• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (8 Viewers)

  • Chương 615-617

Chương 615: Tôi muốn dạy ông một bài học

Đương nhiên, nếu như Trí Nhẫn thật sự đánh bại được Itazura Kazuyoshi, mọi người cũng chưa chắc đã cảm thấy vui vẻ. Dựa vào Phật Môn để lấy lại thể diện cho Võ Lâm Môn, những người trong võ lâm này cũng không cảm thấy vẻ vang gì cho lắm.

Nhưng dù sao cũng tốt hơn là bị ninja Đông Doanh làm nhục.

Cho nên khi Trí Nhẫn đi ra, trong lòng mọi người cảm thấy vô cùng phức tạp.

Itazura Kazuyoshi nghe thấy Phật hiệu, lại thấy Trí Nhẫn đi tới, liền thu hồi nụ cười ngông cuồng, râu cá trê khẽ rung, híp mắt lại hỏi:

"Vị đại sư này tên là gì vậy?"

"Bần tăng là Trí Nhẫn".

"À! Tôi biết ông", Itazura Kazuyoshi hơi khom người: "Đông Doanh chúng tôi luôn luôn sùng Phật lễ tăng, xin cho phép tôi thể hiện sự kính trọng với chùa miếu của ông".

Trí Nhẫn nói: "Tôi là tăng nhân Hoa Hạ, không phải hòa thượng Đông Doanh, ông không cần kính tôi".

Itazura Kazuyoshi sững sờ, nói ra: "Phật quang phổ chiếu thiên hạ, không phân chia biên giới. Đại sư là tăng nhân, không ở trong miếu tu hành mà chạy đến đây làm cái gì?"

Trí Nhẫn mỉm cười nói: "Tôi là tăng nhân, cũng là võ giả".

Itazura Kazuyoshi gật đầu: "Tôi hiểu rồi, ông muốn ra mặt thay võ đạo Hoa Hạ?"

Trí Nhẫn còn chưa trả lời, chợt nghe có người nói: "Trí Nhẫn đại sư, thế tục phân tranh này không cần để Phật Môn phải ra tay, ông hãy giao cho tôi đi".

Trong lúc hai người nói chuyện, Lý Dục Thần đã chậm rãi bước ra, đi vào trong đại sảnh.

Đám người vô cùng kinh hãi.

Anh muốn làm gì?

Vừa rồi ngay cả dũng khí quyết đấu với Viên Thọ Sơn còn không có, chẳng lẽ bây giờ lại muốn khiêu chiến Itazura Kazuyoshi đã đánh bại bảy vị Tông Sư hợp lực sao?

Anh muốn gây ra chuyện gì nữa?

Thật sự là không biết trời cao đất rộng!

Trí Nhẫn là cao tăng Phật Môn, nổi tiếng bên ngoài, lại có bối cảnh nhà họ Tiền, đám người còn ôm mấy phần hy vọng, nhưng không có ai xem trọng Lý Dục Thần cả.

Thậm chí càng có nhiều người cho rằng anh căn bản không có tư cách đứng ra.

Bởi vì đứng ra chính là đại diện cho võ lâm Nam Giang, đại diện cho võ giả Hoa Hạ tới khiêu chiến ninja Đông Doanh.

Lý Dục Thần đứng ra sẽ chỉ làm bọn họ cảm thấy càng thêm mất mặt.

Ngay cả Tiền Khôn và người nhà họ Cao sau khi được chứng kiến thực lực của Itazura Kazuyoshi cũng không cho rằng Lý Dục Thần có hi vọng chiến thắng.

Tiền Khôn cảm thấy Lý Dục Thần xúc động, lúc này còn không bằng giấu tài, giữ lại một phần thực lực. Lấy tuổi tác của Lý Dục Thần, đợi một thời gian, tương lai nhất định sẽ có thể trở thành võ giả đứng đầu Hoa Hạ, đến lúc đó lại báo thù cũng không muộn.

Cũng chỉ có mấy người đi theo Lý Dục Thần từ thành phố Hòa là tràn đầy lòng tin với anh.

Trí Nhẫn thấy Lý Dục Thần đi ra liền nở nụ cười, đọc một câu Phật hiệu lần nữa, chắp tay trước ngực hành lễ nói: "A Di Đà Phật, vậy làm phiền Lý thí chủ".

Vừa dứt lời, ông ta liền trở về chỗ ngồi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lại nhắm mắt lại, cũng không nhìn một cái nào nữa, trở thành một lão tăng nhập định.

Mọi người cũng không cảm thấy thất vọng lắm.

"Hòa thượng này, hóa ra là làm bộ làm tịch!"

"Hừ! Còn tưởng rằng lợi hại thế nào chứ!"

"Tôi đã sớm nói rồi, không dựa vào hòa thượng được đâu!"

"Vậy cậu Lý này thế nào?"

"Ha ha, ngay cả Viên Thọ Sơn cũng không dám đánh, có thể thế nào nữa?"

"Bây giờ cũng chỉ có mời ông Chu ở Kim Lăng rời núi, mới có hy vọng đánh bại tên Kazuyoshi này thôi".

...

Đối với việc Trí Nhẫn về chỗ ngồi, Itazura Kazuyoshi cũng rất bất ngờ, đồng thời có hơi thất vọng.

"Xem ra, Nam Giang đúng là không có cao thủ thật!"

"Ông mới đánh mấy người mà đã cho rằng không có cao thủ?", Lý Dục Thần nói.

Itazura Kazuyoshi chẳng thèm để ý tới Lý Dục Thần, cũng không thèm nhìn anh cái nào, lười trả lời anh.

Lý Dục Thần cũng không tức giận, hỏi: "Có một người tên là Lâm Thiếu Bình, là người của Thiên Nhẫn Tông ông đúng không?"

Sắc mặt Itazura Kazuyoshi khẽ biến đổi, quay đầu nhìn về phía Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần còn nói: "Còn có người tên là Yukio Takada nữa, cũng là người của Thiên Nhẫn Tông ông đúng không?"

Itazura Kazuyoshi nhíu mày: "Cậu biết ông ta?"

Lý Dục Thần cười nói: "Chưa nói tới biết đi, ông ta luôn nói muốn mổ bụng tự vẫn, không biết bây giờ thế nào?"

Itazura Kazuyoshi biến sắc, nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, trong mắt tràn đầy ý lạnh.

Lý Dục Thần còn nói: "Còn có một người phụ nữ nữa, không biết tên là gì, kiếm pháp không tệ, đủ để chẻ củi".

Sắc mặt của Itazura Kazuyoshi cuối cùng cũng đã thay đổi, ý lạnh trong mắt biến thành sát ý.

"Là cậu?", ông ta có mấy phần khó hiểu: "Làm sao có thể?"

Ông ta đánh giá Lý Dục Thần từ trên xuống dưới vài lần, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không có khả năng! Cậu tuyệt đối không phải là đối thủ của Kyoko!"

Lý Dục Thần cười lạnh một tiếng: "Cái gì mà Kyoko chứ, đến Hoa Hạ tôi làm vậy thì chỉ có nước chết! Hoa Hạ rộng lớn như thế, ông thật sự cho rằng không có người nào ư?"

Itazura Kazuyoshi không cảm nhận được khí tức võ giả từ trên người Lý Dục Thần, cũng không phát hiện ra được bất kỳ chân khí gì dao động.

“Nói như vậy, cậu muốn khiêu chiến tôi ư?", ông ta hỏi bằng chất giọng khinh miệt.

"Tôi không muốn khiêu chiến ông", Lý Dục Thần nói.

Nghe thấy lời này, Itazura Kazuyoshi nở nụ cười lạnh.

Quả nhiên là phế vật mà!

Trên mặt những người khác trong đại sảnh hiện ra vẻ thất vọng, sau đó cũng tràn đầy miệt thị.

Thế nhưng ngay sau đó, Lý Dục Thần lại bổ sung một câu:

"Tôi muốn dạy ông một bài học".

"Cái gì?"

Itazura Kazuyoshi khó tránh khỏi có chút giật mình, sau khi kịp phản ứng thì không nhịn được mắng một câu: "Ngu xuẩn!"

Ông ta tiện tay vung thanh kiếm gỗ trong tay lên, vô số ánh kiếm như thác nước chảy ngược, lao thẳng về phía Lý Dục Thần.
Chương 616: Kiếm đạo của Đông Doanh các ông quá yếu!

Khi Itazura Kazuyoshi ra tay, một kiếm tiện tay đó cũng đã đủ để lấy mạng của Lý Dục Thần.

Thậm chí, đây là ông ta đã nể mặt Lý Dục Thần dám đứng ra ra mặt thay võ đạo Hoa Hạ, cũng coi như nổi bật hơn nhiều người võ lâm ở đây, nếu không, ông ta cho rằng Lý Dục Thần còn không đủ tư cách để ông ta vung kiếm.

Một kiếm này là giết người, cũng là ban ân.

Cho nên, ông ta vừa chém ra một kiếm liền không thèm nhìn cái nào đã thu kiếm lại, xoay người rời đi.

Sau đó, ông ta liền thấy vẻ mặt mờ mịt và ánh mắt nghi hoặc của những người trong đại sảnh .

Itazura Kazuyoshi cũng cảm thấy không thích hợp, chẳng lẽ một kiếm này quá dùng lực, đã chém tên nhóc kia thành hai khúc rồi?

Vậy tên nhóc đó cũng quá yếu đi!

Itazura Kazuyoshi quay đầu, đột nhiên quá sợ hãi.

Chỉ thấy Lý Dục Thần vẫn còn êm đẹp đứng ở nơi đó, trên mặt là nụ cười giống như đang chế giễu một kiếm chẳng ra gì vừa nãy của ông ta.

Itazura Kazuyoshi cũng rất hoang mang.

Ông ta là cao thủ kiếm đạo, lại đến cảnh giới Đột Nhẫn đỉnh phong, nếu không phải trong lòng có lo lắng, rất có thể đã đột phá đến cảnh giới Thiên Nhẫn trong truyền thuyết rồi.

Một kiếm này nhìn như tiện tay, nhưng uy lực lại cực lớn.

Sao có thể đánh hụt được chứ?

"Hừ!"

Itazura Kazuyoshi hừ lạnh một tiếng, vung kiếm lên lần nữa.

Vì để cứu vãn tên tuổi, một kiếm này của ông ta vẫn vô cùng tùy ý, nhìn qua cực kì thoải mái, chỉ là đã tăng thêm mấy phần lực lượng so với vừa rồi, cũng càng chú trọng sử dụng kiếm ý.

Nếu như nói một kiếm vừa rồi là chủ quan, thì một kiếm này, ông ta có trăm phần trăm lòng tin.

Cho nên ông ta vừa ra kiếm đã thu lại, vừa thu lại đã rời đi, căn bản không cần nhìn.

Nhưng mà, trên mặt người xem lại lộ ra vẻ mờ mịt khó hiểu lần nữa, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo vẻ như đang nhìn đồ ngốc.

Itazura Kazuyoshi giật mình trong lòng, thu lại bước chân đã phóng ra, quay người nhìn lại.

Chỉ thấy Lý Dục Thần vẫn giống như vừa nãy, còn bình yên vô sự đứng ở chỗ đó.

"Cậu... cậu..."

Itazura Kazuyoshi kinh ngạc nói không ra lời.

Người trong đại sảnh cũng rất khó hiểu, không rõ có chuyện gì xảy ra.

Bọn họ chỉ nhìn thấy Itazura Kazuyoshi xuất kiếm thu kiếm, xuất kiếm thu kiếm, giống những cảnh quay lặp lại trong phim ảnh.

Chỉ có mấy vị Tông Sư vừa mới thất bại trên sân là nhìn ra chút manh mối.

Nhất là Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân, hai người đều đã đột phá Tiên Thiên, cũng từng đánh với Itazura Kazuyoshi, có thể nhìn thấy rõ ràng hai kiếm kia của Itazura Kazuyoshi, cũng cảm nhận được sát ý trong kiếm, nhất là kiếm thứ hai.

Rõ ràng là Itazura Kazuyoshi muốn giết Lý Dục Thần, theo lý thuyết, Lý Dục Thần chắc chắn đã phải chết rồi. Thế nhưng không thấy anh cử động gì đã nhẹ nhàng hóa giải hai kiếm này.

Bây giờ Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân mới biết mình đã đánh giá thấp người trẻ tuổi này.

Trong đám người, đại tiểu thư Quan Nhã Lệ của nhà họ Quan vừa rồi bởi vì Xà Bích Thanh và một đám Tông Sư thất bại mà vô cùng sợ hãi, lúc này trông thấy Lý Dục Thần bình yên vô sự thì ngơ ngác nhìn anh, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Mà ở góc đông nam đại sảnh, trong vô số ánh mắt ngơ ngác có hai ánh mắt sáng tỏ mà linh động lóe ra trên khuôn mặt dị tộc xinh đẹp phong tình với làn da hơi ngăm đen.

Lý Dục Thần nhìn Itazura Kazuyoshi, nói: "Kiếm không phải dùng như vậy đâu. Kiếm đạo của Đông Doanh các ông quá yếu!"

Itazura Kazuyoshi giống như bị kích thích, cả giận nói: "Ngu xuẩn! Nếu cậu đã muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho cậu! Để cậu mở mang kiến thức xem cái gì là một kiếm của Thiên Nhẫn chân chính!"

Vừa dứt lời, ông ta liền lùi về phía sau nửa bước, thân thể hơi cong lại, hai tay như dây cung, nhưng tên trên dây lại không phải kiếm trong tay của ông ta, mà là sát ý đầy người kia.

Mà kiếm trong tay của ông ta, giờ phút này đang chỉ chếch sang bên cạnh.

Sát khí như điện quanh quẩn trên thân đao, khuếch tán ra bên ngoài từng vòng một, khiến cho không khí xung quanh trở nên ngột ngạt mà sền sệt, làm cho người ta không thể thở nổi.

Trong chốc lát, toàn bộ đại sảnh giống như đọng lại.

Trái tim của mỗi người đều siết chặt lại giống như có một bàn tay đang nắm chặt trái tim của bọn họ vậy.

Sát khí tràn ngập bốn phía.

Bóng người Itazura Kazuyoshi dần dần mơ hồ, ở trong mắt mọi người chỉ còn lại một thanh kiếm.

Không phải kiếm gỗ.

Cũng không phải kiếm sắt.

Vô hình vô ảnh, không được làm từ chất liệu gì.

Nhưng tất cả mọi người đều biết đó là một thanh kiếm.

Một thanh kiếm chỉ còn lại sát ý.

Mấy vị Tông Sư trên sân muốn mở miệng nhắc nhở Lý Dục Thần không được đón đỡ, lại phát hiện dưới uy thế của một kiếm này, bản thân lại không có cách nào mở miệng.

Bây giờ bọn họ mới biết được lúc Itazura Kazuyoshi một đối bảy vẫn còn chưa dùng toàn lực. Nếu như vừa rồi ông ta dùng một kiếm kia, bọn họ sẽ thất bại càng triệt để hơn, thương thế sẽ nghiêm trọng hơn.
Chương 617: Chúng tôi tâm phục khẩu phục

Đối mặt với một kiếm như thế này, bọn họ vô cùng tuyệt vọng.

Lúc này, dao động xuất hiện.

Sát ý vô biên tuôn về hướng Lý Dục Thần.

Không có một ai tin tưởng Lý Dục Thần sẽ có thể còn sống dưới một kiếm như thế này.

Ngay cả lão tăng nhập định Trí Nhẫn lúc này cũng mở mắt ra.

Một kiếm chém tới, không gian lóe lên một cái trong đao quang và sát ý.

Ngay vào lúc mọi người cho rằng Lý Dục Thần chắc chắn sẽ bị một kiếm kia chém thành hai khúc, cảnh tượng khó tin lại xảy ra.

Chỉ thấy anh vẫn bình yên vô sự đứng ở nơi đó, vươn một tay về trước, hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm gỗ kia.

Itazura Kazuyoshi cầm kiếm gỗ trong tay, bày ra một tư thế chém xuống.

Hai người không nhúc nhích giống như một bức tranh.

Nếu như không phải trên trán Itazura Kazuyoshi có hai giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuống, mọi người quả thật cho là bọn họ đã hóa đá.

"Làm sao... có khả năng!", Itazura Kazuyoshi tự lẩm bẩm.

Lý Dục Thần cười nói: "Vừa rồi tôi đã nói với ông rồi, kiếm không dùng như vậy được. Kiếm đạo của các ông thực sự quá yếu!"

"Không! Không có khả năng!", Itazura Kazuyoshi lớn tiếng nói: "Cậu nói bậy! Nhẫn thuật của Đông Doanh là lợi hại nhất võ đạo! Thiên Nhẫn Tông chúng tôi là vua của giới ninja! Nhất Đao Lưu của chúng tôi là kiếm đạo mạnh nhất!"

Ông ta nói liến thoắng một tràng, dùng sức mạnh vào tay muốn rút kiếm gỗ về, tấn công lần nữa.

Nhưng cho dù ông ta có dùng sức như thế nào thì cũng không thể rút được kiếm gỗ ra khỏi hai ngón tay của Lý Dục Thần.

"A! A!", Itazura Kazuyoshi điên cuồng kêu gào.

Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn ông ta, chờ ông ta yên tĩnh lại mới nói: "Tôi biết ông không phục, vậy tôi sẽ cho ông mở mang kiến thức một chút, cái gì mới thật sự là kiếm thuật!"

Itazura Kazuyoshi sững sờ, đột nhiên cảm thấy sợ hãi khó hiểu.

"Để cho công bằng, tôi sẽ mượn cây gỗ này của ông dùng một lát, thực hiện một chiêu kiếm khí đi".

Vừa dứt lời, Lý Dục Thần khẽ động ngón tay, thanh kiếm gỗ kia liền thoát khỏi sự khống chế của Itazura Kazuyoshi như ma xui quỷ khiến, rơi vào trong tay Lý Dục Thần.

Anh cầm đao gỗ, ước lượng, sau đó giơ nghiêng lên, hét lớn: "Giết!"

Đột nhiên, sắc trời tối sầm lại.

Bên trong toàn bộ thế giới chỉ còn lại một thanh kiếm, một thanh kiếm to lớn lơ lửng giữa không trung.

Kiếm này vừa ra, trời đất cũng phải biến sắc.

Sát ý vô tận từ bốn phương tám hướng vọt tới, hội tụ lên trên thân kiếm.

Cái này khác hoàn toàn với kiếm ý mà Itazura Kazuyoshi tạo ra vừa rồi. Cùng là sát ý, Itazura Kazuyoshi là phát ra từ trên thân kiếm, để nó lan tràn ra bốn phía. Mà kiếm của Lý Dục Thần thì hấp thu sát khí trong trời đất, hội tụ đến trên thân kiếm.

So sánh cả hai thì kiếm của Itazura Kazuyoshi chỉ giống như đồ chơi của trẻ con vậy.

Mà giờ phút này thanh kiếm treo trên không trung đã tạo ra sự sợ hãi và bóng ma mãnh liệt trong lòng mọi người.

Năng lực hủy thiên diệt địa trong đó là thứ mà đám võ giả chưa bao giờ thấy qua.

Tiếp theo, kiếm rơi xuống.

Không gian vang lên ầm ầm.

Itazura Kazuyoshi cũng hồn phi phách tán dưới một kiếm này.

Tất cả rơi vào yên lặng.

Không biết qua bao lâu, cũng không biết là ai quát lớn một tiếng:

"Cậu Lý là Đại Tông Sư đứng đầu Giang Nam chúng ta!"

Mọi người bắt đầu reo hò:

"Đại Tông Sư!"

"Đại Tông Sư!"

...

Lý Dục Thần dùng một kiếm tiêu diệt Itazura Kazuyoshi đã lấy lại mặt mũi cho võ lâm Nam Giang.

Đám người đại diện cho võ lâm Nam Giang này đều vô cùng biết ơn.

Bởi vậy, Lý Dục Thần cũng có thêm một cái danh xưng mới - Đại Tông Sư!

Cũng thành người đứng đầu võ lâm Nam Giang.

Sự vinh dự này là dựa vào mặt mũi của toàn bộ người trong võ lâm Nam Giang, không ai có thể chất vấn được.

Một kiếm này đã khiến tất cả mọi người chấn động, khiến mọi người thấy được kiếm thuật đỉnh cao chân chính nhất.

Lâm Vân nhìn anh rể mình, vẻ mặt vô cùng sùng bái.

Mã Sơn cũng siết chặt nắm đấm, kích động đến mức suýt nữa thì rơi nước mắt.

Anh ta mới luyện võ không lâu, vẫn còn không tính là người trong võ lâm, nhưng đối mặt với sự khiêu khích của Itazura Kazuyoshi, trong lòng anh ta cảm thấy uất ức và giận dữ không thua bất kỳ người nào ở đây.

Thậm chí anh ta còn có một loại xúc động, chỉ cần có thể lấy lại chút thể diện cho Hoa Hạ, cho dù cá cược bằng cả mạng sống, anh ta cũng sẽ không nhíu mày một chút nào.

Cuối cùng cũng đã lấy lại được mặt mũi rồi, không phải một chút, mà là toàn bộ.

Đây chính là người anh em của anh ta!

"Đại Tông Sư! Đại Tông Sư", những tiếng kêu trong đại sảnh như sóng chập trùng.

Những người này đều là đại diện cho võ lâm Nam Giang, không phải chưởng môn thì cũng là trưởng lão, bây giờ đều đang hoan hô giống như trẻ con.

Bao gồm cả các vị Tông Sư vừa mới bị Itazura Kazuyoshi đánh bại cũng đều hết sức vui mừng.

Chỉ có sắc mặt Viên Thọ Sơn là vô cùng khó coi, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Bách Phú Minh khẽ khom người với Lý Dục Thần, nói: "Cảm ơn Lý Đại Tông Sư đã ra tay, nếu không chúng tôi đều sẽ trở thành trò cười của võ lâm".

Lý Dục Thần nói: "Đều là người Hoa, không cần phải khách khí".

Bách Phú Minh còn nói: "Cậu Lý một kiếm diệt địch, công phu xuất thần nhập hóa, xứng đáng với danh xưng “Đại Tông Sư”, tôi nguyện nhường vị trí hội trưởng hiệp hội võ đạo Hoa Đông ra, mời cậu Lý đảm nhiệm".

Nói xong, ông ta đảo mắt một vòng: "Tôi nghĩ, các đồng nghiệp võ đạo Hoa Đông chắc hẳn cũng sẽ không phản đối".

Những người khác đều nhao nhao tỏ thái độ: "Cậu Lý đảm nhiệm hội trưởng, chúng tôi tâm phục khẩu phục".

Lý Dục Thần không có chút hứng thù gì với hiệp hội võ đạo đó, khoát tay nói: "Tôi là người rảnh rỗi, ông gọi tôi là hội trưởng, tôi lại không làm được. Vẫn nên để Bách Tông Sư người tài giỏi làm việc lớn đi".

Dứt lời, anh tiến lên một bước, điểm hai ngón tay lên trên ngực Bách Phú Minh.

Bách Phú Minh bị đao ý của Itazura Kazuyoshi gây thương tích, tâm mạch bị hao tổn, đang cảm thấy vô cùng khó chịu. Được Lý Dục Thần điểm hai ngón tay một cái, lồng ngực của ông ta bỗng nhiên thông suốt, hô hấp không còn khó khăn, thương thế cứ như lập tức khỏi hẳn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom