• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Vô Thượng Tiên Đế (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 36-40

Chương 36: Bước vào cảnh giới trúc cơ

Trương Bưu rất muốn mở miệng nói không có tiền lương nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Trịnh Sở thì gã liền khẽ rùng mình một cái, cố nặn ra một nụ cười nói: "Có, tôi đưa ngay, tôi đưa ngay".

Gã vốn định tìm cơ hội báo thù nhưng bây giờ mới phát hiện mình không có dũng khí, ánh mắt của Trịnh Sở quá đáng sợ khiến cho gã không dám phản kháng.

Ngay sau đó, Trương Bưu yêu cầu tài vụ lấy ra một trăm ngàn tệ rồi đẩy đến trước mặt Hứa Thanh Vân.

Hứa Thanh Vân nhìn một trăm ngàn tệ mà Trương Bưu đẩy đến thì hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tôi để lại chín mươi chín ngàn tệ trên bàn, tôi chỉ lấy một ngàn tiền lương của tôi thôi".

Hứa Thanh Vân thẳng thắn nói, cô là người tự trọng, sẽ không nhận những thứ không phải của mình.

“Không, đừng để lại mà, đây là tiền đền bù cho sự vô lễ của tôi đối với cô”, Trương Bưu lo lắng nói, gã sợ nếu như Hứa Thanh Vân không nhận thì gã sẽ bị Trịnh Sở đánh một lần nữa.

Nếu như làm lớn chuyện thì công ty của gã cũng đừng nghĩ đến chuyện mở cửa nữa.

Hứa Thanh Vân sẽ không muốn nhận một trăm ngàn tệ, cô nhấn mạnh rằng cô chỉ muốn một ngàn tệ lương của mình.

Trịnh Sở nói với Hứa Thanh Vân: "Người ta đã cố ý muốn đưa cho chúng ta rồi, cần gì phải nhún nhường nữa?"

Trong khi nói, Trịnh Sở đưa một trăm ngàn tệ vào tay Hứa Thanh Vân sau đó lại nhìn Trương Bưu nói: "Lần sau nếu như dám tái phạm thì tự gánh lấy hậu quả".

"Nhất định... nhất định không dám", Trương Bưu rùng mình khi nghe Trịnh Sở nói vậy, gã chỉ mong Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân rời đi sớm để gã còn đến bệnh viện điều trị.

Sau khi Hứa Thanh Vân và Trịnh Sở rời khỏi công ty Thiên Nghiệp.

Trịnh Sở nói với Hứa Thanh Vân: "Sau này cô đừng đi tìm việc nữa".

“Anh nuôi tôi hả?”, Hứa Thanh Vân từ chối thẳng: “Nếu như anh không thể nuôi tôi thì chúng ta dựa vào cái gì để sống?”

Trịnh Sở chậm rãi nói: "Tôi nuôi cô".

Hứa Thanh Vân là một cô gái tốt, từ khi cô kết hôn với anh thì cô đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở nhưng cô vẫn không rời đi.

Trịnh Sở sẽ bảo đảm cho Hứa Thanh Vân một cuộc sống vô lo vô nghĩ, không để cho cô phải chịu khổ.

Hứa Thanh Vân nghe Trịnh Sở nói vậy thì khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, cúi đầu nói: "Tôi có thể tự nuôi sống mình".

Cô là một người phụ nữ độc lập, không ai có thể khiến cho cô phải ngoan ngoãn ở nhà.

Trịnh Sở cũng biết tính cách của Hứa Thanh Vân cho nên không nói thêm nữa.

Hai người vừa về đến nhà thì Hứa Thanh Vân đã ngồi ở phòng khách.

Thấy Trịnh Sở định đi lên phòng, cô do dự một chút rồi mới lên tiếng: "Tôi có chuyện muốn bàn với anh".

“Hửm?”, đây là lần đầu tiên Trịnh Sở nghe thấy Hứa Thanh Vân muốn bàn chuyện gì đó với mình.

Hứa Thanh Vân nhẹ nhàng nói, không còn tỏ ra lạnh lùng cao ngạo như trước: "Trong một trăm ngàn tệ lúc nãy Trương Bưu đưa cũng có phần của anh".

Nói đoạn, cô dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Tôi định sẽ mở một quán ăn nhỏ, đến lúc đó số tiền kiếm được sẽ chia anh tám phần, tôi hai phần".

Hứa Thanh Vân biết nếu như lúc nãy không có Trịnh Sở thì đừng nói là một trăm ngàn tệ, ngay cả tiền lương một ngàn tệ cô cũng không nhận được, thậm chí cô còn có thể bị Trương Bưu giở trò không đứng đắn.

Hơn nữa, lần trước Trịnh Sở đã đưa cho cô sáu mươi ngàn tệ, như vậy tổng cộng anh đã đưa cho cô một trăm sáu mươi ngàn tệ rồi.

Với số tiền này muốn mở một quán ăn nhỏ cũng không thành vấn đề.

Trịnh Sở nghe Hứa Thanh Vân nói muốn mở quán ăn thì mỉm cười nói: "Được rồi, nhưng cô biết nấu ăn không?"

“Tất nhiên là biết”, Hứa Thanh Vân tức giận nói: “Mấy món trước kia anh ăn không phải đều do tôi nấu đó hay sao?”

Hứa Thanh Vân nói xong thì không để ý đến Trịnh Sở nữa, chậm rãi bước lên lầu hai, nghĩ xem mình sẽ mở quán ăn như thế nào.

Trịnh Sở cũng trở về phòng của mình, đóng cửa lại rồi khoanh chân ngồi trên giường kích hoạt cửu huyền linh công.

Tất cả những nguồn linh lực mỏng manh nằm trong phạm vi xung quanh anh một cây số đều ngưng tụ lại rồi chảy về phía cơ thể của Trịnh Sở như những dòng suối.

Khi tất cả được ngưng tụ đến trước mặt Trịnh Sở thì lại được hạt châu đen tuyền lọc lại một lần nữa khiến cho linh lực trở nên tinh túy hơn.

Trịnh Sở cảm thấy cơ thể mình tràn đầy tinh hoa linh lực, linh lực chảy qua miệng, mũi rồi lưu chuyển toàn thân.

Thậm chí bên ngoài cơ thể của anh lúc này còn được bao phủ bởi một nguồn ánh sáng trắng khiến cho thực lực của anh không ngừng tăng.

Trịnh Sở không ngừng hấp thụ linh lực để bồi bổ thân thể, cố gắng đánh sâu vào rào cản của cảnh giới tiếp theo.

Phải đột phá rào cản thì Trịnh Sở mới có thể bước vào cảnh giới trúc cơ sơ kì.

Dưới tác động không ngừng của Trịnh Sở, linh lực nguyên bản đậm đặc sẵn có trong cơ thể dần dần trở nên loãng ra.

Rào cản cũng đang có dấu hiệu nới lỏng, chỉ cần anh nỗ lực thêm một chút thì anh hoàn toàn có thể bước vào cảnh giới trúc cơ.

Tu tiên giả ở luyện khí kì cũng không khác gì người thường, đều dựa vào sức mạnh nắm đấm để chiến đấu.

Nhưng sau khi đạt đến cảnh giới trúc cơ thì liền có thể nắm vững những thuật pháp cơ bản nhất trong chiến đấu.

Trịnh Sở lấy ra ba viên đan bồi nguyên mà anh đã luyện chế trước đó rồi nuốt vào.

Ngay lập tức, linh lực sắp cạn kiệt trong cơ thể đột nhiên dâng lên, dần dần tràn ngập cơ thể Trịnh Sở.

Sau khi Trịnh Sở nuốt ba viên đan bồi nguyên thì liền nghe thấy một tiếng răng rắc vang lên.

Rào cản vừa nới lỏng đã ngay lập tức vỡ tan.

Trịnh Sở cảm thấy cơ thể mình đã biến đổi liên tục sau khi bước vào cảnh giới trúc cơ.

Anh cảm thấy sinh mệnh của mình dường như đã tiến hóa, ba ngàn năm trước anh đã từng trải qua cảm giác này, bây giờ lại cảm nhận được lần nữa nhưng Trịnh Sở vẫn cảm thấy hết sức sảng khoái.

Sau khi Trịnh Sở thành công bước vào cảnh giới trúc cơ, anh liền nở nụ cười thoải mái.

Trịnh Sở ở thế giới tu tiên nắm giữ trong tay vô số thuật pháp thần thông, khoảng hơn một tỉ không trăm tám mươi triệu thuật pháp.

Chỉ cần bước được vào cảnh giới trúc cơ thì anh liền có thể sử dụng khoảng bốn trăm năm mươi ba triệu thuật pháp thần thông.

Có rất nhiều thuật pháp mà cảnh giới trúc cơ có thể sử dụng được, Trịnh Sở bây giờ không sợ bất kì kẻ nào nữa.

Trừ khi thực lực của đối phương mạnh mẽ đến mức khủng bố hoặc là mượn đến sức mạnh của quân đội quốc gia, bằng không thì anh sẽ không phải dè chừng bất cứ đối thủ nào.

Trưa ngày hôm sau.
Chương 37: Sang lại quán ăn

Trịnh Sở vừa mở mắt ra thì đã nghe thấy mùi thơm thức ăn thoang thoảng truyền đến.

Anh rời khỏi giường rồi mở cửa bước xuống bếp.

Trong bếp, Hứa Thanh Vân đã dọn món thịt kho tàu lên bàn, chuẩn bị đánh thức Trịnh Sở dậy ăn cơm, muốn anh nếm thử tay nghề nấu ăn của cô.

“Anh dậy rồi à”, Hứa Thanh Vân không ngờ Trịnh Sở đã thức dậy, cô còn đang định gọi Trịnh Sở ra ăn cơm.

Trịnh Sở gật đầu nói: "Mùi hương không tệ".

“Tôi đã làm thì tất nhiên là không tệ rồi”, bây giờ Hứa Thanh Vân dường như đã không còn cảm thấy chán ghét Trịnh Sở nhiều như trước nữa.

Nói đoạn, cô dừng một chút rồi lại nói tiếp: "Anh mau nếm thử đi, xem mùi vị như thế nào".

Lúc Trịnh Sở cầm đũa lên, ánh mắt Hứa Thanh Vân nhìn chằm chằm vào Trịnh Sở, tự hỏi anh sẽ phản ứng như thế nào sau khi nếm thử các món ăn mà cô làm.

Trịnh Sở cắn một miếng thịt kho tàu trong miệng rồi nói: "Mùi vị cũng được".

“Không ngon sao?”, Hứa Thanh Vân cảm thấy nghi hoặc cho nên cũng tự mình ăn thử một chút: "Không phải mùi vị rất ngon sao?"

Trịnh Sở nói: "Tôi đâu nói rằng mùi vị không ngon".

Hứa Thanh Vân trừng mắt nhìn Trịnh Sở rồi nói tiếp: "Hôm nay tôi đi xem mặt bằng mở quán, anh có muốn đi cùng không?"

Cô cảm thấy trong chuyện làm ăn này số tiền của Trịnh Sở chiếm phần lớn cho nên những chuyện như chọn mặt bằng mở quán cũng phải bàn với Trịnh Sở trước.

Trịnh Sở không có việc gì để làm cho nên liền đồng ý cùng Hứa Thanh Vân đi xem mặt bằng.

Khi đến một con phố sầm uất, Hứa Thanh Vân để mắt quan sát các cửa hàng trên phố xem có cửa hàng nào chưa mở để cô có thể thuê hay không.

Cho đến ba giờ chiều cả hai vẫn chưa tìm ra cửa hàng nào cho thuê lại.

Trịnh Sở nhìn thấy mồ hôi chảy trên trán Hứa Thanh Vân liền nói: "Hôm nay cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tìm tiếp".

“Trời còn chưa tối, để tôi tìm tiếp, anh muốn thì cứ về nghỉ đi”, Hứa Thanh Vân nói, một khi khí thế quật cường nổi lên thì không ai có thể ngăn cản cô được.

Thấy vậy, Trịnh Sở không nói gì thêm nữa, tiếp tục cùng Hứa Thanh Vân đi tìm mặt bằng.

Cuối cùng, cả hai đã đi đến một con hẻm hơi hẻo lánh.

Đây cũng là một quán ăn nhỏ nhưng ông chủ làm ăn không tốt, giá cả thì đắt nhưng món ăn lại không ngon, cùng với đủ mọi nguyên nhân chồng chất khiến cho việc làm ăn càng lúc càng thua lỗ.

Hứa Thanh Vân thấy quán ăn này nằm ở một nơi hơi hẻo lánh liền cảm thấy buôn bán ở đây chắc sẽ không tốt lắm.

Cô nhìn sang Trịnh Sở hỏi: "Anh thấy quán này thế nào?"

"Được đó", Trịnh Sở chậm rãi nói.

Hứa Thanh Vân nghe Trịnh Sở nói vậy thì liền nhắc nhở: "Quán này nằm ở chỗ hẻo lánh quá, có chắc sẽ có người tới ăn không?"

Cô vừa nói xong thì đã thấy ông chủ quán thu dọn đồ đạc của mình rồi bước ra ngoài.

"Quán này có lượng khách không tệ đâu, chỉ là bây giờ tôi phải về nhà dưỡng lão cho nên mới sang lại thôi", ông chủ là một người đàn ông trung niên có dáng người hơi mập cùng đầu tóc bù xù nói.

Hứa Thanh Vân hỏi: "Quán này ông sang lại với giá bao nhiêu?"

"Hai trăm ngàn", ông chủ quán thấy Hứa Thanh Vân có khí chất không tầm thường, trên người lại mặc quần áo hàng hiệu cho nên liền nghĩ cô là người giàu có.

Vì vậy ông ta liền muốn đưa ra mức giá cao ngất ngưởng để bù lại số tiền mình đã làm thua lỗ trước đó.

Hứa Thanh Vân nghe ông chủ quán nói vậy thì nghiêm mặt nói: "Hai trăm ngàn thì không cần bàn thêm nữa".

Cô vừa nói vừa kéo Trịnh Sở cùng nhau rời đi.

Ông chủ quán vất vả lắm mới tìm được hai người ngốc nghếch muốn thuê lại cửa hàng của mình thì làm sao có thể để bọn họ rời đi được?

“Hai người cứ từ từ đã, hay là hai người tự đưa ra mức giá đi”, ông chủ quán cảm thấy quán ăn này càng mở thì càng thua lỗ cho nên rất muốn sang lại cho người khác càng nhanh càng tốt.

Hứa Thanh Vân xem xét kỹ quán ăn, cách bày trí bên trong thực sự rất sơ sài.

Cô thầm tính trong đầu một lúc rồi mới nói: "Một trăm ngàn".

"Một trăm ngàn thì quá thấp rồi", ông chủ quán vừa nghe Hứa Thanh Vân nói vậy thì liền làm ra vẻ mình đã bị ép giá.

Thấy vậy, Trịnh Sở liền kéo tay Hứa Thanh Vân nói: "Đúng là quá thấp, tám mươi ngàn cũng không khác mấy".

Trong khi nói, anh đã kéo Hứa Thanh Vân đi càng lúc càng xa.

Hứa Thanh Vân không hiểu cách trả giá của Trịnh Sở liền nhỏ giọng nói: "Một trăm ngàn đã phù hợp với giá thị trường rồi, tám mươi ngàn thì không thuê được đâu".

Trịnh Sở chỉ khẽ cười nói: "Ông ta sẽ sang lại với giá tám mươi ngàn".

"Sao có thể như thế được, người ta cũng không phải là kẻ ngốc", Hứa Thanh Vân không tin lời Trịnh Sở nói, trừ khi ông chủ là kẻ ngốc nếu không nhất định sẽ không đồng ý sang lại với giá đó.

Trịnh Sở cười nói: "Cô cứ chờ xem đi".

Quả nhiên sau khi cả hai bước ra khỏi con hẻm thì ông chủ quán với mái tóc bù xù đã chạy nhanh ra ngoài theo.

“Hai người từ từ đi đã”, ông ta thở hổn hển nói: “Tám mươi ngàn cũng được”.

Ông chủ quán biết rõ giá trị thật sự của quán ăn này, hiếm khi mới gặp được con mồi béo bở, phải tranh thủ sang lại càng nhanh càng tốt.

Hứa Thanh Vân nghe thấy ông chủ quán nói vậy thì kinh ngạc nhìn sang Trịnh Sở, tự hỏi làm sao anh biết ông chủ quán sẽ chịu sang lại với giá tám mươi ngàn tệ?

Trịnh Sở cũng không cho Hứa Thanh Vân biết, chỉ đưa cô quay lại quán.

Ông chủ quán không nói nên lời, vốn dĩ ông ta nghĩ mình có thể ra giá cắt cổ, kết quả lại chẳng được tích sự gì.

Hai người bàn qua công việc sang lại quán cho đầy đủ thủ tục, sau khi ký hợp đồng thì ông chủ quán liền tươi cười rời đi.

Hứa Thanh Vân nhìn trang thiết bị trong quán, khẽ cau mày nói: "Muốn cải tạo lại quán này ít nhất cũng phải tốn sáu mươi, bảy mươi ngàn tệ".

“Để đó cho tôi”, Trịnh Sở chậm rãi nói, ý bảo Hứa Thanh Vân đừng lo lắng, chỉ cần tập trung vào chuyện mở quán là được.

Nói xong, Trịnh Sở bước ra khỏi cửa hàng tìm một vài viên đá bên ngoài cửa hàng.

Khi vừa bước đến quán ăn này thì anh đã quan sát kỹ địa thế nơi đây.

Trịnh Sở cầm những viên đá đi qua đi lại trong cửa hàng rồi đặt đá ở một số góc của cửa hàng.

Không bao lâu sau thì Trịnh Sở đã đặt xong những viên đá vào vị trí của nó.

Hứa Thanh Vân thấy Trịnh Sở đi qua đi lại đặt những viên đá thì bối rối hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

“Phong thủy của quán này không tốt lắm, tôi phải sửa lại một chút”, Trịnh Sở vẫn chậm rãi nói, giọng điệu lơ đãng hệt như đang nói đến một chuyện rất tầm thường nào đó.
Chương 38: Chờ đó cho tao

Ở thế giới tu tiên, Trịnh Sở từng giúp cho một thiếu niên mệnh phạm cô tinh thay đổi vận mệnh.

Với sự giúp đỡ của Trịnh Sở, thiếu niên kia đã nghịch chuyển số mệnh, trở thành một giáo chủ.

Nghe Trịnh Sở nói vậy, Hứa Thanh Vân cảm thấy anh đang gạt mình cho nên chỉ lãnh đạm nói: "Đã là thời đại nào rồi, đừng mê tín như vậy chứ".

Nói xong cô còn cau mày nói thêm: "Sau khi thuê lại quán và chi ra thêm nhiều khoản cần thiết thì không còn được bao nhiêu tiền. Lấy cả tiền tiến kiệm của tôi chắc cũng không đủ dùng".

Tình trạng bên trong quán đã hư hao rất nhiều, những thiết bị bên trong chắc chắn cũng chẳng thể sử dụng được nữa.

Tiền sửa chữa, mua thiết bị mới, mua nguyên liệu nấu ăn,... cộng lại cũng là một khoản không hề nhỏ.

Trịnh Sở thấy Hứa Thanh Vân nhíu mày thì chỉ cười nói: "Mọi chuyện cứ giao cho tôi, cô cứ lo nấu ăn thật ngon là được".

Nói xong anh liền bước ra khỏi quán, dù sao anh cũng không biết gì về việc mở quán ăn, với khả năng của Hứa Thanh Vân thì chỉ cần đưa cho cô đủ tiền là cô liền có thể sắp xếp mọi thứ gọn gàng ngăn nắp.

Trịnh Sở vừa bước ra khỏi quán thì đã gặp phải Chu Minh.

Lúc này Chu Minh đang hai tay ôm hai cô gái trang điểm đậm và ăn mặc gợi cảm.

Ngay lúc Chu Minh nhìn thấy Trịnh Sở, tâm trạng vui vẻ của cậu ta liền biến mất, thay vào đó là lửa giận lập tức bùng lên.

“Thằng nhóc thối tha, tao tìm mày lâu như vậy, không ngờ lại gặp mày ở đây”, Chu Minh buông hai cô gái trong tay ra, siết chặt nắm đấm làm phát ra những tiếng kêu răng rắc.

Ngày hôm qua cậu ta đã phái người nhà họ Chu tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm được tung tích của Trịnh Sở.

Cuối cùng thậm chí ngay cả tên của Trịnh Sở cậu ta cũng không biết, chỉ nhớ được ngoại hình của anh.

Chỉ dựa vào việc nhớ được ngoại hình thì thật sự rất khó để tìm kiếm được một người.

Hai cô gái trang điểm đậm thấy Chu Minh tỏ ra tức giận khi gặp Trịnh Sở thì liền trêu tức nói: "Cậu Chu, cái tên này dám chọc giận anh, chẳng lẽ không muốn sống ở thành phố Giang Nam này nữa sao?"

"Cái tên này đúng là có mắt như mù, ngay cả cậu Chu cũng dám khiêu khích, đúng là không biết sống chết".

Chu Minh bật cười ha hả, liếc nhìn Trịnh Sở nói: "Tao không biết tại sao anh Báo lại tỏ ra e ngại mày nhưng hôm nay anh Báo không có ở đây thì mày chết chắc rồi".

Trịnh Sở nghe Chu Minh nói vậy thì vẫn bình thản nói: "Ồ".

“Ồ con mợ mày”, Chu Minh cực kỳ tức giận, cảm thấy chữ "ồ" mà Trịnh Sở vừa nói chính là muốn sỉ nhục mình.

Cậu ta bước nhanh đến chỗ Trịnh Sở, giơ nắm đấm đánh mạnh vào đầu Trịnh Sở.

Hai cô gái trang điểm đậm hai bên nhìn thấy Chu Minh xông lên thì liền nhếch mép nhìn Trịnh Sở, cho rằng chỉ có kẻ ngu ngốc như anh mới đi gây thù chuốc oán với Chu Minh.

Trịnh Sở nhìn nắm đấm của Chu Minh càng lúc càng gần, nét mặt bình thản, chỉ chậm rãi giơ tay phải ra.

Tay phải của Trịnh Sở đã nắm chặt lấy cổ tay của Chu Minh, sắc mặt Chu Minh tái nhợt vì đau, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng sau lưng.

Chu Minh bị giữ tay phải thì ngay lập tức tung ra một quyền tay trái đánh về phía đầu Trịnh Sở, rất muốn đánh Trịnh Sở tàn phế.

Trịnh Sở hoàn toàn không cho Chu Minh cơ hội ra tay, tay phải của anh chỉ dùng một lực rất nhỏ nhưng đã khiến cho tiếng răng rắc chói tai vang lên.

Xương tay của Chu Minh đã nứt, cơn đau đớn thấu xương khiến cho nước mắt của cậu ta chảy ròng ròng.

Trịnh Sở giơ chân phải đá vào bụng Chu Minh khiến cho cậu ta bay ra xa rồi hộc máu giàn giụa.

Hai cô gái ban đầu còn nghĩ rằng Trịnh Sở sẽ bị Chu Minh đánh bầm dập.

Cuối cùng, nhìn thấy Trịnh Sở dễ dàng đánh Chu Minh đến sống dở chết dở, cả hai người đều vô cùng hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt.

"Anh dám hành hung cậu Chu, hậu quả nghiêm trọng lắm đó".

"Anh mau chạy ngay đi, chúng tôi có thể giả bộ không nhìn thấy".

Trong lòng bọn họ hết sức sợ hãi, chỉ mong Trịnh Sở sẽ nhanh chóng rời đi, đừng tấn công bọn họ.

Trịnh Sở không hề để ý đến hai cô gái này, anh vừa định xoay người rời đi thì liền nghe thấy tiếng của Chu Minh truyền đến: "Mày dám ra tay với tao, mày rất là... can đảm đó".

Vừa nói cậu ta vừa chịu đựng cơn đau dữ dội mà bò dậy, từ dưới đất đứng lên, dữ tợn nói: "Hôm nay Trần đại sư trở về, để tao xem mày còn dám ngông cuồng như vậy nữa hay không. Bây giờ mày mau quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với tao, có khi tao sẽ xem xét tha cho mày một đường sống, chỉ đánh gãy tay chân mày thôi".

Trịnh Sở nghe Chu Minh nói vậy thì liền bước tới chỗ Chu Minh.

Chu Minh nhìn thấy Trịnh Sở đang đi về phía mình thì tưởng rằng anh đã biết sợ cho nên liền cười gằn nói: "Bây giờ mày đã biết sợ rồi sao? Mau quỳ xuống dập đầu cầu xin tao đi".

Trịnh Sở bước đến bên cạnh Chu Minh, giơ chân đá vào ngực cậu ta thêm một cái rồi nói: "Mày là cái thá gì mà dám nói chuyện với tao như vậy?"

Chu Minh lại bị Trịnh Sở đá thêm một cước, máu lại trào ra từ miệng, chật vật nói: "Mày... mày là cái thá gì mà tao lại không dám nói chứ!"

Nói xong cậu ta lại cầm điện thoại di động lên ấn số.

Trịnh Sở không ngăn cản, chỉ đứng yên lặng nhìn cậu ta ấn số gọi.

Anh thật sự muốn xem thử Trần đại sư mà Chu Minh luôn miệng nhắc đến có gì lợi hại?

"Bác, Trần đại sư bây giờ đang ở đâu? Cháu đang đi trên đường thì bị kẻ khác hành hung", Chu Minh nói với giọng điệu giống như vừa bị ức hiếp đến mức không thể chịu đựng được nổi.

Chu Trang Tiêu nghe Chu Minh nói vậy thì liền tức giận nói: "Là tên khốn kiếp nào dám ức hiếp người nhà họ Chu, không biết nhà họ Chu chúng ta có Trần đại sư đứng sau hay sao?"

Ông ta rất tức giận, cho rằng có kẻ biết Trần đại sư đã đến cho nên cố ý khiêu khích nhà họ Chu.

"Cháu không biết tên của hắn ta nhưng bây giờ hắn ta vẫn đang ở đây nhìn cháu bằng ánh mắt rất ngông cuồng. Bác mau gọi người đến giúp cháu đi", Chu Minh nói như sắp khóc.

Chu Trang Tiêu tức giận nói: "Cháu cứ chờ đó, bác sẽ dẫn người tới ngay".

Sau khi Chu Minh cúp điện thoại, cậu ta nhìn Trịnh Sở với ánh mắt trêu tức rồi nói: "Nhóc con, mày có bản lĩnh thì đừng chạy, đứng đó chờ người của tao tới".

“Được”, Trịnh Sở thấy Chu Minh quá kiêu căng ngạo mạn, nếu không dạy cho cậu ta một bài học thì nói không chừng sau này Tạ Phi Phi sẽ gặp nạn.

Ngay sau đó, một chiếc Audi A7 màu đen đã chạy tới.

Chu Trang Tiêu diện một bộ vest đắt tiền bước xuống xe cùng ba vệ sĩ mặc đồ đen.
Chương 39: Tạm thời trì hoãn

Sau khi Chu Minh cúp điện thoại, cậu ta nhìn Trịnh Sở với ánh mắt trêu tức rồi nói: "Nhóc con, mày có bản lĩnh thì đừng chạy, đứng đó chờ người của tao tới".

“Được”, Trịnh Sở thấy Chu Minh quá kiêu căng ngạo mạn, nếu không dạy cho cậu ta một bài học thì nói không chừng sau này Tạ Phi Phi sẽ gặp nạn.

Ngay sau đó, một chiếc Audi A7 màu đen đã chạy tới.

Chu Trang Tiêu diện một bộ vest đắt tiền bước xuống xe cùng ba vệ sĩ mặc đồ đen.

Chu Minh nhìn thấy Chu Trang Tiêu tới thì liền hưng phấn nói: "Bác cả, là cái tên này đã hành hung cháu".

Chu Trang Tiêu nhìn theo hướng Chu Minh chỉ thì chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Trịnh Sở, không ngờ mày vẫn không sợ chết, lại dám hành hung cháu trai của tao".

Trịnh Sở nhìn Chu Trang Tiêu, thản nhiên nói: "Cháu trai của ông tự đâm đầu vào chỗ chết, không thể trách tôi được".

“Mày… mày đúng là hết sức ngông cuồng”, Chu Trang Tiêu nắm chặt tay, trên trán nổi gân xanh: "Mày cho rằng mày vẫn còn là cậu chủ nhà họ Trịnh hay sao? Mày bây giờ chẳng là cái thá gì cả, mày hiểu không?"

"Tôi có còn là cậu chủ nhà họ Trịnh hay không thì có liên quan gì đến việc tôi dạy cho các người một bài học?", Trịnh Sở vẫn chậm rãi nói giống như đang nói về một chuyện rất bình thường.

Đám vệ sĩ áo đen đứng bên cạnh Chu Trang Tiêu nghe thấy Trịnh Sở nói những lời ngông cuồng như vậy thì sắc mặt liền đỏ bừng vì tức giận.

Bọn chúng nhìn Trịnh Sở cảnh cáo nói: "Thằng nhóc khốn kiếp, dám nói chuyện với ông chủ của bọn tao như vậy, mày không muốn sống nữa sao?"

Chu Trang Tiêu còn muốn lên tiếng nói rằng các người không phải là đối thủ của Trịnh Sở, hãy đợi Trần đại sư tới dạy cho anh một bài học.

Kết quả ông ta còn chưa kịp mở miệng thì ba tên vệ sĩ đã cầm theo gậy bóng chày lớn từ trong xe xông về phía Trịnh Sở.

Chu Minh nhìn thấy cảnh này thì nét mặt liền lộ ra vẻ đắc ý, nghĩ rằng bây giờ Trịnh Sở chắc chắn sẽ bị đánh chết.

Cái tên này dám nói chuyện với bác cả của cậu ta như vậy, chẳng lẽ không biết những vệ sĩ bên cạnh bác cả của cậu ta đều là võ giả ám kình hay sao?

Chu Minh nhìn Trịnh Sở bằng ánh mắt đầy hằn học, chờ đợi ba võ giả ám kình xông tới hành hung anh.

Cậu ta sẵng giọng quát lên: "Trịnh Sở, mày dám nói chuyện với bác cả của tao bằng thái độ đó thì đây chính là kết cục của mày".

Lời nói vừa dứt thì gậy bóng chày trong tay của ba tên vệ sĩ đã sắp đập thẳng vào đầu Trịnh Sở.

Sức mạnh của ba võ giả ám kình là thứ mà người bình thường không thể so sánh được.

Chỉ cần ăn một gậy thì người bình thường chắc chắn sẽ bị chấn động não đến mức phải nằm trong phòng bệnh ít nhất nửa năm chứ đừng nói là cả ba người cùng ra tay.

Trịnh Sở nhìn thấy ba cây gậy bóng chày lớn trong tay ba tên vệ sĩ sắp sửa đánh vào đầu mình.

Nét mặt của anh vẫn bình thản như thường. Anh giơ tay phải lên dễ dàng cướp được một cây gậy bóng chày, sau đó liền đánh tới tấp vào người ba tên vệ sĩ.

Bang bang bang!

Trịnh Sở vung gậy bóng chày, lạnh lùng đánh mạnh vào người ba tên vệ sĩ.

Ba tên vệ sĩ trúng phải đòn công kích của Trịnh Sở thì liền cảm thấy da thịt như nứt toát cả ra, đồng loạt kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Trịnh Sở không dừng lại, anh tiếp tục vung gậy bóng chày đánh tới tấp khiến cho ba tên vệ sĩ đổ máu giàn giụa, nằm bẹp hấp hối.

Chu Minh còn đang hả hê chuẩn bị xem kịch hay, kết quả lại nhìn thấy Trịnh Sở ra tay tàn nhẫn với ba tên vệ sĩ thì liền hít sâu một hơi rồi run rẩy nói: "Bác cả, Trần đại sư đâu? Bác gọi Trần đại sư tới đi".

Cậu ta đã nhận ra rằng Trịnh Sở quá mạnh, ngay cả ba võ giả ám kình cũng không phải là đối thủ, chỉ có Trần đại sư mới có thể đối phó với anh.

Chu Trang Tiêu nhìn thấy sự tàn bạo của Trịnh Sở thì liền cau mày nói: "Trần đại sư đang bế quan, đến tối nay mới ra mặt".

Nói xong, ông ta nhìn về phía Trịnh Sở nói: "Trịnh Sở, lần trước mày đánh cả nhà tao thừa sống thiếu chết bọn tao còn chưa tìm mày trả thù, bây giờ mày còn muốn gì nữa?"

Chu Trang Tiêu đang muốn trì hoãn Trịnh Sở, đợi đến khi Trần đại sư xuất quan thì mới tính kế trả thù Trịnh sở một cách điên cuồng.

Chu Minh nghe Chu Trang Tiêu nói vậy thì trái tim như muốn bắn thẳng ra khỏi lồng ngực.

Cậu ta không ngờ rằng mình lại trêu chọc đến một nhân vật đáng sợ như vậy, một nhân vật đã từng đánh cả nhà bác cả thừa sống thiếu chết.

Trịnh Sở cười nói: "Cháu trai của ông ngông cuồng xông vào muốn đánh tôi, ông muốn tôi đứng yên cho hắn ta đánh mình sao?"

"Chuyện này...", Chu Trang Tiêu nghẹn lời, không biết nên nói thế nào.

Chu Minh nhìn thấy ngay cả bác cả của mình cũng không dám làm càn trước mặt Trịnh Sở thì làm sao cậu ta có thể tiếp tục tự phụ được nữa.

"Trịnh Sở, vừa rồi tôi chỉ đùa với anh thôi, anh đừng để ý".

Trịnh Sở vung tay tát vào mặt Chu Minh một cái, để lại dấu tay đỏ ửng trên mặt cậu ta rồi lãnh đạm nói: "Tao không đùa với mày".

Chu Minh đưa tay ôm khuôn mặt sưng đỏ, trong lòng oán hận nhưng không dám bùng phát, chỉ có thể chờ đến tối khi Trần đại sư xuất quan.

Hai cô gái mà Chu Minh ôm lúc trước nhìn thấy Trịnh Sở đáng sợ như vậy, ngay cả bác cả Chu Trang Tiêu của Chu Minh cũng không xem ra gì, liền cảm thấy kinh hãi không thôi.

Bọn họ nhìn Trịnh Sở, cố nặn ra nụ cười nói: "Chúng tôi còn có việc phải làm, chúng tôi đi trước được không?"

Nếu không được Trịnh Sở cho phép, bọn họ thậm chí còn không dám có ý nghĩ chạy trốn.

Bíp bíp bíp!

Điện thoại di động của Trịnh Sở đổ chuông.

Anh không để ý đến hai cô gái kia, chỉ nhìn xuống điện thoại thì thấy người gọi đến là Trần Điềm Điềm.

Trịnh Sở bắt máy rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười của Trần Điềm Điềm, cô ấy nói: "Không có chuyện gì thì tôi không thể gọi cho cậu được sao?"

“Có thể”, Trịnh Sở nói ngắn gọn.

Trần Điềm Điềm cười nói: "Tối nay cậu có thể cùng tôi đi xem thi đấu không?"

Trịnh Sở không có hứng thú với bất kỳ trận đấu nào nên liền từ chối: "Tôi không có hứng thú xem thi đấu".

"Cậu đi với tôi đi mà. Tôi nghe nói rằng trận đấu này rất thú vị, đó là trận quyết đấu giữa những người đàn ông rất lợi hại".

Trịnh Sở không nói nên lời: "Nhưng cậu là con gái, cậu muốn đi xem làm gì?"

"Tôi... tôi cũng có hiểu biết một chút về nhiệt huyết của đàn ông đó, không được sao?", Trần Điềm Điềm bị câu nói của Trịnh Sở làm cho bực mình.

Trịnh Sở nói: "Được rồi, tôi đi với cậu".

Trần Điềm Điềm là một người tốt, trong thời gian Trịnh Sở lâm vào cảnh nghèo túng thì cô ấy cũng không đối xử tệ với anh, dù sao tối nay Trịnh Sở cũng không có việc gì làm, đồng ý đi cùng cô ấy cũng được.

"Tám giờ tối nay tôi chờ cậu ở cổng sân vận động Hương Lâm", Trần Điềm Điềm không ngờ Trịnh Sở sẽ đồng ý cho nên cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Trịnh Sở liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn một chút thời gian trước tám giờ tối.
Chương 40: Nhà thi đấu Hương Lâm

Anh nhìn Chu Trang Tiêu và Chu Minh đang vã mồ hôi lạnh mà nói: “Nếu lần sau còn dám động tới tôi, đừng trách tôi tàn nhẫn”.

Nếu không phải nơi này là phố sá sầm uất, người qua người lại khá nhiều, Trịnh Sở đã ra tay với nhà họ Chu từ lâu rồi.

Chu Trang Tiêu và Chu Minh nghe Trịnh Sở nói vậy mà gật đầu như giã tỏi: “Nhất định không dám, nhất định không dám nữa”.

Hai người này vừa mới cảm nhận được sát ý mãnh liệt toát ra từ cơ thể của Trịnh Sở.

Cảm giác lạnh lẽo xộc thẳng từ bàn chân lan tới toàn thân, khiến họ run như cầy sấy.

Chu Trang Tiêu và những người khác nhận định rằng, nếu không cẩn thận, có thể sẽ chết trong tay Trịnh Sở.

Hai người âm thầm thề thốt trong lòng, đợi tối nay Trần đại sư kết thúc bế quan, nhất định phải giày vò Trịnh Sở tới sống dở chết dở rồi mới giết anh.

Trịnh Sở liếc mắt nhìn điện thoại, còn vài tiếng nữa là đến tám giờ, bèn tới cửa hàng mà mình đã thu mua trước đó.

Tiến vào cửa tiệm, anh thấy ngay Hứa Thanh Vân đang nhăn mày nhíu mặt suy tính vấn đề gì đó.

“Sao vậy?”, Trịnh Sở thấy cô có vẻ rầu rĩ nên cất tiếng hỏi.

Hứa Thanh Vân thấy Trịnh Sở quay về lập tức đổi sắc mặt: “Không có gì đâu”.

“Thế cô nhăn nhó mặt mũi làm gì?”, Trịnh Sở nhìn Hứa Thanh Vân mà bật cười.

Thấy Trịnh Sở đã nhận ra, Hứa Thanh Vân mới chịu nói: “Tôi vừa tính toán lại, còn thiếu một trăm năm mươi ngàn tệ tiền vốn”.

Cô đã tính cả tiền tiết kiệm của mình trong những năm qua rồi, thế mà vẫn còn thiếu tận một trăm năm mươi ngàn.

Điều này hoàn toàn khác với dự tính trước đó của Hứa Thanh Vân.

Hứa Thanh Vân thầm nghĩ, lần này mình nóng vội quá rồi, đáng lẽ phải lên kế hoạch sẵn sàng rồi mới hành động.

Trịnh Sở còn tưởng là chuyện gì to tát, hóa ra chỉ thiếu một trăm năm mươi ngàn tệ, anh cười đáp: “Chuyện gì cần làm thì cô cứ làm trước đi, phần còn thiếu để tôi kiếm”.

Dù sao thì Hứa Thanh Vân vẫn là vợ của Trịnh Sở trên danh nghĩa, tuy anh không có tình cảm gì với cô, nhưng cũng biết rằng mấy năm qua cô đã khổ cực rất nhiều, giúp cô là điều đương nhiên.

Huống hồ cửa hàng này còn do hai người hùn vốn mở ra.

Bất tri bất giác đã tới bảy rưỡi tối.

Hứa Thanh Vân thấy sắc trời đã tối, cũng thấy đói bụng.

Cô nhìn Trịnh Sở bên cạnh mình rồi hỏi: “Anh đói bụng chưa?”

“Vẫn ổn!”, Trịnh Sở điềm đạm.

“Có muốn ăn gì đó không?”, Hứa Thanh Vân lên tiếng, định mời Trịnh Sở ăn cơm.

Trịnh Sở mỉm cười từ chối: “Lát nữa tôi còn có việc, cô tự ăn đi”.

Hứa Thanh Vân thấy vậy chỉ “ờm” một tiếng: “Nếu thế thì tôi tự ăn vậy”.

Cô không khỏi thấy thất vọng, không ngờ rằng mình sẽ bị Trịnh Sở từ chối.

Ban đầu còn tưởng mình muốn hẹn Trịnh Sở đi ăn là việc đơn giản lắm, hóa ra bản thân cô đánh giá anh quá thấp rồi.

Trịnh Sở đã không còn là Trịnh Sở vô dụng của năm ấy nữa, bây giờ anh ấy giống như một cường giả, một kẻ vượt trội nắm giữ quyền lực.

Tít tít tít.

Tiếng chuông điện thoại của Trịnh Sở vang lên.

Anh cầm điện thoại lên xem, là cuộc gọi từ Trần Điềm Điềm.

“Sao thế?”, giọng nói của Trịnh Sở rất bình tĩnh, không thể hiện bất cứ cảm xúc nào.

Trần Điềm Điềm cười: “Bây giờ còn nửa tiếng nữa là bắt đầu rồi, nếu cậu không còn việc gì thì chúng ta qua đó trước đi”.

Trịnh Sở “ờm” một tiếng: “Được, tôi sẽ qua đó ngay bây giờ”.

Cúp điện thoại, anh nói với Hứa Thanh Vân: “Tôi phải ra ngoài, có chuyện gì cứ gọi cho tôi”.

Hứa Thanh Vân gật đầu, cô rời khỏi cửa hàng, khóa cửa cẩn thận rồi tìm một nhà hàng giá rẻ, ăn tạm bữa tối.

Trước cửa nhà thi đấu Hương Lâm lúc này đã có từng đoàn người tiến vào trong.

Trong tay mỗi người đều cầm sẵn vé, ánh mắt phấn khích, háo hức mong cho trận đấu bên trong diễn ra ngay bây giờ.

Trịnh Sở đứng trước cửa nhà thi đấu, đảo mắt tìm kiếm trong biển người.

Anh nhanh chóng nhìn thấy Trần Điềm Điềm đang không ngừng tiến lên trong đám đông.

Hôm nay Trần Điềm Điềm búi gọn mái tóc dài sau đầu, mặc váy ngắn màu đỏ, chẳng khác nào một nữ sinh.

Bên cạnh Trần Điềm Điềm còn có vài ba tên côn đồ đang ngắm nhìn cơ thể của cô ấy với ánh mắt gian xảo, như định quấy rối.

Trịnh Sở sải bước tiến vào trong hàng người đông đúc.

Anh đi như chốn không người, có người qua đường va phải Trịnh Sở như va phải tấm thép, liên tục kêu đau nên lập tức tránh ra.

Trịnh Sở ngó lơ những người này, nhanh chóng tới bên cạnh Trần Điềm Điềm: “Đã bảo là tới trước, thế mà trận đấu sắp bắt đầu rồi”.

Trần Điềm Điềm cúi đầu, lí nhí nói: “Trong nhà có chút chuyện nên tới muộn mất”.

“Chúng ta đi thôi”, Trịnh Sở sợ Trần Điềm Điềm sẽ bị đám đông tách khỏi mình nên cầm tay cô đi về phía trước.

Trần Điềm Điềm cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay của Trịnh Sở, gương mặt khẽ đỏ lên, cúi đầu không nói gì.

Chẳng bao lâu sau, Trịnh Sở và Trần Điềm Điềm mua được vé vào sân, bèn tiến vào nhà thi đấu.

Nhà thi đấu Hương Lâm chiếm diện tích hơn mười mẫu, bên trong có đầy đủ thiết bị thể dục thể thao.

Bởi vì hai người mua vé khá muộn nên vị trí ngồi lọt thỏm phía sau.

Bên dưới khán đài có một võ đài rộng khoảng năm mét vuông.

Võ đài này được dựng lên tạm thời, bình thường nó sẽ không tồn tại, chỉ được dùng cho lần thi đấu này.

Trịnh Sở nhìn đám con trai ngồi gần đó, ai nấy lộ vẻ thích thú, chân tay còn run lên vì quá phấn khích.

Anh không khỏi nghi hoặc, chỉ là xem một trận đấu thôi mà, hà tất phải hưng phấn đến vậy?

Trần Điềm Điềm nhìn thần thái bình thản của Trịnh Sở, dường như anh không hứng thú gì với trận đấu này.

Cô cất tiếng hỏi: “Cậu từng thấy hắc quyền chưa?”

“Hắc quyền thì sao?”, Trịnh Sở đâu có ngốc, tất nhiên là biết rồi.

Nhưng anh không biết tại sao hắc quyền có thể thi đấu ở nhà thi đấu, chẳng phải nên tìm mấy sàn đấu ngầm sơn đen sì sao?

Trần Điềm Điềm giải thích: “Đàn ông con trai chắc hẳn khá thích xem thi đấu hắc quyền đấy, cảnh tượng đấu đá ấy rất kích thích”.

“Ờ, tôi không hứng thú lắm”, Trịnh Sở không hiểu tại sao Trần Điềm Điềm cho rằng đàn ông sẽ thích xem thứ đó, anh không hứng thú gì với nó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vô Thượng Cửu Tiên
  • Tạ Quang Khải
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Vô Thượng Võ Thần
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 26-30
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
(Full) Vô thượng luân hồi
VÔ THƯỢNG SÁT THẦN

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom