• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Bảo Bối Của Toàn Tinh Tế (2 Viewers)

  • Chương 3

Chương 3: Xuyên Đến Tinh Tế

“Cậu Karol, đã đến nơi rồi, cậu mau tỉnh lại đi.”

Một người đàn ông ngoài ba mươi, thân hình cao gầy đi tới, nhỏ giọng gọi thiếu niên đang nằm ở trên giường dậy, anh ta không dám nói quá lớn tiếng hoặc động chạm vào cơ thể của cậu, sợ khi cậu tỉnh dậy mà biết thì anh ta sẽ lãnh đủ, có ai mà chưa từng chứng kiến thủ đoạn trừng phạt người hầu của cậu Karol nổi danh hung ác kia chứ.

Sau khi mất đi ý thức, Lê An Hảo bỗng nhiên rơi vào một khoảng không vô định, cơ thể của cậu giống như đang lênh đênh trên mặt biển, từng chuyển động của không khí xung quanh khiến cậu cảm thấy vô cùng ấm áp.

Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng gọi, Lê An Hảo bị kéo ra khỏi không gian mềm mại kia, mơ màng mở mắt ra, nhưng mọi thứ trước mắt dường như bị phủ một lớp màn che khiến cậu không nhìn thấy gì cả, phải mất một lúc sau, cậu cố gắng điều chỉnh tiêu cự của đôi mắt cho đến khi nhìn rõ mọi thứ xung quanh thì mới phát hiện xung quanh mình không phải phòng bệnh trắng tinh, cũng không phải ánh đèn phẫu thuật chói lóa mà là một khoang tàu rất kỳ lạ, tất cả mọi thứ đều được làm bằng kim loại sáng bóng cùng với những dụng cụ mà cậu chưa nhìn thấy bao giờ, trông giống như cảnh tượng bên trong phim khoa học viễn tưởng mà cậu từng xem vậy.

Lê An Hảo nghiêng đầu sang thì thấy có một nhóm người mặc đồ dành cho phi hành gia đang nhìn mình chằm chằm, cậu sợ hãi lui ra sau, lưng chạm vào vách tường làm bằng kim loại lạnh lẽo làm cậu rụt cổ lại.

Nhóm người thấy vậy đưa mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì, một người đi tới hỏi: “Cậu Karol, cậu cảm thấy thế nào rồi?”

Lê An Hảo càng sợ hãi hơn, vừa định lên tiếng kêu họ tránh xa mình ra thì phát hiện miệng lưỡi của mình trở nên khô đắng, cổ họng đau đớn, tầm nhìn vừa mới rõ ràng giờ lại mờ mờ, cả người của cậu không còn chút sức lực nào cả.

“Nước… Làm ơn…” Lê An Hảo cố gắng hết sức thều thào cầu xin nhóm người cho mình chút nước, hoàn toàn không chú ý mình đang sử dụng một ngôn ngữ mới.

Người đàn ông vừa rồi nghe Lê An Hảo ra lệnh lập tức chạy đi lấy nước, nhận lấy cái ly, cậu uống một hơi cạn sạch, lúc này cổ họng mới bớt đau một chút, sau đó bụng của cậu lại cồn cào đến quặn thắt lại.

“Đói…” Lê An Hảo bất chợt thốt ra một chữ.

Khác với lần trước, người đàn ông nghe Lê An Hảo kêu đói thì vui mừng khôn siết, nhanh chóng lấy một cái ống ra đút vào miệng cậu, một dòng chất lỏng chảy vào cổ họng, vừa nếm được mùi vị của nó, cậu lập tức nôn ra.

Người này vừa cho mình uống cái gì, vừa nhạt vừa tanh lại còn sền sệt, là thuốc độc sao? Họ muốn giết chết mình ư?

Nhưng mà sau khi chất lỏng đó chảy vào cổ họng, cậu lại cảm thấy cơ thể của mình dần dần có sức lực, tuy lúc này vẫn còn yếu ớt, nhưng cậu cảm thấy mình đã tỉnh táo hơn nhiều.

Nhóm người vây xung quanh thấy Lê An Hảo nôn thứ nước vừa uống ra thì lại bắt đầu xôn xao lo lắng, thật ra họ không quan tâm cơ thể của cậu sẽ chịu tội như thế nào nếu không được bổ sung dinh dưỡng kịp thời, điều mà họ để ý chính là nếu để cậu chết đói ngay trên khoang tàu này thì nhóm người đi theo như họ nhất định sẽ bị đưa ra xét xử, nặng thì rất có thể sẽ bị lưu đày đến hành tinh rác.

Nôn xong, đầu của Lê An Hảo lại bắt đầu choáng váng, may mà cậu chỉ nôn ra một nửa, một nửa còn lại đã chui vào bụng khiến dạ dày của cậu thoải mái hơn, tuy nhiên ngay sau đó đầu của cậu trở nên vô cùng đau đớn vô cùng, một luồng ký ức xa lạ mãnh liệt ập tới, trong lúc nhất thời não bộ không tiêu hóa kịp, Lê An Hảo cứ thế mà ngất đi.

“Làm sao đây? Cậu Karol ngất rồi, có nên báo cho giáo sư Lawren biết không?” Một người nữ dè dặt nhìn thiếu niên đã hôn mê, mở miệng hỏi người bên cạnh.

“Tôi nghĩ không cần đâu, ông chủ nói cậu ấy rất biết giả vờ, có thể cậu ấy đang diễn trò để lừa gạt chúng ta quay đầu chở cậu ta về Vusket đấy, ông ấy đã dặn chúng ta không được giúp đỡ cậu ấy rồi.” Một người nam trẻ tuổi đáp.

“Nhưng trông cậu ấy thế này, không giống giả vờ lắm, lỡ như thật sự có chuyện thì ai sẽ gánh trách nhiệm đây?” Người nữ vẫn cứ lo lắng.

“Tôi, tôi cũng không rõ, dù sao tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”

“Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa, nếu trong vòng hai tiếng tới cậu ấy không tỉnh, chúng ta hãy báo về cho ông bà chủ biết…” Người đàn ông ngoài ba mươi lúc nãy gọi Lê An Hảo dậy lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện.

Sau đó nhóm người nọ đi ra ngoài, để lại không gian một mình cho Lê An Hảo, một lúc sau, phi thuyền đáp xuống một hành tinh hoang vu, nhóm người chuyển cậu đến một căn nhà nhỏ rồi cùng nhau leo lên phi thuyền rời đi, mà cái cách họ rời đi phải nói là giống chạy trốn hơn, chỉ cần xác định cậu còn sống đến được nơi này thì coi như họ đã hết trách nhiệm, cho dù cậu có chết thì cũng sẽ không liên quan gì đến họ nữa.

Nằm trong nhà được một lúc, Lê An Hảo rốt cuộc cũng tỉnh, cậu từ từ mở mắt ra, trong mắt chứa đầy sự hoang mang và khó tin, bởi vì bây giờ cậu đã biến thành người khác rồi.

Đúng vậy, sau cơn đau đầu kia, bây giờ Lê An Hảo đã biết mình không còn là mình nữa, mà là Karol. Windson, con trai út của một vị giáo sư có địa vị cao không ai với tới trong viện nghiên cứu của tinh tế, đồng thời, cậu cũng biết được, mình không còn ở Trái Đất, hay nói cho đúng hơn chính là địa cầu đã không còn tồn tại nữa.

Năm 2022, đại dịch COVID được khống chế chưa bao lâu, con người lại phải đối mặt với một loại virus mới mang tên xác sống, người chết hàng loạt, người bị nhiễm bệnh không còn được coi là con người nữa mà đã trở thành những cái xác biết đi tấn công hàng loạt người dân bình thường, hơn hai trăm quốc gia trên thế giới dần dần tàn lụi, trải qua mấy năm chiến đấu với virus nhưng bất thành, bệnh dịch vẫn không thể khống chế được, các nhà khoa học chỉ có thể đi tìm một nơi cư trú khác rồi đưa dân cư còn khỏe mạnh đến đó.

Sau mấy năm miệt mài nghiên cứu, cuối cùng họ cũng đã tìm được một hành tinh có sự sống nằm tại một hệ ngân hà xa xôi cách Trái Đất mấy triệu năm ánh sáng, sau đó Liên Minh thế giới lại tốn thêm mấy năm trù bị mới thành công đưa loài người di dời an toàn đến nơi có sự sống mới bắt đầu lại từ đầu.

Đặt chân đến một hành tinh xa lạ, con người không ngừng chiến tranh không ngừng tiến hóa, cuộc chiến kéo dài suốt hai ngàn năm, cuối cùng hòa bình lặp lại, hình thành nên một hệ tinh tế cùng chung một dòng máu một đồng bào, sử dụng chung một ngôn ngữ.

Nền hòa bình này kéo dài tận đến hôm nay, năm 2110 tinh tế.

Lê An Hảo lục lại trí nhớ trong đầu cũng hiểu được đại khái về quá trình hình thành nên thời đại tinh tế.

Lại nói về thân phận hiện tại của mình, Lê An Hảo không biết nên khóc hay nên cười, bởi vì chủ nhân thân thể này là con trai út cho nên cha mẹ không giáo dục khắt khe, hơn nữa địa vị của gia đình cậu ta quá cao dẫn đến chuyện mọi người đều tung hô hùa theo khiến cậu ấm Karol. Windsor này ngày càng hống hách không coi ai ra gì, từ nhỏ đã ích kỷ lớn lên lại hung hăng không ai kiềm chế được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom