• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1599: Chém giết

Nhát kiếm này của Tiêu Chính Văn cuốn theo cơn gió mạnh mẽ, cắt hư không, chém về phía Ohara.

Ohara cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc này. Khi Tiêu Chính Văn hồi phục lại như lúc đầu, hắn đã sẵn sàng bỏ trốn.

Bây giờ, ngay cả hộ quốc đại trận cũng vô dụng với Tiêu Chính Văn, vậy thì làm sao hắn và Cansha có thể ngăn được Tiêu Chính Văn?

Dù sao hắn cũng là một lão quái vật đã sống mấy trăm năm, trong mắt hắn, đại nghĩa hay hộ quốc gì đó đều vô giá trị so với mạng sống.

Hắn sẽ không làm chuyện biết rõ là chết mà vẫn ngu dốt chiến đấu đến cùng.

Trong hư không, hàng trăm ảo ảnh của Ohara đồng loạt xuất hiện, ngay cả cơ thể thật của hắn cũng trở nên hư ảo.

Rõ ràng, Ohara muốn nhân cơ hội này tách ra khỏi chiến đoàn.

Chưa nói đến người bình thường mà ngay cả Cansha cũng không thể phân biệt được đâu là cơ thể thật của hắn.

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn đã từng nhìn thấy những thủ đoạn này từ khi cường giả vùng ngoài lãnh thổ trở về.

“Chút tài vặt này mà dám thể hiện trước mặt bản soái sao?”

Tiêu Chính Văn chế nhạo.

Đạo kiếm quang kia đột nhiên tỏa ra uy lực hủy trời diệt đất.

Trong nháy mắt, một vầng hào quang, giống như sóng nước, dao động trong hư không, lập tức quét qua vô số ảo ảnh.

“Phụt!”

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, cánh tay của Ohara bị kiếm quang chặt đứt.

Máu tươi phun ra ngay lập tức, gần như biến nửa bầu trời thành màu đỏ.

Ohara kinh ngạc nhìn cánh tay bị đứt lìa của mình. Cho dù ông cụ Mạc gặp phải thân pháp ảo ảnh của hắn cũng chỉ có thể thả hắn chạy thoát chứ đừng nói đến Tiêu Chính Văn mới ngoài hai mươi tuổi.

Vậy mà giờ đây lại chẳng có tác dụng gì trước mặt Tiêu Chính Văn?

“Mày… sao mày có thể tìm được cơ thể thật của tao! Mày... lẽ nào mày là Thế Tử của thế gia nào đó ở Hoa Quốc?”

Ohara kinh ngạc nói.

Thế Tử bình thường cũng không thể phá giải được thân pháp ảo ảnh của hắn.

Bởi vì đây là một trong những thuật âm dương thời Tiên Tần.

Nói như vậy, thân phận của Tiêu Chính Văn đáng sợ đến mức nào?

Thử nghĩ xem, một gia tộc cổ đại có nguồn gốc từ thời Tiên Tần, hơn nữa còn bồi dưỡng ra một Thế Tử có lực chiến đáng sợ như Tiêu Chính Văn.

Vậy chẳng phải địa vị của thế gia này ở Hoa Quốc rất cao sao?

Nghĩ đến đây, Ohara nghĩ đến một đáp án mà hắn không dám nghĩ tới.

Lẽ nào Tiêu Chính Văn không phải họ Tiêu mà là họ Doanh?

Không thể nào!

Gia tộc đó đã bị xóa sổ từ lâu trong lịch sử lâu đời của Hoa Quốc!

Lúc này, không chỉ Ohara kinh ngạc mà ngay cả ông cụ Mạc cũng không tin vào mắt mình.

Ohara thực sự đã thua Tiêu Chính Văn?

Mặc dù cụ ta chưa từng đấu với Ohara, nhưng thực lực của Ohara luôn ngang tài ngang sức với Cansha.

Thực lực hiện tại của Cansha đã đạt đến Nhân Vương cấp hai đỉnh cao.

Vậy Ohara thì sao?

Ít nhất cũng phải ngang hàng với Cansha!

Nhân Vương cấp hai lại bị Tiêu Chính Văn chặt đứt cánh tay chỉ bằng một nhát kiếm?

Ngay cả ông Mạc cũng thầm nghi ngờ giống suy nghĩ của Ohara, không biết Tiêu Chính Văn có phải Thế Tử của nhà họ Doanh hay không!

Chỉ những người trong gia tộc đó mới biết rõ về thuật âm dương, từ đó mới có thể tìm thấy cơ thể thật của Ohara trong vô số ảo ảnh.

Nhưng bọn họ đâu biết, những ghi chép về thời Tiên Tần chỉ là phần nổi của tảng băng trong Thiên Sơn Thư Lục mà thôi!

Sau cơn hoảng loạn vì bị chém, sắc mặt của Ohara bình tĩnh trở lại.

Hắn lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, cho dù hôm nay tao chết trong tay mày thì những người này cũng sẽ phải chôn cùng tao”.

“Một mình tao tàn sát hết võ tông Hoa Quốc cũng coi như cái chết có ý nghĩa!”

Nói đến đây, trên mặt Ohara lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Lúc này, hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác, trốn thoát cũng không được, kế hoạch duy nhất bây giờ là sống chết sống mái, cùng tất cả võ giả Hoa Quốc vào chỗ chết.

Đặc biệt là sau khi đoán được Tiêu Chính Văn rất có khả năng là Thế Tử nhà họ Doanh, hắn càng thêm chắc chắn về quyết định này.

Trong hai nghìn năm qua, nhà họ Doanh đã trở nên mờ nhạt trong mắt mọi người, ngay cả người vùng ngoài lãnh thổ cũng hiếm khi nghe thấy họ này.

Nếu người nhà họ Doanh lớn mạnh trở lại thì đó sẽ là cơn ác mộng thực sự đối với Vy Hào.

Cho dù Tổ Thần sống dậy thì cũng có thể sẽ chết dưới tay người này.

Vì vậy, đổi mạng sống của hắn lấy sự yên ổn của Tổ Thần cũng là chuyện tốt.

“Ồ? Sống chết cùng bọn tao? Mày nghĩ một mình mày làm được điều đó sao?”

Tiêu Chính Văn chế nhạo.

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, Ohara còn chưa kịp đáp lại, những đám mây đen trên bầu trời đã rút đi cực nhanh với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Vùng biển tối đen như mực vừa rồi cũng bắt đầu phản chiếu tia nắng.

Lúc Ohara còn đang sững sờ thì Tiêu Chính Văn đột nhiên bước đến gần rồi chỉ tay vào ngực Ohara.

“Bùm!”

Một màn ánh sáng vàng đột nhiên xuất hiện, biến những đám mây đen trên bầu trời thành màu vàng.

“Trên đời này không chỉ có thời gian mà còn có không gian! Giữa thời gian và không gian còn có vô số mối quan hệ. Đáng tiếc là mày đã không còn cơ hội để hiểu được những điều này nữa rồi!”

Bỗng chốc, ánh sáng trên bầu trời càng sáng rõ, vô số vì sao lần lượt xuất hiện sau đó nhanh chóng biến mất.

Lúc này, Ohara đang giãy giụa hết sức, hắn muốn túm lấy vạt áo của Tiêu Chính Văn, nhưng lại phát hiện ra thân thể của mình đã xuyên qua cơ thể của Tiêu Chính Văn, không thể chạm vào Tiêu Chính Văn nữa.

Cái gì?

Lúc này, Ohara không thể tin vào mắt mình.

Hắn chưa chết, cũng không phải ma quỷ, nhưng tại sao hắn không thể chạm vào Tiêu Chính Văn đang đứng trước mặt?

Trong một giây tiếp theo, Ohara cũng giống như Tiêu Chính Văn lúc nãy, già đi nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Trong nháy mắt, Ohara đã già đến nỗi đứng không vững, liền rơi xuống biển.

Tuy nhiên, khoảnh khắc hắn rơi xuống biển, cả cơ thể đã biến thành một bộ xương trắng chìm sâu vào đáy biển.

Ngay cả Cansha đứng bên cạnh cũng sợ toát mồ hôi hột khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Tiêu Chính Văn dùng trận pháp giống y hệt hộ quốc đại trận của bọn họ.

Điều này không thể nào!

Hoàn toàn không thể!

Tiêu Chính Văn phải đáng sợ đến mức nào khi chỉ cần nhìn qua cũng có thể học được một trận pháp phức tạp như vậy?

Đến lúc này, đám võ giả Vy Hào mới biết bọn họ đã gặp phải đối thủ đáng sợ như thế nào!

Ngay cả Cansha và Ohara từ nhỏ đã học vô số thuật âm dương những vẫn không thể đạt tới cảnh giới đáng sợ như Tiêu Chính Văn.

Trận pháp thời gian nhìn có vẻ đơn giản, nhưng nó đòi hỏi phải am hiểu sâu sắc về đạo trời.

Ít nhất, với cảnh giới hiện tại của Cansha và Ohara, bọn họ không thể lĩnh ngộ được cấp bậc đó.

Lúc này, không chỉ Cansha từ bỏ kháng cự mà tất cả võ giả Vy Hào tham gia trận chiến đều bỏ kiếm xuống.

Tiêu Chính Văn nâng tay chỉ lên trời, lạnh lùn nói: “Phá!”

“Bùm!”

Một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện trên đầu mọi người, khí tức trắng xóa đang bị hút vào trong vòng xoáy đó.

“Không!”

Cansha trợn tròn mắt.

Những đạo khí tức đó chính là vận khí của Vy Hào, khi một quốc gia bị rút hết toàn bộ vận khí thì những người sinh sống trên mảnh đất này cũng sẽ mất đi sức sống.

Đến lúc đó, không cần ai tấn công thì người dân Vy Hào cũng sẽ tự sinh tự diệt vì mất đi sức sống.

Đồng thời, cả già trẻ trai gái trong Vy Hào cũng sẽ trở nên già nua trong chốc lát, thậm chí còn có nhiều người chết ngay tại chỗ.

Khi Quốc Vận bị lấy đi hoàn toàn, Cansha cũng sẽ già đi ngay lập tức.

Nhìn thấy người đàn ông tuấn tú kia biến thành một ông lão nhăn nheo, đám võ giả Vy Hào đều quỳ xuống, kêu gào thảm thiết: “Sư tổ!”

“Tiêu Chính Văn! Mày... mày thật độc ác! Mày đang hủy hoại cả Vy Hào bọn tao, mày biết không hả?”

Cansha ai oán gào lớn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom