• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Lê Thư Của Tôi (1 Viewer)

  • Phần 2

Mười phút sau, Thời Nghiên quấn khăn tắm đi ra từ phòng tắm.

Nửa người anh để trần, những giọt nước chảy từ tóc xuống cơ ngực.

Ánh mắt của tôi chăm chú nhìn theo.

Cho đến khi nhìn xuống cơ bụng tám múi của Thời Nghiên, tôi mới hít một hơi thật sâu.

Sau đó giả vờ như không có gì nhìn sang chỗ khác.

Giây tiếp theo, Thời Nghiên khàn giọng nói:

“Em, vẫn chưa tắm sao?”

Tôi đứng dậy, lặng lẽ bước vào phòng tắm.

Vóc dáng của vị ảnh đế này nhìn trái phải đều thấy đẹp. Mỗi cử chỉ đều khiến người khác không thể rời mắt được.

Khi tôi mặc đồ ngủ đi ra, Thời Nghiên đang ngồi trên sofa đọc sách.

Trên tay anh ấy là một cuốn sách tiếng Pháp.

Tôi từng nhìn thấy nó trước đây, nhưng trình của tôi không thẩm nổi.

Nội dung càng không biết gì.

Tôi không ngờ anh ấy lại biết nhiều thứ như vậy.

Thấy tôi đi ra, Thời Nghiên liền bảo tôi ngồi xuống bên cạnh anh.

“Gần đây em có bận gì không? Có chuyện gì phiền lòng không?”

Tôi hơi ngạc nhiên, một người luôn bận rộn với công việc như anh ấy lại quan tâm đến công việc và đời sống của tôi.

“Cũng không có gì cả, chỉ là gần đây hay tăng ca thôi.”

Tôi còn bổ sung thêm một câu:

“Ngành truyền thông là như vậy, tăng ca bất kì lúc nào, phải luôn cập nhật tin tức.”

Tôi làm phóng viên thời sự cho một đài truyền hình, cũng có thể coi là một nửa đồng nghiệp của Thời Nghiên.

Nghe vậy, ánh mắt của anh ấy liền tối sầm lại.

Liền vỗ vỗ nhẹ lên đùi ra hiệu cho tôi nằm lên đùi.

Tôi do dự một lúc.

Nhìn ánh mắt chân thành của Thời Nghiên, trong lòng không khỏi rung động.

Vẫn là nghiêng người về phía trước, tựa đầu vào lòng anh.

Mùi hương của anh luôn khiến tôi dễ chịu không ít, vẫn như ngày đầu vậy.

Thời Nghiên nhìn tôi chằm chằm:

“Nhắm mắt lại đi.”

Giọng nói của anh có chút mê người mà tôi cũng không giải thích rõ được, lựa chọn tin tưởng anh.

Tôi từ từ nhắm mắt lại.

Cảm nhận được những ngón tay ấn ấn vào thái dương.

Anh còn xoa vai cho tôi.

Lực đạo vừa phải, quá là hài lòng.

Giọng nói trầm ổn vang trên đỉnh đầu:

“Thế nào? Lực đạo như này có ổn không?”

Tôi nhắm mắt gật gật đầu hài lòng.

“Đều tốt.”

Thời Nghiên cười nhẹ một tiếng, không nói gì thêm.

Mọi thứ thoải mái đến mức tôi sắp ngủ thiếp đi thì giọng nói của anh lại vang lên một lần nữa.

“Tôi đã chăm sóc em nhiệt tình như vậy, không phải là em cũng nên chăm sóc cho tôi sao?”

Tôi giật mình mở mắt ra, thấy Thời Nghiên nhìn tôi chăm chú.

Tôi đỏ mặt ngồi dậy.

“Gì cơ?”

Thời Nghiên chỉ nhếch nhếch môi, không nói gì nữa.

Thay vào đó, anh vòng tay qua ôm cả người tôi vào phòng ngủ.

“Đã lâu như vậy rồi, tôi sợ nó hỏng mất.”

Anh cắn cắn lên môi tôi, bầu không khí có chút ái muội.

“Không thì cứ để tôi chăm sóc cho em vậy.”

Chăm sóc gi, chăm sóc cái rắm.

Thể lực của Thời Nghiên là cái gì đó rất khó nói, tôi còn nghi ngờ anh ấy có phải là người ngoài hành tinh không?

-----------

Tôi mặc đồ ngủ đi ra ngoài phòng khách thì thấy Thời Nghiên từ cửa đi vào.

Trên người anh mặc một bộ thể thao, vầng trán có một lớp mồ hôi mỏng.

Đây là thói quen của anh ấy.

Bất cứ khi nào có thời gian, anh đều ra ngoài chạy 5 km vào buổi sáng.

Nhìn thấy tôi, anh cười cười. Cầm đồ ăn sáng đặt lên bàn ăn.

Đó đều là những thứ tôi yêu thích.

Bánh bao, màn thầu, sữa đậu nành, còn có cả bánh rán nữa. Rất phong phú, nhìn qua thôi đã thấy thèm rồi.

Lúc tôi tắm rửa xong đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng nước chảy từ nhà tắm phòng khách, chắc Thời Nghiên qua bên đó tắm.

Tôi cầm bánh lên ăn, nhân tiện đợi anh đi ra.

Không lâu sau, Thời Nghiên ngồi xuống cái ghế đối diện.

“Tối mai tôi có tiệc xã giao, em đi cùng tôi có được không?”

Anh chọc ống hút vào cốc sữa đậu nành rồi đưa về phía này.

Tôi ngập ngừng hỏi lại: “Là việc công sao?”

Anh gõ gõ lên mặt bàn: “Không, chỉ có một vài người bạn trong và ngoài ngành thôi.”

Tôi nghĩ một chút, vòng tròn bạn bè của anh ấy tôi không rành cho lắm, vẫn là nên thôi đi.

“Em sợ buổi tối còn phải tăng ca ý, nên không thể đi cùng anh được.”

Thời Nghiên nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.

Không biết có phải là do tôi nhìn nhầm hay không mà ánh mắt của anh chợt tối sầm lại.

Gần đến giờ tan làm, lãnh đạo đột nhiên gửi đến một tin nhắn.

Để khen thưởng mọi người đã nỗ lực làm thêm giờ trong khoảng thời gian này, buổi tối đài sẽ tổ chức một bữa tiệc cho mọi người thư giãn.

Tôi nhìn đồng hồ, vừa đúng 6 giờ tối.

Lúc này, chắc hẳn là Thời Nghiên không ở nhà nữa.

Trong khi tôi còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì những đồng nghiệp khác đã nhanh chóng xu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.

Chúng tôi lần lượt đi ra theo các bộ phận khác nhau.

Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã đến bữa tiệc tối, Tuệ Tuệ nắm tay tôi bước vào trong.

“A, đây không phải là….”

Tuệ Tuệ vỗ vỗ vào tay tôi mấy cái, ngạc nhiên nhìn về phía không xa.

Nương theo ánh mắt của Tuê Tuệ tôi nhìn sang.

Là Thời Nghiên.

Đứng bên Thời Nghiên là một mỹ nhân tóc đỏ, có vẻ rất quen thuộc với anh ấy.

Hai người vừa đi vừa to nhỏ chuyện gì đó, rồi cùng bước vào một phòng bao.

Tôi nhớ tới lúc sáng anh ấy có nói tối nay có một bữa tiệc xã giao, chắc hẳn là ở đây rồi.

Tôi nhìn sang chỗ khác, nghe Tuệ Tuệ đang ở bên cạnh nói sảng:

“Trời đất quỷ thần ơi, con gặp được Thời Nghiên rồi.”

“Anh ấy ngoài đời còn đẹp trai hơn nhiều so với trên TV. Tỷ lệ cơ thể của anh ấy cũng rất đẹp, thật tuyệt vời."

Tôi mỉm cười nhìn Tuệ Tuệ.

“Sao trước giờ tớ chưa từng nghe qua, nam thần của cậu chính là anh ấy.”

Tuệ Tuệ mím mím môi, dáng vẻ có chút buồn bã.

“Một số tài khoản marketing từng nói anh ấy đã kết hôn rồi, nhưng tớ không tin.”

“Tớ không biết một người như thế nào có thể bắt được Thời Nghiên cơ chứ.”

Tôi nhìn qua chỗ khác cảm thấy có chút tội lỗi.

Con người ta ấy mà, không ai biết trước được chuyện gì.

Đi hóng hớt chuyện của người ta lại hóng đúng chuyện của mình.

Tôi nhấc chân tính bước vào phòng bao đã đặt sẵn thì một giọng nói quyến rũ vang lên ngăn tôi lại.

Tôi quay người lại.

Là cô MC luôn đối nghịch với tôi – Tống Lam.

Cô ta đi trên đôi cao gót 8cm, kiêu ngạo đi về phía tôi.

“Đừng nghĩ nữa, cô mơ tưởng cả một đời thì Thời Nghiên cũng không phải là của cô đâu.”

“Một kí giả nhỏ bé mà đòi trèo cao như vậy, mơ đi.”

Tôi cụp mắt cười, không có ý định cãi nhau vô ích với Tống Lam.

Giây tiếp theo, cô trợ lí nhỏ của Tống Lam ở bên cạnh nịnh nọt:

“Chị, chị không cần phải nói chuyện với mấy loại người nông cạn như vậy, chị với anh Thời Nghiên là môn đăng hộ đối nhất.”

Loại người gì?

Tôi cười khẩy một tiếng.

Vốn dĩ muốn cho Tống Lam một chút thể diện, nhưng xem ra, điều này đã không cần thiết nữa rồi.

Tôi vuốt vuốt vết nhăn trên áo, thản nhiên bước tới trước mặt Tống Lam:

“Khiến cô thất vọng rồi, Thời Nghiên là chồng của tôi.”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Quỷ Lê Viên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 6 END
[Zhihu] Miêu Trành
Chương 6 END
[Zhihu] Thái Tuế
Chương 5 HOÀN
[Zhihu] Hoàn Hồn
Chương 6 END
[Zhihu] Người đưa cơm
Chương 6 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom