• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-27

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 27: Ẩn mình trong thành phố




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Cố Niệm Chi nhìn chằm chằm điện thoại cả buổi, mới ho một tiếng, nhỏ giọng lẩm lẩm: “... Chú Hoắc, em là Niệm Chi…”



Không phải lại nhận nhầm người nữa chứ?



“Ừ, ngủ sớm đi.” Hoắc Thiệu Hằng cúp điện thoại, cuối cùng cũng an tâm đi ngủ rồi.



Sáng sớm ngày thứ hai, anh cùng thức dậy với Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng, từ khách sạn Chiba trả phòng, lưng đeo ba lô, chia nhau hành động.



Hoắc Thiệu Hằng đi về hướng bệnh viện đại học đế quốc Tokyo, Nhật Bản.



Triệu Lương Trạch trực tiếp đi phòng điều hành trung tâm sân bay Tokyo.



Âm Thế Hùng đi công viên quốc gia Shinjuku ở Tokyo để theo dõi Masao Oda, tối đến hắn đột nhiên chạy về phòng thí nghiệm, làm đảo lộn kế hoạch của bọn họ.



Hôm nay là lễ hội hoa anh đào ở Tokyo, chuyên gia khí tượng dự báo, hôm nay là ngày hoa anh đào ở công viên quốc gia Shinjuku nở đẹp nhất.



Mặc dù là thứ hai, nhưng mới sáng sớm mà người Nhật đi công viên Shinjuku ngắm hoa anh đào vẫn đặc biệt nhiều.



Phía dưới rất nhiều cây hoa anh đào đẹp đã trải đầy các tấm đệm, ngồi quanh là từng đoàn người dân Nhật đi chung với gia đình.



Âm Thế Hùng cố ý đi cùng đoàn khách du lịch vào công viên Shinjuku.



Ba người bọn họ đều nhận huấn luyện đặc biệt, lúc ra ngoài thi hành nhiệm vụ đều có thể nguỵ trang bản thân.



Bây giờ trong mắt người ngoài, Âm Thế Hùng chỉ là một du khách bình thường đeo kính đen, khom lưng, trên đầu đội cái nón đỏ nhỏ có vẻ ngốc nghếch của đoàn du lịch.



Căn cứ vào tin tức mà bọn họ nhận được, Masao Oda hôm nay muốn đến công viên quốc gia Shinjuku ngắm hoa đào.



Hắn là học giả rất si mê về y học sinh vật, si mê đến mức độ có thể liều với Trần Liệt.



Hơn nữa so với Trần Liệt còn ghê gớm hơn, cả năm hầu như tất cả thời gian đều ở trong phòng thí nghiệm.



Hắn không có gia đình, không có họ hàng, cũng không có bạn bè, chỉ có thiết bị và số liệu của mình.



Thú vui lớn nhất chính là đến công viên Shinjuku ngắm hoa đào mỗi năm một lần.



Hôm qua Hoắc Thiệu Hằng đi đến bệnh viện đại học đế quốc Tokyo lần theo dấu vết, phát hiện phòng thí nghiệm của Masao Oda không có hệ thống bảo vệ đặc biệt, lẻn vào không khó, nhưng phiền phức lớn nhất chính là bản thân Masao Oda.



Bởi vì một ngày hai mươi bốn giờ hắn đều ở tại phòng thí nghiệm của mình.



Lúc đó bọn họ nghĩ ra rất nhiều cách để phá cửa mà vào, nhưng lại không tìm được cách nào không làm kinh động đến Masao Oda.



Kết quả sau này tình cờ phát hiện ngày thứ hai Masao Oda sẽ rời khỏi phòng thí nghiệm của mình đi ngắm hoa đào ở công viên Shinjuku.



Thật sự là ông trời cũng đang giúp họ.



Sau khi bọn họ quay về khách sạn bàn bạc, ngày thứ hai liền bắt đầu chia nhau hành động.



Khi Âm Thế Hùng đến công viên Shinjuku, Hoắc Thiệu Hằng cũng đến bệnh viện đại học đế quốc Tokyo.



“Hoắc thiếu, tôi nhìn thấy Masao Oda rồi, dẫn theo nghiên cứu sinh của hắn ngồi dưới cây hoa anh đào.” Âm Thế Hùng đeo tai nghe, vừa đi vừa nói, giống như đang nghe nhạc, cải trang y hệt như vô số du khách khác.



Lúc này Hoắc Thiệu Hằng vừa mới từ một căn phòng nhỏ bên cạnh phòng thí nghiệm của Masao Oda đi ra.



Anh đã thay một cái áo blouse trắng, keo một cặp kính gọng đen và khẩu trang bác sĩ màu xanh nhạt, trên cổ đeo thẻ ra vào phòng thí nghiệm mà Triệu Lương Trạch chuẩn bị cho anh.



Tối hôm qua, Triệu Lương Trạch thành công truy cập vào hệ thống phòng thí nghiệm, làm cho Hoắc Thiệu Hằng một cái thẻ mã hóa có thể ra vào cửa.



Tất nhiên, bọn họ không phát hiện bất kì số liệu thí nghiệm liên quan đến H3aB7 nào trên mạng nội bộ của phòng thí nghiệm.



Điểm này Trần Liệt sớm đã nhắc nhở bọn họ, vì Trần Liệt đã từng đặc biệt thèm thuồng số liệu nghiên cứu của thứ đó, nhưng trăm phương ngàn kế cũng chỉ lấy được mấy thứ phát biểu thừa thãi linh tinh trên tạp chí học thuật của Masao Oda.



Masao Oda hình như cũng giống bọn họ, không hề tin tưởng vào sự an toàn của internet, cho nên thứ quan trọng nhất đều được lưu trữ dưới dạng giấy, không truyền lên mạng.



Hoắc Thiệu Hằng lần này vì Cố Niệm Chi bị trúng chiêu, mới quyết định đến Nhật Bản một chuyến, lấy được toàn bộ số liệu và cách điều chế H3aB7, đề phòng bất trắc xảy ra.



Đi trên hành lang phòng thí nghiệm, cách ăn mặc của Hoắc Thiệu Hằng không hề khiến người khác chú ý.



Đi đi lại lại đều là những người có cách ăn mặc gần giống như anh, vì phòng thí nghiệm của Masao Oda và khoa ngoại trú phẫu thuật của bệnh viện đại học đế quốc ở cùng một tòa cao ốc.



Rẽ vào khúc ngoặt, trước mặt chính là cửa phòng thí nghiệm đơn giản tự nhiên.



Cho dù nhìn như thế nào, nơi này cũng không giống một phòng thí nghiệm rất có giá trị.



Nhưng ‘người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đo lường’, ai biết được có phải cố ý đánh lừa người khác không?



‘Ẩn mình trong thành phố’ cũng là một thủ thuật che mắt rất cao siêu.



Xung quanh phòng thí nghiệm không có người khác, Hoắc Thiệu Hằng lấy thẻ ra vào ra, thuận lợi quẹt thẻ vào cửa.



Sau khi anh đi vào, lập tức khóa trái cửa, vỗ tay ba dài hai ngắn vào máy bộ đàm.



Triệu Lương Trạch ở đầu dây bên kia hiểu là đã vào rồi, lập tức bắt tay vào tiếp quản camera phòng thí nghiệm của Masao Oda.



Số liệu phòng thí nghiệm của Masao Oda có thể không ở trên mạng, nhưng nguồn điện phòng thí nghiệm của hắn, điều hòa không khí trung tâm và camera không thể không nối mạng, bởi vì đều do hệ thống điện lực và bộ phận bảo vệ của bệnh viện đại học đế quốc quản lý.



Rất nhanh máy bộ đàm của Hoắc Thiệu Hằng truyền đến hồi âm ba dài một ngắn, thể hiện camera đã được Triệu Lương Trạch tiếp quản thành công.



Không có camera, phòng thí nghiệm này lại không có người khác, Hoắc Thiệu Hằng có thể thoải mái tay chân mà tìm kiếm số liệu liên quan.



Anh một đường tìm đến két sắt trong phòng làm việc nhỏ tuốt trong cùng phòng thí nghiệm của Masao Oda, mới tìm thấy những biểu hiện có liên quan đến H3aB7.



Mật mã của két sắt không khó để mở, Hoắc Thiệu Hằng đã từng được huấn luyện đặc biệt về mở khóa mật mã, việc này đối với anh ấy mà nói thì không khó.



Giải được mật mã, mở két sắt, nhìn thấy bên trong có tư liệu được xếp gọn gàng và một hộp ống nghiệm được đánh số ngay ngắn, Hoắc Thiệu Hằng hơi hơi có chút xúc động.



Bên trong két sắt có thiết bị cảm ứng hồng ngoại, anh không thể trực tiếp đưa tay vào lấy tư liệu.



Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu nhìn camera.



Đầu bên kia của camera là Triệu Lương Trạch, hắn lập tức hiểu được ý của Hoắc Thiệu Hằng, mau chóng ngắt nguồn điện của thiết bị cảm ứng hồng ngoại của két sắt.



Nguồn điện vừa ngắt, Hoắc Thiệu Hằng nhanh như chớp đưa tay vào, lấy một chồng tư liệu dày và hộp ống nghiệm ở bên trong ra, lại đặt vào một chồng giấy trắng có độ dày gần giống.



Sau khi lấy đồ xong, Hoắc Thiệu Hằng lập tức rời khỏi phòng thí nghiệm, đến một phòng rửa tay của cao ốc, tháo kính được chế tạo đặc biệt xuống, biến đổi thành máy scan, bắt đầu nhanh chóng scan toàn bộ tư liệu, đồng thời thông qua vệ tinh mã hóa chuyên dụng của đế quốc trực tiếp gửi đến phòng làm việc của Trần Liệt ở nơi đóng quân thành phố C.



Triệu Lương Trạch nhân cơ hội này cấp tốc đặt lại hình ảnh của camera, hiện ra trên màn hình của bộ phận bảo vệ bệnh viện vẫn là phòng thí nghiệm sạch sẽ không có gì bất thường.



Nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt thành phố C, lúc này Trần Liệt vừa mới trở về phòng làm việc của mình.



Mở máy tính, lập tức phát hiện có tài liệu mã hóa đang gửi đến.



Hắn tiếp nhận xuống, tiện tay mở tập tin thứ nhất xem vài trang, đột nhiên cả người như chết lặng.



Mồ hôi chảy xuống ròng ròng, trong đôi mắt tròn tròn tràn đầy kinh hoảng.



Hắn dường như bệnh rồi, lấy điện thoại ra, run rẩy gọi cho số điện thoại quân dụng cá nhân của Hoắc Thiệu Hằng.



Lúc Hoắc Thiệu Hằng nhận điện thoại của Trần Liệt, máy scan đã sắp đến phần cuối.



Anh dùng hộp chì có thể giữ ấm, cách nhiệt và chống bức xạ cẩn thận từng li từng tí bao bọc hộp ống nghiệm, bỏ vào ba lô, vừa hỏi: “Có chuyện gì?”



“Tôi vừa mới xem tư liệu anh gửi đến một chút, H3aB7… H3aB7, không phải thuốc kích tình, nó rõ ràng là… virus!”



Tay Hoắc Thiệu Hằng trong chốc lát ngừng lại: “... Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa.”



Giọng Hoắc Thiệu Hằng từ tốn trầm thấp, như kim loại nặng dần dần chìm vào biển sâu, đè ép người ta đến không thở nổi.



“Tôi còn chưa xem kĩ, nhưng tôi rất chắc chắn, đây căn bản không phải thuốc kích tình bình thường, cấu trúc hóa học của nó chính là virus giết người trong vô hình!” Khuôn mặt Trần Liệt âm trầm, nói rõ từng chữ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom