Hot Cao Thủ Đấu Khí - Kim Thần - Tăng Tử Mặc (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 60: Không mua cái đắt, chỉ mua cái đúng

Mười hai vạch chữ số La Mã, kim giờ, kim phút, kim giây cũng màu vàng, dừng ở vị trí 4 giờ 20 phút 40 giây chiều.

Trên vạch bốn giờ còn có một vòng tròn nho nhỏ, đó là chức năng bấm giờ độc đáo trên chiếc đồng hồ quả quýt này.

Bên cạnh vòng tròn bấm giờ còn có hai vòng tròn nhỏ.

Một cái là lịch vạn niên, một cái là báo thức.

Lịch vạn niên không cần nói, tự động phân biệt lớn nhỏ, tháng, tuần, ngày, cùng năm nhuận diễn ra bốn năm một lần.

Chức năng báo thức giống như đồng hồ điện tử hiện đại, dựa vào các âm thanh khác nhau của lò xo bên trong đồng hồ quả quýt có thể biết thời gian lúc đó, chính xác đến từng giây.

Chiếc đồng hồ quả quýt này đã ngừng hoạt động, chất lượng của mặt đồng hồ vẫn còn rất tốt, có vết xước nhưng không ảnh hưởng đến tổng thể của mặt đồng hồ.

Tay Kim Thần không nhanh không chậm, nhìn mặt chính ba giây, mặt đồng hồ năm giây, mặt vỏ sau bảy giây.

Nhẹ nhàng đặt đồng hồ lên tấm thảm len đã được chuẩn bị trước, khẽ gật đầu.

Nhân viên trong tiệm Văn Tĩnh phụ trách tiếp Kim Thần sớm đã chú ý đến động tác của Kim Thần, có chút khó hiểu nhìn Kim Thần, khẽ nói.

“Chiếc đồng hồ này hỏng rồi”.

“Bày ở đây bảy tám năm rồi vẫn chưa có người mua”.

“Tôi đã làm ở đây hơn nửa năm, anh là người đầu tiên xem nó”.

Kim Thần ừm một tiếng, không tỏ thái độ, liếc nhìn bảng giá của chiếc đồng hồ quả quýt này.

Giá là tám mươi ngàn.

Văn Tĩnh lén nhìn giám đốc quản lý ở phía xa, mím chặt môi, thấp giọng mắng một câu tên háo sắc thối tha, Trư Bát Giới.

Bản thân đã làm việc ở đây được gần chín tháng, từ ngày đầu tiên đi làm đến bây giờ, tên giám đốc Chu Triệu Vân này luôn có ý đồ xấu xa với mình, cả ngày không có việc gì liền quấn lấy mình, còn lấy cớ là dạy mình giám định.

Mượn danh nghĩa giám định thường xuyên động tay động chân với mình, bản thân là người mới chắc chắn phải nhịn, không ngờ tên háo sắc thối tha Chu Triệu Vân đến lúc tan ca cũng không buông tha cho mình.

Thông qua hồ sơ nhân sự của công ty, Chu Triệu Vân có được địa chỉ thuê nhà, trực tiếp tìm đến cửa.

Hẹn đi ăn, hát karaoke, còn nói sẽ giới thiệu khách hàng đến mua hàng xa xỉ trên quầy của mình.

Mấy lần đi hát karaoke đều muốn chuốc say mình, may mà bản thân đã sớm có phòng bị, lần nào cũng tự cứu mình khỏi nguy hiểm.

Vừa nghĩ đến cái miệng còn dày hơn cả của Trư Bát Giới sáp đến trước mặt mình, Văn Tĩnh không nhịn được buồn nôn.

Tính cách của Văn Tĩnh mềm yếu, học chuyên ngành thiết kế trang sức, chuyên ngành này không có thị trường đầu ra, lại không có quan hệ, nên chỉ có thể làm nhân viên ở những nơi như tiệm cầm đồ, tiệm vàng.

Cuộc sống của mỗi người đều không hề dễ dàng.

Bị Chu Triệu Vân quấy rối trong thời gian dài, Văn Tĩnh sớm đã miễn nhiễm, vì vậy mới phớt lờ mệnh lệnh của Chu Triệu Vân, cố tình đối đầu với Chu Triệu Vân.

Không phải anh coi thường những người lao động nhập cư sao? Không phải anh muốn tôi không được tiếp anh ta sao?

Tôi cứ không làm thế đấy! ! !

Tôi còn muốn nói tất cả những khiếm khuyết của những chiếc đồng hồ này ra.

Xem anh có thể làm gì tôi.

Làm xong tất cả những điều này, trong lòng Văn Tĩnh xả được cơn giận, nào ngờ mọi chuyện xảy ra tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ta.

“Đồng hồ này có thể giảm giá được không?”

Kim Thần khẽ hỏi.

Văn Tĩnh nghe thấy lời này, lập tức trợn tròn mắt, không khỏi đứng bật dậy.

“Anh muốn mua chiếc đồng hồ này?”

Nói xong lời này, Văn Tĩnh vội vàng nghiêng đầu nhìn giám đốc Chu Triệu Vân, cúi đầu nói khẽ: “Đừng mua. Đồng hồ này hỏng rồi”.

Kim Thần ừm một tiếng, nói tiếp: “Tôi mua đồ, không mua cái đắt, chỉ mua cái đúng”.

Văn Tĩnh khẽ nói: “Cái gì mà đúng với đắt? Đồng hồ hỏng rồi mua về có thể làm gì?”

“Chiếc đồng hồ này, ngay cả Thành Thiên Đô bên đó cũng nói rồi, căn bản không thể sửa được”.

“Cũng không đáng sửa”.

“Đặt ở đây cũng là một con chuột chết, chỉ chờ một con mèo mù nào đó tự chui đầu vào lưới”.

“A...không phải...”

“Tôi không nói anh...”

Văn Tĩnh che miệng, cắn môi, khẽ nói xin lỗi Kim Thần.

Kim Thần không hề bị tác động, khẽ nói: “Có đôi khi mèo không hẳn là mù, chỉ là không muốn mở mắt...”

“Mở mắt ra, mèo sẽ biến thành hổ. Sẽ cắn người”.

Văn Tĩnh khúc khích cười thành tiếng. Hàm răng trắng đều tăm tắp lộ ra, đẹp đến mức khiến tim loạn nhịp.

Giám đốc đứng sau Kim Thần càng nhìn Kim Thần càng tức giận, không thể nhịn được nữa, bước nhanh đến, xông đến chỗ Kim Thần tự giới thiệu.

“Tôi là Chu Triệu Vân, giám đốc quản lý của Phúc Nguyên. Chào cậu, xin hỏi cậu muốn mua chiếc đồng hồ này sao?”

“Nếu không phải, xin đừng làm chậm trễ thời gian của nhân viên chúng tôi”.

Kim Thần nhìn cũng không thèm nhìn Chu Triệu Vân, vẫn luôn đứng ở bên cạnh Kim Thần không nói một lời, Tôn Lâm Quốc lại lớn tiếng nói.

“Đây là cậu Kim, đi cùng tôi để xem chiếc ấn mà con trai tôi cầm ở đây”.

Chu Triệu Vân nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt lộ ra vẻ khinh bỉ, cười nhạo nói: “Lại là ông lão già càn quấy!?”

“Không phải ông nói muốn tìm người đến giám định ấn của ông sao?”

“Tìm được vị chuyên gia nào bằng lòng viết giấy giám định cho ông rồi?”

“Một cục đá điền hoàng vỡ nát còn là loại thứ phẩm, còn cãi là bảo bối tổ tiên truyền lại?! Mỗi lần đến đây đều dùng cái chết để đe dọa, cuối cùng không phải vẫn ngoan ngoãn cút sao”.

Những lời này của Chu Triệu Vân rất độc ác, hàng loạt lời nói văng ra khiến người mấy ngày nay đang phải chịu đựng giày vò, thân thể suy kiệt như Tôn Lâm Quốc ôm ngực không thể thở nổi.

Chỉ vào Chu Triệu Vân khàn giọng quát lên: “Hôm nay tôi đến đây để chuộc đồ”.

“Chuyên gia thẩm định chính là đại sư Kim!”

Chu Triệu Vân hừ một tiếng: “Có người bằng lòng giúp ông chuộc rồi?”

“Vị này chính là đại sư Kim!?”

Lại nhìn Kim Thần cả người ướt đẫm, trên mặt tràn đầy vẻ chán ghét, hắn ta nói: “Đại sư!?”

“Tôi thấy mấy người đến để làm trò cười”.

“Một lão già không biết xấu hổ, một tên dế chũi, một tên muốn chuộc đồ, một tên muốn mua đồng hồ...”

“Thực sự cho rằng tiệm cầm đồ Phúc Nguyên chúng tôi ai cũng có thể vào sao?”

“Nói cho các người biết, nếu không phải hôm nay có khách quý quan trọng đến tiệm cầm đồ của chúng tôi, hai người thậm chí đến cửa cũng đừng nghĩ có thể bước vào”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom