• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Lê Thư Của Tôi (1 Viewer)

  • Phần 3

Nói xong, không khí im lặng một lúc.

Tống Lam cùng cô trợ lí cười trào phúng .

“Dựa vào cô? Đừng có mơ.”

“Nếu đầu óc không tốt thì nên đi điều trị sớm đi. Làm sao Thời Nghiên có thể coi trọng cô được.”

Tôi liếc nhìn phòng bao ở trên lầu.

“Có vài chuyện, đừng nên nói quá mạnh miệng.”

Tôi nhìn Tống Lam rồi bước vào phòng bao dành riêng trước.

Không khí ở đây rất sôi nổi, tôi ngồi ở một bên ăn một cách chậm rãi.

Tuệ Tuệ không giỏi uống rượu nên tôi uống đỡ cho cô ấy mấy ly.

Cô ấy đè giọng nói nhỏ vào tai tôi:

“Chồng của cậu thật sự là Thời Nghiên sao?”

Tôi nhìn Tuệ Tuệ, cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt hóng hớt.

Tôi khẽ mỉm cười gật đầu: “Thật sự, lừa cậu thì tớ là chó con.”

Tuệ Tuệ ngạc nhiên đến mức há hốc mồm, sau đó lại bày ra bộ mặt của một người mẹ mẫu mực:

“Không phải chứ, trước giờ chưa thấy cậu nhắc qua.”

“Anh ấy tương đối trầm tính, tớ không muốn gây rắc rối, như vậy là tốt nhất.”

Tuệ Tuệ gật đầu, bày tỏ đã hiểu.

“Lúc nào có thể giúp tớ xin chữ kí của anh ấy có được không, tớ là fan trung thành nhất của anh ấy.”

“Không vấn đề gì…”

Trong khi tôi và Tuệ Tuệ đang thì thầm to nhỏ thì lãnh đạo công ty cầm sẵn ly rượu bước tới.

Bàn tay của ông ta đặt lên vai tôi khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Tôi coi như không, hất vai ra sau để tránh khỏi bàn tay ông ta.

Chuẩn bị quay người đứng dậy thì bị ông ta vội vàng ấn xuống ghế.

“Không cần khách khí như vậy, cứ ngồi đi.”

Trên người ông ta toàn là mùi rượu, mặt đỏ bừng, có vẻ như đã uống rất nhiều.

Tôi nói: “ Lý tổng, hay là tôi sắp xếp người đưa ngài về trước.”

Lý tổng nheo mắt nhìn tôi: “Về? Tôi vẫn còn chưa chơi đủ.”

Bàn tay ông ta đưa ra sau lưng tôi, vỗ nhẹ vài cái đầy ám chỉ.

Hành động đó là gì, không cần nói cũng biết.

“Lê Thư, chính nhờ những nhân viên tận tâm làm việc như cô nên công ty chúng ta mới có thể tiến xa hơn.”

“Cô chính là bùa may mắn của công ty chúng ta.”

Tôi trầm mặc.

Lý tổng, còn ông chính là xui xẻo của tôi.

Tôi mỉm cười, lặng lẽ di chuyển ghế của mình xa hơn một chút.

“Có sự dẫn dắt của Lý tổng, chúng ta mới có thể bớt đi đường vòng, trực tiếp tiến lên phía trước. Phải cảm ơn sự nỗ lực của Lý tổng mới phải ạ.”

Tôi bưng ly rượu trước mặt lên, nói: “Ly rượu này chính là bày tỏ lòng kính trọng với ngài.”

Giây tiếp theo, Lý tổng lấy tay ngăn tôi động tác của tôi lại.

Tôi bối rối nhìn ông ta.

Ông ta cười cười, nếp nhăn xuất hiện đầy trên khuôn mặt:

“Sao có thể để mỹ nữ uống rượu một mình như vậy? Đây là lỗi của tôi rồi.”

“Không bằng, chúng ta uống giao bôi* nhé.”
Giao bôi* chỉ cách uống rượu vòng tay kết duyên của hai vợ chồng trong lễ thành hôn.

Vừa dứt lời, mặt tôi liền tái nhợt.

Những người ở đây, có người thấp giọng lẩm bẩm, tỏ ra không đồng tình.

Nhưng không ai dám công khai nói thẳng, giúp tôi giải vây.

Chỉ có Tống Lam nhìn tôi với giọng điệu giễu cợt.

“Là người đóng góp lớn cho dự án này, cô uống rượu giao bôi với Lý tổng cũng không phải không được. Những ưu ái thế này, chúng tôi cầu còn không được.”

“Lê Thư, sao còn không mau rót rượu cho Lý tổng đi.”

Tôi nhổ vào!

Cái loại ưu tiên kiểu này, cho cô cô nhận chắc?

Tôi trợn mắt nhìn Tống Lam, tìm cách trốn thoát ra khỏi đây.

Nhưng Lý tổng đã rót đầy ly rượu của tôi, còn đưa tay lên eo của tôi.

“Yêu cầu nhỏ như vậy, cô sẽ không từ chối chứ?”

Ông ta ghé sát vào tai tôi nói với giọng điệu uy hiếp.

Trên khuôn mặt nở một nụ cười nham hiểm khiến tôi rùng mình.

Tôi vừa định cười giả lả để thoát khỏi móng vuốt của ông ta thì cửa phòng bao đột ngột mở ra.

Thời Nghiên một tay đút túi quần, vẻ mặt âm trầm đứng trước cửa.

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Tôi cũng thở dài nặng nhọc.

Trong đám người, Tống Lam kinh ngạc đứng dậy, chạy tới bên cạnh Thời Nghiên.

“Thời Nghiên, anh còn nhớ tôi không, trước đây anh có tham gia chương trình của tôi.”

Lúc này, Tống Lam ngượng ngùng nhìn chằm chằm vào Thời Nghiên.

Giọng điệu nịnh nọt này, khác hoàn toàn khi nói chuyện với tôi.

Thời Nghiên ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta một cái, ánh mắt anh ấy nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cụp mắt xuống, cảm giác hơi hoảng sợ.

Thời Nghiên đi về phía tôi, cuối cùng đứng trước mặt Lý tổng.

Anh cao hơn ông ta một cái đầu, giọng điệu có chút lạnh nhạt:

“Cô ấy nói không muốn uống, ông nghe không hiểu sao?”

Ở đây, không ai là không biết Thời Nghiên.

Lời nói của anh khiến gương mặt của ông ta trở nên tái nhợt.

Nhưng nghĩ đến những người ở đây đều là cấp dưới của mình, ông ta không thể mất mặt được.

Nghĩ vậy, Lý tổng lập tức đứng thẳng lưng:

“Tôi cùng cô ta uống rượu thì làm sao? Chỉ là một phóng viên nhỏ, tôi muốn chơi thế nào thì chơi, cần cậu…..”

“A~”

Lý tổng còn chưa nói xong, liền hét thất thanh.

Sau đó ngã xuống sàn nhà với khuôn mặt tái nhợt.

Mọi người trong phòng đều bị sốc, còn tôi thì ngạc nhiên nhìn Thời Nghiên trước mặt.

Anh tao nhã cởi nút áo ở cổ tay ra, cử động nắm đấm:

“Mẹ ông không dạy ông cách tôn trọng phụ nữ sao?”

“Một kẻ cặn bã như ông sao lại có thể leo lên được vị trí này vậy?”

Không khí trong phòng lặng như tờ, mọi người đều không dám thở mạnh.

Ông ta bị choáng đến ngất đi sau khi làu bàu chửi vài tiếng.

Tiếp đó, Thời Nghiên từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay.

Ghét bỏ chà chà đi những chỗ mà ông ta đã chạm qua, sau cùng nắm lấy tay tôi.

Anh nhìn những người có mặt ở đây bằng ánh mắt dò xét:

“Tôi không ngại nói cho mấy người biết, Lê Thư là vợ của tôi.”

“Tôi hy vọng chuyện này sẽ không tiếp diễn thêm một lần nào nữa.”

Nói xong, Thời Nghiên trực tiếp đưa tôi ra khỏi đây.

Vừa bước ra ngoài, bên trong phòng là một tràng cảm thán:

“Thời Nghiên với Lê Thư thực sự là vợ chồng!”

“Oimeoi, thế giới này quá ảo diệu.”

“Mấy người mau đỡ Lý tổng dậy, ở đấy mà trầm trồ, không cần công việc nữa à?”

“Tôi không tin, sao Thời Nghiên có thể lấy con tiện nhân như Lê Thư làm vợ được cơ chứ?”

Câu cuối cùng, là từ miệng của Tống Lam mà ra.

Thời Nghiên u ám kéo tôi đi, rẽ vào một phòng bao trong góc ở tầng 2.

Anh ấy không nói gì cả, trông hơi đáng sợ.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Thời Nghiên tức giận như thế.

Tôi cẩn thận kéo kéo tay, anh liền quay lại nhìn tôi.

Đôi mắt anh thể hiện rõ ra sự tức giận, quai hàm căng chặt.

“Anh giận sao?”

“Lê Thư…..”

Anh nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, dịu giọng nói:

“Chuyện ông ta quấy rối em, sao trước giờ em không nói?”

Tôi cụp mắt xuống.

“Anh bận việc quá, em không muốn làm phiền anh.”

Thời Nghiên thở dài, nắm lấy tay tôi:

“Điều tôi muốn, là em hoàn toàn tin tưởng ở tôi.”

“Thay vì tự mình chịu đựng mọi thứ rồi tỏ ra như không có chuyện gì trước mắt tôi.”

“Lê Thư, chúng ta đã kết hôn rồi.”

Nghe những lời anh nói, trái tim tôi run lên kịch liệt.

Một loại cảm xúc khó tả lan tỏa trong lòng.

Tôi gật gật đầu, có chút bối rối:

“Chuyện này là sơ suất của em, về sau sẽ không vậy nữa.”

Thời Nghiên nhìn tôi một cách đầy cưng chiều rồi ôm tôi vào lòng.

Cảm nhận được hơi thở của anh, tôi yên tâm nhắm mắt lại.

Giây tiếp theo, tôi cảm nhận được anh ấy đang hôn tôi.

Cái chạm ấm áp giữa môi với môi:

“Lê Thư, tôi sẽ khiến ông ta phải chịu tội.”

Tôi còn chưa nghe rõ câu nói của anh có ý gì thì anh đã kéo tôi vào phòng bao.

Trong này có một vài người bạn thân của Thời Nghiên.

Người đẹp tóc đỏ cũng nằm trong số đó.

Tôi biết cô ấy, đó là thành viên của một nhóm nhạc nữ nổi tiếng gần đây.

Khi nhìn thấy Thời Nghiên kéo tôi vào, mọi người liền ồ lên một tiếng.

“Tôi nói rồi, anh ấy gấp gáp ra ngoài như vậy, hóa ra là vì chị dâu.”

“Tôi chưa bao giờ thấy vị minh tinh của chúng ta mất bình tĩnh như vậy.”

Thấy bọn họ trêu ghẹo quá lại, Thời Nghiên kéo chiếc ghế bên cạnh ra.

Tôi có chút ngượng ngùng ngồi xuống.

“Bớt nói nhảm đi, da mặt của chị dâu các cậu mỏng.”

Câu này của Thời Nghiên khiến ai nấy cũng đều ngơ ngác.

Tôi mỉm cười, cố gắng giữ nét duyên dáng chào hỏi mọi người.

Mấy người bạn của Thời Nghiên cũng rất vui vẻ chào đón.

Người đẹp tóc đỏ cũng ngồi bên cạnh tôi, kể cho tôi nghe những câu chuyện nhỏ giữa các cô gái.

Bầu không khí ở đây rõ ràng là tốt hơn nhiều so với bên kia.

Ăn xong, Thời Nghiên nắm tay tôi đi ra ngoài.

Bữa tiệc liên hoan của công ty đã kết thúc, chỉ có Tống Lam vẫn ở sảnh đợi.

Khi tôi và Thời Nghiên đi ngang qua, Tống Lam có chút kiềm chế gọi tên Thời Nghiên.

Anh hơi nhíu mày, dừng lại.

Cô ta bước tới, trong mắt toàn là bong bóng màu hồng dành cho anh:

“Hôm nay dù anh có ra tay giải vây giúp Lê Thư thì tôi cũng phải nói cho anh biết, cô ta thường đi chơi với các đồng nghiệp nam trong công ty, hơn nữa, còn có người nhìn thấy.”

Tôi hít một hơi thật sâu.

Người phụ nữ này thật sự hết nói nổi.

Ngay lúc tôi muốn phản bác lại thì Thời NGhiên đã nắm chặt lấy tay tôi.

Anh nhìn tôi trấn an, sau đó lạnh lùng nhìn Tống Lam:

“Giải vây? Tôi khuyên cô đừng cố tỏ ra thông minh trước mặt tôi.”

“Hơn nữa, lời nói của cô đang bôi nhọ vợ tôi một cách nghiêm trọng đấy. Lần sau, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.”

Nói xong, anh ôm lấy eo tôi, đi ra ngoài.

Giọng nói của Tống Lam vẫn vang lên từ phía sau:

“Anh thực sự không nghi ngờ gì về cô ta sao?”

Thời Nghiên quay người lại, nói với giọng bình tĩnh và kiên quyết:

“Tôi tin cô ấy và chỉ cần cô ấy.”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Quỷ Lê Viên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 6 END
[Zhihu] Miêu Trành
Chương 6 END
[Zhihu] Thái Tuế
Chương 5 HOÀN
[Zhihu] Hoàn Hồn
Chương 6 END
[Zhihu] Người đưa cơm
Chương 6 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom