• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] HỆ LIỆT LỤC LINH CHÂU (4 Viewers)

  • Truyện 1: Có truyện kinh dị siêu nhiên nào hay không? 樱桃小酒 P4 END

20.

Chúng tôi may mắn, tất nhiên, chủ yếu là do kỹ thuật tốt, đều an toàn hạ cánh xuống mặt đất. Cách đó không xa, hai anh em họ Lô úp sấp xuống đất không ngừng gọi huệ, mãi mười lăm phút sau mới dần bình thường trở lại.

"Anh à, tổ tiên mình tại sao lại chọn nơi này an táng vậy, ngày xưa đâu có kỹ thuật phát triển như hiện nay, làm cách nào mà xuống đây nổi vậy?"

Lô Tuấn gật đầu một cách chua xót, rõ ràng, cả hai người đều bất mãn với tổ tiên của họ. Chúng tôi nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục theo Kiều Mạc Vũ. Nhiệt độ ở đáy vách dốc cao hơn trên đỉnh núi nhiều, cảm giác oi nồng khó chịu, tôi cắm đầu chạy, chẳng mấy chốc mà lưng áo ướt sũng.

"Đã đến."

Trước mắt là một vách đá dốc có một cánh cửa đá khổng lồ, trên cánh cửa vẽ các phù chú kỳ dị. Ở giữa cánh cửa, là một quái diện mạo kỳ quặc, đầu bò, sừng rồng, mỏ ưng.

Thấy con thú này, hai anh em họ Lô thở dốc:

"Đây là Kỳ! Lời trong cổ thư là thật, anh, chúng ta cuối cùng cũng đã tìm thấy!"

“Ấy, thực ra là do tôi tìm thấy đấy nhé..."

Nhìn thấy cảnh hai anh em Lô vui sướng đến phát khóc, Kiều Mạc Vũ đảo mắt trắng.

Lô Tuấn nói chỉ cần con cháu nhà Lô xoa một chút máu tươi lên hai ngọn sừng rồng, cánh cổng đá sẽ mở ra. Hai anh em bắt đầu tranh cãi, mười phút sau:

"Anh, anh đã hy sinh quá nhiều vì gia đình, máu này nên để anh xoa."

"Em, em tài trí hơn anh, em mới là hy vọng của gia đình chúng ta, máu này nên dùng của em xoa."

"Anh, anh lên!"

"Không, em, em lên!"

Tôi đứng bên cạnh suýt nữa ngủ gục:

"Hoặc là anh em hai người mỗi người xoa một sừng?"

Hai anh em họ Lô dừng lại suy nghĩ, rồi đột nhiên rút ra một con dao sắc bén. Lô Dũng là người đầu tiên cắt tay, xoa máu lên sừng rồng. Sau một lúc, máu trên ngọn sừng biến mất, cứ như bị hút vào chiếc sừng đó.

Còn màu xám nâu ban đầu của ngọn sừng rồng dần biến thành màu vàng óng, trông rất cực kỳ thần diệu.

21.

Cảnh tượng đặc sắc này khiến chúng tôi tặc lưỡi thán phục không ngớt.

Tôi không thể nào kìm lại được, thúc giục Lỗ Tuấn:

"Nhanh lên, đừng đứng trơ ra đó nữa, chậm quá thì vết thương cậu sẽ lành mất đấy!"

Lỗ Tuấn mơ màng giơ tay ra, bôi máu tươi lên sừng rồng. Một phút, hai phút, năm phút...

Không có gì xảy ra, vết máu trên sừng rồng cũng đã đông cứng. Anh em họ Lô không thể hiểu nổi, Lô Tuấn cắt rồi lại cắt, mấy phút sau, mười đầu ngõn tay anh ta không cái nào lành lặn, sừng rồng vẫn cưa y nguyên chẳng động mảy may.

Tôi và Kiều Mạc Vũ lòng đầy nghi ngờ, Kiều Mạc Vũ bèn kiểm tra lại các trận pháp một lần nữa:

"Không có vấn đề gì cả, trận pháp này vẫn đang hoạt động tốt, liệu có phải sừng rồng bị hỏng?"

Tôi nhìn sừng rồng, khó xử:

"Chất liệu của sừng rồng không phải là vàng cũng không phải đá, chỉ nhìn qua thấy giống đá thôi, cũng đã trải qua hơn hai ngàn năm rồi, nếu thực sự hỏng, chúng ta làm sao có thể sửa chữa!"

Mạnh Viễn còn lo lắng hơn cả anh em họ Lô, cậu bước lên túm lấy tay áo Lỗ Tuấn:

"Nếu không vào được thì không thể đổ lỗi cho chúng tôi, chúng tôi đã đưa cậu đến đây rồi, anh vẫn phải thả ông nội tôi ra cho tôi!"

"Ờm, cái này…", Tống Phi Phi lên tiếng, cô ngập ngừng nhìn Lô Tuấn một cái rồi bối rối nhắm mắt lại. Cô đứng bên cạnh Lô Dũng, dí mạnh tay vào vết thương của anh ta, sau đó lấy máu anh ta thoa lên sừng rồng, hiện tượng lúc vừa rồi lại xảy ra lần nữa.

Cánh cửa mở ra, Lô Tuấn ngẩn ngơ.

Chúng tôi tỏ ra thương cảm vỗ vai anh ta, Lô Dũng lúng túng nghiêng đầu:

'Không thể, em trai tôi không thể là được nhặt về đâu, khi mẹ chúng tôi mang thai, tôi còn phải đổ nước rửa chân cho mẹ nữa đấy!'

Kiều Mạc Vũ không thể nhịn nổi thêm:

"Ây, không ấy anh hãy nhìn kỹ một chút, em trai anh, có phải là giống ông Vương hàng xóm bên cạnh không?"

22.

Hai anh em họ Lô đi sau chúng tôi với vẻ mặt mất mát, tôi mím môi, cố gắng để bộ mặt trở nên nghiêm túc.

Khi cửa hang mở ra, một luồng khí âm hàn tràn ra ngoài, cái ẩm ướt nóng bức trên người biến mất, thay vào đó là lạnh lẽo u ám đến từng lỗ chân lông.

"Đứng lại, đừng đi nữa."

Tôi kéo Mạnh Viễn ngừng lại, trong nơi mộ u ám này, dương khí trên cơ thể chúng tôi không khác gì hải đăng giữa biển, chưa đi được bảo xa đã bị những quỷ hồn trong mộ phát giác.

Tôi lấy ra mấy bộ đồ giấy cùng nón làm từ lông mèo đen đã sẵn sàng từ trước trong túi, và đề nghị mọi người mặc lên. Cả hai thứ này đều có thể che đi hơi thở và dương khí của con người, giúp che giấu thân phận.

Mọi người nín thở mà đi từng bước rón rén trong hầm mộ sâu thẳm. Tôi đã có kinh nghiệm xua ma đuổi quỷ trong nhiều năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tôi xuống hầm mộ. Nơi này không khác gì một mê cung, tôi cứ có cảm giác chúng tôi đang đi theo vòng tròn.

Kiều Mạc Vũ nắm lấy tay tôi:

"Cậu có cảm nhận ra không? Mộ này, giống như Bát Quái Càn Khôn trận."

"Nhân Môn Càn, Quỷ Môn Khôn, để vào trung tâm mộ, chúng ta phải đi từ cửa Khôn."

Kiều Mạc Vũ dẫn đường trước, dùng cây gậy tìm đường, hướng dẫn chúng tôi tiến sâu vào trong mộ.

Trong lúc chúng tôi tiến về phía trước, cảnh quang đột nhiên thay đổi, mặt đất xuất hiện một cái hố có đường kính khoảng một mét. Miệng hố tỏa ra một lớp sương mù đen, tạo nên vẻ đáng sợ cùng ma quái.

"Chúng ta đã đến, đây chính là cửa Khôn."

Khi nghe Kiều Mạc Vũ nói rằng phải nhảy xuống, mặt chúng tôi tái đi. Từng người từng người đều do dự, cái miệng hố này quá đáng sợ, cứ như miệng của một con quái vật đang há sẵn chờ chúng tôi nhảy vào.

Mạnh Viễn hít sâu hai cái, nghiến chặt răng nhảy xuống đầu tiên. Sau khi Mạnh Viễn nhảy xuống, Tần Duệ cũng lập tức làm theo.

Tôi quét mắt qua anh em nhà họ Lô rồi cũng nhảy xuống, cảm giác rơi tự do lại không xuất, tôi mở mắt ra thì phát hiện mình đang đứng ở trung tâm một thị trấn nhỏ.

Người qua lại trên phố, tiếng ồn ào và nhộn nhịp. Tuy nhiên, những người đi lại đều mặc cổ phục, khuôn mặt không ai giống ai nhưng có chung một điểm là kinh dị, có người có răng nanh sắc nhọn, có người một nửa khuôn mặt là hình xương sườn, còn có người có lưỡi dài một thước thè ra khỏi miệng.

23.

"Đây chính là Thiên Quỷ Trấn, cuốn sách ấy được giấu trong thị trấn này."

Lô Tuấn vẫn chưa hồi phục từ cú sốc, anh ta lấy ra điện thoại rồi gõ một đoạn tin nhắn, sau đó chuyển cho tôi. Mặc dù chúng tôi tạm thời che kín dương khí bằng trăng phục, nhưng tuyệt đối không thể mở miệng, chỉ cần mở miệng là dương khí sẽ thoát ra ngoài, hàng ngàn con quỷ xung quanh ngay lập tức sẽ nhào tới xé xác chúng tôi.

Dường như anh em họ Lô cũng khá hiểu biết, nói đi nói lại thì họ vẫn là những người có thể lập ra Ngũ Lôi Đại Phá trận. Tôi nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, thị trấn này có thành, có xe, vô cùng nhộn nhịp, nhưng để tìm một cuốn sách bé tẹo giữa nơi này thì cũng khá khó nhằn đấy.

"Tổ tiên nhà anh còn nói gì thêm không? Làm sao mà tìm, khác gì mò kim đáy bể!"

"Ông tổ nói, đây là bài thử thách đối với con cháu nhà Lô, bí pháp nhà họ Lô không được truyền cho kẻ vô dụng."

Anh em nhà Lô nheo mắt nhìn tôi, rõ ràng họ đã đặt hết hy vọng vào tôi.

Tôi thở dài, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Thị trấn này kết hợp nét duyên dáng của khu vực phía Nam và phong cách đĩnh đạc trang nghiêm của các vùng phía Bắc.

Trong những ngôi nhà bên trái, hoa đào nở rộ, trong khi ngôi nhà đối diện lại bao phủ bởi tuyết trắng, hoa mai cùng hương thơm trong trẻo.

Thị trấn này có cả bốn mùa, cùng với hàng ngàn năm lịch sử, tất cả đều là ảo ảnh. Và có lẽ chỉ có một thứ thực sự tồn tại, đó chính là cuốn bí pháp.

Khi nghĩ đến đây, mắt tôi lập tức sáng lên. Xá Lợi Phật Châu này có thể phá vỡ mọi thứ hư ảo trong thế gian, chỉ cần ngậm nó trong miệng là đủ. Nén ê ẩm trong lòng, tôi bóc từng hạt châu một, sau đó ra hiệu cho mọi người nhét chúng vào miệng.

Khi hạt châu vào miệng, thế giới thay đổi. Các tòa tháp, cổng thành, cây hoa cỏ chim đều biến mất, chỉ còn lại một thị trấn trống vắng với những viên đá lát và những linh hồn ma quỷ đang lơ lửng. Chính giữa thị trấn, một cuốn sách tre toả ra ánh sáng trắng mờ ảo.

Anh em nhà Lô vui mừng, đặc biệt là Lô Dũng, anh ta nhìn vui đến độ muốn nhảy cẫng lên. Còn Lô Tuấn, biểu cảm của anh ta có chút phức tạp, vừa vui vừa buồn, cười mà cứ như khóc.

Chúng tôi cẩn thận đi qua đám ma quỷ, tiến đến trước cuốn sách. Khi Lô Dũng chạm tay vào bản tre, không khí đột nhiên đóng băng, tất cả ánh mắt của ma quỷ bắt đầu hướng về phía này.
Trời không có gió, mà chiếc nón của tôi lạ đột ngột bị thổi bay, quần áo giấy đột nhiên rách nát. Moá nó! Trên cuốn bản tre còn có một lớp phòng ngự nữa!

“Mau chạy!!!”

24.

Kiều Mạc Vũ dẫn đầu, tôi theo sat phía sau.

Chúng tôi cùng Tống Phi Phi liên tiếp ném các tờ bùa ra ngoài như ném giẻ rách, Kiều Mạc Vũ còn mang ra lệnh Thiên Kiếp mà cô thừa hưởng từ tổ tiên.

Sau khi Lô Dũng nhận được bản tre, anh em họ Lô cũng không tiếc gì mà dùng pháp bảo.
Lỗ Tuấn thậm chí còn ném ra một đồng Thông Bảo Ngũ Đế, thật là không uổng công chúng tôi đưa anh em họ vào đây, xứng đáng là hậu duệ nhà họ Lỗ, cũng không thẹn là một đạo sĩ có kỷ cương.

Đám ma quỷ rất hung hăng, nhưng chúng tôi cũng không phải quả hồng mềm cho chúng nắn.

Chúng tôi vừa chiến vừa chạy, cuối cùng đã đến gần Cửa Sinh. Mắt trông đã sắp thoát nạn, Lô Tuấn chợt trượt chân ngã xuống đất, Cửa Sinh cũng sắp đóng lại.

"Em trai!"

"Lục Linh Châu! Nhanh lên! Cửa Sinh sắp đóng rồi!"

Kiều Mạc Vũ vẫy tay, hét đến khản giọng.

Lúc này, chân của Lỗ Tuấn bị lưỡi ma quỷ trói chặt, anh ta nhìn về phía Lỗ Dũng với vẻ mặt buồn thảm, nở nụ cười ôn hoà:

"Anh, anh mau đi đi, hẹn kiếp sau chúng ta vẫn cứ là anh em một nhà!"

Đời này tôi ghét nhất là mấy cảnh sinh ly tử biệt, nhìn thấy như vậy, tôi không nhịn nổi quay đầu chạy về phía Lô Tuấn.

Miệng con quỷ đột nhiên biến thành một cái đầm, Lô Tuấn bị lưỡi của nó cuốn vào, nửa người đã bị hút vào trong miệng nó.

"Trước sa trường, quyết tử không lui!"

Tôi nhổ Xá Lợi trong miệng ra rồi nhét vào miệng con quỷ, sau đó dùng một nhát kiếm gỗ đào cắt đứt lưỡi của nó, ôm lấy Lô Tuấn và chạy như điên, cuối cùng đã vượt qua Cửa Sinh trước khi nó đóng lại.

Tôi ôm chặt Lô Tuấn, gần như bò ra khỏi Cửa Sinh, tôi ném anh ta ra xa, chân tôi mềm nhũn ngã xuống đất.

Khi thấy Lô Tuấn ra ngoài, Lô Dũng lao tới ôm chặt em trai khóc nức nở, sau đó lại bò đến bên tôi và cúi đầu tha thiết:

"Lục Linh Châu, đời anh em chúng tôi nợ cô một mạng, chuyện này là lỗi của chúng tôi, chúng tôi sẽ ngay lập tức trả linh hồn ông nội Mạnh lại, tiền chúng tôi cũng không cần nữa, khi ra ngoài, chúng tôi sẽ trả lại nhà họ Mạnh."

25.

Mạnh Viễn tiến lên trước, giúp đỡ anh em nhà Lô đứng lên:

“Cái gì tiền với không tiền, chúng ta coi như là không đánh không quen biết, Mạnh Viễn tôi coi như đã làm bạn với các anh, mấy chục triệu kia, hãy coi như là món quà chào hỏi, sau này không được nhắc đến chuyện tiền nong nữa."

Tôi và Tống Phi Phi không thể không ngạc nhiên về Mạnh Viễn, trước đây cứ nghĩ cậu ta chỉ là phú nhị đại quần là áo lượt, không ngờ cũng rất có tầm nhìn xa đến thế này.

Anh em họ Lô vốn đạo hạnh không thấp, giờ lại có thêm cuốn bí pháp Lô gia, cứ như hổ thêm cánh, sau này trên đời còn ai dám làm địch thủ với anh em nhà họ?

“Được rồi, chúng ta nên gia ngoài trước, có gì để nói sau đí, tôi cảm thấy ngôi mộ này có vẫn đề.”

Lời Kiều Mạc Vũ vừa dứt, từ trên trần mộ rơi xuống một đống bụi, nền đất rung động mạnh mẽ, “Cha mẹ ôi, mộ sắp sập rồi, mau chạy đi!”

Chờ cho chúng tôi chạy ra ngoài, ai nấy nhem nhem nhuốc nhuốc, mới nhận ra bên ngoài đã sáng, ánh nắng ban mai tô điểm cho thung lũng vừa hùng vĩ vừa thơ mộng, cảnh vật nên thơ hữu tình.

Phía sau chúng tôi, ngôi mộ như hoà vào vách núi, chỉ còn lại tảng đá, nhìn qua tưởng như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Tôi kinh ngạc tiến đến, chậm tay lên bức tường đá, Lô Sinh không hor là đại đạo sĩ, đỉnh quá!
"Khụ Khụ,"Kiều Mạc Vũ hắng giọng rồi lại gần cổ họng rồi tiến lại gần, biểu cảm thần bí, nháy mắt với tôi, "Lục Linh Châu, tớ mời cậu đi du lịch nước ngoài, tớ bao hết, chúng ta cùng nhau thử qua trà đỏ Anh Quốc, sống trong lâu đài cổ trăm năm tuổi thôi.”

Tôi nhìn nghi ngờ nhìn cô:

"Cậu có tốt lòng đến vậy à?"

Kiều Mạc Vũ đến gần, kéo lấy tay áo tôi:

"Ôi trời ơi, tớ thật sự chỉ muốn đi chơi thôi, không mua sắm gì cả, chuyến đi chỉ để vui chơi thôi, tin tớ đi mà, xạo thì tớ gọi cậu bằng ông!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom