• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] CÔNG LƯỢC NHẦM (1 Viewer)

  • Phần III

7.

Ngày hôm sau, tôi bị hệ thống đánh thức.

Mới mở mắt đã nghe được tin dữ.

[Ký chủ ký chủ! Thẩm phán đã sửa đổi quy tắc rồi.]

“Quy tắc gì?”

[Kết hôn vẫn chưa được coi là thành công, nhất định phải đồng thời đáp ứng độ hảo cảm của hắn đạt 100%.]

Nghĩa là—— kết hôn + độ thiện cảm 100% mới được.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, "Này, cái gì thế này... Chúng tôi đã thân mật như vậy rồi, sao có thể thấp được——"

Lời tôi nghẹn lại ở cổ họng.

Hệ thống hiển thị: Độ hảo cảm của Cố Uyên là 59%, đánh giá: Thất bại.

Tôi ngồi bật dậy, tức giận nói: "Đồ đê tiện!"

Hệ thống đột nhiên thay đổi giọng điệu: [Thế nhưng vì vừa rồi cô gây rối một hồi, thẩm phán đã nhượng bộ, nếu cô thân mật với Cố Uyên trước mặt Tống Hạc, sẽ không xóa thời gian sống. Thời gian sống hiện tại còn lại nửa giờ, ký chủ cố lên.]

"..."

Gần đây bên ngoài đều đồn đại, Cố Uyên bao dưỡng một con chim hoàng yến.

Sủng ái đến mức không biết trời cao đất rộng.

Thường xuyên ở trước mặt mọi người xông tới, cưỡng hôn Cố Uyên, hôn xong liền đi.

Chỉ để lại một mình Cố Uyên mặt mày âm trầm thu dọn tàn cuộc.

“Có ích gì? Dù người người phụ nữ đó có vô liêm sỉ đến đâu thì Cố tổng vẫn sẵn sàng chiều chuộng."

"Nghe nói cô ta muốn đem mấy người cổ hủ của tập đoàn làm cho tức chết rồi."

Mới vừa đi tới cửa công ty Cố Uyên, đã nghe thấy có người nói xấu tôi.

Đến gần mới thấy, hoá ra là Kiều Y Y.

Cổ còn chưa tháo ra, đã bắt đầu dựng chuyện thị phi rồi.

Tôi không thèm chớp mắt, lập tức đi thẳng qua bên cạnh.

Hệ thống giương nanh múa vuốt mà mắng: [Đồ đàn bà xấu xa, lêu lêu lêu!]

Biểu cảm Kiều Y Y cứng đờ, trên mặt hiện lên một tia ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào bóng dáng tôi, chìm vào suy nghĩ.

Trong văn phòng, Cố Uyên đang mở cuộc họp.

Tôi đẩy cửa phòng họp ra, mười phần lễ phép mà chào các cổ đông đang có mặt ở đây.

"Xin lỗi... làm phiền rồi."

Cố Uyên ném bút máy sang một bên, nhéo nhéo mũi, cam chịu số phận đứng dậy: “Tan họp.”

Nói xong, đi theo tôi đi vào một căn phòng riêng bên cạnh.

Tôi gấp không chờ nổi mà hôn hắn.

Trải qua những nỗ lực không ngừng nghĩ của tôi, độ hảo cảm của Cố Uyên đối với tôi đã đạt đến mức trung bình.

Sau khi bị tôi dày vò, hắn lười biếng rũ mắt nhìn tôi.

“Vương Thiển Thiển, em có phải hay không có.….”

"Em có bệnh."

Tôi lời lẽ hùng hổ, "Em mắc một căn bệnh tương tư mà không được chạm vào anh sẽ đau lòng mà chết."

Cố Uyên rõ ràng không tin mấy lời ma quỷ của tôi.

Hắn giật nhẹ khoé môi, "Đi ra ngoài."

Tôi như thể nghĩ ra điều gì đó, hô to gọi nhỏ lấy ra một cái đo huyết áp và dụng cụ khử rung tim.

"Anh chờ một chút, mấy ngày nay em học được một chút kiến thức sơ cứu."

Cố Uyên thờ ơ, "Học cái đó làm gì?"

"Sợ anh gặp chuyện không may, anh không phải có bệnh tim à?"

Hai tay Cố Uyên đút túi, lười biếng đi đến văn phòng.

Tôi ôm đồ đạc, tay chân luống cuống chạy sát ở phía sau, lẩm bẩm: "Anh nhất định phải sống lâu trăm tuổi!"

Cố Uyên đột nhiên dừng bước, tôi bất ngờ va vào lưng anh.

Sắc mặt Cố Uyên hơi lạnh, híp mắt hỏi: "Em hy vọng tôi sống lâu hơn một chút?"

"Đúng vậy, người tốt nào lại mong người khác chết sớm chứ."

Tôi sờ sờ mũi, "Hơn nữa, em còn thích anh như vậy."

Hệ thống nhắc nhở: [Ký chủ, độ hảo cảm của Cố Uyên giảm -1%.]

"..."

Đồ ngu ngốc.

[-1%]

?

Không phải, hắn có thể nghe thấy tôi mắng hắn chứ?

[-1%]

Thấy vẻ mặt tôi khiếp sợ dõi theo hắn, Cố Uyên lộ ra nụ cười ôn hoà: “Quản tốt chính em đi.”

Một khắc quay lưng lại này, hệ thống nhắc nhở: [Độ hảo cảm của Cố Uyên +20%, trước mắt 82%.]

Những ngày tiếp theo, tôi như được tiếp thêm sức mạnh.

Mỗi ngày đều ở trong văn phòng của Cố Uyên để học các kiến thức về sơ cứu.

Cố Uyên nhìn người máy nằm trên sàn văn phòng, ngực bị tôi ấn đến mức lõm xuống, nhéo nhéo mũi.

Mệt mỏi thở dài.

“Vương Thiển Thiển, lại đây."

"Sao?"

Mặt mày tôi rạng rỡ, "Có thể hôn anh rồi?"

Cố Uyên nheo mắt, nắm lấy cổ áo tôi kéo qua, nói: "Bệnh của tôi, là bẩm sinh."

“Em biết rồi, bệnh tim được chia thành hai loại: bẩm sinh và mắc phải. Bệnh của anh là bẩm sinh, em nhớ có bốn loại, cụ thể là tứ chứng Fallot..."

"Im đi."

Cố Uyên không kiên nhẫn cắt ngang lời tôi, "Ý tôi là, không cần thiết."

Tôi trừng mắt, nghiêm túc nhìn hắn: "Rất cần thiết, sống thêm một ngày là kiếm thêm một ngày."

"Sống có gì hay?"

Tôi ngẩn người, đột nhiên hợp tình hợp lý lớn tiếng lên án:

"Tối hôm qua anh cũng không nói như vậy!"

"Anh nói sống phải sống vui vẻ rồi chết!"

“Nói là thích lắm, là sướng lắm, là vui lắm!"

"Lần sau còn muốn——"

Cố Uyên đột nhiên nắm chặt hai mép môi tôi, giống như đang bóp một con vịt.

Mặt hắn triệt để tối sầm lại: “Im đi."

Tôi cố gắng dãy giụa nói, nhưng bị nghẹt lại, khiến Cố Uyên bật cười.

Hắn đội mũ lên đầu tôi, phủ lên mắt tôi, rồi đẩy tôi ra sau.

"Đi chơi đi, đừng ồn ào nữa."

Ánh nắng hoàng hôn dừng ở thân ảnh cao gầy của Cố Uyên, có chút cô tịch.

Một lúc lâu, hệ thống vang lên một tiếng bíp.

Thông báo chỉ số độ hảo cảm của Cố Uyên đã vượt qua 95%.

Thắng lợi đang ở trong tầm mắt

Giọng nói nhàn nhạt mệt mỏi của Cố Uyên vang lên.

”Bệnh từ khi sinh ra, sống bao lâu, tùy số mệnh."

"Vương Thiển Thiển, nếu tôi chết, em hãy lấy tiền của tôi, đi hưởng thụ cuộc sống."

Nghe xong câu nói đó, lòng như bị thứ gì đó kéo xuống.

Nửa đùa nửa thật thử dò hỏi: "Cái đó không hợp pháp."

“Em muốn cách hợp pháp nào."

"Vậy thì chỉ có kết hôn thôi."

"Ừ."

Tôi lúng túng, cởi mũ, tim đập bang bang nhảy dựng lên.

“Anh đây là đang đồng ý hay không đồng ý?"

Cố Uyên đắm chìm trong ánh hoàng hôn, khoanh tay nhìn tôi: "Em thử cầu hôn xem, chẳng phải sẽ biết tôi có đồng ý hay không?"

Kết hôn + độ hảo cảm 100%, đại diện cho việc công lược thành công.

Tôi nín thở, phảng phất như thể thấy được cái kết của trò chơi này.

Im lặng ngắn ngũi, tôi còn hỏi ra câu nói kia: “Cố Uyên, anh nguyện ý———Kết hôn với em sao?”

Trong ánh mắt thâm thuý của Cố Uyên phản chiếu bộ dáng của tôi, cùng với những tia sáng vàng óng vụn vỡ của hoàng hôn.

Không biết vì cái gì, mùi tĩnh mịch trên người hắn ngày càng phát ra nồng đậm.

“Được thôi.”

Cố Uyên không chút để ý mà cười nói: “Đáp ứng em.”

8.

[Ký chủ, nhất định phải giữ bí mật này cẩn thận.]

[Cô kết hôn với hắn là chỉ vì muốn công lược hắn.]

[Tương lai vẫn phải trở về thế giới của mình.]

[Bằng không dựa theo mức độ hắn yêu cô hiện tại, lỡ như hắn phát điên lên, chơi cầm tù với cô thì làm sao bây giờ?]

Tôi mặc chiếc váy cưới, ngồi trong phòng thử đồ, nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương.

Khuôn mặt buồn bã.

Bởi vì độ hảo cảm của Cố Uyên đã đạt 100%.

Chỉ còn việc kết hôn thôi.

Hôm nay công ty Cố Uyên có việc nên không có tới, cho nên tôi tự mình đi thử váy cưới.

Tôi tươi cười hơi cứng đờ.

Thất thần nói: "Yên tâm đi, tôi Vương Thiển Thiển làm việc... luôn luôn có chừng mực."

Thực ra thì váy cưới, bó hoa, thiệp mời, đều là Cố Uyên đã xem qua từng cái một.

Tuy mặt hắn không biểu hiện gì, nhưng mọi thứ đều được hắn đặt tâm tư vào.

Đêm hôm ấy, tôi thức dậy uống nước, nhìn thấy phòng khách vẫn sáng đèn.

Cố Uyên nằm ngủ say trên bàn trà.

Dưới bàn trà, rơi mấy tấm thiệp cưới chưa viết xong.

Chữ viết mạnh mẽ, uyển chuyển như rồng bay phượng múa.

Cũng không biết đã viết bao lâu.

Trên ngón áp út của hắn, đeo chiếc nhẫn hợp kim nhôm mà tôi tặng.

Mặc dù... nó chỉ là một món đồ chơi.

Tim tôi đột nhiên như bị kim đâm vậy.

Nhà cửa, xe cộ và toàn bộ tài sản của Cố Uyên đã được ký thỏa thuận tặng cho tôi.

Hắn nói, sức khỏe của hắn không tốt, nếu một ngày nào đó hắn thực sự không còn nữa, mấy thứ này sẽ là chỗ dựa cho tôi.

"Hệ thống, nếu tôi rời đi, Cố Uyên có chết không?"

Hệ thống nói: [Thực ra, hắn chỉ là một chuỗi số hiệu, ký chủ không cần quá quan tâm đâu.]

Tôi nắm lấy tay hắn, lòng bàn tay ấm áp chân thực như vậy.

Thật sự rất khó tin, hắn chẳng qua chỉ là một chuỗi số hiệu lạnh lẽo.

Cố Uyên cử động, từ từ mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời.

“Thiển Thiển, nhìn anh lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không nên làm gì đó với anh?”

Tôi giật mình, "Anh chưa ngủ à?"

"Chưa."

"Chỉ là muốn xem, em có thể nhìn anh bao lâu."

Cố Uyển đứng dậy, đặt tôi trên ghế sofa, tuỳ ý hôn lên sợi tóc tôi, vành tai, lòng bàn tay…..

Đưa tôi kéo vào bên trong đống lửa, nhiều lần nóng bỏng, hóa thành một cục chất lỏng mềm mại.

Thần trí tôi mơ hồ, ôm lấy Cố Uyên hỏi: "Cố Uyên, anh yêu em không?"

Động tác của Cố Uyên bất ngờ trở nên hung ác, "Thiển Thiển, anh muốn chiếm hữu em."

…..

Thời gian ngày từng ngày đến gần, tâm trạng tôi cũng càng ngày càng tồi tệ.

Hệ thống nói cho tôi biết, thực ra tôi có thể lựa chọn.

Sau khi công lược thành công, nó sẽ hiện ra một cửa sổ lựa chọn, chỉ cần nhấn "Không", tôi có thể ở lại thế giới này.

Đây là một quyết định rất khó khăn.

“Vương tiểu thư, cô có thích kiểu trang điểm này không?"

Lời của chuyên gia trang điểm lôi suy nghĩ của tôi trở lại.

Hôm nay là buổi thử trang điểm trước đám cưới, Cố Uyên đến trễ một chút.

Lúc tôi đi ra ngoài để soi gương, đột nhiên bị ai đó chặn lại.

“Không nghĩ đến cô lại muốn kết hôn nhanh như vậy.”

Tống Hạc nhìn chằm chằm mặt tôi, có chút tham lam: “Tính tình cô lả lơi ong bướm, tôi thực nên nhìn ra sớm một chút mới phải.”

Hệ thống có chút căng thẳng: [Ký chủ, cách xa hắn một chút! Trước khi kết hôn đừng bao giờ xảy ra sự cố, nếu không sẽ không thể trở về được!]

Tôi từ từ lùi về phía sau mấy bước.

Tống Hạc híp mắt: “Thiển Thiển, cô thích tôi không?”

“Không thích.”

Tống Hạc cũng không nóng nảy: “Cho nên cô theo đuổi tôi nửa năm, muốn kết hôn với tôi, là vì cái gì?”

“Bởi vì tôi yêu thích hư vinh, không được sao?”

“Cô không sợ tôi nói chuyện này với Cố Uyên?"

Hệ thống cười sặc sụa: [Đồ ngu, thật cho rằng bốn chữ "yêu thích hư vinh" có thể khiến Cố Uyên hủy hôn sao? Hắn quá coi thường độ hảo cảm của Cố Uyên đối với cô rồi đấy!]

Tống Hạc dường như đột nhiên nắm được bằng chứng gì đó, tiếng cười càng lúc càng lớn.

Trong ánh mắt áp không được sự khinh bỉ đối với tôi.

"Tôi sẽ khiến cô quỳ xuống cầu xin tôi một lần nữa."

"Vương Thiển Thiển, cô sẽ là con chó ngoan ngoãn nhất của tôi."

Hệ thống: [Ồ... Đàn ông mà da gà đã hỏng mất rồi, nói chuyện có gì đáng tin cậy chứ?]

Vẻ mặt Tống Hạc gần như âm trầm.

Kể từ sau sự kiện đó, hắn cũng đã điên rồi.

Tôi che miệng: "Rồi rồi rồi, anh trai nhất định phải, lấy lại phong độ nhé…..."

"Dù không biết sau khi bị chơi rồi, liệu còn được không nữa.….”

Trước khi ngọn núi lửa phun trào, tôi nhanh chóng bỏ chạy.

9.

Ngày diễn ra hôn lễ, tôi dậy thật sớm.

Nhìn thấy mình trong gương mặc váy cưới, tôi có chút ngỡ ngàng.

Mấy ngày nay Cố Uyên giống như ngã bệnh, tôi cũng không gặp hắn.

Mỗi lần gọi điện thoại cho hắn, hắn cũng chỉ nói vài câu đơn giản rồi cúp máy.

Hệ thống khuyên tôi: [Dù sao chúng ta cũng sắp rời đi rồi, chỉ cần Cố Uyên không hủy hôn, nhiệm vụ của chúng ta sẽ hoàn thành.]

[Ký chủ, hôm nay là ngày tốt lành để về nhà, vui lên nào!]

Chiếc váy cưới mà Cố Uyên chuẩn bị đính đầy kim cương, lấp lánh chói mắt.

Trước hôn lễ, cô dâu và chú rể không thể gặp nhau.

Cố Uyên ở trong điện thoại cười nói: “Bình thường nói ngọt giống như lau mật, hiện tại câu được rồi, sẽ không ngọt nữa đúng không?”

Tôi nhẹ giọng ừ một tiếng, "Yêu anh nhất."

Cố Uyên kiên nhẫn dặn dò: "Đám cưới tối, váy cưới nặng, phải chú ý đường."

"Ừ."

"Dù có vội vàng cũng đừng ngã, để anh ngắm nhìn kỹ."

Hắn không biết, đó sẽ là lần cuối cùng hắn nhìn thấy tôi.

Bỗng nhiên có chút không đành lòng.

[Ký chủ, cô phải suy nghĩ rõ ràng nhé. Một khi đã đưa ra quyết định, thì không thể thay đổi được đâu.]

Tôi hít một hơi thật sâu, [Tôi ở thế giới cũ, đã không còn người thân nữa, thực ra đổi nơi sinh sống, hình như... cũng sẽ không sao cả.]

Hệ thống tôn trọng quyết định của tôi, [Chờ lát nữa cửa sổ bật lên, cô chỉ cần nhấn "Không" là được. Ký chủ, hãy hạnh phúc nhé.]

Tôi hít sâu một hơi, đẩy cửa ra.

Dưới ánh đèn flash chói lọi, Cố Uyên đứng ở cuối đường.

Trong khoảnh khắc này, thế giới của tôi dường như chỉ còn lại hắn.

Hắn nhìn sang tôi, trong ánh mắt bình lặng chợt thoáng qua một chút xao động.

Tôi đang định nhấc váy lên, bước về phía hắn.

Bỗng nhiên, màn hình hiển thị hình ảnh chuyển sang đoạn âm thanh.

Trong đoạn video lẽ ra phải phát những khoảnh khắc trước đám cưới, bỗng nhiên vang lên giọng nói quen thuộc của hệ thống.

[Ký chủ, cách xa hắn một chút! Trước khi kết hôn đừng bao giờ xảy ra sự cố, nếu không sẽ không thể trở về được!]

[Đồ ngu, thật cho rằng bốn chữ "yêu thích hư vinh" có thể khiến Cố Uyên hủy hôn sao? Hắn quá coi thường độ hảo cảm của Cố Uyên đối với cô rồi đấy!]

[Dù sao chúng ta cũng sắp rời đi rồi, chỉ cần Cố Uyên không hủy hôn, nhiệm vụ của chúng ta sẽ hoàn thành.]

[Ký chủ, hôm nay là ngày tốt lành để về nhà, vui lên nào!]

Tâm trí tôi trống rỗng.

Tại sao…

Tại sao lại như vậy?

Giọng hệ thống run rẩy: [Ký chủ, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ bug rồi?]

Kiều Y Y ngồi dưới khán đài, cười nói: "Cũng không biết sao lại thế này, tôi hình như đột nhiên có thể nghe được hệ thống của cô nói chuyện."

"Vương Thiển Thiển, cô thật sự là... dụng tâm hiểm ác quá."

"Cướp Tống Hạc không tính, còn muốn mê hoặc Cố Uyên."

Tống Hạc từ trong đám đông đứng dậy, đi về phía Cố Uyên trên sân khấu.

Trước mặt nhiều khách mời mở miệng:

"Anh em tốt, chúng ta đều bị người phụ nữ này lừa rồi."

"Ban đầu bị tôi mắng cũng không nói lại, bị tôi hành hạ đến chết đi sống lại, còn muốn kết hôn với tôi."

"Trước khi kết hôn, người phụ nữ này phát hiện ra đã công lược nhầm đối tượng, lập tức quay đầu tìm cậu."

“Hiện tại lại muốn dựa vào độ hảo cảm của cậu mà về nhà. Cố Uyên, từ đầu đến cuối, cô ta chưa từng có tình cảm với cậu.”

Vầng sáng trước mắt vô cùng mãnh liệt.

Tôi cảm nhận được ánh mắt của Cố Uyên đang nhìn tôi.

Ánh mắt tĩnh mịch.

Bí mật của tôi, không thể giấu được nữa rồi.

Mũi tôi cay xè, tôi xách váy lên muốn bước về phía trước.

Bởi vì váy cưới vô cùng cồng kềnh, tôi ngã xuống bậc thang.

m thanh nhắc nhở vang lên trên đầu tôi.

Độ hảo cảm của Cố Uyên đang giảm xuống.

Thời gian sống đã biến mất rất lâu nay lại xuất hiện trở lại.

Đếm ngược 10 phút.

"Vậy sao? Là thế này phải không?"

Giọng nói của Cố Uyên rất nhẹ, từ đằng xa dần dần tiến về phía tôi.

Ánh mắt tôi đỏ bừng: “Không phải, Cố Uyên, em thật sự thích anh.”

Tôi còn muốn giải thích cái gì, thế nhưng mỗi lần nói một câu, độ hảo cảm của Cố Uyên lại giảm xuống một phần.

Tôi cảm thấy như mình sắp chết rồi.

Vẻ mặt Tống Hạc dữ tợn, giọng điệu phấn khích, "Anh em tốt, tôi không ngại cùng cậu dùng chung người phụ nữ này."

"Một tên công lược làm nhiệm vụ thất bại, muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy.”

Ánh sáng trên đầu cuối cùng cũng bị che khuất.

Cố Uyên ngồi xổm trước mặt tôi.

Cúi đầu.

Dưới đáy mắt tĩnh lặng như nước hồ, là thứ dịu dàng gần như không thể nhận ra.

Tôi sững sờ.

Cố Uyên bình tĩnh vuốt ve mái tóc tôi, giống như vô số đêm khuya trước.

Hắn nói: "Chuyện cô ấy công lược tôi, tôi biết từ lâu rồi."

Vẻ mặt Tống Hạc và Kiều Y Y đang tươi cười đột nhiên cừng đờ.

Cố Uyên nghiêng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt gây sóng gió, lộ ra nụ cười âm lệ điên cuồng.

“Tống Hạc, cậu là thất tâm phong sao? Dám làm hư hôn lễ của tôi?”

Giờ khắc này, máu trong người tôi như đông cứng lại.

Tôi khó tin nhìn Cố Uyên.

Chỉ thấy vài gã đàn ông từ góc phòng nhảy ra, lôi kéo Tống Hạc đang hoảng sợ vào trong căn phòng tối.

"Cố Uyên, cậu, cậu không thể đối xử với tôi như vậy... Aaa... Aaa... Aaa... Đừng chạm vào tôi, cầu xin các người đấy..."

Tiếng kêu thảm thiết của Tống Hạc bị ngăn cách ở ngoài cửa.

Kiều Y Y choáng váng: “Không, không thể nào!”

“Cố Uyên, anh nhất định là điên rồi ha ha ha ha, anh bị nữ công lược mê hoặc rồi.”

“Anh sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay cô ta thôi!"

Cố Uyên lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt thể hiện rõ chán ghét.

Kiều Y Y bị doạ đến ngất đi.

Tôi ngơ ngác nhìn Cố Uyên, "Anh biết hôm nay em sẽ rời đi?"

“Anh biết.”

Cố Uyên kiên nhẫn vuốt ve người tôi, lộ ra đặc biệt bình tĩnh: “Hệ thống của em có lẽ đã xảy ra một ít vấn đề.”

“Độ hảo cảm của anh đối với em hẳn là 100% rồi."

"Không cần lo lắng vấn đề thời gian sẽ thành số 0."

Lúc này tôi mới phát hiện ra, sắc môi của Cố Uyên có chút tím tái.

Khuôn mặt không có nhiều huyết sắc.

“Cố Uyên, có phải anh không thoải mái chỗ nào không?”

Tôi vội vàng bò dậy, áp tai vào lồng ngực anh.

Nghe thấy tiếng tim đập loạn nhịp không đồng đều, tôi lập tức hoảng hốt.

“Em đưa anh đi bệnh viện.”

Cố Uyên cứ quỳ ở đó như vậy, cúi xuống ôm lấy tôi.

“Từ lúc mới sinh ra, đã có một âm thanh nói cho anh biết, anh tồn tại, chính là vì bị người khác công lược.”

“Nếu không phải hệ thống có sai lầm, ngay từ đầu đối tượng công lược của em, nên là anh.”

Tôi khó tin ngửa đầu, nhìn vào mặt Cố Uyên.

Đột nhiên trải qua thời gian dài như vậy mà hiểu được, cảm giác đạm mạc bi quan chán đời trên người hắn từ đâu mà đến.

Hắn đã sớm chấp nhận số mệnh.

Chờ đợi bị người khác công lược, rồi... bị bỏ rơi.

Rốt cuộc là hệ thống độc ác đến mức nào, lúc con người mới bắt đầu sinh ra, liền hủy diệt tất cả hy vọng.

Giọng tôi gian nan: “Cố Uyên, nếu như em rời đi rồi. Kết cục của anh, sẽ thế nào?”

Cố Uyên cúi đầu xuống, lẳng lặng nói: “Bệnh tim phát tác mà chết.”

"Anh biết mà…”

Nước mắt không ngừng rơi xuống, giọng tôi nghẹn ngào, "Anh biết sẽ như vậy. Tại sao còn phải thích em? Chỉ cần không kết hôn, em sẽ không thể rời đi, có thể ở bên cạnh anh mãi mãi——"

“Thế nhưng anh đã yêu em rồi, làm sao nỡ chứ?”

Cố Uyên chạm rãi xoa mặt tôi, cười cười: “Người công lược thật ác độc, người công lược lấy đi mạng người.”

Ngón tay của hắn bắt đầu lạnh bất thường.

Trái tim đang chậm rãi nhảy lên đột nhiên ngừng đập.

Cố Uyên nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

Ngay cả hô hấp cũng trở nên trầm trọng.

Tôi nắm chặt tay Cố Uyên, hoảng hốt nói bừa:

"Không sao đâu, em có thể chọn... Em không còn người thân ở thế giới đó nữa... Em sẽ không quay lại đâu..."

Một cửa sổ đột nhiên hiện ra trước mắt.

[Thời gian thoát khỏi đếm ngược 10s...]

Lúc này đây, vậy mà không có lựa chọn nào.

Tôi hoảng hốt, "Hệ thống! Tại sao tôi không có lựa chọn chứ?"

Hệ thống cũng luống cuống: [Không đúng, rốt cuộc là ai cưỡng ép sửa đổi chương trình của tôi rồi! Ký chủ, hệ thống lựa chọn hỏng rồi... Cô sẽ bị buộc phải rời đi...]

Cố Uyên nở nụ cười, "Từ đầu đến cuối vốn dĩ không có lựa chọn. Nhiệm vụ thành công thì sẽ thoát khỏi, đây là điều kiện anh thỏa thuận với thẩm phán."

Hoá ra là trong lúc vô hình hắn đã giúp tôi đưa ra lựa chọn.

“Thế giới xa lạ sẽ làm em không có cảm giác an toàn.”

“Trở về đi.”

[Đếm ngược 7s, 6s...]

Tôi như phát điên, bóp chặt lấy cánh tay Cố Uyên, cầu xin: "Cố Uyên, đừng thế này, anh ghét em một chút đi, em không đi, em không đi đâu!"

Sắc mặt Cố Uyên gần như trong suốt.

Hắn thở dài: "Em muốn anh ghét em thế nào đây?"

“Em là số mệnh của anh, là tình cảm chân thành cả đời của anh."

Giọng hắn ngày càng nhỏ dần...

Quỳ trên bậc thang, ôm tôi, tay chậm rãi buông xuống.

Giây phút cuối cùng, Cố Uyên nói: "Cho nên, hãy mãi mãi nhớ rõ anh."

Màn đêm ập đến.

Giọng nói trang nghiêm của thẩm phán xóa nhòa tất cả.

[Chúc mừng ký chủ, thoát khỏi thế giới thành công——]

[Chào mừng trở về nhà.]
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom