• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Nữ phụ trùng sinh (1 Viewer)

  • Phần 2

7.
Nơi tôi livestream là trong phòng khách, cách cửa phòng Phương Tân Nguyện một khoảng nên khuôn mặt của bọn họ đều không thể nhìn thấy rõ.

Nhưng nam chính thứ hai lại chạy đến trước mặt tôi nói lời cảnh cáo, thế là bị camera quay lại.

Thân phận của cậu ta nhanh chóng bị cư dân mạng đào ra. Còn có cả một vài người dùng ẩn danh bóc phốt cậu ta bắt nạt bạn bè ở trường.

Trường học của bọn họ nhanh chóng nổi tiếng. Cư dân liên tục @Chính phủ. Thế là trước mắt nhà trường đưa ra biện pháp xử lý là đuổi học nam chính thứ hai.

Phương Tân Nguyệt vẫn chưa biết gì về tất cả những chuyện đang xảy ra.

Cô ta cố chịu được những nỗi đau về thể xác tiếp tục đến trường học.

Nhưng chưa được bao lâu đã khóc lóc quay trở lại. Vừa bước vào cửa đã chất vấn tôi: “Phương Tân Di, chị cố ý đúng không?”

Giờ đây trong đôi mắt cô ta tràn đầy thù hận. Nhìn xem này! Lâu nay tôi đối xử tốt với cô ta như vậy, chỉ mới không tốt một chút thôi cô ta liền trở mặt.

À phải nói là ngày từ đầu cô ta đã ghét tôi, chỉ là hiện tại mới lộ ra bên ngoài.

“Sao em lại nghĩ chị như vậy?” Tôi trưng vẻ mặt không vui.

“Hôm đó chị đeo tai nghe rồi livestream, cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra. Giờ chị phát hiện thì nó cũng đã lên thẳng hot search rồi.”

“Là thật sao?” Phương Tân Nguyệt nghi ngờ hỏi.

“Chẳng lẽ không phải?” Khuôn mặt tôi vẫn bình tĩnh như cũ.

Nhắc đến lại buồn cười, trước kia tôi luôn chiều ý cô ta còn cô ta mãi chỉ biết phát tiết cảm xúc.

Bây giờ tôi không quan tâm nữa thì thái độ của cô ta lại dịu đi.

Không tiếp tục vấn đề này nữa, cô ta đáng thương mở miệng nói: “Chị ơi vậy bây giờ phải làm sao? Lục Chiêu bị trường đuổi học rồi, danh tiếng của em với Giang Việt và Trương Tử Du cũng không tốt. Cư dân mạng nói cả ba người đều bắt nạt em thì chắc chắn em cũng có vấn đề gì đó.”

“Trong video không thấy rõ mặt ba người bọn em nên hiện tại việc em cần làm là phủi sạch quan hệ với Lục Chiêu, không được tiếp xúc gần với cậu ta nữa. Nếu không người khác sẽ lần theo dấu vết mà tìm được em.”

“Dạ.” Phương Tân Nguyệt vội vàng gật đầu.

Dàn xếp xong chuyện của cô ta, tôi về chỗ tiếp tục ngồi học bài.

Không biết là ai ác ý báo cáo phòng livestream của tôi khiến nó bị tạm khóa nên mấy ngày này tôi cũng chẳng thể livestream được.

Phương Tân Nguyệt cũng chẳng vội rời đi mà đến trước mặt tôi, ngập ngừng hỏi: “Chị ơi, chị nghỉ học từ hồi cấp hai, sao bây giờ chị lại muốn học lại rồi?”

Tôi còn chưa kịp mở miệng, cô ta đã nói tiếp: “Học phí thời gian lắm, nếu chị rảnh thì tìm thêm vài công việc để kiếm tiền cho em tiêu chẳng phải tốt hơn sao?”

Lửa giận bùng lên, tôi nhìn cô ta, lạnh lùng mở miệng: “Ai cũng có quyền học tập. Chị muốn trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình, chị như thế em không thấy mừng thay cho chị sao?”

Dưới ánh nhìn trực diện của tôi cô ta nở một nụ cười cứng đờ: “Dĩ…. Dĩ nhiên là mừng cho chị rồi.”

Nói thì nói vậy nhưng trong mắt cô ta lại tràn đầy ghen ghét.

8.
Phương Tân Nguyệt tiếp tục đến trường.

Chưa được hai ngày, lúc tôi đang học thì cô ta gọi điện tới.

Từ trước tới nay, cô ta gọi điện cho tôi không phải đòi tiền cũng là cầu cứu.

Tôi bực bội xoa nhẹ giữa hai đầu mày rồi nhận cuộc gọi.

“Hu hu hu…. Chị ơi Lục Chiêu điên rồi, em sắp bị cậu ta đánh chết rồi hu hu hu…..”

Điện thoại vừa kết nối, tiếng khóc đứt quãng của Phương Tân Nguyệt liền truyền đến.

“Chẳng phải chị đã nhắc nhở em đừng tiếp xúc với cậu ta nữa sao?”

Phương Tân Nguyệt nghẹn ngào khóc: “Em… Em chỉ muốn hẹn cậu ta ra ngoài giải thích rõ ràng.”

“Ồ!”

Nghe thấy tiếng cười khẩy của tôi, cô ta luống cuống: “Chị mau đến cứu em được không?”

Tôi lạnh nhạt đáp lời: “Được, vậy chị sẽ đến cứu em.”

Không giành giật từng giây từng phút như kiếp trước, tôi gọi cảnh sát xong rồi mới từ từ đi ra cửa.

Sau khi đến đúng địa chỉ tôi đứng đợi trong chốc lát, sau khi nghe được tiếng xe cảnh sát văng vẳng đâu đây, tôi mới xuất hiện trước mặt Phương Tân Nguyệt và nam chính thứ hai Lục Chiêu.

Lúc này Lục Chiêu không ngừng tát vào mặt Phương Tân Nguyệt:

“Con đ i ế m! Nếu không phải tại mày với chị mày thì sao tao có thể rơi vào tình thế này!”

Phương Tân Nguyệt khóc nức nở còn mặt mũi thì bầm dập.

Tôi cau mày nhìn về phía Lục Chiêu: “Buông em ấy ra!”

Lục Chiêu cũng không dừng tay.

Cậu ta liếc mắt nhìn tôi một cái, trên mặt đầy vẻ giễu cợt: “Sao? Còn muốn cứu cô ta? Cô biết cô ta trước mặt tôi nói sao về cô không? Nói cô vừa ghen tị vừa đố kỵ cô ta! Nói cô không muốn thấy cô ta sống tốt! Nói cô chết sớm một chút thì tốt rồi!”

Tôi biết cô ta hận tôi nhưng không ngờ đến cô ta lại hận tôi nhiều đến như vậy.

Tại vì sao chứ?

Kiếp trước tôi đối với cô ta moi tim móc phổi sao có thể có lỗi với cô ta?

Cảnh sát xuất hiện kịp thời, đỡ Phương Tân Nguyệt chỉ còn hơi thở thoi thóp, chế ngự Lục Chiêu.

Tôi đi đến trước mặt Phương Tân Nguyệt ngồi xổm xuống, hỏi cô ta: “Cậu ta nói thật sao?”

“Không phải!” Phương Tân Nguyệt vội phủ nhận nhưng vẻ mặt lại chột dạ.

Thấy tôi không tin, cô ta nóng nảy: “Chị ơi chị đừng tin những lời nhảm nhí của cậu ta. Cậu… Cậu ta là kẻ giết người! Lời cậu ta nói không thể tin!”

Lục Chiêu bị cảnh sát chế ngự đã từ bỏ phản kháng bỗng dưng kích động: “M ẹ k i ế p! Nếu tao là kẻ g i ế t người, tao sẽ g i ế t mày ngay lập tức.”

Đôi mắt cậu ta đỏ ngầu, giống như một con sói muốn nhào đến xé x á c Phương Tân Nguyệt.

Nhưng rồi cảnh sát kịp thời ngăn cậu ta lại rồi mang cậu ta đi.

Sau khi ghi chép lời khai tại đồn cảnh sát, tôi trở về nhà, lật trang cuối của cuốn sách bài tập.

Trước đó tôi đã viết ở đây tám cái tên.

Mà hiện tại, ở dòng ghi tên Lục Chiêu, tôi gạch ngang một cái.

Còn bảy người.

9.
Học hỏi càng nhiều tôi càng hình dung rõ hơn về con đường phía trước của bản thân.

Hiện tại Phương Tân Nguyệt đang học năm nhất, còn tôi lớn hơn cô ta một tuổi.

Tôi dự định năm sau sẽ thi đại học, nếu đỗ thì cũng chỉ hơn bạn bè cùng lứa hai tuổi mà thôi.

Tôi bỏ học từ năm cấp hai nên nền tảng khá yếu.

Nhưng không biết có phải tại Phương Tân Nguyệt hay không mà đầu óc tôi bây giờ trở nên vô cùng tỉnh táo, học tập cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Đa phần Phương Tân Nguyệt đều ở trường.

Không nhìn thấy cô ta hận ý trong tôi cũng sẽ không đến mức làm chủ lý trí của tôi.

Hôm nay tôi đi làm về đã thấy cô ta đang ngồi trên ghế sô pha.

Chỉ cần cô ta tìm tôi nhất định không có chuyện tốt.

Đúng như dự đoán, cô ta lẩm bẩm bước đến: “Chị ơi, em không có tiền tiêu, chị chuyển khoản cho em có được không?”

Tôi hỏi những gia đình có con đi học đại học khác, thường thì sinh hoạt phí rơi vào khoảng 2000 tệ.

Mà mỗi tháng tôi lại cho cô ta 3000 tệ. Bây giờ mới nửa tháng thôi cô ta đã bảo với tôi rằng không có tiền.

Tôi sống tằn tiện, gần như cả năm không mua quần áo mới.

Còn cô ta ăn mặc lộng lẫy, quần áo mỗi ngày đều không giống nhau.

Ngày trước chỉ cần cô ta nói dăm ba câu tôi sẽ ngoan ngoãn đưa tiền, sau đó lại liều mạng làm công kiếm tiền.

Bây giờ đã khác, tôi nắm lấy tay cô ta cất lời từ chối: “Chị định thôi việc để tập trung học nên sau này sẽ không đưa tiền phí sinh hoạt cho em nữa.”

“Cái gì?” Giọng nói chói tai của Phương Tân Nguyệt vang lên. Cô ta nói tiếp, thanh âm nhuộm đầy oán hận: “Vậy em phải làm sao? Chị muốn em c h ế t đói à?”

Tôi thật sự có kế hoạch thôi việc.

Trước mắt công việc của tôi chỉ đơn thuần là lao động tay chân, tôi định học thật tốt sau mới đi tìm việc.

“Chị nói đùa với em đúng không?” Cô ta nhìn tôi với vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Khuôn mặt tôi vô cảm: “Không đùa.”

Xác định là tôi nghiêm túc hơn nữa chuyện này cũng chẳng còn đường xoay chuyển, Phương Tân Nguyệt thở gấp: “Phương Tân Di! Chị chỉ lo cho bản thân mà mặc kệ tôi đúng không? Sao tôi lại có người chị độc ác ích kỷ như vậy chứ!”

Cô ta nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Nếu ngày trước cô ta giận tôi thì chắc chắn tôi sẽ tìm mọi cách dỗ dành cô ta. Còn giờ ngay cả phản ứng tôi cũng lười.

Nhưng cô ta vẫn không dừng lại.

Ngày hôm sau đã nhắn tin khoe túi cùng quần áo mới với tôi: “Chị nhìn mấy người bạn trai của tôi tốt với tôi ghê chưa, không ích kỷ giống chị!”

Dù đã nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta nhưng nhìn đến tin nhắn này lòng tôi vẫn không tránh khỏi quặn đau.

Tôi chăm sóc cô ta nhiều năm như vậy cũng trả giá vì cô ta nhiều như vậy, thế tại sao cô ta lại chưa từng nghĩ tốt về tôi?

10.
Yên tĩnh được vài hôm Phương Tân Nguyệt lại về rồi.

Còn dẫn theo một người đàn ông.

Tôi liếc mắt một cái nhận ra đây là nam chính thứ năm.

Cốt truyện thật sự đã bị đẩy nhanh.

Nguyên bản nam chính thứ năm một năm rưỡi sau mới xuất hiện.

Tôi mặc kệ hai người đó nhưng không nghĩ đến anh ta lại đi về phía tôi, tặng cho tôi một bó hoa: “Tân Di, tặng em đây.” Đôi mắt anh ta nóng bỏng.

Phương Tân Nguyệt đứng một bên nắm chặt gấu váy, khuôn mặt méo mó vì ghen tị.

Tôi giật mình chợt nhớ tới kiếp trước, dường như thật sự có chuyện như vậy.

Anh ta là con ông chủ của công ty tôi vừa mới nghỉ việc.

Lúc trước ở công ty tôi đã bắt gặp anh ta ở xa vài lần.

Ban đầu anh ta cũng bày tỏ tình cảm với tôi nhưng khi đó tôi đều vì chuyện của Phương Tân Nguyệt bận sứt đầu mẻ trán, nuốt không trôi nổi. Nên cơ bản chẳng thèm nghĩ ngợi gì chuyện này cả.

Chắc anh ta tự cảm giác được bản thân đã vấp phải ván sắt, nên được chưa bao lâu đã chuyển đối tượng thành Phương Tân Nguyệt, cũng là một trong những người đẩy tôi xuống từ tòa nhà cao tầng.

Đã trải qua đau đớn khi c h ế t đi, vĩnh viễn tôi cũng không quên.

Nên lúc này đây, tôi nhìn anh ta với ánh mắt chán ghét: “Không cần.”

Tôi không đụng vào bó hoa kia.

Anh ta cảm nhận được tôi chán ghét anh ta, khuôn mặt lộ vẻ buồn bã: “Tân Di, em ghét anh có đúng không?”

Vẻ mặt tôi vẫn thản nhiên như thường: “Không có.”

Nghe vậy anh ta thở phào một hơi.

Sau đó anh ta thấy tập vở tôi để trên bàn, tỏ ra thưởng thức nói: “Anh có thể dạy kèm cho em.”

Tình huống của tôi nếu có người kèm cặp sẽ tốt hơn nhưng tuyệt đối sẽ không phải là anh ta.

Tôi đang định từ chối nhưng Phương Tân Nguyệt chẳng nhịn nổi nữa, mở miệng xen vào: “Chị ta đã nghỉ học từ năm cấp hai, bây giờ cũng là làm dáng thôi, anh đừng để chị ta lừa.”

Vừa nói cô ta vừa kéo anh ta vào phòng: “Nếu anh rảnh thì vẫn nên giúp em học bài đi!”

“Nhưng…” Nam chính thứ năm có chút chần chừ.

Vẫn là không chịu nổi dáng vẻ kiên quyết của Phương Tân Nguyệt.

Chờ đến lúc anh ta từ phòng Phương Tân Nguyệt bước ra đã là một tiếng sau.

Như muốn thể hiện sự yêu thích với tôi nhưng tôi trực tiếp về phòng ngủ, giả vờ không nhìn thấy anh ta.

12.
Sau khi phòng livestream gỡ khóa tôi cũng quay lại tiếp tục phát trực tiếp học bài.

Chỉ là tôi đang gặp vài rắc rối.

Một mặt thì càng học lên cao độ khó càng tăng. Mặt khác là nam chính thứ năm giờ đang theo đuổi tôi.

Ngày nào cũng để hoa trước nhà tôi, gửi lời mời thêm bạn tốt hơn mười lần, còn hiện tại——

Tôi mua đồ ăn trở về thì bị anh ta chặn dưới lầu: “Tân Di, chúng ta hẹn hò được không?”

Kiếp trước anh ta rất nhanh đã từ bỏ tôi, trong mắt chỉ toàn Phương Tân Nguyệt. Nhưng lần này lại vô cùng cố chấp.

“Chẳng phải anh đang ở bên em gái tôi sao?”

Tôi không biết chuyện này cho đến khi Phương Tân Nguyệt cố tình khoe mẽ với tôi.

Trước lời nói thẳng thừng của tôi, anh ta có chút hoảng, vội giải thích: “Không phải, anh cùng em ấy…”

Anh ta nóng lòng muốn nói rõ nhưng tôi không buồn nghe, chỉ đơn giản nói: “Tôi và anh vĩnh viễn không có khả năng ở bên nhau đâu.”

Anh ta đau lòng phẫn uất, hoa tươi cầm trên tay ném vào thùng rác, xoay người rời đi.

Cuối cùng tôi cũng có thể yên ổn học tập.

Mở cửa nhà ra, Phương Tân Nguyệt đứng trong phòng khách trừng mắt nhìn tôi.

Giống như ác quỷ.

Thấy tôi, cô ta u ám chất vấn: “Sao chị lại muốn cướp đàn ông của tôi?”

Mặt tôi đầy dấu chấm hỏi.

Thì ra lần này cô ấy trở về vì nam chính thứ năm.

Mặt tôi điềm tĩnh: “Không có khả năng, là tại anh ta dây dưa chị.”

Tôi nhàn nhạt kể lại sự tình nhưng Phương Tân Nguyệt lại vô cùng kích động:

“Sao có thể? Anh ta nói anh ta yêu tôi còn chị chẳng qua chỉ là thú vui mới mà thôi! Hơn nữa chị muốn tiền không có tiền, muốn nhan sắc không có nhan sắc, dáng người cũng xấu hơn tôi, lại còn ích kỷ trơ trẽn không biết xấu hổ…”

Cô ta không ngừng dìm tôi xuống, nói toàn những câu vô nghĩa.

Bốp!

Tôi tát cô ta một cái: “Chị đánh tôi?”

“Phải thì sao?”

Khựng lại một lúc, cô ta quơ móng tay dài định cào mặt tôi.

Kiếp trước vì muốn bảo vệ tốt cô ta tôi đã luyện một thân đầy võ, cô ta nằm mơ mới là đối thủ của tôi.

Tôi dễ dàng hạ cô ta.

Đánh không lại tôi, cô ta chỉ còn nước nhìn tôi bằng ánh mắt muốn g i ế t người.

Cô ta ngồi trong phòng khách hồi lâu với mái tóc rối bù. Sau đó gọi cho công ty chuyển nhà, mang toàn bộ đồ đạc của mình dọn đi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom