New Cao Thủ Chiến Hồn (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 239

“ừm”.


Lưu trọc gật đầu, sau đó gõ cửa.


“Vào đi, lão Lưu”.


Ngay sau đó, giọng nói của Dương Sách từ trong phòng truyền ra.


“Mặt sẹo, cậu đi ra ngoài trước, xuống dưới lầu”, Lưu trọc suy nghĩ một chút rồi nói với tên mặt sẹo một câu.


“Vâng, anh Lưu”.


Tên mặt sẹo vốn muốn nhìn phong thái của Dương Sách, đồng thời muốn đợi Dương Sách đích thân


lên tiếng khen thưởng, đột nhiên nghe được lời của Lưu trọc, hắn bỗng có chút buồn bực, nhưng chỉ buồn bực trong lòng, ngoài mặt vẫn tỏ ra cung kính.


Cọt kẹt!


Cùng với một âm thanh nhỏ vang lên, Lưu trọc đấy cửa bước vào, đồng thời kéo theo Trương Hân Như.


Văn phòng là nơi làm việc của ông chủ cũ nhà máy gang thép, sau khi nhà máy gán nợ cho Dương Sách, đồ đạc trong văn phòng vần chưa được dọn đi, có đầy đủ mọi thứ như bàn làm việc, tủ sách, ghế sofa, thậm chí còn có cả bồn cảnh, nhưng cây kim tiền trồng ở đó đã chết từ lâu.


Trong văn phòng, Dương Sách


ngồi trước bàn làm việc, còn hai người A cửu và Kim Cương ngồi trên ghế sofa.


“Lão Lưu, việc này làm rất tốt!”


Nhìn thấy Lưu trọc dẫn Trương Hân Như vào cửa, Dương Sách mím cười khen ngợi.


“Dương Gia quá khen rồi”.


Lưu trọc mỉm cười, sau đó tìm một chiếc sofa ngồi xuống.


Cùng lúc đó, Dương Sách lại chuyển ánh mắt qua Trương Hân Như, lúc nhìn thấy dáng người ma quỷ của Trương Hân Như hoàn toàn lộ ra sau khi bị dầm mưa, trong mắt thoáng hiện lên một tia dục vọng rồi biến mất.


“Dương Sách, ông hẳn là biết, tôi quan trọng với bố tôi như nào”.


Đối mặt với Dương Sách, cả người Trương Hân Như đã khôi phục lại được chút sức sống, cô chau mày, lạnh lùng nói: “Nếu có chuyện không may xảy ra với tôi, bố tôi nhất định sẽ đấu với ông bằng mọi giá!”


“Đúng là con gái của Trương Bách Hùng, đã là lúc nào rồi, mà vẫn còn dám lên giọng uy hiếp tôi”.


Dương Sách cười mỉa mai: “Không giấu gì cô, chính là bởi vì biết cô là bảo bối trong lòng bàn tay Trương Bách Hùng, tôi mới hao tổn tâm sức bắt cóc cô!”


‘Ông…’


Sắc mặt Trương Hân Như đột nhiên u ám, khóe miệng khẽ nhếch, muốn nói gì đó.


Tuy nhiên.


Lần này, không đợi cô nói ra miệng, Dương Sách đã lạnh lùng cười cắt ngang: “Cô không cần phải phí lời uy hiếp tôi. Nếu tôi sợ bố cô sẽ liều mạng với tôi, tôi đã không bắt cô đến đây rồi. Hừm, tiếp đây, tôi sẽ ớ trước mặt cô gọi điện cho bố cô”.


Lời vừa nói xong, Dương Sách liền lấy điện thoại ra, mở nhật ký cuộc gọi gần đây nhất, bấm số của Trương Bách Hùng, đồng thời ấn mở loa ngoài.


“Ông Trương, hiện tại đã qua bốn mươi phút, ông suy nghĩ thế nào rồi?”


Cuộc gọi được kết nổi, Dương Sách đưa tay lên, liếc nhìn chiếc đồnc hồ Patek Philippe trên cổ tay, bộ dạnc uế oải hỏi.


“Ông gấp cái gì? Đến lúc đó, tôi đương nhiên sẽ cho ông một câu trả lời!”, loa điện thoại truyền ra giọng nó trầm thấp của Trương Bách Hùng.


Thùng thùng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom