• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Bỏ mặc người đàn ông kia (1 Viewer)

  • Chương 8

"Xin lỗi, anh không nên chỉ nhìn, phải hành động thực tế mới đúng."

"Hả?" Anh đúng là xuyên tạc ý của cô, nhưng cô cũng không có kháng nghị gì, gọi mà không luyện quả thật sẽ cho người hỏng mất.

Triệu Nghị Nhiên hết sức dịu dàng với cô, hi vọng cho cô thể nghiệm ban đầu hoàn mỹ nhất, anh vô cùng chờ mong một đêm này, tuyệt đối không thể vì đè nén quá lâu mà phá hỏng được. Vì trước đây hai người đã thân mật đủ kiểu nên thân thể của cô trở nên rất nhạy cảm, hơi trêu chọc đã có phản ứng, anh mới hôn môi vuốt ve chưa được mấy phút, cô liền thở gấp rồi đạt tới cao trào lần đầu rồi.

"Nghị Nhiên, em muốn....."

"Ngoan, hôm nay anh sẽ cho em tất cả." Nhìn dáng vẻ say mê của cô, lòng tự tin của anh rất là thỏa mãn, từ dưới cái gối lấy ra một hộp bao cao su chưa mở, giải thích: "Hiện tại chúng ta vẫn chưa thể có con, chờ em tốt nghiệp xong sẽ cân nhắc có được không?"

Cô biết anh nghĩ cho cô, nhưng cô không hy vọng lần đầu tiên của hai người có vật cản trở.

"Không cần đâu, em đã chuẩn bị rồi."

"Chuẩn bị cái gì?"

"Em đã uống thuốc tránh thai, được hơn một tháng rồi."

Ngoại trừ kinh ngạc, anh thật không biết nên tức giận hay vui mừng.

"Uống thuốc sẽ không tốt với cơ thể, em không sợ có tác dụng phụ sao?"

"Em đi gặp bác sĩ sản khoa xin kê đơn thuốc, sau khi uống cũng không thấy tác dụng phụ nào, bác sĩ nói bây giờ tân dược cực kỳ tiến bộ, có thể điều hòa kinh nguyệt không đều, khá tốt đối với da, sẽ không nổi mụn đâu." Thân thể là do cha mẹ ban cho, cô đương nhiên không thể ngược đãi, nhưng trong phạm vi hợp tình hợp lý, cô hi vọng giữa mình và người yêu không hề có trở ngại.

Anh sửng sốt một chút mới nói: "Phải là anh bảo vệ em mới đúng, anh không muốn em phải uống thuốc."

"Thật xin lỗi, bởi vì là lần đầu tiên của chúng ta, em hi vọng không có bất kỳ trở ngại nào, có được không?" Thật ra thì cho dù là sau này cô cũng không muốn có trở ngại, chỉ là bây giờ nhìn sắc mặt nghiêm túc của anh, cô quyết định vẫn nên nói sau đi.

"Cô bé ngốc!" Anh vừa hôn cô vừa thở dài nói: "Anh lại bị em đánh bại, mỗi lần đều là anh hết cách với em."

Cô càng nghiêm túc cho đi lại càng khiến anh hãm sâu hơn, nếu không thể cho cô lời cam kết, thì sao anh có thể thật sự giữ lấy cô?

"Anh giận à? Nếu không thì thôi, chờ chúng ta kết hôn sẽ nói sau....." Trời mới biết khi nào bọn họ mới có thể kết hôn? Cô cảm thấy mình cũng sắp biến thành sắc nữ chưa thỏa mãn dục vọng rồi, có xử nữ nào thất bại như cô không?

"Sao anh giận em được? Anh đang tự trách mình, về sau anh sẽ càng yêu em hơn so với em yêu anh."

Yêu? Lưu Mỹ Châu trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên anh nói từ này, trước kia chỉ biết nói thích, cần, vui vẻ chờ đợi, thì ra bọn họ đã yêu rồi sao?

"Anh yêu em? Có thật không? Em không xinh đẹp cũng không thông minh......"

"Anh là một người ích kỷ, anh yêu em là vì bản thân anh, bởi vì anh ở cùng em rất thoải mái, rất vui vẻ." Triệu Nghị Nhiên phân tích cảm nhận của mình rất cụ thể.

"Anh không biết dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa em, anh sắp ba mươi tuổi, muốn nói lãng mạn hoặc điên cuồng có lẽ là không đủ, cũng không thể kích động giống như người trẻ tuổi, nhưng anh có thể khẳng định với em, anh hiểu rõ đời này người anh muốn nhất chính là em."

Lời tâm tình thẳng thắn như thế tuy không ngọt ngào lại rất có lực, khiến cô chắc rằng mình có thể tin tưởng anh.

Nhìn cô hơi nhếch môi, vẻ mặt ngơ ngác, anh không khỏi xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu liền che lại môi cô, đồng thời cũng chậm rãi tiến vào trong cơ thể cô. Hai người cùng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, rốt cuộc đã đến thời khắc này, cảm giác ấy giống như đã đợi hơn trăm năm rồi!

"Có khỏe không? Có đau không?"

"Anh chậm một chút, ừm, cứ như vậy đi....." Lưu Mỹ Châu cảm thấy đau đớn cũng không quá mãnh liệt, cũng chỉ chảy ra chút máu, cả người rất thoải mái. Có thể là vì cô bị bạn trai "dạy dỗ" suốt hai năm, sớm quen thuộc đủ mọi phương pháp của anh, lúc này mặc dù xấu hổ cũng không quá khẩn trương, không giống như xử nữ sẽ đau đến chết đi sống lại.

"Mỹ Châu ngoan lắm, rất khá, nhưng đừng kẹp chặt như vậy. Anh sẽ không nhịn được mà nộp vũ khí...." Anh không cách nào hình dung cảm giác thỏa mãn ấy vào giờ phút này, vậy mà anh có thể nhịn đến bây giờ mới thưởng thức, hoàn toàn là đầu óc bị úng nước!

Hả.....Ngôn ngữ hạn chế như thế khiến cô không phản bác được, dù sao cô vừa mới trở thành phụ nữ thật sự thôi mà.

"Nếu như có thể, anh muốn vùi mình chết ở bên trong em, thật sự quá thoải mái!" Triệu Nghị Nhiên không hiểu tâm tình của cô gái nhỏ ngây thơ, tiếp tục phát biểu cảm nhận chân thật của đàn ông, mặc kệ cô có đáp lời không, chỉ cần cô chịu để cho anh giương oai là được.

Anh trữ hàng tồn kho quá nhiều, một lòng muốn dâng hiến cho bạn gái thân ái, sau khi liên tục chạy nước rút, anh vui mừng phát hiện cô có thể chất dễ đạt đỉnh, trước khi anh bắn cô liền "co rút" 2, 3 cái. Loại co rút nhanh cùng rung động đó là không cách nào làm giả, kết quả liền khiến anh càng thêm hưng phấn, không muốn phóng túng nhưng muốn ngừng mà không được.

"Em không chịu nổi....." Trước kia, lúc bọn họ "an ủi" lẫn nhau cô cũng sẽ có cao triều, nhưng không liên tục và kịch liệt giống như bây giờ, cô chỉ hơi run rẩy đã cảm thấy đầu váng mắt hoa.

"Anh động là được rồi, em hãy thả lỏng, mở rộng chân ra một chút, đúng, chính là như vậy...." Vóc người cả hai chênh lệch rất nhiều, anh cao 1.85cm, nặng 75 kg, còn cô chỉ có 1.58cm, nặng 42 kg, vì vậy anh có thể dễ dàng ôm cô lên, vừa đi vừa làm cũng không thành vấn đề.

Lưu Mỹ Châu sợ sẽ ngã xuống đành phải ôm cổ anh, không ngờ nhìn anh cao gầy không có tí thịt, lại có thể một tay nâng cô lên, sự dẻo dai càng kéo dài. Cô đã sắp hết chịu nổi rồi mà anh còn dùng ánh mắt chuyên chú nhìn cô, không có nửa điểm muốn chấm dứt.

"Mỹ Châu, anh yêu em....Rất muốn ăn sạch em......" Anh đối với cô không phải là vừa gặp đã yêu hay rung động lòng người, kiểu đàn ông nhàm chán giống như muốn sục sôi đứng lên cũng không dễ dàng. Trong khoảng thời tìm hiểu nhau, anh dần khẳng định tình yêu của mình, chính là thương tiếc, cần cô, khát vọng cô, nếu như thế vẫn chưa gọi là yêu thì anh cũng đành chịu, tóm lại anh không thể giấu giếm phần tình yêu ấy nữa.

"Em cũng yêu anh.....Anh ăn từ từ thôi, cẩn thận mắc nghẹn....." Cô bị anh đè ở trên tường, vào sâu ra cạn, bởi vì anh muốn, vẫn muốn, cô rên rỉ đến khản cả giọng rồi.

"Anh muốn để cho mọi người biết, em là người phụ nữ của anh, đừng ai nghĩ đoạt được khỏi anh."

"Vâng, em là của anh, chỉ thuộc về anh......" Trong lúc hoan ái, đầu óc cô có chút mơ hồ, không hề nghe ra ý tứ của anh.

Nhìn cô gái đang thở dốc trên người mình, Triệu Nghị Nhiên thật không biết nên yêu cô thế nào mới tốt, càng nắm chặt lại càng không bỏ được. Lúc hôn môi đã muốn nuốt lấy cô, khi xâm nhập liền muốn phá nát cô, thay vì nói là để cho cô từ cô gái biến thành phụ nữ, không bằng nói là anh từ đàn ông biến thành thú nhân.

Thú tính của đàn ông không thể khinh thường, đã có lần đầu sẽ có lần thứ hai, không đến lần thứ ba không thành lễ, mấy ngày kế tiếp, bọn họ gần như dính ở trên giường, trừ ăn cơm, ngủ thì chính là làm liên tục. Cô vô cùng thán phục dục vọng mãnh liệt của anh, thật không hiểu trước kia sao anh có thể nhịn lâu như vậy?

Cuối cùng, khi bọn họ ngồi lên máy bay trở về Đài Loan thì trên người Lưu Mỹ Châu trên người chỉ gánh chịu sức nặng của quần áo và giầy, hành lý đều gửi vận chuyển, túi xách cũng để Triệu Nghị Nhiên đeo, anh còn phải đỡ cô đi từ từ, bởi vì chân cô mềm nhũn vô lực, nhưng không chịu để anh ôm hoặc cõng.

Bất kể ra sao, đây là một chuyến công tác thành công, Triệu Nghị Nhiên đã biến chất thành người thú, còn Lưu Mỹ Châu biến thành phụ nữ chân chính.

Sau khi trở về từ Nhật Bản, Triệu Nghị Nhiên xin nghỉ hai ngày giúp Lưu Mỹ Châu, không để cho cô đi làm hoặc đi học, chuyên tâm ở nhà nghỉ ngơi, còn nói với cha mẹ cô là không quen khí hậu ở nước ngoài, cần nghỉ ngơi thật tốt mới có thể khôi phục bình thường.

Ngoài ra anh còn ra một quyết định, sẽ công khai đoạn tình cảm bí mật này, nếu không sẽ bất công với Mỹ Châu, cũng không thể ăn nói với chính mình.

Đầu chiều ngày cuối tuần, hiếm khi vợ chồng họ Triệu đều ở nhà, bởi vì Triệu Nghị Nhiên nói sẽ dẫn "bạn nữ" về, hai vợ chồng họ có thể nói là vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Mấy năm qua, hôn sự của con trai cả đã thành tâm bệnh của bọn họ, chỉ khi có dâu cả xuất hiện mới chữa khỏi được, về phần đôi nam nữ song sinh vô pháp vô thiên, cho dù cả đời chúng không kết hôn cũng chẳng thể can thiệp được.

Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân cũng nghe qua chuyện này, bọn họ đương nhiên vui mừng cho Nghị Nhiên thiếu gia. Sáng sớm liền bắt đầu trang trí lại, từ cửa chính, vườn hoa, phòng khách và phòng ăn đều rực rỡ hẳn lên, nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt nhất cho khách.

Hơn hai giờ, có một chiếc xe đen dừng lại ngoài cổng lớn nhà họ Triệu, rốt cuộc đã thi được bằng lái (thi lần thứ bảy thì đỗ, vượt khỏi dự đoán của mọi người) Lưu Mỹ Châu nắm vô lăng, khẩn trương nói: "Nghị Nhiên, anh xác định chúng ta phải làm như vậy sao?"

"Sớm muộn gì thì họ cũng sẽ biết thôi, chẳng lẽ em muốn làm tình nhân bí mật của anh?" Triệu Nghị Nhiên nửa đùa nói, còn véo gương mặt tròn trịa của bạn gái.

Giọng điệu của anh khá thoải mái, nhưng cô đã sớm hiểu rõ tính cách của anh, càng cố làm ra vẻ thoải mái càng chứng tỏ anh chịu rất nhiều áp lực.

"Không phải là em muốn giấu kín, chỉ sợ mọi người phản ứng quá kịch liệt thôi."

"Có anh ở đây, em không phải lo lắng gì cả." Anh đã ăn cô rồi, cho dù là đứng ở lập trường bạn trai hay là anh cả Triệu, anh đều phải chịu trách nhiệm với cô, huống chi còn là trách nhiệm có rất nhiều ngọt ngào, anh vô cùng sẵn lòng gánh vác.

Đàn ông đều thích thử thách và làm người hùng, nhất là người đàn ông ưu tú như thế này, Lưu Mỹ Châu thầm ca ngợi trong lòng, rốt cuộc dịu dàng nói: "Em hiểu mà, cái gì anh cũng làm được, nhưng lá gan của em khá nhỏ, cần phải chuẩn bị tâm lý trước."

"Em yên tâm, cha mẹ em sẽ không bỏ rơi em, cha mẹ anh cũng không thể chối bỏ anh, cuối cùng họ vẫn phải tiếp nhận sự thật này."

Triệu Nghị Nhiên nói rất có lý, Lưu Mỹ Châu biết rất rõ nhưng vẫn lo lắng, cho tới nay, nguyện vọng khi sống lại của cô chính là thay đổi mình, nói chuyện yêu đương, báo đáp cha mẹ, nếu như hai nguyện vọng đó không thể tồn tại song song thì cô nên lựa chọn thế nào đây?

Sau đó, lúc Triệu Nghị Nhiên đi vào đại sảnh thì Lưu Mỹ Châu liền đi theo phía sau cách anh một bước, giống như nhân viên đi theo đằng sau cấp trên. Người khác nhìn vào liền có chút khó hiểu, hôm nay là ngày Triệu Nghị Nhiên dẫn bạn gái về nhà, trợ lý nhỏ như Lưu Mỹ Châu còn đi theo anh làm gì chứ?

"Nghị Nhiên, con nói sẽ đưa khách về, sao không thấy vậy?" Triệu Cẩm Bằng nhìn đằng sau con cả, trừ Lưu Mỹ Châu thì không còn ai hết.

Triệu Nghị Nhiên cúi người chào bốn vị trưởng bối trước mới cung kính nói: "Cha, mẹ, chú Lưu, dì Lưu, con có việc muốn thông báo cho mọi người."

"Chuyện gì?" Triệu Cẩm Bằng nhìn con cả mặt mày nghiêm túc, còn kéo cả vợ chồng họ Lưu vào, lập tức có dự cảm không ổn.

Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới Mỹ Châu? Không phải con bé ngốc đó bị người đàn ông xấu lừa chứ? Tên khốn kiếp nào dám làm chuyện như vậy?

Kết quả, một câu nói của Triệu Nghị Nhiên khiến Triệu Cẩm Bằng ngây người, thì ra tên đàn ông xấu xa đó chính là đứa con trai vẫn luôn làm cho ông tự hào nhất!


"Là thế này, tuy con và Mỹ Châu kém nhau mười tuổi, nhưng chúng con là hai bên tình nguyện, chung sống hòa hợp, cũng đã tính chuyện kết hôn, hi vọng mọi người có thể chúc phúc cho chúng con."

Lời vừa nói ra, sắc mặt bốn vị trưởng bối đều rất phức tạp, tâm tư rối bời, còn tưởng rằng mình lãng tai rồi, song nhìn vẻ mặt kiên định của Triệu Nghị Nhiên, dáng vẻ ngượng ngùng của Lưu Mỹ Châu, chứng tỏ đây là sự thật đanh thép! Hai đứa bé này đều không phải là nhất thời kích động, hẳn là đã qua lại một khoảng thời gian, mới tính chuyện kết hôn được. Người làm cha mẹ lại không hề phát hiện ra, nên nói là vợ chồng son quá giảo hoạt, hay là người già quá ngốc nghếch?

Triệu Cẩm Bằng lập tức khôi phục lý trí, dù sao ông đã có kinh nghiệm quản lý công ty nhiều năm, coi như bị sét đánh cũng phải tỉnh táo lại.

"Hai đứa bắt đầu từ lúc nào? Thật sự có ý định kết hôn?"

Triệu Nghị Nhiên nắm lấy tay Lưu Mỹ Châu, cảm thấy cô đang run rẩy, chỉ có thể lặng lẽ cho cô sự ấm áp.

"Vốn con chỉ coi Mỹ Châu như em gái, nhưng từ lúc em ấy làm trợ lý cho con, chúng con ở chung lâu nên đã nảy sinh tình cảm, trở thành người yêu một cách rất tự nhiên. Ban đầu chúng con chưa thể xác định có lâu dài hay không, nên không dám để mọi người biết, theo thời gian chậm rãi trôi qua, chúng con càng ngày càng khẳng định tầm quan trọng của nhau, liền quyết định cùng nhau lập gia đình, sinh con quy dưỡng cái, hy vọng có thể sống đến đầu bạc răng long giống như cha mẹ mình."

Lời này như nước chảy nhỏ giọt, không có chi tiết rõ ràng mà vẫn hoàn chỉnh và phù hợp, bốn vị gia trưởng ở đây nhất thời không thể bắt bẻ. Ban đầu, Lưu Mỹ Châu trở thành trợ lý của Triệu Nghị Nhiên đều do các trưởng bối thúc đẩy, nếu đã cho bọn nhỏ điều kiện gần gũi, thì có lý do gì trách cứ bọn họ?

Hiện trường im lặng một lúc, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi, cuối cùng Triệu Cẩm Bằng mở miệng nói: "Cha không thể nói đồng ý được, Nghị Nhiên, con làm việc lỗ mãng như thế, không hề giống con một chút nào."

La Thanh Dao thì lười nói lời phản đối, trực tiếp quan tâm đến tình trạng sức khỏe của con trai: "Có phải gần đây công việc quá vất vả hay không? Làm chủ tịch áp lực lớn thế sao? Cho bản thân nghỉ phép đi, giải trí đầu óc, trở về sẽ hết chuyện thôi."

Triệu Nghị Nhiên đã sớm dự đoán được phản ứng của cha mẹ, chỉ nhàn nhạt đáp: "Trước kia con đi xem mắt, qua lại với Tô tiểu thư đều theo ý của cha mẹ, kết quả thế nào con cũng không muốn nhắc lại. Điều kiện thích hợp chưa chắc đã phù hợp với con, nhìn qua giống như cách con rất xa nhưng thật ra lại rất gần. Nhà họ Triệu chúng ta không cần dựa vào thông gia để phát triển, con cũng không muốn dựa vào phụ nữ để trở nên lớn mạnh, xin cha mẹ hiểu cho cảm giác của con."

"Đừng nói nữa, chuyện này đến đây chấm dứt, cha và mẹ con còn có việc phải làm, tự con xử lý đi."

Triệu Cẩm Bằng vô cùng tức giận, Nghị Nhiên là đứa trẻ tốt, Mỹ Châu là cô bé ngoan, sao hai đứa lại gặp phải phiền phức lớn như thế? Triệu Thái Nhiên và Triệu Yên Nhiên cũng không quá đáng đến vậy!

La Thanh Dao hoàn toàn đứng về phía chồng, đứng dậy cùng chồng trở về phòng, không hề liếc nhìn con cả thêm một cái.

Còn Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân lại chỉ nhíu mày, không nói được lời nào, trong trường hợp này, bọn họ vẫn không quên thân phận của mình, làm nhân viên không nên nhúng tay vào chuyện nhà chủ, cho dù có liên quan đến con gái duy nhất của mình.

Mắt thấy cha mẹ mình xoay người rời đi, Triệu Nghị Nhiên hướng về phía cha mẹ bạn gái mở miệng.

"Chú Lưu, dì Lưu, rất xin lỗi vì để hai người khó xử, xin tin tưởng con là thành tâm thành ý với Mỹ Châu, nếu như con không nghiêm túc cũng sẽ không nói ra. Hai người nhìn con lớn lên nên hiểu rõ tính cách của con, con làm người làm việc đều có nguyên tắc, con sẽ không trốn tránh trách nhiệm thuộc về mình."

Trách nhiệm? Khi nào thì Mỹ Châu trở thành trách nhiệm của Triệu Nghị Nhiên vậy? Lưu Chí Đạt cùng Lâm Ngọc Trân nghe mà sững sờ, chẳng lẽ hai đứa bé này đã có quan hệ thân mật? Nghĩ đến bọn họ thường tăng ca cùng nhau, gần đây còn cùng đi du lịch xa nhà, nói không chừng đã làm những điều không thể làm rồi. Trời ạ, Mỹ Châu thật là khờ khạo quá!

Không sai, Triệu Nghị Nhiên là một người đàn ông có nguyên tắc, có trách nhiệm, ai cũng không thể hạ thấp tư cách của cậu ấy, nhưng điều kiện nhà trai quá xuất sắc, nhà gái lại quá bình thường, hơn nữa hai nhà còn mang thân phận chủ tớ, sao có thể với cao được? Làm sao kết thông gia đây?

"Nghị Nhiên thiếu gia." Cách xưng hô của Lưu Chí Đạt chứng tỏ rõ lập trường của ông, thiếu gia vẫn là thiếu gia, khoảng cách chính là khoảng cách.

"Mỹ Châu nhà chúng tôi còn nhỏ tuổi, ít nhất đợi nó học xong đại học rồi hãy nói."

Lý do rất đơn giản cũng rất có hiệu quả, làm cha mẹ đương nhiên hi vọng con mình hoàn thành việc học trước, sẽ không thể còn đang đi học đã kết hôn chứ?

Triệu Nghị Nhiên nghe hiểu rõ ràng, liền cung kính cúi người với cha mẹ vợ tương lai, nói: "Con sẽ dùng thời gian chứng minh con nghiêm túc, xin chú Lưu, dì Lưu cho con một cơ hội, con có thể ký hiệp ước trước hôn nhân, bảo đảm tất cả quyền lợi của Mỹ Châu, xin hai người tin tưởng con sẽ không phụ lòng em ấy."

"Nghị Nhiên thiếu gia, cậu cứ thuyết phục chủ tịch Triệu và phu nhân trước đi, chúng tôi không có tư cách nói gì cả." Lưu Chí Đạt càng khiêm tốn lại càng chứng tỏ ông kiên định, ông hoàn toàn không xem trọng chuyện này.

Triệu Nghị Nhiên hiểu rõ đạo lý ''dục tốc thì bất đạt'', liền thuận theo nói: "Vâng, con nên thuyết phục cha mẹ mình trước, xin cho con một chút thời gian, con sẽ cho hai vị câu trả lời thỏa đáng, cũng sẽ cho Mỹ Châu một cam kết."

Lưu Chí Đạt không đồng ý cũng không từ chối.

"Tôi thấy sắc mặt Mỹ Châu không tốt lắm, xin Nghị Nhiên thiếu gia cho chúng tôi lui xuống, tôi muốn đưa Mỹ Châu về nghỉ ngơi."

"Xin đừng trách cứ Mỹ Châu, con lớn hơn em ấy mười tuổi, là con chủ động theo đuổi em ấy, trách nhiệm hoàn toàn là ở con." Triệu Nghị Nhiên buông tay Mỹ Châu ra, ánh mắt vẫn đặt trên người cô.

Lưu Mỹ Châu cắn chặt môi dưới, chỉ cảm thấy vừa cảm động vừa sợ hãi, cảm động là vì bạn trai kiên định, sợ hãi là do khó mà đối diện với cha mẹ mình, trời mới biết phần tình cảm này sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của bọn họ như thế nào? Một trận cuồng phong sắp thành hình, cô chỉ sợ sẽ thương tổn đến người mình yêu nhất.

"Mỹ Châu là con gái của chúng tôi." Lưu Chí Đạt đang nói sự thật, bất kể là đúng hay sai, chẳng lẽ họ có thể ngược đãi con gái mình sao?

Cứ như vậy, mọi người liền giải tán, kết thúc cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ, Triệu Nghị Nhiên tỏ rõ thái độ của mình, nhưng trừ cô bạn gái nhỏ ra thì chẳng có ai ủng hộ anh, đành phải tiếp tục kháng chiến trường kỳ thôi.

Vừa về tới phòng ngủ chính, La Thanh Dao liền than phiền với chồng: "Rốt cuộc thằng bé Nghị Nhiên bị làm sao vậy? Lại muốn cưới con gái của quản gia nhà mình? Đầu óc nó có vấn đề hay là uống nhầm thuốc? Nó nghĩ mình mới 18 tuổi à?"

"Tính tình Nghị Nhiên luôn luôn trầm ổn, cũng sắp ba mươi tuổi mới đột ngột trở nên phản nghịch, sợ rằng không dễ xử lý." Triệu Cẩm Bằng khá hiểu đứa con kế nghiệp mình, đứa bé này bề ngoài lịch sự nho nhã, nhưng từ nhỏ đã rất có chủ kiến, ai cũng đừng nghĩ dễ dàng thuyết phục nó. Ngược lại sẽ rơi vào đạo lý rõ ràng của nó, hôm nay không phải nó nói rất có đạo lý sao?

"Không được, em tuyệt đối không cho phép!" La Thanh Dao có thể nhẫn nhịn đôi song sinh nam nữ đùa bỡn với cuộc đời, bởi vì bà muốn quản cũng chẳng quản được, nhưng Triệu Nghị Nhiên là niềm tự hào lớn nhất của vợ chồng, nếu như ngay cả nó cũng "lầm đường lỡ bước", bọn họ làm cha mẹ quá thất bại rồi!

"Cứ kéo dài thời gian trước, giới thiệu cho nó thêm vài thiên kim tiểu thư, hi vọng nó để mắt tới." Triệu Cẩm Bằng từng nghĩ đến dùng chức vụ ở công ty để gây áp lực cho con cả, nhưng tháng trước ông mới giao quyền trượng của chủ tịch ra, rõ ràng tên nhóc này là có chuẩn bị mà đến, hiện tại không ai ngăn được nó hết.

La Thanh Dao cũng biết cứng rắn quá sẽ phản tác dụng, đứa bé trưởng thành đôi cánh cứng cáp rồi, chẳng lẽ còn có thể cứng rắn bẻ gãy? Bà chợt nghĩ đến một khả năng, hốt hoảng nói: "Nếu như bọn nó có trước khi kết hôn thì sao?"

"Tôi nghĩ không có đâu, vợ chồng họ Lưu dạy dỗ con gái rất tốt, tính tình Mỹ Châu khá bảo thủ, sẽ không nghĩ ra chiêu đó, trừ khi Nghị Nhiên nhà chúng ta tự mình quyết định." Nếu như thật sự có chuyện đấy thì Triệu Cẩm Bằng cũng chẳng biết xử lý thế nào, ông cũng rất thích cô bé Mỹ Châu này, nhưng dù sao vẫn kém con trưởng nhà mình.

"Anh còn nghĩ Mỹ Châu là cô gái nhỏ ngây thơ sao? Nếu nó không có chút tâm cơ, sao quyến rũ được Nghị Nhiên?" La Thanh Dao nghĩ thầm: hai mươi năm qua, bọn họ cũng coi như tận tâm tận lực với Mỹ Châu, cũng chưa từng tỏ vẻ gì với vợ chồng họ Lưu, ai biết cô gái nhỏ ngây thơ vừa trưởng thành, lại biến thành cản trở lớn nhất của nhà bọn họ.

"Ai quyến rũ ai còn chưa biết đâu." Nghị Nhiên đã ba mươi tuổi rồi, Mỹ Châu mới hai mươi, theo Triệu Cẩm Bằng quan sát, Mỹ Châu nhiều nhất là lén thầm mến, Nghị Nhiên mới là người chủ động xuất kích, gừng càng già càng cay.

"Mặc kệ, dù sao bọn nó cũng không được kết hôn, con dâu em là con gái của quản gia, truyền ra ngoài thì em gặp người sao đây?"

La Thanh Dao rất phiền muộn trong lòng, nhấc điện thoại lên liền gọi cho con gái ở Mỹ, không ngừng oán trách một đống lớn.Triệu Yên Nhiên nghe xong quả thật muốn thét chói tai, phản ứng đầu tiên chính là làm sao có thể? Anh cả vậy mà kết giao với em gái Mỹ Châu? Ứng phó xong với mẹ già đang giận dữ ngút trời, cô liền kết thúc cuộc gọi rồi lập tức gọi cho người anh sinh đôi. Tin nóng như thế đương nhiên là phải chia sẻ với Triệu Thái Nhiên, quá kích thích cũng quá điên cuồng rồi!

Từ nhỏ bọn họ chỉ có một loại cảm giác với anh cả, đó chính là người chịu trách nhiệm, bởi vì có anh cả chịu trách nhiệm, bọn họ mới có thể sống vì mình như thế, về phần anh cả muốn chọn ai làm chị dâu, bọn họ hoàn toàn không có ý kiến. Mà quan niệm về môn đăng hộ đối, cặp sinh đôi chẳng thèm để trong lòng chút nào, bởi vì mỗi người đều có chương tình sử của riêng mình, lựa chọn đối tượng chỉ có hai điều kiện cơ bản, chính là bắt mắt chơi vui, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, thân phận địa vị, số tiền gởi ngân hàng gì gì đó đều không quan tâm.

Hai anh em rầm rì hồi lâu, Triệu Thái Nhiên quyết định bỏ phiếu tán thành.

"Em nghĩ đi, Mỹ Châu vốn là người nhà của chúng ta, về sau nếu thành chị dâu, mọi người sẽ chung sống hòa hợp giống như trước, chỉ đổi cách xưng hô thôi, không cần đặc biệt thích ứng. Nếu cưới thiên kim tiểu thư, nói không chừng chúng ta phải xem sắc mặt của người ta, bày ra dáng vẻ rất có gia giáo, vậy chẳng phải rất phiền toái sao?"

Nói cũng phải, Triệu Yên Nhiên đã bị thuyết phục, khen anh cả sáng suốt, cưới một người chị dâu bình dân thật tốt mà!

"Mỹ Châu quá mạnh mẽ, lại có thể thu phục vị đại tôn thần đó, chúng ta tìm thời gian cùng nhau về nhà đi, anh muốn vái lậy Mỹ Châu luôn, bày tỏ sự tôn kính cuồn cuộn của mình với em ấy!"

"Ừ, tháng sau em sẽ xong việc, đến lúc đó chúng ta trở về xem kịch vui, thuận tiện xem anh cả bị la mắng, đây chính là ngàn năm khó gặp đó!"

Lưu Mỹ Châu không hay biết mình được cặp sinh đôi nhà họ Triệu sùng bái, lúc này cô đang chìm trong dầu sôi lửa bỏng ở nhà mình, đây là đả kích lớn nhất từ lúc cô sống lại cho đến bây giờ khiến cô gần như không thể chống đỡ nổi.

Lưu Mỹ Châu theo ba mẹ trở về nhà mình, ba người ngồi xuống ghế sofa giống như thường ngày, không khí nặng nề chưa từng có.

"Chúng ta rời khỏi đây thôi." Sau khi Lưu Chí Đạt biết con gái và Triệu Nghị Nhiên yêu nhau, phản ứng đầu tiên không phải là tức giận cũng không phải là phản đối, mà là nhận định tình hình, bọn họ đã không thể ở lại thêm nữa.

"Cha?" Lưu Mỹ Châu kinh ngạc ngẩng đầu lên, không ngờ mình sẽ hại cha mẹ thất nghiệp.

Lưu Chí Đạt dùng giọng điệu khẳng định nói: "Ông chủ Triệu cùng Triệu phu nhân vô cùng quan tâm chúng ta, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, ở lại chỉ thêm xấu hổ, cũng không thể chờ bọn họ đuổi chúng ta đi chứ?"

"Được rồi, chúng ta dọn ra ngoài thôi, mở một cửa tiệm nhỏ cũng được." Lâm Ngọc Trân thầm tính toán trong lòng, tiền gửi ngân hàng còn đủ dùng, có thể mua một căn nhà, thuê cửa tiệm buôn bán nhỏ.

"Có nghiêm trọng vậy không?" Lưu Mỹ Châu từng nghĩ qua sẽ bị cha mẹ phản đối, nhưng không biết tình hình nghiêm trọng đến thế.

"Mỹ Châu, nếu như con thật sự kết hôn với Triệu Nghị Nhiên, cha mẹ làm việc ở nhà họ Triệu sẽ không thích hợp nữa. Nhà mẹ đẻ kém nhà chồng con nhiều lắm chúng ta không thể so tài sản với họ, ít nhất thân phận trên danh nghĩa sẽ không thể là chủ nhân cùng nhân viên." Lưu Chí Đạt nhịn xuống cảm xúc phức tạp, bình tĩnh phân tích cho con gái: "Nếu như con và Triệu Nghị Nhiên chia tay, chúng ta càng không thể ở lại đây, mỗi ngày con thấy cậu ấy chỉ càng khó chịu thêm, về sau muốn tìm đối tượng cũng không dễ dàng."

Lưu Mỹ Châu nhất thời á khẩu, cha nói đúng, cho dù tiến hay lùi thì họ vẫn phải rời khỏi nhà họ Triệu.

"Được rồi, cứ quyết định thế đi, ngày mai cha đi báo cáo với ông chủ Triệu, cha tin ông ấy sẽ đồng ý thôi." Dựa theo hiểu biết của Lưu Chí Đạt về Triệu Cẩm Bằng thì người này xem như rất thấu tình đạt lý, hiện tại hai nhà chưa đến mức phải trở mặt, nhưng nhất định phải tách ra.

Lưu Mỹ Châu cúi đầu xấu hổ nói: "Rất xin lỗi, con lại gây thêm phiền toái cho cha mẹ rồi."

"Cha mẹ lo cho con cái cũng không tính là phiền toái, nhưng cha quả thật rất thất vọng, bình thường chúng ta dạy con thế nào? Làm người phải làm đến nơi đến chốn, đừng bay bổng ở trên mây, lúc con lựa chọn Triệu Nghị Nhiên, có nghĩ đến cha mẹ sẽ như thế nào hay không? Hai bên tiếp tục chung sống thế nào? Hiện tại cậu ấy thích con, bằng lòng cưới con, nhưng dù sao cậu ấy vẫn là thiếu gia, hai đứa chênh lệch quá lớn." Lưu Chí Đạt vốn là người thành thật, song mấy năm qua ở nhà họ Triệu cũng được mở mang tầm mắt, từng nghe Triệu Cẩm Bằng nói rất nhiều về cuộc sống hào môn, ông thật sự không muốn gả con gái vào gia đình đó.

Lâm Ngọc Trân cũng thở dài nói: "Mỹ Châu, cha mẹ hi vọng con tìm được đối tượng tốt, nhưng Triệu Nghị Nhiên thật sự quá tốt, tốt đến mức chúng ta không thể tiếp nhận. Bình thường con vẫn luôn là đứa bé hiểu chuyện, sao lại làm ra việc ngốc nghếch này? Vừa mới nghĩ tới sau này con phải đối mặt với bao nhiêu vấn đề, lòng mẹ liền khó chịu thay con. Cha mẹ dùng hết tâm sức nuôi con lớn lên, không nỡ để con chịu những khổ sở ấy!"

Lần đầu tiên trong đời, Lưu Mỹ Châu bị cha mẹ nói đến vô cùng xấu hổ, một bên là tình yêu, một bên là tình thân, cô nên lựa chọn thế nào đây?

Lưu Chí Đạt nhắm mắt nghỉ ngơi không muốn nói thêm nữa, Lâm Ngọc Trân lại không nhịn được nói thêm vài lời: "Bất kể ra sao, con phải biết giữ gìn bản thân, con còn trẻ, đừng cho đi quá nhiều, biết chưa?"

"Con biết rồi, con sẽ bảo vệ mình." Khuôn mặt Lưu Mỹ Châu ửng đỏ, cô hiểu được ý của mẹ, bất kể tình cảm giữa cô và Triệu Nghị Nhiên sâu sắc đến đâu, trước khi kết hôn cũng không nên vượt qua phòng tuyến cuối cùng, nhưng mà bọn họ đã.... Ai, cô lại khiến cha mẹ thất vọng rồi......

Đêm đó, Lưu Mỹ Châu vẫn khó có thể ngủ say, cho dù bạn trai nhắn tin cũng không thể khiến cô an tâm. Cô muốn theo đuổi tình yêu đúng là đã theo đuổi được, nhưng lại ảnh hưởng rất lớn đến cha mẹ, ngoại trừ lo lắng cho hạnh phúc của con gái, thì vẫn phải rời khỏi nhà họ Triệu. Nếu họ đến tuổi về hưu mà rời đi thì ông chủ và bà chủ nhất định sẽ lưu luyến, còn có thể ân cần giúp đỡ trên mọi phương diện, bây giờ lại giống như mang theo cái đuôi hốt hoảng trốn tránh, cũng chỉ vì con gái mang phiền toái đến cho họ. Trời ơi, sao cô có thể ích kỷ và ngu ngốc đến thế?

Cha mẹ là người cô yêu nhất trên thế giới này, cô lại báo đáp họ như thế, chẳng lẽ tình yêu của cô thật sự sai rồi ư? Sớm biết như vậy chẳng thà tiếp tục thầm mến, ít nhất còn có một phần đơn thuần tốt đẹp, đều do cô quá tham lam, luôn muốn có mọi thứ, nằm mộng đến sắp tỉnh mộng rồi.....

Không ngoài dự đoán, Triệu Cẩm Bằng lập tức đồng ý cho vợ chồng họ Lưu từ chức, song vẫn duy trì phong độ ông chủ lớn của mình, xuất ra hai phần tiền lương hưu, nhưng không hề hỏi ba người họ muốn dọn tới đâu, phải làm gì để kiếm sống, tỏ rõ hai bên sẽ cắt đứt liên lạc. Tuy có giao tình nhiều năm còn thêm cả ân tình năm đó nhưng làm đến nước này thì thật sự chấm dứt rồi.

Lưu Mỹ Châu cảm thấy rất bất lực, kiếp trước cô là một người bình thường, sống lại cũng chẳng thể biến thành thiên tài. Tuy vừa mới bắt đầu đúng là biết trước được vài điều, nhưng quỹ đạo của cuộc đời đã thay đổi với biên độ rộng, hiện tại cô cũng chỉ thêm chút kiên cường, chút hạnh phúc, không hề có ưu thế gì của việc trọng sinh.

May mắn là, công ty Kình Vũ đã giao cho Triệu Nghị Nhiên quản lý, thân là chủ tịch nên anh không cần nhìn sắc mặt cha mẹ, có thể để cho Mỹ Châu tiếp tục làm trợ lý của mình, cho dù hai người không thể gặp nhau ở nhà thì vẫn có thể thân mật ở công ty, anh biết mình đã sớm không thể không có cô rồi.

Tối hôm đó, tại phòng nghỉ trong phòng làm việc của chủ tịch, vợ chồng son suýt chút nữa bị 'một gậy chia rẻ uyên ương' gặp lại nhau, hết sức quý trọng khoảng thời gian quý giá này, vừa đóng cửa liền ôm chặt đối phương, giống như đôi tình nhân không có tương lai.

"Mỹ Châu, thiệt thòi cho em rồi." Đối với việc cả nhà cô bạn gái nhỏ phải chuyển đi, Triệu Nghị Nhiên không nhịn được sự áy náy sâu sắc, Mỹ Châu càng khéo léo hiểu chuyện, anh càng cảm thấy không thể buông tay.

"Em không thiệt thòi, chỉ là rất áy náy với cha mẹ, để họ rời xa hoàn cảnh quen thuộc, phải thích nghi mọi thứ lại từ đầu." Hơn nữa, hình như là bị chủ nhà đuổi đi, thể diện và tình cảm đều bị đả kích nghiêm trọng. Lưu Mỹ Châu không dám nói ra hai câu sau, cô không muốn tăng thêm gánh nặng trong lòng cho bạn trai.

"Đừng lo lắng, anh sẽ sắp xếp giúp một tay, sẽ không để cha mẹ em chịu thiệt."

"Cha mẹ anh sẽ không tán thành, cha mẹ em cũng rất khó xử, chúng ta làm như vậy là đúng sao?" Lưu Mỹ Châu bắt đầu nghi ngờ mơ ước của mình, thật ra cô chỉ muốn ngăn cản Triệu Nghị Nhiên kết hôn với Tô Uyển Nghi là đủ rồi, cần gì phải cưỡng cầu khiến người mình thầm mến trở thành người yêu mình? Khoảng cách giữa hai người thật sự quá xa xôi, cho dù yêu nhau thì thế nào? Tình yêu không được người nhà chúc phúc sẽ có kết quả tốt không?

Triệu Nghị Nhiên hiểu được sự do dự của cô, vươn tay xoa nhẹ mặt cô, hỏi: "Chẳng lẽ em muốn vứt bỏ anh? Đừng có mơ! Em phải chịu trách nhiệm với anh, anh đã là người của em rồi."

Câu nói đùa của anh khiến tâm tư cô thả lỏng, mặc dù rất xin lỗi cha mẹ, còn mơ hồ về tương lai, nhưng trong lúc này, muốn cô buông tay cô cũng không làm được.

"Mỹ Châu, em đừng suy nghĩ lung tung, con người của anh am hiểu nhất chính là đánh lâu dài, càng kéo dài thời gian thì chúng ta càng có lợi. Cho dù là 5 năm nữa thì chúng ta vẫn đợi được, bởi vì cha mẹ anh không thể để anh đến ba mươi lăm tuổi mà vẫn chưa kết hôn, em thì còn trẻ, đợi đến lúc em 25 tuổi cũng chưa muộn, cho nên chỉ cần chúng ta kiên trì thì sẽ thắng, hiểu không?"

Cô thử nặn ra nụ cười nhưng không thành công, mặc dù được sống lại một cách thần kỳ, nhưng so với sự bình tĩnh của anh, cô vẫn còn non nớt hơn rất nhiều.

Triệu Nghị Nhiên cũng không vì thế mà cảm thấy thất vọng, theo ý anh, Mỹ Châu còn trẻ nhưng ứng xử rất khá, không khóc sướt mướt cũng không hề trốn tránh thực tế. Mặt khác anh đã quen với việc chịu trách nhiệm, những rắc rối đó nên do anh giải quyết, người con gái anh yêu chỉ cần đứng bên cạnh anh thôi. Ngược lại, nếu như hai người đều quả quyết sẽ không thích hợp ở bên nhau, anh chỉ hi vọng Mỹ Châu có thể tiếp tục ỷ lại vào anh.

"Yên tâm, anh sẽ không bắt em chọn giữa tình thân và tình yêu bởi vì anh muốn cho em rất nhiều thứ, anh sẽ khiến em vui vẻ mỗi ngày, cuối cùng cha mẹ của chúng ta cũng sẽ đồng ý cho đôi ta ở cùng nhau."

Giọng nói bình thản của anh khiến lòng cô xao động, nhưng vẫn có không ít thắc mắc.

"Tại sao lại đối xử tốt với em như vậy? Có đáng không? Anh phải thuyết phục cha mẹ anh thế nào đây?"

"Em cho rằng anh làm chủ tịch chỉ là giả thôi sao? Điều đình tranh cãi, giải quyết nguy cơ chỉ là chuyện thường ngày, có anh ở đây nhất định sẽ không có chuyện gì, tin tưởng anh nhé?"

"Ừm!" Rốt cuộc cô vẫn gật đầu, bởi vì không nỡ, không buông tay được, cô chỉ có thể lựa chọn tin tưởng anh.

"Còn nữa, anh đối xử tốt với em chính là đối xử tốt với mình, bởi vì em khiến anh rất vui vẻ, anh không thể buông tha phần vui vẻ này." Nếu như cô không thầm mến anh trước, có lẽ anh vẫn sẽ xem cô như em gái, nhưng "nếu như" là chuyện không hề tồn tại, đúng là cô thầm mến anh còn bị anh phát hiện (thật ra là đọc trộm), hai người cũng vì bước ngoặt này mà nói lời yêu thương.

"Nói giống như em là thuốc lá hay thuốc lắc vậy." Cô cười khẽ, thật không biết mình đem lại vui vẻ gì cho anh, thế nhưng cô rất vui mừng khi nghe anh nói như vậy.

"Để cho anh hôn một cái, rồi từ từ giải thích cho em." Thân thể cùng tâm hồn của cô đều khiến anh si mê, mỗi ngày đều muốn thân mật vài lần.

Có lẽ cô vĩnh viễn cũng không thể hiểu được, đối với kiểu người đã sớm thỏa hiệp với thực tế như anh, có thể nhận được tình yêu thuần khiết của cô chính là một kỳ tích, người bên cạnh anh nào có ai không để ý tới thân phận và địa vị của anh? Cho dù là cha mẹ cũng đều như vậy, thích anh có trách nhiệm với gia đình và sự nghiệp, thái độ hoàn toàn khác biệt với cặp em sinh đôi của anh.

Chỉ có Mỹ Châu khác mọi người, cô âm thầm thích anh, lặng lẽ trả giá vì anh, nếu không phải anh chủ động xuất kích, có thể cả đời cô cũng sẽ không thổ lộ. Trong quá trình yêu đương, cô cũng không biết phải giữ gìn, hoàn toàn dâng hiến bản thân, để cho anh vô số lần cảm khái vận may của mình. Thật may là anh kịp thời phát hiện viên trân châu mỹ lệ này, chuyện đến nước này, đừng ai nghĩ tới chuyện cướp mất bảo bối yêu thương của anh.

Lưu Mỹ Châu bị hôn đến ý loạn tình mê, đâu còn quan tâm xem anh giải thích thế nào, chỉ có thể ưm ưm ư ư mặc anh xử trí, cuối cùng ngã xuống giường bị lột sạch quần áo, còn chưa phát hiện thời gian qua đi, bị anh trêu chọc đến choáng váng đầu óc.

"Anh yêu em, thật sự rất yêu em!" Triệu Nghị Nhiên bổ nhào lên người bạn gái, hông eo không ngừng sử dụng lực, muốn vùi mình vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô.

"Em cũng yêu anh......Nhưng đừng dùng sức như vậy chứ....." Hai chân cô gác lên bả vai anh, mỗi khi anh đè nặng xuống một cái, cô liền cảm thấy mình sắp bị chém thành hai khúc, áp bức lại thoải mái, khoái cảm như vậy rất phức tạp.

Anh cười nhẹ vài tiếng, lật người thay đổi tư thế, để cho cô ngồi trên người mình.

"Hôm nay do em làm chủ, anh đều nghe lời em."

Hiếm khi được lật người làm chủ, cô vừa xấu hổ vừa kích động, đáng tiếc vận động chưa được bao lâu liền thở hồng hộc. Thì ra là loại công việc đòi hỏi thể lực này tuyệt không vui chút nào, thật khó tưởng tượng Triệu Nghị Nhiên lại thích thú như thế, là vì quá yêu cô nên mới cam nguyện làm lao công thôi.

"Như thế này quá mệt mỏi .....Nhưng em sẽ không bỏ qua, em muốn rèn luyện thể lực nhiều hơn, về sau đều để em làm, anh chỉ cần nằm nghỉ ngơi là được." Bởi vì trời sinh hai người có điều kiện khác biệt, bình thường cô không giúp được nhiều cho anh, ít nhất phải để anh nghỉ ngơi thật nhiều ở trên giường.

Triệu Nghị Nhiên chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, cô bé ngốc này thật khiến anh có không muốn thương cũng chẳng được. Vươn tay kéo cổ cô xuống, anh vừa hôn vừa giải thích: "Động tác của em quá chậm lại quá nhẹ, cho dù làm cả ngày anh cũng không ra được, hãy cứ để anh chịu khổ đi, làm xong em mát xa giúp anh là được."

"Gì? Em làm tệ vậy ư?" Cô vừa nghe liền nản lòng thoái chí, có xuất hết toàn lực vẫn chẳng thỏa mãn được anh.

"Em quá dịu dàng, anh hi vọng em sẽ mãnh liệt với anh một chút."

Cô có ngốc cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của anh, người đàn ông này bề ngoài thì lịch sự nhưng nội tâm lại điên cuồng, rõ ràng là thích trêu chọc cô thôi!

Nhìn cô bĩu môi thở phì phò, anh không nói thêm nữa, lật người đè cô xuống, dùng hành động cụ thể diễn tả cho cô hiểu cái gì gọi là mãnh liệt. Về cơ bản anh sẽ không lộ ra với người ngoài, chỉ có anh nhận định là người mình thì mới có thể nhìn thấy, đời này kiếp này chỉ có duy nhất mình cô.

Những ngày kế tiếp, Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân đều ra ngoài tìm nhà mỗi ngày, Triệu Nghị Nhiên muốn giúp đỡ lại sợ hai người không chịu nhận, đành phải lén liên lạc với người môi giới, nhất định phải hết sức phục vụ vợ chồng họ Lưu, ưu đãi nhiều nhất, chênh lệch giá gì gì đó cũng không sao, chỉ cần hai vị trưởng bối có thể hài lòng, Triệu Nghị Nhiên âm thầm giúp đỡ tiền bạc cũng được.

Nếu Lưu Mỹ Châu quyết định không buông tay, liền đón nhận sắp xếp của bạn trai, cô biết điều này có thể giảm bớt cảm giác áy náy trong anh, cũng hỗ trợ cho tình cảm của hai người. Vì vậy cô chủ động bàn bạc cùng bạn trai chỉ định nhân viên môi giới, giới thiệu cho cha mẹ nói là người quen của cô, như vậy mới nhanh chóng xác định chuyện giao hợp.

Hôm nay, người nhà họ Lưu phải chuyển đi, Triệu Cẩm Bằng và La Thanh Dao cũng cố ý né tránh. Mọi người ở chung nhiều năm bao giờ cũng có tình cảm, từ biệt như thế chi bằng đừng gặp, hơn nữa Triệu Cẩm Bằng là thật tâm coi Lưu Chí Đạt thành anh em tốt, đáng tiếc vì bọn nhỏ làm ra chuyện như vậy, về sau sợ là cả đời không qua lại rồi.

Ngược lại, tự nhận là con rể đúng chuẩn, Triệu Nghị Nhiên theo từ đầu đến đuôi, còn tìm xe tải, lái xe cùng công nhân bốc vác, chỉ vì muốn để cha mẹ vợ tương lai chuyển nhà thuận lợi.

Lúc chưa rời khỏi nhà họ Triệu hoàn toàn thì vợ chồng họ Lưu không tiện từ chối ý tốt của Triệu Nghị Nhiên, đến khi về nhà mới, đồ cũng chuyển vào phòng, Lưu Chí Đạt mới khách khí nói: "Thiếu gia Nghị Nhiên, hôm nay thật sự cám ơn rất nhiều, tự chúng tôi dọn dẹp là được rồi, mời cậu về nhà nghỉ ngơi đi."

"Chú Lưu, ngài đã từ chức rồi sao vẫn gọi con là thiếu gia? Về sau cứ gọi là Nghị Nhiên thôi." Triệu Nghị Nhiên đã sớm muốn thoát khỏi cách xưng hô nhàm chán đó, lại cười nói: "Hôm nay con làm giúp nhiều chuyện như vậy, có thể mời con ăn bữa cơm không?"

"Chuyện này thì...." Được người giúp thì đương nhiên phải mời người ta ăn cơm, nhất thời Lưu Chí Đạt không thể từ chối khéo được, liền nháy mắt với bà xã, lại thấy vẻ mặt Lâm Ngọc Trân cũng rất bất đắc dĩ. Ai bảo một nhà ba người họ đều là người bình thường nên không đối phó nổi người thông minh có tâm cơ.

Triệu Nghị Nhiên nhắc lại lập trường: "Chú Lưu, dì Lưu, bây giờ con là bạn trai của Mỹ Châu, không phải là thiếu gia hoặc chủ tịch gì cả,-leqd- hai người cứ coi con như con cháu là được."

Lưu Chí Đạt húng hắng một cái, kiếm cớ nói: "Dĩ nhiên là phải mời khách, nhưng hôm nay mới dọn nhà nên không tiện nấu cơm, chúng tôi cũng chưa biết gần đây có nhà hàng nào ngon không, hay là chiêu đãi cậu sau vậy."

Triệu Nghị Nhiên cười cười, không kiên trì nữa.

"Con thấy mọi người đều mệt rồi, gọi điện đặt cơm bên ngoài đưa tới được không ạ? Con biết một nhà hàng giao đồ tận nơi, bọn họ có bánh bao hấp, canh chua cay và bánh rán đều rất ngon."

"Được ạ! Em đói bụng quá, mau gọi bọn họ giao tới đi." Lưu Mỹ Châu đương nhiên phải giúp bạn trai một phen, hôm nay tất cả biểu hiện của anh đều khiến cô tan chảy, thấy người yêu hòa hợp với cha mẹ mình như thế, cô tin tưởng tương lai sẽ có hy vọng.

"Không thành vấn đề." Triệu Nghị Nhiên lập tức lấy di động ra gọi, kêu một bàn đủ cho chục người ăn no.

Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân thật hết cách với đám thanh niên, Mỹ Châu là con gái bảo bối của bọn họ, Nghị Nhiên là thiếu gia của nhà chủ trước, trong lúc nhất thời giữa bọn họ vẫn chưa thay đổi được thói quen, rất tự nhiên để vợ chồng son sắp xếp.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom