• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] HỆ LIỆT LỤC LINH CHÂU (1 Viewer)

  • Truyện 1: Có truyện kinh dị siêu nhiên nào hay không? 樱桃小酒 P1

1.

"Với số mệnh của cô, e là cả đời không thể có con…"

Vào lúc 8h tối, phòng livestream rất náo nhiệt. Tôi tên là Lục Linh Châu, là một đạo sĩ kiêm một blogger. Mỗi tối cuối tuần, tôi sẽ kết nối ngẫu nhiên với ba người và xem tử vi miễn phí cho họ.

Người kết nối lần này là một cô gái xinh đẹp trạc tuổi ba mươi. Nghe tôi nói vậy, cô ấy cau mày, sắc mặt lập tức sầm xuống:

"Bạn tôi luôn miệng nói cô rất có tài, xem mệnh cực kỳ chính xác, không ngờ cô lại chỉ là đồ hồ ngôn loạn ngữ!"

"Chẳng phải là đại sư gì cả đâu, tôi mang thai mấy tháng cô ta còn chẳng đoán ra được, chủ phòng, cô đừng có ăn ốc nói mò nữa!"

Tôi thở dài một hơi, không nỡ lòng dạ nào mà tranh cãi với cô ấy. Bát tự của cô ấy, trụ Thời có hành Xà ấn, thần Xà ngự trên Lục, lại có sự hỗ trợ của Quan thần và Sát thần, mạnh mẽ vô cùng. Thần Thực chỉ như người con người cháu, bị đè ép đến không thể ngẩng dậy nổi, tứ bề khốn đốn.

Bát tự này, cho dù cô ấy có mang thai, e là cũng không thế mẹ tròn con vuông. Tôi thật sự không nỡ nói thẳng thắn với cô ấy, thà rằng tôi đoán sai...

Bình luận trực tiếp không ngừng chạy ngang màn hình, một acc có tên là “Gọi bố đi con” ăn nói cực kỳ gay gắt, tôi không thể không xem qua:

[ Tao ghét nhất là lũ lừa đảo mà phán như thánh như thần! ]

[ Càng ngày càng nhiều mấy tên kiếm tiền không màng đạo đức, tuỳ tiện tìm một nữ minh tinh mặt đẹp dáng xinh vào nói vu vơ mấy câu giả làm đạo sĩ cũng được rồi, còn lôi vào một con nhóc miệng còn hôi sữa! ]

[ Chủ phòng mau xin lỗi mỹ nữ ban nãy đi, xàm xí nỗi gì, trù ẻo cô ấy không được làm mẹ hả? ]

Cô gái ban nãy cũng để ý đến tài khoản này, mỉm cười cảm kích rồi nhìn vào camera đầy tự mãn:

"Các phòng đoán mệnh trên thị trường đều áp dụng “sai một đền mười”, cô xem sai rồi, bây giờ cũng nên bồi thường cho tôi chứ nhỉ?"

"Giá xem bói chung chung bây giờ khoảng hai đến ba trăm tệ, nếu gấp mười lên, cô phải trả tôi ba nghìn tệ!"

Đến lúc này, fan của tôi không thể chịu đựng nổi nữa, bắt đầu chỉ trích cô ta:

[ Âydô, nói mà không thấy nhục hả, mặt mũi để đâu đấy, đại sư Linh Châu xem miễn phí cho cô cơ mà, vậy mà còn dám đòi bồi thường hả? ]

[ Đúng vậy, hơn nữa cô mới chỉ mang thai thôi mà, làm sao cô chắc chắn nó sẽ ra đời được mà nói đại sư Linh Châu xem sai? ]

Đọc được những bình luận như vậy, người phụ nữ tức đến mức đầu như bốc khói. Cô ta đập bàn, đứng phắt dậy, để lộ cái bụng hơi nhô:

“Lũ các người dám trù ẻo tao! Mày có tin bây giờ tao đến liều mạng với mày không?”
"Phòng livestream này là cái thứ gì thế? Bói không đúng thì trù ẻo người ta, cái thứ tà ma ngoại dạo gì vậy?”

2.

Tâm trạng của người phụ nữ càng lúc càng trở nên kích động. Sau khi mắng chửi fans của tôi một lúc, cô ta chợt có biểu hiện không ổn, hai hàng lông mày nhăn chặt lại, khuôn mặt trở nên trắng bệch, há miệng thở dốc, tay đỡ lấy bụng rồi gục xuống, biến mất khỏi camera.

Khi cô ta vịn tường đứng dậy, người tinh mắt đã phát hiện ra, từng nới tay cô ta chạm qua đều in lại từng vết máu.

"Cứu, cứu với, làm ơn gọi xe cấp cứu, con tôi…”

Lời còn chưa dứt, cô ta ngã gục trên đất. Phòng livestream ngay lập tức náo động, người phản ứng dữ dội nhất là tài khoản tên “Gọi bố đi con”:

[ Mắc mửa, kịch bản gì đây, diễn xuất này cũng quá lố lăng rồi đấy, biên kịch ngày nay sao lại có thể viết nên cái thứ kịch bản não tàn thế này? ]

[ Vừa mới nói là không thể có con, đã sảy thai ngay lập tức, dù có nói trúng thì cũng không thể nào trùng hợp như vậy chứ. Dàn dựng cũng thật là hoang đường, tưởng mọi người ở đây đều xem livestream đến ngu người phỏng? ]

[ Này chủ phòng, có dám kết nối với tao không? Ông mày đến rồi, hôm nay mọi người nhìn xem tôi làm sao lật mặt mấy tên lừa đảo này! ]

Tôi bảo bạn bè gọi cấp cứu, không nhịn được thở dài. Cuộc đời bất công, người không muốn có con thì lại có, người ngày ngóng đêm mong thì lại không thể sinh con. Cái gọi là số phận, thật khiến con người ta bất lực.

Tài khoản “Gọi bố đi con” vẫn đang cố gắng kết nối với tôi, tôi bèn chấp nhận cuộc gọi. Không lâu sau, trên màn hình hiện ra môt khuôn mặt rạng rỡ vô cùng, mày kiếm mắt sáng, đuôi mắt căng bóng, tư thái tao nhã.

Lượng người xem trong phòng tăng lên đột ngột, mọi người trở nên phấn khích. Xem ra người trên màn hình là người nổi tiếng?

[ Wth!!! Đây không phải là thái tử Mạnh Viễn hay sao? ]

[ Thái tử Mạnh Viễn lộ diện đánh lừa đảo, đỉnh đỉnh đỉnh, mọi người mau dến xem nào! ]

[ Móa ôi, không thể tin được là mình đang thấy thái tử Mạnh Viễn lúc còn sống, ulatroi, papa ơi con chính là con trai thất lạc nhiều năm của người! ]

Phòng livestream của tôi bỗng nhiên phát chương trình “Như chưa hề có cuộc chia ly”, lúc này tôi mới biết, thì ra người đàn ông trên màn hình này tên là Mạnh Viễn, người nổi tiếng trong thành phố Bắc Kinh.

Mạnh Viễn đã quen với sự cuồng nhiệt của fans, anh ta khinh khỉnh liếc tôi một cái, sau đó gật đầu gõ nhẹ vào bàn:

"Tôi đã gửi bát tự cho cô, cô thử xem đi”

Mấy câu chuyện vớ vẩn thế này hầu như đã diễn ra trên phòng livestream của tôi hàng ngày hàng tuần. Hết minh tinh này lại đến minh tinh khác, tự tin và kiêu ngạo, trước mặt tôi làm đủ trò con bò, chẳng đến mấy hôm sau, họ sẽ lại khóc lóc ôm đùi tôi cầu xin giúp đỡ.

Mấy cái cảnh này diễn ra quá nhiều đến mức tôi phiền chán. Haiz, cuộc sống của người nổi tiếng hóa ra cũng chỉ có thế này, chẳng thú vị gì cả.

3.

"Bát tự này, tình hình không phải thường thường…”

Tôi chưa dứt lời, Mạnh Viễn đã nghiến răng nghiến lợi, nói:

“Người mà tôi quen biết, có thể bình thường à? Nói điều có ích được không?”

Lần này, đám đông trong phòng trực tuyến không ủng hộ tôi, vì fans của tôi đã bị fans của Mạnh Viễn cùng người qua đường vào hóng chuyện đè bẹp.

Mọi người tranh luận đến rối tinh rối mù, nhưng hầu hết đều ủng hộ Mạnh Viễn:

[ Đùa cái gì vậy? Gia đình Mạnh Viễn là giàu nhất cái Bắc Kinh này, anh ấy có dùng bát tự bình thường được không? Lời chủ phòng nói cũng như không. ]

[ Chính xác, chắc chắn là bói ra tiền và tiền, chán quá. ]

Tôi cau mày nhìn vào bát tự trên bàn, càng nhìn càng cảm thấy có gì đó sai sai:

[ Năm nay người này sẽ phải trải qua một kiếp nạn lớn, nguyệt xưng đại vận, đại nạn này sẽ ứng trong tháng này! ]

"Hahahahahahahahahahaha, ây dô, tôi cười chết mất!”

Mạnh Viễn nghe xong, ngay lập tức vỗ bàn cười phá lên, lộ tám cái răng trắng tinh:

"Bát tự này là của ông nội tôi, ông ấy đã qua đời từ năm năm trước rồi, cô còn nói ông ấy sẽ gặp đại nạn!”

"Hahahahaha, người đã chết còn đại với nạn cái nỗi gì chứ? Hahahahahaha”

Mạnh Viễn ôm bụng, cười đến ná thở, fans cũng bắt đầu lạnh nhạt chế giễu:

[ Không đúng, tôi còn tưởng đây là một đại sư tài giỏi, thật không ngờ lại thuộc họ nhà lừa. ]

[ Đúng vậy, bát tự của người chết rồi cũng không đoán ra, còn nói là gặp đại nạn nữa chứ. ]

[ Mặt chủ phòng biến sắc kìa, tôi nghĩ là cô ta nghĩ đang nghĩ cách chóng chế đấy, hahahahaha, người đã chết còn gặp đại nạn! ]

Mạnh Viễn còn đang cười rất vui, màn hình nhấp nháy những bình luận chạy qua, tôi im lặng nhìn họ, chưa kịp nói gì thì màn hình của Mạnh Viễn bỗng xuất hiện một khuôn mặt trung niên:

"Cười cái cái đầu mày ấy mà cười! Mộ ông nội mày bị người ta quật lên cả rồi, mày còn dám ngồi đây haha với chẳng hêhê? Tao phải đánh chết cái ngữ bất hiếu nhà mày!”

Bố Mạnh Viễn khuôn mặt uy nghiêm, hành động lại càng mạnh mẽ. Môn Viên vẫn còn cười haha, nhưng đã bị hai cái tát dứt khoát đập thẳng vào đầu.

4.

"Á á, đau quá, ba làm gì vậy, con đang livestream đó!!!”

Cha của Mạnh Viễn nhìn vào điện thoại, tức đến nỗi mất kiểm soát, những cú đấm tràn đầy tình yêu thương được ông ấy vung lên gần như quay nhanh thành bánh xe lửa:

“Mộ ông nội của mày đã bị người khác đào lên rồi! Mày còn dám ngồi mà hóng hớt cái cô dẫn chương trình trực tuyến ở đây!!! Tao phải đánh chếch mày, đồ con cháu bất hiếu này!”

Phòng livestream yên tĩnh tột độ, hàng trăm hàng ngàn người đang hóng hớt mà tuyệt nhiên không một tiếng động.

Điện thoại của Mạnh Viễn bị cha cậu ta đập nát, màn hình đối diện rung lên vài lần rồi chuyển thành màu đen.

Tôi vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ về bát tự của ông Mạnh, chợt thấy phòng trực tuyến lặng ngắt như tờ, tôi hỏi một vài câu và sau đó vội vã tắt live.

“Á, tớ mới đi nhà vệ sinh một chút, không ngờ đã bỏ lỡ một cảnh tượng thú vị như vậy!” Tống Phi Phi cầm điện thoại phá lên cười: "Ôi mẹ ơi, cậu thấy biểu cảm của Mạnh Viễn chứ? Ha ha ha, tớ cười chết!"

Tôi nhíu mày, siết chặt vô lăng:

“Đừng cười nữa, bây giờ chúng ta phải đi đến Bắc Kinh, bát tự đó có vấn đề, bị đào lên chỉ là bước đầu tiên, những việc sau này mới khó khăn.”

Tống Phi Phi ngơ ngác, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc:

“Có cần phải sửa mộ không? Nhưng tớ nhớ cậu không giỏi về phong thủy mà?”

Tôi gật đầu:

“Về phong thủy tớ chỉ là có kiến thức cơ bản, nhưng tớ có biết một con chó rất giỏi, chúng ta có thể tìm nó đến giúp đỡ”

Tống Phi Phi sửng sốt:

“Chó? Chó nào mà lại còn biết xem phong thủy? Hao Thiên Khuyển?"

Tôi lấy ra điện thoại và gọi điện:

“Con chó này là người kế thừa duy nhất của người thầy địa học.”

“Alo, Kiều Mạc Vũ à? Ở thủ đô xảy ra chuyện rồi, cậu phải đến đây với tôi một chuyến!”

“Tiền? Tiền cái gì chứ? Chúng ta diệt trừ quỷ ma, bảo vệ thế gian, cậu còn đòi hỏi chuyện tiền nóng với tôi à?”

5.

Trong khoang hạng thương gia trên máy bay, Kiều Mạc Vũ nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ:

“Con chó chết này, lại bị cậu vượt trước nhận đệ tử, đã vậy đệ tử cậu còn là rich kid.”

Tôi ngả ghế xuống, thảnh thơi nhắm măt, vẫy vẫy chân:

"Đại gia hay không đại gia thì có làm sao! Cái chính là tôi thấy cô ấy tấm lòng thành thật. Nhìn xem cậu, cứ mải mê lo tiền bạc, như cái gì vậy!"

Kiều Mạc Vũ lật mắt, nắn nót đầu ngón tay:

"Được rồi, tôi là sinh viên đại học, hôm nay đặc biệt xin nghỉ để ra ngoài, sau khi xong việc, tiền mà Mạnh Viễn cho tôi, tôi sẽ chia một nửa."

"Không được, tôi 8 còn cậu 2!"

"Gì đấy? Cậu khôn quá vậy! Chia nửa, không thì tôi đình công!"

"Tôi 7 cậu 3!"

Một giờ sau:

"Tôi có 5,62, cậu có 4,38!"

"Cậu biết gì về chia nửa không? Lệch một phần một xu cũng không phải là chia nửa!"

Tống Phi Phi ngồi thẳng cơ thể, thở dài:

"Được rồi, đã đến thủ đô rồi, cả hai có thể cãi nhau sau khi xuống máy bay không?"

Vụ việc gấp gáp, chúng tôi đã đến thủ đô trong đêm, khi được thông báo, Mạnh Viễn hơi kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng sắp xếp xe đón chúng tôi.

Nghĩa trang không xa sân bay, trước khi đến nghĩa địa, Kiều Mạc Vũ đã bắt đầu chảy nước miếng:

"Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ bốn linh thú đồng loạt hiện diện, phía bắc có núi, phía nam có sông, cát nước tươi đẹp, vị trí mồ mả đủ khí, tốt tốt tốt!"

"Thật là ngưỡng mộ, khi chết tôi cũng muốn được mai táng ở đây!"

Tôi quay đầu, cạn lời nhìn cô ấy, sau đó xoa cằm nghiêm túc nhìn Tống Phi Phi:

"Cậu nghe rõ chưa? Cho tôi hai mét đất mồ ở đây."

Tống Phi Phi trợn mắt cá chết:

"Đây là nghĩa trang cá nhân của nhà họ Mạnh, tổ tiên nhà họ đều được chôn cất ở đây, nếu cậu muốn chôn ở đây, chỉ có thể lấy chồng nhà họ Mạnh."

No no no, không lấy chồng đâu, cả đời này tôi cũng sẽ không lấy chồng. Nghe cô ấy nói như thế, tôi và Kiều Mạc Vũ chỉ biết thở dài đầy tiếc nuối.

6.

Khi bước vào trong, chúng tôi mới nhận ra rằng nghĩa trang này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng tôi. Có đình viện, gác mái, cầu nhỏ qua suối, tất cả đều giống như một khu vườn riêng tư tuyệt đẹp, mộ của ông Mạnh nằm ngay phía đông của nghĩa trang này.

Trong bóng đêm, đèn đuốc nghĩa trang sáng rực, người người đứng trước bia mộ đá hoa cương đã nứt nẻ, người đứng ở giữa mặc bộ trang phục màu xám, thần thái mạnh mẽ.
Khác với thái độ vênh mặt ngẩng đầu hằng ngày, Tống Phi Phi chủ động đên gần, cúi đầu chào hỏi:

"Cháu chào bác Mạnh ạ."

"À, là Phi Phi, con tới đây làm gì vậy?"

Cha Mạnh nhìn thấy Tống Phi Phi thì hơi ngạc nhiên, nhưng thái độ vẫn rất ôn tồn. Mạnh Viễn đứng cạnh ông thấy vậy thì cúi đầu tiến lên trước, giải thích qua cho ông nghe một chút.

Khi nghe tôi là thầy của Tống Phi Phi và đã bói ra được tháng này ông Mạnh sẽ gặp đại họa theo như trên bát tự, biểu cảm của cha Mạnh trở nên rất kỳ quặc.

Tôi và Kiều Mạc Vũ chào hỏi ông Mạnh, ông mím môi nhìn chúng tôi ba người chúng tôi, không thể giấu được sự tò mò:

"Bây giờ đúng là thời đại của người trẻ tuổi, đại sư Linh Châu đã có thành tựu vượt trội khi còn trẻ thế này, tương lai ắt sẽ xán lạn!"

"Bia mộ của gia phụ bỗng nhiên nứt mà không có lý do gì, đỉnh mộ bị đục một lỗ lớn, đại sư Linh Châu nghĩ sao?"

Cha Mạnh vẫy tay, người xung quanh nghĩa địa đồng loạt tách ra để lại một lối đi. Tôi và Kiều Mạc Vũ liếc nhau một cái, lại tiến gần nghĩa địa để kiểm tra cẩn thận.

Bia mộ này được làm từ nguyên một tảng đá hoa cương, đỉnh mộ còn được che bởi một tấm đá vô cùng nặng, người bình thường khó lòng làm vỡ nổi. Kiều Mạc Vũ đang ngồi bên cạnh ngay lập tức nhắc lên:

"Ngũ lôi đại phá trận? Thật sự là ngũ lôi đại phá trận sao?"

Trước mặt cha Mạnh, Mạnh Viễn chỉ đành nhẫn nhịn mà tỏ ra ngoan ngoãn, anh tự nguyện tiến lên và bỏ đi vẻ mặt kiêu ngạo trước đây:

"Thế cái ngũ lôi đại phá trận này là gì vậy?"

Ngũ lôi đại phá trận, đó là một phương pháp thường được sử dụng bởi các tu sĩ tà giáo cổ xưa để đạo mộ. Đặt các vật hình tròn ở vị trí ngũ hành Đông-Tây-Nam-Bắc-Trung (ở giữa), có thể dẫn thiên lôi đánh vào mắt trận. Trong quá khứ, đỉnh của các mộ cổ thường được xây bằng tấm đá lớn, chỉ bằng vào sức người thì khó mà phá nổi.

Tuy nhiên, sức mạnh thiên lôi thì khác, vô cùng mạnh mẽ, có thể phá vỡ mọi vật cản.
Nhưng từ thời nhà Sở đến nay, ngũ lôi đại phá trận tưởng như đã bị thất truyền, lại xuất hiện ở giữa Bắc Kinh!

7.

Khi nghe nói đây là một phương pháp trộm mộ, ngươi nhà họ Mạnh đều trở nên trầm mặc, Mạnh Viễn thậm chí còn thẳng thừng:

"Cô chính là họ nhà lừa, chuyện lúc trước chỉ là tình cờ đoán đúng mà thôi!"

"Cái gì mà trộm mộ nữa! Ông của tôi cả đời thận trọng, trước khi qua đời đã nhắc đi nhắc lại rằng không được đặt bất kỳ thứ gì bồi táng, trong quan tài của ông chỉ có một vài cuốn sách, không có bất kỳ thứ gì có giá!"

Cha Mạnh cười nhẹ như không, sau đó quay lại với Tống Phi Phi rồi ôn hòa nói:

"Phi Phi à, chẳng mấy khi cháu đến thủ đô, ngày mai để Mạnh Viễn dẫn các cháu đi chơi mấy ngày, giờ đã quá muộn, con gái không nên thức khuya, bác sẽ cho người đưa các bạn về nhà nghỉ ngơi."

Thấy người nhà họ Mạnh có vẻ không tin tưởng như vậy,Tống Phi Phi hơi bất mãn, cô còn muốn nói thêm vài câu, cha Mạnh đã vẫy tay gọi Mạnh Viễn lại:

"Mang các bạn đến biệt thự ở phía tây thành phố vài ngày, tiếp đón không có tốt nhất chỉ có tốt hơn, nếu có chuyện gì sẽ hỏi tội mày!”

Tên núp bàn phím nói láo trong livestream của tôi, Mạnh Viễn, vốn là không biết mối quan hệ của tôi và Tống Phi Phi, chỉ vừa mới nghe Tống Phi Phi giới thiệu mới biết chúng tôi là thầy trò, khi nhìn đến Tống Phi Phi, cậu ta bỗng dưng cảm thấy so với Tống Phi Phi thì cậu ta vẫn còn thông minh chán:

"Được rồi được rồi, Tống Phi Phi, cậu đừng nói nữa, dù sao cậu cũng đã học đến hết cấp 3, lại vẫn còn tin vào những câu chuyện giả thần giả quỷ này, haizz, thật đúng là!"

Mạnh Viễn nói bằng giọng điệu quan tâm trách móc, nhưng hai khóe miệng lại cứ nhếch lên đầy vui vẻ. Cảm thấy Tống Phi Phi thua mình, khiến cậu ta thoải mái ngất trời. Kiều Mạc Vũ không nói gì, cười cười đi tới khoác cánh tay tôi, hai bên trao đổi băng ánh mắt:

“Cậu thấy gì không?”

“Tôi thấy rồi, trước cứ đi đã!”

Tôi kéo tay Tống Phi Phi, ra dấu rời đi, cô có chút không bằng lòng nhưng vẫn nghe lời cúi đầu chào ông Mạnh:

"Vậy cháu mạn phép làm phiền bác Mạnh mấy hôm."
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom