• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1704-1706

Chương 1704: Vạn Kiếm Các

“Nếu Hắc Băng Đài lực bất tòng tâm thì tôi sẽ đích thân đến đó!”

Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.

“Cậu Tiêu, Hằng Sơn là địa bàn của huyết tộc, mặc dù trước đó Thiên Minh Tử đã đánh bại huyết tộc, nhưng trong hiệp ước của chúng ta không bao gồm việc yêu cầu bọn họ rút khỏi địa bàn hiện có!”

“Nếu lại xảy ra xung đột liệu có gây ra bạo loạn hay không?”

Tần Vũ lo lắng nói.

“Lại xảy ra xung đột? Anh nghĩ huyết tộc sẽ để Hoa Quốc chúng ta bình yên sao? Bọn họ chỉ là đang tập hợp sức mạnh mà thôi. Thiên Minh Tử cũng không thật tâm vì Hoa Quốc mà là muốn chiếm đoạt ngôi vị Thiên Tử!”

Tiêu Chính Văn chế nhạo.

“Cậu Tiêu, nhưng chúng ta cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng. Một mặt, bên phía võ tông vẫn cần đại trưởng lão đi đàm phán với bọn họ, mặt khác, nhân sự ở các thành phố lớn vẫn cần phải phân tán!”

“Nói cách khác, chúng ta cũng chưa sẵn sàng chiến đấu với đối phương!”

Tấn Vũ lại cau mày nói.

Một khi hai bên lại xâu xé lẫn nhau, rất có khả năng sẽ gây ra một trận chiến lớn không thể đoán trước hậu quả.

Đến lúc đó, các thành phố lớn ở Hoa Quốc sẽ trở thành mục tiêu chính của huyết tộc, thành phố lớn nào mà không có hàng chục triệu dân Hoa Quốc chứ?

Hoa Quốc không thể gánh chịu được tổn thất lớn như vậy.

“Về điểm này anh cứ yên tâm, bây giờ chúng ta đang trong thế vững chắc, người của huyết tộc cũng không phải kẻ ngốc. Không bị dồn đến bước đường cùng thì bọn họ sẽ không hấp tấp khai chiến đâu!”

“Hơn nữa, lần này tôi đến Hằng Sơn không phải để giết người mà là cứu người. Việc Hắc Băng Đài cần làm bây giờ là giữ liên lạc kịp thời với huyết tộc, đồng thời sơ tán người dân ở các thành phố lớn càng sớm càng tốt!”

Tiêu Chính Văn nhìn Tần Vũ nói.

“Được, tôi hiểu ý của cậu rồi. Bất kể thế nào cũng không thể để Thiên Minh Tử lợi dụng sơ hở, tôi sẽ phái người đi làm ngay!”

Tần Vũ gật đầu, vội vàng đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.

Tiêu Chính Văn rất chắc chắn về những hành động của huyết tộc, điều duy nhất không thể là để Thiên Minh Tử gây loạn thêm lần nữa.

Về phần huyết tộc, cũng không thể vì thất bại trên đỉnh Hoa Sơn mà rút khỏi giới thế tục.

Bất kể là thế lực bên nào thì cũng chỉ có một mục đích, đó là tìm di tích Long Tộc!

Trước khi có được lợi ích từ di tích Long Tộc, bất cứ bên nào đều không thể rút lui khỏi giới thế tục.

Lúc Tiêu Chính Văn đến gần Hằng Sơn thì đã là nửa đêm.

Lúc này, Hằng Sơn bao quanh bởi sương mù máu dày đặc, dưới ánh trăng chiếu rọi, cả ngọn núi bao trùm trong tầng tầng lớp lớp sương máu, trông vô cùng kỳ quái.

Lúc này, dưới chân núi Hằng Sơn, trên một ngọn đồi vô danh, vài thanh niên mặc trang phục luyện công đang xì xào bàn tán.

“Hừ, theo tôi thấy, lần này Tiêu Chính Văn không muốn trở mình nữa rồi. Mọi người nói xem, đợi đến lúc trận pháp sương máu tan đi, liệu chúng ta có thể trở lại sống sống như mấy trăm năm trước không?”

Một thanh niên trẻ nói với vẻ mơ ước.

Đến lúc đó, bọn họ có thể thoải mái cướp đoạt, hễ thấy cô gái xinh đẹp nào ngoài đường đều có thể lôi về xử lý!

Đối với bọn họ, đó là cuộc sống của thần tiên!

Nhưng sự ra đời của Tiêu Chính Văn đã phá hủy cuộc sống tươi đẹp của họ!

“Hừ, tôi nghĩ không bao lâu nữa giới thế tục sẽ là thiên hạ của chúng ta! Thiên hạ võ tông vốn là một nhà mà!”

Vài thanh niên bên cạnh cũng phụ họa theo.

Đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên lặng lẽ xuất hiện sau lưng mấy người bọn họ.

“Xẹt!”

Một tia sáng lạnh lóe lên, đầu của một trong số họ lăn xuống đất, còn xác ngã sang một bên.

“A?”

“Ai đấy?”

Mấy thanh niên cũng cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề, tất cả đều rút kiếm ra và cảnh giác nhìn xung quanh!

“Anh Vũ Long, không phải là người của huyết tộc đấy chứ!”

Bọn họ tìm kiếm xung quanh nhưng không tìm thấy dấu vết của kẻ sát nhân.

Người thanh niên tên Vũ Long kia cầm thanh kiếm dài trong tay, hét vào rừng cây tăm tối xung quanh: “Là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu, dám đến Vạn Kiếm Các làm loạn?”
Chương 1705: Diệt môn

Vũ Long vừa dứt lời, sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một bóng người, cất lên tiếng hú kỳ quái.

Đồng thời, Vũ Long cũng cảm nhận được sự nguy hiểm sau lưng, nhưng hắn chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương đập mạnh từ phía sau.

“Vù!”

Cơ thể của Vũ Long bắn đi như mũi tên.

Chưa kịp rơi xuống đất đã phun ra một ngụm máu lớn.

Thực lực của Vũ Long không hề yếu, thân là đệ tử thân truyền của chưởng môn Vạn Kiếm Các, hắn cũng có sức chiến của cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao.

So với bóng đen kia, hắn giống như một đứa trẻ lên ba, không có sức tấn công.

Những người khác còn chưa kịp định thần lại, một luồng ánh sáng đỏ đột nhiên đánh tới chỗ bọn họ. Trong nháy mắt, cả người mấy đệ tử Vạn Kiếm Các đều hóa thành sương máu.

“Đừng!”

Mắt Vũ Long đỏ hoe khi nhìn thấy anh em của mình chết thảm ngay trước mắt mình.

Nhưng thực lực của hắn quá yếu, còn đối phương ít nhất cũng là cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương.

Cho dù hắn có căm hận và tức giận đến đâu thì vẫn phải dựa vào thực lực để nói chuyện.

“Là ai mà dám giết đệ tử Vạn Kiếm Các chúng tôi?”

Lúc Vũ Long đang vô cùng tuyệt vọng thì một giọng nói già nua truyền tới.

Ngay sau đó, một ông lão áo trắng, tay cầm thanh kiếm dài bay tới.

“Sư phụ! Người mau đi đi!”

Vũ Long bò trên mặt đất, dùng sức lực cuối cùng, hét lên với ông lão.

Ông lão này chính là chưởng môn của Vạn Kiếm Các, Vạn Kiếm Chân Nhân!

Hiện tại, ông ta cũng là Bán Bộ Nhân Vương sắp bước vào cảnh giới Nhân Vương cấp một.

Mặc dù trong võ tông, thực lực của ông ta không thể xếp trong top một trăm, nhưng bảo vệ tông môn lại là trách nghiệm của ông ta.

“Đồ đệ!”

Vừa nói, Vạn Kiếm Chân Nhân vừa bước tới chỗ Vũ Long.

Nhìn thấy nửa lưng sau của Vũ Long đã bị đối thủ đập nát, trong mắt ông ta ánh lên tia lạnh lẽo.

“Rốt cuộc là ai mà dám xông vào Vạn Kiếm Các?”

Vạn Kiếm Chân Nhân đứng bật dậy, nhìn vào khu rừng tối với ánh mắt lạnh lùng.

“Vạn Kiếm Các? Các người thật to gan, dám dạo danh tông môn lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, lừa gạt trong giới thế tục!”

Một người đàn ông mặc đồ đen vừa nói vừa chậm rãi bước ra khỏi khu rừng.

“Cậu là ai?”

Ngay khi người đàn ông mặc đồ đen bước ra khỏi khu rừng, Vạn Kiếm Chân Nhân cảm nhận được áp bức mạnh mẽ mà chỉ có cao thủ cảnh giới Nhân Vương mới có.

“Tiền bối Thiên Minh Tử nhờ tôi chuyển lời đến ông, để sớm ngày tiêu diệt Tiêu Chính Văn, cho nên phải hy sinh các người!”

Người mặc đồ đen lạnh lùng cười nói.

“Cái gì?”

Nghe vậy, Vũ Long vô cùng kinh ngạc.

Trước đây, hắn luôn cho rằng Thiên Minh Tử là vị cứu tinh vĩ đại của bọn họ, Thiên Minh Tử đã lật ngược tình thế, buộc huyết tộc và võ tông Hoa Quốc phải làm hòa với nhau.

Nhưng không ngờ Thiên Minh Tử lại phái người đến tàn sát tông môn của bọn họ.

“Thiên Minh Tử? Cậu nói láo! Thiên Minh Tử là cứu tinh của chúng tôi, sao có thể ra tay độc ác với chúng tôi được!”

Vạn Kiếm Chân Nhân chĩa thanh kiếm trong tay vào người đàn ông mặc đồ đen, lớn tiếng nói.

Cho dù thế nào, ông ta cũng không thể tin những lời người đàn ông mặc đồ đen nói. Thiên Minh Tử được phái tới từ vùng ngoài lãnh thổ, để giúp đỡ những tông môn võ đạo như bọn họ.

“Ha ha ha!”

Người đàn ông mặc đồ đen chế nhạo: “Sao loại ngu ngốc như ông có thể làm môn chủ chứ?”

“Cả Thiên Cung Bắc Cực và nhà họ Khổng đều chưa từng coi các người là con người, hơn nữa, chỉ dựa vào các người mà cũng xứng làm chó sai của Thánh Khổng sao? Hừ, một đám rác rưởi, cho các người chết ở đây vì sự hưng thịnh của Nho gia đã là vinh hạnh cho các người lắm rồi!”

Nói xong, người mặc đồ đen cũng mất kiên nhẫn, tung một cú đấm, một luồng ánh sáng đỏ phóng về phía Vạn Kiếm Chân Nhân.

“Bùm!”

Vạn Kiếm Chân Nhân vung kiếm ngăn cản, nhưng thanh kiếm vừa chạm vào luồng ánh sáng đỏ đã lập tức bay ra ngoài.

Hả?

Vạn Kiếm Chân Nhân vô cùng kinh ngạc.

“Cậu… cậu là người của năm đại danh sơn!”

Đòn tấn công này đã kiến thanh kiếm trong tay ông ta bay lên không trung. Đại Trận Thiên Hỏa này rõ ràng là tuyệt kỹ độc nhất của phái Huệ Mi.

Điều này chứng tỏ đối phương là sát thủ của Huệ Mi, cũng có nghĩa là những gì người đàn ông mặc đồ đen vừa nói đều là sự thật!

Thiên Minh Tử thật sự muốn tiêu diệt tông môn của ông ta!

“Hừ, lũ kiến hôi các ông đáng chết từ lâu rồi! Xuống âm phủ đừng nói nhảm đấy, người muốn các ông chết là Thiên Minh Tử!”

Nói xong, người mặc đồ đen vung tay, một luồng ánh sáng đỏ khác đánh tới.

“Vụt!”

Vạn Kiếm Chân Nhân bị đánh bay ra xa, trước khi ngã xuống đất, ông ta đã bị thương nặng.

“Phụt!”

Vạn Kiếm Chân Nhân phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy nội tạng của mình đảo lộn, đau đớn đến mức đổ mồ hôi như mưa.

Sau vài lần loạng choạng, ông ta không thể đứng dậy khỏi mặt đất.

“Sư phụ!”

Vũ Long cố gắng hết sức bò về phía Vạn Kiếm Chân Nhân, nhưng vừa bò được một chút, đã bị người mặc đồ đen giẫm gãy cánh tay.

“Đồ đệ!”

Nhìn thấy đệ tử của mình bị tra tấn đến mức mất đi hình dạng con người, Vạn Kiếm Chân Nhân tức giận phun ra một ngụm máu lớn nữa.

“Sư phụ, người không cần quan tâm đến con… người mau đi đi! Phải cho tất cả mọi người biết bộ mặt thật của tên khốn Thiên Minh Tử!”

Vũ Long vừa nói vừa phun ra một ngụm máu lớn.

“Đi sao? Ha ha! Các người thật ngây thơ!”

Người đàn ông mặc đồ đen từ từ bước về phía Vạn Kiếm Chân Nhân.

Nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen từng bước tới gần, nhưng Vạn Kiếm Chân Nhân hoàn toàn không thể động đậy, lúc này ông ta đã bị thương nặng đến mức không còn sức mà đứng dậy.

Lúc này, vài bóng người xuất hiện phía sau người đàn ông mặc đồ đen, trong tay mỗi người đều cầm một thanh kiếm đang rỉ máu.

“Giết sạch hết rồi chứ?”

Người đàn ông mặc đồ đen hỏi mà không nhìn lại.

“Theo chỉ thị của tiền bối Thiên Minh Tử, đã giết sạch một nghìn tám trăm bảy mươi ba người trong Vạn Kiếm Các!”

Một trong những người đàn ông mặc đồ đen nghiêm trang đáp lại.

“Cái gì?”

Vạn Kiếm Chân Nhân nghe vậy, trái tim đau như bị dao cắt!

Trong Vạn Kiếm Các không chỉ có đàn ông trưởng thành mà còn có phụ nữ già yếu.

Có cả rất nhiều em bé còn đang quấn tã!

Đừng nói là người luyện võ, ngay cả dã thú cũng không tấn công một đứa trẻ.

Lẽ nào đây hành động của hậu nhân Thánh Khổng mà ông ta luôn sùng bái nên làm sao?

Lẽ nào đây là hành động của Nho gia luôn tự nhận là khởi nguồn của lòng nhân từ và chính nghĩa nên làm?

Đúng là không bằng súc sinh!

“Các người… là lũ súc sinh! Lẽ nào các người không sợ chuyện này lại bộ thì Thiên Minh Tử sẽ mang tiếng xấu muôn đời sao?”

Vạn Kiếm Chân Nhân rơi lên, tức giận nói.

“Ha ha ha...”

Nghe lời, người mặc đồ đen cười nói: “Ai có thể biết được đây là sự sắp xếp của tiền bối Thiên Minh Tử chứ? Các người đã bị giết sạch ở trên địa bàn của huyết tộc rồi!”

“Không còn ai sống thì ai sẽ làm chứng đây? Cuối cùng, mọi người đều sẽ cho rằng huyết tộc đã giết các người! Tiền bối Thiên Minh Tử sẽ lại xuất hiện với tư cách chính nghĩa để báo thù cho các người!”

“Ôi, thật hoàn hảo, ha ha ha! Người đâu, giết hết đi!”

Sau khi nghe thấy mệnh lệnh, vài thanh kiếm dài lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đồng loạt chém xuống.

Lúc này, Vạn Kiếm Chân Nhân đã vô cùng tuyệt vọng, thậm chí còn từ bỏ sự phản kháng.

Nhưng ngay khi cái chết cận kề, ông ta vẫn hận chính mình vì đã coi Thiên Minh Tử là người tốt.

Ngay lúc kiếm của đám người áo đen chém xuống, một bóng đen khác đột nhiên xuất hiện trên không trung, con dao quân đội năm cạnh kéo theo vệt sáng màu bạc phóng tới từ không trung.

“Vụt vụt vụt!”

Ánh sáng bạc đó giống như một cái liềm đang gặt lúa mì, trong nháy mắt, cả bốn năm tên mặc đồ đen đều bị đánh thành sương máu.

Với đòn tấn công của Tiêu Chính Văn, ba tên áo đen còn lại lùi ra xa mấy chục mét, đối mặt với Tiêu Chính Văn trên không trung.

“Mày là ai mà dám phá hỏng chuyện tốt của tiền bối Thiên Minh Tử?”

Tên áo đen dẫn đầu lạnh lùng nói rồi ra hiệu cho hai người còn lại, ba người bọn họ lập tức tạo thành tam giác vây quanh Tiêu Chính Văn.
Chương 1706: Mày đừng ép tao

"Chuyện tốt của Thiên Minh Tử? Người nhà họ Khổng các ông chẳng lẽ không có chút nhân tính nào sao?"

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ba người trước mặt.

Vừa rồi, ngay trước khi Tiêu Chính Văn đến, anh đã tình cờ đi ngang qua tông môn của Vạn Kiếm Các.

Nhưng khi Tiêu Chính Văn đến nơi, toàn bộ Vạn Kiếm Các đã máu chảy thành sông!

Ngoài ra còn có hàng chục trẻ sơ sinh đang quấn tã, bị cầm trên không trung với những ngọn giáo dài, những tình huống khác tàn khốc đến nỗi khiến Tiêu Chính Văn không dám nhìn!

Ngay cả huyết tộc cũng không dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để đối phó với một đứa trẻ sơ sinh!

"Hừ! Nhân tính? Bao nhiêu tiền một cân hả?"

Người mặc áo đen cầm đầu cười nhạo nói: "Từ xưa đến nay, kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, hôm nay mày cũng theo bọn chúng hưởng phúc đi! Giết!”

Ngay khi giọng nói của hắn vừa dứt, một trong những người mặc áo đen đã nhảy ra, dùng kiếm chém thẳng về phía lưng của Tiêu Chính Văn!

"Ân công, cẩn thận phía sau!"

Nhìn thấy thanh kiếm cách Tiêu Chính Văn chưa đầy ba centimet, Vạn Kiếm Chân Nhân vội lớn tiếng nhắc nhở.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại cười nhạo, thậm chí còn không ngoái đầu lại đã tung thẳng một đòn ra!

"Chát!"

Người mặc áo đen phía sau đã bị đánh bay thẳng ra ngoài!

"Bụp!"

Cùng với một tiếng động lớn vang lên, người mặc áo đen bị nện thành một cái hố lớn hình người!

"A..!"

Ngay sau đó, một tiếng thét vô cùng thảm thiết truyền đến!

Người đàn ông mặc áo đen thậm chí bất chấp nửa người bị dập nát, dùng sức xé nát quần áo của mình!

Lúc này, hắn chỉ cảm thấy như có hơn chục ngàn con trùng độc đang cắn vào người và vô số con kiến đang gặm nhấm nội tạng!

Gần như mỗi một tế bào đều đang gửi tín hiệu đau đớn đến đại não của hắn!

"Mày… mày đã làm gì anh ta!"

Người đàn ông mặc áo đen cầm đầu nhìn thấy da thịt trên người đồng bọn của mình, bọt trắng sữa xuất hiện với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường, khiến hắn cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh!

"Nửa tiếng sau, hắn sẽ chết! Người tiếp theo, chính là các người!"

Vừa nói, bóng dáng Tiêu Chính Văn thoáng vụt qua, lao thẳng về phía hai người kia!

"Lên! Lên đi!"

Người đàn ông mặc áo đen cầm đầu không ngừng lùi bước, thậm chí còn đẩy người mặc áo đen khác về phía Tiêu Chính Văn!

"Mày… mày chết đi!"

Trong lúc tuyệt vọng, người mặc áo đen vung thanh kiếm dài trên tay ra, giáng một đòn về phía Tiêu Chính Văn!

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn khẽ hất tay, một đường ánh sáng vàng lóe lên, vô số bóng kiếm màu đỏ sẫm bị ánh sáng vàng hút vào!

Hắn còn chưa kịp định thần, Tiêu Chính Văn đã tung một đòn ra!

"Lạch cạch!"

Khi cú đấm được đánh ra, trong chốc lát không khí xung quanh dường như bị hút cạn, vô số ánh điện bị dồn ép vào nhau, phát ra một tiếng sấm kính thiên động địa!

Vạn Kiếm Chân Nhân kinh hoàng khiếp sợ bởi đòn tấn công của Tiêu Chính Văn, mặc dù ông ta hoàn toàn không nhìn ra thực lực thực sự của Tiêu Chính Văn, nhưng uy lực của đòn này, đủ để giết chết một cao thủ cảnh giới Nhân Vương trong chốc lát!

"Bùm!"

Cùng với một tiếng động lớn vang lên, người mặc áo đen kia đã bị đánh thành vô số mảnh thịt vụn, thậm chí còn không có cả một cái xác hoàn chỉnh!

Một cú đấm!

Chỉ với một cú đấm đã có thể đánh tan một cao thủ cảnh giới Nhân Vương!

Vạn Kiếm Chân Nhân bị dọa ngu người, thậm chí còn không thể nói nên lời!

Lúc này, người mặc áo đen cầm đầu thấy tình hình không ổn, vội gầm lên một tiếng: "Mày còn dám bước đến thì tất cả mọi người sẽ cùng chết chung!"

Khoảnh khắc này, bụng của người mặc áo đen đột nhiên phồng lên, trong chốc lát phồng lên thành một quả cầu khổng lồ!

"Không ổn rồi! Hắn… hắn muốn tự nổ tung mình!"

Vạn Kiếm Chân Nhân vội nhắc nhở nói.

Người đó là cao thủ cảnh giới Nhân Vương đấy, một khi ông ta nổ tung, không những ông ta và Vũ Long thịt nát xương tan, mà ngay cả Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị thương nặng!

Tiêu Chính Văn chỉ cười khẩy, muốn nổ tung trước mặt anh ư?

Vậy thì để hắn tự nổ tung được rồi!

Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn hất tay một cái, người mặc áo đen cầm đầu lập tức bị quấn vào trong quả cầu sáng màu vàng!

"Mày…"

Nhìn thấy mình đã không thể dừng lại, nhưng đối phương lại sử dụng trận pháp không gian ngăn cách hắn với thế giới bên ngoài!

Đừng nói là hắn tự nổ tung mình, cho dù cùng lúc nổ tung hơn chục triệu bom nguyên tử bên trong, cũng không liên quan gì tới thế giới bên ngoài!

"Không phải mày thích nổ tung sao?"

Trên mặt Tiêu Chính Văn nở một nụ cười trêu đùa.

"Tao… Tao có làm ma cũng không tha cho mày đâu!"

Khi nói những lời này, người mặc đồ đen gần như sắp bật khóc!

Nhưng trong một giây tiếp theo, một tiếng nổ lớn vang lên, vô số mảnh thịt vụn bay thẳng vào cảnh ánh sáng màu vàng, rồi biến mất!

Tiêu Chính Văn hất tay, cảnh ánh sáng màu vàng lập tức biến mất.

Sau đó anh đi đến trước mặt Vạn Kiếm Chân Nhân, nhìn xuống vết thương của ông ta và ném hai viên thuốc cầm máu vào tay ông ta, nói: "Hai người các ông, mỗi người một viên, nhanh chóng rời khỏi khu vực Hằng Sơn càng sớm càng tốt!"

Nhận viên thuốc cầm máu từ tay Tiêu Chính Văn, Vạn Kiếm Chân Nhân mới nhìn rõ tướng mạo của Tiêu Chính Văn.

Khi nhìn thấy người trước mặt hóa ra lại là vua Bắc Lương - người bị ông ta chửi mắng vô số lần, cả người ông ta sững sờ!

"Cậu… Không phải cậu rất hận người của võ tông chúng tôi sao? Tại…Tại sao… Tại sao còn muốn cứu tôi?"

Vạn Kiếm Chân Nhân hoàn toàn choáng váng, theo quan điểm của ông ta, Tiêu Chính Văn vẫn luôn là kẻ thù không đội trời chung của họ!

"Các ông cũng là người dân của Hoa Quốc, nhiệm vụ của một người lính là bảo vệ tổ quốc! Người Hoa Quốc không bao giờ tàn sát lẫn nhau!"

"Sở dĩ bản soái giết hại người của võ tông, chẳng lẽ ông không nghĩ lại, các ông đã làm những gì sao! Tùy ý cướp bóc dân nữ, tùy tiện cướp đoạt tài sản của người khác!"

"Thử hỏi, có ai mà không có bố mẹ anh em, có ai mà không có vợ con già trẻ! Nếu tôi dựa vào võ lực, làm nhục con dâu cháu dâu của ông, cướp hết toàn bộ tài sản của ông, để ông lưu lạc đầu đường thì ông sẽ như thế nào!"

"Người luyện võ nên lấy việc thiên hạ làm trọng trách của mình, lấy việc phụng sự và mang lại hòa bình cho đất nước làm lý tưởng, chứ không phải lấy mạnh hiếp yếu, ức hiếp đồng bào!"

Khi Tiêu Chính Văn nói những lời này, Vạn Kiếm Chân Nhân cảm thấy vô cùng xấu hổ, cả khuôn mặt già nua đỏ bừng như mông khỉ!

"Sau này, tôi hy vọng ông có thể thay đổi suy nghĩ cách nghĩ của mình và làm lại cuộc đời!"

Giọng nói của Tiêu Chính Văn vừa dứt, trong rừng cây vang lên một tiếng "Soạt", lại một bóng đen khác vụt qua!

"Ồ?"

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, ngay sau đó bước ra ngoài, rồi đuổi theo bóng đen kia.

Sau khi anh biến mất và rời đi không bao lâu, Vạn Kiếm Chân Nhân mới đưa viên thuốc cầm máu cho người học trò của mình với vẻ mặt xấu hổ, hai người đỡ nhau bước xuống núi.

"Sư phụ, người vừa rồi cứu chúng ta, là… là Tiêu Chính Văn, vua Bắc Lương à?"

Vũ Long gần như không thể tin vào tai mình.

Đúng vậy, là vua Bắc Lương, Tiêu Chính Văn, haiz, xem ra chúng ta đã hiểu lầm vua Bắc Lương quá sâu rồi! Cậu ấy nói đúng, ai mà không có bố mẹ vợ con, nếu người khác đối xử với chúng ta như cách chúng ta đối xử với người bình thường, chúng ta nên làm thế nào!"

Nói xong, Vạn Kiếm Chân Nhân lại vỗ ngực một hồi!

Mà bên kia, Tiêu Chính Văn chỉ nhảy lên xuống vài cái đã cách cái bóng phía không tới trăm mét!

"Hừ! Muốn vào trong núi ư? Đừng hòng!"

Đối phương rõ ràng đang mưu tính trốn vào núi sâu!

Hằng Sơn là ngọn núi cao hàng đầu trong Hoa Quốc, xung quanh là núi rừng dày đặc, chỉ cần trốn vào trong núi sâu, muốn bắt được hắn sẽ khó như lên trời!

Chỉ là hắn cho rằng tốc độ của mình đủ nhanh, nhưng so với Tiêu Chính Văn thì vẫn kém một bậc!

Chỉ thấy một luồng ánh sáng lóe lên, không gian phía sau Tiêu Chính Văn lập tức xuất hiện một gợn sóng!

Trong giây tiếp theo, Tiêu Chính Văn đã xuất hiện cách bóng đen hơn mười bước!

"A!"

Bóng đen kia bị dọa sợ trước cảnh tượng trước mặt!

Lúc này đã không kịp để chạy thoát rồi!

"Anh trốn không thoát đâu, nợ máu phải trả bằng máu. Người của Thiên Cung Bắc Cực các người chẳng lẽ chưa nghe câu nói này sao?"

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa cầm lấy con dao quân đội năm cạnh.

"Hừ!"

Người mặc áo đen chỉ hừ một tiếng, sau đó vung thanh kiếm dài ba cạnh đâm thẳng về phía ngực của Tiêu Chính Văn !

Sức mạnh của cú đánh này đủ để dễ dàng xé cả một ngọn núi lớn!

"Phá!"

Tiêu Chính Văn phất tay, con dao quân đội năm cạnh bay thẳng về phía thanh kiếm ba cạnh kỳ dị!

"Rắc!"

Ngay khi con dao quân đội năm cạnh va chạm với thanh kiếm dài ba cạnh, thanh kiếm dài ba cạnh lập tức đứt gãy từ bên trong!

"Nhân vương cấp hai! Quả nhiên rất khá!"

Tiêu Chính Văn vừa vươn tay ra, con dao quân đội năm cạnh lập tức rơi vào lòng bàn tay anh.

"Mày... mày đừng ép tao!"

Người áo đen lúc này vẫn đang cầm thanh kiếm gãy trong tay, sợ hãi hét lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom