• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1614-1617

Chương 1614: Thánh vực

Nghe Tiêu Chính Văn hỏi về nguyên nhân của toàn bộ chuyện này, Long Nguyệt nói thẳng: "Long Vương, chuyện là như thế này, chúng tôi nhận được điện thoại từ đại sức Hoa Quốc ở Âu Lục, nói rằng gia tộc Kanter muốn trả lại cho anh tòa lâu đài cổ mà anh đã mua ở Âu Lục một thời gian trước”.

"Long Hình và tôi lập tức lên đường đến Âu Lục, khi chúng tôi tiếp nhận tòa lâu đài, một thế tử đến từ lâu đài Versailles đã yêu cầu chúng tôi chuyển quyền sở hữu lâu đài sang tên của hắn ta”.

"Hơn nữa còn muốn nương theo đó thu nạp chúng tôi dưới danh nghĩa của lâu đài Versailles, định nuốt chửng hết tất cả trận pháp và tâm pháp mà anh truyền thụ cho chúng tôi!"

"Đó là lý do tại sao chúng tôi tranh chấp với người của lâu đài Versailles. Bọn họ đã sử dụng một số lực lượng ở Âu Lục để đuổi chúng tôi ra khỏi Âu Lục, mà bọn họ cũng không cho phép chúng tôi ngồi máy bay trở lại Long Quốc, trên đường còn phái người ám sát chúng tôi!"

"Chúng tôi cũng bất đắc dĩ mới nhận thư thách đấu của lâu đài Versailles!"

Tiêu Chính Văn nghe Long Nguyệt kể xong thì gật đầu liên tục.

Tòa lâu đài cổ vốn không đáng tiền, mà bản đồ Tinh Không nằm dưới tầng hầm mới là thứ vô cùng quan trọng đối với những cường giả cảnh giới Thiên Thần và cường giả chưa đạt tới cảnh giới Nhân Vương!

Có thể nói, Tiêu Chính Văn đã có thể thuận lợi lĩnh hội chân khí và sử dụng thành thạo nó như vậy, một mặt là do Thiên Sơn Thư Lục gia truyền của nhà họ Tiêu, một mặt lại là nhờ bản đồ Tinh Không!

"Mà tên thế tử của lâu đài Versailles kia còn đe dọa rằng nếu chúng tôi không làm theo ý của hắn thì dù chúng tôi có quay trở lại Hoa Quốc, bọn họ cũng sẽ truy sát đến cùng!"

Long Hình nói thêm.

"Thế tử của lâu đài Versailles?"

Tiêu Chính Văn cau mày.

Trước khi lâu đài Versailles là hoàng cung của một quốc gia, thế tử trong hoàng cung thì không phải là vương tử rồi sao?

"Đúng vậy, rất nhiều thế tử của các gia tộc cổ ở Âu Lục vừa trở về giới thế tục đã vào ở luôn trong lâu đài Versailles, bọn họ hình thành một liên minh nào đó, cục diện rối loạn bây giờ ở Âu Lục cũng là do mấy người này gây ra!"

"Hơn nữa, mấy vị thế tử truy sát chúng tôi còn là hậu duệ của một vị công tước của vương triều Bourbon!"

Long Nguyệt cau mày nói.

Vương triều Bourbon là triều đại lâu đời và hùng mạnh nhất trong lịch sử của đế chế Gallia.

Và đế chế Gallia cũng bắt đầu với vương triều Bourbon, thực lực quốc gia vô cùng mạnh, trở thành một quốc gia lớn trên bản đồ Âu Lục!

Trên thực tế, nhiều người không biết rằng nguồn gốc của Vương triều Bourbon là ở vùng ngoài lãnh thổ.

Năm đó, sở dĩ vương triều Bourbon thống trị được Gallia hàng trăm năm hoàn toàn là do có sự hỗ trợ của các cường giả vùng ngoài lãnh thổ!

Sau đó, khi ngày càng có nhiều quý tộc và vương thất vào vùng ngoài lãnh thổ, quyền kiểm soát của vương triều Bourbon đối với giới thế tục dần suy yếu, đến cuối cùng bị thay thế bởi các triều đại khác.

Hơn nữa, triều đại Bourbon còn có mối liên hệ chặt chẽ với thánh vực.

Những tin tức này là trước đây khi Long Nguyệt và Long Hình trên đường chạy trốn, thuận đường vào thành vực hỏi thăm được!

"Ý cậu là bây giờ những người của lâu đài Versailles đã vào thánh vực?"

Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.

Long Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, rất nhiều người trong số bọn họ đều đã vào bên trong thánh vực, nhưng thế giới bên ngoài vẫn không biết tin tức thánh vực đã được mở!"

"Chúng tôi nghe nói, dường như họ đang tìm kiếm vận khí của Âu Lục, chúng tôi còn nghe nói ai giành được vận khí của Âu Lục, không chỉ có lợi cho bản thân mà không lâu nữa còn có thể kiểm soát toàn bộ Âu Lục!"

Long Nguyệt nghiêm túc nói.

"Hai người biết cách nào để vào được thánh vực không?"

Tiêu Chính Văn trầm giọng hỏi.

"Tôi biết, cần phải đi qua một con đường bí mật trong ngọn Kim Tự Tháp cách Sa Thành một trăm cây số mới có thể vào thánh vực được, thánh vực ấy hoàn toàn không giống với những gì thế giới bên ngoài nói về nó!"

Long Hình thuận miệng đáp.

"Hoàn toàn không giống?"

Tiêu Chính Văn nghi ngờ nhìn Long Hình, chẳng lẽ còn có hai thánh vực sao?

"Đúng vậy, bên ngoài thánh vực là bức tường than khóc, trông có vẻ vô cùng đổ nát, nhưng thánh vực thực sự không hề bị hư hại mà còn nguyên vẹn!"

"Ồ...”

Long Nguyệt vừa nói vừa cau mày: "Tạo cho người ta cảm giác hai thánh vực hoàn toàn không ở trong cùng không gian một chiều!"

Không trong cùng một chiều?

Lông mày Tiêu Chính Văn giật vài cái, bất giác khiến anh liên tưởng tới chiến trường vùng ngoài lãnh thổ!

Chẳng lẽ cái gọi là thánh vực cũng là một trong bốn chiến trường lớn vùng ngoài lãnh thổ?

"Thực ra, Thánh vực giống một đô thị kết hợp giữa cổ đại và hiện đại hơn. Bên trong đó có không ít những kiến trúc cổ đại, cũng có không ít người mặc những bộ trang phụ Âu Lục cổ đại, đồng thời cũng xuất hiện những toà nhà chọc trời chỉ ở hiện đại mới có!"

"Có xe hơi, có cả xe ngựa, dù sao cũng khiến cho người ta có cảm giác vô cùng hỗn loạn!"

Long Hình cau mày nói.

Nhất thời, Long Hình và Long Nguyệt không tìm được tính từ thích hợp để miêu tả tình hình trong thánh vực!

"Còn nữa, tất cả mọi người tiến vào thánh vực đều sẽ thay đổi về ngoại hình và thân phận, giống như tôi và Long Hình, sau khi vào thánh vực, Long Hình thì biến thành một người da trắng, còn tôi thì vẫn là dáng vẻ của một người Hoa Quốc!"

"Chỉ là ngoại hình của chúng tôi không giống như bây giờ, vậy nên chúng tôi cũng đang nghi ngờ không biết rốt cuộc thánh vực là nơi như thế nào!"

Tiêu Chính Văn nghe tới đây càng cau chặt mày!

Rõ ràng, có sự khác biệt lớn giữa thánh vực và vùng ngoài lãnh thổ!

"Lẽ nào đây cũng là một trong bốn chiến trường lớn ngoài lãnh thổ?"

Tiêu Chính Văn khẽ lẩm bẩm.

Bốn chiến trường lớn ngoài lãnh thổ thực ra rất rộng lớn.

Bốn lối vào trong thế tục lần lượt có thể tiến vào các chiến trường khác nhau bên ngoài lãnh thổ, mỗi chiến trường cũng có sự khác nhau, lần trước, Tiêu Chính Văn tiến vào từ cửa ở Hoa Quốc!

Tiêu Chính Văn không hề biết gì về ba lối vào kia!

Chính lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã.

Không lâu sau, bước chân dừng lại ở cửa phòng của Tiêu Chính Văn, sau đó, có tiếng gõ cửa rất nhẹ.

"Anh Tiêu, anh có ở trong phòng không?"

Giọng nói cung kính của Locke Thetis vọng vào từ ngoài cửa vào.

Tiêu Chính Văn ra hiệu, Long Hình bước ra mở cửa.

Nhìn thấy Long Hình, Locke Thetis đầu tiên cúi đầu thật sâu, sau đó đứng ở cửa thận trọng nói: "Anh Tiêu, tôi có thể vào không?"

Thấy Tiêu Chính Văn gật đầu, Locke Thetis mới bước nhanh vào phòng.

Ngoại trừ một người tên đàn em ôm một chiếc hộp gỗ bên cạnh, những người còn lại đều tản ra, cảnh gác mọi hướng xung quanh.

Sau khi đóng cửa lại, Locke Thetis rất khách khí nói: "Anh Tiêu, tôi thật xin lỗi vì đã làm phiền việc nghỉ ngơi của anh!"

Sau sự việc ở Sa Thành, ấn tượng của Locke Thetis về Tiêu Chính Văn thay đổi đáng kể, sau khi trở về gia tộc, anh đã báo cáo rất chi tiết về mọi chuyện đã xảy ra với gia tộc.

Hơn nữa, hắn còn thuyết phục gia tộc Locke dù thế nào cũng phải kéo bằng được Tiêu Chính Văn về chiến tuyến của mình!

Vì vậy, ngay khi các gia tộc lớn thống nhất được, lập tức đích thân tới đây

"Có chuyện gì vậy?"

Tiêu Chính Văn liếc nhìn hộp gỗ trong tay người hầu, nhẹ giọng hỏi.

"Anh Tiêu, bốn gia tộc chúng tôi lấy hết tài sản của gia tộc ra cùng nhau gom góp lại. Tuy nhiên, chúng tôi đều là gia tộc nhỏ, cũng chỉ thu thập được 80 cây hoa Tử Tiêu mà thôi!"

"Đây là tất cả chút tích góp của chúng tôi!"

Locke Thetis nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt cầu xin, ý định của hắn đã rất rõ ràng.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn hộp gỗ, khẽ lắc đầu nói: "Một trăm cây, không thể thiếu một cây!"

"Anh Tiêu, không phải chúng tôi không tin tưởng anh, mà là với tình hình của chúng tôi thực sự không thể tìm được nhiều như vậy. Anh cũng biết toàn Âu Lục rộng lớn như thế nào mà!"

"Hơn nữa trên Âu Lục, các thế lực chồng chất phức tạp, thực lực của bốn gia tộc chúng tôi thực sự có hạn, nhưng chúng tôi có thể đảm bảo sau này nhất định sẽ bổ sung đủ hai mươi cây hoa Tử Tiêu còn lại!"

Locke Thetis cúi đầu thật sâu trước Tiêu Chính Văn và vẻ mặt cầu xin nhìn Tiêu Chính Văn.

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn hoàn toàn không bị lay động, Locke Thetis dường như âm thầm hạ quyết tâm.

Do dự một hồi, Locke Thetis lấy từ trong ngực ra một chiếc huy hiệu màu vàng.

"Anh Tiêu, tôi tin rằng anh đã nghe nói đến thánh vực. Đây là thẻ thông hành của thánh vực, chỉ cần có cái này, anh có thể ra vào thánh vực mà không bị cản trở!"

Locke Thetis nói, đưa chiếc huy hiệu vào tay Tiêu Chính Văn.

"Đây là...”

Tiêu Chính Văn nghĩ đến chiếc huy hiệu bạc mà anh nhận được khi ở Âu Lục.

Tuy hai chất liệu khác nhau nhưng hình dáng và bề ngoài rất giống nhau!

"Đây là thẻ thông hành đặc biệt của thánh vực! Trước đây chúng tôi đã bị đuổi khỏi thánh vực vì không xuất ra được tấm thẻ thông hành này, bị coi là kẻ đột nhập!"

Long Hình nhìn Locke Thetis với vẻ mặt kinh ngạc.

Locke Thetis cũng mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, như vị này đã nói, tấm thẻ thông hành thánh vực này không chỉ có thể thoải mái ra vào thánh vực, thậm chí còn có thể tùy ý chọn ngoại hình của mình!"

"Vốn là do một vị tiền bối vùng ngoài lãnh thổ tặng cho tôi, nhưng đồ vật này ở trên người tôi cũng không có tác dụng gì. Mong anh Tiêu hãy vui lòng nhận lấy!"

Locke Thetis lấy lòng nói.

Tiêu Chính Văn nhận lấy huy hiệu, khẽ gật đầu nói: "Được rồi, hai mươi cây còn lại sẽ dần bổ sung trong vòng một năm!"
Chương 1615: Bước vào thánh vực

Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, Locke Thetis không khỏi mừng thầm trong lòng, điều này nói rõ Tiêu Chính Văn đã đồng ý ra tay giúp bọn họ đối phó với lâu đài Versailles.

Như vậy cũng có nghĩa là mười đại gia tộc và các hoàng tộc của các nước đều được cứu rồi.

Dù sao thì với thực lực của Tiêu Chính Văn, chỉ cần đứng về phía bọn họ, cũng đồng nghĩa với việc bọn họ đã có con át chủ bài cực lớn!

Với thực lực bây giờ của lâu đài Versailles mà nói, Tiêu Chính Văn hầu như không có đối thủ, cộng thêm binh lính tư nhân của mười đại gia tộc, thì ngay cả việc hủy diệt lâu đài Versailles cũng không phải là không có khả năng.

Dù sao thực lực của Tiêu Chính Văn đã quá rõ ràng, chỉ dựa vào việc Tiêu Chính Văn có thể tự mình tiêu diệt trận pháp hộ quốc của nước Vy Hào, ít nhất ở giai đoạn này mà nói, Tiêu Chính Văn tuyệt đối là một trong những người có sức chiến đấu hàng đầu trên thế giới!

Hơn nữa, trước mắt không chỉ có Vy Hào bị san bằng, ngay cả những thế lực lớn ở Mỹ Lục và Phi Lục cũng đã cảnh cáo rõ ràng những đệ tử của mình tuyệt đối không thể trêu chọc Hoa Quốc, càng không thể trêu chọc Tiêu Chính Văn!

Nếu không đều được coi là phản quốc!

Rất nhiều thế lực lớn trên toàn cầu đã đưa Tiêu Chính Văn vào hàng ngũ không thể trêu chọc, điều này đã giải thích rõ vấn đề rồi!

Chỉ riêng tên của Tiêu Chính Văn đã đủ để khiến nhiều người khiếp sợ.

"Cảm ơn lòng tốt của anh Tiêu, không biết khi nào anh rảnh, người của mấy gia tộc chúng tôi cũng muốn đãi tiệc chiêu đãi anh Tiêu, để làm tròn việc của chủ nhà!"

Locke Thetis nở nụ cười hỏi.

Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn đang nghịch chiếc huy hiệu trên tay, dường như không nghe thấy câu hỏi của Locke Thetis.

Sau khi được Long Nguyệt và Long Hình giải thích, Tiêu Chính Văn cảm thấy hơi hiếu kỳ với nơi gọi là thánh vực này.

Sau khi cân nhắc một hồi. Tiêu Chính Văn mới ngẩng đầu nói với Locke Thetis: "Như vậy đi, mấy ngày tới tôi muốn đi thăm thánh vực, đợi tôi trở về rồi, mới giúp các anh giải quyết chuyện của lâu đài Versailles!"

"Được được được! Vậy chúng tôi đợi tin vui của anh Tiêu!"

Nói xong, Locke Thetis lại cúi đầu chào Tiêu Chính Văn, rồi mới từ từ lui ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Locke Thetis cung kính như vậy với Tiêu Chính Văn, ngay cả Long Hình cũng không dám tin vào mắt mình!

Gia tộc Locke là gia tộc đứng đầu của mười đại gia tộc Âu Lục, có thực lực rất mạnh, thậm chí có thể chống lại chín gia tộc còn lại bằng sức của một gia tộc.

Có thể nói, từ trước đến giờ chỉ có người khác phải nhỏ giọng với gia tộc Locke, có bao giờ người của gia tộc Locke, đặc biệt là người thừa kế tương lai, phải cúi đầu trước người khác?

Nhưng người trước mặt này, Locke Thetis, ngoài việc không quỳ xuống ra, cũng đã cố hết sức để lấy lòng!

Thậm chí ngay cả giấy thông hành đặc biệt đến thánh vực cũng được chắp tay giao cho Tiêu Chính Văn.

Chỉ riêng chuyện này mà lan truyền ra ngoài cũng đủ khiến cho toàn bộ Âu Lục kinh ngạc đến há hốc mồm!

Nhưng Tiêu Chính Văn cũng không phải lần đầu tiên đặt chân đến Âu Lục.

Lần trước, chỉ một mình Tiêu Chính Văn đã áp đảo cả toàn bộ Âu Lục không ngẩng đầu lên được, bây giờ gia tộc Locke chủ động đến lấy lòng thì có gì lạ?

Nghĩ tới đây, Long Hình không khỏi lắc đầu cười khổ vài tiếng.

"Long Hình, huy hiệu này cậu và Long Nguyệt cầm lấy dùng đi!"

Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa đưa chiếc huy hiệu cho Long Hình và Long Nguyệt.

Cá nhân Tiêu Chính Văn không có vấn đề gì, cho dù là ngoại hình, hay thân phận, đối với Tiêu Chính Văn mà nói cũng không có gì khác biệt!

Long Hình cười khổ nói: "Long Vương, chúng tôi vốn không cần dùng đến nó, mặc dù trước đây chúng tôi bị người khác đuổi ra ngoài, nhưng khi đi vào lại, cũng chỉ có thể là bộ dạng trước đây thôi, nên…"

Tiêu Chính Văn lắc đầu bất lực, tiện tay nhét huy hiệu vào lồng ngực.

"Long Vương, khi chúng ta nào đi thánh vực?"

Long Nguyệt tiến lên một bước hỏi.

Tiêu Chính Văn cúi đầu liếc nhìn đồng hồ trên tay, thời gian vẫn còn sớm, thà bây giờ lên đường còn hơn là đợi đến sáng mai.

Nghĩ tới đây, Tiêu Chính Văn hờ hững nói: "Bây giờ!"

Lối vào thánh vực chỉ cách Sa Thành hơn trăm dặm.

Tiêu Chính Văn và đám người Long Hình, Long Nguyệt, đi vòng qua Sa Thành rồi tiến thẳng đến tòa tháp vàng mà Long Hình đã đề cập trước trước đó.

Nhìn từ xa, tòa tháp vàng này mang lại cho người khác một bầu không khí vô cùng cổ xưa, khác với những tòa tháp vàng mà Tiêu Chiến Văn nhìn thấy ở Phi Lục trước đây!

Vào khoảnh khắc đi vào tòa tháp vàng, một cảm giác bị giam cầm vô hình đột nhiên ập tới.

Tiêu Chính Văn xoay đầu lại nhìn, thì thấy trên bức tường đá của tòa tháp vàng đều là những hoa văn hết sức kỳ quái!

Hơn nữa ở cách đó không xa, có một bản vẽ hoa văn rất giống với bản đồ Tinh Không!

Cảm giác bị giam cầm vô hình được phát ra từ bức hoa văn đó!

"Các cậu có cảm thấy có gì đó khác thường không?"

Tiêu Chính Văn nhìn thấy vẻ mặt của Long Nguyệt và Long Hình hết sức tự nhiên, anh cau mày hỏi.

"Đâu có đâu, ở đây cũng không có gì khác so với những chỗ khác đâu!"

Long Nguyệt khẽ chau mày nói.

Long Hình cũng gật đầu liên tục, bày tỏ rằng bản thân anh ta hoàn toàn không cảm thấy khó chịu chút nào.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, có lẽ chỉ có người ở trên cảnh giới Nhân Vương mới cảm nhận được sự quái dị của nơi này!

"Long Vương, có nhìn thấy cánh cửa ở phía trước không? Sau khi từ trong đó đi vào, chính là thánh vực thực sự!"

Long Hình chỉ tay về cánh cửa sắt đen như mực ở phía trước cách đó không xa và nói.

"Sau khi đi vào, chúng tôi sẽ nhanh chóng gặp lại Long Vương."

Long Nguyệt là người đầu tiên đẩy cửa đi vào.

Cùng với một âm thanh trầm thấp vang lên, bóng dáng của Long Nguyệt đã biến mất bên trong cánh cửa sắt.

Sau khi hai người Long Nguyệt và Long Hình biến mất, Tiêu Chính Văn cũng bước vào bên trong cánh cửa sắt.

Ngay thời khắc Tiêu Chính Văn bước vào, một luồng sáng đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy hoa mắt, khi anh mở mắt ra lần nữa, thì đã xuất hiện trong một đại sảnh vô cùng xinh đẹp.

Rõ ràng lúc này bên trong đại sảnh đang tổ chức một bữa tiệc, hơn nữa tất cả những khách mời đều có địa vị nổi bật, bất kể là nam hay nữ đều mặc quần áo đẹp rực rỡ và lộng lẫy

Mà xung quanh Tiêu Chính Văn, những thanh niên trai gái đang đánh giá Tiêu Chính Văn với vẻ mặt khinh bỉ.

"Lục Tuấn, bây giờ anh không còn gì để nói rồi chứ!"

"Móc con mắt bẩn thỉu của anh ra, nếu không, tôi không ngại móc nó ra đâu!"

Một cô gái trẻ mặc váy trắng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với vẻ mặt chán ghét.

"Hừ, cậu chủ nhà họ Lục, lại làm ra chuyện xấu hổ như vậy, đợi lát nữa tôi phải xem xem, anh giải thích với người của nhà họ Lục như thế nào!"

Một giọng nói lạnh lùng khác vang lên bên cạnh.

Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, sao những người xung quanh lại lần lượt nhắm vào mình?

Lục Tuấn là ai?

Nhưng ngay sau đó, những suy nghĩ trong đầu của Tiêu Chính Văn đã dần dần được sáng tỏ..

Hóa ra, đây là thành phố Thiên Nam bên trong thánh vực!

Mà thân phận của anh, chính là Lục Tuấn, cậu chủ của nhà họ Lục ở thành phố Thiên Nam!

Tiêu Chính Văn nhanh chóng hiểu ra, thì ra thân phận của mình là một cậu chủ phóng đãng khét tiếng.

Nhưng nửa năm trước nhà họ Lục đã phá sản, mà bản thân anh đã phải ngồi tù hơn nửa năm vì tội nghiện rượu gây sự, vừa ra tù đã bị người khác hãm hại, anh bị cho uống thuốc kích dục và ném vào phòng bao trên lầu.

Mà trong phòng bao còn có một cô gái trẻ, cũng bị bỏ thuốc mê!

Cô gái bị bỏ thuốc mê này chính là con gái gia đình giàu có ở thành phố Thiên Nam.

Vào giờ phút này, cô gái nhà giàu đang được chữa trị trong phòng, anh vừa mới mở cửa phòng đã bị một đám người đã đợi sẵn ở đây từ lâu vây lấy.

Vô số ánh mắt lãnh đạm xung quanh đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn.

Có vẻ như giây tiếp theo, anh sẽ bị đánh đến chết, đánh đến tàn phế vì chuyện hoang đường này.

"Anh cho rằng không nói gì là coi như xong chuyện sao?"

Vẫn là giọng nói lạnh lùng lúc nãy vang lên, người này từ đầu đến cuối đều nhắm vào Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, sau đó nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra mình gần như đang khỏa thân nửa người trên, còn nửa người dưới chỉ mặc một chiếc quần jean!

Sau đó, anh nhìn thấy một cậu thanh niên bên cạnh đang cầm lấy vài bộ quần áo trên tay, đứng cách đó không xa, đang nhìn chằm chằm anh với nụ cười xấu xa.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía cậu thanh niên, thấp giọng nói: "Các người gây sự đủ chưa, trả áo lại cho tôi!"
Chương 1616: Sát khí đáng sợ

Cái gì?

Người thanh niên đó thậm chí còn không dám tin những lời vừa nãy là do Tiêu Chính Văn nói.

Người mà Tiêu Chính Văn hóa thân khi tiến vào thánh vực là một tên nhát gan, mặc dù sau khi trưởng thành luôn ăn chơi, nhưng vẫn là một tên nhút nhát.

Kể từ sau khi nhà họ Lục phá sản, ngay cả những tên tay sai từng làm việc cho nhà họ Lục năm xưa cũng có thể khiến anh ta quỳ xuống cầu xin sự thương xót.

Thậm chí có một lần, vì một tên giang hồ thích bạn gái anh ta, chỉ đe dọa anh ta vài câu, anh ta đã sợ đến mức trốn ở nhà cả tháng trời không dám ra ngoài.

Nhà họ Lục trước đây có thể nói là gia đình giàu có ở thành phố Thiên Nam, gần như thao túng toàn bộ giới chính trị và kinh doanh.

Chính vì điều này mà người nhà họ Lục luôn rất ngông cuồng.

Chỉ có Lục Tuấn là khác biệt trong nhà họ Lục, ngay cả người nhà họ Lục cũng không muốn nhìn thấy anh ta.

Lục Tuấn thực sự là một tên nhát gan, bị người ta cướp bạn gái ngay trước mặt cũng không dám lên tiếng, thậm chí bị người ta sỉ nhục ngay giữa đường cũng không dám nói nửa lời, vậy mà bây giờ lại dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với hắn?

Nhất thời, không chỉ người thanh niên kia mà ngay cả người đứng xem cũng sững sờ.

Bởi vì ở đây có không ít người là bạn lúc nhỏ của Lục Tuấn.

Đặc biệt là vị thiếu gia vừa lên tiếng, hắn từ nhỏ đã coi Lục Tuấn là nơi trút giận của mình, muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, Lục Tuấn không dám hé răng nửa lời.

Tại sao sau khi Lục Tuấn ngất đi tỉnh lại, khí chất dường như hoàn toàn khác rồi?

“Lục Tuấn, tôi không nghe nhầm đấy chứ? Tên vô dụng nhà họ Lục như cậu mà cũng dám nói giọng ra lệnh với tôi sao?”

Người thanh niên hừ một tiếng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.

Thực ra hắn chỉ là tay sai của vị thiếu gia kia thôi.

Người ra đều nói yếu trâu còn hơn khỏe bò, nếu không phải bản tính nhát gan của Lục Tuấn, cho dù nhà họ Lục không còn huy hoàng nữa thì Lục Tuấn cũng không phải là người mà hắn dễ dàng bắt nạt.

Ngay cả nhà họ Lục như hiện tại, chỉ cần một lời nói cũng có thể khiến hắn không thể sống yên ổn ở thành phố Thiên Nam.

Nhưng Lục Tuấn không có đủ dũng khí để chống lại, cho đến tận bây giờ cũng chỉ biết cam chịu.

Vì vậy, ngay cả một tên đàn em cũng không hề coi trọng anh ta, chứ huống chi là người khác!

Nhưng tất cả mọi người đều không biết rằng người trước mặt bọn họ lúc này, tuy rằng bề ngoài vẫn là Lục Tuấn, nhưng bên trong đã biến thành Tiêu Chính Văn.

Tên đàn em kia vừa nói xong, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì Tiêu Chính Văn đã cầm cái gạt tàn trên bàn, đập thẳng vào đầu tên đó.

Tên đàn em đó vốn chỉ là một người bình thường. Mặc dù lúc này tinh thần của Tiêu Chính Văn đã xuống thánh vực, chỉ có thể khống chế cơ thể Lục Tuấn, nhưng vẫn có thể sử dụng sức mạnh cơ bản nhất.

Hơn nữa, Tiêu Chính Văn cũng lớn lên trong quân đội Bắc Lương, vẫn còn kinh nghiệm chiến đấu nên mới có thể ra tay nhanh như chớp.

Lúc đám người xung quanh phản ứng lại, chiếc gạt tàn thủy tinh đã đập vào trán tên đàn em.

Đầu của tên đàn em kia đã bật máu, hắn ôm đầu, lăn trên mặt đất, không ngừng la hét.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn tên đó lăn lộn trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng tràn ngập sát khí.

Những người xung quanh cũng hoàn toàn sững sờ trước cảnh tượng trước mắt, cả sảnh lớn rơi vào cảnh tĩnh lặng chết người.

Nhân viên phục vụ bên cạnh đang cầm đĩa hoa quả sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn.

“Đi lấy một bộ quần áo cho tôi!”

Tiêu Chính Văn quay lại nhìn nhân viên phục vụ đang thất thần bên cạnh.

Nhân viên phục vụ kia như bị điện giật, sau đó quay đầu lại nhìn thiếu gia kia.

Nhưng lúc này, vị thiếu gia kia đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, còn chưa kịp phản ứng lại.

Nhân viên phục vụ không còn cách nào khác, nhanh chóng chạy ra khỏi sảnh lớn, tìm một bộ vest và áo sơ mi rồi đưa cho Tiêu Chính Văn.

Mặc dù bộ vest nhỏ hơn một số nhưng sau khi mặc lên vẫn khá vừa vặn.

Sau khi mặc xong, Tiêu Chính Văn đá vào tên đàn em đang lăn lộn, lạnh lùng nói: “Câm miệng! Nếu còn kêu nữa thì anh chết chắc!”

Tên đàn em bị Tiêu Chính Văn đá hộc máu, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt đầy sát khí của Tiêu Chính Văn liền vội vàng che miệng lại, không dám ồn ào nữa.

Đúng lúc này, đám đông đột nhiên tách ra, một cô gái xinh đẹp khoảng hai lăm tuổi, bước vào với vẻ mặt kiêu ngạo.

Cô ta ngạo nghễ đi về hướng Tiêu Chính Văn.

Lúc này, đám người xung quanh lúc mới hoàn hồn lại, đặc biệt là vị thiếu gia kia, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn với vẻ mặt thích thú.

“Đồ khốn nạn!”

Vừa dứt lời, cô gái kia đột nhiên đưa tay lên, tát vào mặt Tiêu Chính Văn.

Nhưng trước khi cái tát của cô ta hạ xuống, ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Chính Văn đã nhìn thẳng vào mắt cô ta.

Như thể bị sét đánh, bàn tay vốn đang giơ lên giữa không trung của cô gái trẻ này lập tức khựng lại!

Ánh mắt của Tiêu Chính Văn thật đáng sợ, như thể chỉ cần cái tát này của cô ta hạ xuống thì một giây sau, cô ta sẽ biến thành một cái xác.

Đám người xung quanh vô cùng khó hiểu nhìn cảnh tượng trước mắt, cô gái trẻ này chính là Lục Vũ Yên, chị gái của Lục Tuấn.

Người nổi bật duy nhất trong số con cháu của nhà họ Lục.

Hơn nữa, kể từ khi nhà họ Lục sụp đổ, cô gái này luôn là người vất vả chống đỡ cho nhà họ Lục.

Bây giờ, quyền hành của nhà họ Lục đều nằm trong tay Lục Vũ Yên.

Nhưng lúc này, Lục Vũ Yên lại cảm thấy người em trai trước mắt vô cùng xa lạ, đặc biệt là ánh mắt nhìn cô ta vừa rồi, càng khiến cô ta sợ hãi.

Người này là em trai của cô ta sao?

Lục Tuấn là người như thế nào, Lục Vũ Yên rõ như lòng bàn tay.

Đừng nói đến ánh mắt đáng sợ, ngay cả nhìn thẳng vào mắt cô ta, Lục Tuấn cũng không dám.

Nhưng bây giờ, dường như Lục Tuấn đã trở thành một con người khác, cô ta rất quen thuộc với loại khí chất này.

Dù sao cô ta cũng đã từng phục vụ trong quân đội hai năm, tuy chỉ là một nữ quân y, nhưng cô ta đã trải qua nhiều trận chiến máu lửa.

Đồng thời cũng khiến cô ta hiểu biết thêm về những sát thần anh dũng, càng cảm nhận được một luồng sát khí khác biệt của những người đó so với người bình thường.

Lúc này, thứ tỏa ra từ đứa em trai vô dụng của cô ta chính là loại sát khí này, loại sát khí có thể khiến người ta cảm thấy rùng mình.

Vì vậy, cái tát của cô ta vẫn khựng lại trên không trung, vì cô ta không dám!

Lúc bầu không khí xung quanh vô cùng khó xử thì một người phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi bước vào.

“Có chuyện gì vậy?”

Người phụ nữ trung niên vừa vào cửa đã quát lớn.

Hứa Tinh vốn đang tham gia một cuộc họp nội bộ của gia tộc, nhưng vừa nghe tin con trai mình xảy ra chuyện, bà ta lập tức chạy tới đây ngay.

Lúc này bên cạnh bà ta còn có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đó là chú họ của Lục Tuấn, tên Lục Thiên Lăng.

“Dì Hứa, dì đến thật đúng lúc, thằng con trai này của dì thật to gan, chưa nói đến chuyện làm loạn, lại còn bỏ thuốc kích dục vào rượu của con gái nhà người ta, nếu không phải trong khách sạn có camera giám sát thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi!”

Vị thiếu gia phía sau Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Hắn tên Lâm Chí Hào, là cậu cả của nhà họ Lâm ở thành phố Thiên Nam.

Mà địa vị của nhà họ Lâm ở Thiên Nam lúc này đã ngang hàng với nhà họ Lục.

Nếu không hắn cũng không dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với Hứa Tinh.

Nhưng Hứa Tinh lại không có phản ứng gì quá gay gắt trước những lời này.

Dù sao với thực lực hiện nay của nhà họ Lục, việc giải quyết chuyện vặt vãnh này cũng không có gì to tát, chỉ cần con trai của bà ta bình an vô sự là được.

Nhưng những lời sau của Lâm Chí Hào lại khiến Hứa Tinh kinh ngạc, ngất ngay tại chỗ.

“Dì Hứa, còn một chuyện nữa phải nói cho dì biết, người bị Lục Tuấn hạ thuốc chính là thiên kim của chủ tịch tập đoàn Thiên Vũ, Từ Mộng Mộng!”

Cái gì?

Tập đoàn Thiên Vũ?

Đó là gia tộc quyền lực nhất thành phố Thiên Nam!

Với thực lực hiện tại của nhà họ Lục, chắc chắn không phải là đối thủ của nhà họ Từ.

Sắc mặt của Hứa Tinh tái mét, trên trán lấm tấm mồ hôi.

“Mày muốn hại chết nhà họ Lục à? Còn không mau dập đầu xin lỗi nhà họ Từ đi!”

Người lên tiếng không phải là Hứa Tinh mà là Lục Vũ Yên!
Chương 1617: Quy tắc trò chơi ở thánh vực

Lúc này, Lục Vũ Yên nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với vẻ mặt lạnh băng, khí thế của người đứng đầu, khiến những người đàn ông có mặt ở đây đều cảm nhận được một cảm giác áp bức vô hình.

"Nhìn cái gì mà nhìn! Từ nhỏ đến lớn, mày đã làm được chuyện gì xứng đáng với nhà họ Lục hả? Ngoài việc uống rượu tán gái, mày còn biết làm gì nữa! Không thể giúp nhà họ Lục trở lại như xưa đã đành, lại còn vào thời khắc quan trọng này mà gây thêm cho nhà họ Lục..."

"Được rồi, Vũ Yên, nói thế nào đi nữa, nó cũng là em của con mà!"

Hứa Tinh thở dài một hơi, bất lực nói.

Cho dù Lục Tuấn có vô dụng đến đâu, nhưng suy cho cùng vẫn là đứa con ruột thịt mà Hứa Tinh sinh ra!

"Mẹ! Bây giờ đã là lúc nào rồi, mẹ còn che chở cho nó, nhà họ Lục chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trong tay nó thôi! Mới tháng trước, nó đã làm lớn bụng của con gái nhà người ta, nếu không phải con tìm được mối quan hệ cũ trước đây, nó…"

"Nó sớm đã vào tù rồi!"

"Lần trước, con đã nói, nên nhốt nó lại ở nhà một thời gian, mọi người lại không nghe! Bây giờ thì tốt rồi, lại đắc tội với nhà họ Từ, lỡ như nhà họ Từ truy cứu chuyện này, nhà họ Lục chúng ta sẽ không thể gánh nổi!"

Trong đôi mắt của Lục Vũ Yên tràn đầy phẫn nộ, cô ta lạnh lùng quát mắng.

Bây giờ, Tiêu Chính Văn cuối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi ngọn nguồn của mọi việc.

Anh nở nụ cười hờ hững nói: "Vậy, chị cho rằng cách giải quyết tốt nhất bây giờ, có phải là đuổi tôi ra khỏi nhà họ Lục không?"

Lục Vũ Yên vừa nghe xong, nhất thời sững người, cô ta không bao giờ ngờ rằng, câu nói của Tiêu Chính Văn lại nói trúng tim đen của cô ta!

Nhưng giây tiếp theo, Lục Vũ Yên đã lấy lại vẻ mặt lạnh lùng nói: "Đúng! Với những gì mày đã làm, nhà họ Lục đáng lẽ đã đuổi mày ra khỏi cửa từ lâu rồi! Nếu không phải mẹ một mực ngăn cản, mày cho rằng, mày còn có ngày hôm nay sao? "

"Vũ Yên! Con đang nói cái gì vậy! Cho dù như thế nào, nó cũng là em ruột của con!"

Hứa Tinh kéo lấy tay của Tiêu Chính Văn, quay đầu nói với Lục Vũ Yên.

"Mẹ…Lần này người nó đắc tội là nhà họ Từ đó!"

"Nếu như nhà họ Từ thật sự truy cứu chuyện này, nhà họ Lục chúng ta sẽ sống như thế nào? Nhiều hợp đồng lớn của chúng ta đều ký với nhà họ Lục, như vậy không phải là cắt đứt đường sống của nhà họ Lục chúng ta sao?"

Lục Vũ Yên tức giận đến giậm chân, nếu nhà họ Lục thật sự truy cứu, chỉ cần đối phương nói một lời thôi, thì nhà họ Lục sẽ hoàn toàn rơi xuống vực sâu!

Nghe thấy lời này, ngay cả Hứa Tinh cũng không nói nên lời, đặc biệt là ở trước mặt Lục Thiên Lăng, có những lời bà ta quả thật khó mà nói ra miệng.

Hơn nữa Lục Thiên Lăng cũng không phải là người dễ đối phó, muốn lừa dối ở trước mặt ông ta, khó như lên trời!

Nhưng Hứa Tinh cũng biết rằng với tính cách nhát gan của con trai mình, cho dù có cho mượn mười lá gan, anh cũng không dám làm những chuyện bỉ ổi như vậy với con gái lớn của nhà họ Từ!

Không phải bị người khác xúi giục, thì là bị người khác mưu hại, mới có thể gây ra tai họa lớn như vậy!

Nhưng bây giờ muốn giữ được Lục Tuấn nói thì dễ, chỉ e rằng không bao lâu sau, cả nhà họ Lục cũng sẽ biết được đầu đuôi sự việc này, đến lúc đó, có lẽ ngay cả bà ta cũng bị liên lụy!

"Chị dâu, thật ra Vũ Yên nói cũng rất có lý, thằng Tuấn cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi tham tiền và háo sắc! Thật sự khiến người khác phải lo lắng mà!"

Lục Thiên Lăng chắp hai tay sau lưng, nói với vẻ mặt chế nhạo

Tiêu Chính Văn quay đầu liếc nhìn Lục Thiên Lăng, nụ cười chế nhạo của ông ta, rơi vào tầm mắt của Tiêu Chính Văn, không khỏi khiến Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày lại!

Rõ ràng, ánh mắt của đối phương đã lộ ra một tia sát khí!

Loại cảm giác này vô cùng quen thuộc, nói cách khác, thật ra đối phương cũng là từ thế giới bên ngoài đi vào thánh vực!

Hơn nữa đối phương rõ ràng là đã nhìn thấu được thân phận của Tiêu Chính Văn, nên mới ra tay, trước hết là đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi nhà họ Lục, khiến Tiêu Chính Văn trở thành một con chó chết, sau đó mới từ từ chỉnh đốn!

Thật ra tất cả những võ giả có thể đến được thánh vực đều biết rất rõ luật chơi ở đây.

Chỉ khi kiểm soát được bất kỳ thành phố nào trong thánh vực, mới có tư cách tranh giành khí vận ở Âu Lục!

Đây cũng là một trong những quy tắc trò chơi mà Long Hình đã giải thích cho Tiêu Chính Văn trước khi đi!

Cùng chính vì lý do này, mà lâu đài Versailles vẫn luôn che giấu tin tức thánh vực đã được mở ra với thế giới bên ngoài!

Hơn nữa, bất cứ võ giả nào sau khi đi vào thánh vực, ngay lập tức sẽ nhanh chóng được nâng cao địa vị xã hội của mình, để nhận được thế lực mạnh hơn!

Hơn nữa, hầu hết mọi người sau khi đi vào thánh vực, sẽ từ một võ giả biến thành một người bình thường, mọi người gần như đều cùng một vạch xuất phát!

Đây cũng là lý do vì sao Tiêu Chính Văn lại cảm nhận được một cảm giác áp bức mạnh mẽ từ lối vào!

Cũng chính vì bí mật không thể nói ra này nên Lục Thiên Lăng mới ngay lập tức quyết định gây áp lực lên Tiêu Chính Văn!

Cho dù Tiêu Chính Văn là "Người của mình" của lâu đài Versailles, cũng không có ngoại lệ!

Dù sao thực sự có quá nhiều lợi ích khi có được khí vận của Âu Lục, bất cứ ai cũng không thể ngồi nhìn những lợi ích này bị người khác cướp mất!

Mà Tiêu Chính Văn ngay từ lúc xuất hiện, đã chiếm hết lợi thế.

Là con trai trưởng của nhà họ Lục, chỉ cần Tiêu Chính Văn không chết, thì anh sẽ sớm trở thành gia chủ của nhà họ Lục!

Có thêm sự trợ giúp của Lục Vũ Yên, Tiêu Chính Văn sẽ nhanh chóng trở thành một người có quyền uy cực lớn!

Đến khi đó, muốn loại bỏ Tiêu Chính Văn sẽ khó như lên trời!

"Chú hai, đàn ông ở nhà họ Lục của chúng ta đã ít, nếu đuổi luôn thằng Tuấn ra khỏi nhà, sẽ vô cùng bất lợi cho nhà họ Lục chúng ta đấy! "

Hứa Tinh vốn được sinh ra trong thánh vực, nên hoàn toàn không nhìn ra việc đấu đá ngầm giữa Tiêu Chính Văn và Lục Thiên Lăng!

"Chị dâu, em cũng không muốn đuổi thằng Tuấn đi, nhưng, lần này nó đã gây ra tai họa lớn, nhà họ Lục chúng ta vốn không gánh vác nổi, nếu nhà họ Từ truy cứu trách nhiệm, cả nhà họ Lục sẽ bị nó liên lụy!"

"Đến lúc đó, không những thằng Tuấn sẽ sống phiêu bạt nơi đầu đường xó chợ, mà ngay cả nhà họ Lục cũng sẽ trở thành kẻ ăn xin bên đường đấy!"

Giọng điệu của Lục Thiên Lăng tỏ ra vô cùng thương cảm và luôn miệng thở dài nói.

Lời nói của ông ta lập tức khiến Hứa Tinh không nói nên lời!

"Thế lực của nhà họ Từ ở Thiên Nam vô cùng hưng thịnh, chúng ta nhất định phải đưa ra một lời giải thích thỏa đáng cho nhà họ Từ trong chuyện này, cũng không thể cứ luôn để cho người khác chịu trách nhiệm mỗi khi thằng Tuấn gây rắc rối chứ?"

"Vả lại, nhân chứng và vật chứng đều có đủ, thằng Tuấn vốn không thể thoát khỏi liên quan được!"

Lục Thiên Lăng thấy Hứa Tinh vẫn còn do dự, lại tiếp tục nói thêm.

Nhưng ông ta nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Chính Văn mang theo một tia sát khí dày đặc!

Theo quan điểm của ông ta, e rằng Tiêu Chính Văn đã bị ông ta loại khỏi cuộc chơi khi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra!

Chỉ cần mất đi thân phận người thừa kế của nhà họ Lục, Tiêu Chính Văn chỉ có một con đường chết!

Tuy rằng người đi vào thánh vực, đều là một dạng linh thể, giáng xuống vào cơ thể của người vốn dĩ được sinh ra ở đây, nhưng nếu chết ở thánh vực, thì ngay cả cơ thể gốc cũng sẽ chết theo nó!

Cho dù là cao thủ Nhân Vương cấp chín, cũng chỉ có một kết cục chết!

Mà trong thánh vực, bề ngoài nhìn có vẻ hòa bình yên ả như thế giới bên ngoài, nhưng trên thực tế, đều đang hoạt động những thế lực ngầm.

Chỉ cần Tiêu Chính Văn bị đuổi khỏi nhà họ Lục, Lục Thiên Lăng sẽ có nhiều cách để kết thúc sinh mạng của Tiêu Chính Văn trong một khoảng thời gian ngắn!

"Nhưng… nó không có chút kỹ năng sở trường nào, nó phải sống như thế nào nếu đuổi ra khỏi nhà họ Lục chứ!"

Hứa Tinh lo lắng nói.

Hiểu con không ai bằng mẹ, Lục Tuấn ngày thường nhàn rỗi, thậm chí còn không ăn nổi một bữa no khi không có người hầu hầu hạ!

Hứa Tinh làm sao biết được cuộc đấu đá ngầm giữa Tiêu Chính Văn và Lục Thiên Lăng, bà ta vẫn một mực cho rằng, Tiêu Chính Văn trước mặt chính là con trai quý giá của bà ta, Lục Tuấn!

Là một người mẹ, làm sao bà ta có thể trơ mắt đứng nhìn Lục Tuấn hi sinh vì gia tộc?

"Mẹ! Từ nhỏ đến lớn mẹ đều bao che cho nó! Bây giờ nó gây ra tai họa lớn như vậy, mẹ còn muốn che chở nó sao? Chẳng lẽ mẹ không biết, nếu không có sự ủng hộ của nhà họ Từ, thì nhà họ Lục hoàn toàn không có con đường sống sao?"

"Hơn nữa, nhà họ Lục chúng ta đâu phải chỉ có một mình nó là người thân của mẹ, mẹ cũng phải nghĩ cho chúng con chứ!"

Lời nói của Hứa Tinh vừa dứt, Lục Vũ Yên đã vội vàng khuyên bảo.

"Chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt này, mà muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Lục?"

Tiêu Chính Văn cười khẩy một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hứa Tinh và Lục Thiên Lăng.

Cái gì?

Chuyện nhỏ?

Lục Vũ Yên sửng sốt một hồi, quay lại nói với Tiêu Chính Văn: "Mày có biết những gì mày làm, có ý nghĩa gì không! Mày đang xem thường nhà họ Từ!"

"Nhà họ Từ thì đã sao? Giỏi lắm sao?"

Tiêu Chính Văn bình tĩnh rót một ly trà, sau khi nhấp một ngụm trà, mới thản nhiên nói.

Hứa Tinh nghe xong, vội vàng kéo lấy Tiêu Chính Văn nói: "Tuấn à, đừng nói bừa!"

"Nhà họ Từ giỏi lắm… ư? Ai cho cháu dũng khí nói ra những lời này, cháu có biết, bởi vì hành động ngớ ngẩn của cháu, đã ép nhà họ Lục đi đến bờ vực thẳm không!"

Lục Thiên Lăng đột nhiên chỉ vào Tiêu Chính Văn và lớn tiếng trách mắng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom