• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Bỏ mặc người đàn ông kia (1 Viewer)

  • Chương 4

"Mẹ, mẹ có dùng mỹ phẩm dưỡng da con mua cho không? Sao lần trước không thấy nếp nhăn, bây giờ lại có nhỉ?" Triệu Yên Nhiên luôn luôn mưu cầu sự hoàn mỹ, cô không thèm để ý tới diện mạo của những bạn nữ bên cạnh, nhưng ngược lại rất quan tâm mẹ mình.

"Lần trước con về cũng đã hơn nửa năm rồi, có dùng thêm mỹ phẩm dưỡng da cũng vô dụng, mẹ đã bị con chọc tức đến già rồi."

La Thanh Dao thật sự hết cách với con gái, đã 25 tuổi rồi mà tính cách vẫn bất cần, mỗi lần về đều kể về những người bạn trai khác nhau lqd, may mắn còn biết sử dụng các biện pháp tránh thai lqd, ít nhất không có vác cái bụng lớn trở lại tìm mẹ khóc lóc kể lể.

"Sao mà mẹ già được chứ? Lần trước có một người bạn thấy ảnh gia đình của chúng ta, còn tưởng mẹ là mẹ kế của con nữa, nói cha là trâu già gặm cỏ non, cưới một cô vợ quá trẻ tuổi ạ." Triệu Yên Nhiên có hơi thổi phồng nói, bị cha hung dữ trừng mắt một cái, nhưng vẫn cười hì hì.

Triệu Thái Nhiên hoàn toàn đồng ý.

"Không sai, mẹ đúng là người có khí chất, chính con gặp nhiều mỹ phụ như vậy, nhưng không ai vượt qua khí chất thanh cao của mẹ, con vẫn chưa tìm được chân mệnh thiên nữ, đều là do mẹ quá hoàn mỹ ạ!"

La Thanh Dao bị con trai dỗ ngọt đến không nhịn được cười, Triệu Cẩm Bằng lại hừ lạnh một tiếng nói: "Thái Nhiên, Yên Nhiên, rốt cuộc hai đứa có định kết hôn hay không? Suốt ngày chỉ biết ăn chơi, được lên trên báo vẫn còn chưa đủ sao?"

"Cha, ngài phải nghĩ thoáng một chút, chuyện đó cứ giao cho anh cả đi, chắc con và Yên Nhiên không có cơ hội đâu."

Triệu Thái Nhiên cực kỳ thích thú đá bóng qua cho anh cả, dù sao lúc có cha mẹ ngồi cùng, anh cả vẫn luôn giữ yên lặng.


"Đúng đó, sau này anh cả phụ trách gia nghiệp, dĩ nhiên cũng phải phụ trách việc nối dõi tông đường, điều này rất công bằng mà!"

Triệu Yên Nhiên vốn không muốn sinh con, coi như ngày nào đó chợt nổi lên mẫu tính, cũng chỉ nhận nuôi trẻ mồ côi hoặc tìm người mang thai hộ, cô mới không nỡ hủy hoại dáng người của mình.

Triệu Cẩm Bằng nghe cặp sinh đôi nói lời vô lại, thật sự là hết cách, chỉ có thể cảm thán: "Chỉ cần hai đứa có được 1% của anh cả các con thì chúng ta làm cha mẹ cũng không cần lo lắng."

"Cha mẹ thiên vị! Nhưng thôi, con chẳng thích so đo, dù sao đã có anh cả hiếu thuận với hai người, con và Yên Nhiên phải đi làm trẻ lưu lạc vậy."

Triệu Thái Nhiên rõ ràng là được tiện nghi còn khoe mẽ, còn nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của Triệu Yên Nhiên, hai anh em liền tiếp tục chuyện trò vui vẻ, chọc cha mẹ dở khóc dở cười.

Những lúc như thế này, Triệu Nghị Nhiên luôn lười phải nói chuyện, thỉnh thoảng chỉ gật nhẹ đầu hoặc "ừ" một tiếng. Cho dù cha mẹ có bất mãn cặp sinh đôi đến đâu, vẫn sẽ bao dung cho sự tùy hứng và ấu trĩ của bọn nó, không đặt quá nhiều hy vọng giống như với người con trưởng như anh. Muốn trách thì trách chính anh, rất có ý thức trách nhiệm nhưng không biết nói lời ngon tiếng ngọt đành nhận lấy sự đối xử khác biệt. Từ lâu anh đã tiếp nhận thực tế, cũng chẳng có cảm tình gì, chỉ có thể nói là vô cảm thôi.

Sau khi kết thúc tiệc gia đình, Triệu Nghị Nhiên về phòng mình, lấy một đĩa CD bỏ vào dàn âm thanh, tiếng nhạc du dương mỹ lệ lập tức truyền ra, anh nằm dài trên giường nhắm mắt lắng nghe, đôi tay vô thức vẫy theo.

Đúng, anh từng có một mơ ước, một mộng đẹp bị chính mình từ bỏ, chỉ có trong đêm khuya yên tĩnh, anh mới cho phép mình tạm thời đắm chìm, đợi trời sáng sẽ trở về cuộc sống thực tế, anh vẫn là Triệu Nghị Nhiên khiến cho mọi người yên tâm.


Cặp sinh đôi chỉ ở lại nhà nửa tháng, rồi bay về hai quốc gia khác nhau, cũng không biết bao giờ trở lại, Triệu Cẩm Bằng cùng La Thanh Dao không thể giữ được đôi nam nữ ngang bướng, đành phải ra sức tìm một người vợ tốt cho Triệu Nghị Nhiên, hi vọng trường tử sớm sinh hạ trưởng tôn, trong nhà mới náo nhiệt một chút.

Trải qua sự dạy dỗ của đại tiểu thư nhà họ Tô, lần này bọn họ cẩn thận hơn rất nhiều, chọn đối tượng còn phải điều tra, lợi dụng các nguồn thám thính tin tức. Bởi vì kéo dài được chút thời gian nên Triệu Nghị Nhiên cũng khá thảnh thơi, ngoại trừ công việc thì là dùng âm nhạc để giải trí.

Gần đây người bận rộn nhất chính là Lưu Mỹ Châu, tuy sau khai giải cô đã thích nghi được rất nhanh, vì đây là lần thứ hai học đại học, còn học đúng chuyên ngành quản trị doanh nghiệp, nên sẽ không có chút trở ngại. Thế nhưng cô không thể phân thân, giờ làm việc giảm một nửa, chỉ có thể chạy tới công ty sau khi tan lớp, về công thì hy vọng góp thêm chút tâm lực, về tư thì hy vọng thấy được Triệu Nghị Nhiên lâu một chút.

Các loại hoạt động gì mà xã đoàn, quan hệ hữu nghị, đón người mới đến..., cô đều vô tâm tham dự, cô cũng chẳng phải là người mới thật sự, những thứ ấy đã quá quen với cô rồi. Nếu không phải sợ người nhà và bạn bè quá mức kinh ngạc, cô còn muốn nhảy hai cấp để tốt nghiệp sớm hơn cơ!

"Reng reng....reng reng....."

Tiếng chuông tan học vang lên, Lưu Mỹ Châu nhanh chóng thu dọn mọi thứ liền muốn rời đi, có bạn học tìm cô đi ăn cơm cô cũng từ chối. Đừng trách cô không quý bạn học, thật sự là cô không có gì để nói với thiếu niên, thiếu nữ mười tám tuổi, linh hồn cô đã hai mươi lăm tuổi rồi, mọi người có sự cách biệt mà!

"Mỹ Châu đợi đã nào! Có người tìm bạn." Một bạn học đứng ở cửa phòng học hô to.

"Cám ơn, là ai vậy?" Lưu Mỹ Châu quay đầu nhìn, chỉ thấy một chàng trai đeo kính, ôm một bó hoa hồng to, cười ngượng ngùng bước tới.

Ánh mắt của các bạn học đều dồn hết về đây, nhìn chàng trai ôm hoa kia đang luống cuống tay chân, thật vất vả mới lấy được giấy bút từ trong túi áo ra.

"Bạn học Lưu Mỹ Châu, chào bạn.....Mình chỉ tặng hoa giúp thôi, mời ký nhận."

"Xác định là đưa cho tôi sao?"

Lưu Mỹ Châu không thể tin được sẽ có người tặng hoa cho mình, kiếp trước không có kinh nghiệm, kiếp này cũng là lần đầu tiên, thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Cộng thêm bạn học tò mò vây xem bên cạnh, hại cô có ảo giác mình là nữ chính trong phim thần tượng lqd, thật may là cô chưa xuất hiện ảo tưởng, bởi vì cô biết người tặng hoa cho mình không phải là Triệu Nghị Nhiên, trừ phi hôm nay là ngày cá tháng tư.

Chàng trai thật thà gật đầu một cái: "Ừm! Hôm nay là ngày vườn trường tỏ tình, khoa trồng trọt của chúng mình có tổ chức hoạt động tặng hoa."


"Tôi biết rồi, cám ơn bạn!" Lưu Mỹ Châu ký tên mình, để đối phương hoàn thành tốt kết quả công tác.

Đợi chàng trai kia rời đi, cô mới phát hiện trong bó hoa có tấm thiệp, mở ra xem, lại là một học trưởng tặng! Phía trên còn viết: "Đóa hoa xinh đẹp tặng cho người xinh đẹp"

Ách, thẳng thắn mà nói thì lời kịch này có chút tục, ký tên còn là Tiểu Bảo, vì vị học trưởng kia họ Vi, danh hiệu dĩ nhiên là Vi Tiểu Bảo, vai nam chính phong lưu và khôi hài trong Lộc Đỉnh Ký.

Đối với vị học trưởng Tiểu Bảo đó, Lưu Mỹ Châu không chán ghét cũng chẳng có thiện cảm diên, bởi vì bọn họ vốn không quen biết, mới nói qua mấy câu mà thôi dan. Hơn nữa cô tự nhận mình không tính là mỹ nữ, coi như sau khi sống lại khá chú trọng đến ăn mặc le, nhưng vẫn chưa đến mức nhận được loại hâm mộ này chứ? Cô nhớ học trưởng Tiểu Bảo có vẻ rất đàng hoàng quy, không ngờ vừa ra tay liền lão luyện như vậy don, xem ra cô còn phải học nhiều một chút, người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo lường được!

Các bạn học rối rít tiến lên quan tâm nói: "Là ai tặng thế? Thật là lãng mạn đó! 11 đóa hoa hồng đại diện cho toàn tâm toàn ý, một đời một kiếp đấy!"

"Xin lỗi, tôi còn có việc, hôm nào hàn huyên tiếp, bye bye!"

Thì ra trở thành tiêu điểm của tin đồn lại bất đắc dĩ như thế, hiện tại Lưu Mỹ Châu mới hiểu rõ phiền não của mỹ nữ trong trường học, mặc dù tình huống của cô chỉ là một bữa ăn sáng, nhưng đối phó cũng không phải dễ dàng đâu.


Cô cứ ôm một bó hoa hồng đi tới công ty Kình Vũ, vừa vào phòng tổng giám đốc đã bị hai vị thầy giáo để ý, Kha Bỉ Hào kêu lên đầu tiên: "Em gái Tiểu Châu, có người tặng hoa cho em à? Hay là em định tặng anh?"

"Khụ! Là một vị học trưởng tặng cho em, em vừa mới tan lớp mà, đành phải ôm hoa đến công ty." Nói đến cũng tội nghiệp, sống tới hai kiếp cô mới nhận được một lần, chỉ có cảm giác bối rối thôi.

"Tuổi trẻ thật tốt, Tiểu Châu cũng nên nói chuyện yêu đương rồi."

Kiều Đan Thư bắt đầu cảm khái tuổi thanh xuân của mình không còn nữa, còn lấy ra cái gương nhỏ soi kỹ dung nhan , gần đây làm thêm giờ quá nhiều, nếp nhăn cũng rõ lên rồi.

Lưu Mỹ Châu vội vàng giải thích: "Không phải vậy mà! Em hoàn toàn không có cảm tình với vị học trưởng kia, đang phiền não phải làm thế nào để từ chối anh ta đây?"

"Trực tiếp mở miệng là được, sợ cái gì?" Kha Bỉ Hào không cho đây là vấn đề, tình cảm chính là phải thẳng thắn với mình và người khác.

"Không, anh cảm thấy nên âm thầm xử lý, không cần cho cậu ta bất kỳ hy vọng gì, thời gian dài tự nhiên sẽ không sao đâu." Kiều Đan Thư tin tưởng khiêm tốn mới là vương đạo, nói quá rõ ràng ngược lại sẽ không tốt.

"Làm chi mà không rõ ràng, muốn mờ ám sao? Tôi ghét nhất loại người như thế, muốn liền lên, không cần kéo xuống!"

"Hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ mới chính là cao chiêu, chừa chút mặt mũi cho đối phương, dù sao về sau còn chạm mặt, làm cho quá lúng túng cũng bất tiện với Tiểu Châu."


Hai đàn anh đang tranh cãi về chuyện nên từ chối người theo đuổi như thế nào, kẻ trong cuộc là Lưu Mỹ Châu lại ở bên cạnh nghe say sưa. Xem ra bọn họ đều có sự trải nghiệm tình yêu khá giống nhau, chắc là vì điều kiện của bọn họ quá tốt nên mới có thể từ chối người khác, còn cô gái bình thường như cô chỉ sợ toàn bị người từ chối.

Đang sôi nổi thảo luận, đúng lúc Triệu Nghị Nhiên đi vào phòng làm việc, ba trợ lý liền cùng nhau đứng lên chào hỏi.

"Chào tổng giám đốc Triệu!"

"Ừ, các cậu cứ tiếp tục làm việc đi."

Vẻ mặt Triệu Nghị Nhiên vội vã, đi thẳng về phía phòng làm việc của mình, khóe mắt chợt phát hiện sự tồn tại của bó hoa, hơn nữa còn đang đặt ở trên bàn của Lưu Mỹ Châu, anh dừng bước nhíu mày hỏi: "Là ai tặng hoa vậy?"

Thật quá xấu hổ mà, giống như phạm nhân bị quan toà chất vấn, Lưu Mỹ Châu xua xua tay nói: "Là của một học trưởng khóa trên, em cũng thấy không quen....."

Triệu Nghị Nhiên ra sức trừng bó hoa hồng đó, trầm ngâm trong chốc lát mới nghiêm túc nói: "Phải biết tự bảo vệ mình, đừng để kẻ xấu lừa."

"À..... Em biết rồi."

Lấy đâu ra nhiều người xấu như vậy chứ? Triệu Nghị Nhiên cũng giống hệt cha mẹ, luôn cảm thấy cô dễ bị lừa gạt, khiến cô có cảm giác mình rất ngốc nghếch.

Kiều Đan Thư thấy sắc mặt cấp trên nặng nề, liền mở miệng giải vây cho Mỹ Châu.

"Tổng giám đốc Triệu đừng lo, chúng tôi đang nghĩ cách giúp Tiểu Châu, dạy em ấy nên từ chối người mình không thích như thế nào."

"Hai người các cậu thật sự trải qua khó khăn rồi." Triệu Nghị Nhiên lạnh lùng nói.

Kiều Đan Thư không dám nhiều lời, Kha Bỉ Hào ỷ vào da mặt tương đối dày, ha ha cười nói: "Đó là đương nhiên Tiểu Châu là bông hoa trong phòng tổng giám đốc của chúng ta, nhất định phải nghĩ nhiều cách giúp em ấy, không thể để cho mấy thằng nhóc như ý muốn được!"

Trên mặt Triệu Nghị Nhiên không hề có ý cười.

"Mỹ Châu, pha giúp anh một tách trà vào đây."

"Vâng!" Cô cũng muốn nhân cơ hội kết thúc đề tài này, thật sự quá xấu hổ rồi!

Nhìn sắc mặt tổng giám đốc tái mét đi vào phòng làm việc, Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào đành phải sờ sờ mũi, ngoan ngoãn ngồi xuống tiếp tục làm việc, còn Lưu Mỹ Châu thì đến phòng trà nước pha ba tách trà, hai tách đưa cho hai vị trợ lý, tách còn lại thì đặt lên trên bàn người trong lòng.


Vào cửa, cô nhẹ giọng nói: "Anh cả Triệu mời dùng trà."

Triệu Nghị Nhiên vẫn bày ra vẻ mặt bị người đòi nợ, cũng chẳng để ý tới tách trà nóng ngát hương, hỏi thẳng vào vấn đề: "Cái người học trưởng tặng hoa là ai? Tình trạng gia đình như thế nào? Thành tích học tập ra sao? Phẩm hạnh đạo đức thế nào? Có hẹn em ra ngoài một mình không? Thầy giáo và bạn học đánh giá cậu ta ra sao?"

Hả? Đây là đang phỏng vấn người mới hay điều tra nhân viên vậy? Lưu Mỹ Châu nghe mà ngây người, bởi vì cô không đáp nổi đến một câu.

"Thật ra thì em không quen anh ta, chỉ biết anh ta tên là Vi Tiểu Bảo, có vẻ đàng hoàng, hình như em chỉ mới nói vài ba câu với anh ta thôi...."

"Vi Tiểu Bảo?"

Triệu Nghị Nhiên liền trực tiếp cho rằng người này không phải thứ tốt, mặc dù trong công việc Mỹ Châu biểu hiện không tệ nhưng tính cách đơn thuần là khó có thể thay đổi. Anh chỉ sợ cô bị lừa cũng không biết, nói không chừng sẽ bị lừa tiền, lừa thân, lừa tâm....Vừa nghĩ tới những khả năng đó, anh liền đứng ngồi không yên, nếu như là trước đây anh sẽ chẳng lo lắng như thế, nhưng từ lúc Mỹ Châu vào công ty đến nay vừa nghiêm túc lại tri kỷ, anh đã xem cô như người một nhà, không thể nhìn cô bị bắt nạt.

"Anh cả Triệu đừng quá lo lắng, em sẽ không đồng ý vị học trưởng đó, em đã có người mình thích rồi." Nhìn anh vẫn không vui, cô dứt khoát nói ra một nửa chân tướng, dù sao đánh chết cũng không lật át chủ bài là được.

Anh nghe xong càng kinh ngạc hơn.

"Hả? Là người như thế nào?"

"Anh ấy đã đi làm, năng lực rất mạnh, là chủ quản của một công ty."

Người đàn ông đã ra xã hội? Lần này Triệu Nghị Nhiên còn có lý do để lo lắng hơn, một kẻ lõi đời định lừa gạt nữ sinh còn chưa phức tạp sao?

"Hai người quen nhau thế nào? Đã bắt đầu qua lại chưa?"

"Anh ấy là con trai của bạn cha em, chỉ là mình em thầm mến thôi, anh ấy không hề biết gì, chúng em chỉ có thể xem là bạn bè bình thường thôi."

Thật may là còn chưa có chính thức phát triển, anh hơi thở phào nhẹ nhõm.

"Em còn nhỏ tuổi, trước tiên cứ cố gắng trau dồi bản thân, đừng quá cưỡng cầu chuyện tình cảm."

Lưu Mỹ Châu chưa nói được hay không được, chỉ mỉm cười đáp lại anh, trong ánh mắt lại chất chứa sầu não. Đúng vậy, chuyện tình cảm thật sự không thể cưỡng cầu, cưỡng cầu sẽ không phải tình cảm thật lòng, cô đã sớm hiểu rõ đạo lý này, chỉ là tâm bất do kỷ, đã có tình cảm sao có thể không yêu cầu xa vời?

Triệu Nghị Nhiên sửng sốt một chút, vì sao cô lại cười cô đơn như thế? Hay là anh bị ảo giác rồi?

"Khụ! Có việc thì cứ tới tìm anh, ở nhà em là con gái một, hãy cứ xem anh như anh cả của em."

"Em biết rồi, cám ơn anh cả Triệu."

Đối thoại kết thúc ở đây, Lưu Mỹ Châu gật đầu rồi rời đi, Triệu Nghị Nhiên lại bắt đầu trầm tư. Thì ra cô gái nhỏ trong mắt anh đã đến tuổi yêu đương rồi, ngoại trừ có nam sinh theo đuổi thì chính cô cũng đã có người trong lòng, chỉ là không ngờ là đơn phương, không biết chàng trai khiến cô động lòng là người như thế nào?

Nhìn lại chính mình, đã năm năm rồi chưa từng nói yêu thương, kết giao với Tô Uyển Nghi cũng vô nghĩa, bởi vì anh vốn không đặt tình cảm vào đó, về sau có đối tượng hẹn hò mới chắc cũng sẽ vậy thôi. Anh có linh cảm cả đời này sẽ là như thế, gắng sức công tác, chịu trách nhiệm với nhân viên, bảo vệ gia đình, không động tâm với bất kỳ ai.......

Thôi được, tình yêu cũng chẳng phải là nhu yếu phẩm của cuộc sống, anh làm tốt chuyện nên làm là đủ rồi, có thiếu sót mới là cuộc sống chân thật, không phải sao?

Sự kiện tặng hoa hạ màn rất nhanh, hôm sau Lưu Mỹ Châu đi học liền nghe được tin tức mới nhất, thì ra học trưởng Vi Tiểu Bảo người giống như tên, hôm vườn trường tỏ tình liền tặng đi bảy bó hoa, đều là 11 đóa hoa hồng, tất cả lời nhắn đều là "Hoa xinh đẹp tặng cho người xinh đẹp", vừa không có sáng ý lại chẳng có thành ý.


Quân chủ Tiểu Bảo sử dụng sách lược "Thà giết lầm còn hơn bỏ sót", hễ nữ sinh nào có nhan sắc và từng nói qua vài câu với anh ta đều có vinh hạnh nhận được hoa. Đáng tiếc sau khi tin tức bị tiết lộ liền tạo thành hiệu quả ngược lại, bảy cô gái kia đều chẳng cảm động, chỉ cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Nhìn mọi người rầm rì bàn tán, Lưu Mỹ Châu thầm thở phào một hơi, cô không cần nghĩ cách từ chối, chắc hẳn vị học trưởng ấy đã nhận được phản ứng của đông đảo dư luận rồi, sẽ không dám đi nếm mùi thất bại đâu.

Ngày tươi đẹp cứ thế qua đi, trừ lần thứ hai thi lấy bằng lại thất bại, Lưu Mỹ Châu có thể nói là hài lòng với mọi việc. Ở nhà, tình cảm của cô cùng cha mẹ càng tốt hơn, ở công ty cô và ba vị đàn anh chung sống hòa hợp, ở trường học thì thoải mái nhẹ nhàng. Dù sao toàn là kiến thức đã học qua từ kiếp trước, nhưng ôn lại lần nữa thì càng có thể củng cố chắc hơn. Cô vốn không đủ thông minh, nên phải củng cố thêm thì mới tiến bộ được.

Thứ sáu hôm nay, Lưu Mỹ Châu không có lớp, có thể làm cả ngày, vì vậy cô và Triệu Nghị Nhiên ngồi chung xe đến công ty, khi anh lấy di động ra làm việc thì cô liền lấy nhật ký ra viết vu vơ.

"Mỹ Châu thích viết nhật ký sao? Có muốn mua điện thoại thông minh không? Loại này của anh cũng không tệ đâu."

Anh phát hiện cô luôn ôm một cuốn nhật ký màu đỏ, không có gì làm liền cúi đầu ghi chép. Anh không quá hiểu những điều này, không phải thanh niên bây giờ đều thích sản phẩm kỹ thuật số sao? Ngay cả anh cũng đã dùng thành quen, chức năng bao gồm: đàm thoại, máy tính, cameras, email cùng tin nhắn hình ảnh và âm thanh, có rất nhiều chức năng, sao cô vẫn còn hoài cổ như thế?

"Cám ơn, nhưng em bị cận nặng, nhìn màn hình điện tử sẽ bị đau mắt." Lưu Mỹ Châu vội vàng khép nhật ký lại, không muốn để anh nhìn thứ không nên thấy, phần thầm mến này chỉ mình cô hiểu là được. Có lẽ cả đời sẽ không có cơ hội nói cho anh biết, đợi cô già rồi thì vẫn có thể vừa lật xem vừa hoài niệm.


"Thì ra là như vậy."

Lời giải thích rất hợp lý, nhưng mà anh vẫn phát hiện ra điều kỳ lạ, Mỹ Châu vô cùng nâng niu nhật ký bảo bối của mình, luôn đặt ở trong túi mang theo bên người, tuyệt đối sẽ không tiện tay bỏ lại, giống như là sợ bị người nhìn trộm, bảo vệ đến giọt nước cũng không lọt.

Chẳng lẽ cô viết bí mật gì không thể cho ai biết sao? Là nói xấu cấp trên hoặc đồng nghiệp chăng? Hay là vụng trộm ghi chép cơ mật của công ty?

Triệu Nghị Nhiên cảm giác mình có chút nhàm chán, biết rõ Mỹ Châu không phải loại người như thế, lại không nhịn được suy diễn. Bình thường anh đâu nhàm chán đến vậy, có thể gần đây lượng công việc tương đối ít, lại chưa tìm được đối tượng hẹn hò mới, nhất thời liền rảnh rỗi đến bị chập rồi.

Lúc này anh còn chưa nghĩ đến, khi đàn ông bắt đầu tò mò về phụ nữ thì cũng là lúc nảy sinh ra hứng thú.

Tháng mười, trời nóng như thiêu đã hơi chuyển lạnh, đầu chiều hôm ấy Triệu Nghị Nhiên vừa kết thúc một buổi tiệc xã giao, từ bên ngoài trở lại phòng tổng giám đốc, phát hiện Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào không có ở đây, chỉ có Lưu Mỹ Châu ở lại trông coi, đang cúi đầu viết viết vào quyển nhật ký màu đỏ.

"Chỉ có em ở đây, bọn họ đều ra ngoài rồi à?" Anh vừa đến gần thì thấy cô khép lại nhật ký, nhanh chóng đút vào túi xách của mình, khiến anh không khỏi tò mò lần nữa. Rốt cuộc cô đang giấu diếm cái gì? Vấn đề này quấy nhiễu anh một thời gian, không giải quyết nữa thì thật sự là khó chịu.

Lưu Mỹ Châu hơi hốt hoảng đứng lên trả lời: "Vâng! Bọn họ sẽ về trễ ạ, anh cả Triệu đã ăn cơm trưa rồi ạ?"

"Anh đã ăn cùng khách hàng rồi, nhưng cũng chẳng ăn được mấy, em đi mua giúp anh chút đồ ăn đi."

Lúc chỉ có hai người, cô vẫn gọi anh là anh cả Triệu, anh rất đồng ý, dù sao tình cảm giữa hai người cũng đặc biệt, không cần phải khách sáo gì cả. Chỉ là vừa nghĩ tới quyển nhật ký đó, rõ ràng là cô có bí mật giấu anh, phải chăng cô không xem anh là anh trai?

"Được ạ, nhưng anh Kiều và anh Kha đều không ở đây, nơi này nhất định phải có người trông coi."

"Anh trông coi không được sao? Đúng lúc anh muốn gọi vài cuộc điện thoại nên gọi ở đây cũng được." Anh ngồi ở trước bàn của mình, mặc dù dữ liệu quan trọng đều ở phòng làm việc riêng, nhưng chỉ cần mở máy tính điền mật mã vào là có thể lấy được, có lúc anh cũng sẽ làm việc chung với nhóm cộng sự.

"Vâng! Em sẽ về nhanh thôi." Lưu Mỹ Châu cầm túi xách lên định đi ra ngoài, cũng không hỏi Triệu Nghị Nhiên muốn ăn gì, anh không hề kén ăn, thích ăn cũng chỉ có vài thứ, cứ mua thay đổi là được.

"Đợi chút, lần này không cần báo thủ quỹ, em cầm tiền của anh đi mà mua." Anh rút ra một tờ tiền lớn, đặt vào tay cô, dặn dò: "Mua nhiều một chút, chờ đám người Đan Thư về ăn nữa."

"Vâng." Trong đầu cô tính toán rất nhanh, ba vị đàn anh đều thích ăn đồ gì nhỉ?

"Em cầm cái túi nặng như vậy thì còn có thể cầm bao nhiêu thứ?" Anh thấy cô bỏ tài liệu và nhật ký vào túi xách nặng trịch liền hỏi dò.

"Cũng hơi nặng!" Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát, quyết định đặt túi về chỗ cũ, dùng giọng khẩn cầu nói: "Vậy anh cả Triệu trông coi hộ em nhé, đừng để ai trộm đồ của em đấy!"

"Ngay cả anh cũng không tin sao?"

"Không phải, vậy em đi mua đồ, sẽ trở lại nhanh thôi." Cô cười đến híp cả mắt, thần thái sáng lạn nói.

Chờ Lưu Mỹ Châu đi khỏi, Triệu Nghị Nhiên liền gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng suy nghĩ vẫn đặt trên cuốn nhật ký kia, ngay từ lúc bảo cô ra ngoài mua đồ thì anh đã có ý định đọc trộm nó, hiện tại cơ hội tới rồi lại hơi do dự, anh thật sự phải làm chuyện nhàm chán vậy sao?

Đúng rồi, Mỹ Châu nói cô ấy thầm mến một chàng trai đã đi làm, anh tin rằng trong nhật ký nhất định có manh mối, vì lo lắng cho thân tâm (thể xác và tinh thần) của cô, anh nên chủ động tìm hiểu một chút, -lqđôn- tựa như bậc làm cha mẹ nhìn lén nhật ký của con cái vậy, anh chỉ có ý tốt, muốn bảo vệ cô nên mới làm thế.

Vừa nghĩ tới đây anh liền dứt khoát hẳn, lập tức mở túi xách của Mỹ Châu, lấy ra cuốn nhật ký màu đỏ, anh cảm thấy tay mình hơi run rẩy, lần đầu tiên làm chuyện lén lén lút lút, nếu bị truyền đi sẽ bị người ta cười chết mất....

Khoảng nửa giờ sau, Lưu Mỹ Châu xách theo hai túi lớn đi vào, tuyệt không cảm thấy mệt mỏi, còn tươi cười nói: "Đã để anh cả Triệu đợi lâu rồi, có muốn em pha trà giúp anh không?"

"Được." Triệu Nghị Nhiên nhận lấy túi đồ, lấy từng món đặt lên trên bàn, nói: "Không tồi, đều là món anh thích."

"Đó là đương nhiên, em chọn rất nghiêm túc đó." Cô thấy túi xách vẫn nguyên tại chỗ, không hề suy nghĩ nhiều liền đi vào phòng trà nước, đợi cô bưng một bình trà nóng ra ngoài, đúng lúc Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào đều trở lại.


Bốn người vừa ăn uống vừa bàn công việc, ngoài mặt Triệu Nghị Nhiên rất bình tĩnh nhưng khi anh vào phòng làm việc riêng, đóng cánh cửa sau lưng lại, mới thở ra một hơi sâu.

Ông trời ơi! Anh thật bội phục kỹ thuật diễn của mình, rõ ràng vừa xấu hổ lại áy náy, vẫn có thể giả bộ không có việc gì, về sau anh còn phải giả vờ nhiều, tuyệt đối không thể để Mỹ Châu biết anh đã biết. Căn cứ vào nội dung vừa đọc thì người mà cô thầm mến chính là anh!

Ở trong nhật ký, cô vô cùng thân mật gọi anh là 'Nghị Nhiên', ghi lại chi tiết việc ăn, uống, dùng đồ của anh, còn có tâm tình như thế nào, vẻ mặt ra sao, cười mấy lần, trừng mắt mấy lần, sau đó viết hết cảm tưởng của cô, đại loại là: "Thật vui vì có thể mát xa giúp Nghị Nhiên", lqd "Hình như Nghị Nhiên rất thích uống trà mình pha", "Nghị Nhiên nên cười nhiều một chút, không phải là cười khách sáo, mà là cười chân thành", l^lê^q^quý^đ^đôn^"Tiểu thư Tô hoàn toàn không xứng với Nghị Nhiên, thật may là cô ta đã bị loại rồi", "Ngày mai có thể làm món gì cho Nghị Nhiên đây? Lần trước làm bánh bích quy không tệ, nếu như làm cơm hộp cho anh liệu có khoa trương quá không?"

Lời văn như vậy, anh liếc mắt liền nhìn ra tâm ý của cô, phản ứng đầu tiên là điều này sao có thể chứ? Anh lớn hơn cô mười tuổi, tình cảm của hai người giống như anh em, vậy mà cô có ý nghĩ không an phận với anh? Không, không nên nói là không an phận, cô thầm mến anh là không sai, cũng chưa từng tạo ra rắc rối cho anh, chỉ lặng lẽ trả giá theo cách của mình.

Nếu như anh còn là chàng trai mười mấy đôi mươi, có thể sẽ cảm động mà kết giao với cô, dù sao đối với phần lớn đàn ông mà nói, được phụ nữ nữ ái mộ là một việc rất vẻ vang, rất may mắn, trừ phi cô gái kia là người mình chán ghét.

Mỹ Châu có khiến anh thích hay không? Đáp án dĩ nhiên là có, anh đã quen với sự chung đụng, tiếp nhận mọi sự quan tâm của cô, coi như yên lặng ở chung một chỗ cũng rất thoải mái. Nhưng mà khoảng cách giữa bọn họ quá xa, trừ tuổi tác còn có thân phận địa vị, hai bên gia đình, kinh nghiệm sống, đều không thích hợp trở thành một đôi uyên ương. Khó trách cô chỉ dám thầm mến mà không dám thổ lộ với anh chắc hẳn cô cũng biết khó khăn trùng điệp, chỉ có thể viết hết tâm tư vào quyển nhật ký.

Cũng được, cứ như vậy đi! Triệu Nghị Nhiên tự nhủ, anh sẽ không để lộ bí mật này, tiếp tục giữ nguyên tình hình hiện tại là được, một ngày nào đó anh sẽ cưới một người vợ môn đăng hộ đối, Mỹ Châu cũng sẽ bỏ qua mối tình thiếu nữ này, tìm đối tượng tốt rồi chân chính nói lời yêu.

Anh sẽ đóng vai anh cả tốt, coi như là vì tấm chân tình của cô, anh nguyện ý làm núi dựa cho cô cả đời.


Từ khi Triệu Nghị Nhiên biết được tâm ý của Lưu Mỹ Châu, lúc chung đụng khó tránh khỏi có hơi mất tự nhiên. Anh thật không dám nhìn thẳng vào mắt cô, mặc dù cô vẫn biểu hiện như bình thường, chỉ là khi làm cẩn thận xong một việc, đều nhìn anh bằng ánh mắt không tìm ra được tật xấu. Nhưng vừa nghĩ tới mỗi ngày cô đều sẽ ghi chép tỉ mỉ về mình, anh liền cảm thấy giống như đang sống dưới kinh hiển vi, cho dù cô không hề có ác ý. Mà quan trọng hơn là, nếu còn tiếp tục như thế, Mỹ Châu sẽ không bỏ được anh, thì sao có thể tìm được đối tượng tốt chứ?

Trải qua một phen suy tính cẩn thận, anh quyết định giúp Mỹ Châu một tay, có thể bởi vì cô còn ít tuổi, biết rất ít về đàn ông, mới có thể sinh ra hứng thú với ''anh cả già" như anh. Vì vậy anh mới đề xuất cho nhân viên đi du lịch, không có cơ hội thì phải tạo ra cơ hội. Trong công ty có một vài nhân viên nam vừa mới tốt nghiệp, hơn hai mươi tuổi cũng coi như xứng đôi với cô, thanh niên chơi chung một chỗ sẽ dễ nảy sinh tình cảm.

Ngay khi tổng giám đốc ra lệnh một tiếng, hơn trăm nhân viên của tổng công ty Kình Vũ liền thẳng tiến đến huyện Bình Đông của thị trấn Khẩn Đinh, bao cả một khu nghỉ dưỡng trung tâm, hưởng thụ khách sạn cao cấp, bãi biển tư nhân, du thuyền và trường đua xe xa hoa. Mọi người có thể tự do vui đùa, ăn uống vui chơi đều do công ty chi trả.

Vừa ra khỏi trạm dừng xe đã có xe riêng đưa đón bọn họ đến khách sạn, trên đường Triệu Nghị Nhiên đặc biệt dặn dò Lưu Mỹ Châu.

"Chuyến đi này không chỉ vui chơi thả phanh mà em cũng phải làm quen với các đồng nghiệp ở bộ phận khác, nhất là một vài nhân viên trẻ tuổi, về sau có thể là chủ lực của công ty, em phải cố gắng tạo mối quan hệ với họ đấy."

"Dạ!" Lưu Mỹ Châu nhận được chỉ thị công việc, quyết định nghiêm túc chấp hành.

"Nhưng không cần quá nghiêm túc đâu, dù sao chỉ là nhân viên du lịch, cứ thả lỏng tâm tình bắt đầu từ làm bạn, về sau lúc hợp tác mới có lợi."

"Vâng, em hiểu rồi!"

Nhìn dáng vẻ còn chưa thông suốt của cô, anh chỉ có thể âm thầm lắc đầu. Tóm lại là anh đã sáng tạo cơ hội rồi, đành xem nhân duyên của cô có mỹ mãn không thôi, dĩ nhiên anh cũng sẽ giúp cô thẩm định, tránh cho cô gặp phải người xấu, thương tâm đau lòng, thì tội của anh rất lớn rồi.

Tháng mười, miền nam vẫn là ánh dương rực rỡ, sau khi tới đích, mọi người rối rít thay áo sơmi hoa cùng giày xăng-̣đan, tràn đầy phong tình của miền nam nhiệt đới.

Lưu Mỹ Châu cũng thay một bộ váy liền thân không tay màu hồng, cổ áo cũng không quá trễ, chỉ lộ ra xương quai xanh, làn váy cũng không quá ngắn, chỉ cao hơn đầu gối 10 cm, so với vài nữ đồng nghiệp lộ chân, lộ ngực lại lộ lưng, thì cô coi như khá bảo thủ rồi.


Hiếm khi thấy cô ăn mặc như thế, Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào đều xuýt xoa khen ngợi vài câu, bảo cô sau này chú ý ăn mặc, thanh xuân không thể để trôi qua vô ích.

Ý nghĩ đầu tiên của Triệu Nghị Nhiên chính là bảo cô đi thay đồ, sao có thể lộ như vậy được? Nhưng mà anh lại nghĩ chuyến đi này là để cho cô tìm đối tượng, ăn mặc kín đáo thì sao hấp dẫn đàn ông được? Mâu thuẫn trong suy nghĩ, anh đành phải im lặng.

Buổi tối đầu tiên là để toàn thể nhân viên liên hoan, ở đại sảnh Lâm Hải bày tiệc đứng, mọi người có thể vừa thưởng thức cảnh đẹp vừa thưởng thức món ngon, dĩ nhiên sẽ chẳng thể thiếu rượu ngon rồi. Lúc này đây là phải tận tình hưởng thụ, coi như say rượu làm loạn cũng sẽ được tha thứ.

Triệu Nghị Nhiên không cần tự mình đi lấy đồ, đã có ba người trợ lý liên tục lấy món ăn cho anh, đồng thời có không ít người đi qua mời rượu. Bình thường, tổng giám đốc đều xa cách với mọi người, ngồi tít trên cao không qu,úy dễ thân thiết, hiếm có cơ hội kính rượu sao có thể bỏ qua đây?

Tửu lượng của Triệu Nghị Nhiên có cao đến đâu vẫn không địch lại được sự nhiệt tình của mọi người, Kha Bỉ Hào và Kiều Đan Thư ở bên cạnh giúp chắn rượu, uống tới uống lui vẫn không thắng nổi. Ngược lại, Lưu Mỹ Châu vì nhỏ tuổi nhất, mọi người không nỡ tàn phá mầm xanh của quốc gia nên tha cho cô, cuối cùng chỉ có mình cô là tỉnh táo.

"Được rồi, hôm nay tổng giám đốc Triệu đã uống quá nhiều, mọi người đừng hại anh ấy đau đầu cả ngày nữa, để anh ấy về phòng nghỉ ngơi đi!" Cuối cùng đã có người bênh vực lẽ phải, cũng là nhân vật cấp chủ quản, lo lắng sau khi về công ty sẽ bị tổng giám đốc ghi thù.

Vì vậy, bốn người tổng giám đốc liền rời khỏi hiện trường, nhờ quản lý khách sạn dẫn về phòng ở tầng trệt, phòng bọn họ được sắp xếp ở cùng tầng, chỉ là Triệu Nghị Nhiên ở phòng tổng thống, còn nhóm trợ lý thì ở phòng tiêu chuẩn.

Quản lý khách sạn và phục vụ viên cũng khá chuyên nghiệp, nhanh chóng chuẩn bị xong khăn lông, nước nóng, canh giải rượu, thuốc nhức đầu, lúc gần đi còn dặn dò: "Có cần gì thì xin hãy gọi chúng tôi bất kỳ lúc nào, được phục vụ các vị là vinh hạnh của chúng tôi."

"Cám ơn, làm phiền các anh rồi." Lưu Mỹ Châu lên tiếng đáp, bởi vì Kha Bỉ Hào và Kiều Đan Thư đang cố gắng đỡ Triệu Nghị Nhiên vào phòng ngủ.

Sau khi đóng cửa lại, cô đi về phía phòng ngủ liền nhìn thấy hai vị đàn anh cùng động thủ, cởi cà vạt, áo cùng tất của Triệu Nghị Nhiên, như vậy mới có thể ngủ thoải mái.

Triệu Nghị Nhiên vừa nằm trên giường đã ngủ mê man, lúc Kiều Đan Thư đắp chăn cho anh, cô mới nhớ ra chuyện vô lễ chớ nhìn. Nhưng nhìn rồi cũng thấy không hề gì, chẳng qua là đàn ông ở trần thôi, cứ xem như là hai mắt ăn kem đi?

Kha Bỉ Hào giống như đang bước trên mây, là người cáo lui đầu tiên.

"Em gái Tiểu Châu, tổng giám đốc Triệu giao cho em đó, anh phải đi nằm trước đây....."

Lưu Mỹ Châu gật đầu nói: "Không thành vấn đề, anh Kiều cũng đi nghỉ ngơi đi, em thấy ở đây có một ghế sofa, lát nữa mệt mỏi em sẽ ngủ ở đó."

"Được, tự em lo liệu đó, nửa đêm nếu như tổng giám đốc Triệu náo loạn, thì cứ đến phòng khách gọi anh."

Kiều Đan Thư cũng cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, không cách nào chống đỡ tiếp nữa, thật may là Triệu Nghị Nhiên ở phòng tổng thống, trừ phòng ngủ chính còn có phòng khách, phòng sách, ở 5, 6 người cũng không thành vấn đề.

"Vâng, em biết rồi."

Chờ hai vị trợ lý rời đi, Lưu Mỹ Châu mới đi tới bên giường đưa mắt nhìn người trong lòng, không ngờ cô có thể nhìn dáng vẻ ngủ say của anh ở khoảng cách gần như thế, đây như là món quà từ trên trời rơi xuống sao? Bởi vì từ lúc sống lại cho đến bây giờ, cô đều để tâm đến mọi chuyện, không hề lãng phí thời gian nữa, cho nên mới nhận được món quà lớn này?

Cô kéo ghế qua đây ngồi xuống, không muốn cũng không dám đụng loạn vào anh, khoảng khắc tốt đẹp như vậy, cô chỉ muốn tĩnh tâm để cảm thụ. Nếu có thể cô thậm chí còn muốn vẽ một bức tranh, viết một bài thơ, miêu tả cảnh tượng này, khắc sâu vào trong lòng cô.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom