• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1596: Hiểu lầm

Ohara chế nhạo nói: “Bảo tôi và anh rời khỏi đây, e rằng đề cao bọn họ quá! Theo tôi thấy, tốt nhất là nên dùng hộ quốc đại trận, tiêu diệt bọn họ trên biển luôn!”

Vừa nói, Ohara vừa cầm một quân cờ đen lên, đập mạnh xuống bàn cờ.

Quân cờ vừa hạ xuống, cả quốc đảo đều chấn động.

Một làn sương mù nhẹ lờ mờ từ từ bốc lên quanh quốc đảo!

Ngay cả ánh nắng ban mai cũng bị chặn lại!

Nhiều người bình thường cảm nhận được sự kỳ lạ khi thức dậy vào buổi sáng.

Mặt trời trên bầu trời mơ hồ, hoàn toàn không thể nhìn, bầu trời dường như cũng bị một tầng sương mù ngăn trở!

Bầu trời vốn dĩ xanh nhạt, giờ đây lại có màu nhàn nhạt kỳ lạ.

Cùng lúc đó, trên vùng biển lân cận Vy Hào cũng đột nhiên biến hóa khôn lường. Rõ ràng một phút trước vẫn còn là sáng sớm, nhưng một phút sau, bầu trời đã tối sầm lại.

Thậm chí còn có thể nhìn thấy những vì sao trên bầu trời.

“Hả?”

Ông Mạc là người đầu tiên nhận ra sắc trời đột nhiên thay đổi, chứng tỏ trong đó có điều bí ẩn.

“Tiêu Chính Văn, cẩn thận mai phục!”

Ông Mạc vừa nói xong, mọi người càng nâng cao cảnh giác.

Nếu ở trong đất liền, hiện tượng thiên thể này chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng ở vùng biển luôn thay đổi, tất cả điều này không có gì lạ.

Mây đen bao phủ trên mặt đại dương là hiện tượng vô cùng bình thường.

Nhưng lúc sắc trời vừa biến đổi, ông Mạc đã cảm nhận được sát khí.

Sở Hồng Thiên cũng cảnh giác nhìn xung quanh, nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, mặt biển có vẻ an tĩnh quá. Cả Vy Hào cũng không có ai đến đón tiếp chúng ta, chứng tỏ có điều gì đó bất thường!”

Vy Hào không hề phái một người nào đến. Chuyện Vy Hào cũng có cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương đã không còn là bí mật nữa.

Nếu võ giả cảnh giới Thiên Thần không cảm nhận được khí tức của bọn họ, vậy còn Bán Bộ Nhân Vương thì sao?

Nhưng mặt biển lúc này lại tĩnh lặng đến đáng sợ, thậm chí ngay cả cá dưới biển cũng chìm sâu xuống đáy biển.

Tiêu Chính Văn nhìn lên trời, lãnh đạm nói: “Ừ, âm dương hỗn loạn, quả nhiên có điều bất thường”.

Thực ra trước khi ông Mạc lên tiếng, Tiêu Chính Văn đã cảm nhận được điều khác lạ, dù sao Tiêu Chính Văn cũng đã cảm nhận được mức độ chân khí.

Trong thế giới tự nhiên, ngay cả một chút thay đổi nhỏ cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của Tiêu Chính Văn.

Chân khí vô hình nhưng chân khí có dấu vết để tìm kiếm.

Cho dù là trận pháp cao minh đến đâu thì cũng sẽ khiến chân khí biến động.

Chỉ là hộ quốc trận pháp của Vy Hào quá tĩnh lặng, ẩn chức ngàn tầng sát khí cho nên người không đủ cảnh giới sẽ không thể phát hiện ra.

Trên bầu trời, một ngôi sao băng đột nhiên rơi xuống biến, mục tiêu chính là đám người võ tông bên dưới.

“Không hay rồi! Đây là tinh thần sát trận!”

Ông Mạc chợt nhận ra loại trận pháp này.

Ngay cả cụ ta cũng phải đổ mồ hôi hột.

Tinh thần sát trận là một trận pháp đã biến mất từ thời Tiên Tần, theo truyền thuyết, đây là trận pháp mạnh nhất do nhà họ Âm Dương tạo ra.

Có thể huy động các vì sao trên bầu trời, sử dụng sao băng, tiêu diệt đối thủ.

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn những vì sao trên bầu trời.

Loại trận pháp này cũng được ghi lại trong Thiên Sơn Thư Lục, khá khó để có thể phá giải nó.

Không ngờ đại trận của Hoa Quốc thời Tiên Tần lại lưu truyền ở Vy Hào.

Ngay khi sao băng rơi xuống, Tiêu Chính Văn đã nhẹ nhàng đưa tay lên, rồi chỉ vào vùng biển phía sau mình.

Ngôi sao băng kia rơi thẳng xuống biển phía sau mọi người.

“Bùm!”

Một tiếng động lớn vang lên, một đám khói lớn hình mây bay lên khỏi mặt biển.

Ngay sau dó, trên mặt biển cuộn lên sóng cao ngàn thước, vô số xác tôm cá dưới đáy biển cũng nổi lên mặt nước.

Lúc này, trong hư không đột nhiên xuất hiện gợn sóng, sau đó hai bóng người lần lượt bước ra khỏi gợn sóng đó.

“Các vị từ ngàn dặm xa xôi tới thăm Vy Hào chúng tôi, sao lại không báo trước một tiếng để chúng tôi chuẩn bị trước!”

Cansha nhìn đám người Tiêu Chính Văn với vẻ mặt u ám.

“Cansha! Ohara!”

Ông Mạc nhíu mày, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Cụ ta từng giao đấu với hai người bọn họ, nhưng chỉ là giao kiểu một mất một còn.

Mấy trăm năm trôi qua, hôm nay gặp lại, đương nhiên thù xưa gặp lại, càng thêm kịch liệt!

Đây cũng là một trong những lý do chính khiến ông Mạc sẵn sàng chiến đấu vì Tiêu Chính Văn.

“Không cần chuẩn bị gì cả. Chúng ta đều là bạn cũ, không cần khách sáo!”

Ông Mạc lạnh lùng đáp.

Cansha quay đầu nhìn ông Mạc, vẻ mặt hơi kinh ngạc, sau đó nói: “Từ biệt mấy trăm năm, không ngờ ông vẫn còn sống trên đời này!”

Ohara liếc nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh là vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn nhỉ!”

Ngoài Tiêu Chính Văn ra, còn ai có thể hóa giải chiêu chết người vừa dễ dàng như vậy chứ?

Nhưng cho dù Tiêu Chính Văn phá được chiêu thức của Ohara một cách dễ dàng thì hắn cũng không coi Tiêu chính Văn ra gì.

Theo hắn thấy, Tiêu Chính Văn còn quá trẻ. Cao thủ có thể giết cảnh giới Nhân Vương chẳng qua là vì không còn cao thủ cảnh giới Nhân Vương ở Hoa Quốc.

Trong mắt hắn, ngay cả Kiếm Tiên Thiên Sơn, Hỏa Long Chân Nhân cũng chẳng là gì cả!

“Cậu Tiêu, người này cực kỳ khó đối phó, thực lực của hắn cao hơn cả Hỏa Long Chân Nhân, nếu ra tay thì phải cẩn thận!”

Ông Mạc nhỏ tiếng nhắc nhở Tiêu Chính Văn.

Ông Mạc không phải đang nâng cao chí khí của người khác, hủy hoại uy danh của bản thân, mà là do Ohara thật sự rất mạnh!

Hàng trăm năm trước, khi Đại Linh xâm lược biên giới, cụ ta đã tự được lĩnh giáo thực lực của Ohara.

Lần đó, nếu không có Nhạc Trung Kỳ ra tay thì e rằng ông Mạc đã chết dưới tay Ohara rồi.

Tuy rằng thời thế đã thay đổi, trong mấy trăm năm qua, thực lực của ông Mạc đã tiến bộ, nhưng thực lực của đối phương cũng tiến bộ theo.

Cho đến nay, thắng lợi cuối cùng thuộc về ai còn chưa biết đâu!

“Ha ha ha...”

Ohara chắp tay sau lưng, cười tự đắc: “Người đến là khách, sao phải căng thẳng như vậy? Chúng tôi không muốn kết thù với Hoa Quốc!”

“Hơn nữa, trong Thiên Đạo Minh Ước đã viết rằng hai nước chúng ta phải đoàn kết hòa thuận, vì vậy, tôi nghĩ các vị nên nhanh chóng quay về đi!”

“Nhân lúc trời vẫn còn sớm, nhanh chóng quay về bờ biển Hoa Quốc thì còn kịp ăn cơm trưa đấy!”

Ohara nói xong, sát khí lập tức giảm đi một phần, dưới đám mây đen, một con đường mở ra.

Rõ ràng, Cansha và Ohara không muốn sự việc trở nên quá căng thẳng.

Bởi vì chưa tìm được tim rồng, Tổ Thần Hachiki Orochi vẫn chưa biết lúc nào mới tỉnh lại!

Hai người bọn họ có lực chiến mạnh nhất ở Vy Hào, có thể chiến thắng ông Mạc và Tiêu Chính Văn, nhưng sau khi các cao thủ Hoa Quốc trở lại, hai người bọn họ không còn đủ năng lực nữa.

Vì vậy, bọn họ vẫn phải nể mặt đám người Tiêu Chính Văn.

“Không cần, sau khi giết các người, chúng tôi vẫn kịp về ăn cơm trưa!”

Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

“Ồ?”

Cansha khẽ nhướng hai hàng lông mày rậm, lạnh lùng nói: “Lẽ nào anh Tiêu muốn sống chết cùng chúng tôi sao?”

Hắn vừa nói xong, luồng sát khí đột nhiên lại nặng nề hơn.

Vài ngôi sao trên bầu trời đang tỏa sáng rực rỡ, dường như có thể biến thành sao băng phóng xuống bất cứ lúc nào.

“Quyết sống chết? Tôi nên hỏi câu này mới đúng. Các người chủ động tấn công Hoa Quốc, giết người dân Hoa Quốc, chém binh lính Hoa Quốc, lẽ nào đây là sự hòa thuận mà các người nói?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Cansha.

“Thực ra chúng tôi không hề có ý định xấu. Đó chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tôi nghĩ ngoại trừ xuống dao giết người thì vẫn còn cách khác để giải quyết. Tôi thực sự không muốn vì vấn đề tầm thường này mà ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta!”

“Dù sao chúng ta cũng có cùng một nguồn gốc!”

Ohara lên tiếng ngay lập tức.

“Hiểu lầm? Vậy được! Nếu tất cả võ giả của Vy Hào các người tự sát dưới trước mặt bản soái thì bản soái sẽ tin lời các người!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom