• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (5 Viewers)

  • Chương 470-472

Chương 470: Trấn Lâm Hoang

Trấn Lâm Hoang là một thị trấn nhỏ sát biên giới, dựa núi, có mấy trăm hộ gia đình sinh sống.

Trên trấn chỉ có hai con phố dài ngang dọc, men theo phố là các cửa hàng nhỏ, mặt tiền truyền thống, biển hiệu truyền thống, khiến người ta tưởng về đến một trăm năm trước.

Thị trấn nhỏ này không có gì đặc sắc, ví dụ những loại như pháo đài cổ xưa, tòa nhà khí thế, đặc điểm duy nhất là nghèo đói.

Nguyên nhân có thể khiến nhiều hộ gia đình tập trung ở đây tạo thành thị trấn, chính là vì nó gần với đầm hoang. Mà trong đầm hoang, có lượng lớn động thực vật mà những nơi khác không có.

Từ xưa đến nay, người ở đây đều sinh sống gần đầm hoang. Họ hái thuốc, săn bắn trong đầm hoang, bán những thứ này cho khách buôn đến từ phía Bắc.

Lý Dục Thần đứng ở lối vào thị trấn, từ đây nhìn qua, có thể thấy toàn cảnh trấn Lâm Hoang.

Phía sau là con đường cái không tính được là đường cái, gập ghềnh khúc khuỷu, kéo dài cho đến tận sương mây phía xa.

Con đường này, là con đường duy nhất để nối trấn Lâm Hoang với thế giới bên ngoài, cũng là mạch máu của trấn Lâm Hoang.

Một chiếc xe bò từ trên đường đi đến, người điều khiển xe hình như rất vội, không ngừng dùng dây quật đánh.

Con bò đó đã khá già, từ trong lỗ mũi buộc dây thừng thở ra hơi thở nặng nề, đi cũng vẫn từ từ.

Xe bò chậm rãi đi qua bên cạnh Lý Dục Thần.

Ngoại trừ người đàn ông trung niên đang điều khiển xe bò, trên xe còn có hai người, một phụ nữ trung niên, còn có một bé gái.

Bé gái nằm trong lòng người phụ nữ, sắc mặt cô bé tái xanh, miệng tím ngắt, cơ thể còn đang run lên.

Lý Dục Thần chú ý thấy, cả cái chân của bé gái đã sưng lên, trên mắt cá chân còn có hai điểm đen nhỏ.

Có lẽ là bị rắn cắn.

Nhưng Lý Dục Thần nhanh chóng phát hiện không đúng.

Dùng thần thức đảo quét, trong cơ thể cô bé có một tầng khí âm hàm.

Tuyệt đối không phải là rắn độc bình thường.

“Này, đợi một chút!”, Lý Dục Thần hét gọi.

Người đàn ông trung niên điều khiển xe không có ý dừng lại, vẫn ‘hây hây’ giật dây thừng.

Lý Dục Thần tóm lấy càng xe.

Con bò già bước mấy bước, cuối cùng dừng lại, rống một tiếng, quay đầu nhìn chủ nhân, như đang nói, tôi thực sự không kéo nổi.

Người đàn ông trung niên nhìn Lý Dục Thần, tức giận hét: “Cậu làm gì hả?”

Người phụ nữ trên xe cũng tức giận nhìn chằm chằm anh.

Lý Dục Thần chỉ vào bé gái nói: “Cô bé đã trúng độc rắn, phải chữa trị ngay lập tức”.

“Ai mà không biết nó bị rắn cắn, cậu đừng làm lỡ việc đưa nó đi chữa trị!”, người đàn ông nói, rồi lại điều khiển bò.

Lý Dục Thần nói: “Tôi có thể chữa cho cô bé”.

Người đàn ông dừng lại hỏi: “Cậu là đại phu?”

Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Không phải, nhưng tôi có thể chữa”.

Người đàn ông nghi ngờ nhìn anh: “Cậu là con nhà ai, sao tôi chưa từng gặp cậu?”

Lý Dục Thần nói: “Tôi vừa đến, nơi này là trấn Lâm Hoang phải không?”

“Một người vùng khác mới đến như cậu bốc phét cái gì hả, đừng làm lỡ chúng tôi đi tìm đại phu!”, người đàn ông nói.

Bế gái rên rỉ một tiếng, gọi ‘mẹ ơi’.

Người phụ nữ trên xe ôm chặt bé gái, lo lắng thúc giục: “Phí lời với cậu ta làm gì, mau đi tìm Diệp đại phu!”

Người đàn ông giật dây thừng, vỗ mạnh lên người còn bò.

Lý Dục Thần thấy người ta không muốn nhận, đương nhiên cũng không cố cưỡng.

Nhưng độc rắn của bé gái này vô cùng kỳ lạ, anh quyết định đi theo xem sao.

Nếu chữa khỏi thì cũng thôi, nếu không chữa được, anh vẫn phải ra tay, cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Vậy là Lý Dục Thần bèn đi theo.

Tốc độ của con bò chậm rì rì, mặc cho người chạy xe quật dây thừng bốp bốp vang lên, thì cũng không nhanh nổi, còn không bằng tốc độ của thanh niên đi đường.

Người phụ nữ thấy Lý Dục Thần đi theo phía sau xe bò, trong mắt đầy nghi hoặc, lặng lẽ nói với người đàn ông chạy xe: “Bố nó à, anh xem…”

Người đàn ông chạy xe quay đầu nhìn một cái: “Sao thế?”

“Người vùng khác đó theo chúng ta làm gì? Em nghe nói trước đây có mấy bé gái mất tích, liệu có phải…”, người phụ nữ nén thấp giọng, lo lắng nói.

Trên khuôn mặt người đàn ông chạy xe lộ ra vẻ hung hãn: “Có anh ở đây, không sợ!”

Anh ta lại quật dây thừng lên lưng con bò, thấy con bò vẫn chậm rì rì, bèn dứt khoát ‘ò’ một tiếng dừng lại, nhảy xuống xe ngựa, đi trước mặt Lý Dục Thần, dùng dây thừng chỉ nói:

“Cậu đi theo chúng tôi làm gì?”

Lý Dục Thần ngạc nhiên nói: “Tôi vào thị trấn, hình như chỉ có một con đường này thì phải?”

Người đàn ông suy nghĩ, hình như vào thị trấn đúng là chỉ có con đường này, nhất thời không biết nói gì.

Người phụ nữ thúc giục nói: “Ôi trời, anh xuống xe hỏi làm gì, mau đi thôi! Chữa bệnh cho con gái quan trọng hơn!”

Người đàn ông dùng dây thừng chỉ vào Lý Dục Thần: “Cậu chớ làm việc xấu, nếu không, tôi vào thị trấn báo quan bắt cậu!”

Hằm hằm trừng mắt, nhảy lên xe, tiếp tục ‘hây hây’ chạy trên đường.

Lý Dục Thần bị anh ta làm cho khóc cười không xong, không ngờ vừa đến đã bị người ta coi là người xấu.

Xe bò từ phố ngang đi vào thị trấn, rẽ ngoặt ở trung tâm thị trấn, rẽ vào đường thẳng. Men theo đường thẳng đi không bao lâu, thì dừng trước một cửa hàng.

Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn biển hiệu trên cửa hàng một cái: cửa hàng thuốc Bạch Vân.

Thì ra đại phu mà họ muốn tìm, chính là Diệp Chính Hồng, ông chủ cửa hàng thuốc mà Bạch Thạch đạo nhân giới thiệu cho anh.

Đúng là có duyên!

Người đàn ông dừng xe, người phụ nữ ôm bé gái xuống xe, đi vào trong cửa hàng thuốc Bạch Vân.

Lý Dục Thần cũng đi vào theo.

Trên phố, phía trước cửa hàng thuốc Bạch Vân cũng coi là khá rộng rãi, mặt tiền ba gian, bên trong còn có sân viện.

Người phụ nữ vừa vào cửa, đã lo lắng gọi: “Diệp đại phu, mau cứu con bé nhà chúng tôi! Diệp đại phu, mau cứu con bé nhà chúng tôi!”
Chương 471: Chữa bệnh

Trong cửa hàng có không ít người, hai hàng ghế dài cũng không đủ ngồi, còn có người ngồi dưới đất.

Vừa thấy người phụ nữ bế con gái chạy vào, đã có người nói: “Đó, lại thêm một người! Xếp hàng đi!”

Người phụ nữ sốt ruột nói: “Con bé bị rắn cắn, rất gấp!”

Người bên cạnh nói: “Ở đây đều là người bị rắn cắn đấy!”

“Hả?”, người phụ nữ kinh ngạc, mới phát hiện trong những người ngồi đây, mấy người đều sắc mặt tím tái, chân sưng vù.

Lý Dục Thần cũng vô cùng kinh ngạc.

Anh nhìn một cái, tính cả bé gái vừa đến, tổng cộng có sáu bệnh nhân, đều bị rắn cắn.

Nơi nhỏ bé thế này, sao lại có nhiều người bị rắn cắn cùng lúc thế chứ?”

Hơn nữa triệu chứng giống y hệt nhau, dùng thần thức quét, có một tầng độc âm hàn ngoài độc rắn, chui vào trong cơ thể.

Hiển nhiên, những người này bị cùng một con rắn cắn.

Trong góc phòng bên trái có một chiếc giường, một bệnh nhân nằm trên đó.

Bên cạnh có một bác sĩ trung niên khoảng gần năm mươi tuổi đang bồi thuốc cao trên chân cho bệnh nhân.

Lý Dục Thần suy đoán, bác sĩ này, có lẽ là Diệp Chính Hồng.

Người phụ nữ vừa đến thấy Diệp đại phu đang bôi thuốc cho người khác, trong lòng sốt ruột, cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành ngồi xuống đợi.

Bên cạnh có người an ủi họ: “Yên tâm đi, Diệp đại phu rất lợi hại, bôi thuốc vào, hai ngày sau là khỏi. Mấy hôm nay đã có mười mấy người bị rắn cắn rồi, đều do Diệp đại phu chữa khỏi”.

Người phụ nữ mới thả lỏng yên tâm.

Các bệnh nhân héo hon, không có sức sống, những người tiếp khách lại đang lớn tiếng nói chuyện, đều nói Diệp đại phu lợi hại thế nào, dường như chỉ cần Diệp đại phu ở đây, thì không có bệnh gì là không chữa được”.

Ngoại trừ người đàn ông và người phụ nữ vừa đến nhìn Lý Dục Thần mấy cái, thì hình như không ai chú ý đến anh.

Lý Dục Thần đứng ở đó nhìn một lúc.

Diệp Chính Hồng chữa trị cho bệnh nhân đúng các bước theo quy tắc, kiểm tra một chút chỗ bị rắn cắn, dùng dao nhỏ rạch vết thương, chảy ra chút máu đen, sau đó rửa sạch vết thương, rồi bôi thuốc.

Sau đó kê một đơn thuốc, thảo dược kèm thuốc cao, cho bệnh nhân về nhà trong uống ngoài bôi.

Trông có vẻ rất đơn giản, nhưng với sự chữa trị của ông ta, khí sắc của bệnh nhân đã có chuyển biến tốt rõ ràng.

Lý Dục Thần bỗng lên tiếng nói: “Diệp đại phu, thuốc này có thể loại trừ độc rắn, nhưng không thể đuổi được âm tà nhập xương cốt. Có thể thêm một chút hoàn dương thảo và trong thuốc cao, dùng châm pháp đuổi âm tà thì có thể khỏi bệnh”.

Diệp Chính Hồng quay đầu lại nhìn anh, hỏi: “Cậu là ai?”

Lúc này mọi người mới chú ý đến anh.

Người phụ nữ đưa bé gái đến chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Vừa nãy người này cứ đi theo chúng tôi, lén lút vụng trộm, không giống người tốt!”

Người trong phòng đều cảnh giác.

“Cậu là người vùng khác phải không?”, khuôn mặt Diệp Chính Hồng nở nụ cười tự tin, trong mắt còn có vẻ khinh miệt không dễ phát giác: “Hoàn dương thảo thanh nhiệt giải độc, tiêu sưng cầm máu, chỉ có thể chữa nội ngoại thương bình thường, nhưng không giải được độc rắn này. Rắn ở chỗ chúng tôi khác với những vùng khác, thuốc cao này của tôi là phương thuốc tổ truyền, chuyên chữa rắn trùng độc cắn”.

“Đúng thế, trong núi chúng tôi bị rắn cắn là chuyện thường gặp, đều là Diệp đại phu chữa khỏi”, có người nói.

“Đúng thế, Diệp đại phu là thần y ở chỗ chúng tôi, không có bệnh nào là ông ấy không chữa được, một người vùng khác như anh, thì hiểu cái gì, đừng nói linh tinh!”

“Không nói trước đây, chỉ nói mấy hôm nay, đã có rất nhiều người bị rắn cắn rồi, đều do Diệp đại phu chữa khỏi”.

Diệp Chính Hồng đắc ý cười: “Mọi người quá khen rồi, thiên hạ đâu có thần y nào chữa được tất cả các bệnh? Nếu nói chữa bách bệnh, thì đó thuốc cao da chó!”

Mọi người đều cười ồ lên.

Lý Dục Thần lắc đầu: “Nếu không trừ âm tà nhập xương, thì không coi là chữa tận gốc, không quá ba ngày, chăc chắn sẽ tái phát”.

Cuối cùng Diệp Chính Hồng nghiêm mặt, bất mãn nói: “Cậu cố ý đến gây chuyện phải không? Tôi hành nghề y ở đây nửa đời người, chưa từng sai sót, độc rắn bình thường, làm sao làm khó được tôi? Nếu cậu có bản lĩnh, thì cậu làm đi!”

Nói xong, ông ta ném mạnh đồ trong tay lên bàn, làm ra vẻ không quan tâm.

Đương nhiên người nhà của bệnh nhân lo lắng; “Diệp đại phu, ông không thể không quản!”

Diệp Chính Hồng nói: “Có người nói y thuật của tôi không tinh thông, không chữa được vết thương của các người, các người để cậu ta chữa đi!”

Người nhà bệnh nhân chỉ vào Lý Dục Thần mắng nói: “Một người vùng khác như cậu, ở đây làm loạn gì hả! Cút! Cút cút đi!”

Người nhà của các bệnh nhân khác cũng tức giận vây đến.

“Đúng thế, người vùng khác làm loạn cái gì, Diệp đại phu là đại phu nổi tiếng nhất trấn Lâm Hoang, ông ta không chữa được, còn ai có thể chữa được?”

“Cái gì mà ba ngày tái phát, Nhị Mộc Đầu thôn chúng tôi hôm trước bị rắn cắn, cũng là Diệp đại phu chữa khỏi, đến hôm nay cũng ba ngày rồi, đâu có tái phát?”

Lão mụn nhọt hàng xóm chúng tôi cũng sắp ba ngày rồi, vừa nãy còn thấy ông ta đi xe hai bánh cơ!”

“Mau cút đi, đừng làm lỡ chúng tôi chữa bệnh!”



Lý Dục Thần thấy người ta đã không muốn, mình cũng không cần xen vào để bị mắng, bèn lui sang một bên.

Người nhà bệnh nhân bèn đến cầu xin Diệp Chính Hồng: “Diệp đại phu, vẫn cần ông chữa trị, ông vất vả rồi!”

Diệp Chính Hồng nhìn Lý Dục Thần một cái, nói: “Không chữa nữa, không chữa nữa! Người ta đến từ thành phố lớn, đang chê cười chúng ta kìa!”

Người nhà bệnh nhân cầu xin hồi lâu, Diệp Chính Hồng vẫn không chịu, trong lòng vừa sốt ruột vừa nổi nóng, trút lên Lý Dục Thần.

“Người vùng khác, cút đi!”

“Khách sáo với hắn làm gì, đánh cho cút ra ngoài đi!”


Chương 472: Tái phát

Mọi người đỏ bừng mặt, trong mắt giấu ánh mắt oán độc, đang muốn ra tay với Lý Dục Thần.

Diệp Chính Hồng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn, lộ ra nụ cười khinh thường.

Đương nhiên Lý Dục Thần sẽ không ra tay với thôn dân, lắc đầu, lùi đến cổng, đang định đi ra, thì có mấy người xông vào, suýt nữa đụng phải anh.

“Diệp đại phu! Cứu mạng!”

Mấy người này hỗn loạn rối bời hét gọi, dìu một người ở giữa.

Cả khuôn mặt người đó sưng phồng, sắc mặt đen xì, dường như vừa chui ra từ lò than, đôi môi trắng bệch.

Họ đặt bệnh nhân lên trên đống cỏ khô dưới đất.

Những người trong phòng đều hiếu kỳ tiến lên nhìn, có người kinh ngạc nói: “Chẳng phải là Nhị Mộc Đầu sao? Anh ta làm sao thế?”

Người đưa đến nói: “Chúng tôi cũng không biết, buổi trưa vẫn còn khỏe mạnh, bỗng nhiên ngã bệnh, lúc sau đã thành thế này”.

“Hôm kia Nhị Mộc Đầu bị rắn cắn, Diệp đại phu đã chữa khỏi, chắc không phải là…”, người lên tiếng nhìn sang Lý Dục Thần ở cửa một cái: “Tái phát thật chứ?”

Diệp Chính Hồng cũng kinh ngạc đến xem.

Kiểm tra hồi lâu, ông ta dần cau chặt mày.

Vết thương trên chân của Nhị Mộc Đầu đã liền lại, chỉ để lại một vết sẹo không lớn.

Nhưng toàn thân anh ta sưng phồng, da đen xì, có vài đường đen đặc biệt rõ ràng.

Thấy Diệp đại phu cau chặt mày, mọi người bắt đầu nhỏ tiếng bàn tán.

“Diệp đại phu, tái phát thật rồi ư?”

Diệp Chính Hồng đứng lên, trừng mắt với người đó một cái, nói: “Tái phát cái gì, không liên quan đến độc rắn, đừng vì anh ta từng bị rắn cắn, lại do tôi chữa, thì nói là độc rắn tái phát”.

Người đó vâng vâng dạ dạ, không dám nói nữa.

“Diệp đại phu, ông cứu anh ta đi”, người đưa Nhị Mộc Đầu đến nói.

Vì tình trạng của Nhị Mộc Đầu trông có vẻ còn nghiêm trọng hơn người bị rắn cắn, cho nên người khác cũng không tranh trước.

Diệp Chính Hồng cho người bê Nhị Mộc Đầu nằm lên giường, sau đó bắt đầu chữa. Lại là ngoài bôi, lại là trong uống, lại là giác hơi giải độc, sau một hồi, Nhị Mộc Đầu cũng không đỡ hơn.

Bên này Nhị Mộc Đầu vẫn chưa đỡ, ở cổng lại có người lo lắng gấp rút xông vào.

“Diệp đại phu, cứu mạng! Cứu ông ta với!”

Hai người bê một người vào, đặt lên đống cỏ khô.

Người đó cũng toàn thân sưng vù tím đen, đôi môi trắng bệch, toàn thân run rẩy, răng lập cập đập vào nhau.

“Lão mụn nhọt! Ông ta cũng tái phát rồi?”, có người nhận ra.

Người nhà nói tình trạng, cùng gần giống với Nhị Mộc Đầu vừa nãy, cũng đột nhiên phát bệnh.

Lần người người trong phòng ngồi không yên, bàn tán xông xao.

“Thực sự tái phát ư?”

“Anh chàng vừa nãy nói thật ư!”

Mọi người đều nhìn ra cổng.

Vì bên trong quá nhiều người, nên lúc này Lý Dục Thần đã rời bước ra bên ngoài cửa.

Nhưng anh không đi xa, thứ nhất là nơi này vốn là điểm đến của anh, hai là nhiều người bị rắn cắn cũng coi là chuyện kỳ lạ, đằng sau sợ rằng không đơn giản.

Diệp Chính Hồng nghe thấy mọi người bàn tán, có chút không vui, nghiêm mặt nói: “Các người không tin tôi, đi tin một người vùng khác, thì gọi cậu ta đến chữa đi”.

Mọi người mới dừng bàn luận.

“Ôi trời, Diệp đại phu, chúng tôi chắc chắn tin ông rồi. Nhưng Nhị Mộc Đầu và lão mụn nhọt bị làm sao vậy?”

Diệp Chính Hồng nói: “Con người có trăm cái bệnh, lúc nào cũng có thể phát bệnh, chỉ có hai người, cũng chưa chắc có liên quan đến rắn cắn. Từ hôm kia đến hôm nay, tôi đã chữa cho mười mấy người, cho thấy thuốc của tôi có hiệu quả”.

Ông ta còn chưa nói hết, lại có người bê bệnh nhân vào cầu cứu, tình trạng gần giống hai người Nhị Mộc Đầu.

Sau đó khoảng nửa tiếng, lại có hai người đến.

Như vậy đã có đến năm bệnh nhân tái phát.

Tình trạng của năm bệnh nhân gần giống như nhau, lần này, ngay cả Diệp Chính Hồng cũng không thể không thừa nhận, là độc rắn tái phát.

Diệp Chính Hồng vẫn còn sĩ diện, miệng không chịu nhận thua, nói đây là hiện tượng bình thường.

Nhưng ông ta thử rất nhiều cách, cũng không giảm bớt nỗi đau của bệnh nhân, tình trạng của những người này trông nghiêm trọng hơn.

“Diệp đại phu, rốt cuộc có thể chữa được không?”, có người cẩn thận hỏi một câu.

Diệp Chính Hồng cau chặt mày, không nói một lời.

Tuy mọi người không nói gì, nhưng trong lòng đã biết kết quả.

Không chỉ là năm người này, những bệnh nhân bị rắn cắn khác dường như cũng nhìn thấy kết cục ba ngày sau của mình, người nhà bắt đầu lo lắng.

Người phụ nữ ngồi xe bò đưa con gái đến bỗng xông ra cửa, quỳ xuống trước Lý Dục Thần nói: “Tôi sai rồi! Tôi biết cậu chữa được, cậu cứu mạng con gái tôi đi!”

Cô ta làm vậy dường như vượt qua dự liệu của mọi người, kể cả chồng của cô ta.

Nhưng mọi người nhanh chóng phản ứng lại.

Anh chàng này liệu được ba ngày sau sẽ tái phát, chắc chắn là đại phu, Diệp đại phu không liệu được, anh vừa nhìn đã liệu được, cho nên lợi hại hơn Diệp đại phu.

Người trong núi không lòng vòng, tính cách chất phác đơn giản, anh lợi hại chính là lợi hại, cái gì mà người vùng khác, cái gì mà thể diện, cái gì mà đối nhân xử thế, đứng trước tính mạng của mình và người nhà, tất cả không quan trọng.

Bọn họ ào ào xông ra cửa, quỳ xuống trước Lý Dục Thần: “Cầu xin cậu, cầu xin cứu chúng tôi đi!”

Trong phòng chỉ còn lại mấy bệnh nhân đi không nổi, còn có Diệp Chính Hồng thần y trấn Lâm Hoang khuôn mặt đỏ bừng lại không biết phải làm sao.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom