• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 401-410

Chương 401: Quỳ xuống dâng trà

Tô Mặc Như ngơ ngác, ngượng ngùng nói: “Nhưng mình thực sự không biết uống rượu…”

Tới giờ phút này, Tô Mặc Như cũng hiểu đây là thế cục mà Triệu Mộng Liên cố tình sắp đặt, mục đích là muốn mai mối cho mình và tên Hàn Khắc Sảng này!

Không ngờ bạn học đại học của mình lại đang bán rẻ tình bạn chỉ để giành lấy thiện cảm của thiếu gia Hàn.

“Hừ! Mình không quan tâm, tối nay cậu không uống cũng phải uống! Nếu không chúng ta không làm bạn nữa!”


Triệu Mộng Liên phẫn nộ, giận dỗi nói.

“Không sao, nếu Mặc Như không biết uống thì chúng ta cũng không cần ép uống”.

Lúc này, Hàn Khắc Sảng dịu dàng cười nói.

“Thiếu gia Hàn, anh vẫn nên gọi tôi là tiểu thư Tô đi! Gọi Mặc Như như vậy, ngoại trừ người thân của tôi ra thì tôi nghe không quen lắm!”


Tô Mặc Như cũng không phải là cô gái đơn thuần, sắc mặt cô ta dần tối sầm lại.

Không hề giữ thể diện cho Hàn Khắc Sảng trước mặt mọi người!

Hàn Khắc Sảng chợt sững sờ, cười gằn nói: “…Tính cách của tiểu thư Tô cũng hơi cao ngạo nhỉ”.

Lúc nói ra những lời này, sắc mặt Hàn Khắc Sảng vô cùng u ám, giống như trời đang sấm chớp mưa bão, khoé mắt cũng loé lên tia rét lạnh, sau đó lặng lẽ ngồi xuống, đôi mắt liếc nhìn Tiêu Chính Văn đang ngồi cạnh Tô Mặc Như, chợt hỏi: “Tiểu thư Tô này, không biết người bạn này của cô đang làm nghề gì vậy?”

Tiêu Chính Văn cau mày, không ngờ lửa lại bén tới chỗ mình.

Mấy cái trò đâm sau lưng này cũng chỉ có mấy tên cậu ấm nhà giàu này mới chơi.

“Làm vệ sĩ cho tập đoàn Đỗ Thị ở Tu Hà”.

Tiêu Chính Văn lên tiếng, lãnh đạm nói.

“Ồ, thì ra là đi làm ở tập đoàn Đỗ Thị, vậy ắt hẳn là nhân tài xuất chúng rồi, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu!”

Hàn Khắc Sảng giả vờ ngưỡng mộ nói, người không hiểu sẽ không nhìn ra sự nịnh nọt và châm chọc của hắn.

“Ha ha! Thiếu gia Hàn, anh đang đùa đấy à? Một tên vệ sĩ nhỏ nhoi cũng có thể khiến anh ngưỡng mộ danh tiếng sao…”

Một nam thanh niên ngồi cùng bàn cất giọng châm biếm.

Thân hình hắn mập mạp, đeo đồng hồ vàng, thịt trên mặt tụ lại một cục, mắt cũng rất nhỏ híp thành một đường, cả người đều ăn diện như muốn nói với người khác bản thân là nhà giàu mới nổi!

Tên mập chết tiệt này đắc ý nghịch đồng hồ Rolex trên cổ tay, thái độ kiêu ngạo liếc nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Nhân tài vệ sĩ này, tôi thấy anh cũng rất biết tiết kiệm, cả người tính tổng cộng lại chưa tới năm trăm tệ đi? Theo tôi thấy thì mức lương cao nhất của tập đoàn Đỗ Thị cũng cỡ bảy tám nghìn tệ? Có thể anh vẫn không biết, công ty mà thiếu gia Hàn mở ở tỉnh, doanh thu một tháng hơn chục triệu tệ! E là cả đời anh cũng kiếm không nổi nhiều tiền như vậy đâu nhỉ?”

“Ha ha ha ha ha…”

Tên mập chết tiệt vừa nói xong thì mọi người trong phòng bao đều cười ồ lên, đặc biệt là Triệu Mộng Liên cười cực kỳ lố!

Sắc mặt Tô Mặc Như chợt trở nên lạnh lùng!

Hôm nay cô ta dẫn Tiêu Chính Văn tới là muốn đối phó với Lục Chi Hàng, không ngờ đột nhiên lại lòi ra thiếu gia Hàn, việc này khiến cô ta trở tay không kịp.

Càng khiến cô ta khó chịu hơn là những người này lại đang nhắm vào Tiêu Chính Văn.

Cô ta áy náy nhìn Tiêu Chính Văn nhưng lại phát hiện anh đang dửng dưng nói chuyện điện thoại, tên lưu trong danh bạ lại là “Vợ”!

Vãi chưởng!

Tới lúc này rồi mà anh ta còn có tâm trạng nói chuyện với vợ mình sao?

Tô Mặc Như hơi cạn lời.

Nhiều người đang cười nhạo Tiêu Chính Văn, cũng tựa như chế nhạo Tô Mặc Như, nếu là cô ta thì tuyệt đối không nhẫn nhịn nổi!

Tô Mặc Như là một trong bốn bông hoa bá vương của tỉnh vậy mà lại bị mấy tên cậu ấm nhà giàu không biết từ đâu tới mỉa mai, nếu như chuyện này truyền tới tỉnh thì cô ta sẽ rất mất mặt!

Thế nên Tô Mặc Như đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn mọi người, nói với Tiêu Chính Văn và Lâm Lập Hàm: “Chúng ta đi thôi!”

Nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người, Tiêu Chính Văn lại im lặng cất điện thoại, khoanh tay, nhún vai cười nói: “Không cần sốt ruột thế đâu tiểu thư Tô, tới rồi thì phải ăn cho no rồi về. Nhà tôi không có đồ ăn…”

Câu nói này khiến mọi người trong phòng bao đều sững sờ!

“Trong nhà không có đồ ăn? Ha ha ha, quả nhiên là nhân tài mà! Không biết sao tiểu thư Tô lại quen được người bạn như này, cũng khiến cánh đàn ông chúng tôi mất mặt quá rồi đấy!”

Lúc này, Hồ Chí Bằng lên tiếng.

Hắn hiểu rõ tâm tư của Hàn Khắc Sảng với Tô Mặc Như nên mới lợi dụng thời cơ giúp Hàn Khắc Sảng đả kích Tiêu Chính Văn, những lời như này cũng xem như bản thân đã cho Hàn Khắc Sảng một ân tình!

Nói không chừng sau này còn có thể làm ăn với nhà họ Hàn ở tỉnh!

“Ha ha ha! Buồn cười chết mất!”

Mọi người lại cùng nhau cười vang!

“Ôi, Chí Bằng, cậu không được nói vậy chứ! Nhìn loại nghèo hèn như này, tiết kiệm cũng đúng thôi. Suy cho cùng, có thể tới đây ăn cơm đều không phải người bình thường, ăn một bữa là đủ để chém gió cả đời rồi!”

Tên béo chết tiệt đang mỉa mai cười ha hả.

Tuy nhiên!

Tiêu Chính Văn lại thản nhiên liếc nhìn bọn họ như đang nhìn một lũ hề, chẳng thèm để bụng.

Sắc mặt Tô Mặc Như càng trở nên khó coi hơn, phẫn nộ hét lên: “Đủ rồi! Mấy người đối xử với bạn tôi như vậy sao?”

“Mặc Như, cậu đừng tức giận mà. Bọn mình cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, cậu nói xem, sao cậu lại có thể kết bạn với loại người vô dụng như này vậy? Còn là vệ sĩ trông cửa, có khác gì với chó canh cửa đâu? Thật mất mặt! Dù sao cậu cũng là tiểu thư của nhà họ Tô ở tỉnh, như này chẳng phải quá mất mặt rồi sao? Hơn nữa thiếu gia Hàn có chỗ nào không tốt, vừa đẹp trai, lại có tiền, sự nghiệp cũng thành đạt như thế, có biết bao nhiêu cô gái ngưỡng mộ thiếu gia Hàn nhưng đều không thể lọt vào mắt anh ấy! Cậu là người đầu tiên, chắc là cậu hiểu ý của mình rồi chứ?”

Triệu Mộng Liên cứ mở miệng nói muốn tốt cho Tô Mặc Như, lúc nào cũng hạ thấp Tiêu Chính Văn, đề cao Hàn Khắc Sảng.

“Ha ha, muốn tốt cho mình sao? Muốn tốt cho mình mà lại sỉ nhục bạn mình thế này à?”

Tô Mặc Như tức giận, sắc mặt hoàn toàn lạnh tanh, cầm lấy túi xách lạnh lùng nói: “Tô Mặc Như tôi muốn kết bạn với người như nào cũng không cần người khác khoa tay múa chân! Trong mắt tôi, Tiêu Chính Văn còn mạnh hơn bè lũ cậu ấm chỉ biết ăn bám bố mẹ mấy người!”

Câu này xem như đã hoàn toàn đắc tội với đám cậu ấm nhà giàu trong phòng bao, sắc mặt mỗi người đều trở nên u ám, không phục!

“Còn cậu, Triệu Mộng Liên, sau này chúng ta không cần liên lạc nữa!”

Tô Mặc Như lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Mộng Liên rồi nói.

Tình bạn nhiều năm của hai người ngày hôm nay xem như hoàn toàn tan vỡ!

“Cậu… Thật tức chết mình mà! Mình chỉ muốn tốt cho cậu!”

Triệu Mộng Liên khoanh tay thở hổn hển, vô cùng tức giận.

Cô gái bị thiếu gia Hàn để ý thì còn có thể chạy được sao?



Ngây thơ!

Lúc này, câu nói Hàn Khắc Sảng lại phá vỡ bầu không khí gượng gạo lúng túng.

“Tiêu Chính Văn phải không? Hay anh thử suy nghĩ đến công ty tôi làm việc đi? Tháng sau tôi định mở công ty chi nhánh ở Tu Hà, nếu anh muốn thì tôi có thể cho anh vị trí giám đốc bộ phận, về mức lương thì khoảng hai mươi nghìn tệ. Suy cho cùng anh cũng là bạn của tiểu thư Tô, quyền lợi như này tôi vẫn có thể làm được”.

Hàn Khắc Sảng thản nhiên lên tiếng, nâng ly rượu trong tay, nở nụ cười châm biếm, nói: “Anh suy nghĩ cho kỹ, cơ hội như này không phải ai cũng có đâu, nếu nghĩ kỹ rồi thì lại đây quỳ xuống, nâng rượu cảm ơn tôi đi”.

Nói xong, Hàn Khắc Sảng tỏ vẻ vô cùng ngạo mạn.

Hắn muốn Tô Mặc Như và Tiêu Chính Văn thấy rõ hắn có quyền lực đến mức nào!

Dựa hơi bố mẹ thì có gì không tốt chứ?

Có tiền là được!

Biết bao nhiêu người chỉ ước gì nịnh hót mình cơ mà?

Với mức lương hai mươi nghìn tệ, tên Tiêu Chính Văn vẫn phải qua đây nịnh bợ mình như một con chó thôi!

Tô Mặc Như cũng hiểu rõ, trên đời này chỉ cần là người thì đều có thể vì tiền bạc và quyền lực mà khom lưng quỳ gối!

Nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn lại lạnh lùng cất tiếng: “Thiếu gia Hàn phải không? Vậy tôi cũng cho anh một cơ hội, qua đây quỳ xuống, nâng trà xin lỗi, tôi sẽ bỏ qua những lời vô lễ vừa nãy của anh!”
Chương 402: Không biết tự lượng sức mình

Quỳ xuống dâng trà nhận lỗi?

Vãi chưởng!

Tất cả mọi người hít sâu một hơi, ánh mắt cực kì kinh ngạc liếc nhìn Tiêu Chính Văn!

Tên này có phải bị điên rồi không?


Dám bảo Hàn Khắc Sảng quỳ gối dâng trà nhận lỗi?

Đây không phải là tìm cái chết sao?

Sắc mặt Hàn Khắc Sảng cũng lập tức trở nên u ám!

Hắn lớn như thế này, đây là lần đầu tiên có người bảo hắn quỳ xuống xin lỗi!


Quá ngông cuồng!

“Thằng kia, có phải mày không biết chữ “chết” viết thế nào phải không? Dám ra lệnh cho thiếu gia Hàn quỳ xuống xin lỗi? Mày cũng không nhìn lại bản thân là cái loại gì! Mày ngay cả tư cách làm con chó chạy vặt của thiếu gia Hàn còn không có, mà cũng dám ở đây phát ngôn bừa bãi, đúng là không biết tự lượng sức mình!”

Hồ Chí Bằng lúc trước châm biếm Tiêu Chính Văn cũng lập tức đứng lên, tức giận đập bàn quát mắng Tiêu Chính Văn!

Những lời này, Hàn Khắc Sảng có thể không nói được, nhưng hắn thì có thể!

Tiêu Chính Văn cười khẩy, ánh mắt u ám liếc nhìn Hồ Chí Bằng nói: “Ồ, vậy sao? Thảo nào vừa nãy tôi cứ nghe thấy tiếng chó sủa, thì ra anh chính là con chó chạy vặt của thiếu gia Hàn”.

Soạt!

Mọi người lại lần nữa hít vào một hơi khí lạnh!

Hồ Chí Bằng tức giận đến mức mặt đỏ bừng, cực kì căm phẫn trừng mắt liếc xéo Tiêu Chính Văn, quát mắng: “Mày… mày muốn chết à?”

Hắn không tin, một tên nhà quê, một tên vệ sĩ đứng canh cửa lại có thể dám coi trời bằng vung như vậy!

Hắn vừa muốn xông lên đánh Tiêu Chính Văn một trận, thì bị Hàn Khắc Sảng ở bên cạnh kéo lại.

“Được rồi, được rồi, mọi người đều tới đây để vui vẻ, không cần thiết phải tức giận vì chuyện nhỏ nhặt này”.

Hàn Khắc Sảng cũng rất biết làm người, hắn lập tức vỗ vỗ tay, nâng ly nói: “Nào, mọi người cạn một ly, kính chúc Mộng Liên mãi mãi tuổi mười tám!”

Mọi người nghe xong, cũng cùng nhau đứng dậy nâng ly, duy chỉ có Tiêu Chính Văn, Tô Mặc Như và Lâm Lập Hàm là không đứng dậy.

Còn có Lục Chi Hàng đã uống say cũng không đứng dậy.

Hắn đã uống quá nhiều, say đến mức ngất xỉu.

Lúc này Tô Mặc Như rất tức giận, hôm nay cô ta đến đây không phải để bị bắt nạt, nếu không phải lo lắng sẽ liên lụy tới Tiêu Chính Văn thì cô ta đã sớm trở mặt với mấy người này!

Lâm Lập Hàm vẫn một mực ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ.

Mặc dù cô ta ăn mặc rất phong cách và thời thượng, nhưng từ lúc bước vào cửa, ngoại trừ giới thiệu bản thân thì cô ta cũng không nói thêm một câu nào.

Bởi vì, cô ta biết tính cách của Tô Mặc Như.

Hơn nữa, cô ta cũng không quen thân với đám người ở đây lắm nên chỉ im lặng ngồi quan sát.

Cô ta biết rõ, những người này đắc tội Tô Mặc Như thì sẽ không có kết quả tốt.

Tô Mặc Như là một trong bốn bông hoa bá vương ở tỉnh, có biết bao cậu ấm nhà giàu đã tranh giành để muốn có được cô ta.

Nếu so sánh những cậu ấm nhà giàu trong phòng bao với đám thiếu gia con nhà giàu có ở tỉnh, thì khác nào múa rìu qua mắt thợ, không đáng nhắc đến!

Nhớ tới cảnh tượng trước kia, Lâm Lập Hàm không khỏi có chút thương cảm, tự uống một mình vài ly.

Cô ta đã rời khỏi tỉnh, rời khỏi gia đình đó, một mình lưu lạc ở Tu Hà đã ba năm nay.

Đương nhiên Tiêu Chính Văn đã chú ý đến sự thay đổi trên gương mặt Lâm Lập Hàm, anh muốn nói vài câu thì Hàn Khắc Sảng bên kia đã lên tiếng

“Sao thế, tiểu thư Tô và hai vị đây, đều không định nể mặt tôi sao?”

Ánh mắt Hàn Khắc Sảng hết sức nham hiểm, lạnh lùng liếc nhìn Tô Mặc Như, giọng nói cũng trở nên lạnh tanh.

Từ trước đến giờ hắn chưa từng bị mất mặt như thế, liên tiếp bị người ta vả vào mặt!

Điều này khiến Hàn Khắc Sảng rất không thoải mái!

Nếu ở tỉnh thì hắn đã sớm dùng mạng lưới quan hệ của mình bắt trói Tô Mặc Như đưa đi, sau đó đưa vào khách sạn, điên cuồng đè dưới thân, khiến người phụ nữ kiêu ngạo này phải quỳ xuống cầu xin tha, cũng để cô ta hiểu rõ thế nào mới là đàn ông thật sự!

“Nể mặt anh? Mặt mũi anh lớn lắm sao?”

Không đợi Tô Mặc Như lên tiếng, Tiêu Chính Văn khẽ nhướng mày, ánh mắt hiện lên sự lạnh lùng từ trong xương cốt, lạnh lùng nói: “Thiếu gia Hàn, tiểu thư Tô không hề muốn nói chuyện với anh, tại sao anh vẫn không biết xấu hổ mà đeo bám thế? Anh là con chó chỉ biết theo đuôi người khác sao?”

“…”

Ầm!

Mọi người xôn xao!

Vẻ mặt của mọi người bỗng đanh lại, liếc nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt không thể tin được!

Trời ạ!

Chắc chắn anh ta là bị điên rồi!

Dám mắng cả Hàn Khắc Sảng, mắng anh ta là con chó theo đuôi?



Bọn họ đều nghi ngờ tai mình nghe nhầm!

Nhưng đồng thời, bọn họ cũng đang cười thầm trong lòng, nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt vui mừng khi người khác gặp họa!

Tên này xong đời rồi!

Hết lần này tới lần khác đắc tội với Hàn Khắc Sảng, e là hôm nay không thể bước ra khỏi căn phòng này!

Rất có khả năng anh ta bị đánh gãy chân tay, ném từ trên tầng xuống!

Sắc mặt Hàn Khắc Sảng cũng trở nên u ám đến cực điểm, trong mắt lóe lên sát khí lạnh tanh, nhìn Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn! Tao đã nhẫn nhịn mày lâu lắm rồi! Mày đang khiêu khích sự kiên nhẫn của tao sao?”

Từ trước đến giờ chưa từng có ai dám nhục mạ hắn như vậy!

Hàn Khắc Sảng nổi giận đùng đùng, cơn lửa giận trong lồng ngực bốc cháy ngùn ngụt!

Nếu không phải vì giữ hình tượng thì hắn đã sớm tung nắm đấm vào Tiêu Chính Văn!

“Thiếu gia Hàn! Tên Tiêu Chính Văn này quá vênh váo rồi! Không coi anh ra gì! Ăn mặc thì như tên nhà quê, mồm lại thối như thế! Cũng không nhìn lại bản thân là cái thá gì!”

Hồ Chí Bằng vừa bị Tiêu Chính Văn chọc giận, cũng lại đứng bật dậy, phẫn nộ nói: “Thiếu gia Hàn! Tôi thấy hắn không muốn sống nữa rồi, chúng ta xử lý hắn, bắt hắn phải quỳ xuống xin lỗi đi!”
Chương 403: Không phục à?

Sắc mặt Hàn Khắc Sảng vô cùng u ám, hai mắt toát ra sát khí lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn! Tao cũng không ngại nói cho mày biết, hôm nay, tao chỉ đến đây vì Tô Mặc Như! Nếu mày thức thời thì mau chóng quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao, sau đó cút khỏi chỗ này! Nếu không mày sẽ phải chịu đòn rất thê thảm!”

Hàn Khắc Sảng hắn không phải là người dễ bị bắt nạt, mặc kệ cho người muốn làm gì thì làm, nếu hắn nổi giận thì chuyện gì hắn cũng dám làm!

Hơn nữa, Hàn Khắc Sảng vốn dĩ là con nhà luyện võ, ngày thường tập luyện không ít, đồng thời cũng là một cao thủ Taekwondo đai đen!

Càng đáng sợ hơn là nhà họ Hàn còn mở võ đường ở tỉnh!

Trong võ đường có hơn ba trăm đệ tử!

Mỗi người đều đều có khả năng một đòn đánh chết tên vệ sĩ thối tha Tiêu Chính Văn!

Võ đường của nhà họ Hàn là võ đường hạng nhất hạng nhì ở tỉnh, còn có ba vị cao thủ cấp binh vương đã giải ngũ đang làm huấn luyện viên.

Ông chủ của võ đường là gia chủ nhà họ Hàn, bố của Hàn Khắc Sảng, một cao thủ quân vương chuẩn cấp một sao!

Có thể nói, ông ta là đại sư của giới võ thuật ở tỉnh!

Đắc tội với Hàn Khắc Sảng tương đương với việc đắc tội với nhà họ Hàn ở tỉnh, chết là cái chắc!

Lúc này, Hàn Khắc Sảng nổi giận, người cùng bàn đều tránh còn không kịp, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trong phòng bao hạ thấp xuống mười mấy độ!

Tiêu Chính Văn bình tĩnh liếc nhìn hắn, anh định đứng dậy, đột nhiên bị Tô Mặc Như giữ lại.

Tô Mặc Như cũng lo lắng Tiêu Chính Văn sẽ làm ra chuyện gì đó quá đáng, lần trước cô ta đã chứng kiến cảnh anh dạy dỗ đám người Lục Chi Hàng, tên này một khi mất kiểm soát thì sẽ bất chấp hậu quả!

Tiêu Chính Văn mỉm cười, vỗ vào vai của Tô Mặc Như, nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng, tôi biết chừng mực. Chỉ là đối phó với mấy cậu ấm con nhà giàu thôi mà, giống dọn rác thôi”.

Kiêu ngạo!

Cực kì kiêu ngạo!

Hàn Khắc Sảng điên tiết!

Hắn nhìn Tiêu Chính Văn bước về phía mình, nhướng mày, lạnh lùng cười nói: “Sao nào, xem bộ dạng này của mày, là không phục đúng không? Vẫn còn muốn đánh nhau với tao ư?”

Ngạo mạn thì nhất định phải trả giá đắt!

Hàn Khắc Sảng rất tự tin với thực lực của bản thân!

Trước đây, hắn dựa vào phong độ của bản thân khi so tài trên võ đài đã giành được không ít sự sùng bái của phụ nữ.

Ngày hôm nay lại vừa khéo!

Tên Tiêu Chính Văn này lại không tự lượng sức mình tự tìm đến cái chết, vậy thì Hàn Khắc Sảng cũng không ngại thể hiện sức mạnh của bản thân, cũng vừa hay để Tô Mặc Như nhìn cho rõ, thế nào mới gọi là đàn ông đích thực!

Hơn nữa, đối phó với tên vệ sĩ thối tha Tiêu Chính Văn có vẻ không chịu nổi một đòn này thì hắn hoàn toàn không cần dùng hết sức lực!

Lấy trứng chọi đá, không tự lượng sức mình!

Hàn Khắc Sảng không khỏi siết chặt nắm đấm, phát ra tiếng “rắc rắc”!

“Phù!”

Âm thanh xé trong không gian!

“Đi chết đi!”

Hàn Khắc Sảng giáng một cú đấm giận dữ lên mặt Tiêu Chính Văn, ánh mắt đằng đằng sát khí!

Trong mắt tất cả mọi người ở đây, rõ ràng cú đấm này hết sức mạnh mẽ!

Đây chính là thực lực của Hàn Khắc Sảng sao?

Không hổ là cao thủ Taekwondo đai đen!

Nhà họ Hàn ở tỉnh quả nhiên lợi hại!

Cú đấm này chắc là có thể đánh chết một con trâu?

Trong lúc mọi người kinh ngạc thán phục, Hàn Khắc Sảng cũng nhếch mép, vẻ mặt dữ tợn như thể hắn đã nhìn thấy cảnh cú đấm của mình đánh Tiêu Chính Văn chảy máu mũi, sau đó đối phương quỳ xuống đất xin tha thứ!

Tuy nhiên, nằm ngoài suy tính của mọi người!

Tiêu Chính Văn vẫn giữ tư thế bình tĩnh, hai tay đút túi quần!

Vãi!

Làm màu quá rồi đấy nhỉ?

Đây không phải là muốn chết sao?

Chẳng lẽ hắn muốn giữ hình tượng trước mặt Tô Mặc Như?

Ha ha!

Hắn cũng không nhìn xem đối phương là ai!

Hàn Khắc Sảng chính là quán quân vô địch ba năm liên tiếp giải đấu tay không!

Đám người Triệu Mộng Liên, Hồ Chí Bằng cũng đang nhếch mép cười chế nhạo, như thể đã đoán được cảnh tiếp theo…

Nhưng đúng lúc này, Tiêu Chính Văn ra tay!

Anh tung nắm đấm nghênh đón!

Thấy cảnh tượng này, ánh mắt Hàn Khắc Sảng dữ tợn, nhếch mép cười khinh bỉ!

Muốn chết à?

Còn dám đánh trả, đúng là tự chuốc lấy thất bại!

“Bịch!”

Ngay lúc đó, một tiếng động lớn vang vọng khắp phòng bao!

Hai nắm đấm va vào nhau giữa không trung!

“Răng rắc!”



Hình như còn có tiếng xương gãy!

Những người đứng sau Hàn Khắc Sảng đều nhếch mép cười khẩy, bọn họ biết, Tiêu Chính Văn chết chắc rồi!

Cánh tay của tên này chắc chắn đã gãy!

Con đàn bà đê tiện Triệu Mộng Liên còn tỏ vẻ đau lòng nói với Tô Mặc Như: “Cậu có nghe thấy gì không? Đó chẳng phải là tiếng xương gãy sao? Thật đáng thương…”

Nhưng.

Cảnh tượng tiếp theo lại khiến tất cả mọi người kinh ngạc không thốt nên lời!

Bởi vì, Hàn Khắc Sảng đột ngột lùi lại vài bước, hơn nữa, cánh tay hắn đã bị cong vẹo chín mươi độ!

Trên mặt có vô số sự tự tin của hắn lúc trước giờ đây chỉ còn lại sự kinh hoảng và run sợ, sắc mặt tái mét!

Dường như năm ngón tay của hắn bị gãy rồi!

Đau đớn thấu tim gan khiến Hàn Khắc Sảng không nhịn được kêu rên thảm thiết!

Còn Tiêu Chính Văn vẫn mảy may không làm sao đứng yên tại chỗ, vung vẩy nắm đấm, tỏ vẻ như đang gãi ngứa nói: “Chỉ có thế thôi à? Tôi thấy cũng bình thường thôi”.

Ầm!

Nửa câu còn lại của Triệu Mộng Liên bị nghẹn lại cổ họng, hai mắt chết lặng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, trong lòng cô ta đã sớm kinh ngạc không thôi!

“A! Tay của tao! Mày muốn chết à?”

Hàn Khắc Sảng tức giận, ôm lấy cánh tay mình, không còn khí thế của một thiếu gia lúc trước nữa!


Chương 404: Không biết điều
Lúc này Hàn Khắc Sảng hoàn toàn chết lặng!
Hắn không tài nào tin được, hắn lại không thắng nổi Tiêu Chính Văn trước mặt!
Cú đấm này của hắn, lại có thể thua thảm hại, thậm chí là năm ngón tay đều bị bẻ gãy!
Hắn là quán quân vô địch giải đấu tay không của tỉnh ba năm liền, là thiếu gia nhà họ Hàn ở tỉnh có truyền thống võ thuật, thực lực của hắn không thể coi thường!
Nhưng!
Tiêu Chính Văn chỉ cần dùng một đòn nhẹ nhàng đã khiến tay hắn bị gãy, hơn nữa bản thân không hề bị thương vẫn đứng yên tại chỗ, dáng vẻ bình tĩnh!
Điều này khiến Hàn Khắc Sảng cực kì kinh sợ và giận dữ.
Lúc này, Tiêu Chính Văn tiến lên một bước, từng bước từng bước đi về phía Hàn Khắc Sảng, khí thế trên người đột nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ, ánh mắt cũng hết sức lạnh lùng bá đạo!
“Thằng khốn! Mày… Mày muốn làm gì? Tao là thiếu gia nhà họ Hàn ở tỉnh! Bố tao là Hàn Lôi Long! Nếu mày dám làm gì tao, bố tao và cả nhà họ Hàn sẽ không tha cho mày! Bao gồm cả họ nhà mày!”
Lúc này Hàn Khắc Sảng rõ ràng đã sợ hãi, hắn lùi về sau mấy bước, tức giận gào mồm lên!
Bởi vì, hắn nhìn ra được sát khí và sự lạnh lùng từ trên khuôn mặt của Tiêu Chính Văn!
Loại sát khí này, hắn chỉ từng thấy từ trên người bố hắn mà thôi!
Không!
Chính xác mà nói, sát khí trên người Tiêu Chính Văn còn mạnh mẽ hơn bố hắn gấp vạn lần!
Sao có thể chứ?
Bố hắn là một trong những người đại diện của giới võ thuật, là một đại sư, còn là cường giả quân vương chuẩn cấp một sao!
Nhưng Tiêu Chính Văn trước mắt, mang lại cho hắn cảm giác như một vị sát thần!
Lúc này, tất cả những người trong phòng bao đều bị khí thế trên người Tiêu Chính Văn trấn áp!
Sau khi Triệu Mộng Liên phản ứng lại, lập tức đứng lên chỉ thẳng mặt Tiêu Chính Văn nói: “Anh điên rồi! Thiếu gia Hàn là người mà một tên vệ sĩ thối tha như anh có thể chọc vào sao? Anh muốn chết đúng không? Còn làm liên lụy bọn tôi, anh có biết không hả?”
“Quá láo xược! Thiếu gia Hàn là người có thể bóp chết anh chỉ bằng một tay, anh còn dám động tay động chân với thiếu gia Hàn à?”
“Không tự lượng sức mình! Mau quỳ xuống xin lỗi thiếu gia Hàn, nếu không hôm nay anh đừng hòng bước ra khỏi phòng bao này!”
“..”.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều phản ứng lại, hùng hùng hổ hổ, nhao nhao mắng chửi Tiêu Chính Văn, xem ra ai cũng cho rằng hành vi vừa nãy của Tiêu Chính Văn là muốn chết!
Nhưng.
Tiêu Chính Văn bình tĩnh lắc đầu, đứng trước mặt Hàn Khắc Sảng, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.
Hàn Khắc Sảng lập tức như chim sợ cành cong, từng giọt mồ hôi lớn trên trán chảy ròng ròng.
Hắn hiểu rõ thực lực của bản thân, vậy nên, lúc này hắn càng hiểu rõ thực lực của Tiêu Chính Văn!
“Mày… Mày rốt cuộc muốn làm gì? Đừng cho rằng mày chiếm được ưu thế mà tưởng không ai địch nổi! Vừa nãy tao… tao chỉ là sơ ý thôi!”, Hàn Khắc Sảng run rẩy nói, muốn cố gắng dọa Tiêu Chính Văn!
Chỉ tiếc rằng, biểu cảm của hắn đã bán đứng sự sợ hãi và căng thẳng của hắn.
Từ trước đến nay Hàn Khắc Sảng chưa từng sợ hãi và hoảng hốt như vậy, người đàn ông trước mặt mang đến cho hắn một cảm giác không chân thực, như thể hắn đang đối mặt với thần chết đến từ địa ngục, khiến cả linh hồn hắn run rẩy.
“Thiếu gia Hàn, đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh thôi”.
Tiêu Chính Văn nhấc tay, nhẹ nhàng vỗ lên vai Hàn Khắc Sảng, nhếch mép cười khẩy.
“Chúng ta có gì để nói đâu chứ! Cút ra!”
Hàn Khắc Sảng sững sờ, sau đó hét lên một tiếng giận dữ, hất thẳng cánh tay Tiêu Chính Văn ra!
Tiêu Chính Văn nhún vai, quay đầu nhìn Tô Mặc Như nói: “Cô xem, anh ta không chịu nói chuyện, đúng là không biết điều”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn lại quay đầu nhìn Hàn Khắc Sảng, lúc này, trong mắt anh đã lộ ra sát khí ngút trời!
Ánh mắt này dọa Hàn Khắc Sảng run lẩy bẩy, ấp a ấp úng quát lên: “Mày… Mày muốn làm gì?”
“Làm gì à? Vừa nãy tôi đã cho anh một cơ hội quỳ xuống dâng trà, xin lỗi tôi vì tội bất kính của anh!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, đồng thời tát “bốp” một cái, âm thanh vang vọng khắp phòng bao khiến ai nấy đều kinh hãi.
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Tên Tiêu Chính Văn này lại dám ra tay đánh Hàn Khắc Sảng!
Đúng là không muốn sống nữa rồi!
“Tô Mặc Như! Chắc chắn bạn của cậu bị điên rồi! Điên rồi! Anh ta lại dám đánh thiếu gia Hàn? Đây là tự tìm đường chết mà”.
Đồng thời, Triệu Mộng Liên hít sâu vào một hơi khí lạnh, nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt kinh ngạc, nói với Tô Mặc Như: “Mau ngăn bạn của cậu lại! Anh ta coi trời bằng vung quá rồi, không chỉ hại bản thân mà còn liên lụy đến mọi người! Nhà họ Hàn là thế gia võ thuật của tỉnh, thế lực không thể coi thường! Chỉ cần một câu nói của nhà họ Hàn, tất cả chúng ta đều coi như xong!”
“Câm miệng!”
Tô Mặc Như lạnh lùng quát một tiếng, trừng mắt liếc xéo Triệu Mộng Liên, dọa cô ta câm như hến.
Sắc mặt Tô Mặc Như lập tức cũng trở nên tái mét, trong lòng hơi hoảng loạn.
Tiêu Chính Văn vì mình mà đắc tội với Hàn Khắc Sảng, cũng chính là đắc tội với nhà họ Hàn.
Lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì thì đây là trách nhiệm của mình.
Nghĩ như vậy, Tô Mặc Như hơi lo lắng, vừa muốn bước lên ngăn cản nhưng bị Lâm Lập Hàm bên cạnh giữ lại.
“Chị à, chị làm gì vậy?”
“Ngồi yên một chỗ, chị cảm thấy Tiêu Chính Văn này không phải người đơn giản, sẽ không làm những chuyện không có đầu óc, trước tiên cứ xem đã, đợi lát nữa nói sau”.
Lâm Lập Hàm cười nhạt, ánh mắt lúc nhìn về Tiêu Chính Văn càng thêm tò mò.
Người đàn ông này đúng là càng lúc càng thần bí.
Rốt cuộc anh ta có thế lực và bản lĩnh như thế nào mới dám ra tay với Hàn Khắc Sảng – một trong bốn thiếu gia ở tỉnh như vậy chứ?
Là nhà họ Hàn ở tỉnh đấy!
Mà ở bên này, Hàn Khắc Sảng bị tát nghiêng đầu, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa nói lên lời.
Đợi lúc phản ứng lại, hắn tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, phẫn nộ hét lên: “Mày muốn chết à? Mày sẽ phải trả giá đắt cho cái việc mày làm lúc nãy! Tao sẽ diệt cả họ nhà mày!”
Từ lúc hắn sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn bị vả vào mặt ngay trước mặt mọi người!
Hắn tức giận và căm phẫn!

“Trả giá?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười khẩy, chẳng thèm để ý đáp: “Vậy tôi muốn xem thử, thiếu gia Hàn có thể bắt tôi trả giá thế nào”.
“Được được được! Đây đều là do mày tự chuốc lấy”.
Hàn Khắc Sảng điên tiết đến mức cả người run lẩy bẩy, cầm điện thoại gọi một cuộc, tức giận nói: “Mau đến đây cho tao! Ông đây bị người đánh trên địa bàn của mày!”
“Anh ta tiêu rồi, thiếu gia Hàn tức giận thật rồi! Tô Mặc Như, cậu xem bạn cậu đã làm ra chuyện tốt gì kìa!”
Triệu Mộng Liên mở miệng là trách móc oán hận, ánh mắt tràn đầy sự hoảng loạn.
Tô Mặc Như chỉ lạnh lùng liếc xéo, phớt lờ cô ta.
Điều này khiến Triệu Mộng Như rất tức giận, trong lòng thầm nguyền rủa, không phải chỉ xinh đẹp một chút thôi sao, tỏ ra kiêu căng cái gì chứ! Lát nữa người của thiếu gia Hàn tới, xem cậu còn có thể bình tĩnh được như vậy hay không!
“Tiêu Chính Văn! Bây giờ mày nhận lỗi còn kịp! Chỉ cần mày quỳ xuống, dập đầu xin lỗi tao, sau đó tự chặt đứt hai cánh tay thì tao có thể nể mặt tiểu thư Tô mà tha cho mày một lần! Nếu không, đợi người của tao đến thì mày sẽ phải lết từ chỗ này ra ngoài! Đây chính là lời khuyên cuối cùng tao dành cho mày!”
Khuôn mặt Hàn Khắc Sảng đằng đằng sát khí lạnh tanh, nhếch mép cười khẩy.
Từ lúc gọi điện thoại, hắn đã lấy lại lòng tin!


Chương 405: Muốn tôi tha cho anh sao?
Tuy nhiên.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Hàn Khắc Sảng, nhếch môi cười, nói: “Vậy tôi sẽ chờ”.
Sau đó, anh lại ngồi xuống bên cạnh Tô Mặc Như.
“Anh thật sự không sợ sao? Hàn Khắc Sảng là thiếu gia của nhà họ Hán ở tỉnh. Nhà họ Hàn này là thế gia võ thuật ở tỉnh đó. Ở võ đường do nhà họ mở, có hơn ba trăm học trò, ngoài ra còn có hai vị huấn luyện viên cấp binh vương”.

Tô Mặc Như lo lắng nói: “Còn có Hàn Lôi Long, ông ta là một trong những đại sư võ thuật hàng đầu của tỉnh, thực lực của ông ta hình như cũng phải ngang hàng với cấp quân vương…”
Hai huấn luyện viên cấp quân vương.
Một ông bố với sức mạnh của một quân vương.
Thực lực như vậy trong mắt người thường, quả thực là vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn thì anh không sợ hãi chút nào!
“Sao? Cô lo lắng cho tôi à?”, Tiêu Chính Văn nhướng mày trêu đùa.
Có những lúc Tiêu Chính Văn phát hiện ra Tô Mặc Như khá buồn cười, nên anh thản nhiên trêu chọc, coi như một cách giải tỏa bầu không khí căng thẳng.
Nghe vậy Tô Mặc Như sửng sốt, sau đó bĩu môi: “Ai lo lắng cho anh chứ? Tôi chỉ… chỉ muốn nói cho anh biết là đừng có chọc vào nhà họ Hàn này! Bây giờ anh gặp rắc rối rồi đấy!”
“Ừ”, Tiêu Chính Văn thờ ơ đáp, anh cầm đũa lên, bắt đầu dùng bữa.
Chủ yếu là anh thực sự đói.
Nhìn thấy cảnh này, những người khác trong phòng bao rất tức giận!
Đặc biệt là Hàn Khắc Sảng, mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt lạnh tanh!
Tên Tiêu Chính Văn này ngang ngược quá nhỉ?
Không bao lâu sau, cửa phòng bao bị đá thật mạnh, mở ra, kèm theo đó là một tiếng gầm rú: “Dám ra tay với thiếu gia Hàn, là thằng nào muốn tìm đường chết thế?”
Ngay sau đó, một người đàn ông xăm mình lực lưỡng xông vào từ ngoài cửa cùng với bảy tám tên côn đồ, vẻ mặt hung tợn, lạnh lùng!
Trông đám người này không khác gì băng đảng xã hội đen trong các bộ phim Hồng Kông, thực sự đáng sợ, trong tay còn đang cầm vũ khí nguy hiểm như dao!
Kể từ khi bọn chúng xuất hiện, đám người Hàn Khắc Sảng ở trong phòng bao đều đứng dậy, vẻ mặt đầy phấn khích, hứng khởi!
Nhất là Hồ Chí Bằng trước đó không ngừng chửi mắng Tiêu Chính Văn, ngay lập tức nhảy cẫng lên, hét lên vui mừng: “Tới rồi, tới rồi! Hoá ra là anh Khải, Vương Khải! Ha ha ha, lần này Tiêu Chính Văn chết chắc rồi! Anh Khải là đại ca dẫn đầu trong khu này đấy, thủ đoạn ra tay tàn nhẫn lắm!”
Khóe miệng Hàn Khắc Sảng cũng nhếch lên, để lộ nụ cười lạnh lùng, hắn chỉ vào Tiêu Chính Văn đang ngồi, sau đó nói với đám người Vương Khải đang xông vào, ra lệnh: “Vương Khải! Bẻ gãy tay chân của tên này cho bổn thiếu gia, rồi ném hắn ra khỏi đây!”
Bây giờ, hắn đã có đủ tự tin!
Có Vương Khải ở đây, hắn không tin hắn không dẹp yên được chuyện này!
Vương Khải cũng rung vai, tràn đầy khí thế mạnh mẽ, lạnh lùng nói: “Thiếu gia Hàn, cứ giao cho tôi đi! Đảm bảo sẽ làm anh hài lòng!”
Dứt lời, gã nhìn về hướng Hàn Khắc Sảng đang chỉ, gầm lên: “Thằng nhóc kia! Dám ra tay với thiếu gia Hàn à? Mày đang tìm đường chết đấy, đứng lên cho tao!”
Tiêu Chính Văn lúc này đang ăn, nghe thấy tiếng gầm của Vương Khải, anh bình tĩnh đặt đũa xuống, lau miệng, sau đó nhướng mày nhìn qua, nhẹ giọng nói: “Vết thương lần trước đã lành chưa?”
Khoảnh khắc ấy, khi Vương Khải nhìn thấy khuôn mặt mang theo ý cười lạnh lẽo của Tiêu Chính Văn, gã sững người, toát hết mồ hôi lạnh!
“Anh Tiêu, anh cũng ở đây à?”
Vương Khải lập tức thay đổi sắc mặt, y như một con chó chuyên lấy lòng chủ, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người khác, chạy lon ton đến chỗ Tiêu Chính Văn, cúi người cung kính, trên mặt nở một nụ cười nịnh nọt.
Vãi chưởng!
Chuyện quái gì thế này?
Hàn Khắc Sảng sững sờ!
Hồ Chí Bằng cũng chết lặng!
Mọi người đều choáng váng!
Anh Tiêu?
Vương Khải thực sự gọi anh ta là anh Tiêu?
Thế giới này bị điên à? Hay là họ nghe nhầm?
Ngoại trừ Tô Mặc Như và Lục Chi Hàng, hầu như tất cả mọi người đều phải kinh ngạc trước hành động của Vương Khải!
Ngay cả Lâm Lập Hàm vẫn luôn giữ thái độ kiêu ngạo lạnh lùng, lúc này cũng phải nhướng mày, nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt vô cùng tò mò!
Tên này có vẻ lợi hại hơn cô ta tưởng rất nhiều!
Một tiếng “anh Tiêu” của Vương Khải có thể nói là đã khiến toàn bộ đám đông run lên cầm cập!
Tiêu Chính Văn là ai?
Thực sự chỉ là một tên vệ sĩ quèn sao?
Vậy thì tại sao đại ca của khu vực này lại gọi anh ta một tiếng “anh” đầy kính trọng như vậy?
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Vương Khải, trông chẳng giống diễn kịch chút nào!
Đôi mắt đẹp của Tô Mặc Như tràn đầy vẻ hiếu kỳ, cô ta nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn đang ngồi bên cạnh mình.
Biết y thuật, biết võ thuật…
Anh ta là ai?
Sắc mặt của Hàn Khắc Sảng lúc này trở nên u ám, sầm sì như trời sắp đổ cơn mưa, tức giận siết chặt nắm tay!
Cả đời này hắn có mơ cũng không thể ngờ rằng đám trợ thủ hắn gọi tới lại phản bội hắn trong nháy mắt như vậy!
Đây không phải là tát vào mặt hắn sao?
Tiêu Chính Văn không ngờ rằng đám trợ thủ của Hàn Khắc Sảng là Vương Khải, người đã được anh “dạy dỗ” lần trước. Nhìn thấy tên này, trong lòng anh liền cảm thấy buồn cười.
Sau khi chào hỏi vài câu đơn giản với Vương Khải, tên này quay đầu lạnh lùng nhìn đám người Hàn Khắc Sảng, chỉ vào mũi mắng chửi: “Thiếu gia Hàn, anh có ý gì đây? Anh gọi tôi tới để xử lý anh Tiêu? Anh mà không nói rõ ràng chuyện này, hôm nay đừng ai rời khỏi nhà hàng này!”
Ánh mắt Hàn Khắc Sảng lập tức tràn đầy vẻ lạnh lẽo, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự khiêu khích và nhục mạ rõ mồn một thế này!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng nói: “Vương Khải! Đừng có mà không biết xấu hổ! Mẹ nó chứ anh có được địa vị như ngày hôm nay còn không phải nhờ tôi à? Ông đây mới là người cho các anh cơm áo gạo tiền! Nếu anh dám đối đầu với tôi, tôi chắc chắn rằng ngay bây giờ, anh và đám anh em của anh sẽ không còn chỗ đứng ở Tu Hà này đâu!”
Vương Khai sửng sốt, vẻ mặt do dự, gã hiểu ý của Hàn Khắc Sảng, lăn lộn ở Tu Hà này, kẻ có tiền mới là vua!
Sở dĩ Vương Khải được người khác tâng bốc như vậy chính là vì đám thiếu gia nhà giàu thường tìm gã đi làm mấy chuyện đánh nhau, gây gổ.
Còn Hàn Khắc Sảng này lại là đại thiếu gia ở tỉnh!
Nếu chọc đến bọn họ, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi!
Vương Khải gã thì không quan trọng, quan trọng là đám anh em đang đi theo gã!
Gã trọng tình cảm, cũng trọng nghĩa khí!
Một bên là Hàn Khắc Sảng đang uy hiếp, một bên là anh Tiêu!
Tuy rằng gã lựa chọn nịnh bợ Tiêu Chính Văn là bởi vì gã đã chứng kiến anh đánh nhau rất giỏi, muốn tìm người chống lưng cho gã.

Nhưng trước một đại thiếu gia như Hàn Khắc Sảng, Tiêu Chính Văn có thể cầm cự được hay không là điều mà Vương Khải bắt buộc phải cân nhắc.
Trong lúc Vương Khải do dự, sắc mặt Hàn Khắc Sảng liền thay đổi, hắn biết ngay là đám người xấu xa này chỉ biết tiền thôi, trên đời này có chuyện gì mà tiền không giải quyết được chứ?
Không ngờ, Vương Khải đột nhiên nổi loạn, lao tới túm lấy cổ áo Hàn Khắc Sảng và hét lên: “Hàn Khắc Sảng, đừng có mà ra vẻ ta đây ở chỗ này nhé! Đừng tưởng rằng anh có tí tiền là có thể sỉ nhục nhân cách của tôi! Anh Tiêu là đại ca trong lòng tôi, và sẽ luôn như vậy! Anh muốn Vương Khải tôi làm kẻ nhút nhát, thất tín bội bạc sao? Ông đây không bao giờ làm điều đó! ”
“Cút! Còn không cút đi, có tin ông đây cho đàn em chém luôn không?”
Vương Khải mắng mà cảm thấy hết sức thoải mái, nhưng thật ra gã cũng không dám thật sự ra tay đánh anh ta, dù sao đối phương cũng là đại thiếu gia của nhà họ Hàn ở tỉnh!
Nếu đánh chết anh ta, gã không thể nào tiếp tục sinh sống ở Tu Hà này nữa.
“Được, được lắm! Vương Khải, nhớ kỹ lời tao vừa nói, ông đây có cách khiến chúng mày sẽ phải sống như một con chó hoang ở Tu Hà!”
Hàn Khắc Sảng hất tay Vương Khải ra, hung dữ nhìn chằm chằm gã.
Nói xong liền xoay người muốn rời đi, dù sao tình huống hiện tại đối với hắn rất bất lợi!
Tuy nhiên, một câu nói đột ngột vang lên trong phòng bao.
“Tôi cho anh đi à?”
Tiêu Chính Văn từ đầu đến cuối vẫn ngồi lười biếng, lúc này mới bất ngờ lên tiếng, anh đứng dậy đi đến chỗ Vương Khải, vỗ vai gã, tỏ vẻ khen ngợi, rồi nhìn Hàn Khắc Sảng, gương mặt hiện rõ nụ cười lạnh lẽo.
Chương 406: Cầu xin chữa bệnh

“Mày muốn làm gì?”

Hàn Khắc Sảng ôm cánh tay bị gãy của mình, nhíu mày nói.

“Đánh người không đánh mặt, cười người không cười người nghèo khổ, từ trước tới nay tôi ghét nhất là bị người khác đe doạ”.

Tiêu Chính Văn cười khẩy, ánh mắt lạnh như băng nhìn Hàn Khắc Sảng đang run cầm cập.

“Mày… mày thử đụng vào tao xem!”

Hàn Khắc Sảng hét lớn, muốn tăng thêm lòng can đảm cho mình!

Ánh mắt của tên này quá đáng sợ, ánh mắt chỉ vừa chạm nhau trong phút chốc mà cả người Hàn Khắc Sảng đã ướt đẫm mồ hôi!

“Nói nhảm nhiều quá!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay tát một bạt tai!

Không gian lặng như tờ!

Một sự im lặng chết chóc!

Anh ta dám đánh thật kìa!

Điên rồ, quá điên rồ!

Chắc chắn Tiêu Chính Văn bị điên rồi!

Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người!

Hàn Khắc Sảng sững sờ đứng yên tại chỗ, rồi bất chợt gào thét: “Mẹ mày…”

“Bốp!”

Tiêu Chính Văn lại tát thêm một bạt tai nữa, cú tát này vô cùng dứt khoát, không chút do dự!

Mọi người như sắp ngất xỉu!

Sắc mặt Triệu Mông Liên thay đổi liên tục, gương mặt đỏ bừng, trợn tròn mắt, miệng cũng há to, kéo tay Tô Mặc Như gào mồm lên: “Bạn của cậu điên rồi! Cậu ngăn anh ta lại mau! Anh ta cứ tát như này thì chúng ta đều đừng mong rời khỏi đây được”.

Tô Mặc Như hoàn toàn không để ý đến Triệu Mộng Liên, cô cũng giơ tay tát một bạt tai vào mặt cô ta rồi hét lớn: “Im mồm!”

Mọi người lại sững sờ!

Lúc này Vương Khải vừa kích động vừa lo lắng, kích động vì gã đã sớm muốn dạy dỗ tên công tử bột Hàn Khắc Sảng này một trận, suốt ngày Hàn Khắc Sảng luôn coi gã như người hầu kẻ hạ, hoàn toàn không xem gã như một con người.

Còn lo lắng là việc Tiêu Chính Văn tát Hàn Khắc Sảng, việc này xem như đã đắc tội nhà họ Hàn, mà đắc tội nhà đồng nghĩa với việc tự đào hố chôn mình, bọn họ cũng không thể sống ở Tu Hà được nữa.

“Mẹ kiếp! Không ở được nữa thì chuyển chỗ khác!”

Vương Khải thầm đưa ra quyết định.

Suy cho cùng, đám người này rất tôn sùng vũ lực!

Tựa như người trong giang hồ, ai lợi hại thì bọn họ sẽ tôn sùng người đó!

Với đám người Vương Khải thì lúc này Tiêu Chính Văn là đối tượng ngưỡng mộ không ai sánh được!

Đám người Hồ Chí Bằng reo hò thích thú nhất lúc nãy, giờ cũng im bặt núp trong góc không lên tiếng, vẻ mặt đau khổ.

“Không phục sao?”, Tiêu Chính Văn cười nhạt.

Ánh mắt Hàn Khắc Sảng như muốn giết người, u ám trừng Tiêu Chính Văn, cắn răng nói: “Mày đợi đó cho tao!”

Sau khi nói xong câu này, Hàn Khắc Sảng căm phẫn dẫn mấy cậu ấm nhà giàu rời đi.

Chỉ còn lại ít người trong phòng bao rộng lớn, Hồ Chí Bằng cũng muốn rời đi nhưng lại bị Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm.

“Anh kia, đúng, anh đấy, chạy gì chứ, đứng yên đó cho tôi!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Hồ Chí Bằng lập tức sợ hãi đứng tại chỗ, run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh liên tục túa ra trên trán.

“Anh… anh Tiêu, mong anh tha thứ cho tôi, vừa nãy tôi nhất thời hồ đồ”.

Lúc nãy, sắc mặt Hồ Chí Bằng khó coi như vừa ăn phải phân, hắn cũng không ngờ Hàn Khắc Sảng lại bỏ chạy nhục nhã như vậy.

“Ha ha”.

Tiêu Chính Văn cười khẩy, quay đầu nói với Vương Khải: “Tôi giao anh ta cho anh đấy”.

Vương Khải nghe lệnh, lập tức siết chặt nắm đấm chạy tới trước mặt Hồ Chí Bằng túm cổ áo hắn như xách một con gà, hung ác nói: “Ra chơi với anh tí nào!”

Sau đó, ngoài phòng bao vang lên tiếng kêu rên thảm thiết thấu trời của Hồ Chí Bằng, âm thanh này đã doạ những cậu ấm nhà giàu còn lại trong phòng bao đến mức dựng tóc gáy.

Sau khi đám người Hàn Khắc Sảng rời khỏi Tuý Tiên Lâu liền đứng ngay cửa có đèn đuốc sáng rực, hắn nhìn chằm chằm vào phòng bao số hai với ánh mắt nham hiểm u ám, trầm giọng nói: “Tìm người cho tôi! Tối nay không để đứa nào thoát”.

“Thiếu gia Hàn, cậu có muốn tìm A Báo không?”, một cậu ấm bên cạnh Hàn Khắc Sảng hỏi.

Nhắc tới A Báo, ánh mắt cậu ấm nhà giàu này loé lên vẻ sợ hãi, tên kia vừa ra tù chưa được bao lâu, trước đó hắn đứng đầu một vùng, hại đời biết bao nhiêu cô gái ngây thơ, tay cũng dính không ít máu, là một người vô cùng hung ác!

“Mau bảo hắn dẫn người đến đây”.

Khoé miệng Hàn Khắc Sảng nở nụ người nhạt, ánh mắt loé lên tia sáng lạnh lẽo, hắn không tin ở đất Tu Hà này có chuyện gì mà Hàn Khắc Sảng hắn không xử được!

Hắn là thiếu gia nhà họ Hàn ở tỉnh!

Tu Hà nhỏ xíu này không đủ để khiến hắn sợ hãi!

Tiêu Chính Văn, tối nay, tao muốn lấy mạng của mày!



Hiển nhiên, Tiêu Chính Văn đã trở thành tiêu điểm được chú ý nhất trong bữa cơm.

Trong phòng bao lúc này, vài cậu ấm nhà giàu không dám nhìn anh, tên này quá điên rồ rồi đấy!

Đặc biệt là Triệu Mộng Liên, khuôn mặt cô ta tái mét, mãi một lúc lâu sau mà chẳng nói không nên lời.

Vốn dĩ hôm nay cô ta mượn cớ sinh nhật mình mời vài người bạn thân từng chơi cùng tới ăn mừng, nhằm mai mối Tô Mặc Như cho Hàn Khắc Sảng.

Bởi vì cô ta biết Hàn Khắc Sảng không thích những cô nàng bình thường, chỉ có cô gái như Tô Mặc Như mới lọt vào được mắt hắn.

Chỉ cần làm tốt chuyện của Hàn Khắc Sảng thì sau này Triệu Mộng Liên có thể một bước lên mây tại Tu Hà, thậm chí là ở tỉnh!

Giờ thì hay rồi, toàn bộ đều bị người đàn ông tên Tiêu Chính Văn trước mặt này phá hỏng!

Cô ta tức giận đứng bật dậy, chỉ vào Tiêu Chính Văn, mắng nhiếc: “Anh bị bệnh hả? Hôm nay là sinh nhật tôi, ai mời anh tới cơ chứ! Anh cút đi cho tôi!”

Triệu Mộng Liên gào thét điên cuồng, hoàn toàn quên mất bộ dạng hung ác lúc nãy của Tiêu Chính Văn.

Phụ nữ mà nổi điên lên thì không hề nói lý.

Tiêu Chính Văn xoay người, thản nhiên nhìn cô nàng trang điểm đậm, sau đó nghiêng đầu nhìn Tô Mặc Như ngồi bên góc, hỏi: “Đây là bạn học của cô à? Thật chả ra làm sao”.

Tô Mặc Như hung dữ trừng mắt nhìn anh, rồi đứng dậy đi tới chỗ Triệu Mộng Liên, bất ngờ tát cô ta một bạt tai!

Quá hung ác!

Triệu Mộng Liên không rõ chuyện gì đang xảy ra, sững sờ chết lặng, vết hằn đỏ trên mặt khiến người khác nhìn thôi cũng thấy khiếp sợ!

“Triệu Mộng Liên, từ nay về sau, tình bạn của tôi và cậu đã hoàn toàn chấm dứt!”

Dứt lời, Tô Mặc Như tức giận dẫn Lâm Lập Hàm rời đi.

Tiêu Chính Văn bất đắc dĩ nhún vai, rồi đi theo sau.

Bọn họ vừa bước chân ra khỏi phòng bao đã nghe thấy tiếng la hét như phát điên phát ra từ trong phòng.

Tiêu Chính Văn tặc lưỡi, thầm thở dài, quả nhiên phụ nữ là một sinh vật đáng sợ!

Ngay khi bọn họ vừa xuống lầu thì đột nhiên một người đàn ông trung niên trông có vẻ sốt ruột tới tìm bọn họ, chặn đường đi của bọn họ!

“Người anh em, mong cậu ra tay cứu bố tôi!”

Người đàn ông trông có vẻ lo lắng, muốn kéo Tiêu Chính Văn đi ngay lập tức.

Tiêu Chính Văn hơi sững sờ, hỏi: “Bố của ông? Là ai vậy, tôi không quen, có phải ông tìm nhầm người rồi không?”

Anh bối rối, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đứng tuổi kéo mình đi, muốn mình cứu bố ông ta.

Nhưng Lâm Lập Hàm ở bên cạnh chợt kinh ngạc nói: “Là Chu Văn Chính! Chủ tịch của tập đoàn Chu Thị!”



Từ phản ứng của Lâm Lập Hàm có thể thấy chắc chắn Chu Văn Chính là một nhân vật lớn đứng đầu.

Nhưng Tiêu Chính Văn thực sự không quen biết ông ta, đối phương còn liên tục kéo tay anh nói: “Người anh em, tôi cầu xin cậu, bố tôi sắp không xong rồi, mong cậu tới xem thử! Đáng lý ra chúng tôi nên nghe theo lời khuyên của cậu…”

Lúc này Tiêu Chính Văn đã biết đối phương là ai, anh thản nhiên nói: “Ông này, lúc trước tôi từng nhắc nhở rồi, hôm nay ông cụ đó không nên uống rượu mà mấy người không nghe, giờ xảy ra chuyện rồi thì trách được ai đây?”

Lúc này, Chu Văn Chính vô cùng hối hận, ông ta không ngờ bố mình vì uống hơn một ly rượu mà lại ngất xỉu ở trong phòng bao!

Trước khi ông cụ hôn mê có nhắc tới việc vô tình gặp được một cậu trai trẻ ngay cửa, ông ta không biết nên làm như nào.

Lâm Lập Hàm đứng bên cạnh quan sát, kinh ngạc há hốc mồm, vậy mà anh ta lại từ chối lời thỉnh cầu của Chu Văn Chính!

Thật quá điên rồ!

Cả Tu Hà này, người có thể từ chối Chu Văn Chính có thể đếm trên một bàn tay!

Chu Văn Chính là chủ tịch của tập đoàn Chu Thị ở Hương Giang!

Mà ở Tu Hà cũng có chi nhánh của tập đoàn!

Chỉ chi nhánh này thôi cũng là một trong mười doanh nghiệp lớn ở Tu Hà rồi!

Ngay cả những nhân vật như chủ tịch thành phố Tu Hà và tỷ phú Lý Trường Thắng cũng phải khép nép trước mặt Chu Văn Chính và lão gia nhà họ Chu!

Bây giờ, rốt cuộc người đàn ông tên Tiêu Chính Văn có lai lịch thế nào?

Mà anh ta lại dám từ chối Chu Văn Chính?
Chương 407: Anh ta là thần y?

Tô Mặc Như cũng nghiêng đầu nhìn Tiêu Chính Văn, đôi mắt xinh đẹp tỏ vẻ ngạc nhiên.

Anh ta có thể nhìn mặt đoán bệnh thật sao?

Trung y chú trọng đến việc nhìn, ngửi, hỏi và bắt mạch, mỗi bước đều là những tinh hoa tổ tiên truyền lại!

Mỗi vị bác sĩ giàu y đức, có thể chỉ dựa vào một trong bốn kĩ năng y thuật này thì có thể đạt được hiệu quả trong việc chẩn đoán nguyên nhân gây bệnh.

Mà “nhìn” chính là y thuật khó tiếp cận được nhất trong lĩnh vực y học cổ truyền.

Ngay cả ông nội của Tô Mặc Như, đều không dám dùng đến từ “nhìn”

Vậy mà Tiêu Chính Văn lại chỉ cần liếc nhìn người khác là có thể chẩn đoán được nguyên nhân phát bệnh!

Anh ta là thần y sao?

Nói không chừng, kĩ năng “nhìn” của anh ta còn cao thâm hơn ông nội của cô!

Vốn dĩ trước đó Tô Mặc Như thấy sắc mặt ông cụ kia rất tệ, nhưng cũng không dám phán đoán sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng bây giờ, mọi việc đều đã ứng nghiệm.

Chu Văn Chính cũng rất hối hận, cúi mặt xuống cầu xin: “Người anh em, trước đây xúc phạm cậu là lỗi của chúng tôi. Nhưng bây giờ tính mạng ông cụ nhà tôi ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cậu mới có thể cứu ông ấy… Chu Văn Chính tôi cầu xin cậu đấy!”

Cầu xin!

Đây là chuyện mà cả đời này Chu Văn Chính chưa từng làm, nhưng ngày hôm nay, ông ta không thể không cúi đầu trước người thanh niên trẻ tuổi này!

Tiêu Chính Văn cũng hành động có chừng mực, để thuận tiện cho công việc sau này, anh thoải mái nói: “Thấy ông hiếu thuận như thế, vậy tôi miễn cưỡng đi xem xem”.

“Cảm ơn! Bố tôi bên này…”

Chu Văn Chính vội nói lời cảm ơn rồi dẫn mấy người Tiêu Chính Văn đến phòng bao Thiên Tự ở tầng ba.

Lâm Lập Hàm cũng đi theo, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ, Chu Văn Chính là chủ tịch tập đoàn Chu Thị ở Hương Giang, tập đoàn Chu Thị nằm trong khu vực ven biển Nam Lĩnh của Hoa Quốc, có thực lực về kinh tế hùng mạnh!

Nhân vật lớn như vậy, mà ban nãy còn cầu xin Tiêu Chính Văn cứu người!



Phòng bao Thiên Tự.

Toàn bộ người nhà họ Chu tập trung quanh ghế sofa, mỗi người đều tỏ ra rất lo lắng, trong đó còn có tiếng khóc thút thít của một người phụ nữ.

Lúc này ông cụ Chu đang nằm trên ghế sofa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, miệng run rẩy khẽ hé mở, như đang hấp hối.

Tiêu Chính Văn vừa nhìn đã biết tình trạng của ông cụ Chu thế nào, tính mạng nguy kịch, ngàn cân treo sợi tóc!

Chu Hồng Hưng chính là trụ cột của nhà họ Chu, một khi cụ ấy xảy ra chuyện thì địa vị của nhà họ Chu ở Hoa Quốc sẽ giảm mạnh!

Vì vậy, bầu không khí trong phòng bao vô cùng nặng nề, tất cả đều im lặng.

“Nhường đường! Nhường nhường! Thần y Tiêu tới rồi!”

Chu Văn Chính sải bước dài vào trong phòng bao, dẫn Tiêu Chính Văn đến trước mặt ông cụ Chu.

Mọi người lập tức liếc nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt vui mừng, như thể nhìn thấy được hy vọng của gia tộc.

“Ồ? Tình trạng rất xấu, mọi người tản ra một chút, ông cụ Chu cần hít thở không khí trong lành, còn nữa trong phòng có mùi rượu nồng nặc, mau mở cửa sổ ra”.

Tiêu Chính Văn chỉ tay, cau mày nói.

Mọi người nghe xong, lần lượt tản ra ngoài, có người còn chạy đến mở cửa sổ, hỏi: “Thần y Tiêu, thế này được chưa?”

Tiêu Chính Văn gật đầu, vừa nói chữ “Được” xong, sau lưng truyền đến một tiếng “hừ” lạnh lùng.

“Một tên lừa đảo giang hồ cũng dám tự xưng thần y, đúng là trên đời này loại người nào cũng có”.



Chu Bằng Vũ đứng ra trước, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, nói với Chu Văn Chính: “Bố, sao bố có thể tin anh ta chứ? Anh ta là tên lừa đảo! Chính anh ta là người khiến cho ông nội tức giận ra nông nỗi này đấy!”

Trong từ điển của Tiêu Chính Văn, nếu trước đây gặp tên đại thiếu gia gia nào như Chu Bằng Vũ, nhất định sẽ tát thẳng mặt hắn!

Có điều, để tránh phiền phức, cuối cùng anh kiềm chế cơn giận, lạnh lùng nói: “Là Chu Bằng Vũ phải không, tôi khuyên cậu tốt nhất nên ngậm miệng lại, nếu không, tự gánh chịu hậu quả!”

Tên này là thiếu đòn đây mà!

Hắn được nuông chiều từ bé, một chút phép lịch sự tối thiểu cũng không có!

“Mày nói cái gì? Mày nói lại lần nữa xem nào! Cả Hương Giang này không ai dám nói với tao như vậy, huống hồ chỉ là một Tu Hà nhỏ bé!”

Chu Bằng Vũ tức giận, hắn lớn như thế nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta cảnh cáo như vậy, lại còn là một tên khốn thối tha hắn căn bản không thèm để mắt tới!

“Đủ rồi! Bằng Vũ, con mau cút ra ngoài cho bố!”

Chu Văn Chính quát mắng hắn.

Chu Bằng Vũ sững sờ, giận dữ nói: “Bố! Ông nội không thể để loại người như anh ta chữa trị, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta khó tránh khỏi liên quan! Hơn nữa, những gì anh ta nói là vớ vẩn, mọi người thật sự tin anh ta là thần y gì đó sao?”
Chương 408: Quỷ Thủ Thám Châm

Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn nhướng mày, nhún vai nói: “Ông Chu, tôi là được ông mời đến giúp đỡ, chứ không phải đến để rước cơn giận vào người. Bây giờ tai tôi không được tốt, không nghe thấy những lời mắng chửi, nếu vẫn muốn chữa trị cho ông cụ Chu thì…”

Tiêu Chính Văn còn chưa nói xong, đã nhếch mép nở nụ cười nhạt nhìn Chu Văn Chính.

“Đồ nhà quê, mẹ kiếp, mày còn ra vẻ đúng không? Bây giờ tao sẽ vạch trần bộ mặt của mày ngay và luôn!”

Từ đầu đến cuối Chu Bằng Vũ không tin Tiêu Chính Văn là loại thần y chó má gì đó.

“Bốp!”

Hắn vừa dứt lời đã bị Chu Văn Chính tát một bạt tai vào mặt!

Cú tát vang dội này khiến Chu Bằng Vũ ngồi phịch xuống ghế, một bên má trắng trẻo của hắn lập tức sưng tấy đỏ ửng, khuôn mặt như biến thành một cái đầu heo!

“Bố… bố điên rồi! Sao bố lại vì cái tên mà đánh con…”

Chu Bằng Vũ lộ vẻ kinh hoàng và phẫn nộ, nghiêng đầu trừng mắt lườm Tiêu Chính Văn, sau đó quát lớn: “Đều tại mày! Mày là cái thá gì, ông đây đánh chết mày!”

Mắt thấy Chu Bằng Vũ đang nhăn nhó lao về phía mình, Tiêu Chính Văn nhếch mép cười khẩy, kẹp một cây châm bạc giữa hai ngón tay!

Anh quay người, cây châm bạc đâm thẳng vào cổ của Chu Bằng Vũ!

“A!”

Chu Bằng Vũ đau đớn hét lên, hai chân không thể đứng thẳng, lập tức ngã nhào xuống đất như một con chó.

Sau đó, hắn đột nhiên cười ha hả trước mặt mọi người trong phòng bao!

“Bằng Vũ, Bằng Vũ con sao thế?”

Một người phụ nữ trung niên chạy lại với vẻ mặt lo lắng.

Chu Bằng Vũ cười lớn, ôm bụng, nước mắt trào ra, ngón tay chỉ vào mặt Tiêu Chính Văn.

“Cậu đã làm gì Chu Bằng Vũ nhà tôi?”

Người phụ nữ đó có vẻ là mẹ của Chu Bằng Vũ, lúc này mặt mũi đỏ bừng hậm hực hỏi.

Tiêu Chính Văn nhún vai, bình tĩnh nói: “Không sao, tôi nghĩ rằng cậu ta đang trong cơn giận nên ảnh hưởng trực tiếp tới tim, cần cười lớn để phát tiết hết cảm xúc ra ngoài!”

Tô Mặc Như đi theo Tiêu Chính Văn vào trong, lúc này đang đứng ở bên cạnh, khuôn mặt kinh ngạc, đôi mắt mở to đẩy vẻ ngạc nhiên: “Anh ta… sao anh ta lại biết ‘Quỷ Thủ Thám Châm’?”

Trong lòng Tô Mặc Như ngập tràn sự nghi ngờ và kinh ngạc!

Không sai!

Chính là Quỷ Thủ Thám Châm!

Quỷ Thủ Thám Châm của thần y dược vương Tôn Tư Niên!

Tô Mặc Như rất chắc chắn cây châm bạc mà Tiêu Chính Văn đâm vào cổ Chu Bằng Vũ, chính là sử dụng phương pháp Quỷ Thủ Thám Châm của thần y dược vương Tôn Tư Niên!

Cô ta nhớ trước đây ông nội cũng đã từng dùng loại y thuật kim châm này, động tác nước chảy mây trôi, tuyệt diệu giống như bàn tay của quỷ khiến người khác khó mà lường được!

Nhưng ông nội dùng kỹ thuật kim châm này chỉ dùng ở bước cuối cùng, khác xa với kỹ thuật kim châm của dược vương Tôn Tư Niên.

Đây là lý do tại sao ông nội chỉ có thể làm thần y Tô ở trong tỉnh, chứ không phải thần y của Hoa Quốc.

Cả Hoa Quốc này, có ba vị thần y mà ai cũng biết.

Vị thần y khác thì xuất quỷ nhập thần, được cho là đang làm nhiệm vụ của chiến khu Hoa Quốc, được gọi là thần y quân đội.

Có điều, những cái này đều là tin đồn truyền tai nhau, chưa một ai nhìn thấy diện mạo của vị thần y kia.

Ngoài bốn người này thì ông nội của cô ta là người thứ năm.

Nhưng đây cũng là hạng năm áp chót, vì không thể so bì với bốn vị thần y kia, thực lực kém xa!

Nếu Tô Mặc Như trước kia còn nghi ngờ y thuật của Tiêu Chính Văn, thì bây giờ cô ta đã hoàn toàn tin tưởng!

Trên thế gian này, người biết Quỷ Thủ Thám Châm chỉ sợ ngoài vị thần y Tôn của Hoa Quốc và ông nội biết một chút ra thì chỉ có Tiêu Chính Văn!

Tuy nhiên Tô Mặc Như biết rằng, Quỷ Thủ Thám Châm của ông nội cô không được cao siêu và không sử dụng được thành thạo như Tiêu Chính Văn!

Chẳng lẽ, sư phụ của Tiêu Chính Văn chính là thần y Tôn?



Anh ta vừa nói mình không phải người của Dược Vương Cốc!

Quá đáng hận!

“Thần y Tiêu, thật ngại quá, tôi thay mặt con trai xin lỗi cậu, bệnh tình bố tôi vẫn đang nguy kịch, mong thần y Tiêu giơ cao đánh khẽ, tha cho thằng con nhỏ và cứu lấy bố tôi…”

Chu Văn Chính cuống cuồng hết cả lên, bây giờ chỉ muốn giết quách thằng con bất hiếu của mình.

Tiêu Chính Văn gật đầu, bước lên phía trước một bước, giữa ngón tay lóe sáng, Chu Bằng Vũ vốn đang cười không ngừng lập tức ho dữ dội.

Mặt hắn đỏ bừng, bụng đau đớn vì cười lớn nên không đứng lên được.

“Mau đưa nó ra ngoài, không có sự cho phép của tôi thì không được để nó bước vào làm phiền thần y Tiêu!”

Chu Văn Chính lạnh lùng liếc xéo Chu Bằng Vũ.

Sau khi Chu Bằng Tự ra ngoài, Tiêu Chính Văn mới tiếp tục đến chỗ ông cụ Chu, chỉ liếc mắt nhìn anh đã nhẹ nhàng lắc đầu: “Haizz, tình trạng của ông cụ Chu không tốt lắm”.

“Thần y Tiêu, cầu xin cậu nhất định phải cứu lấy bố tôi! Tương lai nhà họ Chu chúng tôi phải dựa vào thần y Tiêu rồi!”

Chu Văn Chính lập tức nắm chặt tay Tiêu Chính Văn, nước mắt nước mũi giàn giụa cầu xin.
Chương 409: Thẻ vàng

Tiêu Chính Văn không nói nhiều, giơ tay lên, mấy cây châm đã xuất hiện giữa ngón tay anh.

Sau đó, anh nhón mấy cây châm bạc sáng lóa này, lần lượt đâm vào bảy huyệt vị như huyệt bách hội, huyệt thần đình, huyệt đán trung của ông cụ Chu.

Mọi người nhìn mà không hiểu Tiêu Chính Văn đang làm gì, trong lòng không khỏi thấy hoài nghi.

Tô Mặc Như cũng vậy, tuy luôn được mọi người gọi là tiểu thần y thế hệ mới, nhưng lúc này, khi nhìn thấy thủ pháp và các huyệt cắm châm kỳ lạ của Tiêu Chính Văn, đôi mắt xinh đẹp của cô ta vẫn tỏ vẻ khó hiểu.

Nhưng cô ta đã nhớ mấy huyệt vị và thứ tự Tiêu Chính Văn cắm châm, chờ lát nữa ra ngoài hỏi cho rõ.

Cứ như vậy khoảng bảy tám phút, Tiêu Chính Văn mới thu tay, cười nói: “Xong rồi”.

“Thế là được rồi sao?”

Người đầu tiên lên tiếng hỏi đương nhiên là Chu Văn Chính, ông ta không hiểu gì hết, nhưng lại không tiện nói gì, dù sao thì người cũng do ông ta mời đến.

“Nếu cậu ta dám lừa dối mình, thì chắc chắn phải trả cái giá thê thảm”.

Chu Văn Chính thầm nghĩ.

“Ôi, tỉnh rồi, tỉnh rồi, bố tỉnh rồi kìa”.

Một phụ nữ trung niên trong đám đông kêu lên.

Tất cả đều nhìn qua, khuôn mặt ông cụ Chu đã tốt hơn rất nhiều, sắc mặt trắng bệch đã hồng hào hơn, làn môi tím tái cũng lấy lại vẻ hồng nhuận.

Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Khụ khụ…”

Cùng với một tràng tiếng ho khẽ, cuối cùng ông cụ Chu cũng tỉnh lại.

Mọi người vây xung quanh lập tức kêu lên mừng rỡ, những người lúc trước còn không tin vào y thuật của Tiêu Chính Văn, bây giờ lại nhìn anh chẳng khác gì nhìn vật báu của quốc gia.

“Chàng trai, là cậu cứu tôi sao?”

Ông cụ Chu ngồi dậy nhờ Chu Văn Chính đỡ.

“Vâng”, Tiêu Chính Văn gật đầu.

“Cảm ơn… cảm ơn cậu đã cứu cái mạng già này, Chu Hồng Hưng tôi nhất định sẽ ghi nhớ ân huệ này!”, ông cụ Chu kích động nói.

“Thần y Tiêu, đây là thẻ vàng VIP bản giới hạn của tập đoàn Chu Thị chúng tôi, cả thế giới chỉ có sáu chiếc. Chiếc cuối cùng này coi như món quà cảm ơn tôi tặng cậu, mong thần y Tiêu không chê”.

Chu Hồng Hưng lấy một chiếc thẻ vàng lấp lánh ra, đưa cho Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn nhận lấy, tấm thẻ vuông vắn, làm hẳn từ vàng ròng.

Hơn nữa đằng sau tấm thẻ còn in một con rồng vàng, nhìn cũng biết tốn không ít tiền.

“Sao tôi dám nhận chứ, cứu chữa mọi người vốn là trách nhiệm của thầy thuốc chúng tôi mà”.

Tiêu Chính Văn mỉm cười.

Chủ soái Bắc Lương không có hứng thú lắm với những vật ngoài thân như thế này.

Nhưng để tránh những rắc rối không cần thiết, Tiêu Chính Văn vẫn nhận.

“Ôi thần y Tiêu đừng từ chối, có tấm thẻ này, chỉ cần cậu tiêu xài ở bất cứ công ty con nào thuộc tập đoàn Chu Thị chúng tôi, cũng sẽ được miễn phí trọn đời, hơn nữa còn là đãi ngộ cấp tổng giám đốc”.

Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều tỏ vẻ ngưỡng mộ, ánh mắt Chu Văn Chính nhìn Tiêu Chính Văn cũng khác hẳn lúc trước.

Ông ta nhất định phải kết bạn với cậu thanh niên này.

Đây là tương lai của nhà họ Chu.

Sau đó là mọi người rối rít cảm ơn, Tiêu Chính Văn đều khách sáo đáp lại.

“Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước nhé”.

Tiêu Chính Văn nhét chiếc thẻ vàng vào túi quần, dẫn theo hai người Tô Mặc Như và Lâm Lập Hàm, vội vàng ra khỏi phòng bao.

Vừa ra khỏi phòng thì bắt gặp Chu Bằng Vũ đang dán vào cánh cửa nghe lỏm.



Hắn đỏ mặt, gân cổ trừng mắt với Tiêu Chính Văn, không nói gì cả.

Tiêu Chính Văn cũng chẳng thèm để ý đến hắn, dẫn theo hai cô gái như hoa như ngọc rời khỏi Túy Tiên Lâu.

Sau khi tạm biệt Tô Mặc Như và Lâm Lập Hàm cứ quấn lấy mình hỏi han, Tiêu Chính Văn chuẩn bị về nhà.

Nhưng vừa đứng ở cửa, Tiêu Chính Văn đã nhạy cảm phát hiện có người theo dõi.

Ôi, xem ra có một số người vẫn không có ý định dừng tay.

Tiêu Chính Văn bất đắc dĩ, anh gọi một cuộc điện thoại, sau đó rẽ phải ra đầu đường, bắt taxi đi về hướng Bắc.

Xe vừa đi được không bao lâu, thì phía sau đã có một chiếc xe thương vụ màu đen bám theo.

Rõ ràng là nhằm vào anh. Ha ha, muốn xử lý anh sao?

Đúng là không biết tự lượng sức mình.

Trên chiếc xe thương vụ màu đen, Hàn Khắc Sảng một tay bó bột, sắc mặt u ám ngồi ở ghế lái phụ, nhìn chằm chằm chiếc taxi đằng trước với ánh mắt như rắn độc, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.

Tối nay, hắn nhất định phải cho cái tên vênh váo kia một bài học nhớ đời.
Chương 410: Chết đến nơi vẫn còn vênh váo

“A Báo, anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”

Hàn Khắc Sảng trầm giọng hỏi, dường như đang nói chuyện với không khí.

“Một trăm phần trăm”.

Một giọng nói vô cùng lạnh lùng bỗng vang lên ở hàng ghế sau, nghe như tiếng ma quỷ đến từ địa ngục, khiến người ta phải run rẩy.

Ở hàng ghế sau, một người đàn ông vạm vỡ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ôm hai cánh tay to như chân voi, cơ bắp cuồn cuộn, cả người tỏa ra sự lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.

A Báo trước kia là một nhân vật nổi tiếng như cồn trong thế lực ngầm Tu Hà.

Có thể nói, nếu như hắn không xảy ra chuyện thì một phần ba địa bàn của Tu Hà đã thuộc về hắn rồi.

Bởi vì bị anh em bán đứng, bạn gái phản bội, hắn bị ngồi tù sáu năm, không lâu trước đó mới ra tù, rồi được Hàn Khắc Sảng chiêu mộ làm đàn em.

“Tốt! Xong chuyện này anh sẽ được nhận đủ một triệu tệ không thiếu xu nào”.

Hàn Khắc Sảng cười lạnh lùng nói, dường như hắn đã nhìn thấy cảnh tượng một lúc nữa thôi, tên khốn tên Tiêu Chính Văn kia sẽ bị hắn giẫm dưới chân giày xéo, không ngừng cầu xin hắn.

Vốn dĩ hắn định xử lý cả Tô Mặc Như vì đã khinh thường hắn, nhưng nghĩ kĩ, cô ta rất hợp gu hắn, nên hắn tự tin sau khi giải quyết xong Tiêu Chính Văn, sẽ đẩy người phụ nữ kiêu ngạo đó lên giường.

Trên con đường ở ngoại ô phía Bắc Tu Hà.

Đây là khu vực náo nhiệt nhất của cả thành phố Tu Hà, quán bar, sàn nhảy, câu lạc bộ giải trí, mát xa chân, tóm lại là bạn có thể tìm được bất cứ loại hình giải trí nào ở đây.

Nơi này thuộc khu vực “ba không quản” của thành phố Tu Hà, bởi vì rồng tôm lẫn lộn, các thế lực ngầm cắm rễ, ngoài sự phồn hoa nhộn nhịp ra thì chỉ thấy loạn.

Nếu bạn từng xem phim Hongkong những năm tám mươi, chín mươi thì sẽ chẳng lạ lẫm gì với nơi này.

Tiêu Chính Văn xuống xe, nhìn quanh ngơ ngác, tuy đây là lần đầu đến đây, nhưng anh vẫn cảm nhận rõ ràng sự khác biệt to lớn giữa nơi này và nội thành Tu Hà.

Gái gọi đứng ven đường ai nấy ăn mặc hở hang.

Mấy tên côn đồ uống rượu say đánh nhau cũng từng tốp một bước ra khỏi các câu lạc bộ và quán karaoke.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, đứng ở đầu đường nhìn quanh bốn phía.

Đúng lúc này, một tiếng cười lạnh lùng chói tai vang lên sau lưng Tiêu Chính Văn.

“Tiêu Chính Văn, đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại gặp được mày ở đây, xem ra tối nay mày không thoát được rồi”.

Người lên tiếng chính là Hàn Khắc Sảng đang chậm rãi bước từ trên xe xuống, cổ đeo dây bó bột thạch cao, trông rất buồn cười.

Đằng sau hắn còn có một người đàn ông to như con trâu, người này cũng chính là A Báo, đơn thương độc mã đến đây.

Bởi vì trong mắt hắn, không ai có thể đánh lại được hắn, đây chính là lý do mà hắn tự tin.

“Ái chà, hóa ra là thiếu gia Hàn. Sao nào? Vừa nãy bị đánh ở Túy Tiên Lâu chưa đủ à?”

Tiêu Chính Văn cười khẩy, đương nhiên anh đã chú ý tới gã đàn ông da đen phía sau Hàn Khắc Sảng, chỉ cần thoạt nhìn là anh đã biết thực lực của hắn.

Cấp binh vương!

Quả đúng là một kẻ khó đối phó!

Vì đối phó anh mà Hàn Khắc Sảng tìm hẳn người như vậy.

“Hừ! Mày đừng có vênh váo! Tối nay tao phải đánh gãy tay chân mày, để mày quỳ dưới đất cầu xin tao như một con chó!”

Hàn Khắc Sảng xé bỏ luôn chiếc mặt nạ giả tạo, vẻ mặt dữ tợn nói: “Tiêu Chính Văn, từ bé đến giờ chưa có ai khiến Hàn Khắc Sảng tao mất mặt như hôm nay! Vậy nên mày phải chết!”

Tiêu Chính Văn nhíu mày, bỗng nhiên anh phát hiện, mấy kẻ cậu ấm cô chiêu này đều có một tật xấu, đó chính là lắm mồm.

Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Thiếu gia Hàn, đừng trách tôi không nói trước, nếu cậu còn không đi thì không đi nổi nữa đâu”.

“Chết đến nơi rồi vẫn còn vênh váo”.

Hàn Khắc Sảng nổi giận, lập tức ra lệnh cho A Báo: “Ra tay đi! Tôi muốn hắn gãy hết tay chân!'”



“Được”.

Vẻ mặt A Báo vẫn tỏ ra lạnh lùng, khuôn mặt không có bất cứ thay đổi gì, chỉ có đôi mắt là tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo khiếp người.

A Báo có vóc người vạm vỡ, cánh tay to bằng bắp chân, từng đánh người ta bay xa ba bốn mét chỉ bằng một nắm đấm, nổi danh cả giới thế lực ngầm Tu Hà.

Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng nói: “Hàn Khắc Sảng, đừng trách tôi không nhắc trước, hậu quả tự chịu!”

“Mày vẫn cứng mồm thật đấy, mày có biết anh ta là ai không? Triệu A Báo đấy, chỉ ba nắm đấm là đủ lấy mạng người! Mày hãy nghĩ cho kĩ kết cục của mày đi!”

Vẻ mặt Hàn Khắc Sảng đầy lạnh lùng và tự tin.

Tiêu Chính Văn nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.

“Quyền cước không có mắt, xin lỗi người anh em vậy”.

A Báo siết chặt nắm tay, bước chân nặng nề như đá, vung nắm đấm lên đánh vào mặt Tiêu Chính Văn.

Nắm đấm này rất mạnh, nếu người bình thường bị đánh trúng thì chắc chắn phải ngất xỉu.

“Chà, đây chẳng phải là Triệu A Báo sao? Sao nào, ra tù rồi à?”

Đúng lúc này, một giọng nói mỉa mai vang lên sau lưng Hàn Khắc Sảng.

Tay trái Vương Khải lắc chiếc chìa khóa, tay phải vịn lên vai Hàn Khắc Sảng, sau lưng có hai mươi, ba mươi tên đàn em, tên nào tên nấy diễu võ giương oai, vô cùng vênh váo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom