• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Bỏ mặc người đàn ông kia (2 Viewers)

  • Chương 2

Hơn tám giờ tối, người nhà họ Triệu đã dùng xong bữa tối, công việc của Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân cũng kết thúc, liền trở lại nhà mình ở phía tây nhà họ Triệu, bọn họ có phòng khách riêng, phòng bếp và phòng ngủ, còn có sân nhỏ để phơi quần áo và trồng đủ loại hoa cỏ.

Một nhà ba người ngồi trên ghế salon ở phòng khách, vừa xem ti vi vừa ăn vặt, đây là thói quen của họ, mỗi ngày sẽ ở cùng nhau ít nhất một giờ, khi Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân nghe được tin con gái muốn đi làm, hai người đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Lâm Ngọc Trân nhíu mày nói: "Con thật sự muốn đến chỗ chủ tịch Triệu làm? Trong nhà đâu có thiếu tiền nuôi con."


Lưu Chí Đạt cũng không quá vui mừng, "Trước kia con đâu có nói gì với cha mẹ, có phải muốn nói con đã mười tám tuổi rồi, chuyện gì cũng có thể tự mình làm chủ?"

"Con xin lỗi mà! Hôm nay bác Triệu hỏi con muốn tặng quà gì, con mới nắm chắc cơ hội nói với bác ấy chuyện này, nếu không con đâu dám mặt dày mở lời chứ?" Lưu Mỹ Châu ngồi ở giữa cha mẹlqdo, ôm lấy cánh tay hai người làm nũng, nếu ở trước mặt người ngoài cô sẽ không làm như vậylqudo, nhưng lúc chỉ có người một nhà, cô mới tinh nghịch như thế.

"Trước tiên là nói rõ ràng, tại sao muốn đến Kình Vũ làm?" Lưu Chí Đạt luận sự nói.

"Hai người không hy vọng con làm quản gia, con cũng không có bản lĩnh gây dựng sự nghiệp, thi công chức lại khó, chờ con tốt nghiệp xong sẽ làm việc cho họ bắt đầu sớm một chút không tốt sao ạ? Công ty Kình Vũ cũng không dễ dàng vào được, con chính là chiếm chỗ trước lại chiếm tiện nghi đó!" Lưu Mỹ Châu biết cha mẹ không mong đợi cô trở thành nữ cường nhân, cũng không hi vọng cô thừa kế "Gia nghiệp", tiếp tục làm quản gia quý nhà họ Triệu, nếu đã như vậy thì chỉ có đường đi làm thôi.

Nghe con gái phân tích rất có đạo lý, Lâm Ngọc Trân lập tức phản chiến, đau lòng nói: "Con vừa mới thi đại học xong, mẹ chỉ sợ con quá mệt mỏi."

"Nghỉ hè dài như vậy, ngoại trừ học lái xe vẫn phải tìm một chút chuyện để làm, hơn nữa có bác Triệu và anh cả Triệu ở đó, bọn họ sẽ không để con thua thiệt, bên ngoài nhiều người xấu như vậy, ngộ nhỡ con đi làm công bị lừa thì sao ạ?"


Lời này của Lưu Mỹ Châu không phải giả, kiếp trước cô làm ở công ty Kình Vũ, ròng rã ba năm cũng không bị chèn ép gì, bởi vì cô là người của cha con họ Triệu, ai dám chọc giận cô đây? Dĩ nhiên cũng vì cô ngoan ngoãn, không khoe mẽ, người khác không có cớ đối nghịch với cô.

"Nói cũng đúng, nếu con làm ở chỗ khác, mẹ thấy con rất dễ bị lừa, bị bán còn giúp người đếm tiền nữa!" Lâm Ngọc Trân không có yêu cầu gì với con gái, chỉ mong con cả đời suôn sẻ. Nếu có thể làm việc ở dưới mí mắt của cha con họ Triệu, đương nhiên là tốt hơn nhiều so với làm ở ngoài. Huống chi, công ty Kình Vũ nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, con gái có cơ hội tìm đối tượng tốt, không phải một công đôi việc sao?

"Con nào có ngốc như vậy? Chờ con lĩnh tiền lương sẽ mua quà cho cha, không cho mẹ nữa, hứ!" Lưu Mỹ Châu bất mãn nói.

"Con dám à? Con bé vô lương tâm!" Lâm Ngọc Trân véo khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của con gái, vẫn vừa non mềm vừa trơn bóng như khi còn bé. Nói tới cũng kỳ quái, con gái rõ ràng là thon thả nhỏ nhắn, nhưng khuôn mặt bánh bao nhỏ vẫn chưa từng thay đổi.

Lưu Chí Đạt nhìn hai mẹ con đã bỏ phiếu tán thành, một mình phản đối cũng vô ích thôi.

"Nếu đã quyết định làm việc lâu dài thì không cần so đo cùng người, cũng đừng vội vã thể hiện, làm đến nơi đến chốn là quan trọng nhất."


Lâm Ngọc Trân thân là gió chiều nào theo chiều đó, vừa thấy vẻ mặt nghiêm túc của chồng, lập tức cũng nghiêm chỉnh lại.

"Đúng đó! Chủ tịch Triệu quan tâm chúng ta như vậy, con phải biết mang ơn, đừng giống như cặp sinh đôi kia, bọn họ trời sanh đã là thiếu gia tiểu thư, chúng ta không theo chân bọn họ được, an phận thủ thường là tốt rồi."

"Vâng, con sẽ không để cha mẹ mất thể diện." Lưu Mỹ Châu nghiêm túc bảo đảm.

Cha mẹ vẫn lo lắng cô được chiều quá sinh kiêu bởi vì nhìn quen nhà họ Triệu hưởng thụ xa hoa rồi, sẽ dưỡng thành tính cách ''mắt cao tay thấp", ái mộ hư vinh, vì vậy cho dù hai người thương con đến đâu, vẫn luôn không quên ân cần dạy bảo.

Kiếp trước Lưu Mỹ Châu quả thật rất nghe cha mẹ, làm cô gái ngoan suốt 25 năm, nhưng sau khi sống lại, ngoại trừ làm tròn bổn phận, cô còn muốn làm người có mơ ước (làm cá muối quá buồn khổ). Cô phải cố gắng nâng cao bản thân, khiến Triệu Nghị Nhiên thấy cô được việc, không đủ nhất cũng phải đá Tô Uyển Nghi qua một bên, không thể để cho anh cưới một người vợ sẽ đi ngoại tình.

Sau khi sống lại ngày thứ hai, Lưu Mỹ Châu bước ra bước đầu tiên, mặc dù chỉ là một bước nhỏ, ít nhất cũng phải kéo gần khoảng cách chứ?

Một tuần ngắn ngủi, Lưu Mỹ Châu loay hoay một vòng, điền đơn nguyện vọng đại học, đăng ký khóa học lái xe, mua quần áo và trang sức đi làm, rảnh thì phải giúp làm việc nhà, không thể giống như trước đây chỉ để ý chuyện của mình. Tuy rằng ân cha mẹ báo đáp chưa xong, có lòng đi làm là quan trọng nhất.

Cuối cùng đã tới ngày chính thức đi làm, Lưu Mỹ Châu dậy thật sớm, làm xong bữa sáng trước rồi về phòng trang điểm thay đồ. Nhìn tạo hình mới của mình trong gương, tóc ngắn xinh xắn, mắt kính mới, trên mặt chỉ trang điểm nền nã đã rất có tinh thần rồi. Mụn đã mờ khá nhiều, mặc thêm bộ đồ công sở màu xanh phấn và đi đôi giày thấp (không dám đi giày cao gót vì sợ ngã chết), đúng là như tinh anh cấp OL rồi!

Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân vốn là không chịu để cho con gái làm điểm tâm, hi vọng cô ngủ thêm một lát, sau lại thấy cô kiên trì liền chiều theo ý cô. Nói gì thì nói, trong bữa sáng có tấm lòng của con gái, đúng là mỹ vị đặc biệt.

Khi Lưu Mỹ Châu đi ra khỏi phòng, làm cha mẹ dĩ nhiên là một hồi ca ngợi, mắt thấy con gái đã có thể đi làm, đúng là nên để ý ăn mặc. Quá khứ cô đơn thuần giống như con cừu nhỏ, còn có chút sợ hãi rụt rè, chỉ là cuối cùng cô gái nhỏ sẽ phải lớn lên, cũng có thể bắt đầu tìm đối tượng rồi. Hi vọng cô có thể tìm được lương duyên ở công ty, lại nhờ cha con chủ tịch Triệu đánh giá qua , chỉ cần con gái có chốn tốt bọn họ liền an tâm.

"Người mới phải hiểu chuyện, phải hòa đồng, không nên làm quá khiến người ta chú ý, con cứ đi theo thiếu gia Nghị Nhiên là được rồi."

"Cố gắng lên! Buổi tối mẹ làm đại tiệc cho con."

"Vâng ạ, từ hôm qua nói đến hiện tại, con đều thuộc lòng rồi!"

Trên bàn ăn, Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân liên tục dặn dò, Lưu Mỹ Châu đúng là chống đỡ không nổi, thật may thời gian dùng bữa của nhà họ Triệu sắp đến rồi, cha mẹ thân yêu của cô dù tiếc đến đâu cũng đành phải rời đi trước.


Đúng tám giờ, Lưu Mỹ Châu tính toán tốt thời gian ra cửa, cô đã kiểm tra tuyến đường, ngồi xe công cộng đúng nửa giờ, công ty chín giờ làm việc, thời gian vừa đủ.

Không ngờ cô lại gặp Triệu Nghị Nhiên ở cửa lớn, chỉ thấy tài xế Tiểu Vương mở cửa xe, tươi cười nói: "Tổng giám đốc Triệu, Mỹ Châu, mời lên xe!"

Triệu Nghị Nhiên thấy Mỹ Châu ngạc nhiên, cũng chủ động nói: "Cũng là đến công ty mà, hãy ngồi chung xe đi."

"Chuyện này.....Có được không?" Kiếp trước cô từng có may mắn chung xe với anh, chỉ là vì cùng nhau làm thêm giờ, quá muộn anh liền đưa cô về cùng, không ngờ đời này có thể được trọng đãi như vậy, cô có nên đi mua xổ số không?lqsdon

"Chẳng lẽ em muốn chờ cha anh? Buổi chiều ông ấy mới đến công ty, em muốn làm nửa ngày hả?" Triệu Nghị Nhiên đã tiếp nhận phần lớn nghiệp vụ, cha anh đã thảnh thơi, ở nhà dùng bữa trưa xong mới tới công ty tuần tra, về phần làm thêm giờ thì càng là chuyện của người trẻ tuổi rồi.

"Bây giờ em được nghỉ hè, đương nhiên là muốn làm cả ngày, vậy thì cám ơn anh cả Triệu rồi." Cô cảnh cáo mình không được kích động , không được đỏ mặt, tuyệt đối không thể để cho anh nhìn ra tâm sự của mình, nếu không kế hoạch phía sau cũng đừng mong nữa.

"Ừ, lên xe thôi." Triệu Nghị Nhiên khẽ gật đầu, rất có phong độ để cho cô lên xe trước.

Tài xế Tiểu Vương trừ lái xe vững vàng, cũng rất thức thời giữ yên lặng, trên đường đi, Triệu Nghị Nhiên nhắc tới chuyện Mỹ Châu đi làm.

"Người mới đều sẽ có người dẫn dắt, trợ lý Kiều và trợ lý Kha sẽ giúp em hiểu rõ nội dung công việc, bọn họ đều là người rất dễ ở chung, em đừng quá lo lắng."

Hai người trợ lý đều là đàn em thời đại học của anh, làm việc cùng nhau khá ăn ý, trước kia anh cũng dùng qua mấy trợ lý nữ, đáng tiếc đối phương luôn có tâm tư khác, tạo thành phiền phức trên công việc. Thế nhưng anh lại có lòng tin với Lưu Mỹ Châu, dựa theo mắt nhìn người của anh, cô bé này không có thể chất trêu chọc phiền toái.

"Dạ, em sẽ nghiêm túc học tập." Cô nắm chặt hai tay, nhịp tim dồn dập, ngồi bên cạnh anh như thế, chỉ cách có mười mấy cm, cô dường như có thể ngửi thấy mùi hương trên người anh. Anh không dùng nước hoa nhưng mỗi sáng sớm đều sẽ tắm gội, nhích tới gần là có thể ngửi thấy mùi hương thơm mát.

Đừng nghĩ rằng cô cuồng nhìn lén, thậm chí khi nào người ta tắm cũng biết, cô chỉ nghe cha mẹ tán gẫu mà thôi. Bọn họ đều phải biết những thói quen của từng người nhà họ Triệu, vì vậy cô có rất nhiều tin tức của người mình thầm mến.

"Đừng quá khẩn trương, làm sai coi như là rút kinh nghiệm, mọi người đều như thế hết."

"Cám ơn anh cả Triệu....Không đúng, em phải gọi anh là tổng giám đốc Triệu nhỉ."

"Khi ở riêng em có thể gọi là anh cả Triệu, nếu như có người ngoài mới cần sửa lời." Anh không muốn quá nghiêm túc, Mỹ Châu còn nhỏ tuổi, cũng không phải là nhân viên bình thường, mười mấy năm qua bọn họ ở chung ít nhiều cũng có tình cảm, anh hi vọng công và tư đều có thể hài hòa.

"Vâng, anh cả Triệu." Cô dĩ nhiên biết nghe lời phải, mặc dù không thể gọi thẳng tên anh, nhưng anh cả Triệu cũng coi như là xưng hô thân mật rồi.

Tán gẫu xong, Triệu Nghị Nhiên lấy ra di động lên mạng, Lưu Mỹ Châu thấy thế cũng không dám quấy rầy, đành phải nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, yên lặng tự nói với mình: dòng nước nhỏ có thể ăn mòn đá, có lẽ cô giống như nước lọc vô vị, nhưng sẽ có một ngày cô sẽ chứng minh là mình không thể thiếu được.

Khoảng chừng hai mươi phút đường xe, Tiểu Vương liền dừng xe trước tòa cao ốc Kình Vũ, Triệu Nghị Nhiên và Lưu Mỹ Châu cùng xuống xe, cùng đi vào công ty, cùng nhau vào thang máy đi lên phòng tổng giám đốc và chủ tịch trên tầng cao nhất. Dọc đường có rất nhiều người liếc trộm bọn họ, cô cố gắng ra vẻ tự nhiên đứng đắn, mặc kệ người ta thấy thế nào, cô chính là có (đi cửa sau) bản lãnh đứng bên cạnh Triệu Nghị Nhiên, mất hứng thì tới cắn cô đi!

Triệu Nghị Nhiên cũng chú ý tới dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực của Mỹ Châu, không hề nhát gan giống bình thường, anh cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn có chút vui mừng. Cô gái nhỏ sớm muộn gì trưởng thành, đã mười tám tuổi rồi cũng nên dũng cảm hơn.

Lưu Mỹ Châu chưa từng xem qua phòng tổng giám đốc, kiếp trước lúc cô tới làm thì Triệu Nghị Nhiên đã là chủ tịch, luckygirl_co bây giờ nhìn lại anh hẳn là người giàu tình cảm, hoặc nên nói là chẳng thèm quan tâm chăng? Bởi vì cho dù là tổng giám đốc hay chủ tịch, bố cục phòng làm việc đều giống nhau như đúc!

Bên trong phòng chủ yếu chia thành 2 phần, nửa phần trên là không gian của trợ lý, bao gồm phòng tiếp khách và phòng trà nước, nửa phần sau là không gian riêng của Triệu Nghị Nhiên. Phòng làm việc của anh còn có một phòng nghỉ, rửa mặt chải đầu ngủ nghỉ cũng thuận tiện. Cho dù là ai muốn tới gặp tổng giám đốc cũng phải bước qua cửa của trợ lý, bình thường sẽ có ít nhất một trợ lý trực, nếu như tất cả đều ra ngoài hoặc tan tầm, sẽ phải khóa ba tầng khóa điện tử, để ngừa cơ mật bị lộ ra ngoài.

Lưu Mỹ Châu vào cửa chính liền thấy bốn cái bàn làm việc, Kiều Đan Thư cùng Kha Bỉ Hào mỗi người chiếm một cái, cô là người mới cũng có bàn riêng, cái cuối cùng là dành cho Triệu Nghị Nhiên. Mặc dù anh có phòng làm việc riêng, vừa đóng cửa liền ngăn cách hết, nhưng anh vẫn phải ra ngoài bàn công chuyện với trợ lý, vì vậy cũng cần dùng một cái bàn. Thời gian nghỉ trưa anh thường vừa ăn cơm vừa họp cùng trợ lý, làm cho tất cả mọi người có chút ăn không trôi.

"Đan Thư, Bỉ Hào, đây là trợ lý Lưu Mỹ Châu mới đến, giao cô ấy cho các cậu đó, từ từ thôi, không cần quá gấp gáp."

Triệu Nghị Nhiên đã nói trước với hai vị trợ lý rồi, vị trí của Lưu Mỹ Châu chính là làm việc vặt, sinh viên làm part - time thôi, đừng quá chặt chẽ, cần cho thêm chút thời gian để thích ứng.



Thấy tổng giám đốc và trợ lý nhỏ mới tới, Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào đều đứng lên chào hỏi, bây giờ còn chưa đến giờ làm việc, nhưng bọn họ đã có thói quen đến sớm, bởi vì công việc của hôm qua còn chất đống như núi kìa.

"Mỹ Châu, xin chào, tôi là Kiều Đan Thư."

"Tôi là Kha Bỉ Hào, rốt cuộc có người tới hỗ trợ rồi, a di đà Phật, Hallelujah!"

"Trợ lý Kiều, trợ lý Kha, về sau xin chỉ dạy nhiều hơn, em cám ơn hai thầy trước!" Lưu Mỹ Châu cúi người chào nói.

Kiếp trước từng làm chung ba năm, cô vô cùng hiểu rõ cá tính của hai người này, Kiều Đan Thư làm việc tỉ mỉ nhưng có chút điên rồ, Kha Bỉ Hào bốc đồng mười phần nhưng có chút qua loa. Thế nhưng bọn họ chưa bao giờ to tiếng với cô, tựa như gà mẹ mang gà con chỉ bảo cô ở mọi phương diện, cô may mắn qu,úy biết bao khi có thể gặp được tiền bối quản lý như thế. Dù là nể mặt Triệu Nghị Nhiên, cô vẫn muốn cảm tạ bọn họ đã giúp cô trưởng thành.

Chào hỏi xong, Triệu Nghị Nhiên cũng không vào phòng làm việc của mình, ngồi vào bàn chuyên dụng của anh, lập tức tiến vào trạng thái làm việc.

"Được rồi, Đan Thư, Bỉ Hào, hai cậu ngồi xuống, lấy văn kiện ngày hôm qua ra, Mỹ Châu tự mình làm quen môi trường một chút đi."

"Vâng, tổng giám đốc Triệu!"

Ba người đàn ông đều đã ngồi xuống mở máy vi tính, mở văn kiện ra, Lưu Mỹ Châu không dám quấy rầy chuyện lớn của bọn họ, quyết định đi pha trà trước.


Có cấp trên thế nào thì có cấp dưới như thế ấy, ba người bọn họ cũng đặc biệt thích uống trà, về phần cà phê, nước trái cây chỉ dùng để chiêu đãi khách thôi. Kỹ thuật pha trà của cô là sau khi đi làm mới học được, hiện tại vừa đi vào phòng trà nước tự nhiên thuận buồm xuôi gió, rất nhanh đã pha xong một bình Bích Loa Xuân.

"Tổng giám đốc, trợ lý Kiều, trợ lý Kha, mời dùng trà."

Kiều Đan Thư vừa quay đầu lại liền thấy Lưu Mỹ Châu đưa cho mình tách trà nóng, không ngờ cô gái nhỏ này cẩn thận như vậy, anh ta kinh ngạc hỏi: "Làm sao lại nghĩ đến pha trà? Vừa khéo chúng tôi đều thích uống trà."

"Em thấy lá trà sắp dùng hết, máy pha coffee hình như mới dùng vài lần, cho nên hẳn là thường pha trà." Lưu Mỹ Châu đã chuẩn bị từ ngữ, dù sao đây cũng là sự thật.

"Ừ, năng lực quan sát không tệ." Kiều Đan Thư cầm tách lên uống hai ngụm, mùi vị còn rất thuần túy, thì ra bây giờ vẫn còn thanh niên hiểu về trà, thật hiếm có. Anh ta suy nghĩ như ông già đã bảy, tám mươi tuổi, chẳng qua anh ta mới hai mươi bảy tuổi, nhưng đối mặt với thiếu nữ mười tám tuổi, không khỏi cảm khái mình già rồi.

Kha Bỉ Hào không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là rất có nghĩa khí nói: "Mỹ Châu thật sự là bé ngoan tri kỷ, về sau có anh Kha làm chỗ tựa, ai dám bắt nạt em thì cứ tới tìm anh."

"Thôi đi! Người ta dựa vào cũng là dựa vào tổng giám đốc, cậu liền miễn đi." Kiều Đan Thư châm chọc không chút khách sáo.


"Tổng giám đốc Triệu bận rộn như vậy, em là trợ lý của anh ấy, đương nhiên là phải chia sẻ với anh ấy rồi, hai anh có hiểu chuyện không vậy?"

Triệu Nghị Nhiên chỉ cười nhẹ, vừa thưởng thức trà vừa nghe trợ lý nói chuyện vớ vẩn, thừa cơ thả lỏng đầu óc. Sản nghiệp dưới danh nghĩa của công ty Kình Vũ rất nhiều, chủ lực đặt ở kiến trúc, cơ điện cùng hóa chất, có đôi khi chính anh cũng sẽ làm cho rối mù, thật may là có hai người trợ lý xuất sắc giúp một tay. Cộng thêm giao tình bắt đầu từ thời còn học sinh, anh chẳng mấy để ý đến sự cười đùa tức giận trách mắng của bọn họ, chỉ là rất ít khi tham dự.

Hiện tại còn thêm cả Mỹ Châu, cũng là người mình, cũng là sống chung nhiều năm, để anh càng cảm thấy hậu thuẫn kiên cường, cứ yên tâm mà đi.

Nhìn Triệu Nghị Nhiên uống hết một ly trà, Lưu Mỹ Châu âm thầm vui mừng nhưng ngoài mặt không đổi sắc lqdon, ngồi vào bàn của mình xử lý một chút. Muốn làm ra việc kỳ diệu, trước tiên cần dụng cụ lợi hại, đúng là cô rất chú trọng đến môi trường làm việc của mình.

Một ngày bận rộn qua đi, Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào không có quá nhiều thời gian chỉ bảo Lưu Mỹ Châu, nhưng mà bình thường bọn họ quen ghi chép lại, lúc này đã gửi tới máy tính của cô để cô nghiên cứu, có vấn đề tùy thời đặt câu hỏi.

Những thứ này kiếp trước Lưu Mỹ Châu đã học qua rồi, nhưng cô không thể biểu hiện quá xuất sắc, dù sao cô đang là một người mới chưa hề có kinh nghiệm làm việc, cần phải làm từng bức, ôn cố tri tân (ôn cũ học mới), kỳ vọng bản thân càng tốt hơn.

Tối hôm nay, Triệu Nghị Nhiên không có tiệc xã giao cũng không tăng ca, lúc về nhà đi cùng xe với Lưu Mỹ Châu, thuận miệng hỏi: "Hôm nay thuận lợi chứ?"

"Vâng, anh Kha và anh Kiều rất tốt, cho em rất nhiều tài liệu hữu dụng." Lưu Mỹ Châu trừ nghiên cứu tài liệu, cũng chỉ có pha trà, nghe điện thoại, đưa tài liệu, rất thoải mái.

"Em lại có thêm hai người anh, thật không tệ." Triệu Nghị Nhiên nhớ tới em gái ruột của mình, chỉ có khi nhờ anh giúp mới gọi anh là anh cả, không giống Lưu Mỹ Châu mở miệng một tiếng anh cả, gọi vừa dịu dàng lại khéo léo.

"Em vốn phải gọi bọn họ là trợ lý Kha, trợ lý Kiều, nhưng bọn họ nói không thích, nhất định bắt em đổi lời." Trong lòng cô dĩ nhiên chỉ có một anh cả Triệu, chỉ là tình thế người ta mạnh hơn, cô cũng là bất đắc dĩ đó chứ.


"Em coi như là trợ lý của hai người họ, về sau cứ nghe bọn họ chỉ huy đi."

"Dạ!" Lưu Mỹ Châu không cho rằng mình là trợ lý của hai vị trợ lý, dù sao có thể giúp Triệu Nghị Nhiên là đủ rồi, làm trợ lý của ai cũng vậy thôi.

"Sau này anh sẽ dẫn bọn họ đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, phòng làm việc sẽ giao cho em, có thể đảm nhận chứ?"

"Xin anh cả Triệu yên tâm, em sẽ trông nom tốt phòng làm việc, nếu như có chuyện không giải quyết được, em lập tức liên lạc với các anh." Cô không dám vừa bắt đầu đã nói mình làm được, giữ lại một chút không gian học tập thì tốt hơn.

Triệu Nghị Nhiên thấy cô tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện, đúng là khối ngọc thô chưa mài dũa, gọt dũa nhiều hơn sẽ sáng rỡ, không khỏi mỉm cười tán thưởng cô.

Lưu Mỹ Châu thấy mà mất hồn, ngực giống như có con nai con đi loạn, có lúc chính cô cũng không hiểu, tại sao người đàn ông này có thể ảnh hưởng đến mình như vậy? Thật may là tiếng chuông di động của anh vang lên kịp thời, nếu không cô nhất định sẽ lộ vẻ mặt hoa si.

Hai người trở lại nhà họ Triệu, chỉ thấy Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân ở đại sảnh nghênh đón, bọn họ thấy con gái ở đó thì không khỏi kinh ngạc, Triệu Nghị Nhiên liền chủ động giải thích.

"Hôm nay cháu không phải làm thêm giờ, liền đưa Mỹ Châu cùng về, sau này nếu như cháu về muộn, Tiểu Vương sẽ phụ trách đưa đón em ấy."

"Làm sao lại không biết xấu hổ vậy chứ? Mỹ Châu đã tăng thêm rất nhiều phiền toái cho cậu, còn bảo tài xế đưa đón thì quá không quy củ rồi." Tuy Lưu Chí Đạt hay nuông chiều con gái, nhưng không muốn để cho cô dưỡng thành thói quen hưởng thụ, cũng đâu phải là thiên kim tiểu thư, làm người phải tự biết mình là ai.

"Chú Lưu đừng khách sáo, chờ Mỹ Châu học lái xe xong, là có thể tự mình tan ca rồi, cháu tin tưởng Mỹ Châu sẽ thi qua."

"À.....Cái đó thì..." Lưu Mỹ Châu nhớ lại kiếp trước mình thi ba lượt lấy bằng lái đều thất bại, đã cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Lưu Chí Đạt nhìn chằm chằm con gái, giọng điệu nghiêm túc nói: "Mỹ Châu nghe thấy chưa?-lqd- Muốn đi theo thiếu gia Nghị Nhiên học hỏi, phải nhanh nhanh thi được bằng lái, đừng gây thêm phiền toái cho người ta."

"Chú Lưu đừng gọi cháu là thiếu gia nữa, gọi Nghị Nhiên là được rồi." Triệu Nghị Nhiên đã nói những lần này rất nhiều lần, đáng tiếc chú Lưu toàn giả vờ không nghe thấy, dựa vào giao tình của hai nhà cần gì khách sáo như vậy, chỉ có thể nói chú Lưu cũng có kiên trì của mình thôi.

Lưu Mỹ Châu thấy cha lại đang diễn vai ông già lãng tai, đành phải ngắt lời: "Anh cả Triệu, em sẽ nghiêm túc học lái xe, chỉ là có thể sẽ mất nhiều thời gian, nói không chừng còn thi lại nhiều lần. . . . . ."

"An toàn là quan trọng nhất, em cứ từ từ học là được, có rảnh bảo Tiểu Vương chỉ dẫn một chút."

Sau khi nói xong, Triệu Nghị Nhiên hơi gật đầu với bọn họ, liền xoay người đi lên lầu hai. Chờ bóng lưng anh biến mất ở khúc cua, Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân lập tức trở mặt, từ nghiêm túc chuyển thành quan tâm thăm hỏi, rất sợ con gái quy không thích ứng được hoặc là bị người bắt nạt.

"Hai người đừng lo lắng, hiện tại trừ anh cả Triệu ra, còn có hai anh trợ lý bảo bọc, sẽ không ai tìm con gây phiền toái đâu."

Lưu Mỹ Châu nghĩ thầm: kiếp trước mình sống quá ngây ngô, đúng là có một chút bị chiều hư, mọi việc có cha mẹ xử lý thay, khó trách tư tưởng cô không tiến bộ.

"Người ta là có lòng tốt chăm sóc con, con cũng không được coi thành chuyện đương nhiên, có ân tất báo, nhớ tìm cơ hội tốt để báo đáp." Lưu Chí Đạt vô cùng chú trọng quy tắc làm người, ông có thể đảm nhận chức quản gia ở nhà họ Triệu nhiều năm như vậy, cũng là nhờ có triết học của mình.

Lưu Mỹ Châu ngoan ngoãn nghe dạy bảo, gật đầu nói: "Con hiểu rõ mà, con sẽ cư xử nghiêm túc, cha mẹ đi làm việc đi, con về trước đi tắm ạ."

"Ừ, chờ lát nữa cùng nhau ăn cơm, nếu con đói bụng thì trong tủ lạnh có canh ý nhân đậu xanh đó." Lâm Ngọc Trân và chồng phải đi phục vụ người nhà họ Triệu dùng cơm, bọn họ ăn trễ một chút cũng không sao cả, nhưng con gái còn đang dậy thì không thể đói bụng được. Mặc dù chiều cao của con gái trong 3 năm học cấp 3 không hề thay đổi, nhưng ai biết có thể tăng thêm nữa hay không đ,ô,n?

Tạm biệt cha mẹ, Lưu Mỹ Châu đi về phía nhà mình, vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa cảm thấy áp lực nặng nề, kiếp này chuyện cần giải quyết đúng là không ít, làm một con cá muối rất buồn khổ, làm một người có mơ ước còn khó khăn hơn!

Kiếp sống đi làm của Lưu Mỹ Châu liền mở đầu như vậy, cô học được rất nhanh nhưng cũng không quá nhanh, rõ ràng nhìn ra được ba vị đàn anh đều rất hài lòng, giao việc cho cô cũng càng ngày càng nhiều.

Cuối tuần cô liền đến lớp học lái xe, cha và Tiểu Vương cũng sẽ chỉ bảo cho cô, nhưng mà bọn họ đều lộ vẻ mặt khó xử, rất lo lắng cho sự an toàn của người ở trên xe khi cô lái xe ra đường.

Cô biết có vài chuyện cần thiên phú, không có thiên phú thì chỉ có thể thông báo kiên trì, coi như là thi ba lần, năm lần cũng nhất định phải thi đỗ.

Ấn tượng đầu tiên của Kha Bỉ Hào và Kiều Đan Thư với Mỹ Châu đều là: "Cô bé nhà bên" đúng chuẩn-, không quá xinh đẹp nhưng lại khiến người ta yêu thích, có chút xấu hổ nhưng không quá nhát gan, cảm giác tổng thể cũng không tệ lắm. Sau khi ở chung mấy ngày, bọn họ càng phát hiện đủ loại ưu điểm của cô, chịu khó, nghiêm túc, hiền lành, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của bọn họ về trợ lý nhỏ.

Hơn nữa với một cô gái mới mười tám tuổi, chưa từng làm việc mà nói, tốc độ học tập của cô có thể nói là thần tốc rồi, chỉ cần nói 1, 2 lần là có thể lên tay, để bọn họ càng tập trung tâm lực đi làm chuyện đại sự.

Trưa hôm nay, mới vừa họp xong, Triệu Nghị Nhiên trở lại phòng làm việc, thấy Kha Bỉ Hào và Kiều Đan Thư đều đang bận rộn, liền thuận miệng hỏi: "Mỹ Châu đâu?"

Đang gõ bàn phím, Kiều Đan Thư đứng lên trả lời: "Tổng giám đốc Triệu đã về rồi! Tiểu Châu đi mua bữa trưa giúp chúng tôi, cô ấy nói có một quán ăn mới mở, muốn cho chúng tôi thử chút khẩu vị mới."

Kha Bỉ Hào vừa mới kết thúc một cuộc điện thoại, cũng đứng lên gia nhập đề tài: "Đúng đó! Vốn là chúng tôi cũng rất ngại để một mình Tiểu Châu mua bữa trưa cho bốn người nhưng cô ấy quá nhiệt tình, không để cô ấy làm chân chạy cũng không được."

"Đều ngồi xuống cả đi."

Triệu Nghị Nhiên biết bọn họ đang bày tỏ tôn trọng cùng lễ phép, chờ anh ngồi vào chỗ trước thì mới có thể ngồi xuống theo. Ở phía bên trái anh chính là bàn của Lưu Mỹ Châu, nhìn cô sắp xếp rất ấm áp đáng yêu, quả đúng là phong cách của thiếu nữ.

Kha Bỉ Hào còn chưa nói xong lời hay, tiếp tục ca ngợi: "Tiểu Châu học cái gì cũng rất nhanh, tôi và Đan Thư chịu đựng mấy năm rốt cuộc thoát rồi, trước kia cho dù có hai trợ lý cũng không so được với mình cô ấy."

Triệu Nghị Nhiên cũng thu hết biểu hiện của Mỹ Châu vào trong mắt, chẳng hề hoài nghi những điều này, chỉ là anh có một nghi vấn, "Các cậu gọi cô ấy là Tiểu Châu, cô ấy không tức giận à?"

Người 28 tuổi không hiểu rõ thiếu nữ 18 lắm, nhưng suy đoán theo lẽ thường, bị gọi thành "heo nhỏ" sao có thể vui mừng chứ?

"Tiểu Châu mới không so đo với chúng tôi đâu, đó là nick name, chứng tỏ chúng tôi rất thân mật!" Vẻ mặt Kha Bỉ Hào quả quyết nói.

Bọn họ đều thích gọi cô là Tiểu Châu, mặc dù thân hình cô thon thả, nhưng lại có gương mặt tròn trịa, mắt cũng tròn tròn, tựa như một con heo nhỏ đáng yêu, cộng thêm tính tình dễ chịu, dễ nói chuyện, tùy bọn họ gọi sao cũng được.

Trong đầu Triệu Nghị Nhiên lóe lên sáng ý, chẳng lẽ Kha Bỉ Hào nhìn trúng Mỹ Châu sao? Hai người này chênh lệch chín tuổi, có phải kém quá nhiều không?Phẩm hạnh, năng lực, gia cảnh của Kha Bỉ Hào cũng không tệ, chỉ là thiếu điềm tĩnh, nếu như hai người này kết giao thì tám phần là Mỹ Châu chăm sóc cậu ta, nhân nhượng cậu ta khá nhiều.

Đối với anh mà nói, Mỹ Châu cũng coi như em gái một nửa, hơn nữa còn là hòn ngọc quý trên tay chú Lưu, dì Lưu, anh tự giác có trách nhiệm kiểm định thay cô. Nếu như Kha Bỉ Hào dám đùa giỡn thiếu nữ ngây thơ, tuyệt đối sẽ chết rất khó coi.

Hai vị trợ lý không biết tổng giám đốc đang suy nghĩ cái gì, bởi vì trên mặt Triệu Nghị Nhiên vẫn là nụ cười nhàn nhạt, Kiều Đan Thư chợt nhớ tới một chuyện đứng đắn.

"Hiện giờ Tiểu Châu còn đang nghỉ hè, có thể làm cả ngày, đến khi tựu trường thì sẽ không dễ dàng nữa, chúng ta có phải tìm người không?"

"Không cần, người mới còn phải thích ứng, Mỹ Châu rất có ý thức trách nhiệm, sẽ sắp xếp thời gian tốt thôi." Triệu Nghị Nhiên cho rằng nhiều không bằng tinh lọc, huấn luyện nhân tài cũng rất tốn sức, nếu như không có trắc trở thì sau khi tốt nghiệp Mỹ Châu vẫn sẽ làm việc ở bên cạnh anh, đã như vậy thì cần gì tìm thêm người?

Kiều Đan Thư suy nghĩ một chút cũng không phản đối, gật đầu nói: "Dù sao chúng ta thường hay tăng ca, sau khi tan học Tiểu Châu còn tới đây, có thể mua giúp bữa tối nữa."

Đúng lúc này, Lưu Mỹ Châu xách theo túi lớn đi vào, gương mặt hồng hồng, vầng trán lấm tấm mồ hôi, có thể thấy được bên ngoài ánh dương rực rỡ, cũng không biết cô chạy đi đâu mua cơm, ba người đàn ông thấy thế đều có chút áy náy.

"Tiểu Châu vất vả rồi, trước tiên lau mồ hôi đi, nếu không gặp gió lạnh sẽ bị nhức đầu." Kiều Đan Thư lấy khăn tay của mình ra, tự mình lau mồ hôi thay cô.

"Cám ơn anh Kiều, thân thể em rất tốt, không có chuyện gì đâu." Lưu Mỹ Châu đã sớm hiểu rõ khẩu vị của bọn họ -l3qu4d0n-, gần đây cô mua bữa trưa đều khiến bọn họ hài lòng, chỉ cần thấy Triệu Nghị Nhiên ăn ngon, vất vả một chút cũng chẳng sao.

Về phần biệt hiệu heo nhỏ gì gì đó, cô đã nghĩ thoáng, nếu không thể đổi tên, cứ hào phóng cho người ta gọi đi, nghĩ theo hướng tốt cũng coi như nét riêng của mình, mọi người muốn quên cũng khó.

"Con gái phải quý trọng chính mình, lần sau nhớ đội mũ khi đi ra ngoài, anh nhớ ra có một vài cửa hàng bán mũ, đợi ăn cơm xong tùy em chọn." Kiều Đan Thư lau mồ hôi cho cô, xong không hề để ý khăn tay ẩm ướt, lại đút vào túi quần mình.

Trong đầu Triệu Nghị Nhiên lại lóe lên ý nghĩ, chẳng lẽ Kiều Đan Thư cũng vừa ý Mỹ Châu? Hai nam tranh một nữ, điều này cực kì bất ổn, tình yêu công sở sẽ mang đến rất nhiều phiền toái. Nhưng mà anh nhìn vẻ mặt đơn thuần của Mỹ Châu, hình như không cảm giác được dị trạng, có phải là hai vị trợ lý tự mình đa tình không?

Anh quyết định trước tiên sẽ yên lặng theo dõi biến hóa, tránh cho bứt dây động rừng. Sau đó lại nghĩ đến cô em gái ruột Triệu Yên Nhiên, từ nhỏ đã có dáng vẻ nữ vương, chọc cho một đống nam sinh tranh giành người tình. Ngay cả lời cha mẹ nói Triệu Yên Nhiên cũng chẳng nghe, chứ đừng nói đến người anh cả như anh. Hôm nay Mỹ Châu đã khiến cho anh cảm nhận được cảm giác làm anh, thì ra có một em gái cũng là gánh nặng ngọt ngào.

Lưu Mỹ Châu cảm giác mình giống như đang sống trong mộng, mỗi sáng đều đi làm cùng Triệu Nghị Nhiên, buổi tối có thể về nhà cùng nhau, mặc dù chủ đề của hai người phần lớn đều liên quan tới công việc, cũng chẳng thể có bất kỳ hành vi thân mật nào, nhưng sớm chiều ở chung như thế thật sự hạnh phúc mà!

Kiếp trước bởi vì thầm mến Triệu Nghị Nhiên nên phần công việc trợ lý này đối với cô mà nói không chỉ là công việc, mà càng là khởi nguồn của cuộc sống hạnh phúc. Cô vô cùng chú ý mọi sở thích của anh, còn có thể săp xếp lại bản ghi chép, rút ra trọng điểm, hiện tại sống lại làm việc càng thêm thuận buồm xuôi gió. Chỉ là cô cũng không dám quá lộ liễu, dùng trước ba phần bản lĩnh là đủ rồi, nếu không sau này sẽ không có không gian phát triển.

Có câu nói ''nhạc cực sinh bi'' (vui quá hóa buồn), ông trời hình như rất thích đùa cợt cô, sau khi cô đi làm tròn một tháng liền phát hiện bóng ma kiếp trước bao phủ lần nữa. Bởi vì Triệu Nghị Nhiên sắp phải đi xem mắt rồi, đối tượng có khả năng là vị đại tiểu thư họ Tô đang yêu chính vệ sĩ nhà mình!


Hôm nay, sau khi hết giờ làm, Triệu Nghị Nhiên cùng ngồi chung xe với Lưu Mỹ Châu như cũ, nhưng lại dặn dò tài xế: "Tiểu Vương, lát nữa đưa tôi đến nhà hàng trước, sau đó đưa Mỹ Châu về nhà, mười giờ tối quay lại đón tôi."

"Vâng!" Tài xế Tiểu Vương đã sớm có chuẩn bị, công việc của anh ta chính là phải nắm rõ lộ trình của cấp trên, đưa tới đích bình an. Anh ta đã nghiên cứu tốt đường đi đưa Triệu Nghị Nhiên đến nhà hàng đó vào tối nay.

Lưu Mỹ Châu nghe mà nội tâm khẽ động, Triệu Nghị Nhiên sẽ không đi dùng cơm xem mắt đó chứ? Cô nhất định phải biết tin đầu tiên, nếu không bi kịch lịch sử sẽ tái diễn, vì thế cô mượn cớ nói: "Anh cả Triệu, hôm nay em chưa muốn về nhà đâu, em muốn đi mua vài cuốn sách trước."

Triệu Nghị Nhiên khẽ gật đầu, nói: "Cũng được, chỗ anh tới chính là khu thương mại, em có thể đến nhà sách tổng hợp dạo một chút, nhưng mà vẫn phải để Tiểu Vương đưa em về, an toàn là quan trọng nhất."

"Cám ơn anh cả Triệu, cũng cám ơn anh Tiểu Vương, em sẽ không đi dạo quá lâu, bảo đảm không làm trễ nải thời gian của các anh." Lưu Mỹ Châu đạt được mục đích liền nhanh chóng thu tay lại, thật may là không ai phát hiện ý đồ thật sự của cô.

Tiểu Vương nhìn gương sau liền cười với cô một cái, nhân viên nhà họ Triệu đều biết ba người nhà họ Lưu, bình thường mọi người chung đụng cũng không tệ.

Sau khi giải quyết ổn thỏa, Triệu Nghị Nhiên liền lấy di động ra xử lý công việc, Lưu Mỹ Châu cũng lấy nhật ký hôm nay ra xem, hai người giống như bạn học cùng nhau cố gắng. Tiểu Vương thấy chỉ có thể lắc đầu nghĩ: không có tiền gì là dễ kiếm, ông chủ nhân viên đều như nhau.

Đến nơi, Triệu Nghị Nhiên và Lưu Mỹ Châu ai đi đường nấy, còn Tiểu Vương thì đi ăn trước, chờ Lưu Mỹ Châu liên lạc với mình.


Cho tới bây giờ, Lưu Mỹ Châu chưa từng làm chuyện theo dõi như vậy, nhất thời tâm hoảng ý loạn lại chần chừ không tiến, nhưng vừa nghĩ tới Triệu Nghị Nhiên bị cắm sừng trong tương lai, nuôi hộ con riêng, cô liền khẽ cắn răng vẫn là quyết định đánh cược!

Mục tiêu của Triệu Nghị Nhiên cũng không xa, chưa tới một phút là cô có thể đuổi kịp, nhưng anh mà đi vào nhà hàng thì cô hết cách, chẳng lẽ cô cũng vào ăn cơm à? Chưa nói tới nhà hàng đó hình như rất cao cấp, đắt thế nào, ngộ nhỡ bị phát hiện cô phải giải thích sao đây?

Đang trong lúc tiến thoái lưỡng nan, thần may mắn lại mỉm cười với cô, bởi vì có một chiếc xe Benz đỗ ngay phía trước, một cô gái mặc bộ đồ hàng hiệu bước xuống, mà người đàn ông mở cửa giúp cô ấy có lẽ là vệ sĩ, còn có một tài xế ngồi ở ghế lái.

Bingo! Lưu Mỹ Châu thầm reo hò, cô gái trước mặt này chính là Tô Uyển Nghi, vậy không biết người vệ sĩ kia có phải là "A Huân" không? Nhìn anh ta ngũ quan đoan chính, thân hình cao lớn, đúng là có lực hấp dẫn, nhưng bọn họ muốn yêu hận tình thù thế nào cũng được, tại sao nhất định phải tổn thương Triệu Nghị Nhiên vô tội chứ? Thật sự vô cùng đáng ghét!

Mặc kệ ra sao, ít nhất cô đã xác định được đối tượng xem mắt của Triệu Nghị Nhiên, kế tiếp chính là nên suy nghĩ hành động thế nào, không thể làm quá rõ rệt, nếu không Triệu Nghị Nhiên sẽ phòng bị cô, càng không thể nói mình là người trọng sinh, Triệu Nghị Nhiên sẽ nghĩ cô điên mất.

Dưới tình huống tâm sự nặng nề, cô vẫn vào tiệm sách mua mấy quyển sách, chỉ có điều không hề liên quan đến học tập và công việc, mà là hai bộ sách tâm lý về con trai và con gái. Cô biết mình không đủ thông minh, cũng không hiểu tâm cơ, đương nhiên là muốn học tập từ trí khôn của người khác rồi.

Kiếp trước cô chỉ là một vai phụ nhỏ có cũng được không có cũng chẳng sao, sau này cô sẽ đi trên con đường của mình, xin mỏi mắt mong chờ đi!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom