• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu]Tuy ngươi nắm giữ ngàn quân, nhưng ta có thể ngự vạn quỷ (1 Viewer)

  • Phần II

6

“Ngô* nhiều năm chinh chiến, nghe tiếng kêu than dậy trời xanh, dân sinh nhiều gian khó, nhiều lần suy tư, trắng đêm khó ngủ. Nay nguyện dốc hết gia tài, một nửa sung làm úy lạo* quân đội chi tiêu, một nửa dùng cho tu sửa thiện đường, vì bá tánh tận chút sức mọn”

(Ngô: cách xưng hô khác của ta/ Úy lạo: Thăm hỏi để an ủi, động viên những người làm việc vất vả, khó nhọc hoặc bị tai nạn vì sự nghiệp chung)

Ký tên: Cố Niên Vũ.

Trong một đêm, chương bản thảo tài hoa hơn người này của ta đã được dán đầy phố lớn ngõ nhỏ.

Các bá tánh vây xem tụ tập bên nhau, có vài vị lão giả tóc trắng xóa đọc xong cảm động đến mức nước mắt tuôn đầy mặt: “Cố tướng quân thực sự là người tốt, siêu cấp người tốt, huhu!”.

“Đúng vậy, đúng vậy!”.

Cố Niên Vũ đích xác là một tướng quân trong sạch, ngân lượng trong nhà kho, tất cả đều đến từ bổng lộc và ban thưởng, không có bất kỳ khoản nào không minh bạch.

Rất nhanh, nhà kho đã bị mọi người dọn sạch sẽ, nhưng ta vẫn cảm thấy không đủ, thế là ta lại dẫn người đến nhà chính, bán nốt đống nội thất trong phủ.

Dù sao, ta vẫn là danh chính ngôn thuận Cố phu nhân, hạ nhân trong phủ, không ai dám làm trái lời ta.

Khi Cố Niên Vũ hạ triều trở về nhà, đúng lúc nhìn thấy ta đang cướp hộp trang sức của Đỗ Y Y.

“Đầy là đồ của ta, trả ta!”.

“Ngươi là người của Cố Niên Vũ, đồ của ngươi thì cũng là đồ của Cố phủ, trong tay ta nắm giữ quyền quản gia của Cố phủ, cho nên đồ vật của ngươi, ta muốn làm thế nào thì làm. Người đâu, cầm thứ này đi bán, lấy tiền quyên góp từ thiện!”.

Cô ta giữ chặt hộp trang sức, sau khi biết không tranh được với ta thì lập tức gào khóc: “Cố Lang, cứu mạng, người phụ nữ này điên rồi!!”.

Bị cô ta mắng, ta tức giận giơ tay dùng hết sức lực tát cho cô ta một cái thật mạnh.

Trên khuôn mặt kiều diễm mềm mại, hằn lên năm ngón tay đỏ ửng, rõ nét.

“Xấc láo, đây là thái độ mà ngươi nên nói chuyện với ta à?” Ta gầm lên.

Vừa nói xong, trên mặt ta cũng bị ăn một cái tát thật mạnh.

Sức lực của đàn ông luôn lớn hơn một chút so với phụ nữ.

Cố Niên Vũ thở hổn hển, trong mắt tràn ngập lửa giận.

“Phản rồi!” tay hắn vẫn đang run rẩy “Sao nhà kho lại thành ra thế này? Mấy tờ giấy dán ngoài đường đều do ngươi viết phải không?”.

“Biết rõ còn cố hỏi!”.

Ta bay lên, một chân đạp vào đùi hắn để lấy đà.

Hắn không kịp ngăn đỡ, bị lực phản chấn làm cho lùi về sau hai bước.

Ta che lại một bên mặt bị sưng, hết sức thoải mái cười to.

“Cố Niên Vũ, ta đang giúp ngươi tạo danh tiếng mà, ngạc nhiên không? vui vẻ không?”

“Thông cáo đã dán đầy đường, bên trên còn đóng dấu của Cố phủ, nếu không thì ngươi đi ra ngoài giải thích với mọi người, nói là ngươi đổi ý rồi, không muốn quyên góp nữa?”.

Đỗ Y Y nhào vào trong lòng ngực của Cố Niên Vũ, tức giận đến đỏ cả mắt: “Cố Lang, cô ta cố ý, cô ta muốn trả thù chúng ta!”.

Cố Niên Vũ vẫn đang không thể tin tưởng, cắn răng nói: “Không phải ngươi muốn một phần tư gia tài à, nếu mang ra quyên góp hết thì một đồng ngươi cũng không có”.

Ta dang hai tay ra, dáng vẻ càng thêm tùy tiện.

“Dòng họ Hiên Viên nhà ta gia tài bạc triệu, ai mà thèm số tiền như cái mắt muỗi của ngươi?”.

“Của hồi môn của ta, trong đêm qua đã mang hết đi rồi, những đồ quyên góp hôm nay đều là đồ của Cố phủ, lấy danh nghĩa Cố phu nhân quyên, ha ha ha!”.

“Đôi gian phu dâm phụ các ngươi, về sau hít khí trời mà cùng nhau bảo vệ tình yêu đi!”.

“......”

Cố Niên Vũ tức đỏ cả mặt, không thể nhịn thêm nữa, rút ra bảo kiếm đeo bên người đâm về phía mặt của ta.

Ta nghiêng người né được kiếm phong, tiện tay bẻ một cành liễu, xông vào đánh nhau chính diện với hắn.

Cảm xúc của Cố Niên Vũ kích động chập chờn, nên các chiêu thức của hắn cũng theo đó mà lộ ra đầy sơ hở, nhờ thế nên ta có thể nhẹ nhàng hóa giải tất cả các chiêu thức của hắn.

Lá cây bay toán loạn, quấy nhiễu một hồ bích thủy.

Đàn chim sẻ vốn đang nghỉ ở trên cây xem kịch hay, cũng phải phần phật bay đi.

Bọn hạ nhân thấy thế thì khó xử, quản gia dậm chân năn nỉ: “Tướng quân, phu nhân, đừng đánh nữa, hai người mà đánh tiếp thì cái phòng ở này cũng phải sập!!!!”.

Cuối cùng thì cành liễu cũng không thể chống đỡ được vũ khí sắc bén, mới chưa đến trăm chiêu, ta đã dần dần ở vào thế yếu.

Ta lùi đến bên cạnh mái hiên, mái ngói dưới chân đã có dấu hiệu sụp xuống.

Ta ném cành liễu về phía Cố Niên Vũ, thừa dịp hắn giơ tay cản chiêu, mà thả người từ trên nóc nhà nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Cố Niên Vũ cũng thả người từ nóc nhà nhảy xuống.

Nhân lúc Đỗ Y Y còn chưa tỉnh hồn, ta nhanh tay kéo cô ta ra đứng chắn trước mặt mình.

“Ngươi đâm đi!” Ta uy hiếp “Giỏi thì đâm về phía mặt cô ta ấy”.

Đỗ Y Y sợ đếm mức hai mắt nhắm chặt, run như cầy sấy.

“Tiểu Thúy, chúng ta đi”.

Lập tức, Tiểu Thúy rất thức thời mà đi theo sau ta.

Cố Niên Vũ vội vàng thu kiếm lại, trơ mắt mà nhìn ta túm gáy của Đỗ Y Y, từ từ đi lùi ra ngoài cửa phủ.

Một buổi sáng bận rộn bán đồ, bên ngoài cửa vẫn còn không ít thương nhân đang ngồi chờ thu mua đồ đạc trong phủ với giá thấp, dân chúng cũng thường xuyên qua lại, rất nhộn nhịp.

Bọn họ nhỏ giọng thầm thì: “Ủa, chuyện gì xảy ra vậy, đây không phải Cố phu nhân sao?”.

Mặc dù đang bị ta bắt làm con tin, Đỗ Y Y cũng không chịu an phận, to giọng giải thích với mọi người: “Cố tướng quân đã bỏ cô ta rồi…..”

Cố Niên Vũ là kẻ coi trọng mặt mũi, trước khi đuổi theo ta ra ngoài, hắn đã sớm ném đi bảo kiếm trong tay, lại giả vờ giả vịt thành dáng vẻ cương trực công chính, bình tĩnh thong dong thường ngày.

“Đúng vậy, Hiên Viên thị không hề có lòng khoan dung độ lượng, bản tướng đã bỏ cô ta rồi!”.

“Hiên Viên Tương, nể mặt mũi của phụ thân ngươi, hôm nay bản tướng không gây khó dễ cho ngươi, ngươi cầm thư bỏ vợ rồi đi đi!”.

Hắn ném thư bỏ vợ vào mặt ta.

Ta đẩy Đỗ Y Y ra, cô ta bị vấp vào ngạch cửa, hơi chút lảo đảo liền ngã vào trong lòng ngực của Cố Niên Vũ.

Gần nhất là vợ chồng, xa nhất cũng là vợ chồng*

(*: 1 câu trong bài thơ Bát Chí)

Một cái ngạch cửa, ranh giới rõ ràng.

Ta hít sâu một hơi, mắng: “Ngươi là cái thá gì mà cũng dám bỏ ta!”

Trước mặt mọi người, ta xé tan bức thư kia thành từng mảnh nhỏ.

“Các vị hương thân phụ lão hôm nay đều đã chứng kiến, Cố Niên Vũ lả lơi ong bướm, không tuân thủ đạo làm chồng, bây giờ là ta muốn bỏ hắn! tình cảm vợ chồng của ta và Cố Niên Vũ đã đứt, từ nay về sau không đội trời chung!”.

Ta giơ tay lên đúng lúc một cơn gió bất ngờ thổi qua.

Tờ thư bỏ vợ kia tan thành hàng ngàn hàng vạn mảnh nhỏ.

Bay toán loạn đầy trời.

7.

Chuyện của ta và Cố Niên Vũ ồn ào, huyên náo gây xôn xao dư luận.

Sau hôm ta làm náo động, rồi mang theo Tiểu Thúy tiêu sái rời đi, mới vừa trở về Dương phủ không được mấy ngày, đã nghe tin Đỗ Y Y đẻ non.

Lúc đó ta đang nằm phơi nắng trên ghế ở trong viện.

Tiểu Thúy thở hồng hộc chạy vào: “Tiểu thư, Cố tướng quân vào cung diện thánh, nói rằng tiểu thư làm xằng làm bậy, dẫn đến hắn cùng huyện chúa mất đi đứa con trai yêu quý, thỉnh cầu bệ hạ nghiêm trị tiểu thư”.

Ta cười lạnh hai tiếng, phất tay ra hiệu cho tiểu quan* lui ra.

(tiểu quan: hiện đại mình gọi là trai baoo)

“Thúy à, lại mang thêm ít hạt dưa ra đây”.

Ta chậm rì rì làm màu hai cái rồi mới hỏi: “Bệ hạ nói thế nào?”.

“Bệ hạ còn chưa kịp nói gì, biên quan đã báo cáo có tình huống khẩn cấp, Bắc Doanh lại gây chiến”.

“Chuyện quan trọng như vậy sao bây giờ ngươi mới nói!”.

Ta ném toàn bộ vỏ dưa trong tay xuống đất, một cái cá chép lộn nhào từ trên ghế bật dậy: “Đừng bảo với ta là Bệ hạ lại muốn hòa đàm đấy?”.

“Bệ hạ muốn hòa đàm, nhưng Cố tướng quân kiên trì xuất chinh, cuối cùng không thể không lập lời thề độc, nếu không thể đuổi đi quân thù, tướng quân nguyện lấy cái chế.t để đền đáp triều đình”.

Lúc này, ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng vẻ mặt của Tiểu Thúy vẫn nghiêm trọng như trước.

“Bệ hạ còn nói, chỉ cần Cố tướng quân chiến thắng trở về, thì sẽ gô cổ tiểu thư lại rồi đưa đến trong phủ tướng quân, mặc cho hắn xử trí”.

“......”

“*¥@%#!”

Ta hùng hùng hổ hổ, ôm eo đi qua đi lại vài vòng trong sân.

Bắc Doanh là tiểu quốc tiếp giáp phía đông bắc nước Đại Lương, bọn chúng thường xuyên tiến đánh bất ngờ biên cảnh nước ta, ven đường đi của bọn chúng thường xuyên xảy ra cướp của, đốt nhà, gi.ế.t người, bá tánh khổ không nói nổi.

Năm ngoái, tiên hoàng băng hà, trong triều nội loạn, Bắc Doanh lại đến gây chiến.

Ta vốn định mang binh một kích tiêu diệt.

Nhưng nhị hoàng tử khi đó, cũng chính là hoàng đế Lưu Cảnh bây giờ, đầu óc hắn lúc đó chỉ toàn nghĩ về việc làm sao để đối phó với huynh đệ của mình, không đồng ý xuất binh, nên đã lôi ta ra trách cứ một trận.

“Ngươi là phụ nữ thì nên an phận thủ thường, sớm gả chồng mà giúp chồng dạy con, muốn cầm quân làm gì!”.

Hắn không màng biên quan nguy nan sớm tối, phái người đi ký ‘hiệp ước hòa bình’, đem Tùng Thành cùng Ly Thành không công đưa cho Bắc Doanh.

Đối với người dân Đại Lương, cắt đất là điều vô cùng nhục nhã.

Trong cơn phẫn nộ, giới văn nhân trí thức đã cùng nhau viết thơ văn ám chỉ triều đình vô năng, kết quả là tất cả bọn họ đều bị ch.é.m đầu, treo lên cửa bắc, từng đàn quạ đen như tằm ăn lên huyết nhục họ, bách tính đi qua nhìn thấy lạnh cả người.

Bây giờ, Bắc Doanh lại đến gây chiến.

Ta ngồi xổm trên bậc thang làm bằng đá xanh, ôm cánh tay trầm tư suy nghĩ.

Tiểu Thúy không quen nhìn ta bị bắt nạt, khẽ hừ một tiếng rồi nói: “Cố tướng quân tự cho là bản thân dụng binh như thần, lại không biết rằng, mấy năm nay hắn liên tiếp thắng trận là nhờ có tiểu thư luôn âm thầm trợ giúp hắn từ phía sau. Nếu không có tiểu thư, sao lại có Cố tướng quân như bây giờ?”

“Bệ hạ chỉ cho Cố Niên Vũ bốn vạn binh mã, một khi thua trận, không chỉ mình Cố tướng quân tự thân khó bảo toàn, mà chỉ sợ sẽ còn liên luỵ đến toàn bộ cửu tộc".

“May mà tiểu thư đã chia rõ ranh giới với hắn, không còn được kê vào trong cửu tộc, đỡ phải chịu hắn liên lụy”.

Người thân và bạn bè biết được cảnh ngộ của ta, cũng nhao nhao đến khuyên giải, an ủi.

Nghe bọn họ nói, Đỗ Y Y bây giờ đang phải chịu cảnh phòng đơn gối chiếc, ngày ngày cuộc sống vừa kham khổ lại chua xót, đúng là xứng đáng.

Ta nghe xong cười bảo bọn họ không cần phải nói nhiều nữa.

8

Gần đây, tin chiến thắng liên tục được báo về, Cố Niên Vũ dẫn binh đánh cho quân lính Bắc Doanh liên tiệp bại lui, nay bọn chúng đã bị đuổi ra khỏi địa giới Tề Hà, bây giờ đại quân đang đóng ở ngoài thành Tùng Ly, binh chia làm hai đường tạo thành thế gọng kìm.

Hắn viết tấu chương thỉnh cầu triều đình chi viện thêm binh mã, muốn thừa thắng xông lên đoạt lại hai tòa thành trì.

Hoàng đế vung tay lên: “Tốt! nhất định phải đoạt lại!”.

Nhưng lại không tăng thêm chi viện, cũng không cho lương thực.

Trong tay Cố Niên Vũ chỉ còn hơn ba vạn binh mã, mà binh lực lại mệt mỏi, muốn chống đỡ hơn năm vạn quân Bắc Doanh, thật sự là lấy trứng chọi đá.

Hoàng hôn buông xuống, nắng chiều đã tắt.

Người tuần đêm báo canh bên ngoài gõ mõ một tiếng, hô lớn: “Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa”.

Sau khi ta tắm gội thay quần áo, lại tự nhốt chính mình trong phòng, tắt đi ánh nến, khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ.

Ngón tay tạo dáng thành hình hoa lan, miệng lẩm bẩm.

Chỉ một lúc sau, bốn phía từ từ dâng lên từng đoàn sương trắng, rất nhanh đã lại tràn ngập cả căn phòng, sương mù bay lên, như lâm dị cảnh.

Tiếng hô xung phong, tiếng vó ngựa, tiếng kèn, tràn ngập màng nhĩ của ta.

Ta nhìn đến các tướng sĩ đỡ thang mây* xông lên tường thành, người bên trên bị mũi tên b.ắ.n thủng thân thể ngã xuống dưới, người bên dưới lại tiếp tục leo lên trên.

(thang mây: thang dài dùng để công thành hay chữa cháy)

Ta nhìn thấy chiến mã bị ch.é.m đứt chân trước, binh lính từ trên ngựa ngã xuống đất, xung quanh trường kích nhao nhao đâm vào cơ thể hắn.

Ta nhìn thấy trên mặt Cố Niên Vũ dính đầy m.á.u tươi, áo choàng trên người không biết đã bị cắt qua bao nhiêu nhát.

Hắn vừa mới ch.é.m được đ.ầ.u một tên địch, sau lưng lại đã bị ăn một đao thật sâu.

Trên bàn, bút cùng nghiên mực đã được chuẩn bị xong từ sớm.

Ta cắn nát đầu ngón tay, nhỏ m.á.u của mình vào trong nghiên mực, hoà vào mực nước, dùng bút lông sói dính mực, vung lên không trung.

Từng giọt từng giọt huyết mực rơi xuống sương trắng, trong tích tắc hoá thành ngàn vạn quỷ binh.

Bọn họ như những con rối, đứng im bất động.

Mãi đến khi ta ra lệnh: “Các ngươi lần này vì Đại Lương mà chiến đấu, nhận Cố Niên Vũ làm thống soái, nghe hắn hiệu lệnh, trợ hắn công thành!".

“Đi!”

Bút lông trong tay ta xoay một vòng, muôn vàn quỷ binh lập tức như có được sinh mệnh, đi theo Cố Niên Vũ anh dũng đấu tranh.

Bọn họ chen chân vào làm quân định vấp ngã, còn chơi xấu lấy trộm binh khí của bọn chúng.

Bọn họ bám vào trên người quân địch, khiến cho hai chân bọn chúng trở nên cứng đờ không thể di chuyển.

Bọn họ đứng thành một hàng, tạo thành ‘quỷ dẫn đường*', vây nhốt quân địch.

(gốc là: 鬼打墙 - quỷ đánh tường: ý nghĩa giống quỷ dẫn đường bên mình, đều khiến con người bị lạc, không thể thoát ra)

Quân địch không nhìn thấy bọn họ.

Binh lính Đại Lương cũng không nhìn thấy bọn họ.

Nhưng bọn họ vẫn yên lặng bảo vệ Cố Niên Vũ, cũng tận lực bảo vệ mỗi người lính Đại Lương.

Rất nhanh, tình hình chiến trận đã đảo ngược.

Cố Niên Vũ không thể tin được mà nhìn tất cả chuyện này.

Nhưng làm một vị tướng quân, hắn vẫn kịp thời giơ tay lên trời hô to: “Bắc Doanh xâm phạm lãnh thổ nước ta, tàn s.á.t bách tính của ta, người người oán thán, ngay cả ông trời cũng giúp chúng ta, các huynh đệ, xông lên!!”.

“Xông lên!”.

Lòng quân vốn đã lụi bại giờ đây lại một lần nữa tăng vọt, tiếng g.i.ế.t rung trời.

Bây giờ đã hơn canh ba*

(Canh 3 (Giờ Tý) từ 23 giờ đến 1 giờ sáng

Ta đứng ngoài quan sát, nhìn rõ tất cả việc này, thấy thời cơ đã chín muồi, ta tìm kiếm chỗ tường thành được thủ vệ lỏng lẻo nhất, nâng bút vẽ vòng tròn, lại lần nữa ra lệnh: “Từ chỗ này leo lên tường thành, sau khi vào được trong thành, lập tức mở cửa thành!”.

Quỷ binh dựa vào thang mây đã được dựng sẵn, leo lên tường thành, rất nhanh cũng có càng nhiều binh lính Đại Lương leo lên tường thành.

Không lâu sau đó, cửa thành mở ra.

Thấy tướng lĩnh quân địch muốn chạy trốn, Cố Niên Vũ nhanh chóng bay người đạp lên lưng ngựa, kéo căng cung tên.

Mũi tên này bắn ra xa khoảng chừng hơn mười trượng, lực lượng mạnh mẽ, mười phần xinh đẹp mà cắm vào sau lưng của tướng địch.

Lính Bắc Doanh cũng bắt đầu bỏ chạy tán loạn.

Ta lại lần nữa huy động bút lông đã được chấm đẫm huyết mực, nhẹ nhàng mở miệng: “Không chừa manh giáp"

Binh lính Lương quốc thừa thắng xông lên, tiêu diệt toàn bộ tàn binh.

Về sau, cơ thể ta đã đến giới hạn chịu đựng.

Sương trắng trước mặt bắt đầu chầm chậm trở nên nhạt hơn, tầm nhìn của ta cũng biến thành mông lung.

Mãi đến khi nghe được tiếng kèn hiệu thắng lợi, ta mới yên tâm hôn mê bất tỉnh.

9

Tộc Hiên Viên có khả năng thông linh với quỷ hồn.

Tiết Thanh Minh hoặc rằm tháng 7 hằng nằm, tộc Hiên Viên chúng ta sẽ chuẩn bị thức ăn và đốt chút tiền giấy để nuôi dưỡng những th.i. th.ể. không người mai táng và những cô hồn dã quỷ không người thờ cúng.

Qua nhiều thế hệ tương truyền, những quỷ hồn được tộc ta nuôi dưỡng ngày càng nhiều hơn, bọn họ tự nguyện vì chúng ta cống hiến sức lực.

Khi nào có yêu cầu, ta chỉ cần triệu hồi thủ lĩnh của bọn họ đến.

Hai thành Tùng Ly cách đây ngàn dặm xa xôi, ta không cách nào tự mình đến chiến trường, may mắn là mẫu thân đã dạy ta thuật ‘cách không ngự quỷ’.

“Sương trắng làm nền, dùng những giọt mực trộn lẫn m.á.u của người tộc Hiên Viên làm vật dẫn, thì sẽ có thể cách không* sai khiến vạn quỷ”.

(*隔空 = cách không = từ này mình không biết tiếng Việt có thể thay bằng từ gì, ai biết thì nhắn mình sửa với nhé!!)

Nhưng thuật ‘cách không ngự quỷ' tiêu hao quá lớn, không thể sử dụng thường xuyên.

Sau đêm đó, ta rơi vào ba ngày ba đêm ngủ say, Tiểu Thuý dùng Linh chi, nhân sâm, táo đỏ, long nhãn …. vân vân… nấu thành canh thập toàn đại bổ rồi ép ta uống hết mấy nồi.

“Tiểu thư, sao người còn giúp hắn ta?” Tiểu Thuý khó hiểu.

Ta dạy dỗ nàng: “Tình cảm nam nữ là việc nhỏ, thiên hạ quốc gia mới là việc lớn, sao ta có thể vì ân oán của riêng mình mà khiến cho các tướng sĩ hăng hái chiến đấu vì Đại Lương trên chiến trường phải nộp mạng một cách oan uổng".

Ta kéo nàng ra đường.

Đúng lúc tin chiến thắng truyền về kinh thành, không khí bên ngoài cực kỳ náo nhiệt.

Người dân vui mừng khôn xiết, khắp nơi trong kinh thành đều đang tán dương công tích vĩ đại của Cố Niên Vũ, khen hắn là “Chiến thần", rất nhiều cửa hàng đều treo biển quảng cáo “Biên ải thắng to, toàn bộ cửa hàng giảm giá một nửa".

Tiên sinh trong học đường
1f60a.png
thầy giáo) đều tạm thời thay đổi bài giảng, chuyển sang dạy mọi người đọc thuộc câu thơ mà tiên hiền lưu lại:

“Kiếm ngoại hốt truyện thu kế bắc, sơ văn thế lệ mãn y thường.

Khước khán thê tử sầu hà tại, mạn quyển thi thư hỉ dục cuồng.

Bạch nhật phóng ca tu tung tửu, thanh xuân tác bạn hảo hoàn hương.

Tức tòng ba hạp xuyên vu hạp, tiện hạ tương dương hướng lạc dương”.

*dịch nghĩa:

“Khi đang ở đất Kiếm Các, ta chợt nghe tin (quân ta) đã chiếm lại miền Kế Bắc, Vừa mới nghe qua, ta đã khóc ướt cả quần áo.

Ta sẽ dược gặp lại vợ con, mối sầu còn đâu nữa?, Đến sách vở cũng mừng vui đến phát cuồng.

Suốt ngày ta cứ ca hát uống rượu tràn, Ta đi theo mùa xuân xanh tươi mà về quê hương.

Nghĩa là ta đi theo đường Ba Giáp xuyên qua Vu Giáp, Rồi xuống Tương Dương để đến được Lạc Dương”.

(Theo thivien(chấm)net)

Bọn nhỏ chỉ biết rung đùi ngâm nga bài thơ, lại không biết vì sao đột nhiên tiên sinh dạy học lại rơi lệ đầy mặt.

Chỉ có người đã từng trải qua dân tộc bị áp bức và lăng nhục mới hiểu được cõi lòng này.

Sinh thời, phụ thân đã từng nói: “Tương nhi à, Đại Lương mới lập quốc chưa được trăm năm, nhưng trong trăm năm này, đất đai trong tay chúng ta chưa từng bị mất đi dù chỉ một tấc. Giữ gìn đất đai là trách nhiệm của mỗi người, cũng là sứ mệnh của mỗi chúng ta".

(Edit đến đây tự nhiên lại nhớ đến câu nói của Bác: “Các Vua Hùng đã có công dựng nước, Bác cháu ta phải cùng nhau giữ lấy nước” hihi~ mọi người đừng quên nhé~)

Năm trước Đại Lương cắt nhường hai thành, ta ngồi bất động thật lâu trước mộ phụ thân.

Theo ước định ban sơ, bây giờ ta phải đến báo cho ông biết tin chiến thắng.

Tiện đường, ta mua thêm rượu ngon, đồ ăn ngon mang đến trước mộ phụ thân.

Ta rót chén rượu đầy.

“Cha, người Bắc Doanh đã bị đuổi đi rồi, Tùng Thành và Ly Thành cũng lấy lại được rồi, hoạ ngoại xâm đã trừ".

“Tiếp theo, nên giải quyết nỗi lo trong nước".

Ta tưới ly rượu xuống đất vàng.

“Suốt đời nữ nhi chỉ có một ý tưởng, trước đây đã nói với cha rất nhiều lần, cha nói con ‘si tâm vọng tưởng'”

“Vì sao lại vọng tưởng*?”

(*: mơ mộng hão huyền)

“Con không những dám tưởng (nghĩ), mà con còn dám làm".

Tiểu Thuý dập đầu theo ta xong mà lòng vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc của bản thân: “Tiểu thư, ngoài kia ai ai cũng khen tên họ Cố đó, hoàng thượng còn hạ chỉ phong hắn lên làm nhất phẩm đại tướng quân, dựa vào cái gì nha, cmn, hắn phụ tiểu thư, hắn nên ch.ế.t đi mới phải!!!”.

Ta đứng dậy nói: “Hắn làm tướng quân, bảo vệ biên cương an bình, bảo hộ dân chúng Đại Lương, đó đều là những thứ hắn xứng đáng được nhận".

Tiểu Thuý lại càng kích động: “Nhưng mà rõ ràng tiểu thư mới là người có công lớn nhất, hắn tính là cái thá gì?”

Lá cây trong rừng bắt đầu xao động, có vẻ như một làn gió mát cũng có thể gột rửa lòng người.

Ta cười hờ hững: “Chỉ cần thiên hạ thái bình, bá tánh yên vui, công lao không cần tính cho ta cũng được".

Tiểu Thuý lại càng nhăn nhó buồn rầu: “Nhưng mà tiểu thư à, người sắp tiêu đ.ờ.i rồi đấy!”.

“Người quên hoàng thượng đã từng nói cái gì rồi à?”.

Hoàng thượng nói, chỉ cần Cố Niên Vũ chiến thắng trở về, ngài sẽ sai người trói gô ta đưa đến trước mặt hắn, tuỳ hắn xử trí.

10

Lời này của Lưu Cảnh, ta vẫn nhớ kỹ mà.

Lưu Cảnh là tên của Hoàng đế.

Đây là hắn lén lút hứa hẹn với Cố Niên Vũ, vẫn chưa tuyên chỉ rõ ràng.

Nhưng những lời này lại có thể dễ dàng truyền đến lỗ tai của Tiểu Thuý, thì quá vô lý.

Trừ khi Lưu Cảnh cố ý để ta biết.

Ta vào cung diện thánh, Lưu Cảnh ngồi ở Minh Đức cung chờ ta.

Hắn đứng từ xa nhìn ta, sắc mặt hiện ra cô đơn.

“Cố phu nhân, cuối cùng cũng bằng lòng vào cung gặp trẫm sao?”

Ta hành lễ xong, trong trẻo nói: “Thảo dân đã ân đoạn nghĩa tuyệt với tên họ Cố kia, thỉnh bệ hạ đừng xưng hô như vậy".

Hắn khoát tay áo, ra hiệu cho người hầu đi ra, tiện thể đóng cửa điện lại.

Ta vốn tự xưng là ‘thần', nhưng năm ngoái đã bị miễn chức, trên người cũng chỉ còn thân phận ‘tướng quân phu nhân’.

Bây giờ ta đã không nhận Cố Niên Vũ làm chồng, tự xưng ‘thần phụ' cũng không thích hợp.

Nên đành phải tự xưng ‘Thảo dân'.

“Tính khí cũng thật to" Lưu Cảnh nói, “Vẫn còn trách trẫm không cho ngươi cầm binh?”

Ta cúi đầu không nói.

Nữ tướng quân ngày xưa uy phong lẫm liệt, nay lại thành người phụ nữ đáng thương, sao có thể không chút cáu giận?

Lưu Cảnh đi qua đi lại mấy bước trong điện, không nhịn được mà bắt đầu tức giận: “Cứ tưởng rằng Cố Niên Vũ là người chính trực, không nghĩ đến, hắn thế mà không màng đến ân dìu dắt của Dương Lão tướng quân, lại dám đối xử với ngươi như vậy, đúng là biết người biết mặt không biết lòng".

“Sớm biết thế này, dù hắn có nói gì trẫm cũng sẽ không đồng ý mối hôn sự này của các ngươi!.”

Ta ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt tràn đầy đau buồn nói: “Có bệ hạ tin tưởng và yêu quý, thảo dẫn đã thấy đủ".

Trong đại điện to lơn, đỉnh cửu long toả ra mùi thơm của Long Tiên Hương.

Bàn về tuổi tác, Lưu Cảnh và ta cũng trạc tuổi nhau, có lẽ do thân phận, nhìn hắn luôn có cảm giác trưởng thành hơn ta.

Chính là, rõ ràng tâm trí thì trưởng thành, nhưng đầu óc lại có quá nhiều tâm tư và tính kế, thiếu hụt trí tuệ và thận trọng.

Ta không vòng vo với hắn nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Cố Niên Vũ quấn lấy nữ nhân khác, thảo dân và hắn nay đã như nước với lửa, nếu hắn cậy vào chiến công mà thỉnh cầu bệ hạ nghiêm trị ta, không biết bệ hạ dự định sẽ xử trí thế nào?”.

Lưu Cảnh khó xử liếc nhìn ta một cái, thở dài một tiếng.

“Sao trẫm lại không muốn bảo vệ ngươi, nhưng trẫm cũng rất khó xử".

“Đỗ Y Y không phải nữ nhân bình thường, nàng ta là con cháu của bề tôi trung liệt* (liệt sĩ) , lại còn là Hoài Ninh huyện chúa mà trẫm đích thân phong, ngươi khiến cho nàng tức giận đến mất con, còn quyên góp hết tài sản Cố gia, ngươi nói ngươi xem".

“Trong tay Cố Niên Vũ nắm giữ quân lực hùng hậu, trong chiều, lời nói của hắn hết sức có lực ảnh hưởng, ngay cả trẫm cũng phải đối với hắn khách khách khí khí, nay hắn lại vừa lập công lớn, sao trẫm có thể không theo hắn đây này?”.

Lúc này ta mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự tình, vội vàng quỳ xuống, dùng ánh mắt tràn ngập khẩn cầu nhìn hắn: “Bệ hạ, cầu xin ngài cứu ta….”

“Ngươi đứng lên trước đã".

Hắn tự tay đỡ ta dậy làm ta sợ hãi tới mức lập tức rút hai tay về, lùi ra sau hai bước.

Nam nữ thụ thụ bất thân.

Lưu Cảnh cười khổ, quay người đi không nhìn ta nữa.

“Năm ngoái…..” Hắn khẽ thở dài “Năm ngoái trẫm muốn cho ngươi vào cung làm phi, mới âm thầm lộ ra ý định, trên triều Cố Niên Vũ đã nhanh chóng lấy ra di thư của cha ngươi”.

“Tuy trẫm là hoàng đế, lại không thể không màng di nguyện của Dương Lão tướng quân, càng không tiện đoạt nữ nhân với thần tử".

Ta há hốc mồm kinh ngạc: “Lại còn có việc này?”.

“Nếu không có hắn chắn ngang ở giữa hai chúng ta, trẫm sẽ không đau mất người yêu, bây giờ ngươi sao lại đến nông nỗi này…….”.

Hắn hít mũi: “Thôi, không nói chuyện này nữa".

“Bệ hạ, ta….” Ta khẽ cắn môi, dùng ánh mắt đầy hối hận mà nhìn hắn, im lặng thể hiện sự tiếc nuối của ta.

Trong lòng ta hiểu rõ, mục đích của hắn không phải chỉ là làm ta nuối tiếc.

Ta thuận theo ý của hắn mà nói tiếp: “Cố Niên Vũ lại dám càn rỡ như thế!”.

“Đâu chỉ càn rỡ!” Lưu Cảnh phất tay áo.

“Hắn mới có 26 tuổi, chỉ dùng hơn ba vạn binh mã đã có thể chiến thắng quân Bắc Doanh, Thủ vệ Kinh đô và vùng lân cận cũng là người của hắn, trẫm sợ! Trẫm sợ đến mức ăn ngủ không yên!”.

“Năm ngoái hắn dám trắng trợn táo bạo đoạt nữ nhân với trẫm, bình thường văn võ bá quan trong triều cũng giúp hắn làm trái ý trẫm, bây giờ hắn lại lập được chiến công hiển hách như thế, ngươi có biết dân chúng bên ngoài nói thế nào không?”.

“Bọn họ nói, giang sơn mà trẫm vứt bỏ nay đã được Cố Niên Vũ lấy về rồi".

“Đúng thật là….. Đại nghịch bất đạo!”.

Hắn tức muốn hộc máu, lời cuối gần như là gầm lên.

Ta vội vàng quỳ xuống, nơm nớp lo sợ, không dám nói lời nào.

Suy đoán trước kia của ta đã đúng.

Hoàng đế đã sớm muốn diệt Cố Niên Vũ.

“Nguyện thay bệ hạ chia sẻ nỗi lo!” Ta nói to.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom