• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu]Tuy ngươi nắm giữ ngàn quân, nhưng ta có thể ngự vạn quỷ (2 Viewers)

  • Phần IV

Mấy năm nay, Lưu Cảnh làm mưa làm gió, sớm đã không được lòng dân.

Dân chúng xếp thành hai hàng đứng bên đường hò reo, nghênh đón Cố quân vào thành.

Thiên lý mã toàn thân tuyết trắng chậm rãi đi về phía cửa cung.

Lý thừa tướng tuổi đã cao, chúng ta không đành lòng xử trí ông ấy nên chỉ bắt người hầu của ông ta lại. Lý thừa tướng không biết cưỡi ngựa, nên đành phải tự mình hì hà hì hục chạy về cung.

Đúng lúc lại cùng đường với chúng ta.

Thế là ông ta vừa chạy bên cạnh, vừa mắng chúng ta: “Hai người các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu, lừa gạt bệ hạ, cho dù có đạt được hoàng vị thì cũng chỉ là lai lịch bất chính!”.

“Hiên Viên Tương, tiên hoàng không so đo việc ngươi chỉ là đàn bà con gái, để ngươi cầm binh đánh giặc, ngươi lại báo đáp tiên hoàng thế này sao?”.

“Cố Niên Vũ, lão phu vẫn luôn tưởng rằng ngươi là kẻ quân tử chính trực, tuy một số cách làm của bệ hạ chưa được thỏa đáng, nhưng ngươi không thể tạo phản, ngươi có biết hay không……”

“........”

Ta không được tự nhiên mà ngọ nguậy, nói với Cố Niên Vũ: “Ngươi đừng ôm chặt như thế”.

“Hả, được”.

Tay hắn hơi nới lỏng một chút, nhưng cũng không hoàn toàn buông ra.

Ta lại nói thầm: “Ngươi làm trò gì mà ở trước mặt nhiều người như vậy lại gọi ta là phu nhân?”.

“Ta âm thầm gọi nàng, mà nàng có để ý đến ta đâu”.

Ta đẩy tay hắn ra: “Quá chua rồi đấy, tốt hơn là ngươi đừng nói chuyện nữa”.

“......”

Hắn đành phải ngoan ngoãn im miệng.

Hắn mới dàn xếp ổn thỏa Tùng thành, vừa rời thành đã nghe được tin triều đình muốn gi/ế/t mình, trong quân, người người bất bình phẫn uất nói: “Tướng quân, chúng ta ở đây bán mạng, chóa hoàng đế lại muốn qua cầu rút ván, không thì chúng ta phản!”.

Vậy phản.

Từ biên cảnh, hắn đánh trở lại kinh thành, một đường màn trời chiếu đất, so với khi mới rời đi, Cố Niên Vũ bây giờ nhìn có vẻ già dặn hơn, ngay cả râu cũng chưa kịp cạo.

Hắn vừa mở miệng nói chuyện, râu trên cằm đã cọ vào vành tai của ta, thật ngứa.

Mấy hôm nay ta cũng không được ngủ đủ giấc.

Đêm qua Hoàng Lăng nổ, trên núi ma trơi bay đỏ rực một khoảng trời, sau khi nhìn thấy chuyện này, dân chúng truyền tai nhau rằng đây là do Lưu Cảnh không có tài cán nên bị tổ tiên giáng tội.

Trái lại, phần mộ tổ tiên của Hiên Viên gia ở cách đó không xa, sáng nay có nông dân đi quốc đất qua đó, xa xa nhìn thấy bên trên mộ tổ của Hiên Viên gia bốc lên khói xanh, hắn đến gần xem, thế mà lại nhặt được một cây linh chi nghìn năm.

Dân chúng hoan hô, thi nhau bàn tán chuyện lạ này.

Mà chuyện này lại đều do ta dựng lên.

Hoàng cung sớm đã bị người của ta vây chặt.

Cấm vệ quân tinh nhuệ vốn muốn chống lại chúng ta, nhưng vì Lưu Cảnh đã bị bắt, phía sau lại có chín vạn đại quân của ta và Cố Niên Vũ, bọn họ biết dù có phản kháng thì cũng chỉ là phí công, nên đành ngoan ngoãn giơ tay chịu trói

Mỗi triều đại thay đổi, luôn sẽ có chí sĩ đầy lòng nhân ái đứng ra hô to vì nghĩa hy sinh, thà ch/ế/t không hàng.

Ví dụ như vị Lý thừa tướng đức cao vọng trọng này.

Ta ngắt lời hắn, nói: “Nếu nói ta đoạt giang sơn của Lưu gia, thế Lưu gia lại đoạt giang sơn của ai?”.

“Từ trước, nền chính trị của Chu Ai Tông vô cùng hà khắc, ác quan hoành hành, hoàng đế Lương Cao Tổ từ quê nhà đứng lên khởi nghĩa vũ trang, mới có Đại Lương ta mấy triều an bình”.

“Nếu ta có tội, vậy thì Cao Tổ hoàng đế cũng đồng dạng có tội!”.

“Từ xưa đến nay, mỗi triều đại thay đổi, lâu thì hai ba trăm năm, nhanh thì không đến trăm năm, nhưng đều là minh chủ thay thế hôn quân, triều đại mới thay cho triều đại cũ”.

Thiên hạ là của chung mọi người.

Ta xổ ra một tràng lời nói khiến cho ông ta á khẩu không trả lời được.

Ta sai người áp giải Lữ Huân, kẻ thống lĩnh tám đại doanh đến, hắn đã bị bắt giữ từ nửa đêm ngày hôm qua, thủ hạ thân tín của hắn cũng bị ta tiện tay một lưới bắt hết.

Hắn nhổ nước bọt xuống đất một cái, rồi chửi ầm lên: “Muốn ch/é/m, muốn gi/ế/t tùy các ngươi, ông đây tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước những kẻ ti tiện bỉ ổi, xảo trá, âm hiểm!”.

“Ti tiện, bỉ ổi, xảo trá, âm hiểm không phải nên dành để miêu tả vị hoàng đế kia của ngươi à?” Ta hỏi lại.

Lưu Cảnh đang đứng co rụt lại trong một góc, bị hai binh lính canh giữ, long ủng trên chân còn rơi mất một chiếc.

Ta chậm rãi nói: “Bệ hạ sai ta thủ vệ kinh thành, nhưng sau lưng lại lén hạ mật chỉ cho Lữ thống lĩnh, để hắn đợi sau khi ta đánh lui Cố Niên Vũ thì nhân lúc hỗn loạn mà gi/ế/t luôn cả ta, rồi vu oan cho Cố Niên Vũ.

Lữ Huân giật mình nhìn ta: “Khi bệ hạ truyền mật chỉ cho ta, ở đấy chỉ có ta và bệ hạ, sao ngươi có thể biết được?”.

Hắn nói thế, tức là đã ngầm thừa nhận việc này.

Ở đây có rất nhiều tướng lĩnh từng cùng ta vào sinh ra tử, còn có ít người là phụ tá của cha ta, và một vài quan viên có quan hệ họ hàng với Hiên Viên gia, thấy ta thân là gia chủ của tộc Hiên Viên, lại bị hoàng đế đối đãi như vậy, nên bọn họ nhao nhao đứng lên vì ta mà bất bình.

“Lòng ngươi dung không nổi công thần sao!” Ta quay về phía Lưu Cảnh gầm lên.

Hai mắt Lưu Cảnh đỏ bừng, khinh thường mà cười lạnh mấy cái.

Việc đã đến nước này, hắn biết dù mình có nói nhiều thì cũng vô ích.

“Bệ hạ, ngài nói ngài xem, sao ngai lại…… haizz!”.

Lý thừa tướng vừa tức vừa thất vọng chỉ vào Lưu Cảnh, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó ông quay lại nhìn Cố Niên Vũ: “Này, đây là lý do khiến ngươi muốn lên làm hoàng đế à?”.

“Không phải”.

Cố Niên Vũ trả lời: “Bổn tướng chỉ biết cầm binh đánh giặc, không biết làm hoàng đế”.

Lý thừa tướng gật đầu đồng ý.

“Phu nhân nhà ta mới thích hợp làm hoàng đế”.

Đôi mắt của Lý thừa tướng lập tức trợn to như chuông đồng.

17

“Đúng vậy, ta mới là người muốn làm hoàng đế”.

Ta chân thành nhìn những đại thần đang trợn mắt há hốc mồm.

“Sao lại có chuyện phụ nữ lên làm hoàng đế được?” Lý thừa tướng tức giận đến trừng mắt dựng râu, phất tay áo nói: “Quá mức hồ đồ!”.

Cố Niên Vũ đứng ở một bên, thân như bích ngọc, lời ít mà ý nhiều: “Chưa từng có tiền lệ, chứ không phải không thể được”.

“Trước đây cũng chưa từng có người phụ nữ nào có thể cầm binh đánh giặc, tiên hoàng dùng người tài không theo khuân mẫu cũ, trên chiến trường, Hiên Viên tướng quân đã thắng vô số trận đánh lớn, không thua bất kỳ nam nử nào. Có thể thấy được, nếu chỉ định nghĩa một người qua giới tính của họ, thì kẻ này không những hẹp hòi mà còn ngu xuẩn”.

Hắn dường như nhớ đến chuyện gì thú vị, mắt phượng xinh đẹp nhìn quanh tất cả mọi người ở đây, cười nói: “Nghe nói, khi bổn tướng sắp đánh vào kinh thành, các vị đại nhân cũng chỉ dám co đầu rút cổ trốn ở đây, đẩy một người nữ lưu như Hiên Viên tướng quân ra nghênh chiến à?”

Bọn họ cúi đầu, xấu hổ và giận dữ mà không dám nói thêm gì.

Ta không không nhịn được mà bật cười, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Cố Niên Vũ đang nhìn ta, hắn lưu manh mà chớp chớp đôi mắt, giống như đang năn nỉ ta khen hắn.

“Càn khôn đã định, trước mặt thực lực tuyệt đối, thì cũng chẳng cần thiết phải tốn nước bọt với các ngươi”.

“Khó quên chủ cũ thì nhanh chân đi cùng Lưu Cảnh, nửa đời sau cùng nhau ăn cơm tù, để dễ bề chăm sóc lẫn nhau”.

“Tự nhận mình thanh cao, không ưa ta, hoặc là muốn dựa vào việc làm quan để tham ô tư lợi, cũng nhân lúc còn sớm mà đi đi”.

“Những ai muốn tiếp tục làm quan để tận trách với dân thì ở lại”.

“Nếu tương lai, ai lại mang chuyện ta là nữ tử ra để bàn tán, thì ta một kiếm ch/é/m đầu hắn”.

Đại điện rộng lớn rơi vào im lặng thật lâu.

Một số người cởi mũ cánh chuồn ra, yên lặng rời đi.

Những người còn lại đã hạ quyết tâm.

Tuy Lý thừa tướng vẫn trưng ra bộ mặt khổ đại cừu thâm nhưng vẫn không có đi.

Cố Niên Vũ quay về phía ta, quỳ một gối xuống đất: “Thần, cung thỉnh phu nhân đăng cơ!”.

Những người khác cũng quỳ xuống theo, tiếng hô vang trời: “Thần, cung thỉnh bệ hạ đăng cơ!”.

18

Ta là nữ đế đầu tiên trong lịch sử.

Thật ra, Cố Niên Vũ cũng muốn làm hoàng đế.

Ta thật rõ ràng, công bằng mà nói: ‘Nếu không thì, chúng ta hòa li, sau đó quang minh chính đại đấu trí đấu dũng, ai thắng thì người đó lên làm hoàng đế”.

Hắn vừa nghe xong thì quả quyết không tranh nữa.

Nhưng hắn lại đặt ra cho ta những điều kiện cực kỳ hà khắc, như là phải lập hắn làm Hoàng Phu, hậu cung cũng phải chỉ có một mình hắn, không được phép có thêm tam cung lục viện nữa.

Ta thở ngắn than dài xong đành phải đồng ý.

Cố Niên Vũ tỏ ra khó hiểu: “Tuy rằng kế hoạch của chúng ta khá chu đáo, trong ngoài kết hợp nhịp nhàng, nhưng vẫn thuận lợi hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của ta”.

“Ta đánh trận cũng chưa bao giờ thấy dễ dàng đến thế, cứ như là……. được thần trợ giúp”.

Hắn bảo là “Thần”.

Ha Ha Ha, rõ ràng ta mời đến toàn là quỷ có được không hả?

Ta buồn cười: “Như thế không tốt hơn à?”

Hắn chống cằm nhìn ta, trong ánh mắt đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu: “Bỏ qua mấy chuyện khác thì, làm thế nào mà nàng biết được Lữ Huân phản bội nàng và Lưu Cảnh ra mật chỉ cho Lữ Huân gi/ế/t nàng?”.

“Ừm, ta xếp người nằm vùng trong cung”.

“Phét lác, ta đã điều tra rồi, làm gì có ai” Hắn nói một cách chắc chắn “Thậm chí nàng còn lười xếp tai mắt ở trong cung”.

“.....”

Ta cần gì xếp tai mắt trong cung, hao tiền tốn của!

Ta có những quỷ binh đáng yêu của mình là đủ rồi.

Bọn họ không chỉ làm đao kiếm của ta, thay ta chém về phía lưng, bụng của địch nhân, bọn họ còn có thể làm đôi mắt, lỗ tai của ta.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, bọn họ lẻn vào phủ đệ của các quan viên trong triều, nghe ngóng thái độ của bọn họ đối với triều đình.

Hầu hết quan lại đã bất mãn với Lưu Cảnh từ lâu, họ nói rằng, nếu không phải huyết mạch của hoàng gia chỉ còn mỗi mình hắn, thì cho dù giá nào bọn họ cũng không để hắn lên làm hoàng đế.

Còn những kẻ ủng hộ Lưu Cảnh, đa số đều là những kẻ tiểu nhân nịnh hót, một khi triều đình gặp biến cố, thì đầu của họ sẽ cúi thấp hơn bất kỳ ai khác, cho nên không có lý do gì phải lo lắng cả.

Cố Niên Vũ có thể thống lĩnh ngàn quân, nhưng ta lại có thể khống chế hàng vạn quỷ hồn.

Hai người chúng ta, nên châu liên bích hợp*

(*.Hạt châu liền thành chuỗi, ngọc bích hợp thành đôi. Nghĩa bóng: Bạn tốt tụ họp với nhau, hay là trai gái tốt lành kết hợp. Thường dùng làm câu chúc tụng tân hôn - từ điển hán nôm)

Ngày ấy, làm cho lòng ta đau buồn là việc Liêu Đại học sĩ cởi mũ cánh chuồn, hắn nói không muốn vì loại “phản tặc” như ta mà cống hiến sức lực.

Tuy rằng rất tiếc nuối, nhưng thôi.

Ta không thích những thần tử ngu trung, tầm nhìn của bọn họ quá hạn hẹp.

Năm sau ta sẽ khôi phục khoa cử, chiêu hiền đãi sĩ, để nhân tài như nước sông không ngừng chảy về triều đình, nhất định sẽ là một cảnh tượng hoàn toàn mới.

Tiểu Thuý đến rót thêm trà, hỏi: “Bệ hạ, nếu việc này ngay từ đầu đã không phải là kế hoạch của ngài và Cố tướng quân, hai người thật sự trở mặt thành thù, thì liệu rằng ngài còn sẽ hao phí linh lực của bản thân, điều khiển quỷ hồn giúp tướng quân đánh giặc sao?”.

Ta nói: “Ta sẽ".

“Mặc dù tướng quân thắng trận trở về sẽ ỷ vào quân công mà thỉnh cầu bệ hạ xử trí ngài, thì ngài cũng sẽ làm á?”.

Ta vẫn nói như cũ nói: “Ta sẽ".

Khi đứng trước mộ của phụ thân, ta đã từng nói với Tiểu Thuý rằng: n oán cá nhân là việc nhỏ, thiên hạ, quốc gia mới là việc lớn.

Đây là nguyên tắc.

Hai tay Tiểu Thuý chống quai hàm, mặt đầy vẻ sùng bái nhìn ta.

“May mắn người nắm giữ thuật ngự quỷ là bệ hạ, nếu, nô tì nói là nếu thôi, nếu người Bắc Doanh có được thuật ngự quỷ, vậy thì chúng ta chắc chắn sẽ thua trận rồi?”.

Ta nhấp một ngụm trà: “Không đâu".

“Ngươi có biết những quỷ hồn thay chúng ta đánh giặc trên chiến trường từ đâu đến không?” ta đặt ly trà xuống rồi hỏi.

Tiểu Thuý lắc đầu.

“Bọn họ là những tướng sĩ Đại Lương đã hi sinh trên chiến trường”.

“Chinh chiến thay chúng ta, chính là binh lính của chúng ta".

“Cho dù người Bắc Doanh có hiểu được thuật ngự quỷ, thì những tướng sĩ của chúng ta khi sống đã chiến đấu hết mình vì quốc gia, khi ch/ế/t đi cũng sẽ quyết không nghe lệnh quân địch".

19

Cây nến đã cháy gần hết, thời gian cũng gần nửa đêm.

Tiểu Thuý khoác thêm áo cho ta: “Bệ hạ, ngài không muốn gặp Hoàng Phu à?”.

“Hả?”.

“Ngài từng nói với Hoàng Phu, không cho phép ngài ấy đến quấy rầy ngài, đợi ngài phê duyệt xong tấu chương thì sẽ đi tìm Hoàng Phu. Cung của Ngài ấy vẫn thắp nến sáng trưng đợi ngài kìa, thoạt nhìn rất là u sầu….. Cung nhân cũng nhìn không nổi nữa, đến đây cầu xin nô tì nhắc ngài một câu".

Ta chớp mắt mấy cái, hình như là có chuyện này thì phải.

Nhưng những lời này, ta nói với hắn từ ban ngày cơ.

“Bây giờ đã qua nửa đêm rồi, ta đi tìm hắn thì còn ra thể thống gì nữa?” Ta nghiêm mặt nói.

Tiểu Thuý hết nói nổi: “Thành thân đã được mấy năm rồi còn chưa động phòng, thì có thể thống à?”.

“......”

Ta gãi đầu, khiêm tốn thỉnh giáo Tiểu Thuý: “Ý của ngươi là, chúng ta cần phải đó…đó hả?”.

Tiểu Thuý bắt đầu phân tích cho ta nghe: “Trước kia ngài thành thân với Hoàng Phu là để né tránh phế đế ban hôn".

“Ừm".

“Về sau, Hoàng Phu thường xuyên xuất chinh, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng mỗi lần Hoàng Phu trở về, dù mệt mỏi bụi bặm cũng phải đi gặp ngài, còn mang đặc sản cho ngài".

“Đúng".

“Ngài còn nhớ lần đó không, hai người uống rươụ ngắm trăng nhớ lại chuyện trước kia, sau đó ngài say bét nhè nằm gọn trong ngực Hoàng Phu, còn lén hôn môi".

“........ không nhớ".

Ta giả vờ bình tĩnh, mặt lại nghẹn đỏ bừng.

“Sau đó cô gia, khụ! Hoàng Phu ôm ngài về phòng, nô tì thấy thời cơ đã chín muồi, định bụng đi đun nước nóng, ai ngờ phế đế đột nhiên hạ chỉ, lệnh cho Hoàng Phu xuất chinh ngay trong đêm, bình định phản loạn Tây Nam".

“Lần tiếp theo Hoàng Phu trở về thì mang theo An Ninh công chúa, hai người các ngài bắt đầu diễn kịch, lừa cả Thuý Thuý".

Chuyện này đại khái là như thế.

Ngày trước, ta suýt chút nữa đã bị Cố Niên Vũ làm cho rung rinh rồi, nhưng về sau diễn kịch nhập tâm quá, nên ta quên xừ mất việc này.

An Ninh công chúa là Đỗ Y Y, ta nhận nàng làm muội muội.

“......à"

“à cái gì mà à" Tiểu Thuý kéo ta ra khỏi long ỷ, quay ra bên ngoài hô: “Người đến, chuẩn bị kiệu, bệ hạ khởi giá Vĩnh Phúc Cung!”.

Ta ỡm ờ bị Tiểu Thuý đẩy vào cung của Cố Niên Vũ.

Cố Niên Vũ mặc một bộ áo trong màu trắng ngà, dáng người cao dài, dưới ánh nến đỏ, khuân mặt đẹp trai không tì vết của hắn lại được tăng thêm mấy phần mờ ảo.

Trong giây phút nhìn thấy ta, trong ánh mắt của hắn như có ánh lửa lập loè.

Ta ho nhẹ một cái, lúng túng nói: “Thì là, trẫm đến sủng hạnh chàng".

Một đốm lửa nhỏ đốt lên cả thảo nguyên.

Hắn bế ta lên, đè ở trên giường to mềm mại, hơi thở nóng rực phả vào tai.

Ta rất thẹn thùng, nhưng ta là Hoàng Đế, không thể mất mặt được.

Thế là ta xoay người, đè Cố Niên Vũ xuống giường, hai ngón tay nâng cằm của hắn lên, làm bộ hung ác nói: “Là trẫm sủng hạnh chàng, biết chưa?”.

Nụ cười trên mặt hắn lại càng vui vẻ: “Thần tuân mệnh”.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom