• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (9 Viewers)

  • Chương 621-623

Chương 621: Mẹ cậu là ma nữ!

"Mẹ cậu là một mỹ nhân nổi tiếng gần xa, danh xưng đệ nhất ở làng Mèo. Người đến nhà họ Cung cầu hôn không ngừng nghỉ, nhưng mắt của mẹ cậu cao hơn đầu, luôn coi thường người khác. Lúc đó, bà ấy thường trốn đến nhà tôi. Mãi sau này, bà ấy gặp được bố của cậu là Lý Vân Hoa, bị phong thái của ông ấy mê hoặc. Bọn họ xem như vừa gặp đã yêu. Nhưng khi bố của cậu đến cầu hôn thì người của nhà họ Cung lại từ chối".

"Lúc đó, không ai biết thân phận của của bố cậu, bọn họ cho rằng ống ấy chỉ là một người buôn bán có chút tiền. Nhà họ Cung là một gia tộc lớn ở bản địa, từ chối cũng hợp tình hợp lý. Nhưng mẹ của cậu rất cố chấp, bà ấy vẫn luôn bí mật hẹn hò với bố cậu một thời gian rất dài, cho đến khi bị gia chủ của nhà họ Cung phát hiện, nhốt bà ấy lại, không cho bà ấy ra ngoài dù chỉ một bước".

"Vì vậy cha cậu đã để lộ thân phận thật, cho người chở mấy xe lễ vật đưa đến trong làng, chính thức cầu hôn. Nhưng không ngờ tên tuổi của nhà họ Lý ở thủ đô vẫn không thể khiến nhà họ Cung động lòng, cuối cùng vẫn bị từ chối. Bố của cậu cũng chính là cậu Lý năm đó đã nổi giận ầm ầm, đại náo làng Mèo".

Nói đến đây, trên mặt Xà Bích Thanh mỉm cười, tựa như nhớ lại chuyện gì đó buồn cười.

"Bố của cậu thật sự là một tay ăn chơi trác táng. Ông ta đã quậy nhà họ Cung đến mức gà bay chó sủa, sau đó lại bị bắt. Làng Mèo của chúng tôi khi đó còn tương đối lạc hậu, không hiểu gì về luật pháp, người Mèo lại giỏi võ, cho nên bố của cậu đã bị đánh gần chết, còn bị nhốt vào phòng củi và bị bỏ đói mấy bữa. Đây là bọn họ còn vì thân phận của ông ấy, nếu đổi thành người khác thì có lẽ đã bị đánh chết".

"Lúc ấy, chúng tôi đã cảm thấy rất kỳ quái. Tại sao cậu chủ nhà họ Lý ở thủ đô đến Điền Nam mà xung quanh lại không có vệ sĩ nào đi theo? Sau này tôi mới biết là do ông ấy không mang theo. Ông ấy là quỷ mà, ông ấy cố tình để bị bắt. Ông ấy biết mẹ cậu sẽ không nỡ nhìn ông ấy chịu khổ, nhất định sẽ tới cứu người. Chờ đến lúc mẹ cậu đến cứu người thì ông ấy đã sớm sắp xếp người ở bên ngoài, không những bỏ trốn mà còn dẫn mẹ cậu về thủ đô nữa".

"Người nhà họ Cung đuổi theo. Nhưng khi đến thủ đô thì đó là thế giới của bố cậu, hơn nữa mẹ cậu lại cam tâm tình nguyện ở lại nhà họ Lý, không chịu trở về Điền Nam, người của nhà họ Cung đành phải thừa nhận mối hôn sự này. Nhưng không ngờ lại hứng chịu tai họa diệt môn".

Lý Dục Thần nghe vậy thì cảm thấy sửng sốt.

"Dì Xà, ý của dì là nhà họ Cung cũng...."

Xà Bích Thanh gật đầu, nói: "Giống như nhà họ Lý, nhà họ Cung cũng biến mất chỉ trong một đêm. Nhà họ Lý rễ sâu lá tốt, lão gia chủ của nhà họ Lý thủ đoạn lợi hại, còn để lại duy nhất một người chính là cậu. Nhưng nhà họ Cung thì thật sự không một người nào may mắn thoát khỏi. Bởi vì nhà họ Cung vẫn luôn ở trong làng Mèo, rất ít giao tiếp với người bên ngoài. Những người của nhà họ Cung, tôi hầu như đều quen biết".

Nói đến đây, trong mắt Xà Bích Thanh tràn ngập bi thương.

Trong lòng Lý Dục Thần cũng trầm xuống.

"Dì biết là ai đã làm sao?", anh hỏi.

Xà Bích Thanh lắc đầu: "Mấy năm này, tôi vẫn luôn bí mật điều tra, nhưng lại không có manh mối gì, tôi chỉ có thể cung cấp cho cậu một số manh mối về việc nhà họ Lý bị diệt vong thôi".

Lý Dục Thần gật đầu, chờ bà ta nói tiếp.

"Nhà họ Lý bị diệt lúc trước có liên quan rất lớn đến mẹ của cậu", Xà Bích Thanh dừng lại một chút, trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Nếu như mẹ cậu là một ma nữ thì cậu sẽ nghĩ như thế nào?"

Lý Dục Thần nói: "Là ma hay là tiên đều do suy nghĩ của mỗi người thôi. Hôm nay là ma, ngày mai có thể thành tiên. Hôm nay là Phật, ai biết ngày mai có thể trở thành ma hay không?"

Xà Bích Thanh cảm thấy hơi bất ngờ, nói: "Xem ra cậu đã biết rất nhiều, vượt ngoài dự đoán của tôi".

Lý Dục Thần nói: "Tôi đến nhà họ Lý ở thủ đô tìm được một số đồ vật".

Nói xong, anh lấy một mảnh thiên hồn bích còn sót lại đưa cho Xà Bích Thanh.

Xà Bích Thanh nhìn thấy tàn bích thì kinh ngạc nói: "Đây là vật đính ước mà bố cậu đã tặng cho mẹ cậu!"

Lý Dục Thần gật đầu.

Xà Bích Thanh chăm chú suy nghĩ, một lúc sau, bà ta dường như hiểu ra điều gì đó, nói: "Mẹ cậu quả thực là ma nữ, là do chính miệng mẹ cậu đã nói với tôi".

Bà ta vẫn chăm chú nhìn Lý Dục Thần, quan sát sắc mặt của anh.

"Cho nên nhà họ Lý bị diệt có hai khả năng, một là bị chính đạo tiêu diệt, hai là bị Ma giáo tiêu diệt. Tôi nhớ rõ lúc trước, khi tôi sống ở nhà họ Lý, có mấy người trong Đạo Môn đến nhà họ Lý, nói là đến thăm viếng, nhưng thực ra bọn họ tới đây đều vì mẹ của cậu".

"Dì có biết những người đó không?"

"Vương Sùng Tiên của Bạch Vân Quan, Trương Vân Phổ của Long Hổ Sơn, Lục Vân Long của Võ Đang, Tố Vân Tiên Cô của Nga Mi. Tôi chỉ có thể nhận ra bốn người đó".

Lý Dục Thần nhíu mày.

Những người này đều là người đứng đầu của Đạo Môn, chỉ có họ mới có khả năng khởi xướng cuộc bao vây tấn công nhà họ Lý.

Nhưng bọn họ đều là ẩn sĩ đắc đạo, cho dù muốn diệt trừ yêu ma bảo vệ đạo giáo thì cũng sẽ không đến mức giết toàn bộ nhà họ Lý, ngay cả con nít cũng không buông tha.

Ngoài ra, bọn họ cũng không có khả năng đồng thời đi về phía nam, đi đến làng Mèo tiêu diệt nhà họ Cung.

"Ồ đúng rồi, còn có một người, mẹ cậu đã từng nhắc qua với tôi, chính là Nguyên Định Nhất của Mao Sơn. Mẹ cậu nói rằng người này rất đáng ghét, lại dám lấy thân phận của mẹ cậu để đe dọa bà ấy, ép buộc bà ấy phải song tu với ông ta, nếu không thì sẽ rêu rao danh tính của bà ấy ra bên ngoài".
Chương 622: Mạch ma giáo

"Nguyên Định Nhất?"

Lý Dục Thần chưa bao giờ nghe nói đến cái tên này, nhưng anh biết Mao Sơn là một trong ba ngọn núi Chính Nhất, có cùng địa vị với Long Hổ Sơn.

Chỉ vì phủ Thiên Sư nên Long Hổ Sơn được truyền thừa nhất mạch, truyền thừa đơn giản rõ ràng.

Mà Mao Sơn phức tạp hơn nhiều, ngoại trừ ba Cung năm Quan, mỗi cái đều có mạch riêng, giáo lý dân gian của Mao Sơn cũng mọc lên như nấm, là đạo sĩ cũng nói mình là Mao Sơn, rất nhiều kẻ lừa đảo cũng nói bản thân là Mao Sơn.

"Vậy Nguyên Định Nhất này đến từ mạch nào của Mao Sơn?"

"Tôi không biết nhiều về Đạo Môn, hơn nữa sau đó cũng không nghe thêm bất cứ tin tức gì về ông ta nữa", Xà Bích Thanh nói.

Lý Dục Thần cảm thấy Nguyên Định Nhất này là nhân vật quan trọng, xem ra anh phải dành thời gian đến Mao Sơn một chuyến, hỏi thăm về người này.

Ngoài ra anh còn nhớ đến chuyện bế quan của đạo trưởng Vương Sùng Tiên ở Bạch Vân Quan, còn có bài thơ kia nữa. Khi đó anh mơ hồ cảm giác được việc này có liên quan đến nhà họ Lý, hiện tại sau khi Xà Bích Thanh nói ra thì anh gần như có thể khẳng định.

Trừ Vương Sùng Tiên, còn có Trương Vân Phổ của Long Hổ Sơn, Lục Vân Long của Võ Đang, Tố Vân tiên cô của Nga Mi. Lần trước nghe Trương Tích Khôn nói, Trương Vân Phổ đã bế quan nhiều năm. Nếu những người này đều sống ẩn dật sau chuyện ở nhà họ Lý thì sự việc xem như rõ ràng.

Nhưng Lý Dục Thần vẫn không muốn tin nhà họ Lý đã bị nhân sĩ chính đạo tiêu diệt.

Cho dù mẹ của anh là ma nữ, chính đạo không thể dung tha, cho dù nhà họ Lý liều chết bảo vệ bà ấy thì những nhân sĩ chính đạo này cũng không nên tiêu diệt cả gia tộc.

"Dì biết về ma giáo bao nhiêu? Mẹ của tôi có từng nói cho dì biết bà ấy gia nhập ma giáo như thế nào không?", Lý Dục Thần hỏi.

Xà Bích Thanh không nói gì, biểu cảm trên khuôn mặt cũng không nhận ra vui hay buồn.

Quan Nhã Lệ rót cho bà ta một tách trà.

Bà ta đưa lên miệng nhưng không uống, mép tách trà chạm vào môi, đột nhiên nói: "Nhã Lệ, có phải tôi có để lại một ít trà cổ thụ ở chỗ của bà, đúng không?"

Quan Nhã Lệ nói: "Đúng vậy, bà dì, bà muốn uống sao? Bây giờ tôi đi lấy cho bà".

Xà Bích Thanh gật đầu, đặt tách trà xuống.

Quan Nhã Lệ mỉm cười xin lỗi của Lý Dục Thần, lên tiếng: "Hai người cứ trò chuyện trước, tôi đi lấy lá trà".

Bà ta bước ra ngoài, đóng cửa lại giúp bọn họ.

Lý Dục Thần biết lão thái thái đang cố tình muốn Quan Nhã Lệ rời đi, lời nói tiếp theo của bà ta chắc chắn rất quan trọng, bà ta vung tay lên, tạo ra một kết giới vô hình trong phòng, không cho sóng âm rung động truyền ra ngoài.

Xà Bích Thanh nói: "Mẹ cậu không nói rõ, tôi cũng không có chứng cứ xác thực, tất cả đều chỉ là suy đoán của tôi, cậu cũng không cần phải xem trọng".

Lý Dục Thần gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

"Tôi đã sớm nghe nói đến Ma giáo từ sư phụ của mình. Sư phụ của tôi không chỉ luyện võ mà còn biết vu thuật. Đáng tiếc tôi không có thiên phú trong lĩnh vực này, chỉ học được một ít, ngược lại lại có chút thành tựu trong phương diện võ thuật. Cho nên liên quan đến vu pháp và tiên ma, sư phụ cũng không nói với tôi nhiều lắm. Tôi cũng chưa bao giờ để trong lòng, mãi cho đến khi mẹ cậu xảy ra chuyện không may".

"Sau đó tôi hồi tưởng lại rất nhiều chuyện có liên quan đến làng Mèo, nhà họ Cung và cả mẹ của cậu".

Xà Bích Thanh dừng lại một chút, nhìn Lý Dục Thần nói: "Tôi và mẹ của cậu thân nhau như chị em, nhưng cậu thấy đấy, tôi trông giống một bà già, làm bà của bà ấy cũng cảm thấy quá già. Cậu không cảm thấy lúng túng và kỳ quái khi gọi tôi là dì sao?"

Lý Dục Thần hơi sửng sốt, anh học pháp ở Côn Luân, những sư huynh sư tỷ kia có người nào không lớn hơn anh mấy tuổi, có người cũng mấy trăm tuổi. Cho nên anh căn bản không có khái niệm tuổi tác, lúc này nghĩ đến quả thực có chút không đúng.

Xà Bích Thanh cười nói: "Tôi lớn hơn mẹ cậu, bà ấy gọi tôi là chị. Thật ra, chênh lệch tuổi tác của chúng tôi cũng không lớn lắm. Nhưng bà ấy có thuật giữ gìn sắc đẹp, sau năm hai mươi tuổi đến giờ thì dung mạo vẫn không thay đổi. Người đẹp của nhà họ Cung xinh đẹp, không dễ già, việc này vốn đã rất nổi tiếng ở làng Mèo chúng tôi, nhưng mẹ của cậu lại càng đặc biệt hơn".

"Mẹ của cậu và bố của cậu chênh lệch tuổi tác rất lớn, đây cũng chính là nguyên nhân chính khiến chúng ta cho rằng nhà họ Cung không đồng ý hôn sự này. Sau đó, mẹ của cậu nói với tôi, dung mạo của bà ấy không già đi là bởi vì bà ấy luyện tập ma công. Lúc đó, tôi còn tưởng bà ấy nói đùa, sau này mới biết đó là sự thật".

"Mà mẹ của cậu cũng không phải bái sư ở bên ngoài. Nếu như bà ấy học từ người bên ngoài thì tôi không thể nào không biết. Cho nên, công pháp của mẹ cậu có lẽ được truyền thừa từ tổ tiên nhà họ Cung".

"Nhà họ Cung có truyền thừa ma đạo. Vừa nghĩ như vậy thì mọi chuyện đều trở nên hợp lý. Vốn dĩ lúc trước nhà họ Cung không đồng ý với hôn sự của bố mẹ cậu, nhà họ Cung chỉ không muốn thiên hạ biết bí mật của bọn họ. Nếu bố cậu không phải họ Lý, không phải đến từ thủ đô thì có lẽ bọn họ cũng sẽ không phản đối, nhưng ông ấy lại là cậu chủ của nhà họ Lý ở thủ đô. Nhà họ Lý quá lớn, quá cường đại, nhà họ Cung sợ người của nhà họ Lý nhìn thấu thân phận của bọn họ".

"Cuối cùng, chuyện mà bọn họ sợ đã xảy ra. Nếu như tôi đoán không lầm thì mẹ cậu đã nói cho bố cậu biết danh tính của bà ấy trước khi bỏ trốn cùng người đàn ông đó. Và ông ấy cũng không chút do dự mà dẫn mẹ của cậu đi. Ôi…"
Chương 623: Có gen Thiên Ma

Xà Bích Thanh thở dài.

“Không hổ là cậu ấm ăn chơi trác táng nhất thủ đô, không sợ trời không sợ đất, ngay cả Thánh nữ của Ma giáo cũng dám cướp!”

Giọng nói Xà Bích Thanh mang theo đôi phần mỉa mai, đôi phần khen ngợi và đôi phần thê lương.

Lý Dục Thần hơi ngạc nhiên. Theo như những gì Xà Bích Thanh nói thì nhà họ Cung, cũng chính là nhà mẹ anh, nhà ông ngoại anh, cả gia đình họ là một nhánh truyền thừa bí mật của Ma giáo.

Mặc dù chuyện này rất khó chấp nhận nhưng với tình hình trước mắt thì đây là giả thiết hợp lý nhất.

Mẹ anh, Cung Lăng Yên học Ma công từ nhỏ, có lẽ là được người nắm quyền Ma giáo tuyển chọn, hoặc là do huyết mạch thức tỉnh mà bà ấy trở thành Thánh nữ của Ma giáo. Sau này, thân phận bị lộ, bị người của chính đạo biết được, dẫn tới cuộc khủng hoảng của nhà họ Lý.

Gia chủ của nhà họ Lý lúc đó là Lý Thiên Sách, cũng chính là ông nội của Lý Dục Thần đã sớm tiên đoán được mối nguy này nên đã có sắp xếp trước, giúp Lý Dục Thần thoát được kiếp nạn.

Còn về chuyện nhà họ Cung biến mất, nguyên nhân có thể là do bị chính đạo vây quét, cũng có thể là do mẹ anh quyết tâm rời khỏi Ma giáo, xin Hồ Vân Thiên giúp mình loại bỏ Ma tâm của Thánh nữ, nhà họ Cung bị Ma giáo coi là phản đồ nên tiến hành thanh trừng.

“Dì Xà, hiện tại, trại của nhà họ Cung có còn không?”

“Còn. Ở trên núi lạc hậu. Mặc dù những năm gần đây, rất nhiều nơi đã phát triển du lịch nhưng chỗ của nhà họ Cung có những truyền thuyết không hay nên ít người tới đó. Nếu cậu muốn đi xem thì tôi có thể dẫn cậu đi. Chỉ có điều nó đã bị bỏ hoang gần hai mươi năm rồi, e là có tới đó cũng chẳng thể phát hiện thêm được điều gì”.

“Cảm ơn dì Xà, tôi cũng không hy vọng sẽ phát hiện ra được điều gì, chẳng qua đó là nơi mẹ tôi sinh ra nên tôi muốn tới đó xem thử một lần mà thôi”.

Xà Bích Thanh gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hiền từ và tán thành: “Được thôi, có điều tôi phải về thành phố Âu một chuyến trước đã, tôi đã sống ở đó mười mấy năm trời nên ít nhiều gì cũng có một số chuyện cần phải xử lý. Một khi về làng Mèo rồi, chưa chắc tôi đã có ý định quay lại đó nữa. Cậu chờ tôi ít hôm, xong việc, tôi sẽ bảo Nhã Lệ báo tin cho cậu”.

“Không vội”, Lý Dục Thần nói: “Tôi cũng có rất nhiều chuyện cần phải xử lý”.

“Vậy thì tốt. Đang tuổi thanh niên thì cần phải hướng tầm mắt nhìn về phía trước, đừng để những chuyện trong quá khứ trói chân mình”, ánh mắt Xà Bích Thanh hiền từ như một người mẹ.

“Vâng, cảm ơn dì dạy bảo”, Lý Dục Thần cung kính nói.

Xà Bích Thanh cười, nói: “Cậu có tài như vậy mà còn khiêm tốn như thế quả là hiếm có, Lăng Yên có một người con trai như cậu chắc hẳn cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối”.

Sau đó, bà ta lại đột nhiên hỏi: “Tôi nghe nói dạo trước cậu đã tới Lâm Hoang, còn có tin đồn rằng cậu đã chết ở đó rồi?”

Lý Dục Thần cười nói: “Đúng là tôi có tới đó một chuyến, sau đó bị một số việc cầm chân, ở trong Hoang Trạch lại không thể nào báo tin cho người ở bên ngoài nên mới có tin đồn như vậy”.

“Ồ..., cậu còn tới cả Hoang Trạch cơ à? Thực ra, làng Mèo cũng khá gần trấn Lâm Hoang. Tôi mới sực nhớ ra chuyện này, ở làng Mèo từng có tin đồn rằng nhà họ Cung chuyển từ Hoang Trạch tới”.

Nói đến đây, Xà Bích Thanh cười một tiếng tự giễu, lắc đầu nói: “Mà thôi, đó chỉ là lờn đồn không đáng tin thôi, không nên nói ra thì hơn. Hoang Trạch rộng hàng chục ngàn dặm không hề có người sinh sống, sao lại có thể có một gia tộc lớn như vậy từng sinh sống ở đó chứ!”

Xà Bích Thanh cảm thấy lời mình nói thật hoang đường nhưng Lý Dục Thần lại giật mình.

Anh nhớ tới tòa thành cổ trong bí cảnh Hoang Trạch, nhớ tới con rồng canh giữ ở đó, thanh kiếm cổ Huyền Minh và điệu múa Thiên Ma.

Tất cả những điều này đều nói lên rằng đó không phải là một nơi tầm thường.

Nhất là điệu múa Thiên Ma và lời nguyền tựa như một bài thơ, mỗi lần nhớ tới chúng, linh hồn anh đều cảm thấy chấn động.

Anh không biết vì sao tòa thành cổ đó lại bị vùi lấp, không biết con rồng đó đang canh giữ thứ gì nhưng anh dám chắc kiếm cổ Huyền Minh có liên quan với Thiên Ma.

Còn trong người anh lại có dòng máu của Ma nữ.

Nói theo cách diễn đạt hiện đại thì nghĩa là trong người anh có gen của Thiên Ma.

Lẽ nào nhà họ Cung chính là cố chủ của toà thành cổ trong Hoang Trạch?

Xà Bích Thanh không biết Lý Dục Thần đang suy nghĩ gì, tiếp tục nói cho anh biết một vài chuyện có liên quan tới nhà họ Cung và Cung Lăng Yên, lẫn chuyện có liên quan với nhà họ Lý ở thủ đô, tuy nhiên, chúng đều là những chuyện lặt vặt trong cuộc sống, không phải chuyện hệ trọng.

Sau khi hai người ngồi nói chuyện được một lúc thì Quan Nhã Lệ trở về, Lý Dục Thần thu trận pháp cách âm lại, đứng dậy xin phép ra về.

...

Viên Thọ Sơn chết, Hà Trường Xuân bế quan, trong vòng một đêm, nhà họ Viên vừa mất gia chủ lại vừa mất chỗ dựa.

Thế cục ở Nam Giang đột ngột thay đổi.

Hầu như tất cả gia đình giàu có đều quay sang ủng hộ nhà họ Lâm.

Mấy ngày nay, cửa lớn của nhà họ Lâm ở thành phố Hòa sắp bị người ta giẫm nát.

Ngoài cửa sơn trang Bắc Khê, những chiếc xe sang đậu nối đuôi nhau kéo dài ra tới tận rìa đường quốc lộ.

Nhà họ Lâm không còn cách nào khác, buộc phải tăng số lượng bảo vệ lên.

Lâm Thu Thanh bận tối tăm mặt mũi.

Khách tới nhà đều muốn gặp Lâm Thượng Nghĩa nhưng Lâm Thượng Nghĩa tham dự lễ đính hôn của Lý Dục Thần xong thì ngay ngày hôm sau sức khỏe lập tức sa sút, chỉ đi mấy bước đã thở hổn hển nên đành phải nằm trên giường nghỉ ngơi.

Lý Dục Thần cố ý dặn dò Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Mộng Đình chăm sóc ông cụ thật chu đáo.

Nghiêm Tuệ Mẫn phải đi giúp Lâm Thu Thanh tiếp khách nên Lâm Mộng Đình xin nghỉ học, ở nhà, túc trực bên giường của ông cụ.

Nhìn thấy cháu gái, trong lòng Lâm Thượng Nghĩa cực kỳ hài lòng.

Quyết định đúng đắn nhất đời này của ông cụ chính là ấn định mối thông gia từ bé này cho cháu gái.

“Mộng Đình à, cháu nên ở bên Dục Thần nhiều hơn, chứ cứ ở bên cạnh một ông già như ông để làm gì?”, Lâm Thượng Nghĩa thúc giục: “Mau đi đi, đàn ông không có phụ nữ trói buộc là dễ sinh hư lắm”.

Lâm Mộng Đình không chịu: “Ông ơi, ông nói gì vậy ạ? Nếu như Dục Thần muốn sinh hư thì cháu có thể cấm cản nổi hay sao?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom