• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Lê Thư Của Tôi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 4 END

Thẳng đến khi chúng tôi đã đi xa, Tống Lam vẫn không can tâm tiếp tục thút thít khóc.

Người đẹp tóc đỏ đi từ phía sau lạnh lùng đến gần Tống Lam.

“Hai người họ chính là vợ chồng hợp pháp, việc gì cô phải làm như thế?”

“Thà phá bỏ một ngôi chùa chứ không phá hoại một cuộc hôn nhân. Những lời nói của cô hôm nay đi quá giới hạn rồi đấy, giữ cho mình một chút đạo đức đi.”

Nói xong, cô ấy đi ra ngoài cùng vài người bạn.

Tống Lam bị bỏ lại đứng đó một mình.

Thực ra, nhìn hành động hôm nay của Thời Nghiên khiến tôi rất ngạc nhiên.

Một năm trở lại đây, chúng tôi ngay cả….cũng ít.

Tôi luôn cảm thấy, Thời Nghiên sẽ không bao giờ yêu tôi.

Có vẻ như hôm nay, mọi chuyện cũng không như những gì tôi nghĩ.

Buổi tối, tôi và Thời Nghiên nằm trên giường.

Anh thở dài, còn tôi ở bên cạnh ngủ không được.

Mơ mơ màng màng, nghe thấy giọng anh từ phía sau vang lên:

“Lê Thư, ở bên cạnh tôi, em có thể làm chính mình.”

Anh ôm tôi từ phía sau, lúc này tôi cũng mệt lắm rồi.

Cảm nhận được hơi ấm trên người anh rồi yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Rất nhanh đến cuối tuần, chúng tôi đều ở nhà.

Để đáp ứng yêu cầu của người hâm mộ, hai ngày này, Thời Nghiên đã tổ chức một buổi phát sóng trực tiếp.

Chủ yếu là để trò chuyện với người hâm mộ.

Ngay khi bắt đầu phát sóng, lượt chia sẻ của anh ấy đã cao ngất ngưởng.

Tám giờ tối, Thời Nghiên trò chuyện với fan trong thư phòng.

Anh ấy nói trước với tôi rằng bộ phim mới sẽ chính thức ra mắt vào ngày mai, đến lúc đó tôi sẽ đi rạp chiếu phim xem cùng anh ấy.

Tôi lục tung tủ quần áo cả tiếng đồng hồ nhưng không tìm thấy bộ đồ nào phù hợp.

Tôi lau mồ hôi trên trán, hỏi Thời Nghiên đang trong thư phòng:

“Chồng ơi, anh có thấy tất lưới của em đâu không?”

…………

Giây tiếp theo, tôi mới sực nhớ ra Thời Nghiên đang live.

Tôi vội vàng đi tới cửa thư phòng thấy Thời Nghiên đang mỉm cười không nói gì, ánh mắt nhìn bão comment trên màn hình.

<Tôi có nghe nhầm không? Vừa rồi có người gọi anh tôi là chồng!!!!>

<Tôi sắp rơi khỏi ghế rồi đây, anh ấy thật sự kết hôn rồi sao?>

<Đừng hỏi, hỏi nữa CPU của tôi cháy mất.>

<Aaaaaaa cíu, nhìn cách anh ấy cười kìa.”

<Mặc dù tôi không biết chị dâu là ai? Nhưng kích thích quá điii.>

<Đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt anh ấy như vậy.>

Thời Nghiên nghiêng người nhìn tôi, tôi làm động tác ‘xin lỗi’, thật sự rất áy náy.

Sau đó, nhanh chóng rời đi khỏi ‘hiện trường’, vẫn là nên để anh đi giải thích trước.

Giây tiếp theo, anh bước nhanh về phía tôi.

Bồng tôi lên đi về phía trước camera.

Tôi có chút xấu hổ, vùi đầu vào trong ngực của anh, không dám nhìn thẳng vào màn hình.

Thời Nghiên cười cười: “Đến cũng đến rồi, giới thiệu một chút vậy, đây là vợ tôi.”

Tin tức bùng nổ ngay lập tức, cư dân mạng chạy vào ăn dưa.

<Cíu tui, bế kiểu công chúa aaa, tối nay sao tôi ngủ được đây.>

<Chúc mừng ca ca và chị dâu, chị dâu vừa gầy vừa trắng.>

<Oimeoi, lướt mạng thôi cũng bị cho ăn cơm chó.>

<Nghe thính liền phi vào xem, ai ngờ là thật.”

<Nói chính xác thì anh ấy đang công khai tin tức kết hôn chứ không phải công khai yêu đương.>

Thời Nghiên thấy tôi không dám ngẩng lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt lên mái tóc.

Nói nhỏ vào tai: “Ra ngoài đi.”

Tôi như được ân xá, che mặt nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của anh.

Xuyên suốt một giờ tiếp theo, tôi nghe Thời Nghiên giải thích chuyện của hai chúng tôi.

“Tôi thích cô ấy trước.”

“Thích cô ấy về mọi mặt.”

“Cô ấy không phải người trong giới, tôi vẫn muốn bảo vệ cô ấy, mong mọi người không đào sâu thêm.”

“Tôi vẫn nên để ý cô ấy nhiều một chút, cô ấy xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ rất hoảng sợ.”

…….

Thời Nghiên bình tĩnh giải thích chi tiết về mối quan hệ của chúng tôi, trên môi vẫn luôn nở nụ cười.

Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng việc hôm nay tôi lỡ lời, chính là tạo cơ hội cho Thời Nghiên tiết lộ mối quan hệ của chúng tôi lên internet.

Vẻ mặt của anh ấy bây giờ không giống như đang diễn.

Đêm đó, Thời Nghiên đứng đầu bảng hotsearch.

# Thời Nghiên ẩn hôn nhiều năm

#Tình yêu bí mật

#Nụ cười của ảnh đế

Nhiều chủ đề khác nhau nhanh chóng xuất hiện tràn lan trên Weibo.

Ẩn mình nhiều năm như vậy, cuối cùng mọi chuyện cũng bị bại lộ.

Sau khi buổi phát sóng kết thúc, tôi ngồi trong phòng khách buồn bực.

Biết Thời Nghiên đang live, làm sao tôi có thể…….

Đúng là óc heo mà.

Anh mỉm cười ngồi xuống bên cạnh, xoa đầu tôi.

“Đừng lo lắng, trước sau thì cũng phải công khai thôi.”

“Hơn nữa, fan của tôi cũng rất thích em, nên không cần căng thẳng quá đâu.”

Thời Nghiên ôm tôi vào lòng, nhìn tôi chằm chằm.

“Không tìm thấy tất lưới sao?”

“Để vi phu tìm giúp em.”

Giọng anh khàn khàn, bế tôi vào phòng ngủ.

Hai tiếng sau, tôi yếu ớt nằm trên người của Thời Nghiên.

Này là tìm tất lưới sao?

Anh ấy không khác gì tên cầm thú.

Sáng sớm ngày hôm sau, có nhân viên đến giao quần áo.

Chúng đều là những mẫu mới nhất mùa này, trong đó có cả…….quần tất.

Thời Nghiên giúp tôi mặc tạm quần áo vào rồi bế người vào nhà tắm.

Trong suốt quá trình, tôi không cần phải làm gì cả, một mình anh làm hết, mặt tôi đỏ hơn cả cà chua.

Trước khi ra ngoài anh còn nói:

“Lão già kia bị cách chức rồi.”

Tôi kinh ngạc nhìn anh, có chút khó hiểu.

Anh kiên nhẫn giải thích:

“Sau lần đó, tôi phái người đi điều tra ông ta một chút, liền phát hiện ông ta đã làm không ít chuyện xấu, lợi dụng chức vụ để trục lợi cá nhân, bao gồm cả giao dịch tình dục,….”

Tôi gật gật đầu, đây quả thực là những điều ông ta dám làm.

Thời Nghiên lái xe đến bãi đậu xe, sau khi đeo khẩu trang và đội mũ xong xuôi, chúng tôi mới cùng nhau đi vào rạp.

Trong bộ phim này, Thời Nghiên vào vai một trùm tội phạm IQ cao, vẻ ngoài điển trai.

Cốt truyện cũng rất hấp dẫn, đại khái là để che đậy tội ác của mình, nam9 đã gi*t người vợ anh ta yêu nhất.

Cuối cùng, anh ta đã phải sống trong tù ân hận suốt quãng đời còn lại.
……

Bộ phim kết thúc, đèn rạp được bật sáng lên, bầu không khí vẫn im lặng hồi lâu.

Diễn xuất của Thời Nghiên khiến mọi người đều phải trầm trồ.

Anh ấy xứng đáng được nổi tiếng hơn.

Vì có rất nhiều người ra ngoài nên anh đã ôm tôi vào lòng, tránh bị người khác va vào, tính dắt tôi ra khỏi rạp.

Vừa đứng lên, chúng tôi liền bị người hâm mộ nhận ra.

Ngay lúc đó, có rất nhiều người đã vây xung quanh cả hai chúng tôi.

Tôi nhìn sang Thời Nghiên đang đứng bên cạnh, hình như anh ấy đã quen với cảnh tượng này.

Thời Nghiên vừa cười vừa ôm lấy eo tôi, nhận lấy bút kí tên cho người hâm mộ.

Trong đám đông, một bạn fan nào đó đã hét lớn:

“Chồng ơi, nhìn em này, anh đẹp trai quá.”

m thanh lớn đến mức mọi người đều nghe thấy.

Vẻ mặt Thời Nghiên rõ rang cũng ngơ theo luôn, ngoài người trong lòng ra thì còn ai gọi anh là chồng nữa vậy.

Tôi bật cười, thì thầm:

“Anh ấy trên phim gi*t vợ gi*t con đó.”

“Còn dám gọi anh ấy là chồng nữa?”

Không ngờ Thời Nghiên lại nghe thấy.

Anh chợt ôm eo tôi chặt hơn, ánh mắt có chút không đúng lắm:

“Nhiều sao nam cũng được người hâm mộ gọi là chồng, sao em không ý kiến gì?”

Khóe miệng tôi giật giật.

Lúc này, người hâm mộ cũng đã nhận ra danh tính của tôi.

“Đây nhất định là chị đâu xinh đẹp của chúng ta rồi.”

“Ca ca thật có phúc, chị dâu xinh đẹp như vậy, bọn em cũng thích.”

“Chúc anh chị mãi mãi hạnh phúc.”

Tôi mỉm cười cảm ơn mọi người rồi theo Thời Nghiên ra ngoài.

Đằng sau là những lời bàn tán của mọi người.

Chúng tôi ra thẳng bãi đậu xe, không ai nói gì.

Lúc chuẩn bị lên xe, Thời Nghiên đột nhiên ép tôi lên thân xe.

“Lê Thư, khi nào thì tôi có một vị trí trong trái tim em?”

Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Thời Nghiên, tim tôi lỡ một nhịp.

Thấy tôi do dự, Thời Nghiên thất vọng buông tay ra.

Anh nhấc chân bỏ đi, lòng tôi chợt hoảng hốt.

Giây tiếp theo, tôi nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Thời Nghiên.

“Thật ra, không phải là em không thích.”

Tôi lí nhí nói, nhưng đủ để anh ấy nghe thấy.

Anh nhìn tôi với vẻ mặt khó tin, giọng nói trầm hẳn:

“Em nói lại một lần nữa.”

Tôi cúi đầu xuống, đôi tai đỏ lựng.

“Thời Nghiên, em thích…ưm.”

Tôi chưa kịp nói xong, Thời Nghiên đã hôn lên môi tôi một cách mạnh bạo.

Khi môi chạm môi, giọng nói khàn khàn của anh vang lên:

“Có trời mới biết anh đã chờ đợi câu nói này của em bao lâu rồi.”

Sau khi thổ lộ tình cảm với nhau, tôi và Thời Nghiên tiến vào trạng thái yêu đương.

Dù chỉ là một câu nói bình thường của anh thôi cũng đã đủ khiến tôi đỏ mặt.

Tôi nghĩ, cuộc sống hôn nhân của chúng tôi đang đi đúng hướng.

Nhưng không ngờ, bạn gái cũ của Thời Nghiên lại trở về.

Cô ta là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng quốc tế Ôn Y Hứa.

Ngày về nước, cô ta đã nhắn tin hẹn tôi.

Ôn Y Hứa hẹn gặp tôi ở một nhà hang, nói có chuyện muốn nói với tôi.

Trùng hợp là, ngày hôm đó Thời Nghiên có sự kiện cần tham gia.

Tôi do dự một lát, gửi tin nhắn cho Thời Nghiên rồi tự mình đến đó.

Dựa theo thông tin Ôn Y Hứa đã gửi, tôi tìm được vị trí tương ứng rồi ngồi xuống.

Một lát sau, một người phụ nữ cao ráo xinh đẹp đến muộn.

Cô ta cực kỳ xinh đẹp, trông thân thiện và không hề hung dữ chút nào.

Sau khi ngồi xuống, cô mỉm cười với tôi:

“Chào cô, tôi là Ôn Y Hứa.”

“Cảm ơn cô đã dành thời gian cho tôi.”

Tôi cũng cười cười nói: “Cô Ôn, cô không cần phải khách sáo như vậy.”

Y Hứa không vội, sau khi chọn xong món ăn thì nhìn tôi chằm chằm:

“Cách đây không lâu tôi cũng mới biết Thời Nghiên đã kết hôn rồi, đối tượng kết hôn khiến tôi có chút kinh ngạc.”

Tôi nhìn Ôn Y Hứa, suy nghĩ xem lời nói của cô ta có ý gì.

Không đợi tôi mở miệng, Y Hứa đã nhấp một ngụm rượu vang, cười nói:

“Cô so với tưởng tượng của tôi không giống nhau.”

“Ồ?”

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta có chút suy sụp: “Tôi tưởng Thời Nghiên luôn thích mẫu người giống như tôi.”

Đ đây là công khai thách thức sao?

Đáng tiếc, tôi không thèm để ý.

“Cô Ôn, tình cảm đã kết thúc, sờ không được mới là hình phạt lớn nhất.”

Ôn Y Hứa nhếch môi, đi thẳng vào vấn đề:

“Nói cho tôi biết, bao nhiêu tiền để cô li hôn với anh ấy.”

Tôi có chút kinh ngạc nhìn Ôn Y Hứa, cô ta cũng nhìn tôi chằm chằm.

Không khí có chút căng thẳng.

“Bao nhiêu tiền cũng vô dụng, tôi sẽ không rời đi.”

Cô ta nhướng mày: “Dầu muối không ăn?...........Năm mươi triệu tệ thì sao?”

Tôi mỉm cười.

Cũng không nhỏ a, xem ra cô ta thật sự rất muốn cướp anh ấy lại.

Nhưng chưa kể những thứ khác, toàn bộ tài sản hiện tại của Thời Nghiên đều do tôi quản lí.

Tôi thiếu năm mươi triệu của cô ta chắc?

“Cô Ôn, tôi nghĩ cuộc nói chuyện của chúng ta không thể tiếp tục được nữa.”

Tôi đang định đứng dậy thì cô ta ngăn tôi lại.

“Cô có biết chúng tôi từng thề điều gì với nhau không? Cô có biết anh ấy đã thề cả đời này sẽ chỉ lấy một mình tôi không?”

“Tình cảm nhiều năm của chúng tôi, cô so được sao?”

Tim tôi đập mạnh một cái.

Tôi vẫn giả vờ thờ ơ: “Lời nói khi yêu, chia tay liền không tính nữa rồi.”

Ôn Y Hứa còn muốn nói gì thêm nhưng tôi đã đi thẳng ra cửa.

Lúc này, vẻ mặt Tống Lam tức giận đẩy mạnh cửa, chạy nhanh về phía tôi.

Khi tôi ý thức được có điều gì đó không ổn thì một người gần đó đã hét lên một tiếng: “Cẩn thận!”

Sau đó, trong lúc mơ màng, tôi cảm nhận được có ai đó kéo tôi vào lòng.

Thẳng đến khi nghe thấy tiếng hít thở dồn dập trên đỉnh đầu, tôi mới dám mở mắt ra.

Là Thời Nghiên.

Sắc mặt của anh rất kém, liên tục kiểm tra xem tôi có ổn không.

Tôi vội vàng nhìn phần lưng Thời Nghiên.

Quả nhiên có rải rác dấu vết bị axit sulfuric đốt .

Còn Tống Lam, kẻ chủ mưu vụ việc này, đang đứng cách đó không xa với một chai axit.

Mắt thấy tạt nhầm người, cô ta điên cuồng muốn lao về phía tôi.

May mắn thay, nhân viên bảo an đã ngăn cô ta lại kịp thời.

Giờ tôi mới biết, hóa ra khoảng thời gian này, Tống Lam luôn luôn theo dõi tôi.

Hôm nay thấy tôi và Ôn Y Hứa cùng nhau đi ăn tối, nghĩ đây là cơ hội tốt để ra tay.

Không ngờ Thời Nghiên lại xuất hiện, ôm tôi vào lòng, chắn lại mọi thứ.

Tôi nhanh chóng đưa Thời Nghiên đi bệnh viện, may mắn chỉ bị thương ở vài chỗ, không ảnh hưởng gì.

Sau khi vết thương được xử lý, cảnh sát đã đến bệnh viện để điều tra và thu thập chứng cứ.

Tống Lam bị áp giải đến đồn cảnh sát vì tội cố ý gây thương tích, có lẽ phải một thời gian nữa mới được thả ra.

Ôn Y Hứa cũng lo lắng, theo chân chúng tôi đến bệnh viện.

Tôi vỗ vỗ lên vai anh:

“Có một số chuyện cần phải nói cho rõ ràng.”

Thời Nghiên gật đầu, sau đó hôn lên môi tôi.

Anh luôn mang lại cho tôi cảm giác an toàn, đưa tôi đi nói chuyện với Ôn Y Hứa.

Anh ấy nói rất nhiều, mỗi chữ đều không nhắc đến chữ yêu, nhưng câu nào cũng đang bảo vệ tôi.

Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Ôn Y Hứa:

“Kể từ khi cô lừa dối tôi, chúng ta đã kết thúc rồi.”

“Kể cả khi cô và người đàn ông kia ra nước ngoài, tôi cũng hề dao dao động, từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ thật sự yêu cô.”

Ôn Y Hứa ôm mặt khóc, rồi lại cười, lảo đảo vài bước

…………

Cuối cùng, Ôn Y Hứa cũng chịu buông tay.

Cô ta nhìn tôi mỉm cười:

“Lê Thư, cô thật sự rất thích hợp với anh ấy.”

Nhìn Ôn Y Hứa rời đi, tôi chỉ cảm thấy có chút buồn rầu.

Trên đường ra về, tôi hỏi Thời Nghiên thích tôi từ khi nào?

Anh nhớ lại.

Lúc đó, Thời Nghiên đến đài truyền hình phỏng vấn, nhìn thấy tôi ở phòng làm việc của đạo diễn.

Khi đó tôi vẫn còn là thực tập sinh, đang liên tục cúi đầu xin lỗi các tiền bối vì đã làm sai điều gì đó.

Anh tiến tới giúp tôi giải vây, thật không ngờ chính anh lại bị cuốn vào.

Lúc hai mắt tôi nhìn sang Thời Nghiên, lòng bàn tay anh đổ đầy mồ hôi.

Sau này, anh mới biết tên tôi là Lê Thư.

Qua nhiều lần nghe ngóng, Thời Nghiên biết tôi chính là bạn thân của Trần Noãn, khoảnh khắc đó, anh không biết chính mình đã vui vẻ đến cỡ nào.

Anh tìm đủ mọi cách để đến gần tôi, chỉ để được tiếp xúc nhiều hơn với tôi.

Sau đêm say đó, Thời Nghiên cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận đề nghị chịu trách nhiệm và muốn kết hôn với tôi.

Anh hiểu rõ tôi không hề yêu anh, cho nên anh chỉ có thể liều mạng làm việc, không dám lại gần tôi quá nhiều, anh sợ tôi chạy.

Đêm tân hôn, anh ôm tôi đang ngủ say, thì thầm vào tai tôi không biết bao nhiêu lần:

“Lê Thư, Lê Thư của tôi.”

Người phụ nữ anh hằng mong ước mấy năm nay cuối cùng đã rơi vào tay anh.

Đêm đó, anh vui đến mức cả đêm không ngủ.

Mọi chuyện sau đó là Thời Nghiên từng bước từng bước đi về phía tôi.

Chỉ có Thời Nghiên mới biết anh đã nhẫn nại và kiềm chế như thế nào.

Tôi còn tưởng đây chỉ một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa, nhưng hóa ra nó là giấc mơ đã ấp ủ từ lâu của Thời Nghiên.

Thời Nghiên nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu:

“Lê Thư, trước giờ anh yêu thích một thứ gì đều không qua ba phút, chỉ có yêu em là anh kiên trì rất nhiều năm.”

“Chúng ta có thể cãi nhau, nhưng không thể tách rời. Nếu em là một cơn bão điên cuồng thì anh liền dùng ô để yêu thương em. Nếu em cho rằng anh không đủ chân thành, thì anh sẽ vứt chiếc ô đi."

Lời nói của anh khiến tôi cảm động không nói lên lời.

Tôi hít hít mũi, nhìn Thời Nghiên:

“Em từng nghĩ, em là một đứa trẻ không đáng được yêu thương, cha không yêu mẹ không thương, từ nhỏ đến lớn không được ai giúp đỡ cả. Em cảm thấy cả đời này mình cũng sẽ không cùng ai đó yêu đương được nữa.”

“Sau đó em mới phát hiện, em đã yêu anh từ lúc nào không biết.”

“Thời Nghiên, em sẽ luôn yêu anh……”

Lần đầu tiên tôi thấy anh rơi nước mắt trước mặt tôi.

Anh ôm tôi, hôn thật lâu vào tóc tôi rồi trầm giọng nói:

“Cả đời này đừng rời xa anh nữa.”

Câu nói này giống như một lời tuyên thệ, lại giống như một câu thần chú.

Tôi nghĩ, tôi không muốn thoát ra khỏi câu thần chú ấy.

Là tôi can tâm tình nguyện.

Những người quan trọng nhất luôn nằm trong trái tim của mỗi người, người tốt nhất cũng sẽ luôn ở bên cạnh.

Chúc cho tình yêu của chúng ta một con đường trải đầy hoa.

-Hoàn toàn văn-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom