• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] CÔNG LƯỢC NHẦM (1 Viewer)

  • Phần II

4.

Cố Uyên chính là đồ biến thái.

Tôi nằm trên giường lớn ở nhà Cố Uyên, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.

Tên biến thái này sau khi nhốt tôi vào biệt thự thì đã bỏ đi.

Thay vào đó, thư ký mang đến một đống đồ dùng sinh hoạt.

Những chiếc váy ngủ lụa và túi xách hàng hiệu chất đầy tủ quần áo.

Hệ thống không thèm quan tâm đến chuyện đó: [Ký chủ, hắn bao nuôi cô cũng khá có tính nghi thức đấy chứ.]

Nhưng tôi thiếu tiền sao?

Thứ tôi thiếu là người!!

Nhưng Cố Uyên không biết nghĩ thế nào, hắn cứ câu dẫn tôi, thấy được nhưng sờ không được.

Tôi thấy thời gian tồn tại sắp hết, tôi gấp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng.

[Ký chủ, nếu không thì nhảy cửa sổ chạy đi. Cố Uyên ở cách đó không xa đang tham dự một yến hội, bây giờ vẫn còn kịp.]

Thế là tôi thực sự chạy đi.

Hệ thống an ninh của biệt thự kêu như điên.

Giây tiếp theo, điện thoại của tôi nhận được cuộc gọi từ Cố Uyên.

Sau khi nhấc máy, chỉ nghe thấy hắn lạnh lùng cười nói: "Bảo bối, đây là thành ý của cô sao? Cô tốt nhất cầu nguyện đi, đừng để tôi bắt được.”

Tôi bực bội cúp điện thoại.

Nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị số mười phút còn lại trên đầu, tôi tăng cường lực chạy.

Đại sảnh yến hội tiếng người ồn ào.

Tôi nhìn quanh trong đám đông, quay người lại thì bị ai đó giật tóc ném vào tường.

Cơn đau từ sau gáy truyền đến xương cùng.

Tôi đau đến mức nhe răng trợn mắt.

"Thiển Thiển, mấy ngày nay đi đâu vậy?"

Tống Hạc không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng tôi, mặt mày tối sầm.

Tôi lập tức nín thở, toàn thân căng cứng.

Lần trước hắn và Cố Uyên đồng thời ở đây, suýt chút nữa đánh chết tôi.

Tôi nhỏ giọng nói: “Tống Hạc, anh buông tôi ra trước.”

“Buông ra? Để cho cô sung sướng với tên gian phu kia sao?”

Tay hắn dùng sức, hung hăng kéo tóc tôi, "Ngoan ngoãn nói cho tôi biết, người đàn ông đó là ai?"

"Để tôi dạy dỗ hắn một bài học, không phải thứ rác rưởi nào cũng có thể nhặt được."

Tôi suýt chút nữa đã quên, Tống Hạc là tên điên làm người ta chán ghét.

Lúc Kiều Y Y không để ý tới hắn, Tống Hạc sẽ đem tôi như thế thân, cưỡng chế tôi phải dốc sức liều mạng giảm béo.

Dù tôi cao bao nhiêu, tôi cũng phải giảm cân để giống như Kiều Y Y, yếu đuối như liễu dựa gió.

Kiều Y Y nói với hắn vài câu, hắn lại thấy thế thân này thật chướng mắt, bảo tôi liều mạng tăng cân, tuyệt đối không được giống cô ấy.

Lặp đi lặp lại nửa năm, tôi mắc bệnh dạ dày.

Thân thể vẫn luôn không tốt lắm.

“Hệ thống, tôi có thể mắng hắn ngu ngốc được không?”

Hệ thống tiếc nuối nói: [Nhân vật của cô là trà xanh nhỏ, không thể ooc.]

Tôi sắp bị bóp đến mức không thở nổi, Kiều Y Y không biết từ chỗ nào xuất hiện.

Kinh ngạc che miệng lại, hốc mắt lập tức đỏ hoe: "Anh... Tại sao anh lại để bàn tay dơ bẩn của cô ta chạm vào anh?"

Tống Hạc đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Y Y, trong ánh mắt loé lên kinh hoảng.

"Y Y, không phải như em nghĩ đâu...'"

“Anh là kẻ lừa đảo!” Giọng nói Kiều Y Y mang theo tiếng khóc nức nở, “Đừng chạm vào em, anh bị cô ta chạm vào, bẩn quá...”

Nhân cơ hội này, tôi gỡ tay Tống Hạc ra, xoay người muốn chạy ra hành lang.

Kiều Y Y đột nhiên duỗi chân vướng tôi một cái, tôi mất thăng bằng, làm đổ chai bia, ngã thật mạnh xuống đất.

Tay tôi lập tức bị mảnh thủy tinh đâm thủng.

Kiều Y Y khóc không ngừng.

Tống Hạc ôm cô ta, đá tôi một cái, "Này, làm vợ tôi tức giận rồi, xin lỗi cô ấy đi."

Tôi cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào đồng hồ đếm ngược còn 10 phút, khao khát sống sót khiến tôi liều mạng bò về phía trước.

Trong mắt Kiều Y Y lóe lên vẻ độc ác, chiếc gót giày cao gót nhọn hoắt chĩa vào tay tôi.

Trong lúc hoảng loạn, tôi vội vàng nhặt mảnh thủy tinh bên cạnh, hung hăng đâm vào mắt cá chân cô ta.

Tiếng thét chói tai át đi tiếng ồn ào,

Bỗng nhiên trong tai truyền đến một âm thanh nhắc nhở lạnh băng: [Đánh NPC, trừ năm phút thời gian sinh tồn.]

Đó là 【Thẩm phán trưởng】, người cai quản tất cả các hệ thống, kết quả phán quyết của nó có quyền hạn tuyệt đối.

Thời gian sinh tồn trên đầu tôi bắt đầu đếm ngược.

Hệ thống truyền đến tiếng kêu kinh hoàng: [Ký chủ! Phải mau chóng tìm được Cố Uyên!]

Tôi cắn răng bò dậy, đẩy cửa chạy ra ngoài.

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Uyên được mọi người vây quanh, từ đằng xa chậm rãi đi tới.

[Ký chủ, dẫn Cố Uyên đến nơi mà Tống Hạc không thể nhìn thấy! Ngủ với hắn!]

Tôi cũng nghĩ như vậy.

Chỉ thấy Cố Uyên nghiêng đầu nói gì đó với người khác, rồi cất bước về phía tôi.

Sắc mặt tôi trắng bệch, tim đập thình thịch, chạy dọc hành lang xuyên thẳng qua, tìm kiếm địa điểm thích hợp để hành động.

m thanh lười nhác của Cố Uyên từ phía sau truyền đến: “Thiển Thiển, đừng nói với tôi là cô trốn đi, chính vì muốn làm cho mình đầy thương tích như vậy.”

Hắn chân dài, một bước bằng vài bước của tôi, cứ như vậy nhàn nhã theo sát phía sau tôi.

Giống như mặc kệ con mồi chạy trốn dã thú.

Bên tai đếm ngược như chuông lớn, đánh thần kinh yếu ớt của tôi.

Mắt thấy tôi càng chạy càng nhanh, giọng nói của Cố Uyên cũng lạnh đến cùng cực.

“Có bản lĩnh thì chạy nhanh lên, nếu để tôi bắt được, cô biết hậu quả đi.”

Cho đến góc nào đó, tôi thấy một căn phòng tiếp khách rộng mở.

Lúc đếm ngược trên đầu cũng chuẩn bị kết thúc.

Tôi chợt quay đầu, lúc Cố Uyên còn chưa kịp phản ứng, dắt hắn đi vào.

Hung hăng đánh ngã hắn lên sofa, bắt đầu điên cuồng hôn.

Thời gian sắp về 0 lại bắt đầu tăng tốc dâng lên.

Cả người Cố Uyên cứng lại, đáy mắt lệ khí lạnh băng dần trở nên hoang mang.

Môi hắn bị tôi chiếm, nói không nên lời.

Bàn tay lướt qua phía sau lưng tôi, nắm cổ áo, nhẹ nhàng nhắc ra, kéo tôi ra khỏi hắn.

Khuôn mặt lạnh lùng che kín âm trầm: “Vương Thiển Thiển, dừng lại——“

“Đừng nói chuyện! Để tôi hôn anh!”

Tôi giống con quỷ chết đói, không kiêng nể gì mà gặm cắn hắn, chà đạp hắn.

Hơi thở mát lạnh mang theo mùi rượu thơm ngào ngạt, làm người ta say mê, không cách nào tự kiềm chế.

Thế nhưng không đủ sống.

Thời gian vẫn không đủ sống.

Tôi thở hồng hộc, đầu não bay đi, túm lấy cà vạt Cố Uyên nói: “Anh trai, chúng ta ngủ đi! Nhanh lên!”

Sự thật chứng minh, cái chết ở trước mặt, con người sẽ hoàn toàn đánh mất lý trí.

Thế nên tôi cũng chưa phát hiện, nơi này thật ra còn có người ở đây.

Hơn nữa còn không ít người.

“Cô, cô buông chủ tịch chúng tôi ra.”

Sau lưng truyền đến một giọng nói run rẩy.

Tôi vừa quay đầu lại, hơn mười hai con mắt đồng loạt nhìn chằm chằm tay tôi đang cố cởi thắt lưng Cố Uyên.

Biểu cảm không nói nên lời.

Ai có thể nói cho tôi biết, một đàn ông trung niên này từ đâu xuất hiện vậy?

Cố Uyên đột nhiên không phúc hậu mà cười: “Chúc mừng cô, vừa mới ở trước mặt hội đồng quản trị, nói muốn ngủ với tôi.”

5.

Cố Uyên lại biến thành bộ dáng bị chà đạp.

Đôi môi mỏng in dấu son của tôi, cà vạt và áo sơ mi nhăn nhúm.

Biểu cảm uể oải, rất giống một người đàn ông đàng hoàng bị làm nhục.

Đám người hội đồng quản trị kia vừa thấy càng đau lòng, sôi nổi tra án.

Một phen nước mũi một phen nước mắt: “Cô làm sao dám….Ngủ với hắn chứ! Thân thể hắn không tốt! Nếu có chuyện gì thì phải làm sao đây!!”

Cố Uyên cười nhạo một tiếng: “Đúng rồi, vừa rồi một cả người đâm tới, giống như con bê con vậy, suýt nữa đã lấy mạng tôi.”

Tên biến thái chết tiệt……Lại bắt đầu diễn kịch rồi.

Tâm trạng căng thẳng đã lâu của tôi đột nhiên không kìm nén được nữa.

Đối mặt đám người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, tôi rúc đầu chui vào trong lồng ngực Cố Uyên.

Lại ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng.

“Anh trai, em chỉ là quá yêu anh, có gì sai sao?”

“Vì cái gì để cho bọn họ sỉ nhục em như vậy chứ?”

Vẻ mặt Cố Uyên cứng đờ, vẻ mặt lạnh lùng dần trở nên âm trầm.

“Đi ra ngoài.”

Trong nội tâm tôi hùng hùng hổ hổ, đang chuẩn bị đứng dậy, Cố Uyên liền ôm eo tôi lại.

“Tôi nói chính là bọn họ, đi ra ngoài.”

Nhóm người hội đồng quản trị này như gặp đại dịch: “Không được đâu, ngài có bệnh tim, không thể chơi quá kịch liệt được——-“

“Cút.”

Trên mặt Cố Uyên, lần đầu tiên lộ ra lạnh lẽo và điên cuồng.

Mọi người ba cm quay đầu một lần, không yên tâm rời đi.

Trước khi đi, còn giúp chúng tôi đóng cửa lại.

Thế nhưng Cố Uyên lại mắc bệnh tim, khó trách trông ốm yếu, bộ dáng chịu không được dày vò.

Cố Uyên giơ tay, lau sạch nước mắt trên mặt tôi.

“Không thích chơi trước mặt người khác?”

…..

Tôi là loại người tuỳ tiện ư?

Rốt cuộc là lúc nào cho hắn ảo giác này?

Có lẽ ánh mắt tôi quá mức u oán, Cố Uyên nhấp môi: “Mà thôi, còn tưởng lá gan cô lớn đến mức nào.”

Nói xong, năm ngón tay thon dài của hắn bằng đầu cởi từng cúc áo sơ mi của mình.

Xương quai xanh trong suốt dần dần lộ ra.

Làm cho người ta máu huyết dâng trào.

Thấy tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn, Cố Uyên khơi mào khoé môi: “Không phải muốn ngủ với tôi sao?Ở đây đã không còn ai nữa.”

Đầu ngón tay dưới làn da đột nhiên trở nên nóng hổi nóng rực.

Cố Uyên giống như nam hồ ly câu dẫn người khác, lười nhác nhìn tôi.

Khớp xương ngón tay ở dưới ánh đèn chói lọi, vậy mà hiện ra phấn.

Tôi có chút ngượng ngùng.

Trong lúc nhất thời không biết nên bắt đầu từ nơi nào.

Ngón tay hắn chạm vào cổ tôi, chậm rãi trượt vào mái tóc mềm xốp, nắm chặt.

Đáy mắt hiện ra dục vọng tối tăm nguy hiểm.

“Ngoan, lại đây.”

Cả người tôi bủn rủn, nói chuyện cũng mang theo âm thanh rung động: “Có thể tắt đèn đi được không?”

“Không được.”

“Nhìn cô khóc như vậy.”

“Mới kích thích.”

……..

Một giờ sau, bước chân tôi run rẩy, hai mắt vô thần mà từ trong phòng họp đi ra.

Chân mềm nhũn suýt chút nữa quỳ trên mặt đất.

Hệ thống hài lòng chép miệng: [Ký chủ, lần này ước chừng cũng phải nửa tháng thời gian, Cố Uyên thật lợi hại.]

Đúng vậy, tôi suýt chút nữa đã chết.

Cố Uyên mặt người dạ thú kia, cũng đi ra.

Hai tay đút vào túi, chậm rãi khom lưng tiến đến bên tai tôi, cười nói: “Đằng sau váy bị dơ rồi, trở về nhớ vứt đi.”

Tôi đã làm một chuyện khiến mình xấu hổ.

Ngay sau đó, một đôi tay xuất hiện trên eo tôi.

Cố Uyên đem áo khoác mình đắp lên lưng tôi, vỗ vỗ mông tôi:

“Đi thôi, đi chơi đi.”

“…..”

Tôi đứng không nhúc nhích.

Cố Uyên lại cười: “Thế nào? Không nỡ rời xa tôi?”

Tôi hít sâu một hơi, đột nhiên xoay người: “Anh trai, đêm nay có thể ở bên em mãi không?”

Ánh mắt Cố Uyên nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Được.”

Tôi túm lấy cà vạt của hắn, kéo thân thể xuống, ngẩng đầu cho hắn cái hôn giống như chuồn chuồn lướt nước.

“Ở chỗ này chờ em nha.”

Nói xong, tôi quay đầu lại bình tĩnh tự tin mà bước đi vào trong yến hội.

Hệ thống nghi hoặc: [Ký chủ, cô muốn làm gì vậy?]

Tôi lộ ra một nụ cười dữ tợn, “Đương nhiên là chặt hai cái loại ngu ngốc đó rồi.”

Thời gian nửa tháng.

Không lấy một nửa đi báo thù, vậy sao được?

6.

Trong yến hội, không khí đang rất vui vẻ.

Kiều Y Y dựa vào trong ngực Tống Hạc, nước mắt lăn dài trên má ngồi trên bệ cửa sổ ở góc phòng.

Đôi chân trắng nõn được Tống Hạc nắm trong lòng bàn tay.

“A….Đừng như vậy.”

“Đừng thế nào?”

Tống Hạc cười xấu xa, lấy cớ bôi thuốc để sờ soạng, "Mới vừa rồi còn vì anh mà tranh giành tình cảm, giờ lại giả bộ làm tiểu bạch hoa thanh thuần à?"

Kiều Y Y thẹn quá hóa giận, liếc hắn một cái, "Người ta mắc bệnh sạch sẽ mà... Người phụ nữ kia lả lơi ong bướm, thật bẩn thỉu."

“Ngoan, lát nữa anh sẽ bảo Cố Uyên bắt cô ta lại, trả thù cho em."

"Phải đâm xuyên qua bàn tay bẩn thỉu của cô ta, còn phải cởi quần áo của cô ta ra."

Tống Hạc cười nhẹ một tiếng, "Hư như vậy sao?"

"Anh không phải thích em hư như vậy à?"

Tôi bình tĩnh đi ngang qua người phục vụ, tiện tay cầm lấy chai rượu vang trên khay.

Đi đến sau lưng Tống Hạc.

Giơ tay.

Một âm thanh vang giòn vang lên.

Rượu vang chảy xuống gáy Tống Hạc.

Màu đỏ thẫm của rượu bắn tung tóe lên khuôn mặt trắng nõn nà của Kiều Y Y.

Hai người đều bị doạ ngây người.

Thẩm phán lại xuất hiện, [Cảnh báo nghiêm trọng: Ký chủ làm hại NPC, trừ thời gian sống năm phút.]

Trong đầu vang lên tiếng còi cảnh báo cao vút chói tai.

Hoá ra…

Mới chỉ mất năm phút thôi mà.

Tôi lau sạch chất lỏng trên mặt, rồi lại cầm lấy một chai rượu khác.

Mọi người đều bị sự việc này thu hút sự chú ý.

Sắc mặt Kiều Y Y tái mét: "Vương Thiển Thiển, cô, cô đừng, đừng...!"

Bang!

Chai rượu vang thứ hai, vỡ tung trên đầu Kiều Y Y.

[Thông báo nghiêm trọng! Thời gian sống bị trừ 10 giờ!]

Tôi bật cười, "Xin lỗi, tôi là bậc thầy cân bằng, cô cũng phải nhận một chai."

Sắc mặt Tống Hạc tối sầm, định giơ tay nắm lấy tóc tôi.

Nhưng tiếc là, tôi vô cùng hiểu rõ thói quen của hắn.

Giây tiếp theo, tôi trực tiếp nhấc đầu gối lên hạ bộ của hắn.

Tống Hạc kêu lên một tiếng đau đớn, ôm lấy hạ bộ, thống khổ quỳ xuống mặt đất.

Hệ thống yếu ớt cầu xin: [Ký chủ! Đừng động tay nữa! Vi phạm mệnh lệnh của thẩm phán sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng đấy.]

Mọi người kinh ngạc nhìn một màn trước mắt này, đều sợ choáng váng.

Cảm xúc Kiều Y Y mất khống chế: “Bảo vệ đâu, mau đuổi cô ta ra ngoài đi! Đừng để loại phụ nữ dơ bẩn này ở cùng một chỗ với chúng ta.”

Mặt tôi không thay đổi nắm lấy tóc cô ta, kéo đến trước bàn dài.

Trước mặt tất cả mọi người, tôi ấn cô ta vào bên trong bánh kem.

[Tích tích tích tích! Cảnh báo cảnh báo! Trừ ba ngày thời gian sống!]

Kiều Y Y thích ăn sầu riêng, Tống Hạc ép tôi học theo cô ta, một ngày ăn đến hai mươi cân, dẫn đến tôi bây giờ nhìn thấy là muốn ói.

Tôi nhấc đầu Kiều Y Y lên, rồi nhấn vào sầu riêng bên cạnh, thùng nước ngọt, đống bánh mì...

Tiếng còi cảnh báo trong đầu tôi liên tục vang lên.

[Trừ bốn giờ ——]

[Trừ một ngày ——]

[Trừ ——]

[Trừ, trừ, trừ, trừ —— BEEP —— Hệ thống đã bị treo ——]

Chịu đựng uất ức lâu như vậy, đột nhiên mọi thứ đều bùng nổ.

Tống Hạc lảo đảo đứng dậy, nắm lấy tôi, hung hăng ném tôi vào chiếc bánh kem.

Chiếc nĩa sắc bén lướt qua khóe mắt tôi.

Có vết máu.

Tống Hạc ôm chặt lấy Kiều Y Y không ngừng run rẩy, "Vương Thiển Thiển, nếu cô dám động vào cô ấy, tôi sẽ giết chết cô!"

Đồng hồ đếm ngược trong đầu tôi đột nhiên chuyển sang màu đỏ nguy hiểm.

Báo hiệu thời gian sinh tồn của tôi không còn nhiều.

Tôi nên đi tìm Cố Uyên.

Nhưng giờ khắc này, vậy mà tôi không muốn động đậy.

Lau một giọt nước mắt, tôi nghiêm túc tự hỏi, vẫn là mang theo Tống Hạc và Kiều Y Y cùng nhau chết tương đối tốt hơn.

[Ting tong!]

Hệ thống đã khởi động lại, [Phát hiện chỉ số thiện cảm của mục tiêu công lược tăng lên, thời gian sinh tồn tăng thêm 5 ngày, tăng thêm 10 ngày, tăng, tăng, tăng——bị treo máy——]

Màu đỏ chuyển sang màu xanh lá cây khỏe mạnh.

Tôi lảo đảo chống tay lên bàn đứng dậy.

Đối mặt với ánh mắt của Cố Uyên đang dựa vào cửa ngoài đám đông xem trò hay.

Hắn trúng gió hay gì vậy?

Nhìn thấy tôi trong bộ dạng nhếch nhác này, vậy mà lại bắt đầu thích tôi?

Cố Uyên lười biếng xuyên qua đám người đi tới.

Mọi người xung quanh tự động tránh né.

Tống Hạc ôm chặt Kiều Y Y, nhìn về phía Cố Uyên, "Người anh em, nơi này là chỗ của cậu, cho nên giúp tôi giết chết một người."

"Tôi muốn nhìn thấy người phụ nữ này bị chơi đến nát. Cậu cứ đưa ra điều kiện."

Cố Uyên liếc mắt nhìn hắn: “Vậy tôi muốn xem cậu và cô ấy, ai ra giá cao hơn.”

Tống Hạc âm trầm nhìn tôi, như đang nhìn một con bòi giọ ghê tởm.

"Một nửa cổ phần công ty của tôi, có đủ không?"

Cả người tôi lạnh buốt.

Nói cho cùng thì Cố Uyên vẫn là thương gia.

Hệ thống đang chết máy.

Tôi nhìn không thấy Cố Uyên đối với tôi có bao nhiêu độ hảo cảm.

Đoán chừng…..Sẽ không quá cao.

Đầu lông mày Cố Uyên khẽ nhảy lên, dường như cảm thấy rất hứng thú.

Sau đó, hắn bước đến trước mặt tôi, cười hỏi: "Cô ra giá bao nhiêu?"

Tôi không nói gì, thậm chí còn không nhìn hắn.

Hiện tại tôi hai bàn tay trắng, chỉ còn một mạng sống.

Nhưng nếu hắn dám giết tôi, tôi sẽ mang hắn đi cùng.

Chỉ thấy Cố Uyên cong lưng, tiến đến bên tai tôi, cười nói: “Ngoan ngoãn hôn tôi một chút, tôi sẽ để cho Tống Hạc bị người ta chơi nát, thế nào?”

Tôi sững sờ, ngơ ngác ngẩng đầu lên….

"Cái gì?"

Ánh mắt Cố Uyên nói cho tôi biết, hắn thực sự đang mong chờ nụ hôn của tôi.

Trong đôi mắt màu đen của hắn, phản chiếu khuôn mặt dính đầy bụi bẩn của tôi.

Lúc này, tôi đột nhiên hiểu ra sở thích của Cố Uyên.

Hoá ra, hắn không thích tiểu bạch hoa.

Thích phụ nữ hư hỏng.

Tôi cong môi cười, ánh mắt sáng lên, "Được thôi."

Nói xong, trong ánh mắt căm hận của Tống Hạc, tôi nhón chân nhẹ nhàng hôn lên môi Cố Uyên.

Lần này, không biết vì sao.

Không có âm thanh hệ thống trừ thời gian sống.

Tôi ôm lấy cổ Cố Uyên, làm càn mà hôn.

Cho đến khi không khí trong phổi bị vắt kiệt.

Vẻ mặt Tống Hạc trống rỗng: “Các người……Các người…….”

Cố Uyên chưa đã thèm mà xoa xoa môi: “Sao? Tôi hôn vợ mình một cái, đến lượt cậu khoa tay múa chân?"

Tống Hạc dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

Một khuôn mặt nghẹn đỏ thành màu gan heo: "Ngày đó là cậu! Cố Uyên! Anh em như tay chân mà..."

Cố Uyên cười, ôm lấy tôi, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: "Cút đi."

Mặt Tống Hạc xám như tro tàn, hắn ta nịnh nọt mà đẩy Kiều Y Y ra trước: "Người anh em, tôi sai rồi, đều là ý do cô ta nghĩ ra."

Kiều Y Y hét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.

Ngày hôm đó, Kiều Y Y bị người ta khiêng ra ngoài.

Trong một căn phòng ở yến hội, tiếng kêu gào thảm thiết của đàn ông vang lên không ngừng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom