• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Bạn trai là người thích ra vẻ (1 Viewer)

  • Chương 4

4.

Đó là mã QR WeChat của anh ấy.

Tôi cảnh giác nhìn anh ta: "Anh đang làm gì vậy? Lại muốn lừa tôi à?"

Trước mặt thì thế này, nhưng sau lưng lại làm chuyện khác, tôi vẫn chưa quên chuyện xảy ra lúc sáng.

"E hèm, không, chỉ là kết bạn thôi."

"KHÔNG." Tôi thẳng thừng từ chối.

Lục Chỉ lại đưa điện thoại cho Thẩm Tụng Yến, "Bạn cùng lớp Thẩm, có thể kết bạn không?"

"Xin lỗi, không mang điện thoại." Giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Tụng Yến nghe đặc biệt dễ chịu.

Nhưng tôi vừa nhắn tin Wechat cho anh ấy trước khi vào lớp.

Cái cớ này nghe thật khó tin, lời nói dối của Tụng Yến thực sự tệ.

Nhưng Lục Chỉ cũng không có ép buộc, tựa như thật sự tin tưởng lý do của Tụng Yến.

Lục Chỉ không quan tâm đến tôi nữa, đặt điện thoại lên bàn, màn hình vẫn sáng.

Trong giờ học, chân của Lục Chỉ “vô tình” va vào tôi.

Anh tự tin giải thích: “Xin lỗi, chân tôi dài.”

Tôi chết lặng.

Tay của Lục Chỉ lại “vô tình” chạm vào tay đang ghi chép của tôi.

Cây bút vạch một vết mực trên giấy.

"Xin lỗi, tay tôi dài."

Tôi vẫn mặc kệ.

Cuối cùng, đến lần thứ ba, Lục Trí “vô tình” đá tôi.

Tôi đã chống trả. Tôi nhéo mạnh vào đùi anh ấy.

"A... Đau, Viên Kiện, bỏ ra."

Lục Chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cũng giương mắt nhìn lại không hề thua kém.

Vì vậy, tiếp theo tôi bắt đầu véo Lục Chỉ hết cái này đến cái khác.

Tôi đang mải chí choé không để ý đến áp suất không khí ngày càng thấp của Thẩm Tụng Yến ngồi bên cạnh, ngón tay cầm bút của anh ấy trở nên trắng bệch vì lực quá mạnh.

Tan học, tôi quay sang, hạ giọng hỏi Lục Chỉ:

“Anh muốn làm gì?” Đồng thời cũng không quên tặng cho anh ấy một ánh mắt hình viên đạn.

Lục Chỉ nhẹ nhàng gõ nhẹ điện thoại di động lên bàn, trang mã QR xuất hiện ở đó, ý tứ rõ ràng.

“Tôi sẽ thêm.” Tôi lấy điện thoại ra quét mã.

“Tôi thực sự phục anh.”

Sau khi thêm Lục Chỉ vào WeChat, anh ấy không còn làm phiền tôi nữa. Lắc lắc điện thoại, anh mỉm cười đầy ẩn ý:

“Viên Kiện, chúng ta cùng chờ xem.”

Sau đó, anh dẫn theo hai đàn em bỏ đi.

Cuối cùng “cẩu nam nhân” cũng chịu rời đi và tôi thở phào nhẹ nhõm.

Quay người lại, Thẩm Tụng Yến đang thu dọn đồ đạc của mình. Ánh mắy anh ấy nhìn tôi một cách nghiêm túc, đi kèm với gương mặt lạnh lùng.

Tôi hơi sửng sốt, tại sao Thẩm Tụng Yến lại nhìn tôi như vậy?

"Có chuyện gì với anh vậy?" Tôi hỏi.

"Trong lớp học vui không?" Anh ấy hỏi lại

“A?” Tôi bối rối trong giây lát. Sau đó tôi nhận ra rằng anh ấy đang nói về hành động giữa tôi và Lục Chỉ trong lớp.

Anh ấy có vẻ rất tức giận, chắc chắn là vì tôi và Lục Chỉ vừa rồi đã làm ảnh hưởng đến việc học của anh.

"Không, không vui chút nào.”

Thẩm Tụng Yến không hề biết rằng cô đã hiểu sai cảm xúc của mình.

Trong lòng anh đang sôi sục chua chát, nhưng bề ngoài trông anh vẫn bình tĩnh và điềm tĩnh.

Rõ ràng cô nói rằng cô thích anh, và đang theo đuổi, nhưng sau đó, cô ấy quay lại và bắt đầu cười đùa với tên côn đồ trong trường, thậm chí còn thêm tài khoản WeChat của người đàn ông đấy trước mặt anh!!!

Không biết Thẩm Tụng Yến trong lòng Tiểu Viên Viên là gì.

Cô kéo tay áo nói: "Hội trưởng, chúng ta đi ăn nhé?"

"Ừm.”

_________

Trên con đường rợp bóng cây ra khỏi trường, ánh mặt trời từng đợt chiếu xuyên qua kẽ lá, kéo dài bóng tôi và Thẩm Tụng Yến sánh bước bên nhau.

Thật tuyệt vời khi có cảm giác chúng tôi sẽ già đi cùng nhau như thế này.

Vì vậy, tôi bắt đầu theo đuổi Tụng Yến ngày thứ 108.

Những lời tán tỉnh vô liêm sỉ không ngừng được sử dụng.

"Hội trưởng.”

“Ừm?"

Tôi nghiêm túc nhìn anh nói:
“Hội trưởng, tình yêu của em dành cho anh giống như bệnh tiêu chảy, em không nhịn được.”

Thẩm Tụng Yến:…….

Những bông hoa dại vô danh ở hai bên đường đang mọc vừa phải, hương thơm tràn ngập.

Thấy anh ấy phớt lờ tôi, tôi chọn một bông và đưa cho anh ấy.

"Hội trưởng, anh có biết đây là loài hoa gì không?"

Anh lắc đầu.

“Thật là trùng hợp, em cũng không biết.” Tôi trả lời anh ấy một cách nghiêm túc.

"Đó là hoa đỏ ở vườn hoa của trường chúng ta.”

"..." rõ ràng là màu xanh lam mà!

Thẩm Tụng Yến nhìn tôi rồi chỉ sang một bên, theo hướng tay của anh ấy, tôi nhìn thấy biển cảnh báo “cấm hái hoa”.

Thẩm Tụng Yến ngốc quá, là tôi hái hoa cho ai đây?

Tôi có chút thất vọng, chuyện tình ái của tôi là đại kỵ sao? Tại sao Thẩm Tụng Yến ngoài việc có chút không nói nên lời thì cũng không có phản ứng nào khác?

Nhưng tôi không phải là loại người dễ dàng bỏ cuộc.

Tôi quyết liệt (nhẹ nhàng) nắm lấy tay anh và đan xen các ngón tay của tôi với anh.

Tôi không hề cảm thấy áp lực gì khi làm việc này.

Dù sao, chúng tôi cũng đã nắm tay như này nhiều lần.

Thẩm Tụng Yến nhìn hai tay nắm chặt, khóe miệng lặng lẽ cong lên. Có một chút màu đỏ trên chóp tai anh ấy.

“Đừng làm loạn.”

Dù nói vậy nhưng anh ấy vẫn để tôi ngoan ngoãn nắm tay, có lẽ vì anh ấy không thể làm gì được tôi.

Tôi giải thích một cách hoành tráng:

"Tiền bối, em phải trói chặt anh.”

“Nếu không anh sẽ luôn chạy quanh trong trái tim em.”

"Nó làm tim em đau."

Thẩm Tụng Yến không nói nên lời. Tai đỏ đến mức như đang chảy máu.

Có lẽ anh ấy lại tức giận vì sự vô liêm sỉ của tôi. Nên anh ấy quay đi và ngừng nhìn tôi.

Nhìn khuôn mặt ngày càng đỏ bừng của anh, tôi thực sự sốc.

Biểu hiện này có nghĩa là anh ấy đang thực sự tức giận?

Tôi không dám chọc cho anh nữa, tôi sợ mình sẽ trở thành góa phụ trong lúc anh tức giận.

Buổi chiều không có tiết học nên sau khi ăn xong món thịt nướng, tôi và Thẩm Tụng Yến về khu nhà thuê.

Tôi trở về đánh một giấc thật ngon, khi tỉnh dậy thì đã hơn hai giờ chiều.

Lấy điện thoại ra, bấm vào game và chuẩn bị chơi vài ván.

Sau cầm máy, tôi theo thói quen kiểm tra bạn bè xem ai đang online, sau đó tôi nhìn thấy Lục Chỉ.

Có lẽ anh ấy đã thấy tôi online và gửi tin nhắn cho tôi.

[Này, cậu cũng có thể chơi game sao. ]

[Gọi tôi là anh trai đi, tôi kéo cậu cải thiện điểm số nhé?]

[Anh chỉ là một tay mơ mà dám coi thường tôi, dù sao tôi cũng đã ở trên chiến trường ăn gà được hai năm rồi.]

[Tôi gọi anh là chú, không cần. Anh có đủ cấp bậc không? Chỉ cần *bíp, *bíp, *bíp. ]

Như không ngờ tôi lại điên đến thế, anh hỏi:

[Vậy cho tôi biết thứ hạng của cậu và để tôi xem liệu tôi có đủ tư cách không?]

[Xin lỗi, tôi là siêu át chủ bài. ]

[...Làm sao có thể!!! Viên Kiện, có phải cậu đã hack tài khoản không!!!!!]

Năm dấu chấm than là đủ để thể hiện sự sốc của anh ấy.

Nhưng nhìn tôi có giống loại người đó không?

[Anh mới hack tài khoản, nếu không bằng tôi thì đừng nghi ngờ tôi, đồ gà tiểu học!]

[Cậu đang nói về ai vậy? Tôi không tin, vào phòng nào!]

[Được rồi, anh dẫn đi. ]

Tôi quay lại trang game gà, bấm vào bạn bè, tìm thấy Lục Chỉ và thấy cấp bậc của anh ấy là Kim Cương Bất Tử.

Haha, quả thực là không bằng tôi.

Tôi vào phòng game do Lục Chỉ mở ra, bên trong ngoài anh còn có hai người khác.

Đó là hai đàn em của anh ấy.

[Xin chào, tôi là Tô Thức.] Tô Thức chính là người khen Lục Chỉ hôm nay dễ thương.

[Tôi là Trần Thiên. ] Đây là người còn lại.

[Xin chào, tôi là Viên Kiện. ]

Chào hỏi xong, Lục Chỉ liền háo hức bắt đầu trò chơi.

Tôi điều khiển các nhân vật trong game và đánh bại nhiều người chơi một cách dễ dàng.

Sau khi nhìn Lục Chỉ, tôi phát hiện cấp bậc của anh ấy không cao, nhưng lại rất giỏi về chiến thuật, thành tích cũng không tệ.

Lục Chỉ có vẻ có mâu thuẫn với tôi, tôi ở đâu thì anh ấy sẽ đến đấy.

Sau đó, khi anh bị một người chơi kéo chân, tôi chạy đến sườn đồi cách đó không xa, dùng súng trường AKM giiet cheets người chơi đó và lấy hết được vật phẩm thành công.

Một vài người và máy móc khác đã bị bỏ lại

Lục Chỉ, người bị đánh gần cheets nhìn những đồ bị cướp và uống nước hồi phục một cách giận dữ.

Sau khi phục hồi liền điều khiển nhân vật chạy đi nơi khác.

Lục Chỉ cuối cùng cũng ngừng bám theo tôi.

Sau nửa giờ, trò chơi kết thúc.

"Chúc may mắn, tối nay chúng ta ăn [gà] nhé.”

Nhìn vào biểu tượng chiến thắng trên game, tôi mỉm cười.

Chơi thêm hai ván nữa với họ. Sau đấy tôi nghỉ ngơi. Tự hào gửi tin nhắn cho Lục Chỉ

[Thấy thế nào? Anh có phục không? Người mới]. Trong mấy ván này, ngoài câu “Chúc may mắn, tối nay ăn gà”, còn có vài câu “nguy hiểm phía trước” và “cứu tôi” của Lục Chỉ.

Vì thế tôi đã cứu anh ấy nhiều lần.

Một phút sau, Lục Chỉ vẫn không trả lời.

Tôi tự hỏi liệu tôi có làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy không? Tôi nghe nói con trai có lòng tự trọng rất cao và luôn khao khát chiến thắng trong các trò chơi.

Năng lực tinh thần của anh ấy kém đến vậy sao? Giây tiếp theo tôi biết mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Lục Chỉ: [Bố, bố mau kéo con theo với, con có thể làm rất tốt ~] Phía sau còn có vẻ ngượng ngùng cầu xin.

Lục Chỉ, các đàn em của anh có biết anh vô liêm sỉ như này không?

Vừa rồi anh ấy còn kiêu ngạo ngang trời, giây tiếp theo liền hạ mình xuống để cầu xin.

Sự tương phản trong tính cách của Lục Chỉ lớn đến mức tôi không kịp tiếp nhận.

Nằm ngoài sự tưởng tượng của tôi.

Ai có thể ngờ rằng kẻ bắt nạt mà họ thường sợ hãi lại thực sự có một mặt như này.

Không lâu sau, chuông cửa vang lên, sau đó điện thoại rung lên, là Lục Chỉ.

[Bố ơi, mở cửa nhanh lên!]

Tại sao anh ấy lại đến đây? Tôi đứng dậy và mở cửa.

“Bố.” Mắt Lục Chỉ lấp lánh khi nhìn tôi.

Không cần phải gọi tôi là bố đâu. Khóe miệng tôi giật giật.

"Gọi tôi là Viên Kiện, sao anh lại ở đây?"

"Được rồi Viên Kiện, tôi tới chơi game với cậu."

Nói xong, anh lẻn vào nhà tôi, như sợ tôi không cho vào.

Anh nhìn ngôi nhà nhỏ của tôi và nói: “Chơi game trực tiếp là thú vị nhất”.

“Được.” Tôi đóng cửa lại.

Lục Chỉ và tôi đều là những người rất nghiêm túc, nên chúng tôi đều nghĩ hai người ở cùng nhau sẽ không có vấn đề gì.

Tôi lại hỏi anh ấy: “Anh muốn uống gì?”

“Có sữa không?” Lục Chỉ chờ đợi nhìn tôi.

Tôi sững sờ một lúc, theo tôi được biết, rất ít con trai thích uống sữa.

Tôi luôn nghĩ rằng đối với những người như những Lục Chỉ, rượu là thứ đồ uống tiêu chuẩn của họ.

Lục Chỉ một lần nữa làm mới sự hiểu biết của tôi về anh ấy.

"Có.”

Tôi vào bếp rót cho anh một ly sữa.

“Đây, chiếc cốc này chưa được sử dụng.”

“Ồ, cảm ơn nhé.”

Sau khi nhấp một ngụm sữa, Lục Chỉ hỏi tôi:

"Ba... Viên Kiện, sao cậu chơi game giỏi thế?"

Lúc đầu anh ta không phục, nhưng sau khi chơi vài ván, anh lại rất ấn tượng với chiến lược và kỹ năng của Viên Kiện

Hơn nữa, cô đã cứu anh vài lần.

Tôi nhìn anh ra vẻ nghiêm túc: “Bí mật không thể tiết lộ.

Lục Chỉ: “Viên Kiện, cậu có thể kéo tôi đi cùng được không?”~~~

“Không.” Chết tiệt, tay tôi vô thức nắm chặt lại.

Không hề có mối liên hệ nào giữa vẻ mặt sắc sảo và tính cách ấu trĩ của anh ấy.

"Đi mà ~" Lục Chỉ kéo tay áo tôi năn nỉ.

Người ta nói, điều nguy hiểm nhất là khi một kẻ mạnh mẽ bắt đầu hành động một cách nhõng nhẽo, ai có thể chịu đựng được? Dù sao thì tôi cũng không thể chống đỡ thêm được nữa.

Tôi lập tức đấm vào mặt anh ấy.

“Anh có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”

Tôi nổi da gà khắp nơi.

“Được.” Lục Chỉ ủ rũ ngồi thẳng dậy.

Anh lấy điện thoại di động ra, ý tứ đã rõ ràng.

Tôi không từ chối nữa. Dù sao thì chứng nghiện game của tôi đã được giải tỏa và tình cờ tôi cũng có người để chơi cùng
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom