• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Bảo Bối Của Toàn Tinh Tế (2 Viewers)

  • Chương 4

Chương 4: Bệnh Phát Cuồng
Chỉ vài hôm trước, bởi vì nghe lời nói xấu của bạn học mà Karol đã tới gây xung đột với một cậu bạn cùng lớp, cậu ta nghe nói người này thích chồng sắp cưới của mình, cũng chính là tướng quân Ragnar thì lập tức xông tới kiếm chuyện với người ta, may mắn có người xông lên ngăn cản, cậu bé kia mới không sao.

Chưa hả giận, Karol lại tiếp tục muốn gây chuyện, lần này còn độc ác hơn, cậu ta muốn thuê người cưỡng bức cậu bé kia, mẹ của Karol biết được kế hoạch này lập tức hoảng hốt ngăn lại, sau đó bà kể lại cho chồng và con trai cả của mình biết. Kết quả, ba người thống nhất không thể nuông chiều cậu ta nữa, quyết định đưa cậu ta đến hành tinh cấp thấp mài giũa tính tình lại.

Cậu ấm Karol đương nhiên không chịu, bèn dùng cách tuyệt thực để thị uy, không ngờ chẳng những không có tác dụng mà còn mất luôn cái mạng, sau đó, Lê An Hảo tới.

Lê An Hảo khẽ thở dài, nghĩ thầm như vậy cũng tốt, bây giờ cậu vẫn chưa có cách nào đối mặt với gia đình của Karol, phần nhiều là sợ hãi họ nhìn ra cái gì đó không đúng lại tống cậu vào bệnh viện tâm thần hoặc dùng cách nào đó để giết chết cậu thì nguy, tuy có ký ức của chủ thân xác, nhưng sống trong một nền văn minh quá hiện đại như thế này vẫn khiến cậu bối rối không thôi.

Nếu đã quyết định sống một mình, vậy cậu cũng nên nghiêm túc suy nghĩ về các vấn đề mình sẽ phải đối mặt trong tương lai, mà vấn đề cơm áo gạo tiền phải được đặt lên hàng đầu.

Trước khi đến đây, mẹ của Karol là bà Jennet đã cho cậu ta hai ngàn đồng tinh tế, nói đây là tiền sinh hoạt trong một tháng, số tiền này theo như cậu biết thì không ít cũng không nhiều, nếu cậu chịu đựng uống men đạm vừa nhạt vừa tanh kia mỗi ngày thì sẽ cầm cự đủ một tháng, nhưng vừa mới thưởng thức qua vị của men đạm kia, cậu quyết định tự mình xắn tay làm đồ ăn.

Nhưng đồ ăn ở đây rất đắt, hai ngàn đồng này không mua được gạo ăn trong một tuần nữa là, vì vậy trước khi xài hết số tiền này, cậu phải nghĩ ra cách có được một công việc...

"Ọt ọt..."

Lê An Hảo ôm lấy bụng mình, mặc dù trước khi ngất xỉu cậu đã uống một chút men đạm, nhưng đã nôn ra một nửa, cho nên bây giờ cậu thật sự rất đói, nhưng nếu kêu cậu lại uống men đạm thì quả đúng là tra tấn, Karol quen với nó nhưng cậu không quen.

Như vậy chỉ có thể tự mình ra tay thôi.

Lúc trước khi còn sống với ông bà nội, Lê An Hảo thường xuyên để bụng đói đến trường, người nhà quê chỉ ăn hai bữa một ngày, nhưng nhà cậu khó khăn, cậu chỉ có thể ăn một bữa chính, bữa phụ nhịn đói hoặc đào chút khoai dại lên ăn.

Tuy nhiên một cậu ấm quen được nuông chiều từ bé đến lớn như Karol chưa từng để bản thân bị đói, cho nên sức chịu đựng rất kém khiến bây giờ bụng của Lê An Hảo đang réo đến quặn đau.

Cố chịu đựng cơn đói, Lê An Hảo mở quang não ấn vào khu trung tâm mua sắm để tìm mua gạo hoặc bất cứ loại tinh bột nào đó, đối với cậu mà nói thịt cá gì cũng không quan trọng, có cơm vào ấm bụng mới là chân lý, tuy nhiên khi vừa mới mở cửa hàng gạo lên, cậu lập tức bị dọa hết hồn.

Một ký gạo loại rẻ giá năm trăm đồng tinh tế? Phải biết tại đây, muốn mua một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ dành cho một người chỉ tốn một ngàn đồng tinh tế thôi, vậy mà một ký gạo bằng nửa chiếc phi thuyền?

Sau một hồi mắt trợn mắt nhìn chằm chằm giá gạo trên kệ, Lê An Hảo cũng chỉ có thể bấm bụng chọn mua, biết làm sao được, gạo là nguyên liệu chính dễ nấu nhất, với điều kiện thiếu thốn dụng cụ nấu ăn như bây giờ, cậu không thể nấu ra mấy món phức tạp được.

Tiếp đến Lê An Hảo mua một miếng thịt lợn giá một trăm đồng tinh tế, cửa hàng rau quả không có nhiều chủng loại, cậu chỉ mua được một ít hành lá, một ít đậu Hà Lan và nửa củ cà rốt mà thôi.

Mua nguyên liệu xong, bỗng nhớ ra hiện tại trong nhà không có dụng cụ gia vị gì hết, cậu lại mua nồi chảo và một số gia vị, nồi chảo làm bằng kim loại khá rẻ, mua một đống chỉ tốn năm mươi đồng tinh tế, điều này khiến Lê An Hảo thật sự không còn lời gì để nói.

Nhưng mà ngẫm lại cũng không phải không có đạo lý của nó, trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại đã đạt đến mức đỉnh cao, cái gì công nghệ có thể làm ra được đương nhiên sẽ rẻ hơn nhiều rồi.

Lại nói tại sao nguyên liệu nấu ăn lại mắc như thế? Đó chính là bởi vì trải qua hàng ngàn năm chém giết, nền văn hóa trở nên không cần thiết trong chiến tranh, vì thế dần dần bị lụi tàn, tỷ như thức ăn, họ cảm thấy quá rườm rà mất thời gian lại có những nguy hiểm nhất định như phối hợp không đúng hoặc để quá lâu ăn vào sẽ gây ngộ độc, có khi còn dẫn tới chết người, hoặc lúc muốn ăn phải tạo lửa, chế biến mất thời giờ, mỗi một giây một phút trong chiến tranh đều quyết định thắng bại, làm sao họ còn có thể bỏ phí nó vào việc nấu nướng nữa chứ, cho nên lúc ấy nhóm nhà khoa học đã phát minh ra một loại dung dịch bổ sung tất cả dinh dưỡng cần thiết cho các chiến sĩ, họ chỉ cần uống vào là sẽ no căng, hơn nữa còn có thể để mấy năm vẫn sử dụng bình thường, quả thật giải quyết được rất nhiều bất tiện trong quá trình chiến đấu.

Và dung dịch đó không gì khác chính là men đạm mà khi nãy Lê An Hảo đã nếm phải rồi nôn thốc nôn tháo.

Sau hai ngàn năm chiến đấu giành hòa bình và sự sống còn, loài người dùng trí tuệ siêu việt của mình phát triển một nền văn minh công nghệ tiên tiến, đời sống vật chất được đủ đầy, nhưng lại có một nhược điểm trí mạng đó chính là đời sống tinh thần lại vô cùng nghèo nàn.

Mấy chục năm trước, sau khi nền hòa bình thiết lập không bao lâu, lúc đầu người dân đều vui mừng hân hoan, nhưng sự vui mừng này kéo dài chẳng được mấy chốc, mọi người phát hiện tinh thần của mình suy yếu dần, cảm giác bức bách nóng nảy muốn bộc phát càng lúc càng mạnh.

Các giáo sư tiến sĩ của viện khoa học phát hiện ra nguyên nhân của sự phát cuồng này chính là thiếu sự xoa dịu về tinh thần.

Đúng vậy, xung quanh họ toàn là máy móc thiết bị, hoàn toàn không cảm nhận được niềm vui từ tinh thần, thứ họ cần chính là một làn nước mát dập tắt cơn thịnh nộ phát từ trong tâm trí của mình.

Từ đây, các nhà khảo cổ bắt đầu lần mò về tổ tiên của mình với mong muốn phục hưng lại "nghệ thuật" đã bị vùi sâu vào dòng lịch sử.

So với những thứ khác, nền nghệ thuật ẩm thực là thứ khó phục hồi nhất, trong suốt mấy chục năm qua, không biết chính phủ đã tốn bao nhiêu công sức mà chỉ có thể mài mò ra được một vài công thức nấu nướng đơn giản, mà một phần nguyên nhân trong đó chính là tỷ lệ trồng thực vật sống sót rất thấp, chế biến thịt của động vật lại vô cùng khó khăn, hơn nữa người biết nấu ăn trên khắp tinh tế chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vì để tránh trường hợp người dân tiêu tiền mua nguyên liệu lại không biết cách nấu gây lãng phí, cho nên chính phủ mới kê mức giá nguyên liệu lên mức cao ngất ngưởng, thậm chí còn cao hơn giá mua thiết bị phi hành như vậy.

Thật ra Lê An Hảo không biết còn có nhiều loại nguyên liệu có giá cao bằng tận mấy chiếc du thuyền cỡ lớn.

Lê An Hảo thở dài, tình huống bây giờ của cậu có được xem là đã nghèo còn mắc cái eo không?

Than thở trong chốc lát, Lê An Hảo lại xách mớ nguyên liệu mình mới vừa mua được đặt lên quầy bếp, tiến hành nấu một món ăn đơn giản nhất, cơm chiên thập cẩm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom