• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (14 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-26

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 26: Không có bất kì sự riêng tư nào




Translator & Editor: Lục Tịnh An



“Hoắc thiếu, Niệm Chi tỉnh rồi, anh muốn nói chuyện với em ấy không?”



Trần Liệt không muốn giống lần trước, lại bị Hoắc Thiệu Hằng hủy tất cả số liệu liên quan đến Cố Niệm Chi, vì vậy hắn đợi sau khi mình cuối cùng cũng thu xếp xong xuôi tất cả số liệu, sao chép toàn bộ vào máy tính, lưu trữ theo nhóm, lại tải riêng lên Cloud rồi, mới gọi cho Hoắc Thiệu Hằng thông báo tình hình của Cố Niệm Chi.



“Vậy sao? Quá muộn.” Hoắc Thiệu Hằng hờ hững, lời ít ý nhiều, không hề nói đến bản thân mình lúc nãy đã “gọi nhầm” điện thoại rồi...



Trần Liệt cho rằng Hoắc Thiệu Hằng không có ý muốn nói chuyện điện thoại với Cố Niệm Chi, chỉ có thể chủ động thông báo về tình hình sau khi Cố Niệm Chi tỉnh lại hôm nay.



“... Nói đến cũng đúng lúc, tôi cảm thấy chắc hôm nay em ấy sẽ tỉnh, nhưng không biết rốt cuộc tỉnh khi nào. Sau đó đúng lúc lớp trưởng lớp đại học của Niệm Chi đến thăm. Tôi liền để cậu ta vào trước, kết quả chưa được bao lâu thì nghe thấy âm thanh nói chuyện líu ríu của Niệm Chi đã tỉnh lại. Ha ha ha ha, hai người này thật sự rất có duyên…”



Hoắc Thiệu Hằng tiện tay dùng khăn tắm lau nước trên tóc, giọng nói rất lạnh lùng nghiêm khắc: “... Tôi không rảnh nghe cậu nói nhảm.”



“Sao tôi lại nói nhảm được?” Trần Liệt xắn tay áo, dứt khoát ngồi xuống ghế dựa mềm xoay trong phòng sách của Hoắc Thiệu Hằng xoay một vòng, lại nói: “Còn nữa, tôi có chuyện quan trọng hơn cần nói với anh.”



“Nói.”



“Lớp trưởng của Niệm Chi tỏ tình với em ấy rồi! Một người trẻ tuổi cao lớn nhã nhặn, nhìn cũng tốt, gia thế cũng không tồi, càng rất dịu dàng với Niệm Chi. Cô gái nhỏ như Niệm Chi, nên được người ta dịu dàng che chở, nâng niu trong lòng bàn tay.” Giọng nói Trần Liệt từ điện thoại truyền đến, dần dần hòa tan trong sắc đêm ở Tokyo, Nhật Bản.



Tay đang lau tóc của Hoắc Thiệu Hằng ngừng một chút, chỉ “Ừ” một tiếng xem như đã biết.



“Là thật đó! Anh đừng có mà không tin, tính tình lớp trưởng đó của em ấy cũng rất tốt, ngay trước mặt tôi, phóng khoáng đưa điện thoại của mình cho Niệm Chi xem, không những để hình của Niệm Chi làm màn hình khóa, cuối cùng còn rất yêu thương lấy dấu vân tay của Niệm Chi ấn vào điện thoại để làm một trong những mật mã mở khóa, thế này Niệm Chi có thể tùy lúc mở điện thoại của cậu ta, bày tỏ trước mặt Niệm Chi cậu ta không có bất kì sự riêng tư nào! ——Chậc chậc, Hoắc thiếu, tôi cảm thấy người này nha, Niệm Chi có thể lấy…”



Hoắc Thiệu Hằng yên lặng nhìn điện thoại của mình, phát hiện bản thân không biết từ lúc nào cũng đặt hình của Cố Niệm Chi làm màn hình khóa...



Ngón tay hờ hững quẹt qua, mở album hình trong điện thoại, bình tĩnh xóa bỏ rất nhanh.



Trong nháy mắt xóa bỏ sạch sẽ hình của Cố Niệm Chi trong điện thoại của mình.



Trong điện thoại Trần Liệt vẫn đang lải nhải không biết là nói cái gì, Hoắc Thiệu Hằng xóa hình xong rồi, nhàn nhạt nói: “Niệm Chi còn chưa đủ mười tám tuổi, còn sớm để bàn đến chuyện yêu đương. Có điều chỉ cần Niệm Chi thích cậu ta, tôi sẽ không can thiệp. ——Tôi còn có việc.” Sau đó cúp điện thoại.



Ung dung nhận điện thoại từ Triệu Lương Trạch gọi đến, giọng nói lập tức trở nên trầm thấp: “Mau chóng nối điện thoại với lớp trưởng đại học của Niệm Chi ngay, xóa bỏ toàn bộ dấu vân tay của Niệm Chi lưu trữ trong đó. ——Nhớ kĩ, cần xóa bỏ sạch sẽ, cho dù dùng công cụ hay phần mềm nào cũng không thể khôi phục được.”



Triệu Lương Trạch đang nằm bò trên giường với Âm Thế Hùng, hai người đang truy tìm tra xét xem vị nữ anh hùng nào đã “phá thân” của thiếu tướng đại nhân.



Đột nhiên nhận điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, bị dọa xém chút nữa là ngã xuống giường.



“Cái gì?! Dấu vân tay của Niệm Chi lưu trong điện thoại của người khác?! Là ai quá ‘ngu ngốc’ như vậy! Thứ quan trọng như dấu vân tay này, sao lại có thể tùy tiện đưa cho người khác chứ? Đối phương lấy dấu vân tay cô ấy thì Niệm Chi không còn bất kì sự riêng tư nào trước mặt hắn nữa rồi, hắn cũng có thể dùng vân tay của Niệm Chi để làm bất cứ chuyện gì, sau đó đổ tội lên đầu Niệm Chi là được! ——Hoắc thiếu, dấu vân tay này nhất định phải xóa!” Triệu Lương Trạch gấp gáp bày tỏ sự tức giận, lời nói vừa lúc hợp với ý nghĩ trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, trên mặt anh nổi lên ý cười nhàn nhạt, nhưng vụt tắt rất nhanh.



Triệu Lương Trạch nghe nói chỉ là hack điện thoại của một người để xóa bỏ vân tay mở khóa lưu trữ trong đó, thở phào một hơi, dùng tay ra hiệu “không sao” cho Âm Thế Hùng, lập tức cúp điện thoại.\



“Có chuyện gì? Có nhiệm vụ hả?” Âm Thế Hùng nghiêm túc theo.



“Không phải chuyện lớn gì. Vân tay của Niệm Chi bị người ta lưu lại.” Triệu Lương Trạch gõ lệnh trên điện thoại mình, điện thoại hắn lập tức trở thành thiết bị dịch vụ cỡ nhỏ, chức năng mạnh mẽ không gì so sánh được, “Này, Đại Hùng, lớp trưởng của Cố Niệm Chi tên gì vậy? Anh có số điện thoại của hắn ta không?”



Chuyện trong trường học của Cố Niệm Chi đều do Âm Thế Hùng quản lý, hắn lập tức nói: “Mai Hạ Văn? Số điện thoại của hắn là…” Nói xong, trả lời một dãy số điện thoại cho Triệu Lương Trạch, lại căng thẳng hỏi: “Anh có được không vậy? Điện thoại của thằng nhóc đó hình như là Apple, mã hóa từng bậc rất tốt.”



“Cắt! Xem thường tôi! Khẩu hiệu của tôi là: đưa tôi một số điện thoại, tôi có thể đào ra toàn bộ xuất thân gia đình của người đó!” Triệu Lương Trạch dửng dưng thổi ra một hơi vào hai tay của hắn, sau đó nhập số điện thoại của Mai Hạ Văn vào phần mềm hắn dày công tạo ra, ấn nút lục soát, bắt đầu tìm điện thoại của Mai Hạ Văn trên mạng internet mênh mông.



Bên này Hoắc Thiệu Hằng cầm điện thoại trở về giường, vốn dĩ muốn đi ngủ, nhưng rút ra một điếu thuốc lại thấy rất tỉnh táo.



Ngón tay anh đang lướt danh bạ điện thoại, dừng lại nơi tên của Cố Niệm Chi trong chốc lát, cuối cùng lại gọi cho cô ấy.



Cố Niệm Chi tập thể dục xong vào phòng tắm tắm rửa, lúc này mới tắm xong bước ra, ngồi trước bàn trang điểm chuẩn bị đắp mặt nạ.



Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô ấy lấy qua nhìn một cái, thấy một số điện thoại lạ, do dự một lát, vẫn cầm lên “A lô” một tiếng.



“Niệm Chi.” Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Hoắc Thiệu Hằng truyền đến từ đầu dây bên kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Chi lập tức giống như được ánh mặt trời chiếu sáng vậy, “Hoắc thiếu! Lần này không gọi nhầm nữa chứ?” Cô ấy ngạc nhiên vui mừng gọi một tiếng.



“... Gọi chú họ.” Hoắc Thiệu Hằng đột nhiên hết sức kiên trì sửa lại vấn đề xưng hô của Cố Niệm Chi.



Cố Niệm Chi ngạc nhiên cả buổi, nhìn điện thoại nhíu nhíu mày.



Có điều cô ấy quen nghe theo Hoắc Thiệu Hằng, chỉ có thể đổi lại: “... Chú Hoắc.”



Hoắc Thiệu Hằng: “......”



Mặc dù không quá hài lòng với cách xưng hô này, nhưng tóm lại so với tiếng ‘Hoắc thiếu’ không lớn không nhỏ thì ổn hơn chút.



Hoắc Thiệu Hằng ném điếu thuốc, ngữ khí vẫn nhàn nhạt như cũ, vẫn mang theo từ tính trầm thấp, dễ nghe đến mức tai cũng bị mê hoặc, “Niệm Chi, tôi nghe Trần Liệt nói em bệnh rồi, đã bỏ lỡ vòng phỏng vấn nghiên cứu sinh?”



“Hả? Ồ, đúng vậy *^_^*” Cố Niệm Chi có chút ngại ngùng, “Anh Trần nói với ngài rồi?”



“Ừ. Hắn còn nói em lưu dấu vân tay mình trong điện thoại của người khác.” Giọng nói Hoắc Thiệu Hằng trầm thấp, nói chuyện không nhanh không chậm, âm cuối đặc biệt đầy từ tính, làm rung động lòng người.



Nhưng ngay lúc anh đang nổi giận, âm cuối của anh sẽ như lưỡi đao sắc bén, giống như muốn khoét tim của người ta ra vậy.



Cố Niệm Chi nhạy cảm nhận ra có thể Hoắc Thiệu Hằng nổi giận rồi, ngồi thẳng người lên, cố gắng bình tĩnh nói: “Là em sai rồi, Hoắc thiếu… chú Hoắc, ngài đừng tức giận, ngày mai em lên trường nói lớp trưởng xóa dấu vân tay của em đi.”



Hoắc Thiệu Hằng “Ừ” một tiếng, cũng không nói mình đã để Triệu Lương Trạch xóa đi rồi.



Trong lòng Cố Niệm Chi thấp thỏm không yên.



“Sau này nhớ chăm sóc tốt bản thân.” Lúc này Hoắc Thiệu Hằng phát hiện tâm trạng của Cố Niệm Chi ở đầu dây bên kia không đúng lắm, hình như rất căng thẳng, anh không muốn cô ấy sợ anh, nhưng anh không biết dỗ con nít, nói vào điện thoại một tiếng: “... Ngoan.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom