đó chỉ là từ trong truyền thuyết mà thôi.

Nắm đấm càng không thể so sánh với tốc độ ánh sáng.

Chỉ có một loại người có thể khiến tốc độ nắm đấm đạt tới tốc độ ánh sáng, đó chính là hậu duệ của Long tộc.

Nhưng Tiêu Chính Văn không thể có huyết mạch Long tộc.

Vì vậy, Arcelor mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng ông ta không dừng tay, càng không lo lắng về cú đấm của Tiêu Chính Văn.

Mặc dù Tiêu Chính Văn đang đối đầu ngang sức với Arcelor, nhưng Arcelor có thể nhận ra được Tiêu Chính Văn chỉ là một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi.

So với một lão quái vật đã sống mấy trăm năm như ông ta thì Tiêu Chính Văn chỉ là một đứa trẻ yếu ớt mà thôi.

Thậm chí Arcelor còn tưởng tượng ra cảnh Tiêu Chính Văn lập tức bị đánh tan khí nắm đấm của hai bên va chạm.

Tuy nhiên, vào lúc lòng bàn tay của Arcelor chạm vào nắm đấm sắt đá của Tiêu Chính Văn, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi.

Lúc này, ông ta chỉ cảm thấy lòng bàn tay như đang tát một ngọn đồi.

Tay của ông ta dường như không phải đang chống lại nắm đấm của Tiêu Chính Văn mà là chống lại một ngọn núi.

“Bùm!”

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cơ thể Arcelor bay ra theo đường chéo.

Ngay lúc đó cơ thể Arcelor như thiên thạch rơi xuống, khiến cả khu rừng phía sau sụp đổ, ngay cả mặt đất cũng xuất hiện một khe nứt dài vài kilomet và sâu hơn mười mét.

Nhìn thấy cảnh này, hầu hước huyết vừa cười nhạo Tiêu Chính Văn đã tái mặt sợ hãi, cả người tê dại.

Chỉ với một cú đấm, cường giả cấp độ đặc biệt như Arcelor đã bị đánh bại, còn Tiêu Chính Văn không hề di chuyển.

“Chết? Vẫn chưa biết người chết cuối cùng là ai đâu!”

Tiêu Chính Văn nhếch mép, chân đạp mạnh vào khoảng không, thân hình phóng đi nhanh như chớp.

Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn phóng nhẹ trong không trung, con dao quân đội năm cạnh trong lòng bàn tay lại bay ra, phóng về phía Arcelor.

Theo lẽ thường, Arcelor đã sống hàng trăm năm, tuyệt đối không thể thuy một đứa trẻ ba mươi tuổi như Tiêu Chính Văn.

Khoảng cách giữa bọn họ lớn đến mức có thể dùng trời đất để hình dung.

Nhưng Arcelor và hầu tước huyết tộc nào có biết sức mạnh cấp bậc nguyên khí của Tiêu Chính Văn khác xa với sức mạnh bọn họ hiểu.

Đừng nói là một chưởng của Arcelor, cho dù là một thiên thạch nhỏ rơi xuống thì Tiêu Chính Văn cũng có thể thổi tan thành cát bụi chỉ bằng một cú đấm.

Trận chiến kinh hoàng ở Mỹ Lục đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của các phương tiện truyền thông chính thống lớn trên thế giới.

Lúc này, rất nhiều nước lớn điều động vệ tinh đến quay trực tiếp hiện trường.

Sau khi cảnh Arcelor bị Tiêu Chính Văn đấm bay được phát sóng, cả thế giới gần như náo loạn.

“Đó... đó là con cháu của vương triều nhà họ Ấn, gia tộc lâu đời nhất ở Mỹ Lục!”

“Kẻ nào to gan đến mức đánh cả con cháu vương triều nhà họ Ấn?”

“Hậu quả của việc đánh con cháu nhà họ Ấn nghiêm trọng đến mức nào chứ! Tên này.. tên này điên rồi!”

Sau khi nhận được tin tức, năm đại danh sơn và Lý Chính Đạo cũng vô cùng kinh ngạc.

Con cháu của nhà họ Ấn ở giới thế tục ngày càng ít ỏi, nhưng mỗi người lại mang một sứ mệnh vô cùng thần bí ở giới thế tục.

Nhà họ Ấn ở ngoài lãnh thổ từng nói rằng ai dám động đến con cháu của nhà họ Ấn ở giới thế tục thì đồng nghĩa với việc tuyên chiến với nhà họ Ấn.

“E rằng lần này cậu Tiêu gặp rắc rối lớn rồi!”

Lý Chính Đạo lau mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm một mình.
Chương 1722: Cứng như sắt

Ngay khi cả thế giới đều chấn động không biết là thế lực nào dám động đến con cháu nhà họ Ấn thì Tiêu Chính Văn đã đánh Arcelor sắp chết.

Lúc này, Arcelor khó khăn lắm mới từ trong hố sâu sâu hơn mười mét đứng lên, không còn oai phong như trước.

Khắp người, quần áo tả tơi, có vai vết thương máu đang chảy dài, trên mặt dính đầy bùn đất, nhìn vô cùng thảm hại.

Mặc dù cú đấm của Tiêu Chính Văn không làm tổn thương các cơ quan nội tạng của ông ta, nhưng nó khiến ông ta vô cùng kinh ngạc.

Sức mạnh vô song và hoang dã đó, ngay cả người mang huyết mạch Long tộc như ông ta cũng phải thầm kinh ngạc!

Nói gì thì nói, ông ta cũng là con cháu nhà họ Ấn, tuy rằng huyết mạch của Long tộc trong cơ thể rất mỏng manh, nhưng dù sao cũng là huyết mạch Long tộc!

Mấy trăm năm qua, không phải không có ai khiêu chiến ông ta, nhưng lần nào cũng bị ông ta nghiền ép.

Vậy mà bây giờ, ông ta lại bị một hậu bối trẻ tuổi đánh đến thảm hại, thậm chí còn không coi ông ta ra gì, khiến ông ta mất mặt!

Cùng với tiếng quát giận dữ chấn động, bầu trời đột nhiên nổi lên mây mù, vô số tia chớp đan xen vào trong mây, từng đợt tiếng gió và tiếng sấm cực kỳ chói tai.

Dung nham nóng chảy dưới lòng đất cũng bắt đầu chảy ra, như thể muốn trào ra khỏi mặt đất, phun lên chín tầng mây.

Luồng khí trên không trung tụ lại với nhau với tốc độ không thể tưởng tượng, tạo thành một cơn bão lốc xoáy cực lớn, bởi vì quá tinh khiết, một điểm sáng cực kỳ chói mắt đã được hình thành ở trung tâm cơn bão.

Lúc này, rất nhiều lão quái vật trở lại từ vùng ngoài lãnh thổ đều nhận ra đó là phong linh.

Hiển nhiên, Arcelor đã huy động tất cả sức mạnh của trời đất, đây là loại sức mạnh đáng sợ đến thế nào?

Lúc Tiêu Chính Văn đến gần, mặt đất gần như lìa ra, nham thạch nóng bỏng phun ra, vô số tia sóng vô tuyến đen tím trên bầu trời lập tức đánh xuống.

Gió lớn như có thần trí phóng về phía Tiêu Chính Văn.

“Đáng chết!”

Arcelor đứng dưới đáy hố lớn, gầm lớn, dùng toàn bộ uy lực phóng lên, vung nắm đấm về phía Tiêu Chính Văn.

Nhưng ông ta còn chưa kịp tung ra nắm đấm, con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn đã phóng tới trước mặt ông ta.

“Xẹt!”

Âm thanh sắc lạnh vang lên, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Cơ thể của Arcelor lại bay ra ngoài, vai ông ta đã đỏ như máu, một cánh tay thậm chí còn buông xuống một cách vô lực.

Uy lực kinh thiên động địa kia cũng tiêu tan ngay lập tức.

“Rầm!”

Cơ thể Arcelor đập sâu hơn vào lòng đất, tạo thành một cái hố hình người sâu hàng chục mét.

“Mẹ kiếp! Cậu... Cậu dám! Tôi thề tôi sẽ tiêu diệt cả nhà cậu!”

Arcelor choáng váng, tiếng gầm giận dữ có một không hai làm rung chuyển cả trời đất.

Lúc này, ông ta đã bị thương nặng, mặc dù con dao quân đội năm cạnh lúc nãy không đâm thẳng vào tim ông ta, nhưng cũng đã phế bỏ một cánh tay của ông ta.

Máu nhuốm đỏ cả bộ quần áo ông ta đang mặc, còn cánh tay bị gãy kia chỉ còn lại một lớp da.

Đây gần như là sự sỉ nhục lớn nhất đối với toàn bộ nhà họ Ấn.

Ông ta vừa dứt lời, một bóng đen lại tấn công nhanh như chớp đến.

“Bụp!”

Một cú đấm như sao băng rơi xuống.

Trước khi Arcelor định thần lại, Tiêu Chính Văn đã đấm ông ta xuống đáy hố.

Chớp mắt, ánh sáng lóe lên, máu bắn tung tóe.

Ngay cả thế lực của các bên nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều cảm thấy sởn gai ốc!

Đó là vương tử nhà họ Ấn, nhưng lại bị đánh đến không còn sức lực.

Vương thất nhà họ Ấn đã có từ hàng nghìn năm trước, đây cũng là một gia tộc bí ẩn và quyền lực.

Nghe nói, ngoại trừ trận pháp được kế thừa từ Hoa Quốc, những trận pháp kế thừa từ Âu Lục và Mỹ Lục đều có nguồn gốc từ nhà họ Ấn.

Hơn nữa, còn có một lý do nữa khiến mọi người đều kính nể nhà họ Ấn, đó là nhà họ Ấn đã học được một bí kíp từ Long tộc, có thể khiến da thịt bọn họ cứng như sắt.

Ngay cả vũ khí sắc bén nhất trên thế giới cũng không thể làm họ bị thương dù chỉ là nhỏ nhất.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom