• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (1 Viewer)

  • Chương 231-235

Chương 231: Người ta muốn hôn anh nhưng lực bất tòng tâm(5)

Đợi tới khi bà thoát ra khỏi ký ức, nhìn sang Tống Hân Nghiên đã say giấc trên giường. Bà đứng dậy đỡ cô nằm xuống rồi đắp chăn cho cô.

Bà vừa đứng dậy thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, bà quay đầu nhìn, thấy một cô gái đang cầm bó hoa tươi đứng trước cửa, thấy cô có vẻ bất ngờ: “Tổng giám đốc Đổng, sao bà lại ở đây?”

Đổng Nghi Tuyền nhìn cô gái trước mặt mình, bà cũng không ngạc nhiên khi cô ấy nhận ra mình, dù sao gần đây các tờ báo và tạp chí đều đăng tin tức của bà, hơn nữa còn là tin xấu: “Xin chào, tôi là mẹ của Hân Nghiên, cô là?”

Hàn Mỹ Hân chưa bao giờ nghe Hân Nghiên nhắc tới chuyện gia đình mình, nhắc nhiều nhất vẫn là chuyện tình cảm của cô, vì thế lúc này đột nhiên xuất hiện một người mẹ, cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Bà là mẹ của Hân Nghiên?”

Đổng Nghi Tuyền gật gật đầu, cô gái này trang điểm rất tinh xảo, nếu không để ý kỹ thì sẽ không phát hiện cô ấy cũng có một đôi mắt phượng xinh đẹp giống Hân Nghiên. Có điều khí thế của cô gái này rất mạnh mẽ, người gặp cô lần đầu tiên sẽ không chú ý tới vẻ bề ngoài mà sẽ bị khí chất của cô thu hút.

“Đúng thế, cô là?”

“Tôi là bạn thân của Hân Nghiên, Tổng giám đốc Đổng, cứ gọi tôi là Hàn Mỹ Hân.” Hàn Mỹ Hân bước vào, xuất phát từ tính chất nghề nghiệp, cô lễ phép đưa tay. Đổng Nghi Tuyền cũng bắt tay với cô, sau đó mới buông ra: “Hân Nghiên vừa mới ngủ, trong khoảng thời gian ngắn sợ là vẫn chưa tỉnh giấc.”

“Không sao, tôi tới đây để chăm sóc cô ấy, Tổng giám đốc Đổng bận thì có thể đi trước, ở đây đã có tôi trông nom cô ấy rồi.” Hàn Mỹ Hân đặt bó hoa trước ngực lên tủ đầu giường, cô nhìn sắc mặt trắng bệch của Tống Hân Nghiên, lẩm bẩm nói: “Bệnh thành như vậy cũng không gọi điện báo cho tớ, nếu anh Liên Mặc không nói thì tớ cũng không biết là cậu đã nhập viện, rốt cuộc cậu ăn phải cái thứ gì mà lăn tới tận bệnh viện vậy?”

Đổng Nghi Tuyền xấu hổ đứng bên cạnh: “Tối qua con bé ăn đồ ăn do tôi làm.”

Hàn Mỹ Hân quay đầu, nhìn Đổng Nghi Tuyền vẫn đang đứng đó mà chưa đi, cô giật mình nhìn bà: “Bà làm sao?”

Rõ ràng là cô không hề nói gì nhưng Đổng Nghi Tuyền có thể cảm nhận được trong lòng cô đang thầm khinh bỉ, bà có chút không nhịn được nói: “Tôi nhớ ra mình còn chút việc, tôi đi trước đây, Hân Nhiên tỉnh dậy, làm phiền cô nói với con bé, buổi tối tôi lại tới thăm.”

Hàn Mỹ Hân gật đầu, nhìn Đổng Nghi Tuyền xách túi đi ra ngoài cửa, cô quay đầu nhìn Tống Hân Nghiên đang nằm trên giường bệnh, bĩu môi nói: “Hân Nghiên, bà ta là mẹ cậu thật à? Bà ta có thù oán với cậu mấy đời vậy, nấu cho cậu bữa cơm thôi mà ăn tới cả bệnh viện. Cậu có chắc thứ bà ta cho cậu ăn là cơm chứ không phải thạch tín đó chứ?”

Hnt đứng ngoài cửa nghe được những lời này, giận không có chỗ phát tiết.

...

Khi Tống Hân Nghiên tỉnh dậy, trong phòng vang lên tiếng lật sách, cô chớp mắt nhìn về phía sofa, thấy một người phụ nữ đang ngồi xổm trước bàn trà, mái tóc dài được búi lên bằng bút chì, cô đeo kính, cắn cắn đầu bút xem cuốn sách.

Tống Hân Nghiên há miệng định nói chuyện, nhưng cổ họng khô, cô ho lên. Hàn Mỹ Hân nghe thấy tiếng ho, vội vàng buông bút xuống, giày cũng không thèm đi mà chạy chân trần tới: “Tỉnh rồi à? Tớ rót nước cho cậu, đợi một lát.”

Hàn Mỹ Hân rót một ly nước ấm, Tống Hân Nghiên ngồi xuống, ngủ cả một ngày, cơ thể mềm nhũn cuối cùng có chút sức lực, cô nhận lấy ly nước, uống liền mấy ngụm, cô hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

“Anh Liên Mặc gọi điện cho tớ bảo cậu bị bệnh, đúng lúc cái tên biến thái Bạc Mộ Niên còn đang bận bàn chuyện làm ăn ở thành phố C, không cho một mình tớ về trước nên tớ qua đây thăm cậu, mới hai ngày không gặp thôi, cậu lăn lộn kiểu gì mà thành thế này được vậy? Hàn Mỹ Hân ngồi cạnh giường nói.

“Một lời khó nói.” Cho dù Hàn Mỹ Hân là bạn thân của cô thì cô cũng không biết làm sao để nói cho cô ấy, mấy ngày vừa rồi cô đã trải qua những gì.

Hàn Mỹ Hân chọc chọc hai má cô: “Bạn mình còn có bí mật giấu tớ nữa cơ đấy, có lẽ tớ không nên dọn ra ngoài. Cậu không nói tớ cũng biết, vừa nãy lúc tớ tới đã gặp mẹ của cậu, tớ cũng lấy làm kỳ lạ, vì sao bà Tống lại tính kế với cậu như vậy, thì ra cậu không phải con gái của bà ấy.”

“…”

“Mối quan hệ loạn thật đấy!” Hàn Mỹ Hân kết luận một câu, sau đó lại nói thêm: “À đúng rồi, tớ nghe nói cậu ăn bữa cơm do mẹ ruột tự tay làm nên mới nhập viện, cậu cũng thảm thật đấy. Mẹ nuôi cho cậu uống canh gà, uống tới tận giường của Thẩm Duệ, mẹ ruột nấu cơm cho cậu ăn thì trực tiếp đưa con gái tới quỷ môn quan, rốt ruộc thì cậu với bọn họ có thù hận lớn tới mức nào vậy?”

“Mỹ Hân…” Tống Hân Nghiên bất đắc dĩ nhìn cô: “Cậu làm tớ đau cả đầu.”

Hàn Mỹ Hân lườm cô một cái: “Chỉ có mỗi mình cậu lương thiện thôi, ngay cả dạ dày cũng như vậy. Nhưng mà rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu ốm mà Thẩm Duệ không ở bên cậu à? Sao lại gọi điện cho anh Liên Mặc?”

Tống Hân Nghiên phồng má, bi thương nói: “Tớ ấn nhầm.”

“…” Lần này tới lượt Hàn Mỹ Hân cạn lời: “Thẩm Duệ nhà cậu đâu?”

“Anh ấy đi thành phố Z rồi.”

“Đù, anh ấy vứt một mình cậu ở lại thành phố C? Chuyện này mà anh ta cũng làm được à?” Hàn Mỹ Hân tức giận, nếu như hôm qua không phải do Tống Hân Nghiên bấm nhầm, Liên Mặc cũng đúng lúc ở thành phố C, hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.

“Anh ấy có việc gấp phải xử lý, nghe nói tớ bị ốm còn bay về thăm tớ, buổi chiều thấy tớ không sao rồi mới đi.” Tống Hân Nghiên không hề ý thức được mình đang nói đỡ cho Thẩm Duệ, thật ra cô cũng không cần phải giải thích với Hàn Mỹ Hân, nhưng cô không muốn để cậu ấy hiểu lầm anh.

Hàn Mỹ Hân yên lặng nhìn cô một lát, đột nhiên cô ấy nói: “Haizz, con gái lớn không giữ được.”

“…”

Thẩm Duệ quay về thành phố Z, Chu Vệ lái xe đi đón anh, trong xe, Chu Vệ nói: “Tổng giám đốc Thẩm, cô Tống không sao chứ?”

“Ừ, bác sĩ nói không sao rồi, bên phía Tiểu Lục thế nào?” Thẩm Duệ một ngày đi đi về về giữa hai thành phố, sắc mặt anh có vẻ rất mệt mỏi, chỉ cần nghĩ tới Tiểu Lục vì anh mà phải chịu nhiều đau khổ như vậy, trong lòng anh lại nặng trĩu.

“Cô ấy vẫn ổn, sau khi anh đi thì có hỏi anh mấy lần, nghe nói anh đã rời đi thì có vẻ rất thất vọng. Tổng giám đốc Thẩm, có một câu tôi không biết có nên nói hay không.” Chu Duệ chần chừ nói.

Thẩm Duệ ấn huyệt thái dương: “Cậu nói đi.”

“Hôm qua lúc anh và cô Lục ngồi với nhau, tôi cẩn thận quan sát thấy hai người không giống nhau lắm, mặc dù tuổi tác của cô ấy và cô Lục tương đương nhau, cũng là ba tuổi đi lạc, thậm chí còn có cả đồng tâm kết lưu ly mà mẹ anh để lại, nhưng tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.” Chu Vệ nói.

Thẩm Duệ cau mày: “Khi nào có kết quả giám định DNA?”

“Ba ngày sau.”

“Báo cáo giám định DNA sẽ không gạt được, cho dù có người cố tình thì cũng không làm giả được giám định DNA, thật không thể giả, giả không thể thật, mọi chuyện đợi báo cáo DNA rồi nói.” Thẩm Duệ thản nhiên, cho dù cô gái này không phải Tiểu Lục, vậy trong tay cô ấy có đồng tâm kết lưu ly giống hệt với tay nghề của mẹ anh, điều này thôi cũng đáng để anh ở đây chờ kết quả.

Hai mươi hai năm trôi qua, Tiểu Lục vẫn luôn là khúc mắc không thể nào gỡ bỏ trong lòng anh. Anh không biết hiện tại mình đang suy nghĩ điều gì, anh vừa mong cô gái này là Tiểu Lục, lại vừa mong không phải. Cực kỳ mâu thuẫn.

“Vâng.”

Về tới phòng bệnh, khoảnh khắc cô gái trông thấy Thẩm Duệ, ánh mắt cô sáng lên, sau đó sợ hãi nói: “Anh, anh đi đâu vậy, có phải em đã làm sai điều gì, anh không muốn nhận em nữa sao?”

Thẩm Duệ đi tới cạnh giường, nhìn bộ dáng bị dọa sợ của cô, anh cầm lấy tay cô trấn an: “Không phải, anh có chút chuyện phải ra ngoài xử lý, em đừng sợ, em là em gái của anh, sao anh lại không nhận em được.”

“Thật sao?” Cô gái ngẩng gương mặt nhỏ thanh tú, dè dặt nhìn anh: “Vậy vì sao anh lại không đưa em về nhà? Em không muốn ở đây, em sợ người đó lại tới tìm em, anh ta biết em muốn rời khỏi anh ta, anh ta sẽ đánh chết em.”

“Tiểu Lục, anh ta sẽ không bao giờ tới bắt nạt em nữa, anh Tư sẽ bảo vệ em, đừng sợ.” Thẩm Duệ ôm cô gái đang run rẩy vào trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ trên lưng cô, trong lòng tự trách không thôi.

Cô gái từ từ bình tĩnh trở lại, Thẩm Duệ buông cô ra, anh nói: “Em đi thu dọn một chút đi, anh dẫn em ra ngoài ăn cơm, được không?”

“Được ạ.”

Thẩm Duệ đưa cô gái tới nhà hàng cao cấp đắt đỏ bậc nhất thành phố Z, nơi mà cả đời cô gái cũng chưa từng đặt chân tới, bên trong dát vàng làm cô hoa cả mắt. Cô đã ăn beefsteak giống trên TV, nó ngon hơn cô nghĩ.

Cô giống như đang mơ, trong mơ cô có một người anh trai nhiều tiền và ấm áp, hào phóng tiêu tiền cho cô, khiến cô cảm nhận được niềm vui khi có tiền. Nếu như đây là một giấc mơ thì cô hy vọng mình sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Cô là Thẩm Tiểu Lục, là cô chủ của một gia đình có tiền, những quá khứ bẩn thỉu kia rồi sẽ qua đi, cô sẽ được sống như một công chúa, được người khác ước ao hâm mộ.

Ăn xong, Thẩm Duệ đưa cô tới trung tâm thương mại, chỉ cần là thứ cô để mắt tới, anh sẽ bảo nhân viên gói lại. Cô gái nhìn trợ lý mang theo túi lớn túi nhỏ ở phía sau, cô cực kỳ hạnh phúc.

Đợi cô về nhà họ Thẩm, khi cô ra ngoài có phải sẽ giống trên TV, có một đám người làm vây quanh không?

Ba ngày trôi qua rất nhanh, trong ba ngày này Thẩm Duệ đã đưa cô gái đi dạo khắp nơi, mua tặng cô tất cả những gì cô thích. Mặc kệ cô có gái Tiểu Lục hay không, anh làm như vậy chỉ vì muốn bản thân mình bớt áy náy hơn một chút.

Chiều hôm đó, anh ở viện chăm sóc Tiểu Lục, trên tay anh đang gọt một quả táo, vỏ táo được gọt thành vòng mà không hề bị đứt. Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, con dao gọt hoa quả trong tay anh khẽ dùng sức, vỏ táo bị đứt đoạn, dao sắc nhất thời cứa cả vào ngón tay anh, máu tươi chảy ra.

“Anh, tay anh chảy máu rồi.” Cô gái vội vàng nắm lấy anh anh ngậm vào trong miệng. Cơ thể Thẩm Duệ cứng đờ, anh rút mạnh tay, lấy giấy ấn chặt vết thương lại, anh nói: “Anh không sao.”

Chu Vệ đẩy cửa, anh thò nửa người vào, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Tổng giám đốc Thẩm.”

Thẩm Duệ đứng dậy, thấy cô gái nhìn anh đầy lo lắng, anh nói: “Chỗ còn lại lát nữa anh về gọt cho em, anh đi ra ngoài một lát.”

Cô gái nhìn đuổi theo bóng lưng của anh cho tới khi không thấy nữa thì cô mới thu hồi tầm mắt, ngẩn ngơ nhìn vào quả táo được gọt một nửa, một nửa còn lại, anh sẽ còn gọt giúp cô sao?

Cuối hành lang, Chu Vệ đưa báo cáo giám định DNA cho Thẩm Duệ: “Tổng giám đốc Thẩm, đây là kết quả xét nghiệm DNA, anh xem đi.”
Chương 232: Say thì ngủ, rất ngoan

Chương 112: Say thì ngủ, rất ngoan

Thẩm Duệ nhận báo cáo giám định, chỉ là vài trang giấy mỏng thôi nhưng anh lại cảm thấy rất nặng nề. Trước mắt anh hiện lên hình ảnh vết thương thê thảm của cô gái và vẻ mặt cẩn thận lấy lòng anh. Trong nháy mắt anh đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng lại giống như trống rỗng không nghĩ được bất cứ điều gì cả.

Anh tìm em gái chứ không phải làm từ thiện, anh không thể nhận bừa quan hệ huyết thống, tùy tiện mang một cô gái trở về, sau đó để Tiểu Lục chân chính lưu lạc bên ngoài.

Anh nhắm chặt mắt, lúc mở ra, hai mắt lộ rõ vẻ kiên định. Anh bóc phong thư, cầm một tờ giấy rất mỏng, bên viết đầy chữ. Ánh mắt anh nhìn xuống dòng kết quả cuối cùng.

Lúc nhìn thấy dãy số đó, anh nheo mắt lại. Kết quả này vừa nằm trong vừa nằm ngoài dự liệu của anh. Lúc này, anh cũng không rõ bản thân mình nên thở phào nhẹ nhõm hay là nặng nề thêm nữa.

Cô gái đó không phải Tiểu Lục, vậy Tiểu Lục thật sự ở đâu? Vì sao cô ấy lại có đồng tâm kết lưu ly? Cô ấy là ai?

“Chu Vệ, cô ấy không phải Tiểu Lục.” Thẩm Duệ thở dài một hơi, anh cũng không cảm thấy quá thất vọng, có lẽ trong thâm tâm của mình anh không tin Tiểu Lục sẽ như vậy, cô sẽ không mặc cho người khác bắt nạt tới tình trạng này.

Chu Vệ tự trách: “Xin lỗi, Tổng giám đốc Thẩm, hại anh uổng công rồi.”

Thẩm Duệ buông tay nhìn ra ngoài cửa sổ, từng đám mây trôi dạt trên bầu trời xanh biếc, giống như cây bông mềm mại uyển chuyển. Anh lắc đầu nói: “Tìm bao nhiêu năm như vậy, tôi đã sớm quen với việc nhận lại thất vọng rồi, không sao đâu Chu Vệ.”

“Vâng thưa Tổng giám đốc, vậy cô gái kia nên xử lý thế nào?” Chu Vệ tìm một thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên anh tìm thấy một người có đồng tâm kết lưu ly, thậm chí ngay cả độ tuổi và năm thất lạc đều giống hệt với Tiểu Lục.

“Giúp cô ấy tìm ba mẹ ruột, đưa cô ấy về cạnh ba mẹ của mình. Ngoài ra, cậu tạm thời dừng chuyện tìm Tiểu Lục lại, về nghỉ ngơi một thời gian rồi lại tìm tiếp.” Thẩm Duệ vỗ vỗ vai anh, sau đó xoay người đi vào phòng bệnh.

Chu Vệ nhìn theo bóng lưng của Thẩm Duệ, chỉ hận bản thân mình vô dụng. Tìm nhiều năm như vậy nhưng lại không tìm được tin tức của Tiểu Lục, anh thật sự không xứng với kỳ vọng mà Thẩm Duệ dành cho anh.

Thẩm Duệ đi tới ngoài phòng bệnh, anh cúi đầu nhìn kết quả giám định trong tay, nghĩ một lúc, anh xé nát báo cáo rồi ném vào thùng rác. Anh đẩy cửa bước vào, cô gái ngẩng đầu nhìn anh: “Anh, xảy ra chuyện gì vậy?”

Thẩm Duệ ngồi xuống cạnh giường, cầm quả táo lên tiếp tục gọt. Anh gọt xong vỏ táo đưa cho cô, nhìn cô vui vẻ ăn, cổ họng anh giống như bị nghẹn lại, anh khẽ nói: “Tiểu Tinh, ba ngày trước, anh đã thấy tóc của em để giám định DNA, chúng ta không có quan hệ huyết thống, em không phải em gái của anh.”

Quả táo đang gặm dở bị lăn xuống giường rồi rơi trên mặt đất, cô nhìn anh với vẻ mặt vỡ vụn: “Anh nói gì cơ?”

“Chúng ta không có quan hệ huyết thống.” Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt phượng đen nhánh có chút day dứt: “Anh đã dặn dò Chu Vệ tìm ba mẹ ruột cho em, tìm thấy sẽ mang em về với ba mẹ.”

Tiểu Tinh không ngờ mình tỉnh mộng nhanh như vậy, cô cũng biết bản thân mình có khả năng không phải em gái của anh, anh vừa đẹp trai lại có tiền như vậy, làm sao cô có thể là em gái của anh được? Nhưng cô vẫn bỏ mặc để đắm chìm trong giả tưởng, nước mắt cô tràn ra: “Anh, không phải anh đã nói anh là anh trai của em ạ? Sao bây giờ lại không phải rồi?”

“Là cấp dưới của anh nhầm lẫn, anh sẽ giúp em tìm lại cha mẹ ruột, xin lỗi, để em hiểu nhầm rồi.” Anh biết cảm giác hụt hẫng khó chịu thế nào, anh thấy mình rất có lỗi.

Tiểu Tinh bịt tai khóc lớn lên: “Không, anh chính là anh trai của em, chúng ta là anh em, anh, anh đừng bỏ em, em rất nghe lời, em sẽ không phung phí tiền của anh nữa, xin anh đừng vứt bỏ em.”

Thẩm Duệ đau đầu, anh nhéo mi tâm. Là do anh quá chủ quan, chưa lấy được báo cao giám định đã nhận cô là em gái, anh nói: “Tiểu Tinh, em yên tâm, anh sẽ cho người tìm lại ba mẹ ruột của em, cũng sẽ giúp em ly hôn với người đàn ông kia, sau này anh ta sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của em nữa, em không cần sợ, cũng không cần lo lắng mai sau.”

Tiểu Tinh không nói gì, chỉ khóc. Thẩm Duệ hết sức đau đầu, hồi lâu sau tâm trạng của Tiểu Tinh mới dần bình tĩnh lại. Cô lau nước mắt, vành mắt đỏ ửng nhìn Thẩm Duệ, cô nói: “Xin lỗi, vừa rồi em thất lễ quá.”

Thẩm Duệ thở dài một tiếng, anh đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Tiểu Tinh, người nên nói xin lỗi là anh, có một chuyện anh muốn hỏi em, vì sao trong tay em lại có đồng tâm kết lưu ly?”

Tiểu Tinh hoảng sợ rụt tay lại, ánh mắt không dám nhìn về phía Thẩm Duệ, cô rụt rè nói: “Từ nhỏ em đã mang theo bên người, có lẽ là không đáng tiền nên bọn bắt cóc mới không mang đi bán. Lần đầu tiên em về nhà chồng, mẹ chồng chê đồ đạc của em đen đủi muốn ném đi, sau đó mới phát hiện em có chuỗi đồng tâm này. Em bị chồng dọa sợ nên muốn đem chuỗi lưu ly mang đi cầm cố, xem có thể kiếm được chút tiền để chạy trốn hay không, khi đó em đã gặp được anh Chu.”

Thẩm Duệ nhìn Tiểu Tinh bằng ánh mắt thâm trầm: “Tiểu Tinh anh hy vọng em nói sự thật.”

“Anh…anh Thẩm, em nói thật.” Tiểu Tinh nhìn Thẩm Duệ, giây phút ánh mắt chạm nhau, cô đã thua trận, lắp bắp nói: “Em không lừa anh thật mà.”

“Anh biết rồi.” Thẩm Duệ yên lặng nhìn cô mấy phút sau đó anh đứng dậy, rút ra một tấm danh thiếp đưa cho cô, anh nói: “Nếu em nhớ ra cái gì thì có thể gọi điện cho anh.”

Tiểu Tinh ngơ ngác nhìn tấm danh thiếp, chữ bên trên được in mạ vàng, chức vụ của Thẩm Duệ là CEO của Thẩm thị, trong lòng cô âm thầm khiếp sợ.

Thẩm Duệ lại rút ra một tờ chi phiếu, điền một dãy số lên, sau đó anh đưa chi phiếu cho cô nói: “Tiểu Tinh, em nhận lấy chi phiếu, sau khi ra viện thì bắt đầu lại một cuộc sống mới.”

Thấy Tiểu Tinh nhận chi phiếu, anh xoay người đi về phía cửa phòng bệnh. Tiểu Tinh nhìn dãy số phía trên, rõ ràng anh biết cô không phải là em gái của anh, nhưng vì sao anh vẫn cho cô tiền, còn giúp cô tìm lại ba mẹ ruột? Cô vội vàng gọi với theo: “Anh Thẩm, thật ra đồng tâm kết lưu ly này không phải em đeo từ nhỏ.”

Thẩm Duệ dừng bước chân, anh quay đầu nhìn cô nhưng không nói gì, Tiểu Tinh cúi đầu, cô nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, em đã lừa anh, đồng tâm kết lưu ly này là do em nhặt được.”

“Em nhặt được ở đâu?”

“Em cũng không nhớ nữa, bởi vì thấy đẹp nên em đã giữ lại. Còn nữa, anh Thẩm, em không thể nhận tiền của anh được, mấy ngày nay anh đã mua cho em rất nhiều đồ, cũng tiêu tốn của anh không ít tiền. em không thể nhận thêm tiền của anh nữa.” Tiểu Tinh cầm chi phiếu đưa cho anh, mặc dù số tiền có thể đủ cho cô sống một cuộc sống tốt nhưng cô không thể lấy của anh.
Chương 233: Say thì ngủ, rất ngoan(2)

Thẩm Duệ lắc đầu, anh nói: “Từ khi anh nhìn thấy đồng tâm kết lưu ly, anh thật sự đã xem em là em gái, em cứ coi là anh muốn bù đắp cho em gái của anh đi, số tiền này đối với anh không đáng là bao cả, nhưng với em thì nó có thể thay đổi cả cuộc đời, em nhận đi, tạm biệt!”

Thẩm Duệ mở cửa bước ra ngoài, trong lòng anh không khỏi có chút cô đơn. Chu Vệ đi tới, lo lắng nhìn anh: “Tổng giám đốc Thẩm, anh không sao chứ?”

“Không sao, đặt cho tôi một vé về Đồng Thành chiều nay.” Thẩm Duệ thản nhiên nói, anh quay đầu nhìn trong phòng bệnh, Tiểu Tinh đang nằm trên giường khóc tới run cả vai, có lẽ bọn họ đều mong đợi đối phương là người thân mà mình muốn tìm, nên tới khi sự thật được phơi bày thì mới đau lòng như vậy.

“Vâng thưa tổng giám đốc.”

Năm giờ chiều, máy bay hạ cánh xuống sân bay Đồng Thành, Thẩm Duệ đeo kính dâm, bước theo đoàn người đi ra khỏi sân bay. Bên ngoài, Lão Vương và Nghiêm Thành đã đứng đợi anh sẵn, thấy anh phong trần mệt mỏi bước ra, Nghiêm Thành vội vàng chạy tới, nhận lấy hành lý trong tay anh bỏ vào trong cốp xe. Lão Vương nhanh chóng mở cửa ghế sau.

Hôm qua, sau khi Tống Hân Nghiên xuất viện đã được Nghiêm Thành đưa về Đồng Thành, đương nhiên đồng hành với cô còn có cả Đổng Nghi Tuyền và Hàn Mỹ Hân.

Chiếc xe lăn bánh, Lão Vương nói: “Tổng giám đốc Thẩm, chúng ta về Y Uyển hay Kim Vực Lam Loan?”

“Tới Kim Vực Lam Loan.”



Phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Khải Hồng, thư ký vội vã bước tới, nhìn người đàn ông đang phiền muộn trước bàn làm việc, dường như từ sau khi ly hôn với Tống Hân Nghiên thì anh chưa bao giờ nở nụ cười nữa.

“Tổng giám đốc Đường, chuyện anh phân phó đã có manh mối rồi.”

“Nói!” Đường Diệp Thần ngẩng đầu, ánh mắt âm u nhìn về phía thư ký, anh không cho người điều tra về người đàn ông năm năm trước, là bởi vì anh chưa từng đối mặt với chuyện xảy ra ngày hôm đó.

“Bởi vì thời gian đã quá lâu nên có rất nhiều bằng chứng không thể tìm được, nhưng theo nhân chứng kể lại thì hôm đó cô hai nhà họ Tống đã tới một khách sạn tốc hành, cô ấy vừa vào không lâu thì, cô Tống Nhược Kỳ và bà Tống cũng vội vàng theo sau. Chuyện này nếu bắt đầu điều tra từ cô Tống Nhược Kỳ và bà Tống thì có lẽ sẽ tìm được đáp án nhanh hơn.” Thư ký nói.

“Khách sạn tốc hành?” Đường Diệp Thần vuốt cằm, vẻ mặt nham hiểm, điều này chứng minh Tống Hân Nghiên tự mình tới, mà không phải bị cưỡng ép như cô vẫn nói?

“Đúng, lúc tôi cho người điều tra đã nghe được một tin rất kỳ quái, bọn họ nói ông cụ Thẩm cũng đang điều tra chuyện này.

“Ông nội?” Đường Diệp Thần nghi ngờ nói: “Vì sao ông ấy lại điều tra chuyện này?”

“Tôi cũng không rõ, nhưng tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, ông ấy hẳn là đã điều tra tin tức, bao gồm cả thông tin của những khách đã ở địa điểm đó vào 5 năm trước. Ông ấy đã lấy đi toàn bộ dữ liệu, dường như đang cố ý ém nhẹm chuyện này.” Thư ký nói.

Đường Diệp Thần xoa xoa bộ râu mới nhú trên cằm, ông nội đích thân nhúng tay vào, chuyện này quá bất thường, ông ấy đang muốn che dấu điều gì?” Tôi biết rồi, các cậu tiếp tục điều tra, ra ngoài đi.”

“Vâng.” Thư ký xoay người bước ra ngoài.

Đường Diệp Thần đứng dậy đi tới trước cửa kính, anh hơi nheo mắt lại, chuyện này càng lúc càng thú vị, ngay cả ông nội cũng nhúng tay vào, rốt cuộc là muốn che đậy cái gì?

Anh đứng vài phút, đột nhiên xoay người cầm lấy áo khoác đang treo trên kệ, cầm theo cả chìa khóa xe rồi sải bước đi ra khỏi văn phòng.



Thẩm Duệ đứng bên ngoài căn hộ Kim Vực Lam Loan, anh tháo kính dâm đưa tay ấn chuông cửa. Đợi một lúc lâu nhưng không có ai ra mở, anh nâng cổ tay lên nhìn, chiếc đồng hồ đắt tiền rực rỡ dưới ánh đèn, đã sáu giờ ba mươi phút, tại sao giờ này cô lại không có nhà?

Anh lấy điện thoại bấm số của cô, chuông vang lên hồi lâu mới có người nghe máy: “Alo?”

“Em đang ở đâu thế?” Thẩm Duệ nhíu mày không vui, anh xa xôi ngàn dặm chạy về, ngay cả nhà cũng chưa kịp về đã tới đây thăm cô, vậy mà bị người ta đóng cửa không tiếp.

Tống Hân Nghiên đứng bên ngoài phòng bao, cô cố gắng đi xa một chút rồi mới nói: “Em đang ở ngoài, sao thế?”

“Em ở ngoài làm gì, về nhà nhanh.” Thẩm Duệ cau mày, giọng điệu của anh cực kỳ không tốt, cảm giác về nhà không có một ai làm tâm trạng của anh rất tồi tệ.

Tống Hân Nghiên có chậm chạm đến đâu cũng nghe ra được anh đang không vui, cô đứng trên ban công nhìn hàng ghế dài bên ngoài nhà hàng, một người phụ nữ dắt theo một đứa nhỏ đưa tới một tuổi, đang khuyến khích đứa bé đi về phía cô, cô nói: “Bây giờ em không thể đi được, điện thoại sắp hết pin rồi, buổi tối em gọi lại cho anh.”

Hôm qua sau khi trở về Đồng Thành, Tống Hân Nghiên gọi điện thoại cho Liên Mặc, cô muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn ân nhân cứu mạng. Liên Mặc cũng không từ chối, chọn ngày không bằng gặp ngày, hẹn luôn vào tối nay.

Tống Hân Nghiên vui vẻ đồng ý, nhưng để tránh hiểu nhầm cô vẫn gọi điện cho Hàn Mỹ Hân bảo cô ấy tới. Bữa ăn vừa mới bắt đầu, sao cô có thể đi trước được?

“Em đang ở đâu? Đi với ai?”

“Em đang ăn tối ở bên ngoài, thế nhé, mọi người còn đang đợi em, em tắt máy trước đây.”

Cảm giác được anh đang chất vấn, Tống Hân Nghiên có chút không vui, nói xong mấy câu, di động của cô đã tự động tắt máy, Thẩm Duệ gọi cô lại nhưng đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút, anh tức phát điên.

Cô ăn cơm với ai, nói chuyện có mấy phút cũng không đợi được sao? Càng nghĩ càng khó chịu, anh điện thoại lại cho cô nhưng đầu bên kia đã tắt máy, anh tức giận nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, đạp thẳng một phát lên cửa, trông cực kỳ giống oán phụ.

Tống Hân Nghiên quay trở lại phòng bao, Hàn Mỹ Hân và Liên Mặc đang bàn về các vụ án, sau khi chứng chỉ chứng chỉ thi hành luật sư của Liên Mặc vị thu hồi thì anh đã trở về Liên thị để nắm quyền kinh doanh. Mặc dù vậy nhưng thi thoảng Hàn Mỹ Hân cũng sẽ hỏi anh cách biện hộ cho đương sự. Liên Mặc sẽ giúp cô hiểu rõ hơn, điều này giúp cô đạt được lợi ích không nhỏ.

Khi Tống Hân Nghiên đẩy cửa bước vào thì chợt nghe Hàn Mỹ Hân nói: “Anh Liên Mặc, anh không làm luật sư quả là đáng tiếc.”

Liên Mặc nhíu mày, vẻ mặt hờ hững, khóe mắt anh liếc thấy Tống Hân Nghiên đang đi tới, anh cười nói: “Không có gì đáng tiếc cả, đều là công việc, khác nhau ở chỗ mình thích hay không mà thôi.”

Tống Hân Nghiên nắm chặt điện thoại di động, cô kéo ghế ngồi xuống, tự trách nói: “Liên Mặc, xin lỗi, do tôi nhất thời xúc động nên mới hại anh mất giấy phép luật sư.”

“Sao lại nữa rồi, không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Đừng nhắc tới chuyện này nữa?” Ánh mắt Liên Mặc mang theo chút trách móc, anh không thích cô luôn xem mình là tội nhân.

“Chúng ta?” Hàn Mỹ Hân cười vui vẻ, cái từ ‘Chúng ta’ này rất là mờ ám.
Chương 234: Say thì ngủ, rất ngoan(3)

Tống Hân Nghiên trừng mắt nhìn cô như đang cảnh cáo, cô nhìn về phía Liên Mặc, khéo léo nói: “Được, không nhắc tới chuyện này nữa.” Cô nâng ly, nghiêm túc nói: “Bữa cơm hôm nay là để cảm ơn ân cứu mạng của anh, Liên Mặc, cảm ơn anh đã cứu tôi.”

Liên Mặc cũng nâng ly, ánh mắt anh lóe lên chút bất đắc dĩ: “Nhìn em trịnh trọng như vậy, anh bị dọa sợ đó. Em không cần để trong lòng đâu, cho dù đêm đó người gọi điện cho anh là Mỹ hân thì anh cũng sẽ cứu cô ấy thôi.”

Tống Hân Nghiên mỉm cười, cô đưa ly cụng với anh, vui vẻ nói: “Ơn của anh không lời nào cảm tạ hết được, em xin cạn trước nhé.”

Liên Mặc cười khẽ, nhìn cô uống hết rượu vang trong ly, anh uống uống cạn. Hàn Mỹ Hân thấy hai người đều uống hết, cô không cam lòng yếu thế: “Gì đó, hai người cảm ơn tới lui, sao lại quên mất em được, tớ còn chăm sóc cậu hai ngày đấy.”

Thật ra Tống Hân Nghiên không biết uống rượu, một ly thôi đã làm cô có chút choáng váng, cô cầm chai rượu rót hơn phân nửa đưa tới trước mặt Hàn Mỹ Hân nói: “Mỹ Hân, cảm ơn cậu 5 năm qua đã không rời bỏ tớ, tớ ăn nói vụng về không biết nói chuyện, thôi thì tớ xin cạn ly vậy.”

Hàn Mỹ Hân thấy cô hào phóng uống hết, cô trợn tròn mắt, vội vàng nói: “Hân Nghiên, cậu đừng uống vội thế, cẩn thận say đó.”

“Tớ không say, Mỹ Hân, rượu của cậu còn chưa uống, uống nhanh đi, không cho phép chối.” Đầu Tống Hân Nghiên ong ong, rượu bắt đầu ngấm vào cơ thể, từng cơn choáng váng xông lên não, ánh mắt cô bắt đầu mơ mơ màng màng.

Hàn Mỹ Hân nhìn Tống Hân Nghiên trước mặt không giống với mọi khi, cô nâng ly nói: “Hân Nghiên, tớ cũng cảm ơn cậu vì đã luôn bên cạnh tớ, chúng ta phải làm bạn thân cả đời, có được không?”

Tống Hân Nghiên gật đầu như gà nhặt thóc, Hàn Mỹ Hân cười uống hết rượu trong ly, khả năng uống rượu của cô rất tốt, không như Tống Hân Nghiên 2 ly đã gục. Cô cầm đôi đũa gắp thức ăn vào bát cho bạn mình: “Nào, ăn cơm, đừng chỉ lo uống rượu.”

Tống Hân Nghiên cầm chai rượu rót đầy ly cho cả ba người, cô nâng ly nói: “Nào, chúc cho tình bạn của ba người chúng ta thiên trường địa cửu.”

Hàn Mỹ Hân và Liên Mặc quay mặt nhìn nhau, Liên Mặc vội khuyên nhủ: “Hân Nghiê, em vừa mới xuất viện, uống ít thôi, cẩn thận ảnh hưởng tới dạ dày.”

“Em không sao, hai người sao lại không nâng ly vậy, nhanh lên đi, khó khăn lắm chúng ta mới tụ tập được với nhau, từ không quen biết tới quen biết, cũng xem như là có duyên phận. Cạn ly vì duyên phận của chúng ta.” Tống Hân Nghiên vừa dứt lời, chủ động cụng ly với hai người họ sau đó uống ừng ực.

Hàn Mỹ Hân cảm nhận được Tống Hân Nghiên đang có tâm sự, từ trước tới nay cho dù cậu ấy có chuyện gì cũng không sẽ không nói, cô nâng ly uống cùng bạn mình, thấy Tống Hân Nghiên vẫn muốn lấy chai rượu, cô vội vàng cầm lấy.

Tống Hân Nghiên vừa mới ốm nặng, uống thêm vài ly sợ lại nhập viện mất: “Hân Nghiên, cậu thử đồ ăn nhà hàng này đi, mùi vị không tệ.”

Nồng độ rượu không cao nhưng tác dụng lại rất mạnh, Tống Hân Nghiên bụng rỗng uống mấy ly, lúc này cơn say đã bắt đầu ập tới, gò má cô ửng hồng, ánh mắt mê ly, hiển nhiên là đã ngà ngà say rồi.

Cô ấy lấy tay đỡ đầu, cắn vài miếng đã không ăn được nữa. Hàn Mỹ Hân đặt đũa xuống nói: “Xin lỗi, anh Liên Mặc, hình như Tống Hân Nghiên say rồi, em đưa cậu ấy về nhà.”

Liên Mặc vội vàng đứng dậy, anh nói: “Mỹ Hân, em cũng uống rượu, anh đưa hai người về.”

Hàn Mỹ Hân lái xe tới, nhưng uống rượu thì không được phép lái xe, cô gật đầu, vừa định đứng dậy dìu Tống Hân Nghiên đi chuông điện thoại của cô vang lên, cô nhìn màn hình hiển thị, là Bạc Mộ Niên gọi tới, cô cười áy náy với Liên Mặc sau đó đi tới cạnh cửa sổ nghe điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng của người đàn ông: “Đang ở đâu?”

“Nhà hàng.”

“Nhà hàng nào?” Bạc Mộ Niên truy hỏi.

Hàn Mỹ Hân báo tên nhà hàng, Bạc Mộ Niên thản nhiên nói: “Tới phòng bao tầng ba, chúng ta cùng về nhà.” Dứt lời, anh cũng không cho cô cơ hội cự tuyệt liền cúp máy.

Hàn Mỹ Hân trừng mắt nhìn màn hình đang tối đen, chửi thầm mấy câu, sau đó đi ra ngoài, cô nói với Liên Mặc: “Anh Liên Mặc, em có chút chuyện, làm phiền anh đưa Hân Nghiên về nhà giúp em.”

“Được, về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh.” Liên mặc nhìn người con gái đang ngủ say trên bàn, cô uống rượu say liền ngủ, rất ngoan.

Hàn Mỹ Hân đưa bọn họ xuống dưới sảnh, nhìn thấy hai người lên xe cô mới xoay người bấm thang máy lên tầng ba tìm Bạc Mộ Niên.

Liên Mặc đã uống rượu, người lái xe là tài xế riêng của nhà họ Liên, nhìn thấy cậu chỉ nhà mình ôm một cô gái lên xe, ông nghi ngờ nói: “Cậu chủ, bây giờ cậu là người thừa kế của nhà họ Liên, không nên qua lại với những phụ nữ không rõ thân phận này, huống hồ cô ấy còn là vợ cũ của Đường…”

Liên Mặc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía ông, tài xế vội vàng ngậm miệng, anh không vui nói: “Tôi qua lại với người thế nào còn cần đến phiên ông quản sao? Đừng quên thân phận của mình.”

“Vâng, cậu chủ.” Sau lưng tài xế toát cả mồ hôi lạnh, ông không dám nhiều lời, cũng không dám nhìn linh tinh nữa.

Trên ghế sau, Liên Mặc cúi đầu nhìn Tống Hân Nghiên đang nhắm mắt ngủ say tựa vào vai anh, anh cảm nhận được cô đang không vui, sau khi nhận điện thoại kia thì cô càng rầu rĩ hơn. Anh biết những cảm xúc này đều liên quan tới một người đàn ông khác.

Trong xe lúc sáng lúc tối, gò má cô ửng hồng, đôi môi kiều diễm như cánh hoa ướt át, khiến người khác chỉ muốn hôn một cái. Lòng anh náo động, bàn tay đặt bên người chậm rãi nâng lên, thử thăm dò muốn chạm vào má cô.
Chương 235: Say thì ngủ, rất ngoan(4)

Đúng lúc này, Tống Hân Nghiên cử động, cô ôm đầu nặng nề ngồi dậy, nhìn cảnh đêm không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ, cô rên rỉ một tiếng, quay đầu lại nhìn Liên Mặc ngay trước mặt mình, nhận thấy hai người ở quá gần, cô vội vàng lùi lại để kéo dài khoảng cách. Cô nói: “Sao chúng ta lại trên xe vậy?”

Cô vừa mở mắt thì Liên Mặc đã thu tay lại, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Em uống say rồi, anh đưa em về nhà.”

“Ồ, có phiền anh quá không, anh có thể để em ở bên đường, em tự bắt xe về được.” Tống Hân Nghiên ấn thái dương đang đau như búa bổ, mặc dù tửu lượng của cô kém, nhưng uống vài ly rượu vang đã say thì đây là lần đầu.

Có lẽ là do cô mang tâm sự, hơn nữa còn uống lúc bụng đói nên sau khi rượu vang ngấm đủ thì cô mới say được.

“Không đâu, thuận đường thôi mà, em đau đầu lắm à? Anh bảo tài xế dừng bên đường, anh đi mua thuốc giải rượu cho em nhé.” Liên Mặc thấy cô không ngừng ấn huyệt thái dương, anh muốn giúp cô nhưng lại sợ động tác của mình vượt quá giới hạn, điều này chỉ khiến quan hệ của hai người càng thêm xấu hổ, thế nên anh mới không làm gì.

“Không cần đâu, lát nữa em về nhà ngủ là khỏe rồi, uống thuốc giải rượu còn khó chịu hơn.” Tống Hân Nghiên tựa vào ghế sau, đầu óc choáng váng, cô nghiêng đầu nhìn Liên Mặc nói: “Xin lỗi, hôm nay vốn là muốn cảm ơn anh, kết quả lại tự mình say trước, làm hai người mất hứng, lần sau tôi cam đoan một giọt cũng không uống.”

“Không sao, ai lúc có lúc muốn say một lần, anh rất vui vì có thể trở thành sứ giả để đưa em về nhà.” Liên Mặc cười nói, trừ bỏ khoảnh khắc thất lễ vừa rồi thì lúc này trông anh giống như một anh trai hàng xóm.

Tống Hân Nghiên bị anh nhìn thấu tâm tư, vẻ mặt cô lại càng thêm chật vật, cô cụp mắt. Có lẽ ai cũng sẽ có lúc yếu đuối, đặc biệt khi bị ốm là lúc mong manh nhất, hy vọng người mình thích sẽ ở bên cạnh một tấc cũng không rời. Nhưng mỗi lần cô ôm, Thẩm Duệ đều bận tới mức không có cả thời gian để gọi điện cho cô.

Mấy hôm nay cô vẫn luôn cố nén mất mác, cười miễn cưỡng trước mặt Hàn Mỹ Hân và Đổng Nghi Tuyền, lúc một mình cô lại không nhịn được mà nghĩ linh tinh.

Trong xe trở nên yên tĩnh, Liên Mặc lẳng lặng nhìn Tống Hân Nghiên, cô ăn mặc rất tùy ý, trên người mặc một chiếc áo thun in hình, bên ngoài khoác một chiếc áo chống nắng, phía dưới mặc một chiếc quần jean chín mươi phân, chân đi một đôi giày thể thao màu xanh nhạt, phong cách rất giản dị, trông cô rất giống một sinh viên đại học.

Lúc này, trên mặt cô thoáng chút u sầu, trực giác mách bảo, cô đang nghĩ về một người đàn ông khác.

“Hân Nghiên, em có tâm sự sao?” Mặc dù là câu hỏi nhưng lại giống như đang khẳng định.

Tống Hân Nghiên nghĩ tới mình phải quay về đối mặt với căn nhà trống rỗng, cô nói: “Liên Mặc, anh có thể đưa tôi đi hóng gió được không? Tôi vẫn chưa muốn về nhà.”

“Được.”

Xe chuyển hướng đi về phía Tam Giang. Tam Giang có tên gọi khác là sông Tình Nhân. Những người tới đây tản bộ đều là những cặp thành đôi, Tống Hân Nghiên vừa đến đây đã hối hận, nhìn những đôi yêu nhau tay trong tay liếc mắt đưa tình, hay là những cặp đang hôn nhau dưới cây liễu như thể xung quanh không có ai, không hiểu sao cô lại cảm thấy xấu hổ.

“Hình như chúng ta tới nhầm chỗ rồi.” Tống Hân Nghiên ngượng ngùng nói. Thời đại học, cô và Đường Diệp Thần hẹn hò cũng đã từng tới đây. Sau khi chuyện kia xảy ra, bọn họ gặp mặt nếu không phải nhìn nhau bằng ánh mắt lạnh nhạt thì sẽ là nói với nhau những lời tàn nhẫn, từ đó hai người cũng không tới nơi này nữa.

Liên Mặc đút tay trong túi quần, anh bình tĩnh nói: “Không nhìn là được rồi.”

Tống Hân Nghiên đè chặt huyệt thái dương như muốn nổ tung, đáng lẽ cô nên về nhà, thả mình vào bóng tối, nếu không thì cô cũng đâu cần phải đối mặt với sự xấu hổ này.

Cô đi được một đoạn thì gặp phải mấy đôi đang hôn nhau nồng nhiệt, cô cực kỳ lúng túng, không chịu đi về phía trước, chỉ đứng yên ở đó nhìn cảnh thành phố về đêm, cô nói: “Nghe nói, thỉnh thoảng lúc 10 giờ tối, trên cầu tình nhân sẽ sáng lên dòng chữ i/love/you, để chúc phúc cho những cặp yêu nhau ở đây, tôi đã đến mấy lần nhưng đều không có duyên để gặp.

“Vậy hôm nay chúng ta đợi đền sáng rồi sẽ đi.” Lúc Liên Mặc nói lời này, ánh mắt anh nhìn cô không hề có ý gì khác, giống như chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của cô.

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Không cần đâu, loại chuyện này có thể gặp không thể cầu, đặc biệt chờ đợi chưa chắc đã là thứ mình mong muốn.”

Gió đêm phảng phất, trời đã vào thu, cô lại ăn mặc mỏng manh, bị gió đêm thổi tới run rẩy, Liên Mặc thấy vậy, anh đưa tay tháo cúc, cởi áo ngoài khoác lên vai cô, anh nói: “Thời tiết lạnh rồi, nếu em đã không muốn đợi thì anh đưa em về, đừng để bị cảm lạnh.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom