• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu]Tuy ngươi nắm giữ ngàn quân, nhưng ta có thể ngự vạn quỷ (2 Viewers)

  • Phần III

11

Lưu Cảnh bảo ta gi.ế.t Cố Niên Vũ.

Nhưng lại không cho ta dù chỉ một binh một tốt.

Hắn nói: “Dương lão tướng quân để lại cho ngươi mấy chục tư binh, tộc Hiên Viên cũng là gia tộc giàu có và lâu đời, ngươi chỉ cần bỏ chút tiền thuê sát thủ mai phục trên đường hồi kinh của Cố Niên Vũ, rồi tuỳ cơ gi.ế.t hắn".

Ta lại đòi mật chỉ, nhưng hắn vẫn không cho.

Chỉ hứa hươu hứa vượn rằng: “Sau khi việc này thành công, trẫm sẽ phong ngươi làm phi tử, vinh hoa phú quý cả đời hưởng không hết".

Còn không quên bổ sung thêm một câu: “Trẫm không quan tâm đến việc ngươi đã từng gả chồng".

Trong lòng ta âm thầm cười nhạo.

Hắn cũng thật biết tính toán.

Nếu chẳng may ta thất bại, Cố Niên Vũ tìm được chứng cứ chứng minh ta ám sát hắn, vậy thì Lưu Cảnh có thể nhân cơ hội này mà diệt trừ thế lực của Dương gia và tộc Hiên Viên.

Còn nếu ta may mắn thành công, thì cũng phải có người chịu trách nhiệm về cái ch/ế/t của Cố Niên Vũ, Dương gia và Hiên Viên gia vẫn chỉ có một con đường ch/ế/t, hoàng đến ngồi thu ngư ông đắc lợi.

Ta đi ra cửa điện, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong cung

Từ phía chân trời, Chim Tước phần phật bay qua.

Những loài Yến, Tước* vĩnh viễn không thể biết chí hướng của Thiên Nga

(Yến: chim én, Tước: chim se sẻ, đều là loài chim nhỏ. Nghĩa bóng: ám chỉ những kẻ tầm thường tiểu nhân)

Nhưng có đôi khi, chim Yến, chim Tước lại bay cao hơn cả Thiên Nga.

Tiên hoàng anh minh quyết đoán, cần chính, yêu dân, không hiểu sao lại sinh ra đứa con trai như này.

Trước mặt ngoại địch thì Lưu Cảnh như kẻ ngu ngốc, nhưng khi đối phó với người nhà thì hắn lại khá là thông minh.

Vì tranh ngôi vị hoàng đế, hắn nhẫn tâm hại ch/ế/t tất cả anh em trai của mình, cuối cùng tiên hoàng cũng chỉ còn lại một đứa con trai duy nhất là hắn, nên không thể không truyền ngôi cho hắn.

Hắn không quan tâm xã tắc, lúc nào cũng chỉ nghĩ cách củng cố địa vị hoàng đế của mình, thân cận tiểu nhân, xa lánh hiền thần, những quan viên trong triều, hễ có ai bất đồng ý kiến với hắn thì đều hoặc là bị giáng chức, hoặc là bị gi/ế/t.

Ví dụ như ta, ta không đồng ý việc hoà đàm với Bắc Doanh, hắn lập tức lấy lý do: Phụ nữ không thể cầm binh mà thu lại hổ phù của ta, không những thế, hắn còn tiện thể buộc ta gả chồng.

Làm chuyện lớn thì không xong.

Nhưng nghĩ cách cho ta đổ vỏ thì hắn lại nhanh lắm.

Mới đi được 2 bước, đột nhiên ta thấy hoa mắt chóng mặt, hai chân mềm nhũn, ngất đi.

Đến khi tỉnh lại thì trời đã tối, Lưu Cảnh cho phép ta ngủ ở trong cung một đêm, sau khi uống hết thuốc bổ khí huyết do thái y kê đơn, ta tắt hết nến trong phòng.

Bên ngoài có thủ vệ trông coi.

Trong phòng tràn ngập sương trắng, bóng đen lại lần nữa xuất hiện.

“Xin chủ tử căn dặn”.

“Hoàng đế muốn gi/ế/t Cố Niên Vũ, trong đêm nay, cần phải làm cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết việc này”.

“Vâng”.

Ta mặc nguyên quần áo mà ngủ một giấc đến khi bình minh mới tỉnh.

Thời gian thượng triều hôm nay đặc biệt dài.

Thủ lĩnh của đám quỷ sai sử dụng cách làm giống ta lần trước, trong một đêm, đầu đường, ngõ nhỏ trong thành và các châu các quận lân cận đều được dán đầy thông báo.

Chữ viết trên giấy có tờ thì qua loa, tờ thì ngay ngắn.

Dù sao cũng không phải chữ của ta.

“Hoàng đế chuyên s/á/t công thần, sắp tới sẽ đến lượt Cố tướng quân”.

“Chim hết rồi, cung tên vứt xó

Thỏ chết rồi, chó bị phanh thây

Địch quốc phá, mưu thần vong*”

(Trích thư Phạm Lãi gửi cho bạn là Văn Chủng - bên mình có câu tương tự là: ‘Được chim bẻ ná, được cá quên nơm’ hoặc ‘vắt chanh bỏ vỏ’)

“Đương kim hoàng đế gi/ế/t hết huynh đệ, ngôi vị hoàng đế lai lịch bất chính!”.

Đến khi quan binh đi xé thông báo thì hầu hết dân chúng đều đã đọc được, quan phủ càng cực lực áp chế thì dân chúng lại càng tin chuyện này là thật.

Tiếp theo, ta chỉ cần ngồi đợi.
Vì những hành động của quan phủ đã đủ làm cho tin đồn được lan truyền nhanh chóng.

Trong buổi thượng triều, Lưu Cảnh nổi giận đùng đùng, Hình bộ dùng đủ mọi thủ đoạn cũng không thể tìm ra được ai đã làm những việc này.

Sau khi hạ triều, Lưu Cảnh lập tức gọi ta đến để chất vấn: “Việc trẫm muốn gi/ế/t Cố Niên Vũ chỉ nói cho một mình ngươi, tại sao ta mới nói hôm qua mà hôm nay cả thiên hạ đều đã biết rồi?”

“Xin bệ hạ soi xét rõ ràng!” Vẻ mặt của ta đầy đau khổ nói: “Ngày hôm qua, thảo dân thân thể không khỏe, nhận được ân điển của bệ hạ, ngủ lại trong cung một đêm, thảo dân chưa từng bước ra khỏi cửa cung nửa bước, cũng không quen biết ai trong cung, như vậy sao thảo dân có thể truyền tin ra ngoài cung được?”.

“Thôi” mặt Lưu Cảnh tái xanh: “Cũng không thể là ngươi”.

Ta cẩn thận quan sát sắc mặt của Lưu Cảnh, nói: “Trong tay Cố Niên Vũ nắm giữ quân lực hùng hậu, nếu hắn nghe được chuyện này, lại tin là thật, vậy…….”

12

Không lâu sau đó, tin tức Cố Niên Vũ làm phản được truyền đến kinh thành.

Mấu chốt là, dân chúng lại vô cùng ủng hộ.

Hắn liên tiếp lấy được mấy tòa thành trì, một đường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Binh bộ cùng với vài vị trọng thần trong triều một đêm không ngủ, bị gọi đến rồi lại đuổi đi mấy lượt cũng không nghĩ ra đối sách gì.

Lưu Cảnh ra chiếu chỉ, tuyên ta vào cung.

Hắn rõ ràng là đang cực kỳ sợ hãi, lại ra vẻ giả vờ bình tĩnh, cố tình hù doạ ta một trận: “Hiên Viên Tương, ngươi từng gây chuyện ở Cố phủ, khiến hắn táng gia bại sản, còn hại hắn mất đi đứa con, ngươi nói xem, nếu Cố Niên Vũ đánh vào kinh thành, người đầu tiên hắn muốn tính sổ sẽ là ai?”.

Đúng rồi, là ta chứ ai.

Ta lập tức ngầm hiểu trong lòng, úp hai bàn tay xuống đất quỳ laỵ: “Cố tặc làm loạn phạm thượng, Hiên Viên Tương nguyện vì bệ hạ vào nơi nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ!”.

Hắn xốc lại áo bào, ngồi thẳng trên ghế rồng trầm giọng nói: “Trẫm tin vào năng lực của Hiên Viên tướng quân".

Thái giám tổng quản khom người, bưng một cái hộp nhỏ đi vào.

Từ trong hộp, Lưu Cảnh lấy ra một vật, nói: “Thứ này có thể điều động sáu vạn phi vũ kị binh, phòng ngự của kinh thành cũng giao cho ngươi bố trí, ngươi có nắm chắc hay không?”.

Ta hơi sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng giơ hai tay tiếp nhận, sau khi dập đầu tạ ơn thì dùng giọng điệu mười phần tự tin để trả lời hắn: “Thần muôn ch/ế/t không từ, nhất định bắt sống Cố tặc, giao cho bệ hạ xử lý!”.

Hắn gọi ta là ‘tướng quân’, ta liền thuận thế sửa lại tự xưng ‘thần'.

Trong lòng ta cười lạnh, khi Cố Niên Vũ xin thêm viện binh, Lưu Cảnh nói hắn không còn binh mã dư thừa để điều động, quả nhiên là những binh mã này đã bị hắn giấu đi từ sớm.

Hắn nhìn thấy ta kinh ngạc, cố ý giải thích: “Trẫm đã sớm đoán được Cố tặc có tâm tư làm phản, nên đã không giao toàn bộ binh mã cho hắn".

“Bệ hạ phòng ngừa chu đáo, quả thật là bậc minh chủ”

“Bệ hạ, thần còn có một thỉnh cầu nho nhỏ".

“Nói".

“Bệ hạ có thể giao tiện phụ Đỗ Y Y cho thần xử trí không?”

“Àiii, phụ nữ!!” hắn tỏ vẻ hiểu rõ mà cười chỉ vào ta, phất ống tay áo lên nói: “Chuẩn!”

Ta cảm thấy hài lòng mà cầm hổ hù ra khỏi cửa điện.

Sau một năm xa cách, cuối cùng thì hổ phù cũng đã trở về trên tay ta.

Phụ nữ thì sao nào, Cố Niên Vũ làm phản, trong triều đến một tên tướng lãnh dám tiếp chiến cũng không có, cuối cùng còn không phải vẫn dựa vào ta à.

Phi vũ kị binh vốn do một tay ta thao luyện, tướng lãnh trong đó đa số là huynh đệ ngày xưa của ta, hoặc là phụ tá của cha ta, bọn họ vẫn luôn chờ ta trở về.

Sau khi xuất cung, ta đến Cố phủ trước tiên.

13

Sau khi Cố Niên Vũ làm phản, Cố phủ bị quan binh bao vây chặt chẽ, Đỗ Y Y trở thành trọng điểm bị trông coi, nghe nói, ngày ngày cô ta đều lấy nước mắt để rửa mặt nha.

Ta mang theo khẩu dụ của bệ hạ xông vào, sai người trói nàng ta lại.

Cô ta bị đè trên mặt đất mà vẫn dám trừng mắt nhìn ta ra vẻ không phục.

“Ta là con cháu của bề tôi trung liệt, là Hoài Ninh huyện chúa mà bệ hạ đích thân phong tặng, Cố Niên Vũ tạo phản thì có liên quan gì đến ta?”.

Ta bóp cằm của cô ta, gằn từng chữ một nói: “Vậy thì phụ thân và anh trai ngươi vì nước hi s.i.n.h, lại có liên quan gì đến ngươi”.

“Bọn họ ở dưới chín suối nếu biết rằng ngươi dù có vứt hết liêm sỉ cũng phải bò lên giường của người đàn ông đã có vợ, mượn việc tổ chức tang lễ cho bọn họ mà làm mưa làm gió, ức hiếp chính thất, ngươi nói xem bọn họ sẽ nghĩ thế nào?”.

Khoé miệng cô ta hơi run rẩy, không biết từ đâu mà có sức lực đột nhiên thoát khỏi trói buộc, nhổ xuống cây trâm trên đầu đâm về phía ta, giọng the thé hét lên: “Hiên Viên Tương, ta liều mạng với ngươi!".

Cô ta tay trói gà không chặt sao có thể làm gì được ta, ta tiện tay đánh rơi cây trâm của cô ta rồi cười âm hiểm: “Bây giờ ta là dao thớt, ngươi là thịt cá, đợi sau khi bản tướng quân tiêu diệt Cố tặc xong, thì ngươi và cả nhà hắn chuẩn bị mà dắt tay nhau cùng đi xuống địa ng/ụ/c đi!”.

“Bổn tướng quân sẽ thoả mãn mong ước của ngươi, để ngươi lên làm chính thất phu nhân của hắn trên đường đến hoàng tuyền nha".

Ta đứng thẳng người, chán ghét mà vỗ bàn tay vừa chạm vào cằm của cô ta.

Thủ vệ trông coi Cố phủ đổi thành người của ta.

Ta tiện tay bắt luôn cả bảy cô, tám cậu của Cố Niên Vũ, nhốt chung bọn họ vào cùng một nơi.

Lúc sắp đi, ta còn cố ý dặn dò: “Giữ mạng của cô ta lại, ta còn có việc cần dùng”

Hàng xóm gần đấy kể rằng, mấy ngày liên tiếp, trong phủ tướng quân thường xuyên truyền ra tiếng kêu thê thảm của phụ nữ".

Lưu Cảnh cho ta sáu vạn binh mã, ta cứ tưởng rằng hắn muốn ta suất quân đi đánh nhau với Cố Niên Vũ, ai ngờ hắn lại nói: “Trước tiên, đừng quản chuyện ở bên ngoài, trên tay trẫm cũng chỉ còn sáu vạn binh mã này, ngươi mang bọn họ đi đánh trận rồi thì còn ai bảo vệ kinh thành? còn ai bảo vệ trẫm?”.

“Cho nên việc của ngươi là bảo vệ kinh thành cho tốt, bảo hộ hoàng cung, bảo hộ trẫm!”.

Ta không thể lại càng tán đồng hơn nữa, trên mặt viết đầy hai chữ sùng bái mà nhìn hắn: “Bệ hạ anh minh!”.

Thủ vệ ở bốn cửa thành đều bị ta thay bằng người đáng tin, hoàng cung càng nghiêm ngặt hơn, ta cho người vây quanh ba vòng trong, ba vòng ngoài.

Lưu Cảnh vừa mới an tâm được một tý thì tiền tuyến đã truyền đến tin Cố quân cách kinh thành chưa đến trăm dặm.

Hắn kinh hãi bật dậy: “Cái gì? Nhanh, nhanh truyền Hiên Viên tướng quân!”.

Lúc ấy ta vẫn đang ở cửa hàng bán đồ mai t/á/ng và ch/ô/n cất, ông chủ hỏi ta mua nhiều tiền giấy như thế để làm gì.

“Cuối cùng thì ông có bán hay không?”

“Bán chứ, bán chứ!”

Mấy hôm nay đám quỷ binh của ta lao tâm lao lực, cho nên ta phải khao bọn họ một chầu to chứ.

14

Tuy rằng mỗi triều đại thay đổi đều không tránh được đổ má.u cùng hi s.i.nh, nhưng ‘gà nhà bôi mặt đá nhau' là tình cảnh mà ta cực kỳ không muốn nhìn thấy.

Mặc kệ là binh lính của Cố Niên Vũ hay là tướng sĩ ở các Châu các Quận phụng chỉ phản kháng, ai lại không phải là con cháu Đại Lương?.

Ta muốn tẫn khả năng của mình, tránh cho càng nhiều thương vong xảy ra.

Cho nên đám quỷ binh mấy hôm nay đã phải chịu khổ rồi.

Cố Niên Vũ tiến công rất thuận lợi.

Có tướng thủ cửa thành chủ động quy hàng, nguyện ở dưới trướng Cố Niên Vũ cống hiến sức lực.

Có dân chúng dứt khoát trói được tướng thủ thành ở chỗ mình, mở cửa thành ra nghênh Cố quân.

Cũng có mấy tên tướng lĩnh ngoan cố không đầu hàng, nhất định phải dựa vào địa hình hiểm yếu để chống chọi đến cùng, gặp trường hợp này ta liền để quỷ binh âm thầm xử lý.

Ngày Cố Niên Vũ công thành, ta khiến tâm phúc chặt chẽ trông chừng Lưu Cảnh.

Đỗ Y Y mặc một bộ váy trắng, bị người áp giải lên tường thành.

Ta cũng đứng trên tường cao, mặc một bộ áo giáp màu bạc, tay cầm thương hồng anh, áo choàng màu đỏ bay phất phới trong gió lạnh.

Dưới chân thành, binh lính ngay ngắn xếp thành hàng, kẻ cầm đầu cưỡi trên một con ngựa cao to, ngẩng đầu lên nhìn ta.

Đứng bên cạnh ta là Trung Lang tướng, tai mắt của Lưu Cảnh.

Hắn quát lớn: “Cố tặc, Cố gia từ già đến trẻ đều ở trong tay chúng ta, ngươi nhanh nhanh mà đầu hàng đi, ta đếm đến ba, nếu ngươi không hàng, ta sẽ g/i/ế/t một người!”.

Đây là cách mà ta bày cho hắn, dùng tính mạng của người trong Cố gia để uy hiếp Cố Niên Vũ.

Hắn cảm thấy cách này rất hay.

Để lấy được sự tin tưởng của hắn, ta không thể không diễn trò cho hắn xem, cho nên rất nhiều việc ta muốn xử lý thì đều bị bó tay bó chân".

Ta nhìn phía trước, bất đắc dĩ mà lắc đầu.

“Ồn quá".

Sau đó lập tức có người rút kiếm, cứa cổ hắn.

Cho đến khi ngã xuống, tên Trung Lang tướng kia vẫn còn mở mắt trừng trừng, chỉ tay vào mặt ta, không nói được câu nào.

Hôm nay ánh nắng rực rỡ.

Cuối thu mát mẻ, trời cao biển rộng.

Ta hít sâu một hơi, cảm thấy tâm tình thật thoải mái.

Cúi đầu, ta mỉm cười với hắn.

“Cố Niên Vũ, ngươi đã đến rồi".

Giọng nói rất nhẹ, nhưng hắn vẫn nghe được.

Hắn cũng gật đầu, đáp lại ta bằng một nụ cười.

Cố quân bày trận sẵn sàng đón địch, sáu vạn tinh binh của ta cũng chỉ chờ một hiệu lệnh.

Rất nhiều người kinh ngạc nhìn phản ứng của chúng ta.

Chúng ta hẳn phải giống như mèo hoang xù lông, vừa thấy mặt liền nhanh chóng xông vào đánh nhau.

Ta hẳn phải kề đao lên cổ Đỗ Y Y, buộc hắn tiến thoái lưỡng nan.

Tướng lĩnh hai bên không ai lên tiếng, không ai hành động thiếu suy nghĩ, mấy vạn người nơi đây, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thannh vỗ cánh của chim tước trên bầu trời.

Ta quát lớn: “Bắc Doanh xâm phạm biên cảnh nước ta, tàn s/á/t dân lành, tướng quân Cố Niên Vũ đánh đuổi quân thù, đoạt lại thành trì, rửa sạch mối nhục của Đại Lương ta".

Ta dừng một lúc, hỏi ngược lại: “Ai dám nói hắn là phản tặc?”

“Muốn nói đến phản tặc của Đại Lương, phải kể đến kẻ ngồi trên điện Kim Loan đầu tiên!".

Mọi người ồ lên, khiếp sợ mà nhìn ta.

Lời này nói đến tận đáy lòng của Cố binh, sau một giây chưa kịp phản ứng, bọn nó nắm tay giơ cao, hô vang trời: “Tướng quân của chúng ta bảo vệ quốc gia, Hoàng thượng lại muốn gi/ế/t ngài ấy, dựa vào đâu?”.

“Đúng vậy, chúng ta không phục!”.

Có con tin hỏi ta: “Hiên Viên tướng quân, phụ thân của ngài là Dương lão tướng quân, cả đời ngài ấy nguyện trung thành với bệ hạ, chẳng lẽ ngài lại muốn làm phản sao?”.

“Không phải ông ấy nguyện trung thành với bệ hạ" ta sửa lại cho đúng “Tổ huấn của Dương gia là: hộ quốc an dân"

“Năm ngoái Bắc Doanh xâm phạm biên cảnh nước ta, bản tướng dâng tấu thỉnh cầu được nắm giữ ấn soái xuất chinh, nhưng bệ hạ lại thu hổ phù của bổn tướng, coi phi vũ kị binh như lao động tay chân, dùng để tu sửa hành cung”.

Một lời của ta đã kích phát lên lòng oán giận của anh em phi vũ kỵ, bọn họ sôi nổi phất cờ hò reo: “Chúng ta sống để ra chiến trường đánh giặc, không phải để xây vườn cho hoàng đế!”.

Cố Niên Vũ dùng vỏ kiếm chỉ lên tường thành: “Các vị có biết Đỗ lão tướng quân đã ch/ế/t như thế nào không?”.

Ta sớm đã sai người cởi trói cho Đỗ Y Y.

Hôm nay nàng mặc váy trắng, không dùng trâm cài, như cành liễu đong đưa trước gió, như một con hạc trắng trong trẻo tuyệt trần.

“Ta là Đỗ Y Y, cha ta là tướng thủ Du Thành - Đỗ Thủ Nghĩa, cha cùng huynh trưởng đều vì bảo hộ dân chúng Du Thành mà ch/ế/t trận, ta không muốn bị bắt chịu nh.ụ.c, vốn muốn xả thân nhảy xuống tường thành h.y si.n..h, may mắn lại gặp được Cố tướng quân kịp thời đuổi đến, cứu ta một mạng”

Đoạn giới thiệu này giống y như đúc đoạn giới thiệu khi ta lần đầu tiên gặp cô ấy.

Chỉ là cô ấy đã âm thầm đổi “Cố Lang" thành “Cố tướng quân".

“Các vị, thật ra cha và huynh trưởng của ta không ch/ế/t trên chiến trường".

“Địa thế của Du thành hết sức hiểm yếu, dễ thủ khó công, một khi bị công phá, quân địch sẽ có thể dễ dàng dẫn quân vào sâu, khiến cho càng nhiều dân chúng rơi vào tàn s/á/t”.

“Du Thành bị vây, lương thực trong thành cạn kiệt, lại chờ mãi không thấy có viện binh cùng lương thực, cha ta t/ử thủ mười lăm ngày, đến khi quân địch đột kích, bọn họ đã bị đói đến mức không còn sức lực".

“Bọn họ không cầm nổi binh khí, bị quân địch từng tấc từng tấc xẻo th.ịt…..”

Mọi người ở đây, nghe mà tức giận, nghe mà rơi lệ.

15

Đây đều là kế hoạch của ta.

Cố Niên Vũ nắm giữ trọng binh, chiến công hiển hách, phụ tá của cha ta thì đông đảo, còn ta lại kế thừa vị trí gia chủ của tộc Hiên Viên từ mẫu thân.

Cuộc hôn nhân của ta và Cố Niên Vũ là cường cường liên hợp, đã sớm khiến cho Lưu Cảnh kiêng dè, mặc dù chúng ta không làm bất cứ cái gì thì cũng sẽ mang đến hoạ s/á/t thân.

Lúc đầu, dù nói thế nào Cố Niên Vũ cũng không đồng ý với kế hoạch của ta: “Để một mình nàng lưu ở kinh thành, ta không yên tâm".

“Trước khi kết hôn chàng đã đồng ý với ta cái gì?”.

“Những việc trong nhà đều nghe nàng" sau khi tủi thân xong, lại bắt đầu dong dài “Đừng cứng đối cứng với Lưu Cảnh, ta để lại cho nàng một đội ám vệ, chẳng may sự việc không theo kế hoạch, nàng phải nhanh chóng trốn thoát".

Ta cười nói: “Vâng".

Người nhà Đỗ gia vì Lưu Cảnh mà ch/ế/t, Đỗ Y Y hận hoàng đế thấu xương, không cần nói đến câu thứ hai cô ấy đã đồng ý giúp đỡ.

Mang thai là giả, bị tức giận đến mức phải sinh non cũng là giả.

Lưu Cảnh tính vốn đa nghi, để diễn cảnh vợ chồng phản bội cho thật giống, chúng ta không tiếc tan hết gia sản, xông vào đánh nhau, cãi nhau ầm ĩ như nước với lửa.

Chỉ có như thế, Lưu Cảnh mới có thể tin tưởng ta, yên tâm giao lại binh quyền vào tay ta.

Ta cố ý “giam cầm” Đỗ Y Y và họ hàng thân thích của Cố Niên Vũ cùng một chỗ, phái thân tín ngày đêm trông coi, chính là vì bảo vệ bọn họ, để cho Cố Niên Vũ yên tâm chiến đấu.

Theo dự tính ban đầu, Cố Niên Vũ làm những việc này chỉ là để tự bảo vệ mình.

Nhưng ta thì không như vậy.

Ta từng đứng trước mộ của phụ thân mà nói rằng, suốt đời ta chỉ có một lý tưởng.

Nếu quân vương thánh minh, ta nguyện tẫn hết khả năng của mình để bảo hộ bốn bề non sông.

Nếu quân vương tầm thường, không bằng để ta lên làm người trên vạn người.

Ta phải làm chủ giang sơn, làm cho thiên hạ này ngày càng trở nên tốt đẹp hơn, để cho vạn nhà đều có thể thắp đèn, để cho hương lúa mới mang theo tiếng cười trẻ thơ.

Bọn họ vốn tưởng răng hôm nay sẽ có một trận đại chiến như nước với lửa.

Lưu Cảnh ngồi trong cung đợi mãi cũng không nhận được tin tức gì, hắn đành phái Lý thừa tướng ra khỏi thành nghe ngóng tình hình.

Lý thừa tướng lảo đảo vài bước, tay già nhăn nheo run rẩy chỉ vào ta hỏi: “Hiên Viên Tương, ngươi cũng muốn tạo phản à?”

“Tại sao lại không chứ?”

Ta nghiêng đầu, bướng bỉnh chớp chớp mắt nhìn hắn: “Ta muốn tạo phản đấy”.

“……”

Ánh mắt của Cố Niên Vũ vẫn luôn dính lên người ta, hướng ta cưng chiều cười.

Tia nắng hoàng hôn chiếu lên khôi giáp của hắn, làm cho cả người hắn dường như được bao trùm bởi một tầng ánh vàng rực rỡ.

Ta dùng mắt ra hiệu cho phó tướng, hắn nói: “Mở cửa thành!”.

Dày nặng cửa thành được chậm rãi mở ra.

Cố Niên Vũ không lập tức hạ lệnh vào thành, hắn thúc ngựa tiến lên vài bước, túm chặt dây cương, ngửa đầu lên cười hỏi ta: “Phu nhân, nàng muốn đi cùng ta không?”

Con ngựa hắn cưỡi là loại thiên lý mã, tên gọi “Tiểu Vũ”, cái tên do đích thân ta đặt.

Ta khó xử nhìn Đỗ Y Y, cô ấy diễn kịch cùng ta lâu như vậy, danh tiếng đã không được tốt lắm, ta hơi không yên tâm để cô ấy lại một mình.

Đỗ Y Y dịu dàng nói: “Đi đi, ta biết tự chăm sóc bản thân cho tốt”.

Tường thành cao hai trượng, năm thước, năm tấc, với võ công của ta, trực tiếp nhảy xuống cũng tuyệt không cần lo lắng đến tính m/ạ/ng.

Nhưng mà tư thế đáp đất sẽ không đẹp.

Khi rơi xuống đất, ta có thể sẽ bị ngã dập mặt, hoặc cũng có thể quỳ bằng bốn chân, thế thì lại quá xấu hổ.

Cố Niên Vũ đoán được ta băn khoăn điều gì, hắn lập tức giang hai tay ra hét to: “Phu nhân, ta đỡ nàng”.

“Được”.

Ta nhún chân nhảy lên, áo choàng đỏ bay trong gió.

Đồng thời, hắn cũng đạp lên lưng ngựa mà bay lên.

Vững vàng ôm ta vào trong lòng rồi thoải mái ngồi trở về trên lưng ngựa.

Một bàn tay hắn siết chặt eo của ta, một tay khác lôi kéo dây cương, dẫn theo đại quân tiến vào thành.

Ủa, gì vậy.

Hắn không định cho ta đi xuống à.

Ta cũng đâu phải không có chân.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom