• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (16 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1697-1700

Chương 1697: Người nhà họ Khổng thì đánh cũng đáng

"Anh Tiêu, anh hiểu lầm rồi!"

Khổng Thiên Thu vội vàng tiến về phía trước giải thích với Tiêu Chính Văn.

Nhưng Tiêu Chính Văn không quan tâm tới hắn, đi thẳng đến chỗ Khương Vy Nhan, vỗ vỗ vai cô nói: "Vy Nhan, chuyện ở đây cứ giao cho anh, em lên lầu nghỉ ngơi đi!"

Khương Vy Nhan có chút cảm thông liếc nhìn đám người Khổng Thiên Thu, gật đầu với Tiêu Chính Văn, không nói thêm gì mà quay người đi thẳng vào thang máy.

Thế nào gọi là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt?

Đám người Khổng Thiên Thu chính là một sự giải thích hoàn hảo cho câu nói này!

"Anh là?"

Sau khi Khương Vy Nhan rời đi, Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn Khổng Thiên Thu rồi trầm giọng hỏi.

"Tôi... tôi là đại diện nhà họ Khổng phái tới giới thế tộc, tôi tên là Khổng Thiên Thu!"

Khổng Thiên Thu nói, kéo ghế định ngồi xuống, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: "Đứng lên!"

Khổng Thiên Thu sững người lại, sau đó lúng túng cười gượng, đang ngồi giữa chừng lại phải đứng dậy, cười nói với Tiêu Chính Văn: "Anh Tiêu, thật ra hôm nay chúng tôi vì tiền bối Thiên Minh Tử...”

"Nói cách khác các anh vừa muốn mời khách, vừa không muốn mất tiền, nên muốn ăn quỵt một bữa ở chỗ tôi, đúng không?"

Tiêu Chính Văn lạnh giọng hỏi.

"Cậu Tiêu, cậu nói hơi quá lời rồi, thật ra chúng tôi chỉ là vào chung vui, dù sao tiền bối Thiên Minh Tử cũng đã có công lớn với Hoa Quốc, nên là thân làm ông chủ khách sạn, miễn phí một bữa cũng là chuyện thường tình”.

Ông Tần không vui nói.

"Vậy nếu không miễn phí thì sao?"

Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp lại.

Vừa dứt lời, Khổng Thiên Thu không khỏi nhíu mày, mọi người có mặt cũng đồng loạt cau mày lại.

Đặc biệt là sắc mặt của Khổng Thiên Thu và ông Tần lập tức đỏ bừng, giống như hai cái mông khỉ vậy.

Ban đầu hai người là người gọi đồ nhiều nhất, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ đúng lý hợp tình.

Thế nhưng, Tiêu Chính Văn lại hoàn toàn không thuận theo ý bọn họ, còn đập cho bọn họ một gậy!

Tuy cả hai đều là đại diện cho một thế lực nhưng điều kiện kinh tế lại vô cùng có hạn.

Đừng nói bảo bọn họ bỏ ra mấy chục triệu, đến cả mấy trăm nghìn bọn họ cũng không có!

Nhưng điều khiến cho Khổng Thiên Thu và ông Tần an tâm là thực lực của Tiêu Chính Văn nhìn có vẻ còn yếu hơn Khương Vy Nhan rất nhiều, thậm chí đến cả cảnh giới Nhân Vương cấp một cũng có chút không ổn định!

Chẳng trách hôm nay Tiêu Chính Văn còn không dám lộ mặt, thậm chí còn cố ý kéo dài thời gian đi trên đường!

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Khổng Thiên Thu đột nhiên trầm xuống.

Tuy chỉ là người phát ngôn nhà họ Khổng, nhưng hắn cũng là cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp hai!

Nếu Tiêu Chính Văn đã không chịu nể mặt, mở miệng ra nói câu nào như đánh vào mặt bọn họ câu đó thì Khổng Thiên Thu đương nhiên cũng sẽ không khách khí nữa.

"Tiêu Chính Văn, thật ra, trước khi đến Long Kinh chúng tôi đều đã biết khách sạn Vạn Long là sản nghiệp của tập đoàn Vy Nhan! Nhưng chúng tôi vẫn chọn tổ chức tiệc ăn mừng ở đây, chính là muốn cho anh một cơ hội lấy công chuộc tội!"

"Trước đây, anh không ngừng rêu rao ầm ỹ là tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với huyết tộc, mà trận chiến Hoa Sơn ngày hôm này anh lại trốn xa như vậy, nếu không phải có tiền bối Thiên Minh Tử cố gắng xoay chuyển tình thế, anh có biết bây giờ Hoa Quốc sẽ có kết cục như thế nào không?"

"Anh có biết nếu không có tiền bối Thiên Minh Tử thay anh ra trận thì bây giờ có bao nhiêu người dân Hoa Quốc phơi thây đầu đường xó chợ?"

"Mở mắt ra mà nhìn cho kỹ đi, các ông lớn trong giới thương gia ở đây có ai không muốn vì vậy mời tiền bối Thiên Minh Tử ăn một bữa cơm chứ!"

Khổng Thiên Thu chỉ vào những người xung quanh nói.

Vào lúc này, cư dân mạng đang theo dõi buổi phát sóng trực tiếp trên mạng cũng đồng loạt chỉ trích Tiêu Chính Văn.

"Xem ra trước đây tôi thực sự đánh giá cao vua Bắc Lương rồi, giữ khư khư cái gia tài bạc tỉ thì được gì, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, cho dù anh mời thì thế nào? Không lẽ có thể mất đi một miếng thịt à?"

"Đúng vậy, nếu không có tiền bối Thiên Minh Tử thì hôm nay toàn bộ Hoa Quốc đã bị chìm trong khói lửa rồi!"

"Hừ, chỉ biết mang vợ đi du lịch khắp nơi, gây ra chuyện rồi không gánh chút trách nhiệm nào, vua Bắc Lương như vậy chúng tôi không có cũng được!"

Phương Dĩnh cúi đầu đọc bình luận trên mạng, rồi đưa cho Lâm Đàm xem.

Sau khi Lâm Đàm nhìn lướt qua những bình luận trên mạng, ông ta lạnh lùng cười khẩy, xem ra Tiêu Chính Văn bị “tiêu diệt” nhanh hơn ông ta tưởng rất nhiều!

Tất cả đều trách Tiêu Chính Văn không biết trước sau, đã đến nước này rồi mà vẫn còn tranh chấp với đám người Khổng Thiên Thu.

Nếu là ông ta, ông ta đã chủ động đi lấy lòng Thiên Minh Tử, Khổng Thiên Thu từ lâu rồi.

Đúng lúc này, một ông chủ bên cạnh Lâm Đàm mở miệng nói trước: "Cậu Tiêu, thật ra đối với tập đoàn Vy Nhan mà nói, số tiền này chẳng đáng là bao, cần gì phải vì chuyện này mà làm cho mọi người đều mất hứng trong ngày vui hôm nay chứ?"

Một số doanh nhân ở Long Kinh cũng hùa theo, đồng loạt chỉ trích Tiêu Chính Văn làm việc không hợp tình hợp lý.

Nghe thấy những lời chửi mắng và chỉ trích của mấy doanh nhân này, Khổng Thiên Thu lạnh lùng bật cười, dùng giọng nói mà chỉ Tiêu Chính Văn và hắn có thể nghe thấy nói: "Tiêu Chính Văn, anh mở mắt to ra, nhìn cho kỹ vào!"

"Bây giờ không còn được như trước kia nữa đâu, đến cả người dân cả nước cũng đứng về phía chúng tôi, mà anh có nhìn thấy mấy cái máy quay ngoài cửa kia không? Nhất cử nhất động của anh đều bị người dân cả nước nhìn rõ mồn một đấy!"

"Chỉ cần lời nói và hành động của anh có chút quá khích thì một đời thanh danh của anh coi như sụp đổ!"

"Vậy sao?"

Tiêu Chính Văn chế nhạo.

"Không tin thì cứ thử xem! Nói thật với anh, hôm nay ông chính là muốn ăn quỵt ở chỗ anh một bữa lớn đấy, không phục sao? Vậy thì đánh tôi đi!"

Khổng Thiên Thu đã quen với mấy trò mưu mô quỷ kế.

Hắn đoán rằng Tiêu Chính Văn sẽ không bao giờ dám ra tay tàn nhẫn với hắn trước mặt mấy cái máy quay dù chỉ vì danh tiếng của anh!

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, đột nhiên chỉ vào Khổng Thiên Thu, nói với người quản lý phía sau: "Nghe thấy chưa, một xu cũng không được phép giảm! Hơn nữa hóa đơn ngày hôm nay để cho anh ta trả!"

Vừa dứt lời, cả phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng rơi kim, ngay cả những người đứng vây xem cũng ngơ ngác!

Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, sắc mặt của Khổng Thiên Thu khó coi đến cực điểm!

"Tiêu Chính Văn! Anh dám...”

"Bốp!"

Khổng Thiên Thu chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã tát thẳng vào mặt hắn một cái.

Khổng Thiên Thu như một viên đạn vừa ra khỏi nòng, bắn ra xa!

Đụng gãy chiếc cột đá ở bên cạnh rồi nặng nề đập vào bức tường phía sau.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, đến cả Thiên Minh Tử còn chưa kịp định thần lại!

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, trên khuôn mặt của Thiên Minh Tử lại nở một nụ cười giễu cợt.

"Ai cho các người can đảm chạy tới tập đoàn Vy Nhan ăn cơm mà không trả tiền! Đừng nói là tập đoàn Vy Nhan, mà ở bất cứ nhà hàng nào trên đất Hoa Quốc, các người dám đến ăn quỵt một bữa thử xem!"

Giọng Tiêu Chính Văn lạnh như băng, ánh mắt quét qua từng người một có mặt ở đây.

Lúc này, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi.

Không ai ngờ rằng Tiêu Chính Văn lại dám ra tay tàn nhẫn với Không Thiên Thu trước mặt người dân cả nước như vậy.

"Tiêu Chính Văn, cho dù cậu là vua Bắc Lương, cũng không thể tùy tiện ra tay đánh người được!"

"Tiền bối Khổng nói có gì sai chứ, không phải chủ là muốn anh mời một bữa cơm thôi sao? Hơn nữa, anh không muốn thì cũng có một đống người muốn, anh dựa vào đâu mà xen vào việc của người khác!"

Rất nhiều ông lớn trong giới kinh doanh đều đồng loạt đứng lên chỉ vào Tiêu Chính Văn lớn giọng trách mắng.

Một tiếng động lớn vang lên, Khổng Thiên Thu lúc này mới vùng vẫy từ vách tường đứng dậy lên được.

Lúc này trông hắn vô cùng thảm hại, đầu tóc bù xù, quần áo tả tơi!

Tiêu Chính Văn dám ra tay với hắn, còn trước mặt người dân cả nước cho hắn một cái bạt tai!

Lẽ nào thật sự xem nhà họ Khổng hắn dễ chọc vào?

Không Thiên Thu hắn cũng cần mặt mũi!

"Ầm!"

Một luồng khí tức Nhân Vương cấp hai đột nhiên từ dưới chân của Khổng Thiên Thu bốc lên.

Một lực uy hiếp vô cùng mãnh liệt bỗng bao phủ khắp nơi, tất cả mọi người trong phòng đều cảm nhận được cảm giác áp lực vô hình!

Thậm chí nhiều người bắt đầu cảm thấy khó thở.

Khí thế của Khổng Thiên Thu mới bùng phát, hắn còn chưa đụng gì tới Tiêu Chính Văn, chỉ thấy một chùm kim quang phát sát, cả căn phòng lấp lánh ánh sáng vàng, khiến người ta không thể không quay đầu né tránh!

Ngay sau đó, một đòn tấn công khủng khiếp giáng lên người Khổng Thiên Thu.

Khí thế của đòn tấn công này vô cùng đáng sợ, lao thẳng vào Khổng Thiên Thu như một ngôi sao băng.
Chương 1698: Bán nước cầu vinh

Khổng Thiên Thu vừa định phản công, nhưng đòn tấn công của Tiêu Chính Văn, ngay cả Thiên Hành ở cảnh giới Nhân Vương cấp bốn cũng không thể chống đỡ nổi.

Một người yếu ớt chỉ có cảnh giới Nhân Vương cấp hai như hắn, còn không chống cự nổi, huống chi là phản công!

Chỉ thấy Khổng Thiên Thu còn chưa kịp ra tay, thì một nửa cơ thể của hắn đã bị đánh đến bê bết máu thịt!

Dù vậy, Tiêu Chính Văn cũng chỉ sử dụng mười phần trăm sức mạnh của mình!

Hiện tại Tiêu Chính Văn đã là Nhân Vương cấp bốn, nhưng, Nhân Vương cấp bốn của anh lại khác xa với Nhân Vương cấp bốn bình thường.

Sức mạnh của hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!

Về mặt tổng thể mà nói, cao thủ cảnh giới Nhân Vương bình thường, cho dù là tấn công ở cấp độ nào, tối đa chỉ có thể đánh đến cấp độ phân tử, nhưng sức mạnh của Tiêu Chính Văn lại đủ để hủy diệt cả cấp độ nguyên tử!

Sự chênh lệch ở đây không đơn giản chỉ là một cộng một bằng hai!

“Ầm!”

Cơ thể Khổng Thiên Thu lại lần nữa bay ra ngoài.

“Phụt!”

Cơ thể Khổng Thiên Thu còn chưa kịp chạm đất đã phun ra một ngụm máu lớn!

Lúc này, trong lòng hắn đã vô cùng hoảng sợ!

Hắn rõ ràng vừa thấy Tiêu Chính Văn chỉ ở cảnh giới Nhân Vương cấp một mà thôi, dù là vậy, cảnh giới của Tiêu Chính Văn hình như vẫn còn chưa ổn!

Nhưng đòn này của Tiêu Chính Văn, thật sự quá dũng mãnh, hắn còn không có năng lực đỡ đòn, huống chi là phản công!

Hơn nữa, điều khiến hắn cảm thấy càng sợ hãi hơn là, Tiêu Chính Văn không những đánh hắn bị thương nặng, mà ngay cả gạch nền dưới chân hắn cũng không hề bị hư tổn chút nào!

Điều này có nghĩa là gì?

Đối phương đã khống chế sức mạnh đến cực hạn, thậm chí đã đạt đến mức độ vô cùng chính xác!

Ông Tần bên cạnh nhìn thấy Khổng Thiên Thu bị đánh bay ra ngoài, hơn nữa còn bị nội thương rất nặng, sắc mặt ông ta cũng khó coi đến cực điểm!

“Tiêu Chính Văn! Trước mặt mọi người mà cậu lại dám giết người! Chẳng lẽ đây là cách giới chính trị của Hoa Quốc áp chế dân chúng sao?”

Ông Tần vừa nói ra lời này, rất nhiều đồng môn của võ tông cũng lần lượt nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ mặt đầy oán giận!

Trong số bọn họ, phần lớn đều bị Tiêu Chính Văn dạy đời qua, thậm chí còn có một số môn chủ còn bị Tiêu Chính Văn tát vào mặt!

Cho dù là bọn họ tự chuốc lấy, hay đáng tội, nhưng cảm giác bị một tiểu bối tát vào mặt, cũng đủ để họ ghi hận Tiêu Chính Văn cả đời!

Ông Tần vừa nói, vừa bước nhanh về phía trước, một tay đỡ lấy Khổng Thiên Thu đang không ngừng nôn ra máu.

Ông ta không tin, Tiêu Chính Văn dám ra tay thảm sát trước mười mấy chiếc máy quay?

“Nếu tôi không dừng lại thì sao?”

Tiêu Chính Văn ngay sau đó lại tung một đòn ra, đánh mạnh vào ngực Khổng Thiên Thu!

“Phụt!”

Máu của Khổng Thiên Thu trào ra như không đáng tiền, toàn bộ phần trước ngực đều bị lõm xuống!

“Cậu! Cậu còn dám ra tay, có giỏi thì cậu thử đánh thêm một lần ở trước mặt giới truyền thông quốc gia xem!”

Ông Tần không khỏi giận dữ rống lên.

Ai ngờ, giọng ông ta vừa dứt, cả người Khổng Thiên Thu đã quỳ xuống trước Tiêu Chính Văn!

Hắn đã chửi thầm ông Tần không chỉ mười ngàn lần!

Người bị đánh không phải ông Tần, ông ta muốn hắn phải bỏ mạng ở đây sao?

“Hừ! Tôi đánh rồi thì đã sao?”

“Bốp!”

Ngay khi giọng nói vừa dứt, Tiêu Chính Văn giơ chân lên, đá thẳng vào bụng dưới của Khổng Thiên Thu!

Khổng Thiên Thu đau đến mức sắp bật mắt ra ngoài, ào ào phun ra một ngụm máu lớn, trong máu tươi còn xen lẫn vô số mảnh nội tạng!

“Cho dù ở trước mặt đám đông, tôi cũng sẽ đánh, ông có thể làm gì hả?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía ông Tần và Khổng Thiên Thu!

Ngay khi lời nói này được thốt ra, tất cả mọi người đều náo động cả lên!

Trước đây, bọn họ đều cho rằng Tiêu Chính Văn nhất định sẽ rất quý trọng danh dự của mình!

Cho dù đã tính đến những ảnh hưởng xấu, Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thể chịu thua, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc, Tiêu Chính Văn không những không theo khuôn khổ, mà ngược lại còn cường mạnh hơn!

“Anh… anh thật to gan, cho dù tôi… những thế gia võ đạo như chúng tôi cũng không dám xem thường người dân thiên hạ! Anh lại dám xem dân chúng không ra gì!”

Khổng Thiên Thu vừa nói, vừa phun những bọt máu trong miệng ra!

Ba đòn này dù thế nào hắn cũng không thể để chịu vô ích, dù thế nào cũng phải bôi xấu Tiêu Chính Văn!

“Nếu không muốn chết, thì mau chóng thanh toán đi, nếu không, các người đừng hòng sống sót rời khỏi đây!”

Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chính Văn vang lên, nó giống như một âm thanh ma thuật giục riết từ chín tầng địa ngục!

Nhìn thấy cảnh này, Thiên Minh Tử không những không hề tức giận, mà ngược lại nụ cười trên mặt càng nồng đậm hơn mấy phần!

Xem ra Tiêu Chính Văn vẫn còn quá non nớt, trong những trường hợp như vậy, càng tỏ ra rộng lượng thì sẽ càng có được lòng dân!

Nhưng mọi hành động của Tiêu Chính Văn, chỉ cho thấy rằng anh vốn không hiểu đạo lý này!

Thiên Minh Tử vừa mừng thầm trong lòng, nhưng đồng thời cũng đang tính toán sau khi trải qua sự việc này, địa vị của Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ giảm mạnh, chỉ cần tìm được một cái cớ hợp lý, thì có thể hoàn toàn diệt trừ anh!

Đến lúc đó, bản thân ông ta không những là công thần số một của Thiên Cung Bắc Cực, mà ngay cả nhà họ Khổng cũng phải cảm ơn mình!

Vì vậy, lúc này Thiên Minh Tử không những sẽ không ra tay cứu giúp, ngược lại càng hy vọng Tiêu Chính Văn ra tay tàn nhẫn hơn, tốt nhất là giết luôn đám người Khổng Thiên Thu và ông Tần!

Thậm chí đừng để lại một kẻ sống nào trong toàn bộ sảnh lớn, như vậy mới đúng như ý nguyện của ông ta!

“Cậu Tiêu, nếu cậu nhất quyết phải bắt tiền bối Khổng trả tiền, vậy hay là để tôi trả số tiền này là được rồi! Mong cậu đừng làm khó tiền bối Khổng nữa!”

Lâm Đàm đột nhiên chen ra đám đông hét lớn.

Theo cái nhìn của ông ta, vào thời điểm này đứng ra bên vực cho Khổng Thiên Thu, không những có thể lấy lòng Thiên Minh Tử, lại càng có thể thuận thế đeo bám thế lực nhà họ Khổng!

Hơn nữa, phía sau ông ta còn có Thiên Minh Tử và hàng nghìn người của võ tông chống lưng cho ông ta, hoàn toàn không sợ Tiêu Chính Văn!

“Từ khi nào lại đến lượt ông lắm mồm!”

Lời Tiêu Chính Văn vừa dứt, vung tay tát một bạt tai vào mặt Lâm Đàm!

Cơ thể của Lâm Đàm khẽ chao đảo, bị đánh lăn ra xa mười mấy mét!

“Lúc nãy tôi đã nói rất rõ rồi, hóa đơn hôm nay, chỉ có thể để một mình anh ta thanh toán, ông điếc rồi sao?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng lên tiếng.

“Giỏi lắm! Vua Bắc Lương quả nhiên rất giỏi! Lại dám ra tay đánh một thường dân già yếu bất lực, đây chính là vua Bắc Lương được hàng vạn người dân vô cùng kính nể đấy!”

Nhưng Lâm Đàm càng nói như vậy, sắc mặt của Tiêu Chính Văn lại càng lạnh lùng.

Tiêu Chính Văn có thể hiểu được đám người Khổng Thiên Thu nhắm vào anh, thậm chí gài bẫy anh, suy cho cùng bọn họ chỉ là tay sai của nhà họ Khổng mà thôi!

Nhưng Lâm Đàm lại không phải!

Ông ta sinh ra ở Hoa Quốc, lớn lên ở Hoa Quốc, đầu tiên ông ta giương mắt cho người Vy Hào làm bậy, bây giờ lại nhào vào lòng đám người Khổng Thiên Thu, vì lợi ích cá nhân, thậm chí còn bán đứng quốc gia một cách không thương tiếc!

Hạng người như vậy chết không đáng tiếc!

“Lâm Đàm, chuyện trước đây, đáng lẽ ra tôi không định truy cứu, nhưng ông không biết hối cãi, bán nước cầu vinh thì không thể trách tôi rồi!”

Nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Chính Văn lộ ra vẻ sát khí, trong lòng Lâm Đàm cũng lập tức căng thẳng!

Ông ta vội vàng hoảng sợ nói: “Tiêu Chính Văn! Cậu.. Cậu muốn làm gì, cậu đừng qua đây! Tôi… Tôi là khách mời của tiền bối Thiên Minh Tử đấy!”

“Tiêu Chính Văn, cậu dựa vào đâu mà nhẫn tâm giết một người bình thường! Cậu xứng đáng là một võ giả sao?”

Ông Tần chỉ vào Tiêu Chính Văn, giận dữ rống lên.

“Người bình thường?”

Tiêu Chính Văn cười chế nhạo, rồi liếc nhìn những chiếc máy quay xung quanh nói: “Lâm Đàm là hạng người gì, e rằng các ông vẫn chưa hiểu rõ, vậy tôi sẽ để các ông biết!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn kể sự thật về tất cả những gì Lâm Đàm đã làm trước đây!

Khi Tiêu Chính Văn nói xong, gần như tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lâm Đàm với ánh mắt khinh thường!

Bọn họ thật sự căm hận Tiêu Chính Văn, nhưng không vô liêm sỉ đến nỗi làm đồng bọn với loại người bán nước cầu vinh!

“Cậu… Cậu ăn nói xằng bậy! Tôi… Tôi chưa từng làm thế!”

Nhìn thấy sát khí trong mắt Tiêu Chính Văn càng lúc càng đậm, Lâm Đàm sợ đến mặt không còn chút máu, vừa lui nhanh về sau, vừa lớn tiếng hét lên.

“Ông có làm hay không, trong lòng ông biết rõ! Hắc Băng Đài tự nhiên sẽ cho ông lời giải thích!”

Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa bước chân đi về phía Lâm Đàm.

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn sải bước đến gần mình, Lâm Đàm sợ đến ngây người, vội vàng la lên với Thiên Minh Tử: “Tiền bối Thiên Minh Tử, xin ông hãy chủ trì công đạo!”

“Những lời Tiêu Chính Văn vừa nói, tất cả đều là dối trá, đều là vu oan giá họa! Cậu ta rõ ràng muốn giết người dân thường như tôi để ra oai!”

“Ngay cả Hắc Băng Đài cũng nằm dưới sự kiểm soát của một mình cậu ta, tiền bối Thiên Minh Tử, trời đất có thể chứng kiến lòng trung thành của tôi với ông mà”.
Chương 1699: Đắc ý

Lâm Đàm cứ nghĩ mình nói giúp Thiên Minh Tử vào lúc này thì cho dù thế nào, ông ta cũng bảo đảm được sự an toàn của mình.

Nhưng không ngờ Thiên Minh Tử lại muốn để cảnh Tiêu Chính Văn ra tay đánh người thường truyền ra ngoài.

Chỉ có như thể mới có thể làm lớn chuyện này.

Đến lúc đó hình tượng của Tiêu Chính Văn trong lòng tất cả người dân Hoa Quốc sẽ bị giảm sút, càng có lợi cho kế hoạch tiếp theo của ông ta.

“Cậu Tiêu dù sao cũng là vua Bắc Lương Hoa Quốc, một người bình thường như ông dù việc làm ăn kinh doanh có lớn hay có nhiều tiền đi chăng nữa thì có thể so được với cậu Tiêu sao”.

“Cấp dưới mà dám sỉ nhục cấp tên là tội chết, lẽ nào bản thân ông không biết rõ sao? Ngay cả tôi cũng phải gọi cậu Tiêu một tiếng vua Bắc Lương, huống gì là ông?”

Thật ra những lời Thiên Minh Tử nói đang có ý nhắc nhở người dân trước màn hình tivi ở cả Hoa Quốc, người hiện giờ ra tay đánh người bình thường là vua Bắc Lương mà mọi người luôn ca tụng chứ không phải người của võ tông họ.

Hơn nữa cũng đang đánh trả lại những gì Khương Vy Nhan nói lúc nãy, họ đang có ý đồ tước đoạt quyền ở Hoa Quốc.

Bây giờ ai đang lợi dụng đặc quyền để giết người vô tội?

Nghe Thiên Minh Tử nói thế, Lâm Đàm sửng sốt, đầu óc gần như trống rỗng.

Ông ta không hiểu tại sao mình lại trở thành người bị Thiên Minh Tử vứt bỏ?

Lúc nãy rõ ràng là ông ta nói giúp Thiên Minh Tử mà, còn Thiên Minh Tử thì hay rồi đẩy ông ta ra riêng một phe trước mặt mọi người.

Chuyện này không hợp lẽ thường chút nào.

Nhưng dù sao Lâm Đàm cũng là một người lão làng đã trải qua bao thăng trầm trong giới kinh doanh lập tức hoàn hồn, vừa muốn cầu xin tha với Tiêu Chính Văn nhưng Tiêu Chính Văn lại không cho ông ta cơ hội lên tiếng.

Sau đó anh vung tay lên, một luồng sáng màu vàng lao ra, ngay sau đó Lâm Đàm đã biến thành sương máu, chết tại chỗ.

“Tiêu Chính Văn, trước mặt truyền thông cả nước ở sảnh lớn này, thế mà anh lại dám hành hung một doanh nhân bình thường”.

Khổng Thiên Thu không khỏi cao giọng chỉ trích.

Hắn vừa nói thế, mọi người trong sảnh lớn mới hoàn hồn lại, người đang đứng đối diện với họ là vua Bắc Lương ra tay rất quyết đoán.

Không ít người võ tông đều lùi về sau mấy bước, giữ khoảng cách an toàn với Tiêu Chính Văn.

Liếc nhìn máu dưới nền đất, Thiên Minh Tử nhíu mày nói: “Cậu Tiêu, Lâm Đàm đụng vào cậu tất nhiên có tội, nhưng dù sao ông ta cũng chỉ nói sai một câu thôi, không đến nỗi chết chứ”.

Lúc này Thiên Minh Tử lại không nhắc gì đến trước đó Lâm Đàm đã làm gì, nói gì, ngược lại giảm thiểu tội của Lâm Đàm xuống, đẩy hết trách nhiệm trên người Tiêu Chính Văn.

Chắc chắn là đang nói với tất cả mọi người tính tình Tiêu Chính Văn khá kỳ lạ, dù chỉ nói một câu sai trước mặt anh cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Thiên Minh Tử, cười khẩy.

Thật ra người vừa ra tay không phải là Tiêu Chính Văn mà là Thiên Minh Tử.

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng không cần phải ra tay nặng với một người không có tên tuổi như Lâm Đàm.

Điều Thiên Minh Tử lo lắng nhất là Tiêu Chính Văn nương tay tha cho Lâm Đàm một con đường sống, ngược lại phá hỏng kế hoạch của ông ta.

Khổng Thiên Thu thân là cao thủ Nhân Vương cấp hai sao lại có thể không biết, thấy Thiên Minh Tử lại đổ thêm dầu vào lửa, cũng bắt lấy thời cơ nói: “Quả nhiên tính tình nóng nảy của cậu Tiêu khiến tôi phải lau mắt nhìn”.

“Không biết mấy năm nay đã có bao nhiêu oan hồn uất ức chết trong tay cậu Tiêu rồi nữa”.

Câu nói này hệt thư hòn đá dậy lên đợt sóng lớn.

Kể cả những thành viên trong gia đình đã bị xử tử vì tội phản quốc trước đây cũng đều đổ xô đến các phương tiện truyền thông trực tuyến lớn, khóc lóc than thở với những cư dân mạng thiếu hiểu biết về việc người nhà của họ đã bị Tiêu Chính Văn giết chết như thế nào.

Chỉ thoáng chốc Tiêu Chính Văn đã bị dư luận nhấn chìm, không chỉ các phương tiện truyền thông chính thống, mà tiếng nói của những các anh hùng bàn phím trên mạng cũng ngã về một hướng.

Những người lên tiếng bênh vực cho Tiêu Chính Văn nhanh chóng bị vô số thủy quân nhấn chìm.

“Tiêu Chính Văn, e là bắt đầu từ lúc này anh đã mất đi lòng dân và ý dân Hoa Quốc mãi mãi rồi, tôi xem anh còn có thể kiêu ngạo đến bao giờ”.

Khổng Thiên Thu đắc ý, chế giễu với giọng cực thấp.

Mặc dù hắn bị Tiêu Chính Văn đánh bị thương nặng, nhưng họ đã đạt được mục đích, thậm chí hiệu quả tốt hơn dự tính nhiều.

Hơn nữa Tiêu Chính Văn vừa mang tội danh giết hại dân thường, còn dám làm gì được hắn sao?

Dù Tiêu Chính Văn có tức đến nổ phổi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đắc ý rời đi.
Chương 1700: Chưa kết thúc ư?

Khổng Thiên Thu càng nghĩ càng cảm thấy đắc ý, nụ cười trên mặt càng thêm nham hiểm.

“Có phải anh nghĩ bây giờ anh đã rất an toàn rồi không? Hay nói cách khác, anh đang nghĩ cho dù anh nói gì, làm gì, tôi cũng sẽ không giết anh”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, nụ cười của Khổng Thiên Thu chợt cứng nhắc, quay phắt lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh… anh muốn làm gì? Lẽ nào anh còn muốn làm gì với tiền bối võ thuật…”

Không để hắn nói hết câu, Tiêu Chính Văn tiến đến một bước giơ tay ra bóp cổ Khổng Thiên Thu.

“Ưm ưm ưm…”

Bàn tay của Tiêu Chính Văn hệt như một kìm sắt kẹp đến mức Khổng Thiên Thu không thể nào thở được, từng tiếng cầu cứu biến thành tiếng ưm ưm trong cổ họng.

Cho đến lúc này Khổng Thiên Thu mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

Tiêu Chính Văn không muốn bác bỏ lại lời buộc tội giết hại dân thường vốn đã có vấn đề rồi.

Nếu Tiêu Chính Văn giết hắn thật thì có gây tổn thất gì với anh sao?

Hoàn toàn không có!

Nghĩ đến đây Khổng Thiên Thu hoảng sợ hồn lìa khỏi xác, vội vàng nhìn Thiên Minh Tử với ánh mắt cầu cứu.

Người có thể cứu hắn lúc này chỉ có một mình Thiên Minh Tử mà thôi.

“Anh nghĩ ông ta sẽ cứu anh sao? Thứ bây giờ ông ta mong nhìn thấy nhất là anh cũng chết ở đây”.

Tiêu Chính Văn cười nhạo nói.

Đây mới gọi là tự nhấc đá đập chân mình.

Khổng Thiên Thu lên kế hoạch thật hoàn hảo mọi việc, nhưng không ngờ ngay cả bản thân mình cũng bị tính kế vào đó.

Dù sao cái chết của Lâm Đàm chỉ có khiến Tiêu Chính Văn mất đi danh vọng trong lòng người dân.

Nhưng với gia tộc ngoài lãnh thổ thì chẳng khác gì một chuyện nhỏ nhặt cả.

Nhưng Khổng Thiên Thu thì khác, mặc dù thân phận của hắn kém xa thế tử Khổng Tuyên nhưng cũng là bộ mặt của nhà họ Khổng trong thế tục.

Khổng Thiên Thu chết đi, nhà họ Khổng chắc chắn sẽ tức giận, nhà họ Khổng càng làm loạn thì Thiên Minh Tử sẽ có càng nhiều lợi khi tiêu diệt được Tiêu Chính Văn.

Thế nên sau khi Khổng Thiên Thu cố ý khích cho hai bên xảy ra mâu thuẫn, Thiên Minh Tử đã xem hắn như một con tốt thí.

“Không! Đừng mà… anh Tiêu, tôi… tôi là Khổng…”

“Rắc!”

Không cho Khổng Thiên Thu nói hết câu, một tay Tiêu Chính Văn dùng sức bẻ gãy cổ của Khổng Thiên Thu.

Sau đó một luồng sáng màu bạc lóe lên, cả người Khổng Thiên Thu lập tức vỡ nát thành vô số mảnh thịt lấp lánh.

“Số tiền thanh toán hôm nay sẽ do nhà họ Khổng trả, trước bình minh ngày mai nếu tôi không nhận được tiền thì giới thế tục sẽ không còn nhà họ Khổng nữa”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn không thèm nhìn người võ tông xung quanh mà sải bước quay lại thang máy.

Lúc này cả Hoa Quốc đều xôn xao.

Ngụy Nguyên Cát ngồi trước tivi nhìn thấy cảnh này phản ứng đầu tiên là nói: “Tiêu Chính Văn này quả là coi trời bằng vung, Khổng Thiên Thu là đại diện của nhà họ Khổng ở thế tục, anh ta xem thường nhà họ Khổng, xem thường các gia tộc ngoài lãnh thổ”.

Ngược lại, Thiên Minh Tử lại bình tĩnh hơn nhiều, chỉ cười khẩy nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn, thậm chí không nói một chữ.

Tình hình hôm nay đã thành công lôi Tiêu Chính Văn vào bẫy, Tiêu Chính Văn muốn nhảy ra khỏi cái hố này là chuyện không thể nữa rồi.

Lúc Tiêu Chính Văn quay lại phòng họp ở tầng cao nhất, Tần Vũ đã cực kỳ lo lắng đợi trong phòng.

“Ôi trời, cậu Tiêu, cậu kích động quá rồi đấy, Lâm Đàm đó chỉ là một doanh nhân bình thường, dù ông ta phạm phải tội chết, Hắc Băng Đài chúng tôi cũng có thể bảo người trừng phạt ông ta”.

Lần này Tần Vũ thật sự rất lo lắng, rõ ràng đối phương đã đào một cái bẫy để lôi Tiêu Chính Văn nhảy vào.

Sao Tiêu Chính Văn có thể không nhìn ra cái bẫy đơn giản như thế?

“Ông ta không phải do tôi giết, người này chết trong tay Thiên Minh Tử. Người khởi xướng chính là Khổng Thiên Thu, thế nên người này chắc chắn phải chết”.

Tiêu Chính Văn hờ hững nói.

“Hả?”

Nghe thế Tần Vũ sửng sốt, sau đó lo lắng nói: “Thế lực ngoài lãnh thổ của nhà họ Khổng rất lớn, thậm chí không thua kém gì huyết tộc, cậu… cậu giết người đại diện của nhà họ Khổng sẽ dẫn đến tai họa lớn đấy”.

“Muốn bảo vệ đất nước thì phải buông bỏ an nguy của bản thân. Hơn nữa người chết hôm nay tuyệt đối không chỉ có hai người họ thôi. Nếu chúng muốn gây ra trận phong ba này thì chúng ta chỉ đành chơi đến cùng với chúng”.

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, Tần Vũ ngạc nhiên nói: “Lẽ nào chuyện này vẫn chưa kết thúc ư?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom