• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1618-1620

Chương 1618: Nhà họ Chu

“Tôi đã nói sẽ khiến các người gánh chịu thay tôi cái gì rồi sao? Chút chuyện nhỏ này không đến lượt các người nói này nói nọ”.

Tiêu Chính Văn không khách sáo lạnh lùng nói.

Vừa nghe anh nói thế, hầu như tất cả mọi người đều sửng sốt, đây còn là Lục Tuấn có tính cách nhu nhược đó sao?

Nhất là Hứa Tinh, không ai hiểu Lục Tuấn bằng bà ta.

Bình thường anh ta cũng chẳng có can đảm nói lớn tiếng với Lục Thiên Lăng chứ đừng nói là đi giải quyết một tai họa lớn như thế.

Nhưng hôm nay đã trở lại bình thường, không chỉ mâu thuẫn với Lục Vũ Yên mà còn liên tiếp phản bác lại Lục Thiên Lăng.

Lúc này mắt Hứa Tinh cũng hơi ươn ướt, bà ta luôn mong con trai mình có thể nhanh chóng trưởng thành, có thể gánh vác nhà họ Lục đang bấp bênh như một người đàn ông trưởng thành.

Mà lúc này nguyện vọng của bà ta đã thành sự thật, có thể không vui đến rơi nước mắt được sao?

“Chuyện nhỏ? Tôi muốn xem rốt cuộc cậu giải thích với tôi thế nào”.

Đúng lúc này ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói cực kỳ lạnh lùng.

Mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy một người đàn ông trung niên được mười mấy người đàn ông cao lớn đi xung quanh bảo vệ đẩy cửa bước vào.

Mười mấy người đàn ông đó mặt ai nấy cũng hung dữ, vừa nhìn đã biết là vệ sĩ chuyên nghiệp được huấn luyện cấp tốc.

Vẻ mặt người đàn ông trung niên đi phía trước rất uy nghiêm, cả người đều toát ra cảm giác ép bức mãnh liệt.

Ánh mắt ông ta bắn ra luồng sát khí cuồn cuộn, Tiêu Chính Văn liếc mắt đã nhìn ra người này cũng là một võ giả.

“Sếp Từ, chuyện hôm nay… chắc chắn là một hiểu lầm”.

Hứa Tinh vội tiến đến tỏ ý xin lỗi nói.

Chỉ là Từ Vọng Hải lại không nhìn bà ta, ánh mắt chỉ chăm chăm vào Tiêu Chính Văn.

Giữa võ giả với nhau, dù chỉ là nhìn nhau thôi cũng có thể nhìn ra được thân phận của đối phương.

Mặc dù Tiêu Chính Văn không toát ra khí tức cuồng bạo, nhưng đôi mắt sâu thẳm đó lại có thể khiến người khác vừa nhìn đã nhận ra thân phận thật của anh.

“Hừ, cậu dám làm ra chuyện hèn hạ thế với con gái tôi, không nghĩ đến hậu quả sao? Dám làm mất danh tiếng của nhà họ Từ ở Thiên Nam, cậu phải chuẩn bị tinh thần để trả cái giá đau đớn”.

Từ Vọng Hải lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, cười khẩy nói.

“Ông Từ, con trai tôi không phải là loại người đó, nó bị người ta hãm hại”.

Hứa Tinh tiến đến giải thích.

Nhưng Từ Vọng Hải hoàn toàn mặc kệ bà ta, dù sao mục đích của ông ta là muốn tiêu diệt Tiêu Chính Văn.

Mặc dù bề ngoài ông ta có thân phận là ông lớn của thành phố Thiên Nam, nhưng thật ra lại là một võ giả tuyệt đối.

Ở thánh vực, dù nắm trong tay quyền lực, cũng phải tuân thủ quy tắc của trò chơi, cho dù muốn tiêu diệt ai cũng phải có lý do hợp lý, hợp pháp mới được.

Nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi thánh vực, mất hẳn tư cách quay lại thánh vực.

Thế nên rốt cuộc có phải là Tiêu Chính Văn tự làm hoặc anh bị người ta hãm hại không quan trọng nữa.

Cũng không có ai truy cứu chuyện này.

“Chẳng phải cậu nói chuyện nhỏ sao? Tôi muốn xem cậu giải thích cho nhà họ Từ tôi thế nào”.

Từ Vọng Hải chắp hai tay sau lưng lạnh lùng nói.

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn Từ Vọng Hải, sau đó đứng lên đi đến cạnh Từ Vọng Hải.

Từ Vọng Hải cũng nhìn thấy tia sát khí từ trong mắt Tiêu Chính Văn, cười khẩy rồi thấp giọng nói với Tiêu Chính Văn: “Còn muốn ra tay đánh tôi à? Dù cậu ở trong thế tục ngoài thánh vực, có tu vi của cảnh giới Nhân Vương thì có thể làm gì được tôi?”

“Đến phương trời này chỉ có thể nghe theo quy tắc, nếu không sẽ bị đuổi khỏi thánh vực”.

“Hơn nữa bây giờ cậu có thể khai triển một phần mười nghìn sức mạnh trước đó sao? Vệ sĩ bên cạnh tôi có thể ra tay với cậu bất kỳ lúc nào”.

Từ Vọng Hải lộ ra vẻ đắc ý.

Ông ta nói quả thật không sai, Tiêu Chính Văn chẳng thể phát huy được thực lực vốn có ở đây.

Chỉ là Tiêu Chính Văn có một điểm không giống đám người này đó là chân khí mà Tiêu Chính Văn lĩnh ngộ.

Cho dù là thánh vực hay thế tục, chân khí không bao giờ giảm, chân khí cũng chính là một trong những quy tắc vận hành thế giới này.

Thế nên lúc này Tiêu Chính Văn không phải là một người bình thường hoàn toàn, chí ít bây giờ vẫn có thực lực cảnh giới Thiên Thần một sao.

Ngay sau đó Tiêu Chính Văn cười khẩy rồi vung nắm đấm lên, tốc độ cú đòn tấn công này nhanh như chớp, đánh thẳng vào phần ngực Từ Vọng Hải.

Từ Vọng Hải cười nhạo nhìn Tiêu Chính Văn, không hề có vẻ sợ hãi.

Ông ta nghĩ cú đấm này của Tiêu Chính Văn không có sức uy hiếp nào, ngược lại ông ta có thể nhân cơ hội này để vệ sĩ phía sau mình đánh chết Tiêu Chính Văn.

Thấy Tiêu Chính Văn bỗng ra tay, ngay cả Hứa Tinh cũng ngây người, đây có còn là con trai bà ta không thế?

Cùng lúc đó đám vệ sĩ mặc đồ đen phía sau Từ Vọng Hải lập tức phản ứng lại lao về phía Tiêu Chính Văn.

Nhưng họ chưa kịp đến gần Tiêu Chính Văn thì đã bị một lực vô hình đánh bật ra.

Sau đó một tiếng nổ vang lên, mười mấy vệ sĩ đó tức khắc biến thành vũng máu.

Cùng lúc đó mọi người trong sảnh lớn cũng biến thành vũng máu, văng tứ tung.

Những người này vốn dĩ không tồn tại, dù họ được sinh ra và trưởng thành ở đây, nhưng hiện thực lại không có sự tồn tại của họ.

Những người sinh ra trong thánh vực chỉ là một ảo tưởng, sinh mạng của họ cũng không bất kỳ ý nghĩa gì.

Họ chỉ diễn một màn kịch với người thắng cuộc cuối cùng mà thôi, khi kịch khép màn cũng là lúc sinh mạng của họ kết thúc.

Chỉ thoáng chốc cả sảnh lớn chỉ còn lại Lục Thiên Lăng và Từ Vọng Hải.

Dưới ánh mắt chăm chú và hoảng loạn của Từ Vọng Hải, Tiêu Chính Văn khẽ động cơ thể rồi xuất hiện trước mặt ông ta, bóp chặt lấy cổ Từ Vọng Hải rồi nhấc ông ta lên cao.

“Sao… sao cậu có thể vẫn còn sức chiến đấu?”

Từ Vọng Hải giờ đã hoảng lắm rồi, không thể tin được nhìn Tiêu Chính Văn.

“Tôi vẫn như trước thôi, chân khí sinh ra thế gian. Dĩ nhiên ông không bao giờ có thể hiểu được thứ cao thâm như thế, cũng không có cơ hội để đi tìm hiểu”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Từ Vọng Hải, ánh mắt bắn ra tia sát khí.

Từ Vọng Hải như ý thức được gì đó vội nói: “Khoan đã! Cậu… cậu chắc chắn là người Hoa Quốc, tôi… tôi cũng đến từ Hoa Quốc”.

“Hơn nữa tôi là người giúp việc của gia tộc nhà họ Chu, nếu cậu dám giết tôi, nhà họ Chu sẽ không tha cho cậu”.

Nhà họ Chu?

Tiêu Chính Văn nhíu mày, thế tử vương triều Chu Minh?

Tiêu Chính Văn cũng từng nghe nói đến người này.

Chẳng qua nhà họ Chu khiêm tốn hơn nhà họ Lý nhiều, chưa từng lộ mặt trong thế tục.

Thế tử của nhà họ Chu này chính là con trai Chu Kỳ Trấn, tên là Chu Thụy Chân.

Nghe nói thực lực của người này mạnh hơn cả Lý Chính Đạo, nhưng không biết tại sao từ khi anh ta quay về từ ngoài lãnh thổ vẫn sống ẩn ở trong rừng núi sâu, chưa từng lộ mặt.

“Cho dù cậu là ai thì nhà họ Chu chúng tôi chưa từng muốn trở thành kẻ thù với bất kỳ ai, nhưng cũng tuyệt đối không phải là người ai cũng có thể bắt nạt. Tôi khuyên cậu tốt nhất nên thả ông ta ra”.

Lục Thiên Lăng sầm mặt nhìn Tiêu Chính Văn lạnh lùng đe dọa.

“Đúng thế! Tôi nghĩ cậu cũng nên biết rõ, trong thánh vực đã có một thế lực lớn sắp giành lấy khí vận Âu Lục rồi, bọn tôi và họ đều là người nhà họ Chu, nói cách khác đắc tội với bọn tôi đồng nghĩa với chọc phải nhà họ Chu”.

“Có thể cậu không thể ra khỏi thánh vực, sẽ chết ở đây”.

Nói đến đây sắc mặt Từ Vọng Hải lộ ra vẻ hung ác.

“Nhà họ Chu? Nếu các người đến từ nhà họ Chu thì biết rõ tôi là người Hoa Quốc mà còn muốn ra tay giết tôi? Ai có các người lá gan đó!”

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, đầu ngón tay hơi dùng sức, chỉ nghe thấy một tiếng rắc, cổ Từ Vọng Hải bị gãy.
Chương 1619: Quy tắc bị phá bỏ

Vốn dĩ Từ Vọng Hải cho rằng sau khi Tiêu Chính Văn biết được thân phận của mình thì nhất định sẽ tha cho mình một mạng!

Dẫu sao thế tử nhà họ Chu cũng có thân thế hiển hách, tuyệt đối không phải hạng thế tử xuất thân là người phò tá bên cạnh đế vương như Lý Chính Đạo có thể so bì được!

Nhà họ Chu là sự tồn tại đã thống trị vương triều Đại Minh tận hai trăm bảy mươi sáu năm!

Thế hệ sau của nhà họ Chu cũng đều có khí thế đế vương trên người, hạng thế tử thông thường tuyệt đối không thể so bì được!

Nhìn bên trong võ tông, nhà họ Chu chính là sự tồn tại mà năm đại danh sơn không muốn tuỳ tiện động tới.

Thậm chí mãi tới khi chết, trong mắt Từ Vọng Hải vẫn mang theo vẻ hoài nghi và không cam tâm sâu sắc!

Vung tay ném xác của Từ Vọng Hải sang một bên, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chính Văn liền nhìn về phía Lục Thiên Lăng, nói: “Ông tự sát hay là để tôi giúp ông ra tay!”

Nghe vậy, ngũ quan của Lục Thiên Lăng méo xệch lại mà nhìn Tiêu Chính Văn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dù tôi có chết thì người nhà họ Chu cũng sẽ không bỏ qua cho cậu, bất luận cậu là ai, sau này chắc chắn cũng sẽ bị tính sổ!”

“Ồ? Tính sổ với tôi? Hình như ông đã quên mất một chuyện, vương triều Chu Minh đã không còn tồn tại từ lâu rồi, người có thể tính sổ tôi vẫn còn chưa chào đời nữa!”

Nói rồi, sát khí trên người Tiêu Chính Văn lập tức bộc phát ra, một luồng khí tức long trời dâng lên từ dưới chân của Tiêu Chính Văn rồi xộc thẳng lên trên tầng mây!

Lúc này, Tiêu Chính Văn đang đối kháng với cảm giác áp bức vô hình kia.

Dẫu sao ở bên trong thánh vực thì tất cả mọi người đều bắt buộc phải tuân thủ một quy tắc giữa thế tục, mà Tiêu Chính Văn lại là người duy nhất phá vỡ được quy tắc này!

Cảnh giới Thiên Thần?

Lục Thiên Lăng không khỏi trợn trừng hai mắt, không dám tin nhìn về phía Tiêu Chính Văn!

Bên trong thế tục, người có thể khôi phục lại cảnh giới Thiên Thần bên trong thánh vực ít nhất cũng phải là cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm đổ lên!

Thế nhưng trong số cường giả vùng ngoài lãnh thổ căn bản không có cao thủ ở cấp bậc này trở về!

Lẽ nào Tiêu Chính Văn là…

Thế nhưng không đợi Lục Thiên Lăng lên tiếng, Tiêu Chính Văn đã túm lấy cổ của ông ta, nhấc bổng ông ta lên cao hơn đỉnh đầu, khi một tiếng vang giòn tan vang lên, xác của Lục Thiên Lăng cũng bị ném sang một bên.

Quy tắc luôn chỉ có thể trói buộc được kẻ yếu, đối với kẻ mạnh mà nói, quy tắc chính là thứ đặt ra để phá vỡ!

Khi khí tức khắp người Tiêu Chính Văn bộc phát, cả thánh vực đều trở nên rung lắc kịch liệt!

Cùng lúc này, vô số màn ánh sáng lập tức lao thẳng lên trời, chiếu cho thánh vực vốn đã vào đêm sáng như ban ngày!

Cùng với những màn ánh sáng nối tiếp lao lên bầu trời, trên đường phố, vô số người qua đường lập tức biến thành bụi máu chỉ trong nháy mắt, những “diễn viên” vốn sinh ra tại nơi này cũng bị xoá sạch ngay tức thì!

Cùng lúc này, tất cả võ giả đã gửi gắm tinh thần trong thánh vực cũng khôi phục lại diện mạo vốn có của họ!

Nhìn tướng mạo của mọi người xung quanh đồng loạt phát sinh biến hoá, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cùng lúc này, trong một trang viên nằm trong nội thành thánh vực, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên bảo toạ đặt ngay chính giữa, quan sát những nam nữ đang đi qua đi lại trước mặt ông ta.

Thế nhưng một giây sau, vô số bụi máu bắn ra tung toé ngay trước mặt ông ta, ngoài những võ giả tới từ thế tục ra thì tất cả mọi người đều bị giết chết chỉ trong nháy mắt!

Rất rõ ràng, điều này là do quy tắc của thánh vực đã phát sinh biến hoá, nếu như trước đây vẫn có thể dựa vào mưu lược mà công phạt qua lại thì hiện tại chỉ có thể dựa vào thực lực thật sự mà ra tay!

Lúc này, tướng mạo của người đàn ông trung niên kia cũng nảy sinh biến hoá, mái tóc màu đỏ dần biến thành màu đen, gương mặt của một người trung niên da trắng cũng trở thành dáng vẻ của một thiếu niên anh tuấn chừng hai mươi mấy tuổi!

“Thiếu chủ! Hình như có người đã phá bỏ quy tắc!”

Một ông lão bước nhanh ra trước, quỳ một gối xuống bẩm báo với nam thanh niên.

“Đúng là khiến cho tôi cảm thấy kinh ngạc, không ngờ thời đại này rồi mà vẫn có người có thể phá bỏ quy tắc!”

Nam thanh niên nói rồi chậm rãi đứng dậy, nhìn cảnh tượng đẫm máu bên trong trang viên, lộ ra một nụ cười vô cùng hung tàn.

Hắn chính là thế tử Âu Lục có thế lực mạnh nhất bên trong nội thành, Theodore!

Nếu như không phải Tiêu Chính Văn phá vỡ quy tắc bên trong thánh vực thì nhiều nhất là một năm nữa, hắn sẽ có thể thống nhất cả thánh vực, lấy được khí vận của Âu Lục, thuận lợi trở về lâu đài Versailles rồi!

Có thể nói sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn đã làm rối loạn hết tất cả mọi kế hoạch của hắn, khiến cho mọi nỗ lực trong vòng mấy chục năm của hắn đều tan thành mây khói!

Thế nhưng chuyện tới nước này, Theodore cũng chỉ có thể âm thầm ghi lại món nợ này, chỉ cần đoạt được khí vận của Âu Lục thì chắc chắn hắn sẽ báo mối thù này!

Mà sắc mặt của ông lão đó lại cực kỳ khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiếu chủ, bố cục mà chúng ta gây dựng suốt mấy chục năm nay vậy mà chỉ trong một đêm đã…”

“Không vấn đề gì!”

Theodore siết chặt lòng bàn tay lại, trong mắt loé lên vẻ hung hãn, nói: “Như vậy ngược lại càng tốt, đỡ cho chúng ta phải khổ sở chờ đợi thêm một năm!”

“Trở về lâu đài Versailles sớm hơn một ngày thì cũng tiếp nhận Âu Lục sớm hơn một ngày! Đối với chúng ta mà nói, thời gian đã quá khẩn cấp rồi, người đã phá hỏng quy tắc ngược lại còn giúp chúng ta một chuyện lớn!”

Lúc nói chuyện, trong lòng bàn tay của Theodore đã xuất hiện một thanh kiếm dài kỵ sĩ, ánh sáng chói loá thậm chí còn chiếu sáng cả trang viên dưới bầu trời đêm đen kịt!

Theodore đến từ một gia tộc lâu đời ở Âu Lục, hơn nữa năm đó còn là chính gia tộc hắn đối kháng lại sự tiến công của đại quân La Mã ở Gallia!

Mặc dù sau này gia tộc của Theodore vẫn bị La Mã chinh phục, thế nhưng mấy nghìn năm nay, cả gia tộc vẫn luôn tiếp tục tồn tại, lưu truyền lại rất nhiều trận pháp và tâm pháp từ thời thượng cổ!

Nếu như so về xuất thân, e rằng bên trong thánh vực căn bản không ai có thể so bì được với gia tộc của Theodore!

“Thiếu chủ, người này lại có thể phá vỡ quy tắc của thánh vực, chuyện này nói lên rằng xuất thân của người này không hề tầm thường, chúng ta có cần đợi viện binh của gia tộc tới hay không?”

Ông lão thận trọng nói.

“Hừ!”

Theodore lạnh lùng hừ một tiếng, nói với vẻ không cho là đúng: “Nhìn ra cả thánh vực, căn bản chẳng thể có cao thủ gì, đối phương nhất định đã lợi dụng một số sơ hở nào đó, vậy nên mới có thể phá bỏ quy tắc trước đó!”

“Loại hề nhảy nhót này căn bản không đáng nhắc tới, nếu như để tôi gặp được thì chắc chắn sẽ chém chết luôn chỉ với một nhát kiếm!”

Vừa nói, trong khoé mắt của Theodore vừa bừng bừng sát khí, ngay cả cỏ cây xung quanh cũng trở nên úa tàn chỉ trong nháy mắt.

Mà bên trong cổ thành phương Đông của thánh vực, một nam thanh niên có tướng mạo vô cùng anh tuấn đang vừa thưởng thức rượu vang vừa ngắm nhìn mấy cô gái xinh đẹp gợi cảm đang uốn éo trên sàn nhảy.

Những cô gái gợi cảm này đều có chiến lực ở cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao, nếu như đặt bên trong thế tục, chỉ mấy cô gái gợi cảm này thôi cũng đủ để áp chế một tỉnh rồi!

Mà lúc này, bọn họ lại trở thành món đồ chơi của nam thanh niên kia, có thể thấy ngay được rằng thực lực của nam thanh niên này khủng bố tới độ nào!

Càng đáng sợ hơn mấy nữ thanh niên này chính là ông lão tóc trắng đang ngồi đối diện nam thanh niên kia.

Ông lão ngồi trên ghế sô pha, thế nhưng khí tức bức người đó lại đủ để áp chế cả núi sông!

Ông lão đó chính là một cao thủ đẳng cấp ở cảnh giới Nhân Vương cấp hai!

Mà nam thanh niên ở trước mặt ông ta chính là thế tử Chu Thuỵ Chân của nhà họ Chu!

Lúc này, trên mặt Chu Thuỵ Chân vẫn là một nụ cười bình thản, thế nhưng một cỗ sát khí vô hình lại đang sục sôi bên trong cơ thể hắn!

Ngay cả ông lão phía đối diện cũng cảm nhận được sự áp bức.

“Thế tử, quy tắc bên trong thánh vực đã bị người ta thay đổi rồi, chúng ta có cần chủ động xuất kích hay không?”

Ông lão chậm rãi mở to hai mắt, nói với vẻ mặt ngập tràn sát khí.

Chu Thuỵ Chân lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Tôi thấy có một số người nên vội hơn chúng ta! Ôi, cũng không biết kẻ bạo ngược từ đâu chui ra mà cứ phải phá vỡ sự bình yên và tĩnh lặng của nơi này!”

“Làm ruộng tán gái tử tế không được hay sao? Lại cứ phải đánh đánh giết giết, máu me nhiều biết bao nhiêu!”

“Thế tử, thực lực của người này không hề tầm thường, e rằng sẽ trở thành đối thủ đáng sợ nhất của chúng ta, theo tôi thấy, lựa chọn tốt nhất chính là liên thủ với hắn, tới lúc đó, lợi ích có thể phân chia bình đẳng!”

Ông lão nhíu mày nói.

Quy tắc của thánh vực không phải tuỳ tiện một người nào đó là có thể phá vỡ được.

Hơn nữa, đối phương lại ép cho thánh vực phải thay đổi quy tắc trò chơi, điều này nói lên rằng đối phương vẫn chưa bị cảm giác áp bức cường đại giết chết!

Ngay cả ông lão cũng tự thấy hổ thẹn, bàn về thực lực thì đối phương rõ ràng mạnh hơn ông ta!

“Ừ, đây ngược lại không phải là một cách hay, lợi dụng hắn giúp chúng ta trừ khử Theodore?”

Chu Thuỵ Chân cười lạnh lùng nói.

“Lẽ nào thiếu chủ không cho rằng là do Theodore làm?”

Ông lão nghe vậy thì không khỏi nhíu mày nói.

“Hắn? Ha ha!”

Chu Thuỵ Chân vội vàng lắc đầu nói: “Nếu như hắn có bản lĩnh đấy thì còn phải khổ sở kinh doanh ở nơi này mấy chục năm hay sao? Tuyệt đối không thể!”

“Lẽ nào là người của phái Quang Minh?”

Đôi lông mày trắng của ông lão hơi nhíu lại, ngạc nhiên nói.
Chương 1620: Thế lực bốn phương rục rịch

“Phái Quang Minh?”

Chu Thụy Chân nhìn chăm chú vào rượu vang trong ly, một lúc sau mới lắc đầu nói: “Không thể nào, phái Quang Minh đã từ bỏ Âu Lục kể từ sau khi Hạo Thiên Sáng Thế đến Hoa Quốc!”

“Kể từ khi linh khí khôi phục. Thập Tôn Quang Minh và Lục Tôn Hạo Thiên đều biến mất, bọn họ dường như còn có kế hoạch lớn hơn, cho nên không thèm để mắt tới việc tranh giành vận khí Âu Lục”.

Chu Thụy Chân phủ nhận suy đoán của ông lão.

Nghe lời, ông lão không khỏi nhíu mày.

Ông ta không hề nghi ngờ gì về lời nói của Chu Thụy Chân, dù sao thì người nhà họ Chu cũng có những kế hoạch lâu dài.

Chu Thụy Chân có thể trở thành thế tử của nhà họ Chu, chứng tỏ hắn phải có tâm cơ thâm hiểm.

Xét cho cùng, nhà họ Chu vốn là gia tộc chìm đắm trong quyền hoàng, Đế Vương coi trọng nhất là chiến thuật.

Có thể nói, từ khi từ ngoài lãnh thổ trở về, Chu Thụy Chân và Lý Chính Đạo đã hoàn toàn khác nhau.

Vừa bước chân vào giới thế tục, Chu Thụy Chân đã dẫn theo ông lão trước mặt, đi thẳng về hướng thánh vực, hơn nữa, trên cả quãng đường, không hề để lộ hành tung, tiến vào thánh vực thần không biết quỷ không hay.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, đã chiếm hết ranh giới phía đông của thánh vực.

Với tài trí và mưu lực như vậy, nếu hắn trở lại sớm hơn vài năm thì Theodore sẽ chẳng có gì đáng sợ.

Một nhân vật được nuôi dưỡng bởi hoàng quyền và am hiểu giang hồ hiểm ác như hắn còn đáng sợ hơn nhiều so với đám thế tử thông thường.

“Thế tử, vậy theo cậu, là thế lực bên nào?”

Ông lão nghi ngờ hỏi lại.

“Không quan trọng là ai. Nếu cánh cổng địa ngục đã mở thì không cần lối thoát nữa! Thông báo cho tất cả võ giả trong Hoa Quốc đến đông vực tập hợp ngay lập tức”.

Giọng Chu Thụy Chân tuy không lớn nhưng lại vô cùng uy nghiêm.

“Rõ! Tôi sẽ lập tức đi ngay!”

Nói xong, ông lão vội vàng đứng dậy rời đi.

Nhà họ Chu vốn là hoàng tộc, sau khi Đại Minh sụp đổ, mặc dù người nhà họ Chu đều ở ẩn ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng trong võ tông Hoa Quốc, đặc biệt là trong những võ giả ngoài lãnh thổ, danh tiếng của nhà họ Chu cực kỳ cao.

Ngay cả ở ngoài lãnh thổ thì vẫn là bá chủ.

Đừng nói đến việc chỉ huy vài nhân vật nhỏ trong giới thế tục, mà ngay cả năm đại danh sơn cũng phải nghe theo.

Sau khi các quy tắc của thánh vực hoàn toàn thay đổi, những võ giả tiến vào thánh vực Hoa Quốc càng không dám làm trái ý ông ta.

Chưa nói đến việc có thể chặn được Theodore, chỉ tính riêng việc xử lý trong giới thế tục đã là việc không phải võ giả bình thường có thể chịu đựng nổi.

“Rốt cuộc là ai?”

Sau khi ông lão rời đi, Chu Thụy Chân nheo mắt, lẩm bẩm một mình.

Không phải hắn không có hứng thú với người phá vỡ quy tắc, mà là hắn ta thực sự không đoán được ra thân phận của đối phương.

Lúc này, vùng ngoài lãnh thổ đang ở thời điểm then chốt, không thể có cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp năm trở lại giới thế tục được.

Nói cách khác, người này chính là người trong giới thế tục, hiện nay trong giới thế tục thật sự có cao thủ như vậy sao?

Ở phía tây thánh vực sớm đã rất huyên náo, lúc quy tắc của thánh vực thay đổi, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Thật không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc là kẻ nào đã lật đổ quy tắc ban đầu chỉ bằng sức mạnh của chính mình.

“Theo tôi thấy, rất có thể là người Vy Hào làm chuyện này, bởi vì trước đây bọn họ luôn tìm cách để Hachiki Orochi sống lại!”

Một người đàn ông trung niên trầm giọng nói.

“Không thể nào! Hachiki Orochi không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Ngoại trừ Hachiki Orochi, còn có ai có sức mạnh khủng khiếp này? Ohara hay là Cansha?”

“Hai người bọn họ hợp lực lại cũng không làm được!”

Một ông lão trầm ngâm nói.

“Liệu có phải đến từ Hoa Quốc không? Nghe nói người tới đây lần này là người đời sau của nhà họ Chu, hơn nữa, tâm cơ của người này vô cùng thâm hiểm!”

Ông già bên cạnh nói.

Hầu như mọi người đều biết Theodore đã khống chế được nội thành.

Liệu có phải người nhà họ Chu biết rằng không có hy vọng chiến thắng cho nên đã huy động các cao thủ trong gia tộc đến để phá vỡ quy tắc trước đó không?

Mục đích chính là muốn Theodore bận bịu một phen!

“Càng không có khả năng! Nếu nhà họ Chu có thể lôi kéo được một cao thủ như vậy thì sao phải đợi đến năm năm chứ? Chỉ là cho dù đối phương là ai thì cũng có thực lực vô cùng đáng sợ. Muốn thay đổi quy tắc của thánh vực mà không bị thánh vực bức chết thì e rằng cảnh giới Nhân Vương cũng không làm được điều đó!”

Một người đàn ông trung niên bên cạnh nói.

Người này vừa nói xong, hầu như ánh mắt của mọi người đều hướng về người này.

Mặc dù ông ta ăn mặc lôi thôi, thậm chí còn đeo nơ, nhưng không ai dám coi thường ông ta.

Trong toàn bộ thánh vực, ông ta là hộ vệ của thế tử số một!

Có thể nói, bất cứ ai, kể cả ông lão bên cạnh Theodore và hộ vệ của Chu Thụy Chân đều không phải là đối thủ của ông ta.

“Thiên Hoành, nếu gặp người này, ông nắm mấy phần thắng?”

Người lên tiếng là một người đàn ông trẻ ngồi bên cạnh người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên khẽ lắc đầu nói: “Không chắc chắn, có lẽ năm mươi năm mươi!”

Nói xong, Thiên Hoành lại uống thêm một ngụm rượu.

Thiên Hoành vừa nói xong, mọi người xung quanh lập tức bàn tán, mạnh như Thiên Hoành chẳng lẽ không có cơ hội thắng?

“Đối phương cũng có thực lực Nhân Vương cấp ba?”

Lông mày của người đàn ông trẻ càng nhíu chặt hơn.

“Thật khó nói trước! Bởi vì cảnh giới chỉ là một phương diện. Từ Nhân Vương trở lên, nhận thức còn quan trọng hơn cả cảnh giới!”

Thiên Hoành thờ ơ nói.

Mặt khác, bởi vì quy tắc trong thánh vực đã thay đổi, Long Hình và Long Nguyệt cũng khôi phục lại hình dạng ban đầu.

Sau khi liên lạc với Tiêu Chính Văn, mọi người liền hẹn gặp nhau tại một quán bar ở thành phố Thiên Nam.

Sau khi Tiêu Chính Văn bước ra khỏi khách sạn, anh bắt taxi rời đi.

Mặc dù người sinh ra trong thánh vực đều đã bị quy tắc hủy diệt, nhưng vẫn có một số người bình thường từ giới thế tục lạc vào nơi này, vẫn có thể sống bình thường.

Hơn nữa, một vài thế tử ở Âu Lục sống ở đây mấy chục năm cũng đã có con cháu.

“Chào anh, xin hỏi anh muốn đi đâu?”

Tài xế taxi cười hỏi.

“Quán bar Nguyệt Sắc!”

Tiêu Chính Văn thờ ơ đáp.

“Được!”

Tài xế lập tức khởi động xe.

Vừa đi, tài xế vừa ngậm ngùi nói: “Ôi, xem ra thánh vực đã không còn thích hợp cho những người bình thường như chúng ta sinh sống nữa rồi. Có lẽ không bao lâu nữa, cả thánh vực sẽ biến thành một bãi chiến trường lớn, anh có nghĩ vậy không?”

Tieu Chính Văn mỉm cười, bình tĩnh nói: “Kỳ thực nơi này vốn ngăn cách với đời thường, nếu không phải vì vận khí của Âu Lục thì tôi tin rằng nơi này đã trở thành bồng lai tiên cảnh rồi!”

Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, tài xế cười khổ nói: “Nói thật, gia đình chúng tôi đã sống ở đây hàng trăm năm rồi!”

“Nếu phải đột ngột rời khỏi đây, tôi thực sự không biết mình có thể thích ứng với thế giới bên ngoài hay không!”

Lời nói của tài xế mang theo sự phàn nàn. Chính những võ giả trong giới thế tục đã phá vỡ sự bình yên vốn nên thuộc về bọn họ!

Nhưng thế giới chính là như vậy, mạnh được yếu thua!

Kẻ yếu chỉ có thể nghe theo, còn kẻ mạnh mới có quyền lựa chọn.

“Thực ra dù đi đến đâu thì cũng sẽ vậy thôi. Từ khi linh khí khôi phục, giới thế tục cũng không khác gì ở đây. Thế giới luôn có luật rừng, chỉ là rời khỏi đây cũng tốt, vì trong giới thế tục chân thực hơn!”

Tiêu Chính Văn khẽ cười.

Tài xế quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, cười nói: “Người anh em, nhìn anh cũng không giống võ giả, hay là chúng ta kết bạn đi! À, anh từ vùng ngoài lãnh thổ đến hay là...”

Tiêu Chính Văn chỉ tay ra ngoài cửa kính xe, khẽ cười, nhưng không trả lời.

“Vậy xe của tôi có thể lái đi không?”

Lái xe quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn.

“Để lại đây đi!”

Tiêu Chính Văn lắc đầu cười khổ.

Chiếc xe cũ này của anh ta cho dù lái được đến giới thế tục thì cũng thành đồ cổ rồi!

“Người anh em có định quay về không?”

Tài xế hỏi tiếp.

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, không nói nữa.

Không lâu sau, xe dừng lại ở cửa quán bar, Tiêu Chính Văn bước vào trong.

Lúc này, trong quán bar chỉ còn lại một bàn khách, Long Hình và Long Nguyệt ngồi quay lưng về phía Tiêu Chính Văn, một người đàn ông trung niên ngồi đối diện nhìn hai người với vẻ lạnh lùng.

Bên cạnh ông ta còn có một cô gái trang điểm xinh đẹp, kiêu ngạo nói: “Chỉ cần hai người gia nhập vào nhà họ Ngụy chúng tôi thì ít nhất còn có thể giữ lại mạng sống, nếu không, hai người sẽ gặp nguy hiểm đấy!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom