• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (2 Viewers)

  • Chương 216-220

Chương 216: Bé ngoan ngủ đi (1)

Thẩm Duệ cúp điện thoại, anh nhìn người con gái ngủ say trên giường, đặt một chân trên đệm, anh cúi thấp người xuống, đệm cũng trùng xuống. Anh kề sát vào cô, dừng ở vẻ mặt ngủ say trầm lặng của cô, đôi lông mi dày cong yên lặng khép lại, giống như đứa trẻ không rành thế sự, cổ họng anh phát ra một tiếng than nhẹ.

Mặc dù để ý như vậy, nhưng lại không muốn biểu hiện một tí nào trước mặt cô, anh vội vàng nói ra chuyện định cư ở thành phố C với cô, cũng bởi vì bị lời kia của Đường Diệp Thần kích thích không nhẹ.

Năm năm nay không có sự tham gia của anh, bọn họ...

Năm năm trước, người đàn ông phá rách lớp màng kia của cô là anh, anh làm cô đau, cô cũng không khách sáo cho anh một phát đạp. Khi anh chịu đựng nỗi đau đớn, cô lại biến mất giống cô bé lọ lem, biến mất không thấy dáng vẻ tăm hơi đâu. Khi ánh trăng sáng chiếu vào, anh mới nhìn thấy vết máu xử nữ màu đỏ sẫm, anh mới giật mình nhận ra, anh là người đàn ông đầu tiên của cô.

Anh cúi đầu, môi mỏng dán vào môi cô, trằn trọc xâm nhập. Trước khi cô bị dục vọng làm tỉnh dậy, anh kiềm chế buông cô ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, giọng nói khàn khàn: “Bé ngoan, ngủ đi.”

Đổng Nghi Tuyền ngồi dựa vào vị trí gần cửa sổ, từ nơi này nhìn qua, có thể nhìn thấy lờ mờ cảnh đẹp bên trong khách sạn, còn có bể bơi nằm ở trung tâm. Mặc dù bây giờ không còn sớm, nhưng vẫn có người bơi lội trong bể bơi, vẫy bọt nước, sóng vỗ liên tục.

Bà ta không hề ngạc nhiên với việc Thẩm Duệ nhận điện thoại của Tống Hân Nghiên, điều bà ta cảm thấy ngạc nhiên là bọn họ bắt đầu từ khi nào? Hân Nghiên đóng vai trò gì trong mối quan hệ vợ chồng của Thẩm Duệ và Tống Nhược Kỳ, bây giờ lại đóng vai trò gì trong mối quan hệ yêu đương của Thẩm Duệ và Trinh Trinh?

Đây là điều bà ta để tâm, nhưng việc bà ta quan tâm hơn là Hân Nghiên sẽ thương tích đầy mình trong mối quan hệ yêu đương này.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân của Thẩm Duệ, trong đêm khuya yên lặng nó vô cùng đáng sợ.

Đổng Nghi Tuyền quay đầu lại, liếc mắt một cái là thấy Thẩm Duệ đang đi về phía bà ta, anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen phẳng phiu, thậm chí không đeo cà vạt đơn giản, nhưng anh lại có vẻ cực kỳ lạnh lùng cao quý.

Đang đắm chìm trong sự hoảng hốt, Thẩm Duệ đã đến nơi, anh kéo ghế dựa ra ngồi xuống, lẳng lặng đánh giá Đổng Nghi Tuyền, nhìn lướt qua thì quả thật bà ta không giống Hân Nghiên. Có lẽ vì khuôn mặt không giống nhau nên Đổng Nghi Tuyền mới không nhận ra Hân Nghiên chính là con gái bà ta.

Anh ngồi nghiêm chỉnh, người phụ nữ trước mặt là mẹ Hân Nghiên, cho dù bà ta từng làm rất nhiều chuyện tổn thương Hân Nghiên, hơn nữa còn khiến anh khinh thường, nhưng không thể thay đổi việc bà ta là trưởng bối, thậm chí là mẹ vợ tương lai. Anh để hai tay trên đùi, giọng lạnh nhạt: “Dì Tuyền, dì muốn nói gì với tôi?”

Đổng Nghi Tuyền nhìn anh, Thẩm Duệ chắc chắn là một người đàn ông xuất sắc, cho dù là diện mạo hay bối cảnh xuất thân đều khiến người ta không thể bắt bẻ. Lúc trước bà ta giới thiệu Trinh Trinh cho anh, đó là vì nhìn trúng sự xuất sắc của anh trên các phương diện. Lại không ngờ vận mệnh trêu người, đi loanh quanh một vòng thì nhận ra anh và Hân Nghiên đang yêu đương: “Thẩm Duệ, tôi vẫn luôn cho rằng đàn ông có tiền đều là người tồi tệ, nhưng cậu là trường hợp đặc biệt nên tôi mới tìm mọi cách tác hợp cậu và Trinh Trinh. Trinh Trinh có biết bây giờ cậu đang làm bậy sau lưng con bé không?”

Mắt phượng của Thẩm Duệ híp lại, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm bà ta, nói: “Tôi nghĩ dì Tuyền bảo tôi là là muốn bênh vực Hân Nghiên, xem ra bà không có suy nghĩ này, không phải cô ấy là con gái ruột của bà sao? Sao chưa gì đã lo lắng cho cháu gái của bà vậy?”

Vẻ mặt Đổng Nghi Tuyền cứng đờ, ánh mắt có vài phần ý tứ không thể nói rõ, bà ta nói: “Con bé nói với cậu? Xem ra quan hệ của hai người còn sâu sắc hơn tôi tưởng tượng.”

“Cô ấy là người phụ nữ tôi sẽ lấy làm vợ, là bạn đời tôi chọn khi còn sống. Dì Tuyền, trước kia bà đối xử với cô ấy như thế nào, trong lòng bà rõ nhất. Tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ vì bà là mẹ của cô ấy. Sau khi giải quyết tranh chấp lần này, tập đoàn Thẩm thị sẽ vẫn hợp tác với Nghiệp Chi Phong như trước. Nhưng về sau, nếu bà lại khiến cô ấy khổ sở, khiến cô ấy rơi một giọt nước mắt, tôi sẽ không quan tâm bà có phải là mẹ cô ấy hay không, tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng với người động đến người phụ nữ của tôi.” Giọng Thẩm Duệ rất liều lĩnh, cho dù là mẹ ruột của Hân Nghiên, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Đáy lòng Đổng Nghi Tuyền chấn động, bà ta nhìn người đàn ông kiêu ngạo liều lĩnh trước mặt, ánh mắt anh lạnh như băng, lại cố tình dấu diếm sự thâm tình, đó là sự thâm tình thắm thiết với một người phụ nữ khiến bà ta không khỏi hâm mộ người phụ nữ này, cô may mắn hơn bà ta, bà ta bỗng thở phào: “Thẩm Duệ, Hân Nghiên là con gái tôi, tôi sẽ không làm tổn thương con bé.”

Bà ta gọi anh xuống, đương nhiên không phải để bênh vực cho cháu gái của mình, mà là bà ta muốn thử tình cảm mà Thẩm Duệ dành cho Tống Hân Nghiên, là thái độ chơi đùa, hay là nghiêm túc.

Thẩm Duệ híp mắt lại, dường như muốn nhìn xem rốt cuộc Đổng Nghi Tuyền đang diễn trò gì.

Đổng Nghi Tuyền thấy anh nghi ngờ nhìn chằm chằm bình, bà ta khẽ thở dài: “Hân Nghiên vừa ra đời không lâu, tôi đã rời khỏi con bé, những năm này con bé luôn sống ở nhà họ Tống, đối với sự hiểu biết của tôi về Lưu San, bà ta sẽ không đối xử với Hân Nghiên như là con ruột, có thể nhìn ra được thời thơ ấu của con bé rất khổ cực. Con bé hai mươi tuổi thì gả cho Đường Diệp Thần, anh ta phong lưu đa tình, không cho con bé chút ấm áp nào. Bây giờ lại gặp cậu, tôi rất lo lắng, con đường tình cảm của hai người sẽ rất nhấp nhô, có lẽ bây giờ cậu còn hứng thú với con bé, nhưng khi áp lực hiện thực ập đến, khi đó cậu có thể giống như bây giờ, chém đinh chặt sắt nói với tôi, con bé là người phụ nữ cậu muốn lấy không?”
Chương 217: Bé ngoan ngủ đi (2)

Bàn tay to của Thẩm Duệ chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm, anh không chút để ý nói: “Dì Tuyền lo lắng tôi sẽ bội tình bạc nghĩa?”

Đổng Nghi Tuyền ngẩng đầu, nhìn người đàn ông tao nhã tôn quý trước mặt, nhìn thẳng vào mắt anh: “Có lẽ tôi nói như vậy rất lạnh lùng, nhưng tổn thương mà tình thân mang lại kém xa sự tuyệt vọng mà tình yêu đem tới. Hân Nghiên là người bị cả tình thân và tình yêu làm tổn thương sâu sắc, con bé nguyện ý ở gần cậu, chứng tỏ con bé đã động lòng với cậu. Bây giờ trong tay cậu nắm lưỡi dao sắc bén mà chính con bé đưa cho cậu, cậu có thể khiến con bé thương tích đầy mình bất cứ lúc nào. Thẩm Duệ, nếu cậu không đủ kiên định, cũng không có cách ứng phó với biến cố tiếp theo, tôi hy vọng cậu buông tha cho con bé, cũng buông tha cho chính bản thân mình.”

Thẩm Duệ càng không nắm bắt được thái độ của Đổng Nghi Tuyền, bà ta gọi anh xuống lại thao thao bất tuyệt giảng đạo lý, ý là muốn khuyên anh chia tay? Anh cười khẽ, mắt phương híp lại đầy ý lạnh, lấy lui làm tiến không hổ là tướng quân thường thắng trên bàn đàm phán, đến cả lợi thế cũng dùng vừa đủ: “Nếu tôi không thì sao?”

“Tôi sẽ không ngồi yên làm ngơ đâu.” Giọng Đổng Nghi Tuyền trong trẻo nhưng lạnh lùng, ẩn chứa sự quyết tâm mạnh mẽ.

Hai tay Thẩm Duệ chống lên mặt bàn, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Đổng Nghi Tuyền, anh cười khẽ nói: “Dì Tuyền không ngồi yên làm ngơ như thế nào? Bắt ép bọn tôi chia ly, hay là dùng đến cái chết? Tôi nghĩ, Thẩm Duệ tôi sống đến bây giờ, còn chưa vô dụng đến nỗi không bảo vệ được người phụ nữ của mình, khiến người khác liên tục nói ra nói vào.”

“Nếu không phải quan hệ giữa hai người như vậy, tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng Thẩm Duệ à, cậu là đàn ông, cậu không hiểu được rằng thế giới này luôn không công bằng với phụ nữ. Nếu tôi biết Hân Nghiên là con gái tôi, tôi chắc chắn sẽ không để con bé phải chịu một chút tổn thương nào. Con bé đã bị thương trong tay người nhà họ Thẩm mấy người một lần, tôi sẽ không để con bé bị thương trong tay cậu một lần nữa.” Đổng Nghi Tuyền không nhìn biểu cảm tàn nhẫn của anh, khí thế cũng cường thế như vậy.

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm bà ta, một lúc lâu sau bỗng nở nụ cười: “Nếu Hân Nghiên nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột bênh vực cô ấy này của bà, có lẽ sẽ rất vui, muốn tôi đi lên nói với cô ấy không, để cô ấy biết ơn bà?”

Đổng Nghi Tuyền cau chặt mày, bà ta cường thế trước sau như một nhưng đối mặt với Thẩm Duệ luôn bị xuống thế hạ phong. Bà ta biết, người đàn ông này chắc chắn sẽ không bị vài ba câu của bà ta lừa gạt, bà ta nói: “Thẩm Duệ, tôi không chuyện cậu ép vợ trước ly hôn không phân chia tài sản, cậu tuyệt tình, độc ác như vậy, nếu có một ngày cậu lạnh nhạt với Hân Nghiên, cậu vẫn sẽ để con bé dẫm vào con đường Tống Nhược Kỳ đã đi. Cho dù con gái của tôi kết hôn lần hai, nhưng vẫn là bảo bối trong lòng tôi, cậu không xứng với con bé.”

Thẩm Duệ nén giận, mười ngón tay của anh dí chặt vào mặt bàn, dường như giây tiếp theo sẽ bóp nát mặt bàn, anh nói: “Xứng hay không không phải do bà quyết định.”

Nói xong, anh tức giận xoay người rời đi.

Đổng Nghi Tuyền nhìn theo bóng lưng của anh, dường như anh rất thâm tình với Hân Nghiên, bà ta mạnh mẽ nhúng tay tách bọn họ ra, rốt cuộc là đúng hay sai?

Từ khi bà ta Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên ở chung một chỗ, bà ta chưa từng dừng lo lắng, nhà họ Thẩm là dạng người gì, sao bọn họ có thể chấp nhận Hân Nghiên? Cho dù bọn họ không quan tâm đến hiềm khích trước kia mà chấp nhận Hân Nghiên, Hân Nghiên cũng sẽ bị người đời châm chọc.

Tình yêu thực tế sẽ không chịu nổi một đả kích, bọn họ chắc chắn không có tương lai, sao bà ta có thể trơ mắt nhìn Tống Hân Nghiên nhảy vào hố lửa? Cho dù cô sẽ oán hận bà ta, bà ta cũng không muốn tương lai cô phải hối hận.

Đổng Nghi Tuyền cầm điện thoại, gọi cho một dãy số, bên kia nhận được, giọng mơ màng truyền đến, bà ta nói: “Ngày mai con ngồi máy bay buổi sáng đến thành phố C.”

Cúp điện thoại xong, tâm trạng bà ta càng nặng nề hơn. Trước khi biết Hân Nghiên là con mình, bà ta đã làm tổn thương cô, sau khi biết cô là con gái mình, chuyện đầu tiên bà ta làm, vẫn là tổn thương cô.

Bà ta ấn huyệt thái dương, đau ngắn không bằng đau dài, Hân Nghiên à, mẹ làm như vậy đều là vì tốt cho con.

....

Tống Hân Nghiên mơ màng tỉnh lại, vô thức sờ soạng phía giường bên cạnh, bên đó trống không, cảm xúc lạnh lẽo. Cô mở to mắt, nhìn bóng dáng cao lớn đứng trước cửa sổ sát đất, trong lòng cô thả lỏng, cô ngồi dậy, nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Khuya rồi mà anh còn chưa ngủ sao?”

Giọng nói gợi cảm lười biếng truyền đến từ phía sau, Thẩm Duệ nghiêng người nhìn thấy cô ngồi trên giường, vẻ mặt còn buồn ngủ nhìn anh, một bên đai đeo váy ngủ lơ lửng trên vai, mơ hồ có thể nhìn thấy được phong cảnh vĩ ngạn trắng nõn trước ngực cô.

Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, cho dù sẩm tối vừa muốn cô xong, lúc này anh lại nghĩ đến. Anh nện chân đi về phía cô, khí thế mạnh mẽ, mang theo cảm giác tồn tại mạnh mẽ, đi ngày càng tới gần cô.

Đầu óc Tống Hân Nghiên tỉnh táo hơn một chút, trực giác thấy anh không vui, cô dịu dàng nói: “Anh có chuyện phiền lòng sao? Nói với em đi, em sẽ chia sẻ với anh.”

Thẩm Duệ ngồi trên giường, ánh mắt tràn ngập tính xâm lược, nhìn chằm chằm cô, anh nắm tay cô, giọng khàn khàn: “Quả thật có chuyện phiền lòng, cần em giúp đỡ anh.”

Tống Hân Nghiên hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, vẻ mặt ngu ngơ: “Chuyện gì vậy?”

Thẩm Duệ cầm tay cô đặt lên môi hôn một cái, sau đó cầm tay cô, cố định tìm kiếm đến chỗ mẫn cảm nhất của bản thân. Tống Hân Nghiên bỗng mở to mắt, con ngươi phản chiếu ngược lại khuôn mặt tuấn tú của anh ngày càng đến gần, trong nháy mắt, cô ngẩn người ra.
Chương 218: Tìm được manh mối của cô Lục rồi (1)

Tống Hân Nghiên bị anh đẩy ngã trên giường, ánh mắt cô mê muội nhìn anh, đôi mắt phượng của anh rất sáng, tựa như những vì sao trong đêm khuya lạnh lẽo, rực rỡ chói mắt. Cơn lạnh rét run người. Cô vươn tay che đôi mắt anh lại, không muốn anh thấy được bộ dáng trầm luân của mình bởi nó nhất định rất xấu: “Anh đừng nhìn nữa.”

Thẩm Duệ chớp hai mắt, hàng lông mi thật dài giống như cánh quạt, khẽ cọ lướt qua lòng bàn tay cô đến phát ngứa. Lòng bàn tay to nóng rực của anh đặt giữa hai cổ tay cô, sau đó nhẹ nhàng kéo ra, lật ngược kéo lên đỉnh đầu cô, âm thanh gợi cảm pha lẫn chút lười biếng của anh vang lên: “Bảo bối, anh muốn nhìn, em thật xinh đẹp!”

Tống Hân Nghiên bất lực cắn môi, toàn thân run rẩy, mái tóc dài đen nhánh bung xõa thả tung xuống gối, xinh đẹp y như một con thủy yêu. Từng giọt mồ hôi rơi trên trán Thẩm Duệ bị cô thu hết vào ánh mắt, đôi mắt phượng cô đơn nhuốm đầy dục niệm. Tuyệt mỹ đến độ làm anh si mê điên dại.

Anh rất muốn, rất muốn đặt cô ngay đầu trái tim rồi giấu đi bảo vệ trong người. Anh đặt một nụ hôn xuống ánh mắt cô, tiếng thở dốc ngày càng nặng nề, rồi đến mức phát cuồng.

Mấy tiếng đồng hồ sau, chân trời đã xuất hiện bụng cá trắng. Tống Hân Nghiên như một chim nhỏ cuộn tròn nép vào lòng Thẩm Duệ, cơ thể cực kỳ mệt nhọc nhưng một chút cô cũng không buồn ngủ. Đằng sau truyền đến hơi thở đều đều của người đàn ông, nhưng cô biết anh cũng chưa có ngủ.

Liên tục đẩy sâu vài lần vào người cô đến độ linh hồn đến giờ còn đang run rẩy, cô xoay người sang chỗ khác, ánh mắt vọng tiến hắn trong trẻo mắt phượng, hắn không có ngủ ý, “Thẩm Duệ, anh có tâm sự sao?”

Thẩm Duệ cúi người hôn lên cánh môi cô, đem nàng ôm được ngay chút, nhẹ nhàng vỗ nàng bối, thanh âm khàn khàn nói: “Ngủ đi, anh ở đây với em.”

Tống Hân Nghiên ngửa đầu nhìn anh, cô bẹp miệng: “Tâm sự của anh là do em sao? Nếu anh không chịu nói ra thì em sẽ rất lo đấy.”

“Không phải, chỉ là một chút khó khăn trong việc làm ăn thôi. Em còn nhớ anh để em thiết kế Biệt thự số Mười không, ngày hôm qua anh đã kêu người phá dỡ, dự định muốn xây lại.” Về chuyện của cô, anh không muốn nói, không muốn để cô cảm thấy khó chịu.

Tống Hân Nghiên khiếp sợ nhìn anh: “Biệt thự số Mười muốn xây lại ư? Có phải vì áp lực từ truyền thông nên không thể không làm như vậy đúng không?”

“Phải, lần này Formaldehyde gặp phải sóng gió, làm Thẩm thị và Nghiệp Chi Phong đều lâm vào nguy cơ về danh tiếng. Vì để cho thấy chúng ta đang mạnh mẽ quyết tâm chỉnh đốn lại nên phải hy sinh Biệt thự số Mười.” Điều Thẩm Duệ không nói ra chính là cái biệt thự kia vốn dĩ là phòng tân hôn anh chuẩn bị cho cô, dựng nên một gia đình ấm áp do chính tay cô thiết kế.

Tống Hân Nghiên mấy ngày nay cũng có xem tin tức, cô biết Thẩm thị và Nghiệp Chi Phong lâm vào nguy cơ chưa từng có, cũng hiểu anh làm như vậy là vì cứu vớt lại danh tiếng của Thẩm thị. Cô duỗi tay vòng qua thắt lưng anh, ôm anh thật chặt rồi nói: “Không sao đâu, hy sinh một tòa biệt thự mà có thể xây dựng lại được sự tin tưởng của người ngoài đối với Thẩm thị, chuyện mua bán này lời cực kỳ đấy. Tổng giám đốc Thẩm, anh đã làm rất tốt, không cần bày ra vẻ mặt ủ mày ê như vậy.”

Thẩm Duệ cuối cùng cũng thành công dời đi lực chú ý của cô, anh gật đầu: “Thẩm thị lần này bị tổn thất rất lớn, vậy mà ngay cả một sợi tóc của kẻ chủ mưu đứng sau màn bày kế hoạch cũng không đụng được, đây là thứ khiến anh buồn bực nhất.”

“Ý anh muốn nói lần cạnh tranh thương nghiệp này không bình thường à?” Tống Hân Nghiên ở lăn lê bò lết ở thương trường mấy năm, cũng biết tính cạnh tranh ở thương trường vô cùng u ám ác liệt. Thẩm Duệ khôn khéo như vậy, thế mà còn không tra ra được người đứng sau vén màn kế hoạch là ai, chứng tỏ đối phương so với anh còn xảo quyệt gấp mấy lần.

Thẩm thị từ khi nào chọc trúng một nhân vật lợi hại như vậy?

“Ừ, những việc này không cần em nhọc lòng, anh chỉ hy vọng em ở bên người anh làm một cô gái nhỏ suốt ngày vui vẻ, được anh thương thương rồi chiều chuộng em, mỗi ngày anh có thể nhìn thấy em cười tươi hạnh phúc như vậy là đủ rồi.” Thẩm Duệ đầy chân thành mà nói.

Tống Hân Nghiên ngắm nghía góc áo anh, khẽ cười nói: “Bạn trai em lợi hại như vậy, em mới không cần lo lắng đâu. Mặc kệ là tên đầu trâu mặt ngựa thế nào đi nữa thì vẫn dễ như trở bàn tay mà thôi.”

Thẩm Duệ bị những lời nói của cô chọc cười, anh giơ tay ấn đầu cô xuống hõm vai mình rồi nói: “Ngủ đi, trời sắp sáng rồi.”

“Nhưng mà em không ngủ được.” Tống Hân Nghiên lúc trước đã ngủ một chút, lúc này thật sự không thể ngủ được, cô bò dậy từ trong lòng ngực anh, nói: “Nếu không anh ngủ trước một tí đi, em ra ngoài xem TV một lát.”

“Không ngủ được à? Đó là bởi vì còn chưa đủ mệt, vậy giờ chúng ta làm một lần nữa đi?” Thẩm Duệ lại một lần nữa kéo người cô về trên giường, làm bộ muốn đè lên người cô. Tống Hân Nghiên sợ tới mức vội nhắm hai mắt lại, lí nhí nói thầm: “Em ngủ rồi, bây giờ là đang mộng du thôi, nhìn đi, em ngủ thật rồi mà.”

Trong ngực Thẩm Duệ rung động một cái, anh nhìn chằm chằm hàng mi run rẩy của cô cười nhẹ, anh nói: “Ngủ rồi còn nói chuyện được sao?”

Tống Hân Nghiên lập tức ngậm chặt miệng lại không nói nữa, Thẩm Duệ lại trở về nằm bên người cô, cúi người hôn lên trán cô, khàn giọng nói: “Bảo bối ngoan, ngủ ngon nha!”

Bên môi Tống Hân Nghiên cong lên một nụ cười ngọt ngào, cô theo bản năng lăn tới trong lòng ngực anh mà cọ cọ, hơi thở sạch sẽ đầy nam tính của anh quanh quẩn trên người. Chỉ sau chốc lát, mí mắt cô trĩu nặng, bắt đầu rơi vào mộng đẹp ngọt ngào.

Thẩm Duệ cúi đầu nhìn cô, cảm nhận được hô hấp trong lòng ngực dần trở nên đều đều, anh lắc đầu bật cười. Còn nói không buồn ngủ à, chưa tới ba phút đã ngủ luôn rồi. Anh cảm thấy mỹ mãn mà ôm cô, cũng bắt đầu từ từ chìm vào giấc ngủ.

...

Tối hôm qua, Thẩm Duệ phá dỡ căn biệt thự không đủ tiêu chuẩn được báo chí đưa tin rất nhiều, dư luận bắt đầu chia thành hai nhóm, một bên ca ngợi Thẩm Duệ không phải là một doanh nhân máu lạnh coi thường tính mạng và sức khỏe của người dân, bên còn lại nói Thẩm Duệ dùng tòa biệt thự ấy để khoe khoang.

Mặc kệ ra sao đi nữa, tin tốt đã đến, thị trường giảm sút đã hạ nhiệt, cổ phiếu ngừng giảm, thị trường chứng khoán bắt đầu tăng lên. Các đổng sự trong công ty ngưỡng mộ không thôi đối với sự quyết đoán mạnh mẽ lúc nguy hiểm của Thẩm Duệ, cũng đã sớm quên mấy hôm trước còn muốn bãi nhiệm chức tổng giám đốc của anh.

Đường Diệp Thần say khướt mơ mơ màng màng suốt một đêm, sáng tinh mơ đã bị thư ký đánh thức, lại còn nghe được tin dữ này khiến anh ta tức đến quăng vỡ điện thoại. Anh ta gian nan bày ra một trò lớn như vậy, lại để anh giải quyết khủng hoảng chỉ bằng một căn biệt thự ư, làm sao anh ta có thể cam tâm cho được?

Anh ta đứng ở giữa căn phòng y như một con thú bị vây hãm. Ngày hôm qua mới kích thích Thẩm Duệ, nhìn biểu tình của anh bỗng dưng trở nên hung ác nham hiểm, trong lòng anh ta xẹt qua một tia khoái cảm biến thái. Nhưng chỉ có trong lòng chính anh ta rõ ràng, anh ta chưa bao giờ có được Tống Hân Nghiên.

Cũng là bởi vì như vậy, anh ta mới có thể không cam lòng thế này, không cam lòng cô bị một người đàn ông khác có được, dù cho người đàn ông này là kẻ bất lực đi chăng nữa!

Anh ta che lại lồng ngực đang trướng đau, thở hổn hển. Rồi lại bất chợt nghĩ đến chuyện gì đó mà bước đến điện thoại bàn bên cạnh, bấm gọi điện cho một dãy số, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Tra rõ chuyện năm năm trước của Tống Hân Nghiên cùng với người đàn ông kia cho tôi.”

Người phía bên kia như lọt trong sương mù: “Cậu Đường, cô Tống không phải là vợ trước của cậu à? Sao lại là chuyện gì với người đàn ông khác nữa?”

“Kêu cậu tra thì tra đi, tôi nếu biết được người đàn ông kia là ai thì còn cần cậu đi tra sao hả?” Đường Diệp Thần cực kì tức giận, nói xong anh ta lập tức dập ống nghe về lại trên máy. Đầu dây bên kia dù có cách một tầng sóng điện vẫn có thể cảm nhận được cơn lửa giận của anh ta thổi tới, vội treo điện thoại rồi kêu người đi tra. Ném trì tìm vong.

Đường Diệp Thần gắt gỏng xé toạc cổ áo, hai ba chiếc cúc áo bị bật tung ra ngoài, trong cổ họng cứ như bị lửa đốt cháy, nóng đến mức cả người đều cảm thấy khó chịu. Chỉ cần tra được chuyện xảy ra vào năm năm trước, biết được người đàn ông kia là ai, anh ta có thể chắc chắn khiến Hân Nghiên trở về bên người anh ta.

Thẩm Duệ, nếu tôi không có được, có phá huỷ hết cũng sẽ không đến phiên anh có được.

...

Trong một căn nhà cho thuê giá rẻ nhà họ Kim, Tống Nhược Kỳ đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại cho Đường Diệp Thần, điện thoại vẫn luôn báo đường dây đang bận, cô ta bực bội đi tới đi lui trong phòng. Nhà trọ giá rẻ nên không gian rất nhỏ, cả một căn nhà lớn còn không bằng một căn phòng ngủ của cô ta trước kia.

Từ cái ngày Tống Hân Nghiên tới đây, Đường Diệp Thần không còn tới thăm cô ta nữa. Cô ta cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ hơi nhô lên của mình, nghĩ, nhà họ Tống phá sản, còn cô ta bởi vì đứa trẻ trong bụng mà ngay cả phố cũng không dám xuống đi dạo, càng không dám đi cãi nhau với Đường Diệp Thần, sợ anh ta tức giận một cái liền túm cô ta bắt bỏ đứa nhỏ.

Đứa nhỏ này là con bài để cô ta giữ anh ta lại, là lợi thế duy nhất để cô ta có thể gả vào nhà họ Thẩm, cho dù là khó khăn nhất, cô ta cũng phải sinh ra đứa bé ra.

Bà Tống bưng một chén chè đi ra từ trong bếp, thấy Tống Nhược Kỳ cứ cầm điện thoại gọi đi gọi lại, bà ta nói: “Nhược Kỳ, đừng gọi nữa, đàn ông đều không thích người phụ nữ dính người, tới đây ngồi uống chén chè này đi.”

Tống Nhược Kỳ chầm chậm đi qua, ngồi xuống sô pha rồi hỏi: “Mẹ, Diệp Thần rốt cuộc thì đang bận cái gì chứ? Mấy ngày rồi mà chưa gọi điện thoại cho con nữa.”

“Mẹ nghe ba con nói gần đây cậu ta rất bận, Nhược Kỳ, con cũng đừng nghĩ quá nhiều, trước tiên cần an tâm sinh đứa trẻ ra đã. Chỉ cần đứa trẻ xuất hiện, Diệp Thần sẽ không thể không nhận.” Bà Tống an ủi cô ta. Tống thị sụp đổ, giờ đây kỳ vọng duy nhất của bọn họ chính là Tống Nhược Kỳ có thể tái giá gả vào nhà họ Thẩm, đến lúc đó một nhà bọn họ có thể dương mi thổ khí.

“Mẹ, sau khi sinh đứa trẻ ra, thật sự là con có thể gả cho Diệp Thần ư? Giờ đây thái độ của anh ấy đối với con lúc nóng lúc lạnh, con lo lắng dù cho đứa trẻ có được sinh ra hay không thì anh ấy cũng sẽ không để con bước vào cửa lớn nhà họ Thẩm đâu.” Tống Nhược Kỳ lo lắng nói, cô ta vốn dĩ là thiên kim đại tiểu thư, bây giờ lại phải lưu lạc đến nỗi lẩn tránh trong một căn nhà cho thuê giá rẻ sinh con cho người ta, sự chênh lệch này thử hỏi làm sao cô ta có thể tiếp thu được.

“Nếu cậu ta không cưới con, chúng ta lập tức làm ầm ĩ cho tất cả mọi người đều biết, mẹ không tin nhà họ Thẩm thế gia quyền quý của bọn họ không biết xấu hổ như thế.”
Chương 219: Tìm được manh mối của cô Lục rồi (2)

Tống Nhược Kỳ nhìn mẹ mình, thật ra đứa nhỏ này cô ta không muốn sinh ra, lúc trước nói mang thai con của Đường Diệp Thần, chỉ là muốn ép Tống Hân Nghiên ly hôn với Diệp Thần mà thôi. Chỉ cần bọn họ ly hôn, Diệp Thần sẽ có thể cưới cô ta.

Nhưng với tình hình hiện tại, cô ta rõ ràng còn cảm giác được lòng của Diệp Thần vẫn còn đặt trên người Tống Hân Nghiên, nếu đứa nhỏ này sinh ra là con của Đường Diệp Thần thì còn tốt, nếu là chút xíu quan hệ máu mủ với anh ta cũng không có, đến lúc đó cô ta nên làm cái gì bây giờ?

“Mẹ, hay là chúng ta tìm thời gian bỏ đứa bé đi.” Bụng cô ta càng lúc càng lớn, Tống Nhược Kỳ cũng càng ngày càng lo lắng. Sau khi cô ta và Đường Diệp Thần ở bên nhau, cô ta không chỉ có một người đàn ông là anh ta.

“Con điên rồi sao?” Bà Tống tức giận trừng mắt cô ta: “Đứa bé cũng đã sắp năm tháng rồi, con còn đi bỏ đứa bé, người tội nhất chính là bản thân con, con đang suy nghĩ cái gì vậy hả?”

“Mẹ, nhưng mà con sợ lắm, sợ có sinh đứa trẻ ra thì anh ấy cũng sẽ không cưới con, đến lúc đó con của con sẽ trở thành đứa con hoang. Mẹ, nhà của chúng ta đã đủ nghèo túng, lại xuất hiện thêm một đứa con hoang kéo thêm gièm pha, về sau sao ba con có thể còn đứng chân trong giới kinh doanh được nữa?”

“Nhược Kỳ, con có phải bị nhốt ở trong nhà quá buồn không? Nếu là quá buồn thì nói, mẹ sẽ nói một tiếng với ba con, qua hai ngày nữa sẽ đưa con ra ngoài giải sầu. Con vứt cái suy nghĩ bậy bạ đó đi, cứ an tâm dưỡng thai, có biết không?” Bà Tống trấn an cô ta.

Tống Nhược Kỳ cắn môi, không biết nên nói với bà như thế nào, chỉ đành phải gật đầu. Bà Tống thấy thế, đáy lòng cũng thả lỏng bớt, bà ta nghĩ Nhược Kỳ có thể là buồn chán đến hỏng luôn rồi, bà ta đến đưa con gái ra ngoài đi dạo một chút, đỡ phải để cô ta một ngày nào đó không có việc gì làm lại bắt đầu suy nghĩ miên man.

Khi hai mẹ con đang nói chuyện, chuông cửa bỗng chợt vang lên, bà Tống vội vàng đứng lên đi ra mở cửa. Cửa vừa mở, bà Tống tức thì thấy một người phụ nữ đeo vàng đeo bạc đang đứng ngoài cửa, bà ta nói: “Sao bà có thể tìm được nơi này mà tới đây?”

Nhan Tư một tay cầm túi, toàn thân mặc một bộ váy kinh điển của Chanel trong mùa hè này, tóc búi cao, trông rất thanh lịch. Nhan Tư mỉm cười nói: “Không mời tôi vào nhà ngồi à?”

Bà Tống cắn chặt răng, trước kia bà ta và Nhan Tư đều cùng là quý phu nhân, đi đâu cũng có người đi theo. Bây giờ nhà họ Tống sa sút, chỗ bọn họ ở còn không lớn bằng cái phòng tắm của nhà họ Thẩm, điều này khiến bà ta cảm thấy rất xấu hổ. Bà ta đứng chặn cửa, nói: “Trong nhà chật chội, không bằng chúng ta đi tìm một quán cà phê nào đấy ngồi đi.”

Nói xong bà ta đi ra ngoài và đóng cửa lại.

Trong quán cà phê, bà Tống nhìn chằm chằm Nhan Tư rồi nói: “Đổng Nghi Tuyền về nước, bà biết chưa?”

“Biết chứ, nhìn cái vẻ mặt này của bà tôi đoán chắc mấy người đã gặp nhau rồi nhỉ. Tôi còn tưởng rằng bà ta có thể yên ổn không đi tìm các ngươi nữa chứ, có vẻ như tôi đã đánh giá thấp tình cảm của bà ta dành cho Tống Chấn Nghiệp rồi.” Nhan Tư bưng cái ly lên nhấp một ngụm nước, cử chỉ ưu nhã cao quý.

Bà Tống không vui nhíu mày: “Nhan Tư, bà không cần cười trên nỗi đau của người khác vậy đâu, tôi thế nhưng còn nhớ rõ lúc trước vị kia nhà bà còn đi theo làm hắc kỵ sĩ hầu hạ cho bà ta nữa kia. Bà ta có thể đi Mỹ, cũng là nhờ vị kia nhà ngươi giúp tìm biện pháp cả đấy. Tôi nghe nói mấy năm nay vị kia nhà bà đã từng chạy qua Mỹ rất nhiều lần rồi, chẳng lẽ bà một chút cũng không lo lắng bọn họ dựng thêm một cái gia đình nhỏ ở bên Mỹ sao?”

“Lưu San!” Sắc mặt Nhan Tư thay đổi thấy rõ, thanh âm cứ như bật ra từ kẽ răng, mang theo ý cảnh cáo nói: “Không biết nói thì đừng có mở miệng nói nhảm, nếu đắc tội tôi, một ngón tay của tôi cũng có thể cho các người không bao giờ trở mình được nữa.”

Bà Tống bật cười: “Tôi chỉ là lo lắng thay cho bà mà thôi, dẫu sao bà đã từng tính kế bà ta một lần rồi, giờ còn tính kế lên con gái của bà ta, nếu như bà ta trở về tìm bà trả thù, nói không chừng chúng ta hiện tại ai cũng không phải là đối thủ của bà ta đâu.”

Chuyện bà Tống ám chỉ chính là chuyện lần trước bọn họ cùng nhau liên thủ hạ dược Tống Hân Nghiên.

Nhan Tư vuốt ve chiếc nhẫn kim cương cực đại trên ngón áp út, bà ta khẽ cười nói: “Lưu San, chúng ta đều là người cùng thuyền với nhau cả, thuyền nghiêng về ai cũng đều không có lợi gì. Hôm nay tôi tới đây, là muốn đưa cho bà một tấm chi phiếu.”

Nhan Tư lấy ra một tờ chi phiếu từ trong túi đưa qua: “Chỗ này có năm trăm vạn, tôi hy vọng bà có thể thuyết phục được Nhược Kỳ phá cái thai đó đi.”

Bà Tống giễu cợt nói: “Năm trăm vạn mua một cái mạng người, cái chuyện lấy tiền mua mạng này, bà Thẩm đây thật đúng là càng làm càng thuận tay. Nếu như ông cụ Thẩm và Thẩm Duệ biết được chuyện bà đã từng làm thế này, không biết sẽ xử bà như thế nào nhỉ.”

Nhan Tư hơi nheo hai mắt lại: “Bây giờ bà định lấy chuyện này ra uy hiếp tôi ư? Bà đừng có quên, chuyện năm đó bà cũng tham dự đấy.”

“Nhan Tư, tuy giờ đây nhà họ Tống nghèo túng, nhưng cũng không chứng tỏ tôi sẽ để mặc cho bà được nước lấn tới. Con trai của bà làm lớn bụng con gái của tôi, đứa nhỏ này tôi nhất quyết sẽ để con bé an toàn sinh ra. Tôi cho bà bốn tháng, ngay khi đứa bé vừa được sinh ra, tôi muốn Diệp Thần phải đến rước con gái tôi vào cửa.” Bà Tống không sợ Đường Diệp Thần không cưới Tống Nhược Kỳ, đó là bởi vì Nhan Tư bị bà ta nắm nhược điểm ở trong tay, chỉ cần bà ta còn muốn làm bà Thẩm, bà ta nhất định sẽ để Nhược Kỳ bước vào cửa.

“Lưu San, Nhược Kỳ là vợ trước của Thẩm Duệ, có tính tôi đồng ý để cô ta vào cửa, ông cụ cũng sẽ không đồng ý.” Nhan Tư cả giận nói, lúc trước bà ta uy hiếp bà giúp bà tác hợp Tống Nhược Kỳ với Thẩm Duệ, giờ bà ta cư nhiên lại uy hiếp bà để Tống Nhược Kỳ gả cho Diệp Thần, thật là cực kỳ đáng giận.

“Đó là chuyện của bà, dù sao thì nhà họ Tống hiện giờ cũng tuyệt vọng rồi, tôi trở thành hai bàn tay trắng, tôi cũng không ngại kéo mấy người xuống làm bạn đâu.” Trong ánh mắt bà Tống lộ ra một tia âm hiểm.

Nhan Tư tức giận đến đứng lên, bà ta nhìn vẻ mặt của bà Tống rồi cắn răng nói: “Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ thêm, nhưng là Lưu San, Đồng Thành cũng không phải chỉ có nhà họ Thẩm là nhà giàu có, bà hà tất nhất định phải để Nhược Kỳ gả vào nhà họ Thẩm làm gì. Lấy nhan sắc của cô ta, muốn tìm một kẻ có tiền cho nhà họ Tống các người xoay người cũng không phải việc gì khó.”

Bà Tống ngẩng đầu nhìn cô, cười lạnh nói: “Trong lòng bà đang tính toán cái gì đừng cho là tôi không biết, Nhược Kỳ có mang đứa con của Diệp Thần, vốn dĩ cậu ta nên cưới con bé, ý của bà là muốn để cháu đích tôn của bà gọi người khác là ba sao?”

Nhan Tư tức đến không nhẹ, bà ta cầm túi xách, đôi chân dẫm lên giày cao gót rời đi. Bà Tống nhìn chằm chằm bóng lưng của bà ta rồi lạnh lùng cười, bọn họ là châu chấu trên cùng một sợi dây, sao có thể dễ dàng để bà ta vừa lòng đẹp ý chứ.

Nắm được lợi thế này trong tay, cũng đủ để Nhan Tư phải để mặc bà ta muốn làm gì thì làm.

Nhan Tư giận đến phát điên rời đi, bà ta ngồi trong xe quay đầu lại nhìn khuôn mặt khoe khoang kia quán cà phê, bà ta tức hộc máu. Chuyện năm đó Lưu San cũng tham gia trong đó, thế mà giờ đây bà ta lại dám lấy chuyện này ra uy hiếp chính mình, quả thực là buồn cười mà.

Muốn bà ta để cho Tống Nhược Kỳ bước vào cửa, trừ phi bà ta điên rồi mới chịu đồng ý.

...

Trong một căn nhà nhỏ u ám nọ, một người đàn ông vừa mới kết thúc một trận luyện kiếm, anh ta kéo khăn trùm đầu xuống, ngồi bệt trên sàn nhà nhắm mắt điều chỉnh hơi thở. Đột nhiên có người gõ cửa đi vào, anh ta không vui mà quay đầu nhìn, nói: “Không phải tôi đã nói khi tôi đang luyện kiếm thì đừng tới quấy rầy tôi hay sao. Cậu đem lời nói của tôi xem như gió thoảng bên tai à?”

Người đàn ông sợ tới mức rụt cổ, cậu ta cười nịnh nọt nói: “Cậu chủ, không phải là do em mới nhận được một tin tức tốt sao, nóng vội nhất thời nên đã quên mất, đại nhân ngài đừng so đo với một tiểu nhân mà, bỏ qua cho em lần này đi.”

“Nói!” Cánh môi mỏng của người đàn ông khẽ hé mở, một chữ cũng không nói thêm.

“Chuyện cậu chủ kêu em đi điều tra đã có manh mối rồi, lúc cô Lục ba tuổi ở nhà họ Thẩm đã bị bọn buôn người lừa bán, sau lại đi lạc, mấy năm nay ông cụ Thẩm và cậu Tư nhà họ Thẩm chưa bao giờ dừng tìm kiếm, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.”

Người đàn ông híp đôi mắt đen lại, lạnh giọng nói: “Làm mọi cách lục tung ngóc ngách tìm ra cô ta cho tôi, tôi muốn cho nhà họ Thẩm bị hủy trong tay cô ta.”

“Vâng, em sẽ đi làm ngay.”

Căn nhà nhỏ lại khôi phục yên tĩnh lần nữa, người đàn ông đứng lên, chầm chậm bước đến trước cửa sổ sát đất, anh ta nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, cánh môi mỏng khẽ cong để lộ một tia trào phúng. Thẩm Tiểu Lục sẽ là một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim của ông cụ Thẩm và cậu Tư nhà họ Thẩm, để cho người nhà họ Thẩm bọn họ giết hại lẫn nhau, đây nhất định là một tuồng kịch mới ra lò cực kỳ xuất sắc.

...

Sau khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại lần nữa đã là buổi chiều, cô duỗi người mới phát hiện bên cạnh có người. Cô quay đầu qua lập tức nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai tuyệt mỹ của Thẩm Duệ. Cô cho rằng anh đã đi làm, không ngờ anh vẫn còn nằm trên giường.

Cô lặng lẽ duỗi tay bóp mũi anh, nắm lấy cổ tay cô kéo tay cô ra, trong giọng nói vẫn còn mang theo ý ngái ngủ nồng đậm: “Đừng làm loạn nữa, tiếp tục ngủ đi.”

“Tổng giám đốc Thẩm, mặt trời chiếu tới mông rồi, mau rời giường thôi nào.” Tống Hân Nghiên vươn tay giúp anh căng hai mí mắt ra, nhìn dáng vẻ ngái ngủ của anh, hoàn toàn không còn có khí chất cao thượng xa cách của một tổng giám đốc, ngược lại còn trông giống như một đứa trẻ ngủ chưa chịu tỉnh.

“Rất buồn ngủ.” Giọng anh khàn khàn gợi cảm, cánh tay cứng cáp duỗi qua ôm cô vào lòng mình.

Tống Hân Nghiên cười khúc khích, cô tránh thoát khỏi cái ôm ấp của anh, ngồi quỳ bên người anh, đôi tay nghịch ngợm chống hai mí mắt anh: “Thẩm Duệ, anh mau xem nè, anh đang trợn mắt đấy.”

Thẩm Duệ bị cô quậy đến nỗi không ngủ được nữa, anh bò dậy, gãi tóc: “Em lại không ngủ được có đúng không?”

Tống Hân Nghiên bò lại gần ôm cánh tay anh làm nũng: “Thẩm Duệ, em đói bụng, chúng ta ra ngoài ăn một chút gì đi.”
Chương 220: Tìm được manh mối của cô Lục rồi (3)

Thẩm Duệ nhìn bộ dạng đáng thương của cô, anh bất đắc dĩ đứng dậy xuống giường, bước vào phòng tắm tắm rửa. Tống Hân Nghiên cũng nhanh chóng rời giường đi thay quần áo, chờ Thẩm Duệ tắm rửa xong đi ra đã nhìn thấy áo sơ mi, quần tây cùng với quần lót hình viên đạn của anh được đặt cuối giường.

Đôi môi mỏng của anh hơi cong lên, sau khi thay xong quần áo để ra ngoài, anh cầm trong tay một chiếc cà vạt. Trong phòng khách, Tống Hân Nghiên đang còn ăn vặt, quả thật đúng thật là đói bụng rồi, cái miệng nhóp nhép liên tục y như chỉ tiểu lão thử.

Anh đứng trước mặt cô, đưa cà vạt cho cô rồi nói: “Giúp anh thắt cà vạt đi.”

Trong tay Tống Hân Nghiên còn đang cầm một miếng bánh quy vừa mới cắn một ngụm còn thừa hơn phân nửa, cô vội nhét hết vào trong miệng, sau đó rút khăn giấy lau hai tay rồi mới đứng dậy đi nhận cà vạt. Cô nhón chân lên, giơ tay tròng cà vạt vòng qua sau cổ anh, chỉ có hơi trục trặc lúc thắt nơ.

Thẩm Duệ rũ mắt nhìn cô, thấy cô vẫn còn cắn bánh quy, anh nhướng mày hỏi: “Ăn ngon không?”

“…” Tống Hân Nghiên không nói nên lời mà chỉ liên tục gật đầu, lúc đói thì cái gì cũng ăn ngon cả, cho dù món này ăn có béo phì thì cũng chịu thôi. Đôi mắt phượng của Thẩm Duệ ánh lên một tia thâm thúy, anh bỗng nhiên khom người cúi xuống, kề sát miệng cô rồi cắn một ngụm, cánh môi mỏng chạm vào cánh môi cô, có chút ngứa.

Thẩm Duệ nhai bánh quy, anh vốn không thích ăn đồ ngọt nhưng giờ lại cảm thấy ăn ngon vô cùng, anh nhìn chằm chằm đôi môi đỏ của cô, nói: “Vị không tồi nha.”

Hai má Tống Hân Nghiên nóng bừng lên, cô vội buông cà vạt của anh ra, nhét hết phần bánh còn dư vào miệng, cô nói: “Trong hộp vẫn còn, anh muốn ăn nữa không?”

Thẩm Duệ cầm tay cô, nói: “Anh đưa em đi ăn cơm, đi thôi.”

Tống Hân Nghiên bị anh kéo ra khỏi phòng, vừa đến thang máy, cánh cửa thang máy lập tức mở ra, xuất hiện bóng dáng Đổng Nghi Tuyền và Phùng Trinh Trinh đang đứng trong thang máy. Tống Hân Nghiên thấy bọn họ thì vội tránh tay của Thẩm Duệ còn đang cầm tay cô ra.

Thẩm Duệ nhìn thoáng qua cô một cái, nhìn về bên trong thang máy, anh nhàn nhạt nói: “Dì Tuyền, thật là trùng hợp.”

Phùng Trinh Trinh đương nhiên thấy được bộ dạng tay trong tay vừa rồi của bọn họ, trong lòng cô ta kinh ngạc. Thì ra, người con gái mà Thẩm Duệ muốn bảo vệ đó là Tống Hân Nghiên, khó trách cần cô ta hỗ trợ diễn kịch, bởi thân phận trước kia của bọn họ quả thật rất xấu hổ.

“Thẩm Duệ, cô Tống, vào đi, thang máy chưa quá tải đâu.” Phùng Trinh Trinh hào phóng nói, không hề có ý thức mình là “bạn gái” của Thẩm Duệ.

Đổng Nghi Tuyền liếc mắt nhìn Phùng Trinh Trinh một cái, bà ta nhìn Tống Hân Nghiên, nói: “Hân Nghiên, vào đi. Trinh Trinh là cháu gái tôi, Thẩm Duệ là bạn trai Trinh Trinh, con bé cố ý bay qua đây thăm cậu ta đấy.”

Thẩm Duệ không vui nhìn Đổng Nghi Tuyền, bà ta cho rằng chỉ như vậy là có thể chia tách bọn họ ư? Anh quay đầu lại nhìn Tống Hân Nghiên, Tống Hân Nghiên kinh sợ nhìn Đổng Nghi Tuyền: “Bà nói cái gì?”

“Sao vậy? Thẩm Duệ chưa có nói cho con biết cậu ta đang làm quen với Trinh Trinh sao?” Đổng Nghi Tuyền cứ như không biết quan hệ giữa hai người bọn họ, kinh ngạc nói.

Sắc mặt Tống Hân Nghiên trắng bệch, cô quay đầu lại nhìn Thẩm Duệ, anh đang quen Phùng Trinh Trinh ư?

Thẩm Duệ không kiêng dè mà ôm eo cô, trực tiếp dùng hành động giải thích: “Chuyện này đợi lát nữa giải thích với em sau, bây giờ chúng ta xuống lầu ăn cơm trước đã.”

Đổng Nghi Tuyền thấy thế thì nhăn mày, bà ta liếc qua Phùng Trinh Trinh, Phùng Trinh Trinh nhún vai. Cô ta và Thẩm Duệ vốn dĩ là giả, không có khả năng sẽ chạy tới tranh giành tình cảm, cô ta cũng không có cái tật xấu đó.

Tống Hân Nghiên nhìn Thẩm Duệ, lại thoáng nhìn qua hai người trong thang máy, trực giác nói cho cô biết, Phùng Trinh Trinh và Thẩm Duệ không có chuyện gì. Nếu không thì nếu để cô nhìn thấy bạn trai mình ôm một người phụ nữ khác mà ngay cả một chút phản ứng cũng không có, đây mới chính là không bình thường.

Cô và Thẩm Duệ bước vào thang máy, Phùng Trinh Trinh còn bước qua bên cạnh nhường chỗ, trong thang máy ai cũng không nói chuyện. Sắc mặt Đổng Nghi Tuyền có thể nói là khó coi tới cực điểm. Bà ta đứng một bên trừng Phùng Trinh Trinh, nói: “Trinh Trinh, đã bao lâu cháu chưa gặp Thẩm Duệ rồi, không thể nào ngay cả việc dỗ dành bạn trai mình mà cũng không biết chứ?”

Hai tay Thẩm Duệ thả bên người từ từ nắm chặt lại, anh nhìn chằm chằm bóng người Đổng Nghi Tuyền phản chiếu trên gương thang máy, xem ra bà ta quyết tâm muốn để Tống Hân Nghiên khổ sở: “Dì Tuyền, tôi và cô Phùng đây chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, chẳng lẽ cô ấy vẫn chưa nói gì cho dì thật à?”

Đổng Nghi Tuyền đột nhiên nhìn Phùng Trinh Trinh, Phùng Trinh Trinh chột dạ dời tầm mắt đi, lúng túng nói: “Dì, cháu và Tổng giám đốc Thẩm không phải là loại quan hệ mà dì suy nghĩ đâu ạ, chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, là quan hệ hợp tác.”

Nói xong, cô ta liếc nhìn Thẩm Duệ một cái, ánh mắt người đàn ông này quá ác liệt, đã nói là hợp tác vui vẻ cơ mà, giờ chỉ vì che chở người trong lòng mà thẳng tay hủy luôn cái đài của cô ta. Cô ta lại nhìn Tống Hân Nghiên, nói: “Cô Tống sẽ không hiểu lầm chứ, Tổng giám đốc Thẩm nhà cô vì muốn bảo hộ cô nên mới kêu tôi tới diễn một vở kịch mà thôi, hì hì.”

Tống Hân Nghiên nhìn bộ dáng Phùng Trinh Trinh thì chợt cảm thấy cô ta thật ra cũng rất đáng yêu, tuy có đôi khi nói chuyện không dùng não thôi. Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ của mình lên nhìn Thẩm Duệ: “Hai người diễn kịch ư? Vì sao?”

Vừa hỏi xong thì cô cũng hiểu được, lúc trước ông cụ Thẩm vẫn luôn muốn chia rẽ bọn họ, Thẩm Duệ tìm Phùng Trinh Trinh diễn kịch, chính là vì che giấu tai mắt của mọi người. Khóe mắt cô liếc qua sắc mặt xanh mét của Đổng Nghi Tuyền, ngay cả bà ta cũng bị lừa luôn ư?

Thẩm Duệ nhìn cô bất mãn nói: “Còn không phải bởi vì kẻ lừa đảo không lương tâm là em đây sao.” Rõ ràng cô cũng yêu anh muốn chết mà còn cố tình muốn đẩy anh ra, may mà anh không từ bỏ.

Mặt Tống Hân Nghiên đỏ lên, anh mất công lừa tất cả mọi người như vậy, chỉ bởi vì cô ư?

Phùng Trinh Trinh bị hai người bọn họ làm cho buồn nôn đến nổi da gà, cô ta nói: “Làm ơn, hai người muốn tán tỉnh nhau thì về nhà đi, đừng có đứng chỗ này làm tôi nổi cả da gà.”

Đổng Nghi Tuyền tức muốn chết, bà ta vẫn luôn cho rằng Trinh Trinh và Thẩm Duệ đang yêu đương với nhau, còn Thẩm Duệ lại dám bắt cá hai tay. Bây giờ bà ta mới hiểu được, bọn họ chẳng qua chỉ diễn kịch thôi, bà ta lạnh mặt nói: “Rốt cuộc chuyện gì thế này?”

“Dì, chẳng phải dì luôn muốn tác hợp cháu với Tổng giám đốc Thẩm sao? Vừa lúc Tổng giám đốc Thẩm cần cháu giúp anh ấy tránh tai mắt người, cho nên bọn cháu giả vờ làm tình nhân của nhau. Lúc anh ấy cần cháu lên sân khấu thì cháu sẽ lên giúp anh ấy đuổi đám oanh oanh yến yến đó, mà cháu cũng đã nói với dì rồi, dì cũng nói sẽ không ép cháu đi thân cận.” Phùng Trinh Trinh lè lưỡi, tính cách cô ta vốn khá thẳng thắn, nếu biết Đổng Nghi Tuyền gọi cô ta tới thành phố C là để gây khó dễ cho Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên thì cô ta sẽ không tới. Giờ cô ta lại ước gì hai người bọn họ trăm năm hòa thuận, sớm sinh một cậu con trai.

“Cháu!” Đổng Nghi Tuyền giận sôi máu, vừa lúc thang máy đã xuống tới lầu một, bà ta lập tức bước ra khỏi thang máy.

Phùng Trinh Trinh nhìn bóng dáng dì mình nổi giận đùng đùng rời đi, cô ta líu lưỡi, nói một câu với Thẩm Duệ bọn họ: “Không quấy rầy thế giới hai người nữa, tôi đi trước đây. Tổng giám đốc Thẩm, nếu anh cần tôi diễn kịch chỗ nào nữa thì cứ gọi điện cho tôi, tạm biệt.”

Tống Hân Nghiên nhìn cô ta nhanh chân đuổi theo Đổng Nghi Tuyền, ôm cánh tay Đổng Nghi Tuyền làm nũng, Đổng Nghi Tuyền lại đẩy cô ta ra, cô ta lại tiếp tục dính lên. Trong lòng cô ngứa ngáy, không khỏi sinh lòng hâm mộ.

Đổng Nghi Tuyền là mẹ ruột của cô, nhưng cơ hội nói một câu với bà ta cô cũng không có, càng miễn bàn tới chuyện làm nũng.

Thẩm Duệ cảm nhận được tâm trạng cô chợt trùng xuống, anh nhìn hai mẹ con bên kia rồi duỗi tay ôm cô: “Không phải nói đói bụng sao? Muốn ăn cái gì, anh đưa em đi.”

Tống Hân Nghiên an tĩnh mà dựa trong lòng ngực anh, khẽ gật đầu: “Ừm, anh quyết định đi.”

Thẩm Duệ ôm cô cùng nhau ra khỏi thang máy, đi tới sảnh khách sạn: “Tức giận à?”

“Không có, anh với cô Phùng kia cũng không có gì.” Vừa rồi khi nghe được Đổng Nghi Tuyền nói hai người bọn họ đang quen nhau, cô đúng thật có ăn giấm một chút, sau lại biết bọn họ diễn kịch, một chút giấm đó cũng tiêu tan.

Thẩm Duệ vì cô làm nhiều chuyện như vậy, cô sao có thể không biết tốt xấu mà tức giận với anh?



Ngoài sảnh khách sạn, Đổng Nghi Tuyền đột nhiên đẩy cánh tay Phùng Trinh Trinh ra, bà ta cả giận nói: “Trinh Trinh, khi nào thì cháu học được cách nói chuyện với dì gian dối như vậy?”

Phùng Trinh Trinh đã lớn lên từ nhỏ bên người Đổng Nghi Tuyền, đối với cô ta mà nói, Đổng Nghi Tuyền thậm chí còn thân thiết hơn với cô ta hơn so với ba mẹ mình. Từ trước tới nay cô ta chưa thấy Đổng Nghi Tuyền bùng phát tính tình lớn như vậy, cô ta vội mở miệng: “Dì, trước tới nay cháu không nghĩ giấu diếm với dì, là do dì luôn ép cháu phải làm quen với Thẩm Duệ, cháu lại không thích anh ấy.”

“Sao cháu không thể thích cậu ta? Cậu ta có tiền có thế, lớn lên cũng không tồi, gả cho cậu ta có gì không tốt đâu?” Đổng Nghi Tuyền tức đến mức ngực không ngừng phập phồng, bà ta chưa thấy qua người phụ nữ nào không biết tốt xấu như vậy.

“Dù anh ấy có tiền có thế, lớn lên cũng không tồi đi nữa, nhưng trong lòng anh ấy có người. Nếu cháu gả cho người đàn ông ấy, nửa đời sau sẽ sống trong bất hạnh, như vậy dì cũng sẽ thấy không sao ư?” Cứ nhìn ánh mắt vừa rồi của Thẩm Duệ nhìn Tống Hân Nghiên đi, cái ánh mắt không còn chứa được người phụ nữ nào khác cả, cô ta hà tất phải đi làm bia đỡ đạn làm gì?

Đổng Nghi Tuyền vỗ cái trán, tức giận đến chóng mặt: “Trinh Trinh, Hân Nghiên là chị họ của cháu.”

Phùng Trinh Trinh bỗng dưng mở to hai mắt, khó tin mà nhìn Đổng Nghi Tuyền: “Dì, dì nói gì thế?”

“Hân Nghiên là chị họ của cháu, là con gái mà dì để lại Trung Quốc, mối quan hệ của con bé và Thẩm Duệ đã được chú định rằng không có khả năng ở bên nhau, tất cả mọi người đều sẽ phản đối bọn họ. Dì không muốn nhìn thấy con bé phải chịu thương tổn, cho nên cháu nhất định phải giúp dì, khiến con bé phải chia tay với Thẩm Duệ.” Hai tay Đổng Nghi Tuyền cầm tay cô ta cầu xin.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom