• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Bỏ mặc người đàn ông kia (1 Viewer)

  • Chương 1

"Em...Em đã hẹn bác sĩ, đứa bé này không thể giữ lại được." Cô gái đang nói chuyện có chất giọng mềm mại, nghe tương đối êm tai, đáng tiếc âm thanh lúc này lại mang theo chút sầu bi, ở trong căn phòng rộng lớn càng lộ vẻ thê lương.

"Em nói cái gì? Đây là con của chúng ta, làm sao em nhẫn tâm vậy?" Giọng nói của người đàn ông tràn đầy khổ sở, cẩn thận nghe còn có chút nghẹn ngào.

"Em còn cách nào khác sao? Nếu như bị phát hiện, chúng ta sẽ thê thảm. . . . . ."

"Em và Triệu Nghị Nhiên ly hôn, anh sẽ cưới em!"

Thái độ của người đàn ông rất là kiên định, cô gái lại rất bất đắc dĩ đáp: "Ban đầu tại sao anh không nói như vậy? Hiện tại đã quá muộn, không thể được."

"Tại sao không thể được? Anh đã không còn là vệ sĩ di,iễn của nhà họ Tô em, không cần nhìn sắc mặt ba mẹ đa,àn em, hiện tại anh đã nuôi nổi em và đứa bé, chẳng lẽ em nhất định phải có cuộc sống quý phụ? Hàng hiệu và châu báu qý thật sự quan trọng thế ư ?"

"Em gả cho anh ta là kết hợp lợi ích của hai nhà, không đơn giản như anh nghĩ đâu. Anh đi đi, em sẽ tự mình giải quyết."

"Không được! Anh vừa đi em sẽ đi phá thai ngay, nếu em phải làm như vậy, không bằng giết chết anh đi!"

Người đàn ông không chịu nhượng bộ, cô gái im lặng một lát sau mới nói: "Nếu như em sinh con ra, anh có thể giữ bí mật không?"

"Em...Em muốn để anh ta làm cha của con anh? Uyển Nghi. . . . . . Rốt cuộc em có yêu anh không?"

"Em yêu anh, A Huân, đời này em chỉ yêu duy nhất mình anh!"

Trong phòng, người đàn ông thở dài, cô gái rơi lệ, thâm tình thổ lộ nhưng cuối cùng vẫn không có kết luận.

Bên ngoài, Lưu Mỹ Châu mặt kinh ngạc đứng đờ ra, bản thân chẳng thể tin được mới vừa nghe được cái gì. Nếu như là phim bộ thật sự rất đặc sắc, nhưng nữ chính lại là thiếu phu nhân Tô Uyển Nghi của nhà họ Triệu, vừa khéo là phu nhân của Triệu Nghị Nhiên, người lãnh đạo trực tiếp của cô!

Đây là một buổi đầu chiều bình thường, thân là trợ lý của chủ tịch Triệu, Lưu Mỹ Châu trở về nhà họ Triệu lấy tài liệu, cô mới đi ra từ phòng sách của Triệu Nghị Nhiên, lúc đi ngang qua phòng ngủ chính, nghe thấy có tiếng người tranh chấp, ai ngờ mới nghe lén mấy câu liền khiến cô sợ ngây người.

Ban đầu cô còn tưởng rằng mình nghe nhầm, bởi vì lúc nào nhà họ Triệu cũng có cảnh vệ coi chừng, cái người tên A Huân đó lén vào đây như thế nào? Đúng rồi, anh ta xuất thân là cảnh vệ, thân thủ rất giỏi, ngay cả vụng trộm cũng lợi hại hơn người bình thường. Nếu không phải là Lưu Mỹ Châu đúng lúc đi ngang qua, hai người trong phòng lại đặc biệt kích động, thì bí mật động trời kia không biết sẽ bị giấu giếm đến khi nào?

Sau khi hết khiếp sợ, phản ứng đầu tiên của Lưu Mỹ Châu chính là muốn báo cho Triệu Nghị Nhiên, cô không thể để anh chịu sự thương tổn này. Ngoại trừ là cấp trên của cô, anh còn là người cô thầm mến, chỉ là cô tự biết mình không đủ xinh đẹp cũng không đủ thông minh, chỉ muốn yên lặng ở bên dõi theo anh, làm chút chuyện cho anh liền thỏa mãn.

Ba cô giữ chức quản gia nhà họ Triệu, mẹ cô cũng coi như là nhị quản gia. Từ nhỏ cô đã lớn lên ở nhà họ Triệu, từ khi bắt đầu hiểu chuyện liền sùng bái Triệu Nghị Nhiên, thích anh giống như là tự nhiên hô hấp. Cho dù anh đã kết hôn năm năm, chỉ xem cô như em út, trợ lý nhỏ, nhưng trong lòng cô vẫn quý trọng phần tình cảm này.

Ngàn lần không ngờ, Triệu phu nhân bề ngoài đoan trang tao nhã lại có thể ngoại tình, người tình còn là vệ sĩ lúc trước của nhà cô ấy, mang thai con riêng còn muốn cắm sừng Triệu Nghị Nhiên. Thật sự là quá đáng, quá xấu xa rồi!

Triệu Nghị Nhiên ưu tú kiệt xuất như thế, chưa bao giờ phong lưu bên ngoài, vị Tô tiểu thư đúng là mắt mù mà!

Lưu Mỹ Châu nghiến răng nghiến lợi, ở trong lòng điên cuồng mắng, một chút lơ đễnh làm rơi hồ sơ, cô còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy âm thanh trong phòng truyền ra.

"Ai ở bên ngoài đấy?"

Người đàn ông tra hỏi khiến cô gần như kinh sợ, vị tình nhân tên A Huân đó xuất thân là vệ sĩ, cô không thể cũng không dám xung đột trực diện với anh ta.

Tâm tư vừa động, cô liền nhặt tài liệu lên quay người bỏ chạy, từ hành lang lầu hai chạy thẳng xuống phòng khách lầu một. Tuy thần kinh vận động của cô không tốt lắm, nhưng đoạn đường này cũng đã sớm quen thuộc, người trong nhà họ Triệu đều biết cô, chỉ cần đến lầu một thì sẽ có cứu binh.

Vốn là một chuyện rất đơn giản, song đâu đoán được ''ngựa có lúc trật vó, người có khi thất thường'', xui xẻo xuất hiện thì có là thần tiên cũng vô phương. Cô vậy mà giẫm hụt một bậc thang, mắt thấy mục tiêu đang ở phía trước, nhưng không cách nào kiểm soát biến thành người bay trên không trung, hạ cánh bằng đầu luôn!

Nghiêm túc mà nói đều là giày cao gót gây họa, ai bảo cô chỉ cao có 1.58cm, vì để cho có khí thế, có sức hút, đành phải lựa chọn giày cao gót khó đi lại bó chân. Ai ngờ hôm nay trong lúc chạy trốn lại xảy ra vấn đề, nếu biết trước, cô thà làm người lùn cũng không chịu mang giày cao gót, đáng tiếc ''ngàn vàng khó mua được biết trước'', hu hu!

"Á....." Tiếng thét chói tai khiến cảnh vệ ở ngoài cửa giật nảy mình.

Lúc này, quản gia Lưu Chí Đạt của nhà họ Triệu, cũng chính là cha nữ chính của chúng ta đúng lúc đi vào đại sảnh, vừa ngẩng đầu liền thấy hình ảnh con gái rơi từ cầu thang xuống, không khỏi hét chói tai đầy kinh sợ

"Mỹ Châu!"

Cha, cứu mạng! Còn có, nhanh đi tìm anh Triệu Nghị Nhiên, vợ anh ấy mang thai con người khác, muốn cắm sừng anh ấy!

Lưu Mỹ Châu muốn mở miệng nhưng không kịp nữa rồi, khi cô ''hạ cánh'' dưới sức hút của trái đất, cổ nghiêng đi, chẳng kịp để lại di ngôn.

"Mỹ Châu! Con đừng dọa cha, Mỹ Châu, con mở mắt ra đi!"

Trong nháy mắt mất đi ý thức, cô còn nghe thấy cha kêu gào, đáng tiếc cô không thể đáp lại nữa.

Không! Cô không muốn chết, cô thật sự không muốn chết! Ông trời thân yêu, cô mới 25 tuổi, còn chưa hiếu thuận đủ với cha mẹ, còn chưa nói bí mật đó cho Triệu Nghị Nhiên. Nếu như thấy anh nuôi con cho người đàn ông khác, cô chết cũng không thể nhắm mắt!

Trong bóng tối, Lưu Mỹ Châu giống như trôi lơ lửng trên mặt biển, một ngôi sao cũng không thấy, toàn thân vô lực, nước chảy bèo trôi, thì ra người đã chết chính là như vậy sao? Có lẽ cô nên cảm thấy yên bình, hãy bỏ lại mọi thứ của kiếp trước, nhưng cô không bỏ được cha mẹ, không bỏ được Triệu Nghị Nhiên, có trời mới biết ngay cả nụ hôn đầu cô cũng chưa có đâu!

Dĩ nhiên, cô chưa từng nghĩ tới sẽ làm kẻ thứ ba, thứ nhất cô không có dũng khí, thứ hai cô không có điều kiện, thứ ba nếu cha mẹ biết sẽ đánh chết cô. Nhưng ngoại trừ thầm mến Triệu Nghị Nhiên ra, đến cả nói chuyện yêu đương bình thường cũng chưa có, thân là con gái, cuộc đời như thế thật đáng buồn....

Nếu như có thể sống lại một lần nữa, cô sẽ không để cho mình sống tầm thường, sẽ cố gắng hơn, dũng cảm hơn, nhưng ai có thể cho cô cơ hội đây?

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc mà xa lạ truyền vào trong tai: "Mỹ Châu, con khỏe chút nào chưa?"

Là mẹ đang gọi cô? Chẳng những gọi mà còn sờ mặt cô, cảm giác rất rõ ràng. Quái lạ, chẳng lẽ thành quỷ cũng có cảm giác à?

Lưu Mỹ Châu gắng sức mở mắt ra, vừa thấy mặt mẹ già liền phát hiện có cái gì đó không đúng, sao lại trẻ đi vài tuổi vậy? Chỉ có một thứ không thay đổi, tay mẹ già vì thường làm nhiều mà chai sạn, sờ lên mặt cô có hơi đau, nhưng ở thời khắc này, cô chỉ cảm thấy ấm áp vô cùng.

"Mẹ....Rốt cuộc con đã chết chưa ạ?"

"Phi phi phi! Thời tiết nóng quá bị cảm nắng mà thôi, cái gì mà chết hay không? Con bé này nói lung tung!" Lâm Ngọc Trân vừa nghe con gái nói lời xui xẻo, liền giơ tay chọc chọc trán cô.

"Dạ?" Bị cảm nắng? Lưu Mỹ Châu cúi đầu quan sát, sao mình lại mặc quần áo mùa hè? Lúc cô ngã xuống lầu rõ ràng là mùa đông, cô còn nhớ rõ mình mặc áo choàng dài, chẳng lẽ cô xuyên qua thời không?!

Lâm Ngọc Trân nhìn dáng vẻ ngốc ngếch của con gái, liền cầm khăn lông lau mồ hôi giúp cô, trấn an nói: "Được rồi, đừng ngẩn người nữa, cũng đã thi cử xong rồi, con phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi mấy ngày. Mẹ đi lấy nước trái cây cho con."

Thi cử? Thi cử gì? Tầm mắt Lưu Mỹ Châu đảo một cái, nhìn lịch tháng trên tường, vậy mà mới có ngày mùng ba tháng bảy, hơn nữa còn là ngày mùng ba tháng bảy của bảy năm trước, khi đó cô mới 18 tuổi, mới vừa thi vào đại học xong!

Đúng rồi, cô nhớ lúc đó thật sự bị cảm nắng, bởi vì trường thi không có điều hòa, nhiệt độ 38 độ, sau khi về nhà cô liền té xỉu, nhưng làm sao sẽ trở lại cái tuổi thanh xuân đó? Là ông trời lầm hay là ngày tận thế?

"Mẹ ép nước trái cây rất nhanh, con chờ một chút nhé, đừng ngủ thiếp đi."

Sau khi Lâm Ngọc Trân rời đi, Lưu Mỹ Châu liền lâm vào trầm tư. Cô vốn không thông minh, thành tích học tập bình thường, biểu hiện công việc bình thường, IQ yêu đương lại kém, còn có may mắn ''khởi tử hoàn sinh'', còn diệu kỳ quay về quá khứ, khó trách đại não đơ đơ.

Lát sau, khi Lâm Ngọc Trân bưng nước trái cây đi vào phòng, nhìn con gái còn chưa hoàn hồn, không khỏi thở dài nói: "Con bé ngốc, mau uống nước trái cây rồi ngủ đi, có chuyện gì chờ cha con về hẵng nói."

Cuối cùng Lưu Mỹ Châu cũng kịp phản ứng, nhận lấy cái ly uống một ngụm nước táo dứa ép, chua chua ngọt ngọt chính là vị cô thích nhất

"Vậy....Cha đâu ạ?"

"Hôm nay chủ tịch Triệu và phu nhân ăn tối ở nhà, cha con đương nhiên là bận rồi, nhưng vừa nãy ông ấy có tới thăm con, con bé này khiến chúng ta sợ quá!"

Chủ tịch Triệu trong miệng Lâm Ngọc Trân không phải là Triệu Nghị Nhiên, mà là cha của Triệu Nghị Nhiên - Triệu Cẩm Bằng, hiện tại vẫn là Triệu Cẩm Bằng làm chủ, Triệu Nghị Nhiên giữ chức Tồng giám đốc trong công ty của gia tộc.

"Vậy, đám người anh cả Triệu đâu ạ?" Lưu Mỹ Châu không cần phải gọi tôn kính với ba anh em nhà họ Triệu, mà gọi là anh cả Triệu, anh hai Triệu và chị Triệu. Bởi vì từ nhỏ cô đã lớn lên ở nhà họ Triệu, người trong nhà đều coi cô như em út, cho tới bây giờ cũng chưa từng kêu cô làm việc, luôn là cô chủ động giúp một tay.

Về mặt danh nghĩa nhà họ Triệu là ông chủ của nhà họ Lưu, trên thực tế quan hệ của hai nhà rất là gần gũi, bởi vì mấy năm trước, trong một tai nạn xe, Lưu Chí Đạt dũng cảm quên mình cứu mạng Triệu Cẩm Bằng, còn vì vậy mà què một chân. Sau đó Triệu Cẩm Bằng liền cất nhắc Lưu Chí Đạt làm quản gia, còn coi ông như bạn tốt, anh em tốt, sắp xếp ba người nhà họ Lưu đến ở nhà mình, cùng ông chủ hưởng thụ trong khu nhà cao cấp, thoải mái. Những nhân viên khác đều phải luân phiên làm việc.

Triệu Cẩm Bằng cũng rất quan tâm đứa con gái duy nhất của vợ chồng họ Lưu, học phí từ nhỏ đến lớn của Lưu Mỹ Châu đều do ông ta trả, tuy tính cách của Triệu phu nhân La Thanh Dao tương đối lạnh nhạt, vẫn sẽ mua thêm quần áo đồ chơi cho Lưu Mỹ Châu, coi như là thay Triệu Cẩm Bằng báo đáp ân tình.

"Con choáng váng à? Sao không nhớ rõ thế? Thiếu gia Nghị Nhiên gần đây làm thêm giờ hàng ngày, không rảnh trở về dùng cơm, thiếu gia Thái Nhiên và tiểu thư Yên Nhiên cũng xuất ngoại đã trở về đâu." Lâm Ngọc Trân và chồng cũng không phải là người thông minh, mặc dù có thể giữ vững vị trí ở nhà họ Triệu, trừ bỏ năm đó Lưu Chí Đạt liều chết cứu giúp, chủ yếu vẫn là vì trung hậu đàng hoàng. Người nhà họ Triệu chỉ thích tính cách của vợ chồng họ, dẫu sao cũng chẳng phải là nhân viên công ty muốn đạt thành tích, nên không cần quá giỏi giang, làm gì.

"À." Lưu Mỹ Châu vẫn ngây người như cũ, Lâm Ngọc Trân chỉ biết lắc đầu, vừa mới thi học kỳ xong, đầu óc con bé nhất định là chưa lưu thông.

"Dù sao trong nhà không có chuyện của con, nghỉ ngơi thật tốt là được rồi." Lâm Ngọc Trân vội vàng muốn đi giúp chồng, dặn dò con gái hai câu liền đi luôn.

Lưu Mỹ Châu lẳng lặng nhìn cửa phòng đóng lại, vẫn không thể tin được mình thật sự sống lại, sờ cổ và đầu, lại thấy có xoay vặn cũng không chảy máu, chỉ cảm thấy đầu óc hơi nhưng nhức, thân thể mềm nhũn, đúng là di chứng của bị cảm nắng.

Uống nước trái cây xong đặt sang một bên, cô không khỏi hoài niệm, quan sát cách bài trí trong phòng. 18 tuổi cô thật đáng yêu mà, trên tường dán đầy khẩu hiệu cùng biểu tượng miệt mài học tập, hi vọng thi đậu trường đại học mà d.an Triệu Nghị Nhiên từng học. Đáng tiếc khả năng của cô có hạn, mặc dù thi đậu trường đại học Đài Bắc, không cần rời nhà đến nơi khác học, nhưng vẫn chỉ là một trường tư, khác biệt một trời một vực với Triệu Nghị Nhiên.

Tính toán thời gian, Triệu Nghị Nhiên nên bắt đầu đi xem mắt rồi, dù sao anh đã 28 tuổi, thân là con trưởng cùng người thừa kế, phải yên bề gia thất, không thể tùy ý giống như em trai và em gái sinh đôi của anh. Nếu như theo tình tiết vốn có, lúc anh 30 tuổi sẽ cưới Tô Uyển Nghi, hai người kết hôn năm năm vẫn không có tin vui, đợi đến khi Tô Uyển Nghi thật sự mang thai, lại là con của tình nhân!

Vừa nghĩ tới mình chẳng thể tố giác gian tình, Lưu Mỹ Châu liền cảm thấy thật oan uổng, rất muốn thổ huyết. Nếu ông trời từ bi để cô bắt đầu lại lần nữa, cô có thể thay đổi vận mạng của anh chăng? Thậm chí là thay đổi vận mệnh của hai người? Khiến Triệu Nghị Nhiên phát hiện cô vẫn luôn chờ đợi bên cạnh anh?

Nghĩ đến đây, gò má cô nóng lên, có chút tự dọa mình, sao cô lại trở nên to gan thế? Kiếp trước cô sống tầm thường, không có ưu điểm gì đáng tự hào, đành phải làm bé ngoan, giáo viên luôn nhận xét cô là biết điều, ít nói, nhưng bây giờ cô đã chết qua một lần vừa sống lại, chẳng lẽ còn định tiếp diễn cuộc sống tẻ nhạt đó?

Nếu như điều kiện của cô đủ tốt, nói không chừng Triệu Nghị Nhiên sẽ nhìn cô thêm một lần, coi như anh vẫn không thích cô, ít nhất cô muốn ngăn cản anh kết hôn với Tô Uyển Nghi. Cô gái đó hoàn toàn không xứng làm Triệu phu nhân, hừ!

Suy nghĩ miên man không biết bao lâu, cánh cửa truyền đến tiếng gõ khe khẽ, Lưu Mỹ Châu biết đó là cha mình, nếu là mẹ sẽ không lịch sự vậy đâu.

"Cha, con chưa ngủ, cha vào đi ạ!"

Tám giờ tối, nhà chủ vừa mới kết thúc bữa tối, Lưu Chí Đạt liền chạy về xem con gái, xế chiều hôm nay thật sự làm bọn họ kinh sợ. Năm ấy con gái là sinh non, vừa nhỏ lại yếu, bọn họ hết lòng chăm sóc chỉ sợ nuôi không sống nổi. Đợi sau khi lớn lên, mặc dù vóc người tương đối nhỏ gầy, nhưng vẫn là đứa trẻ khá khỏe mạnh, đến cả cảm cúm cũng ít. Như vậy có thể thấy được áp lực cuộc thi lớn đến đâu, cộng thêm thời tiết nóng bức, con gái mới có thể bị cảm nắng té xỉu.

"Mỹ Châu, con sao vậy? Đầu còn choáng váng không?"

"Cha....Con ổn rồi, cha yên tâm đi." Lưu Mỹ Châu đột nhiên cảm thấy muốn khóc, kiếp trước cô chết thảm ở trước mặt cha, là một đứa con gái bất hiếu, đời này tuyệt đối không thể dẫm lên vết xe đổ. Cảm tạ ông trời để cho cô quay lại cái thời không này, cô sẽ bảo vệ mình thật tốt, không để cha mẹ lo lắng, còn hiếu thuận hơn với bọn họ.

"Con đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình, thi đậu trường nào cũng được, cha mẹ chỉ cần con khỏe mạnh, bình an là tốt rồi. Còn nữa, bác Triệu con nói con 18 tuổi rồi, để cho con mua xe, con muốn học xe máy hay là ô tô?" Lưu Chí Đạt thấy khí sắc của con gái khá tốt, chỉ là mắt hơi hồng, chắc là thi cử quá mệt mỏi.

"Bác Triệu quá hào phóng với con rồi, vậy sao con không biết xấu hổ chứ?" Mua xe đó! Mặc dù Lưu Mỹ Châu là "lần thứ hai" nghe thấy tin này, vẫn cảm thấy kinh ngạc.

Chẳng lẽ ông chủ Triệu là có tiền không có chỗ tiêu, ngay cả con gái quản gia cũng đều đáng có xe! Chỉ là so sánh với cặp sanh đôi Triệu Thái Nhiên, Triệu Yên Nhiên xài tiền như nước của nhà họ Triệu, đúng là mua xe vẫn chưa tính là gì, chỉ là món quà tặng nhỏ mà thôi.

"Thật ra thì cha mẹ cũng mua được, chỉ là không thể từ chối ý tốt của bác Triệu con, cha nghĩ con cứ nghỉ ngơi mấy ngày, rồi đi đăng ký khóa học lái xe."

Năm đó, khi Lưu Chí Đạt gặp phải tai nạn xe cộ, Lâm Ngọc Trân đã mang thai tám tháng, vừa nghe nói chồng bị thương phải cấp cứu, kích động cho nên sinh non.diendan Sau khi sinh con gái liền vào phòng chăm sóc đặc biệt, từ đó bà chẳng thể mang thai nữa. Ngoài mặt mọi người không nói ra, nhưng Triệu Cẩm Bằng vẫn đặt nó ở trong lòng lqd, mười tám năm qua có thể nói là càng thêm chiếu cố tới nhà họ Lưu.

"Vâng, con sẽ cố gắng, chờ con thi đậu sẽ mua sau." Kiếp trước vì nhát gan nên cô không học được đi xe máy và ô tô, hiện tại cô quyết định cố gắng lần nữa, học nhiều thứ luôn có chỗ tốt, về sau đi theo Triệu Nghị Nhiên làm việc, nếu có thể lái xe đưa anh về nhà, sẽ rất giỏi đó!

Hai cha con nói đến đây, liền thấy Lâm Ngọc Trân đẩy xe thức ăn đi vào.

"Mỹ Châu à, hôm nay con còn chưa ăn cơm tối, có đói bụng không?" Bởi vì hôm nay con gái bị cảm nắng, Lâm Ngọc Trân đã chuẩn bị cháo trắng dưa cải, tránh cho nhiều dầu mỡ ăn buồn nôn.

"Cám ơn mẹ." Lưu Mỹ Châu xuống giường ngồi vào trước bàn, nhìn thức ăn tự tay mẹ làm, nhất thời cảm thấy hốc mắt nóng lên. Thật ra thủ nghệ của mẹ còn kém xa đầu bếp nhà họ Triệu, nhưng cô chỉ thích mùi vị ấy của mẹ.

"Khách sáo thế à?" Lâm Ngọc Trân cười cười, đặt đĩa xong vừa gắp đồ ăn vừa thổi cháo, coi con gái như đứa trẻ mà chăm sóc.

Lưu Chí Đạt ở bên cạnh không có việc gì làm, liền mở cặp sách con gái ra, sắp xếp lại sách vở, dụng cụ, rồi cầm di động đi sạc pin. Những chuyện nhỏ nhặt đó bọn họ đã làm quen tay, dù sao cũng chỉ có một đứa con gái, không thương con thì thương ai?

Sống lại một lần nữa, Lưu Mỹ Châu lại không cùng cảm nhận, vốn cho tất cả là đương nhiên diên, hôm nay nhìn lại khiến lòng cô chua xót không thôi đan, thầm mắng mình sao có thể vô tâm đến thế? Quá khứ cô thân là con một nhận hết vô vàn sủng ái, khó tránh khỏi hình thành thói quen tự nhiên cũng không biết phải cảm ơn. Hiện tại cô mới nhận ra mình có quá nhiều hạnh phúc còn không biết quý trọng nữa thì thật sự sống quá uổng phí rồi.

Cơ hội sống lại hiếm có, mặc kệ đời này cô có thể sống được bao lâu, nhất định phải chăm sóc cha mẹ thật tốt, báo đáp công ơn nuôi dưỡng của bọn họ.

Về phần người đàn ông cô từng thích kia, quan trọng nhất chính là ngăn cản anh cưới người phụ nữ xấu xa đó, bất kể anh có nhìn cô thêm một cái không, có thể tiến bước cùng cô hay không, cô đã quyết tâm phải toàn lực ứng phó.

Sáng hôm sau, lúc Lưu Mỹ Châu tỉnh lại, nhìn gian phòng vừa quen thuộc lại có chút xa lạ, nhất thời vẫn có cảm giác mình đang nằm mộng.

Mặc dù cô không phải thiên kim tiểu thư thật sự, từ nhỏ đến lớn vẫn rất hạnh phúc. Ba người nhà họ ở tại phía tây của nhà họ Triệu, có không gian sinh hoạt độc lập, gian phòng của cô chỉ nhỏ hơn phòng cha mẹ một chút, nhưng kết cấu cơ bản giống nhau. Ngoại trừ phòng ngủ còn có ban công, phòng tắm và gian thay đồ, dụng cụ nhà bếp đều là hàng cao cấp.

Nhìn ánh dương rực rỡ ngoài cửa sổ, cô hoảng hốt nghĩ, tất cả đều là thật sao? Cô vốn sống quá bình thản, lại bị chết thê thảm, không ngờ sau đó sẽ ''cá muối xoay mình'' (kiếp trước cô là một người không có mơ ước, không khác gì so với cá muối), không biết là vị đại thần nào thưởng cho cô vận may, ngoại trừ vô cùng cảm kích, cũng quyết định phải làm nhiều chuyện tốt, đem công đức hồi báo cho vị thần tốt kia.

Sau khi rời giường, Lưu Mỹ Châu đi vào phòng tắm rửa mặt, thấy mình 18 tuổi trong gương, khuôn mặt trẻ con tròn tròn nhỏ nhắn, đôi mắt cận nặng, tóc dài vừa dầy vừa nặng không hề q,úy tạo hình, dùng một chữ để hình dung chính là "Ngây ngô"!

Thật ra thì dung mạo cô cũng không tệ, mi thanh mục tú, chỉ là không biết cũng không thích ăn diện, cho đến sau khi đi làm mới bắt đầu học, bây giờ nghĩ lại là quá muộn, phụ bạc tuổi thanh xuân này.

Mặt khác chính là vì chuẩn bị cho cuộc thi, mỗi ngày cô đều thức đêm khổ học, cha mẹ yêu thương sẽ chuẩn bị đồ ăn khuya, hậu quả là trên trán cô nổi một đống mụn. Về sau cô nhất định không thức đêm nữa, còn phải nghiêm túc chăm sóc bản thân, ít nhất cũng nên có trình độ thiếu nữ thanh tú, cô không muốn làm vịt con xấu xí nữa.

Nếu như không phải là sống lại trở về tuổi 18, mà là 8 tuổi, thì cô đã xin cha mẹ đổi tên cho mình rồi. Cô không thích cái tên Lưu Mỹ Châu này, mặc dù có ý là trân châu mỹ lệ, với cha mẹ không được học nhiều của cô thì đã là bảo bối. Hơn nữa mẹ cô tên là Lâm Ngọc Trân, mẹ là trân, con gái là châu, thật truyền thừa tốt đẹp mà. Đáng tiếc Lưu Mỹ Châu hoàn toàn không gặp được như vậy.

Mỗi khi có người gọi cô Châu Châu, Tiểu Châu, thật ra đều đang gọi cô là heo! Hơn nữa mỗi khi có tin tức bò Mĩ nhập khẩu, bạn học cứ luôn nói đùa: "Nhập khẩu bò Mỹ làm gì? Chúng ta có Mỹ Châu là đủ rồi!"

Hôm nay cô quay về tuổi 18, bạn bè thân thuộc đều đã quen tên cô, muốn sửa đổi các loại giấy chứng nhận cũng rất phiền toái, cô đành phải buông tha cho ý định đổi tên.lqd Thay vì đổi tên không bằng đổi vận, cho nên bắt đầu từ bây giờ, cô phải làm mới chính mình!

Sau khi nghĩ thông suốt, Lưu Mỹ Châu nhanh chóng rửa mặt, thay một bộ váy liền thân nhẹ nhàng khoan khoái, ra khỏi phòng liền thấy đồ ăn sáng đặt trên bàn ở phòng khách. Mỗi lần đến thời gian dùng cơm, cha mẹ luôn đi phục vụ người nhà họ Triệu, hai người ăn muộn một chút cũng không sao, chỉ sợ con gái đói bụng, vì vậy sẽ chuẩn bị trước cho cô thật tốt.

Lưu Mỹ Châu chậm rãi dùng bữa sáng, cẩn thận thưởng thức tình yêu thương của cha mẹ, rồi sắp xếp thức ăn gọn gàng, để lại tờ giấy nói mình muốn ra ngoài dạo một chút.

Mặc dù nhà họ Triệu ở khu nhà cao cấp, nhưng vị trí đó cũng rất thuận tiện, ra cửa một lúc sẽ có trạm xe bus, cô vội vàng lên xe đi tới cửa hàng bách hóa.

Cha mẹ luôn rất thương cô, cho cô không ít tiền tiêu vặt, hôm nay sẽ dùng để cắt tóc, mua kính mắt, và thêm vài bộ quần áo mới. Dù sao thiếu nữ mười tám tuổi cũng phải có tinh thần phấn chấn, không ăn vận vì đàn ông cũng nên vì mình chứ.

Bởi vì tóc cô khá dày, để tóc dài có vẻ nặng nề, dứt khoát cắt đến dưới tai, gọn gàng sạch sẽ, bỏ mắt kính vừa dầy vừa nặng đi, chọn một cặp mới vừa model vừa cá tính. Thế này rất tốt, cô nhìn mình trong gương rạng rỡ hẳn lên, bản thân cũng cảm thấy hài lòng.

Buổi tối, Lưu Mỹ Châu mới xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà, Lâm Ngọc Trân vừa nhìn thấy con gái liền kêu lên.

"Mỹ Châu? Con là Mỹ Châu nhà chúng ta ư?"

"Mẹ!" Lưu Mỹ Châu chu miệng lên làm nũng nói: "Con thế này rất khó coi sao?"

"Đẹp, đẹp, đúng là rất đáng yêu, làm mẹ giật cả mình!" Lâm Ngọc Trân đã sớm muốn con gái ăn vận đẹp, nhưng Mỹ Châu không có chút hứng thú, bà cũng không miễn cưỡng, nghĩ thầm con gái mình lớn lên sẽ đáng yêu xinh đẹp. Quả nhiên, hôm nay Mỹ Châu thay đổi suy nghĩ, thay đổi thật đúng là khiến người ta lóa mắt.

"Hắc hắc!" Lưu Mỹ Châu nghe ra không phải mẹ đang dụ dỗ cô, không khỏi cười hả hê, hôm nay rốt cuộc cũng không phí tiền.

"Đúng rồi, bác Triệu con đang chờ đó, chắc là muốn nói về chuyện mua xe, con phải nói khéo, đừng quá tùy tiện cũng không nên quá nhát gan, biết chưa?" Lâm Ngọc Trân cảm thấy hôm qua sau khi bị cảm nắng, con gái rất ngu ngơ, hôm nay cả người lại rạng rỡ hẳn lên, bà thật sự không hiểu nổi cảm xúc nhấp nhô của thiếu nữ, chỉ mong con gái thuận lợi là tốt rồi.

"Vâng, con biết rồi." Lưu Mỹ Châu nhắc nhở mình, thay đổi cũng phải tiến hành tuần tự, khiến mọi người quen với con người mới của cô.

Cất kỹ chiến lợi phẩm hôm nay, Lưu Mỹ Châu đứng trước gương sửa soạn, mới lấy dũng khí đi gặp trưởng tử lớn nhất nhà họ Triệu, Triệu Cẩm Bằng.


Đối với người đàn ông mà cô gọi là 'bác Triệu' này, quá khứ cô luôn khiếp sợ lại tự ti, biết rõ Triệu Cẩm Bằng có ý tốt, dù là bố thí hay thật sự quan tâm, cô vẫn luôn cảm thấy mất tự nhiên, không muốn quá thân thiết với ông. Sau vì cô tốt nghiệp đại học mà không tìm được việc làm, vẫn là Triệu Cẩm Bằng đề nghị cô đến công ty làm, khi đó cô mới hiểu được mình quá khờ khạo, không thể không thỏa hiệp với thực tế, giống như cha mẹ tiếp nhận sự quan tâm của nhà họ Triệu.

Đời này cô cũng sẽ làm nhân viên của nhà họ Triệu, nhưng là cô chủ động, có quyết tâm, tất cả đều sắp có chỗ khác biệt.

Đi tới phòng sách trên lầu hai, Lưu Mỹ Châu gõ cửa, nơi này là chỗ Triệu Cẩm Bằng và Triệu Nghị Nhiên thường hay tới, hai cha con họ sẽ thảo luận công việc trong này. Cặp sinh đôi nhà họ Triệu ít khi đặt chân tới đây, về phần Triệu phu nhân La Thanh Dao thì có phòng làm việc riêng bà là một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, ở dưới danh tiếng của bà, Châu Bảo Hành có thể nói là con gà vàng.

"Vào đi." Nghe thấy tiếng gõ cửa, Triệu Cẩm Bằng ở bên trong thư phòng đáp lời.

Lưu Mỹ Châu đẩy cửa ra đi vào, mỉm cười lễ phép hỏi: "Bác Triệu, bây giờ bác có bận không ạ?"

"Bác không vội, vừa khéo muốn tìm cháu." Triệu Cẩm Bằng từ sau bàn đọc sách đứng lên, ra dấu tay bảo Lưu Mỹ Châu ngồi xuống ghế sa lon.

"Ngày hôm qua có nghỉ ngơi thật tốt không? Cha mẹ cháu đều rất lo lắng."

"Cháu không sao ạ, cám ơn bác đã quan tâm." Lưu Mỹ Châu ngồi thẳng người, ở trước mặt Triệu Cẩm Bằng, cô luôn đặc biệt chú ý lễ nghi, rất sợ mình có chỗ bất lịch sự.

Lúc này, Triệu Cẩm Bằng mới phát hiện sự thay đổi của cô, mỉm cười nói: "Cháu cắt tóc à? Không tệ, xem ra có tinh thần hơn nhiều."

"Cám ơn bác." Cô sờ sờ cổ mình, còn chưa thích ứng cảm giác lành lạnh.


"Cháu tròn 18 tuổi cũng coi như là người lớn, về sau lái xe đi học khá dễ dàng, bác đã nói qua với Thái Nhiên, nó sẽ giúp cháu chọn một cái xe phù hợp." Con thứ Triệu Thái Nhiên của Triệu Cẩm Bằng là cao thủ chơi xe, vừa nghe nói phải giúp em út Mỹ Châu mua xe, lập tức hào phóng đồng ý.

"Chờ cháu thi được bằng lái đã, cháu sợ mình thi không đậu."

"Còn chưa bắt đầu tại sao có thể hoài nghi mình trước? Bác mua xe cho cháu trước, cháu sẽ có động lực thi được bằng lái."

Cách nghĩ của ông chủ công ty đúng là tân tiến, tuy Lưu Mỹ Châu đã sống lại lần nữa nhưng vẫn còn thiếu sót nhiều, đành gật đầu nói: "Cám ơn bác Triệu, cháu sẽ cố gắng, để cho bác tốn kém thật ngại quá."

"Đúng là đứa bé ngoan, nhận quà tặng còn biết nói cám ơn, như Thái Nhiên và Yên Nhiên, bác đều lười nói bọn nó rồi." Ông cũng không biết mình và vợ giáo dục sai lầm ở chỗ nào, đôi song bào thai này khi còn bé khiến người ta vô cùng thương yêu, ngay cả con trưởng Triệu Nghị Nhiên đều phải đứng bên cạnh hóng mát. Nhưng theo bọn nhỏ từ từ lớn lên, Triệu Thái Nhiên và Triệu Yên Nhiên liền lộ ra bộ mặt thật, hai đứa đều coi mình là trung tâm, tính cách muốn thế nào có thế đó. Một si mê đua xe, một thích ăn diện, hoàn toàn không lưu luyến gia đình, hoa đào càng bay đầy trời.

Hiện giờ, hai đứa cũng 25 tuổi rồi, Triệu Thái Nhiên lập một đoàn đua xe, phần lớn thời gian đều ở nước ngoài thi đua. Còn Triệu Yên Nhiên lại thành người mẫu thời trang, còn mở mấy hiệu thời trang danh tiếng, nhưng đó đều không phải là thứ Triệu Cẩm Bằng hy vọng ở con gái. Chỉ có Triệu Nghị Nhiên khiến cho ông cảm thấy an ủi, thật may là còn có đứa con trai này có thể tiếp nhận gia nghiệp.

"Anh hai Triệu và chị Triệu đều rất ưu tú, cháu thường thấy bọn họ lên báo." Mặc dù là ở phần tin tức giải trí, nhưng cũng là danh nhân đó.

Triệu Cẩm Bằng lắc đầu cười khổ, quyết định bỏ qua đề tài này.

"Trừ mua xe, cháu còn muốn gì nữa không? Cứ việc nói với bác, coi như là quà mừng cháu lên đại học."

Lưu Mỹ Châu nhớ kiếp trước Triệu Cẩm Bằng đã hỏi mình như vậy, lúc ấy cô quá xấu hổ lại quá tự ti, liền lắp ba lắp bắp từ chối, lần này cô sẽ không ngốc như vậy, nếu người ta mở miệng, cô đương nhiên phải nắm chặt cơ hội rồi.


"Nếu như không phiền, cháu. . . . . .Cháu muốn đến làm ở công ty Kình Vũ, không biết có được không ạ?"

"Hả? Cháu muốn làm nhân viên của bác Triệu?" Triệu Cẩm Bằng lộ vẻ kinh ngạc, trong ấn tượng của ông, Mỹ Châu luôn luôn an tĩnh khéo léo, không có ưu điểm gì vượt trội, chỉ là so với tính cách tùy hứng của đôi song sinh nhà mình, đứa bé ngoan này vẫn là không tệ.

"Trước kia đều là bác Triệu trả học phí giúp cháu, nếu như cháu có thể làm công kiếm tiền, thì có thể tự trả học phí, cháu lớn thế này cũng nên độc lập một chút. Còn có cháu muốn học hỏi kinh nghiệm thực tế, nếu như thuận lợi, chờ tốt nghiệp xong là có thể thành nhân viên chính thức, làm việc giúp bác Triệu và anh Nghị Nhiên."

Cô nói ra những suy nghĩ đã chuẩn bị kỹ trong đầu, trên trán hơi đổ mồ hôi lạnh. Đây là lần đầu tiên cô nói nhiều như thế ở trước mặt Triệu Cẩm Bằng, hi vọng ông sẽ không nhìn ra cô là nhân sĩ sống lại, dù là ông chủ lớn cũng không thần thông đến vậy đâu.

Quả nhiên, Triệu Cẩm Bằng nhìn chằm chằm Mỹ Châu, còn tưởng rằng mình nhận lầm người, song ông vẫn gật đầu nói: "Có đạo lý, bác ủng hộ cháu."

Thân là chủ tịch, sắp xếp một sinh viên làm part - time không hề có vấn đề gì, con bé Mỹ Châu này cũng đàng hoàng như cha mẹ nó, có thể làm việc ở công ty mình thì chẳng còn gì tốt hơn. Không mong nó làm ra nhiều thành tích, quan trọng nhất là đạo đức nhân phẩm, chờ sau này Triệu Nghị Nhiên tiếp quản đại vị, là có thể thêm một trợ lý đáng tin cậy.

"Thật không ạ? Cháu có thể sao?" Đơn giản vậy thôi? Chỉ cần cô mở miệng là được? Rốt cuộc trong quá khứ cô rối rắm mạnh mẽ cái gì chứ?

"Ừ, trước tiên cháu cứ phụ giúp ở bên của Nghị Nhiên đi, nó vốn có hai trợ lý, nhưng có vài chuyện cơ bản vẫn cần người làm." Ông rất tốt bụng không nói thành làm việc vặt, ông luôn có cảm giác áy náy với Mỹ Châu. Nếu như không phải vì vụ tai nạn xe cộ năm đó, Mỹ Châu cũng sẽ không bị sinh non, còn có thể có em trai em gái, đều do ông nợ vợ chồng họ Lưu.

"Thật tốt quá, cháu nhất định sẽ cố gắng, cám ơn bác Triệu!" Kiếp trước là cô thực tập ở bộ phận tài nguyên nhân lực trước, trải qua ba tháng sát hạch, xác định cô không phải là một người ngốc, mới chuyển tới làm trợ lý nhỏ bên cạnh Triệu Nghị Nhiên. Không ngờ lần này có thể một phát trúng đích, sống lại đúng là quá tốt....Nhưng cô đương nhiên không quy hy vọng ra đi sớm thêm lần nữa, phải sống cuộc đời này đến già chết đi.

Triệu Cẩm Bằng phát hiện hôm nay Mỹ Châu đặc biệt hoạt bát, không an tĩnh như thường ngày, dù sao ông cũng không có việc gấp, liền dành chút thời giờ nói chuyện về cơ cấu công ty với cô. Không ngờ đứa bé này nghe rất hăng say, vừa đặt câu hỏi đã đánh trúng trọng điểm, để cho ông nói tương đối đã nghiền, thỏa mãn tính học giả của con người.

"Chủ tịch Triệu, ngài xong việc chưa? Phòng bếp đã chuẩn bị xong, có thể dùng cơm rồi." Cửa phòng sách không đóng, sau khi gõ cửa Lưu Chí Đạt liền đi vào, bất ngờ phát hiện con gái cũng ở đây.

Triệu Cẩm Bằng đứng lên đi về phía Lưu Chí Đạt, vỗ vỗ bả vai ông cười nói: "Mỹ Châu muốn tới công ty chúng ta làm trợ lý, tôi sắp xếp nó tới giúp Nghị Nhiên, đứa nhỏ này rất nghiêm túc, anh thật sự có phúc đấy!"

"Hả?" Lưu Chí Đạt sửng sốt một chút mới trả lời.

"Cám ơn chủ tịch Triệu cất nhắc, nếu Mỹ Châu có chỗ nào làm chưa tốt, xin ngài và cậu cả Nghị Nhiên thông cảm."

"Nghị Nhiên ghét nhất ai gọi nó là cậu cả, anh là chú Lưu của nó, khách sáo làm gì? Đi, hôm nay bà xã tôi không có ở đây, anh cùng tôi uống đôi chén nào." Triệu Cẩm Bằng không thích ăn cơm một mình, mà ba đứa con đều rất ít ăn cơm ở nhà, nếu như bà xã cũng không ở nhà, ông sẽ tìm Lưu Chí Đạt uống chút rượu. Hai người quen biết nhiều năm lại cùng ở dưới một mái nhà, quả thật có không ít đề tài tán gẫu.

"Được, chỉ hai ly rượu vang, không thể uống nhiều, nếu không huyết áp của ngài lên cao, phu nhân sẽ trách tôi." Lưu Chí Đạt ngoài miệng trả lời ông chủ, lại ngầm nháy mắt với con gái, sao không cùng bọn họ thương lượng trước? Mái tóc dài đã cắt ngắn, con cái trưởng thành đã rất có chủ kiến rồi.

Lưu Mỹ Châu chỉ có thể bày ra vẻ mặt vô tội, nghĩ thầm, cha mẹ thương mình như vậy, chỉ cần mình giải thích khéo thì nhất định không thành vấn đề.

Ba người cùng nhau xuống lầu, Triệu Cẩm Bằng và Lưu Chí Đạt đi về phía phòng ăn, còn Lưu Mỹ Châu xoay người về nhà mình, đúng lúc gặp được Triệu Nghị Nhiên ở đại sảnh. Hôm nay bảy giờ anh đã tan tầm, coi như là về trước thời gian rồi.

"Anh cả Triệu, hoan nghênh về nhà." Cô cố gắng đè tâm tình kích động xuống, từ kiếp trước đến kiếp này, mỗi lần nhìn thấy anh đều sẽ tim đập thình thịch. Thật ra thì dáng dấp của Triệu Nghị Nhiên không có đẹp trai như Triệu Thái Nhiên, bình thường ăn mặc cũng rất quy củ, nhưng cô thích dáng vẻ đó của anh, đơn giản, lịch sự, có trách nhiệm, giống như trời sập xuống cũng không làm khó được anh.

"Ừ, em cắt tóc à, không tệ." Triệu Nghị Nhiên mỉm cười, vẻ mặt anh luôn như thế, rất ít thấy anh cười to hoặc nổi giận, trên thương trường còn có người gọi anh là Tiếu Diện Hổ (con hổ biết cười), bề ngoài vô hại nhưng xoay người liền cắn người ta một miếng.

"Thật ạ? Cám ơn anh." Anh khen khiến cô hơi ngượng ngùng, sờ sờ tóc bên tai mới nói: "Cái đó. . . . . .Hôm nay em xin bác Triệu, muốn đến công ty Kình Vũ học hỏi, bác Triệu đã đồng ý, còn sắp xếp em làm trợ lý cho anh. Anh cả Triệu cảm thấy có được không?"

Nói tới công việc, Triệu Nghị Nhiên liền nghiêm túc suy nghĩ, hai người trợ lý của anh đều là người tài, đúng là thiếu một trợ lý làm việc vặt.

Lưu Mỹ Châu ra đời thì anh đã 10 tuổi rồi, có thể nói là nhìn cô bé này lớn lên, đương nhiên có chút hiểu rõ cô. Mỹ Châu không tính thông minh nhưng là an phận thủ thường (biết thân biết phận), đều làm người ta yên tâm giống cha mẹ cô. Thật ra thì năng lực có mạnh hay không vẫn là thứ yếu, quan trọng nhất là cả nhà họ đều về phe nhà họ Triệu, không cần sợ cô tiết lộ cơ mật, cũng sẽ không bị người khác mua chuộc.

"Hoan nghênh." Cuối cùng anh đáp lại bằng hai chữ này, đơn giản dễ hiểu.

Cô nhịn xuống kích động reo hò, nhưng nụ cười vẫn chẳng thể che lấp.

"Cám ơn! Vậy đành làm phiền anh cả Triệu rồi, em có thể đi làm bất cứ lúc nào."

"Được, anh sẽ thông báo cho em."

Đối thoại của hai người đến đây là kết thúc, Triệu Nghị Nhiên khẽ gật đầu rồi rời đi. Tuy cô có thể gọi anh là anh cả Triệu, tuy anh nói chuyện luôn ôn hòa lễ độ, nhưng khoảng cách chính là khoảng cách, chưa bao giờ biến mất.

Lưu Mỹ Châu yên lặng nhìn theo bóng lưng anh rời đi chẳng biết khi nào anh mới có thể chủ động đi về phía côlqy? Nếu như anh vẫn chẳng chịu bước tới, cô có nên từng bước từng bước đi về phía anh.
 
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom