• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Bảo Bối Của Toàn Tinh Tế (1 Viewer)

  • Chương 6

Chương 6: Một Bát Cơm Dẫn Tới Đánh Nhau
Đây thật sự là bé thỏ Katy của họ sao? Rõ ràng là đồ tham ăn chính gốc mà. Hơn nữa đồ do Karol bán thật sự ăn ngon đến vậy à?

Nhóm người hâm mộ ôm chút tò mò tiến vào cửa hàng của Karol xem thử, họ muốn biết rốt cục điều gì đã khiến Katy bất chấp danh tiếng bị bôi bác mà tuyên truyền đến cùng cho Karol như thế, nếu để họ phát hiện có điều mờ ám gì trong này, nhất định sẽ lôi đầu cậu ấm kia ra mà xử trảm để lấy lại công bằng cho thần tượng của họ.

Sau khi một đám người tiến vào bên trong quầy hàng thì lập tức giống như Katy lúc trước, trợn trắng mắt.

Thật thơm!

Đây là cái gì? Món ăn viện nghiên cứu vừa mới phát minh ra sao? Viện nghiên cứu muốn nhờ Karol quảng bá món ăn mới tới họ ư?

Không đúng, nhìn giá tiền này, chỉ có mười đồng tinh tế thôi, nếu là món ăn do viện nghiên cứu đưa ra, món nào không có giá hàng trăm thậm chí hàng ngàn đồng tinh tế chứ?

Nói thế thì đây chỉ có thể là món ăn của bản thân Karol, nếu là vậy, họ đột nhiên không có can đảm nếm thử, nhưng chẳng phải thỏ con Katy đã ăn thử, còn khen không ngớt miệng đó sao? Hay là thử một chút thôi, dù sao cũng chỉ tốn mười đồng tinh tế.

Sau khi hạ quyết tâm, mấy người nọ lập tức tỏ vẻ thấy chết không sờn mà bấm chọn mua vật phẩm.

Kết quả...

Hết rồi?

Họ chỉ mới do dự vài giây có được không?

Là đứa nào tay nhanh hơn não thế, bước ra đây bỏ bát cơm xuống, ông sẽ tha cho một mạng.

Lúc này không chỉ người hâm mộ của Katy ấm ức mà những người qua đường cũng ấm ức không kém, họ chỉ đi hóng chuyện vô tình biết được tin tức này, còn chưa kịp vào ngửi đã bị mua mất, hỏi xem có tức không chứ.

Dù mọi người có giận đến cỡ nào thì tất cả cũng đều im lặng chờ đợi kết quả từ ba người vừa mua được vật phẩm.

Lúc này, một người hâm mộ của Katy nhanh tay cướp được cơm chiên đã đăng lên diễn đàn một dòng trạng thái điên cuồng.

Katy là thỏ con nhà tôi: Tôi là người vừa cướp được một thứ tên là "cơm chiên thập cẩm", tôi vào đây để chia sẻ cảm nhận của mình. Và cảm nhận của tôi chính là... A a a a a a a a a a a! Tại sao lúc đó tôi chỉ mua một phần, đáng lẽ phần kia cũng là của tôi! Tôi hối hận đến mức khóc mù luôn rồi.

[Sao vậy? Khó ăn lắm sao?]

[Không tới nỗi như vậy chứ, mùi vị thế nào?]

[Katy là thỏ con của tôi (trả lời): Ngon, vô cùng ngon, cực kỳ ngon, nếu hôm nay tôi không cướp được thì chắc chắn sẽ là nỗi ân hận lớn nhất đời tôi, đừng ai cản tôi, tôi trở thành fan của Karol rồi.]

[Quá khoa trương, chắc chắn cô đã phản bội tổ chức nhận tiền tuyên truyền cho cậu ta rồi.]

[Cô nói không sai, tôi cũng cướp được một phần, mới ăn được một muỗng, còn chưa thoát khỏi sự ngỡ ngàng thì bát cơm đã bị thằng em giật lấy, bây giờ nó đang liếm cái bát không, cái bát đã sạch tới nỗi không cần rửa luôn rồi.]

[Tôi cũng cướp được, tôi lặng lẽ trốn vào phòng, ăn xong tôi cảm thấy dạ dày của mình không thể nào chấp nhận men đạm được nữa, sau này không được ăn đồ ăn của Karol, bảo tôi phải sống sao đây? Hu hu.]

[Mấy người ở trên thôi đi, dù cái món "cơm chiên thập cẩm" kia có ngon thì cũng chưa chắc do Karol làm, biết đâu cậu ta kêu đầu bếp hoàng gia tới nấu rồi mang lên cửa hàng bán hòng lừa đảo mua chuộc danh tiếng thì sao?]

Một lời nhắc nhở người trong mộng, lúc này mọi người mới bình tĩnh lại, đúng vậy, có thể không phải do chính tay Karol làm ra món này mà cậu ta chỉ nhờ đầu bếp nấu rồi lừa mọi người, nhưng cho dù vậy, họ cũng không thể quên được hương vị tuyệt vời của nó.

Vì thế một đám đông người kéo tới khu đánh giá cửa hàng của Karol hỏi ai là người đã nấu món này, sau này còn bán nữa không, nếu muốn mua số lượng sỉ thì cậu sẽ bán bao nhiêu v.v.

Lúc này, ở bên trong quân đội hoàng gia.

Karik bưng bát cơm nóng hổi do em gái gửi tới hít lấy hít để, trong lòng thầm nghĩ em gái đúng là tri kỷ của mình, có thứ gì tốt luôn nhớ đến anh trai, thứ này thơm như vậy chắc chắn ăn ngon, anh ta thật sự không thể chờ được kề miệng vào nếm thử.

Tuy nhiên chưa kịp nếm thì bát cơm đã bị người ta cướp lấy, Lawson, chiến hữu thân thiết của anh ta đang giơ bát cơm lên, dùng ánh mắt đắc ý nhìn về phía anh ta.

Karik tức giận quát: “Trả đồ lại cho tôi.”

Lawson thè lưỡi khiêu khích: “Không trả, ai kêu cậu có thứ tốt không chia sẻ với chiến hữu, có giỏi thì đánh với tôi một trận, nếu tôi thắng thì thứ này sẽ là chiến lợi phẩm của tôi, thế nào?”

Karik dứt khoát đồng ý, Lawson bật cười đặt bát cơm ra một góc xa, hai người bắt đầu lao vào đánh nhau.

Trong lúc này, vô tình có một người lính đi ngang nhìn thấy bèn vội vàng chạy về báo cáo đội trưởng.

Dino nghe cấp dưới báo lại lập tức đi tới hiện trường quát bảo hai người dừng lại.

Lúc này Karik và Lawson đã đánh nhau sức đầu mẻ trán, cả hai ủ rũ cúi đầu đứng trước mặt Dino, Dino tức giận quát to: “Hai người xảy ra chuyện gì? Sao lại đánh nhau?”

Karik nghe ra sự tức giận trong giọng nói của đội trưởng, vì thế ấp úng kể lại mọi chuyện: “Báo cáo đội trưởng, chuyện là…”

Sau khi Dino nghe xong cảm thấy ngạc nhiên bèn kêu Karik bưng bát cơm kia lại, anh ta ngửi qua cảm thấy rất thơm, vốn trước đó anh ta đã uống đủ men đạm, nhưng không hiểu tại sao bây giờ bụng lại cồn cào kêu đói.

Tuy nhiên Dino không thể để mình mất mặt trước mặt cấp dưới, vì thế hỏi: “Cái này cậu mua ở đâu?”

Karik lắc đầu, đáp: “Cái này do em gái của tôi gửi đến, nếu đội trưởng cần, tôi sẽ gọi điện cho nó hỏi thử.”

Vừa dứt lời, Karik lập tức lấy quang não ra gọi cho Katy, sau khi nghe được đáp án từ em gái, anh ta ngạc nhiên mở to hai mắt.

Sau đó dời tầm mắt ngỡ ngàng qua Dino, nuốt nước miếng nói: “Em gái tôi nói nó mua từ... cửa hàng của cậu Karol.”

Hả?

Những người ở đây đều sửng sốt, ai cũng không thể tin được món ăn thơm như vậy lại do cậu ấm nức tiếng kiêu căng Karol làm, kể chuyện cười sao? Nhìn mặt họ xem có giống đang vui không?

Dino cũng ngạc nhiên không kém, nhưng bởi vì ngại mình đang quản lính binh lính, cho nên anh ta khẽ ho một tiếng, nghiêm nghị nói: “Hai cậu đánh nhau vi phạm quân quy, mỗi người chạy bộ năm ki lô mét chịu phạt đi.”

Sau khi nói xong, Dino quay lưng lại, không quên cầm theo bát cơm đi một mạch về văn phòng của mình, bỏ lại một đám lính mỏi mắt trông theo bát cơm đã tới miệng còn bị cướp mất kia.

Karik trợn mắt trừng Lawson một cái, oán giận nói: “Tại cậu đấy, giờ mất trắng không được ăn miếng nào luôn.”

Lawson cũng đang không vui vì đồ ăn ngon đã bay xa, vì thế hừ lạnh nói: “Ai kêu cậu ăn mảnh, chịu chia cho anh em một miếng thì giờ ấm bụng rồi.”

Anh ta vừa nói xong, Karik tức giận mắng to, sau đó hai người anh đuổi tôi chạy cùng nhau thực hiện lệnh phạt.

Dino không trở vào văn phòng của mình mà lên xe phi hành bay thẳng về nhà, trên đường đi, anh ta nhìn chằm chằm bát cơm không rời mắt, sau đó cổ họng không biết nghe lời mà nuốt nước bọt một cái.

Vừa mới tới trước cổng nhà, chưa kịp bước vào trong, Dino đã la lớn: “Cha, mẹ, hai người mau tới đây, Karol lại gây chuyện rồi!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom