• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (10 Viewers)

  • Chương 1597: Không sợ

Cái gì?

Quay về tự sát?

Sắc mặt Ohara bỗng trở nên lạnh lùng, sầm mặt nói: “Anh Tiêu, chúng tôi không phải sợ các anh, mà là nể tình mọi người cùng chung nguồn gốc mới phải giảng hòa với mọi người”.

“Từ xưa đến nay, thuật số Âm Dương đều bắt nguồn từ Hoa Quốc, tổ thần nhà tôi đã quen với pháp của Tiên Tần, thế nên hai người bọn tôi không muốn làm trái ý của tổ thần, mong anh Tiêu hiểu cho”.

Từ lời nói của Ohara không khó để nhận ra võ giả Vy Hào thực chất bắt nguồn từ Tiên Tần.

Nhưng rốt cuộc truyền đến Vy Hào thế nào lại là một vấn đề được đặt dấu chấm hỏi.

Còn Jofuku khai phá phía Đông trong truyền thuyết không đáng tin.

Lúc đó Jofuku vẫn chưa đến Vy Hào mà đến một hòn đảo rất gần Vy Hào.

Tiêu Chính Văn chỉ lạnh nhạt nhìn Ohara, lắc đầu nói: “Hòa hay chiến e là không phải do các anh quyết định, ban đầu lúc xâm phạm biên giới Hoa Quốc các anh không nghĩ đến ngày hôm nay à?”

“Lúc giết các tướng sĩ của tôi chưa từng nghĩ đến hôm nay?”

Thấy Tiêu Chính Văn không có ý nhượng bộ, gương mặt Ohara thoáng qua vẻ nham hiểm lạnh lùng nói: “Anh Tiêu ý anh là muốn xử lý những người đã xâm phạm đến biên giới vào ngày hôm đó trước mặt anh mới chịu thôi phải không?”

Rõ ràng là chỉ cần Tiêu Chính Văn gật đầu thì người Vy Hào đến Hoa Quốc ngày đó lập tức xong đời.

Có thể thấy Ohara và Cansha không vì đại nghĩa gì, cũng không xem người Vy Hào là người.

Trong mắt bọn hắn, chỉ có vị tổ thần sắp thức tỉnh thôi.

“Giết chúng thì thế nào, chỉ cần kẻ đầu sỏ vẫn còn sống thì khó đảm bảo hai nước hòa bình với nhau. Hôm nay tôi đến đây lẽ nào chỉ vì mấy con kiến bé nhỏ sao?”

“Tôi xin nhận ý tốt của hai vị, nhưng thứ tôi muốn hôm nay không chỉ là mấy cái đầu nát, mấy mạng sống kia”.

Giọng Tiêu Chính Văn lạnh như băng.

“Thế anh còn muốn thế nào?”

Cansha tiến lên trước nhìn Tiêu Chính Văn hỏi.

“Vẫn là câu nói đó, giới võ thuật Vy Hào tự sát tập thể”.

Tiêu Chính Văn không khách sáo nói.

“Tiêu Chính Văn”.

“Anh nghĩ chúng tôi sợ anh sao? Nói cho anh biết, bọn tôi nể tình tổ thần có cội nguồn với Hoa Quốc mới để các anh bình yên rời đi”.

“Bọn tôi không muốn gây thù chuốc oán với võ tông Hoa Quốc, chứ không phải sợ Tiêu Chính Văn anh”.

Ohara và Cansha để lộ ra sát khí, ánh mắt bắn ra tia lạnh lẽo.

Hai người hắn là tay sai của Hachiki Orochi, trong thời gian mấy trăm năm, ai dám vô lễ với bọn hắn?

Bây giờ hai bọn hắn đã nhẫn nhịn khuyên Tiêu Chính Văn nhưng không ngờ đối phương lại tranh cãi với hai người.

Hơn nữa còn lớn lối bảo hai người cũng tự sát trước mặt nhiều người, điều này quả thật là xem thường giới võ thuật Vy Hào quá.

Huống hồ võ giả Vy Hào lại có cùng nguồn gốc với võ tông Hoa Quốc.

Mọi người kẻ tám lạng người nửa cân vẫn không thể nói được ai sợ ai.

“Vậy được, thời gian rất quý giá, hành động thiết thực chút đi!”

Tiêu Chính Văn cũng lười nghe bọn hắn nói nhảm nhí.

Nếu đã đến rồi thì giới võ thuật Vy Hào chắc chắn phải bị tiêu diệt.

“Tiêu Chính Văn, cho dù anh là vua Bắc Lương thì cũng không có tư cách tuyên chiến với Vy Hào. Hơn nữa anh có biết quan hệ của tổ thần và Thiên Đạo Minh Ước không?”

“Một mình anh có thể gánh nổi hậu quả của việc chọc giận Thiên Đạo Minh Ước sao?”

“Đến lúc đó, không chỉ anh và người nhà của anh bị liên lụy, mà cả Hoa Quốc cũng khó thoát khỏi liên can”.

Ohara vừa dứt lời, chỉ thấy Tiêu Chính Văn bỗng giơ tay lên, một luồng sáng đánh về phía Ohara.

Thấy Tiêu Chính Văn đã ra tay Ohara cũng không nhẫn nhịn nữa, nói với Cansha: “Giết sạch chúng”.

Hai người bọn hắn đã nhịn nhục khuyên răn nãy giờ, đối phương đã cố chấp muốn giải quyết bằng vũ lực thì hắn cũng không cần nương tay nữa.

Không chỉ là Cansha và Ohara ra đòn mà lúc này trong không trung như đã mở ra một cánh cửa lớn, vô số võ giả Vy Hào đồng loạt lao ra.

“Giết!”

Thấy số người của đối phương cũng tăng lên, Sở Hồng Thiên giơ thanh kiếm dài trong tay lên, tức giận hét lên một tiếng xông lên phía trước.

Tay giơ lên kiếm hạ xuống đã có mấy chục đầu người bay lên không trung.

Thấy Sở Hồng Thiên bỗng lao ra, Lạc Trường Sinh sửng sốt một chốc, sau đó hiểu ngay ý của Sở Hồng Thiên.

Đối diện ngoài đám tay sai của hai người Cansha, họ có thể nói là sự tồn tại của cấp bậc nghiền ép.

Nghĩ đến đây, Lạc Trường Sinh cũng không do dự quá lâu, vung thanh kiếm dài lên lao đến trước.

“Giết! Giết sạch chúng!”

“Đệ tử Tung Sơn nghe lệnh, giết sạch đám chó Vy Hào, lên cho tôi”.

“Đệ tử Địa Liệt nghe lệnh, không được tha cho bất kỳ ai còn sống, giết!”



Nếu đã trở mặt với nhau thì dĩ nhiên người trong võ tông sẽ không ngồi yên đợi chết.

Cho dù kết quả cuối cùng có như thế nào cũng phải giết thêm mấy tấm đệm lưng.

Chỉ thoáng chốc, tiếng giết nhau vang lên trên mặt biển khiến đất trời rúng động, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nước biển đã nhuộm thành màu đỏ.

Trận đại chiến này lập tức làm chấn động cả thế giới.

Không ai ngờ được Hoa Quốc và Vy Hào lại đánh nhau trên mặt biển.

Hơn nữa trận thế của hai bên chỉ nghe thôi đã thấy sợ.

Chỉ riêng bên phía Hoa Quốc đã điều động máy chục nghìn đệ tử võ tông, Vy Hào cũng gần như dùng hết sức mình.

Hàng trăm nghìn người đánh nhau trên mặt biển, dao quang kiếm ảnh, sát khí ngùn ngụt.

“Trận chiến này e là sẽ gây ra một đợt chấn động với thế giới”.

“Đúng thế, lúc này các nước có mối thù cũ đã lâu đều đang nhẫn nhịn chịu đựng, Hoa Quốc là đỉnh tháp của thế giới, dẫn đầu đánh lại Vy Hào, đồng nghĩa với việc ám chỉ với các nước không cần nhịn nữa”.

Không ít người đều đang thảo luận về độ ảnh hưởng mà cuộc chiến này đem lại.

Một bên khác, sự tàn sát trên mặt biển cũng đã tiến vào bước kịch liệt nhất.

Bên phía Vy Hào ngoài Ohara và Cansha, có tổng cộng ba cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương.

Nhưng bên phía Hoa Quốc, võ tông có nhiều người tài, không chỉ có hai mươi cao thủ Bán Bộ Nhân Vương.

Nếu hai người đánh ba không thể thắng thì mấy người họ sống lãng phí không khí như Tiêu Chính Văn đã nói thật.

Dù Ohara và Cansha muốn giúp đỡ, cũng không thể giúp, ông Mạc và Tiêu Chính Văn đã quấn chặt lấy hai người bọn hắn.

Ngay khi võ tông Hoa Quốc cho rằng cuộc chiến này đã giành chiến thắng thì bầu trời bỗng có rất nhiều sao băng rơi xuống.

Đó là sao băng thật, rơi xuống rất dày như thể mưa vậy, sau đó nổ tung thành từng đóa mây hình nấm trong đám người.

Rất nhiều đệ tử võ tông Hoa Quốc bị sao băng đụng trúng ngay lập tức bị biến thành không khí bởi nhiệt độ cao, thậm chí không thể để lại thi thể.

Thoáng chốc chiến sự xảy ra một sự chuyển biến lớn, tình thế nhanh chóng nghiêng về bên Vy Hào.

“Tiêu Chính Văn, anh hối hận chưa? Hừ! Tôi đã nói rồi hôm qua để cho các anh đi, chỉ là không muốn tạo nghiệp thôi”.

“Bây giờ nhìn thấy hàng nghìn thi thể trôi nổi, anh có suy nghĩ gì?”

Ohara vừa đánh vừa lạnh lùng chế nhạo.

Dù sao nơi này cũng là đất của người Vy Hào, xảy ra tình huống bất ngờ nhưng thật ra cũng hợp với lẽ phải.

Tiêu Chính Văn chỉ hừ một tiếng, vung thanh kiếm trong tay lên đánh về phía Ohara lần nữa.

Lúc này sao băng tiếp tục tàn sát khiến không ít cao thủ cấp tông chủ môn chủ cũng bị thương.

Điều chí mạng nhất là sao băng đó như mọc thêm mắt, chỉ hướng về phía người Hoa Quốc chứ không hề làm võ giả Vy Hào bị thương.

Thấy mình đang ở trong thế trận bùng nổ do sao băng tạo ra nhưng không bị thương gì, mấy võ giả Vy Hào này như phấn chấn hơn đồng loạt giơ đao lên chém mạnh về phía đám người Hoa Quốc.

“Ha ha ha, Tiêu Chính Văn, nhìn thấy rồi chứ? Võ tông Hoa Quốc cậu cũng chỉ có thế. Hôm nay Vy Hào phải giết ngược lại Hoa Quốc”.

Nói rồi, Ohara liên tục vùng vẫy hai tay trong không trung, sao băng lập tức rơi xuống dày hơn.

“Không ổn, nếu cứ tiếp tục đánh như thế, e là chúng ta sẽ bị thiệt hại toàn quân, phải nhanh chóng phá trận pháp bảo vệ nước của chúng”.

Ông Mạc cũng hơi hoảng hốt nói.

“Tôi đi phá trận pháp, ông phải cẩn thận”.

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, liên tục vung ra nhiều nhát kiếm khiến Ohara phải lùi về sau mấy bước, sau đó bay lên đạp vào con rồng lớn bay thẳng lên trời.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom