• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tuyệt thế y tiên (1 Viewer)

  • Chương 56-59

Chương 56: Bánh sinh nhật

An Dĩ Mạt vui mừng kêu lên: “Tiểu Uyển, cậu không hiểu biết về đàn dương cầm nên không nhìn ra được, video này chắc chắn là thật, từng động tác của anh ấy đều khớp với nốt nhạc vô cùng hoàn hảo, hiệu ứng cũng không thể tạo ra được hiệu quả này”.

Lúc này đoạn phim mấy phút cũng được chiếu xong, nhìn dáng vẻ Diệp Phi Nhiên hút thuốc đoạn cuối cùng, An Dĩ Mạt lại thét lên: “Đẹp trai quá đi! Đúng là ngầu quá đi mất! Tuy tớ ghét đàn ông hút thuốc nhưng bạch mã hoàng tử của là ngoại lệ…”

Hạ Song Song nằm trên giường, đang lướt xem video ngắn trên điện thoại, nhìn thấy đoạn phim này vẻ mặt cũng sững sờ, cũng kinh ngạc vì màn biểu diễn như thần này.

Người này là ai? Sao trông lại giống với bóng lưng người kia vậy?

Sau đó cô ta lại lắc đầu, không thể là anh được.

Ở các lĩnh vực y thuật, huyền thuật và võ đạo, anh đều có trình độ cao như vậy rồi, không thể đến đàn dương cầm cũng đánh tốt vậy được, dù sao thượng đế cũng rất công bằng, sao lại có thể sáng tạo một người hoàn mỹ đến vậy được.

Chưa đến một tiếng đồng hồ, đoạn clip chơi dương cầm thần sầu này của Diệp Phi Nhiên đã nhanh chóng chiếm giữ hotsearch trên các trang mạng lớn, từng ngóc ngách trên thế giới đều nghe thấy tiếng thét chói tai.

Những thiếu nữ đơn thuần đều gọi anh là hoàng tử dương cầm, còn những nhân sĩ chuyên nghiệp thì gọi anh là Cầm Vương Quỷ Thủ, chỉ là không ai biết được thân phận thật sự của anh!

Trong phòng VIP, bữa tiệc sinh nhật vẫn còn kéo dài.

Vẻ mặt Đào Vĩ ngây ngô đứng đó, màn biểu diễn này của Diệp Phi Nhiên thực sự khiến vả mặt hắn không nhẹ.

Ngưu Hạo Thiên cũng không hiểu âm nhạc, nên trái lại cũng khá bình tĩnh, hắn nói: “Hôm nay là sinh nhật Vũ Đình, chúng ta ăn bánh sinh nhật thôi, tôi cũng hơi đói rồi”.

Hắn quay đầu nói với Đào Vĩ: "Tiểu Vĩ, bánh sinh nhật cậu chuẩn bị cho Vũ Đình đâu, mau đem lên đi!”

“Ồ! Lên ngay đây!”

Đào Vĩ tỉnh lại từ trong sự chấn động, mở cửa phòng gọi nhân viên phục vụ đến, chẳng mấy chốc một chiếc bánh sinh nhật khổng lồ đã được đẩy vào.

Chiếc bánh sinh nhật này cao đến sáu tầng, tạo hình rất đẹp, hoàn hảo tựa như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật xa hoa này, Hàn Soái lại có chút căng thẳng, nếu anh ấy không che giấu thân phận cậu ấm nhà giàu thì cũng có thể chuẩn bị một sinh nhật xa hoa cho Vũ Đình.

Hiện tại anh ấy cũng có chút do dự, từ khi bước vào phòng VIP đến giờ đều bị Đào Vì chèn ép, không biết bản thân giấu thân phận như vậy là đúng hay sai nữa.

Hoàng Tiểu Lệ nói: “Bánh sinh nhật đẹp quá!”

Đào Vĩ nhận xe đẩy từ tay nhân viên phục vụ nói: “Vũ Đình, đây là bánh sinh nhật mà anh đặc biệt đặt làm cho em, sáu tầng có ý nghĩa luôn luôn trôi chảy, chúc em cuộc sống và sự nghiệp sau này đều thuận buồm xuôi gió”.

Dương Húc phối hợp nói theo: “Tiểu Vĩ, bánh sinh nhật này của anh đặt ở đâu vậy? Tốn không ít tiền nhỉ?”

Đào Vĩ nói: “Bánh sinh nhật này phải đặt trước một tháng, là do bậc thầy bánh kem cao cấp tự tay làm, giá tám nghìn tám trăm tám mươi tệ.

Hôm nay là sinh nhật Vũ Đình, tốn chút tiền có là gì!”

Vừa nhắc đến tiền thì tâm trạng hắn cuối cùng cũng tốt hơn nhiều, cho dù đối phương thể hiện xuất sắc thế nào nhưng chung quy cũng không có tiền như hắn, trên thế giới này không có chuyện gì mà tiền không làm được.

Nghĩ đến đây, hắn lấy nến trên xe đẩy rồi nói: “Vũ Đình, anh giúp em châm nến, sau đó chúng ta cùng thổi nến cầu nguyện!”

Nói xong hắn lấy nến đi về phía bánh kem, nhưng ngay lúc này, đột nhiên đầu gối hắn mềm nhũn, cả người lao về phía trước, đầu vùi vào trong bánh kem sáu tầng kia.

Lần này hắn ngã quá bất ngờ, cả cái bánh kem đều nát vụn, nửa người trên Đào Vĩ đều bị chôn trong bánh kem.

Đồng thời bơ sữa cũng bắn ra khắp nơi, mấy người đứng gần bánh kem cũng bị dính cả người.

Thảm nhất vẫn là Hoàng Tiểu Lệ, vốn dĩ quần áo hôm nay của cô ta rất hở hang, da dẻ lộ bên ngoài đều bị dính bơ sữa.

Đặc biệt là bộ ngực cao vót phía trước, bị dính cả một mảng bơ sữa trắng đục, cảnh tượng này trông rất kỳ dị, dễ khiến người ta nghĩ ngợi lung tung.

Ai cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, Ngưu Hạo Thiên và Dương Húc vội vàng ba chân bốn cẳng đỡ Đào Vĩ ra.

Lúc này trên người Đào Vĩ dính đầy bơ sữa bánh kem, nhìn như ông già Noel vậy, đến cả mắt cũng không mở ra nổi.

Không còn cách nào, hai người họ chỉ đành đưa hắn ra khỏi phòng VIP, kéo đến phòng vệ sinh rửa sạch, Thạch Vũ Đình giúp Hoàng Tiểu Lệ lau bơ sữa khắp người bằng khăn giấy, cuối cùng cũng đi đến phòng vệ sinh.

Nhìn thấy dáng vẻ mọi người chật vật, Hàn Soái bật cười ha ha, anh ấy và Diệp Phi Nhiên đứng cách bánh kem khá xa, trên người vẫn còn sạch sẽ.

Anh ấy nói: “Em ba, đúng là cười chết tao mà, tên kia hôm nay chắc chắn là xui tận mạng rồi, lại còn ngã vào trong bánh kem nữa”.

Diệp Phi Nhiên khẽ cười, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, anh biết rõ nhất.

Nhưng có vài chuyện chỉ cần mình biết là được, không cần phải nói ra.

Thạch Vũ Đình và Hoàng Tiểu Lệ ở trong phòng vệ sinh rửa sạch một lúc, cuối cùng mới ướt sũng đi ra.

“Sao lại như vậy chứ? Hôm nay là ngày gì vậy, sao lại xúi quẩy như vậy chứ, cậu Đào cũng thật là, sao lại bị ngã dúi dụi thế kia, đáng tiếc chiếc bánh đẹp như vậy”.

Hoàng Tiểu Lệ lải nhải không ngừng, hoàn toàn quên mất hôm nay là sinh nhật Thạch Vũ Đình.

Mà ngay lúc này, từ trong phòng vệ sinh nam có một người đàn ông trung niên vóc dáng không cao bước ra, tóc ngay chính giữa đã rụng hết, để kiểu tóc Địa Trung Hải tiêu chuẩn với phần tóc bao quanh và trống ở đỉnh đầu.

Người này vốn cũng đã uống say mèm, nhìn thấy Hoàng Tiểu Lệ ăn mặc hở hang thì hai mắt sáng lên, tiến lên vỗ vào mông cô ta một cái: “Nhóc con, bao nhiêu tiền một đêm? Đêm nay anh Bảy bao em”.

“A!”

Hoàng Tiểu Lệ đang tức tối trong lòng, đột nhiên bị vỗ mông còn bị xem là gái bán dâm, lập tức trở tay tát vào mặt tên tóc Địa Trung Hải kia.

“Đồ khốn, ông mới là bán dâm đấy, cả nhà anh đều là bán dâm!”

Tên Địa Trung Hải không ngờ Hoàng Tiểu Lệ lại dám ra tay với mình, bừng bừng lửa giận nói: “Con nhóc khốn nạn, mặc như vậy không bán dâm thì là gì, lại còn dám đánh ông đây, ông đây phải làm chết mày mới được!”

Nói xong thì lao qua muốn ra tay với Hoàng Tiểu Lệ, Thạch Vũ Đình muốn ngăn lại nhưng dù sao cô ấy cũng không phải đối thủ của một tên đàn ông, còn bị tên Địa Trung Hải kéo ngã sang một bên.

Tên Địa Trung Hải nắm tóc Hoàng Tiểu Lệ, tát liên tiếp hai cái: “Con đàn bà thối tha, tao cho mày ra vẻ, làm gái còn muốn lập đền thờ”.

“Cứu với, cậu Đào, mau cứu tôi…”

Hoàng Tiểu Lệ bị đánh đến choáng váng, liều mạng kêu lên.

Trong phòng vệ sinh, ba người Đào Vĩ và Ngưu Hạo Thiên vừa mới rửa sạch bơ sữa bánh kem trên người, nghe thấy tiếng la hét bên ngoài thì lập tức chạy ra.

Hôm nay Đào Vĩ xui mạt vận, vốn đã tức tối trong lòng, thấy có người kẻ ra tay với Hoàng Tiểu Lệ, lập tức tiến lên đánh một quyền vào mặt tên Địa Trung Hải.

Thấy hắn ra tay, hai người Ngưu Hạo Thiên và Dương Húc cũng không khách khí, lập tức lao lên đá tên Địa Trung Hải ngã xuống đất, đấm đá một trận.

Hoàng Tiểu Lệ chỉnh lại tóc tai rối bời, mắng chửi: “Đánh chết ông ta đi, tên khốn này, dám quấy rối bà đây”.

Nói xong, cô ta lao lên hung hăng đạp mạnh hai cái cào bụng tên Địa Trung Hải.

“Được rồi, đừng đánh nữa”.

Thạch Vũ Đình đứng dậy từ dưới đất, vội kéo mọi người ra.

Tên Địa Trung Hải bò dậy, lau vết máu ở khóe miệng, la hét với mấy người: “Dám đánh ông đây, bọn mày chờ đó cho tao”.

Nghe thấy đối phương nói giọng địa phương khác, Dương Húc xem thường: “Đánh thì sao? Ông đây tên Dương Húc, có bản lĩnh thì đến phòng VIP bạch kim tìm chúng tôi”.
Chương 57: Ma Cửu gia

“Nhóc con, loại như mày cứ đợi đó cho tao”.

Tên Địa Trung Hải nói xong, vội vã đi về hướng bên kia hàn lang.

Dương Húc khinh thường nói: “Một tên vùng ngoài mà dám kiêu ngạo với ông đây, tôi mà thấy ông là đánh tiếp”.

Lúc này, Diệp Phi Nhiên và Hàn Soái nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng VIP thì đi ra, nói với Thạch Vũ Đình: “không sao chứ?”

Vẻ mặt Đào Vĩ đắc ý nói: “Có tôi bảo vệ Vũ Đình thì có chuyện gì được! Không giống mấy người nào đó, gặp chuyện thì trốn trong phòng VIP không lộ mặt”.

Ngưu Hạo Thiên nói theo: “Đúng vậy, Vũ Đình, sau này cô chỉ cần ở cùng Đào Vĩ, ở Giang Nam này không có chuyện gì cậu ta không làm được”.

Hoàng Tiểu Lệ nói: “Cậu Đào, cậu Dương, cám ơn hai người đã giúp, nhất là cậu Dương, vừa rồi anh đúng là ngầu lắm đấy”.

Nói rồi, cô ta khẽ cúi đầu như muốn cám ơn Dương Húc, lúc cúi người cũng không che chắn cảnh xuân bên trong cổ áo, cô ta vốn đã mặc hở rồi, làm như vậy lại càng rõ ràng hơn.

“Không có gì, đàn ông mà, phải bảo vệ phụ nữ”.

Dương Húc nói rồi khẽ vỗ vào bờ vai sáng mịn của cô ta, tuy hắn không coi trọng cô gái lẳng lơ này, nhưng chơi một đêm thì cũng có thể.

Vừa nãy đã đánh người trung niên kia, Thạch Vũ Đình có phần lo lắng nói: “Hay là hôm nay chúng ta chơi đến đây được rồi, mau đi thôi”.

Đào Vĩ nói: “Sao được chứ, hôm nay là sinh nhật em, vừa mới bắt đầu, còn chưa chơi vui nữa mà, nhất định phải chơi hết mình mới có thể về”.

Kế hoạch của hắn vốn là tối nay sẽ chuốc say Thạch Vũ Đình, sau đó thì hành sự.

Thạch Vũ Đình nói: “Nhưng mà, tôi sợ người kia sẽ quay lại kiếm chuyện với chúng ta”.

Ngưu Hạo Thiên nói: “Sợ gì chứ? Vừa nãy cũng nói rồi, ở Giang Nam này không có chuyện gì Tiểu Vĩ không làm được, dù xảy ra chuyện gì, cô cũng chỉ cần giao cho cậu ấy là được”.

Đào Vĩ cũng tự tin nói: “Vũ Đình, em yên tâm, cùng lắm thì anh bảo bố anh gọi điện cho Ma Cửu gia, đến lúc đó chuyện gì cũng có thể giải quyết”.

Vẻ mặt Dương Húc kiêu ngạo nói: “Cũng chỉ là một tên vùng khác mà thôi, có gì phải lo chứ, nếu ông ta dám đến, ba anh em chúng tôi lập tức phế ông ta”.

Nếu mọi người đều không bận tâm thì Thạch Vũ Đình cũng không tiện nói thêm, mọi người cùng quay về phòng VIP.

Hàn Soái ngồi cùng Diệp Phi Nhiên, có chút buồn bực nói: “Là do trong này ồn quá, vừa nãy chúng ta ra chậm rồi, nếu không cũng sẽ không cho tên kia có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân rồi”.

Diệp Phi Nhiên khẽ nhếch miệng cười lạnh: “Đừng vội, chuyện này không đơn giản vậy đâu, có lẽ lát nữa sẽ có trò hay thôi”.

Nhãn lực anh hơn người, vừa nãy đã nhìn thấy rõ, tên để kiểu tóc Địa Trung Hải kia đi vào phòng VIP Chí Tôn xa hoa nhất của KTV này.

Người có thể bước vào phòng VIP xa hoa bậc nhất thì dù là người bản địa hay người vùng ngoài, chắc chắn đều có lai lịch vững mạnh, chuyện này chắc chắn không chỉ dừng ở đây.

Hàn Soái khó hiểu nói: “Em ba, ý mày là sao?”

Diệp Phi Nhiên nói: “Đừng vội, đợi xem là được”.

Tên Đại Trung Hải kia tức tối quay về phòng VIP Chí Tôn kia, đẩy cửa đi vào.

Phòng VIP Chí Tôn rất rộng rãi, gần cả trăm mét vuông, bên trong được thiết kế xa hoa, trên ghế sô pha da thật của Ý ngay giữa phòng có một người đàn ông trung niên mặc đồ thời Đường đang thỏa mãn ngồi đó.

Sau lưng là một hàng mấy tên cao to mặc đồ vest đen, ai ai cũng cao lớn, vẻ mặt hung hăng, vây quanh ông ta tựa như sao vây quanh trăng vậy.

Hai bên ghế sô pha, có bốn cô gái mặc quần áo hở hang đang đứng, chăm sóc người đàn ông trung niên như tỳ nữ hầu hạ hoàng đế vậy.

Nhìn thấy tên Địa Trung Hải mặt mũi sưng vù đi vào, vẻ mặt người đàn ông trung niên thay đổi: “Em họ, sao vậy?”

“Anh Cửu, vừa nãy ở bên ngoài em gặp một cô gái, mặc như gái điếm vậy, rõ ràng là đi bán dâm nhưng cứ ra vẻ ngây thơ.

Em chỉ sờ một cái, hỏi cô ta bao tiền một đêm, kết quả cô gái đó tát em một cái, sau lại có mấy tên nhóc đánh em một trận, trong đó có một đứa tên Dương Húc, nói là ở phòng VIP Bạch Kim đợi em”.

Nghe tên Địa Trung Hải nói xong, vẻ mặt người đàn ông trung niên u ám, trên người tỏa ra sát khí nặng nề: “Ở địa bàn của tôi mà cũng có người dám động đến em họ tôi, đúng là chán sống mà”.

Cảm nhận được khí thế của ông ta, bốn cô gái bị dọa đến run rẩy, không dám thở mạnh.

Ông ta nghiêng đầu nói với bên cạnh: “A Báo, cậu nghe đến tên nhóc tên Dương Húc này bao giờ chưa?”

Một tên cao to mặt mũi hung tợn ở bên cạnh tiến lên hai bước, vẻ mặt kính cẩn nói: “Bẩm Cửu gia, tôi chưa từng nghe đến, có lẽ là mấy tên tép riu không có tên tuổi”.

“Cậu dẫn người qua đó một chuyến, đưa bọn họ đến đây, tôi xem xem là ai dám động đến em họ Ma Cửu gia tôi”.

Thì ra người đàn ông trung niên này chính là Ma Cửu Gia danh tiếng lẫy lừng ở Giang Nam, tên để kiểu tóc Địa Trung Hải kia là em họ đến từ vùng khác của ông ta.

Vốn dĩ ông ta muốn chiêu đãi họ hàng, khoe khoang thân phận và địa vị hiện tại của mình một chút, không ngờ em họ ở địa bàn mình mà lại bị người ta đánh, quả là khiến ông ta bừng lửa giận.

“Vâng, Cửu gia!”

A Báo đáp một tiếng, dẫn theo tên để tóc Địa Trung Hải và bốn tên cao to mặc vest đi ra.

Trong phòng VIP Bạch Kim, Dương Húc một tay ôm Hoàng Tiểu Lệ, một tay nâng ly rượu, vẻ mặt đắc ý nói: “Tôi đã nói cái tên vùng khác kia không có bản lĩnh gì, cả nửa ngày rồi còn không có động tĩnh gì, có lẽ sớm đã cong đít bỏ chạy rồi”.

Ngưu Hạo Thiên nói: “Không sao, không đến là ông ta biết điều, nếu đến thì ông ta gặp xui xẻo thôi”.

Đào Vĩ nói: “Đừng nói không có lai lịch gì, cho dù có lai lịch thì thế nào? Cùng lắm tôi bảo bố tôi gọi điện chào hỏi Ma Cửu gia một tiếng, nhân vật có lớn cỡ nào cũng vậy thôi”.

Mấy người họ đang vui vẻ nói chuyện, đột nhiên vang lên tiếng động, cửa phòng VIP bị người bên ngoài đá văng, A Báo dẫn người từ bên ngoài khí thế hùng hổ đi vào.

Tên Địa Trung Hải chỉ vào Hoàng Tiểu Lệ nói: “Chính là con tiện nhân này đánh tôi, bắt nó về, hôm nay tôi phải làm chết nó”.

A Báo vung tay, nói với mấy vệ sĩ phía sau: “Nghe thấy chưa? Đưa người phụ nữ kia đi”.

“Các anh làm gì? Có biết tôi là ai không?”

Đào Vĩ đập vỡ ly rượu trong tay, khí thế hiên ngang đi qua, nhưng vừa đến đã bị một tên vệ sĩ nhấc chân đá bay.

Ngưu Hạo Thiên và Dương Húc tiến lên giúp cũng bị mấy tên vệ sĩ kia ba quyền hai cước đánh ngã.

Hai vệ sĩ mặc vest đen còn lại tiến lên bắt lấy Hoàng Tiểu Lệ, kéo ra phòng VIP.

“Cậu Dương, cậu Đào, mọi người mau cứu tôi với!”

Hoàng Tiểu Lệ bị dọa đến mất vía, lo sợ kêu lên.

“Cô đừng sợ, bây giờ tôi gọi điện gọi người ngay”.

Đào Vĩ lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho bố hắn, lúc này A Báo liếc nhìn mọi người, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Các người cũng qua đi, Cửu gia cũng muốn gặp các người”.

Nói xong hắn quay đầu rời đi, không hề lo lắng những người này sẽ chạy trốn.

Đào Vĩ vừa lấy điện thoại ra thì đã ngây ngốc đứng đó, đến cả nút mở khoá cũng chưa nhấn xuống.

Hai chữ Cửu gia này rơi vào tai hắn như sét đánh giữa trời quang, cả thành phố Giang Nam này, người dám xưng Cửu gia cũng chỉ có Ma Cửu.

Ngưu Hạo Thiên và Dương Húc cũng nhận ra chuyện này, tên kiểu tóc Địa Trung Hải kia có quan hệ với Cửu gia, lần này gây họa lớn rồi, bọn họ vừa mới đánh người của Ma Cửu gia rồi.
Chương 58: Không một ai được động đến anh em của tôi

Nhìn thấy bạn thân bị người ta bắt đi, Thạch Vũ Đình gấp gáp nói với Đào Vĩ và những người khác: “Mọi người mau nghĩ ra cách để đưa Tiểu Lệ về đi”.

Trên mặt ba người đều lộ ra vẻ chán nản, đã không còn cái khí phách hăng hái và kiêu ngạo như vừa mới nãy, đắc tội Ma Cửu Gia thì tính mạng khó bảo toàn, nên bọn họ không kịp không lo lắng cho Hoàng Tiểu Lệ.

Mắt thấy ba người không một ai nói chuyện, Thạch Vũ Đình buồn bực nói: “Mấy người mặc kệ đúng không, tôi gọi điện báo cảnh sát”.

Nói rồi Thạch Vũ Đình lấy điện thoại định gọi cảnh sát, Đào Vĩ dùng một tay đoạt lấy điện thoại, kêu lên: “Chuyện của Ma Cửu Gia mà em cũng dám báo cảnh sát, em định hại chết bọn anh à?”

Thạch Vũ Đình nổi giận: “Đào Vĩ, anh muốn làm gì? Anh mặc kệ Tiểu Lệ, lại không cho tôi báo cảnh sát, chẳng lẽ anh muốn đứng nhìn cô ấy bị người ta làm nhục à?”

“Đối phương là Ma Cửu Gia đó em có biết không, báo cảnh sát chỉ hại chết chúng ta thôi”.

Giờ phút này Đào Vĩ rốt cuộc bất chấp đến hình tượng ngụy trang lúc trước, cuồng loạn kêu lên: “Đều do ả ti tiện đó, nếu không phải cô ta ăn mặc hở hang như thế, làm sao mà chúng ta lại gặp phải phiền toái lớn như thế?”

“Tên khốn nhà anh!”. Thạch Vũ Đình cảm thấy thất vọng với hắn đến cực điểm: “Mấy người không cứu Tiểu Lệ, tôi đi cứu!”

Nói xong, cô ấy nhanh chóng đi đến hướng của phòng VIP Chí Tôn mà đi.

“Vũ Đình, từ từ chờ anh”.

Hàn Soái lập tức đuổi theo.

Tuy rằng biết đến uy danh của Ma Cửu Gia, nhưng người trước mắt là người con gái mà anh ấy yêu nhất, bất luận phía trước có là núi đao biển lửa, anh ấy cũng sẽ đi xuống cùng với cô.

Bạn thân của mình cũng đi rồi, Diệp Phi Nhiên tự nhiên cũng sẽ đi theo sau.

Ba người Đào Vĩ liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng bất đắc dĩ mà đi theo mấy người kia, bọn họ cũng không phải vì lo lắng cho Thạch Vũ Đình, mà là ngại uy nghiêm của Ma Cửu Gia, đến dũng khí để chạy trốn cũng không có.

Sau khi vài người đi vào cửa, Thạch Vũ Đình kêu lên: “Mấy người thả bạn tôi ra!”

Ma Cửu Gia đứng lên, không hề để ý đến Thạch Vũ Đình, ánh mắt lãnh lệ quét một lượt qua đám người bọn họ, thanh âm lạnh như băng nói: “Vừa rồi trong số bọn mày các người, ai đánh em họ tao, đứng ra cho tao”.

Ba người bọn Đào Vĩ biết tránh không thể được, chỉ có thể căng da đầu mà tiến về phía trước hai bước, hai cái đùi không ngừng run rẩy.

“Cửu Gia, chuyện này chỉ là hiểu lầm, chúng tôi không biết…”

“Quỳ xuống cho tao, trước mặt tao bọn mày không có tư cách để đứng nói chuyện!”

Đào Vĩ vừa muốn giải thích, lại bị Ma Cửu Gia lạnh lùng cắt ngang.

“Cửu Gia, ba tôi là Đào Tử Quân, có thể giữ mặt mũi cho ba tôi mà tha cho tôi một lần…”

Tuy trong miệng Đào Vĩ nói như thế, động tác lại không hề có nửa phần do dự, phịch một tiếng quỳ xuống đất.

“Đào Tử Quân? Chỉ là một tên đưa rượu cho tao mà cũng dám ở trước mặt tao sĩ diện, Ma Cửu Gia tao, hắn ta có dám đòi nể mặt hả?”

“Tôi…”

Đào Vĩ cúi đầu, sợ đến mức im lặng như ve sầu mùa đông, cũng không dám thừa thãi nhiều lời thêm một câu.

Ngưu Hạo Thiên gan lớn nói: “Cửu Gia, ba tôi là Ngưu Bảo Tài của khách sạn Hải Long, ông có thể hay không…”

Không đợi cho hắn nói xong, Ma Cửu Gia nâng lên tay tát một phát lên mặt hắn: “Con mẹ nó, chỉ là một cái khách sạn, có tư cách gì mà nói chuyện với tao”.

Lần này Ngưu Hạo Thiên quỳ phịch xuống đất, không còn dáng vẻ tự tin của cậu chủ như lúc trước.

Trong lòng Dương Húc còn ôm một tia may mắn, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Cửu Giã, ba tôi là Dương Võ, thủ hạ dưới trướng của Từ Đại Long Tây Thành…”

“Từ Dương à? Đến bản thân hắn còn không dám đến chỗ tao để gây sự, huống hồ là một đứa tiểu tốt, đừng có nói nhảm nữa, mau quỳ xuống cho tao!”

Ở dưới uy thế của Cửu Gia, Dương Húc không dám do dự bất cứ một giây nào, lập tức quỳ gối kế bên người Ngưu Hạo Thiên.

Ba người vừa mới phảng phất dáng vẻ thượng thiên hạ địa duy ngã độc tôn, bây giờ lại song song quỳ trên mặt đất, đến cả tư cách nói chuyện cũng không có.

Lúc này Ma Cửu Gia chuyển ánh mắt đến hướng bọn Diệp Phi Nhiên, Thạch Vũ Đình tuy vừa căng thẳng vừa sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng nói: “Mau thả bạn của tôi ra, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát”.

Ma Cửu Gia lạnh lùng cười: “Cô gái nhỏ ngốc nghếch à, thế mà lấy cảnh sát ra dọa tôi”.

Lúc này đèn bên trong phòng thuê sáng tỏ, tóc Địa Trung Hải nhìn rõ tướng mạo của Thạch Vũ Đình, không ngờ cô gái này so với Hoàng Tiểu Lệ ăn mặc hở hang lại còn đẹp hơn gấp mười lần, tên khốn này giở vẻ mặt gian tà, nói: “Anh họ, em cũng nhìn cô gái này, đêm nay cho em được không?”

Ma Cửu Gia không thèm quan tâm, nói: “Chỉ là đàn bà, hà tất quan tâm tới một hay hai, muốn thì cứ lấy đi”.

Nói xong hắn khoát tay, hai tên bảo kê lập tức đi đến hướng của Thạch Vũ Đình.

Tóc Địa Trung Hải vui vẻ ra mặt, nói: “Cảm ơn anh họ!”

Nhìn mấy tên bảo kê trước mắt, Thạch Vũ Đình gấp gáp kêu lên: “Ông muốn làm gì, mấy người đừng có qua đây!”

Nhưng một cô gái như cô đối mặt với một đám đàn ông mặc đồ đen cao to thì làm gì mà có năng lực phản kháng.

Mà đúng lúc này, Hàn Soái đột nhiên vọt lên phía trước hai bước, mở ra hai tay che chắn trước người Thạch Vũ Đình: “Dừng tay, có tôi ở đây, các người đừng hòng có chạm được vào cô ấy”.

Hai người bảo kê mặc đồ đen dừng bước, hiển nhiên là đang đợi chỉ thị tiếp theo của Ma Cửu Gia.

Lúc này Diệp Phi Nhiên đối với Đào Vĩ còn đang quỳ bên kia, nói: “Cậu Đào, không phải anh muốn cùng với Hàn Soái tranh đoạt Vũ Đình sau, bây giờ không tranh thủ giữ lấy cơ hội này mà thể hiện một chút?”

Hôm nay anh đến để giúp đỡ cho anh em tốt của mình, tự nhiên sẽ hiểu phải làm cách nào mới có thể cho Hàn Soái sự trợ giúp tốt nhất.

Thấy Ma Cửu Gia hướng ánh mắt đến phía mình, Đào Vĩ sợ đến mức cả người run rẩy, vội vàng kêu lên: “Ma Cửu Gia, ông ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, cô gái kia với tôi chỉ là bạn bè thôi, không có quan hệ sâu sắc, ông muốn thế nào cũng được”.

Thấy dáng vẻ yếu đuối, sợ bị vạ lây của Đào Vĩ khiến cho trong mắt Thạch Vũ Đình hiện lên cảm giác chán ghét vô cùng.

So với Hàn Soái liều mình che chở trước mặt cô ấy, mối quan hệ giữa hai người đến đứa ngu cũng có thể nhìn thấy rõ.

Ma Cửu Gia lại chuyển ánh mắt đến trên người Hàn Soái lần nữa, giọng nói lạnh lùng: “Nhóc con, không ai được phản kháng mệnh lệnh của tao, cho mày hai lựa chọn, hoặc là chút ngay, hoặc là chết!”

Cơ thể Hàn Soái cũng hơi run, hiển nhiên anh ấy cũng đang vô cùng sợ hãi, nhưng trong giọng nói vẫn tỏ rõ vẻ kiện định: “Chỉ cần có tôi ở đây, không ai có thể làm hại Vũ Đình”.

“Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!”

Trong mắt Ma Cửu Gia hiện lên vẻ khinh thường: “Đánh gãy tứ chi nó rồi quăng xuống biển cho cá ăn”.

Hai tên bảo kê đứng bên người hắn lập tức nhận lệnh, rồi lại giương nanh múa vuốt vọt về phía của Hàn Soái.

Hàn Soái chỉ là người thường, đừng nói đến tán đả, đến cả Taekwondo còn chưa từng học nhưng vì bảo vệ người con gái mình yêu nhất, anh ấy chỉ có thể cắn răng liều mạng, nhắm mắt lại, hung hăng đánh ra ngoài hai quyền.

Nhưng điều khiến anh ấy bất ngờ là, hai quyền đánh ra không chạm đến bất cứ thứ gì, bên người cũng không có chút động tĩnh nào.

Chờ anh ấy mở to mắt ra lần nữa, phát hiện ra hai tên đại hán cao gần mét chín đã bị đánh bay ra ngoài, té xa đâu gần hơn bảy tám mét.

Hàn Soái kinh ngạc nhìn hai nắm tay của mình, chẳng lẽ bản thân anh có đặc dị công năng gì? Chuyện này không thể nào nha!

Lúc này, một thanh âm trong trẻo vang lên bên người: “Có tôi ở đây, không một ai được đụng đến anh em tôi!”

Anh ấy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Phi Nhiên khí định thần nhàn mà đứng bên cạnh mình.

“Em ba, mày mau chạy đi, chuyện này không liên quan đến mày”.

Diệp Phi Nhiên bình đạm nói: “Cái này gọi là gì? Anh là anh em tốt của em, chuyện của anh cũng là chuyện của em”.

Mắt thấy hai đàn em của mình lại bị người khác đánh bay ra dễ như trở bàn tay, sắc mặt Ma Cửu Gia trong nháy mắt trở nên âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Diệp Phi Nhiên, nói: “Hoá ra lại là một người biết võ, thế nhưng Ma Cửu Gia tao đây cũng không phải con chó con mèo gì mà để người khác cưỡi lên đầu”.

“A Báo, giáo huấn tên nhóc con này thật tốt cho tao!”
Chương 59: Quỳ lâu không đứng dậy nổi

“Tôi đã biết, Cửu Gia?”

Đáp một tiếng, A Báo cất bước đi về phía Diệp Phi Nhiên, vừa đi vừa dãn gân cốt, người này bẻ mười khớp ngón tay kêu vang răng rắc, tỏ ý cơ bắp bản thân cứng cáp như mình đồng da sắt.

Thấy anh ta ra tay, vẻ mặt vệ sĩ áo đen bên cạnh cũng rất hứng thú.

A Báo trước kia là Quyền Vương giới hắc đạo tung hoành khắp Đông Nam Á, không những võ công cao mà ra tay còn tàn nhẫn, người quen đều biết rõ anh ta ra tay thì sẽ thấy máu, đối phương không chết cũng tàn, nếu không tuyệt đối sẽ không ra tay.

Ma Cửu Gia trong một lần tình cờ thấy được thân thủ của A Báo, lúc này mới bỏ ra số tiền lớn kéo anh ta làm thuộc hạ mình, từ khi A Báo đến Hoa Hạ thì Ma Cửu Gia chưa từng phải đích thân ra tay nữa.

Có thể nói quyền thế hiện tại của Ma Cửu Gia, có phân nửa là do A Báo tự mình lấy về.

Cảm nhận được sát khí trên người A Báo, Hàn Soái căng thẳng nói: “Em bam anh ngăn anh ta trước, mày mau chạy đi”.

“Yên tâm đi, chẳng qua chỉ là thùng rỗng kêu to thôi”.

Diệp Phi Nhiên nói rồi kéo Hàn Soái ra sau lưng, bước lên nghênh đón A Báo.

Đối phương trông rất hung hãn, thực ra căn bản ngay cả bậc cửa võ giả cấp Hoàng cũng chẳng thể bước chân vào, loại thế này sao anh có thể coi trọng.

“Nhóc con, mẹ nó mày tự tìm chết mà!”

Mắt thấy vẻ mặt non nớt của đối phương coi thường mình, A Báo tức giận quá lên, vươn tay bóp chặt cổ họng và nắm lấy đầu Diệp Phi Nhiên.

Anh ta xuất thân từ võ đài ngầm, chiêu thức không màu mè, nhưng đều là bản lĩnh thực sự tôi luyện từ những trận chiến sinh tử, chiêu nào cũng chí mạng.

“Cút đi cho tao!”

Dưới thần thức của Diệp Phi Nhiên, trong mắt mọi người xung quanh, chiêu thức nhanh như chớp của A Báo lại trở nên chậm như ốc sên vậy.

Anh nhấc chân đá vào bụng dưới đối phương, đối phương lập tức bay xa mười mấy mét, rơi thẳng lên vách tường phòng bao, sau đó rơi xuống bên cạnh Đào Vĩ ầm một tiếng.

Một cước này đá rất mạnh, hung hãn như A Báo cũng giãy giụa mấy lần vẫn không thể bò lên được, vẻ mặt đau đớn nằm gục ở đó.

Ba người Đào Vĩ sợ hãi giật mình nhưng vẫn quỳ ở ở đó, không dám động đậy.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Hàn Soái kinh sợ suýt nữa đã nhảy lên, nói: “Mẹ nó, thằng ba, mày uống thuốc tăng lực à? Trước giờ chưa từng thấy mày lợi hại thế này bao giờ cả”.

Trong ba năm quen biết qua lại, ấn tượng về Diệp Phi Nhiên chính là lịch sự nhã nhặn, yếu ớt, trước giờ chưa từng nghĩ anh em tốt của mình lại là một cao thủ thế này.

Thấy thuộc hạ mạnh nhất của mình là A Báo bị đối phương dùng một đòn đánh bại, vẻ mặt Ma Cửu Gia bỗng nghiêm túc vô cùng.

Ông ta quan sát Diệp Phi Nhiên rồi nói: “Nhóc con, thân thủ không tệ đấy!

Tao cho mày cơ hội, chỉ cần mày có thể làm thuộc hạ của tao thì chuyện hôm nay xem như bỏ qua, mấy người này tao cũng sẽ bỏ qua, thế nào?”

Ông ta nói xong, vẻ mặt mọi người xung quanh đều thay đổi, phải biết rằng Ma Cửu Gia nổi danh là có thù tất báo, hôm nay có thể nhượng bộ đến vậy, xem ra đã coi trọng năng lực của người trẻ tuổi này.

Nói xong, vẻ mặt ông ta lạnh nhạt nhìn Diệp Phi Nhiên, bản thân ông ta là người đứng đầu trong Tứ Đại Long Đầu ở thành phố Giang Nam, người trẻ tuổi trước mặt này chắc chắn sẽ không từ chối.

Nhưng không ngờ là Diệp Phi Nhiên chỉ cười nhạt khinh thường, ánh mắt đầu vẻ châm chọc: “Bảo tôi làm thuộc hạ của ông, ông xứng sao?”

Vẻ mặt Ma Cửu Gia u ám, nói: “Nhóc con, xem ra mày muốn chơi với tao tới cùng rồi, nói cho tao biết rốt cuộc mày là ai?”

“Diệp Phi Nhiên”.

Sau khi nghe thấy ba chữ này, vẻ mặt Ma Cửu Gia lại thay đổi: “Thì ra là mày, người đánh thuộc hạ của tao ở thôn trong thành chính là mày sao?”

Vẻ mặt Diệp Phi Nhiên thản nhiên nói: “Không sai, chính là tôi, hôm nay đúng lúc chúng ta nợ mới nợ cũ tính luôn một thể”.

Ma Cửu Gia nói: “Nhóc con, đừng nghĩ dựa vào việc có chút quan hệ với nhà họ Hạ thì muốn làm gì thì làm, ở thành phố Giang Nam này, không ai có thể gây chuyện với Ma Cửu tao”.

Diệp Phi Nhiên nói: “Ông nghĩ nhiều rồi, trước giờ tôi làm gì cũng đều dựa vào bản thân mình, không cần dựa vào bất kỳ ai”.

Vẻ mặt Ma Cửu Gia hung hãn: “Vốn dĩ nể mặt nhà họ Hạ nên tao còn muốn cho mày sống thêm mấy ngày, nếu bản thân cứ muốn chết thì bây giờ tao sẽ tiễn mày lên đường”.

Nói xong, ông ta vẫy tay với vệ sĩ sau lưng: “Lên hết cho tao, ai giết chết nó tao thưởng một triệu!”

Các vệ sĩ này không phải người bình thường, thân kinh bách chiến, từng được huấn luyện đặc biệt, chắc chắn đều là cao thủ có thể lấy một đấu mười.

Theo ông ta nghĩ, Diệp Phi Nhiên có thể đánh bại một A Báo, nhưng tuyệt đối không thể đánh bại được nhiều thuộc hạ ông ta như vậy được.

Thực tế chứng minh ông ta nghĩ sai rồi, những người này tuy đều liều mạng, nhưng thân thủ chênh lệch rất nhiều, về cơ bản không ai địch nổi cả.

Chỉ tầm mấy chục giây, hơn hai mươi vệ sĩ áo đen đều bị đánh ngã dưới đất, không một ai có thể đứng dậy được.

“Nhóc con, mày đúng là khiến tao bất ngờ”.

Ma Cửu Gia vươn tay cởi áo ngoài, để lộ thân trên cường tráng.

Ông ta làm một động tác tay nói: “Tao chẳng nhớ rõ bao năm không ra tay rồi, có thể chết dưới tay tao là vinh hạnh của mày đó”.

Diệp Phi Nhiên khẽ cười: “Ông nghĩ nhiều rồi, muốn giết chết tôi, ông còn kém lắm đấy”.

Hiện tại anh đã là cao thủ Trúc Cơ Kỳ, vừa nữa đối phó với mấy vệ sĩ kia còn chưa dùng đến một phần mười thực lực.

Ma Cửu Gia trước mặt này tuy là võ giả nhập môn, nhưng cũng chỉ là cấp Hoàng sơ kỳ, cho dù không dùng đến thuật pháp thì kiểu thân thủ thế này cũng không thể đe dọa được bản thân anh.

Diệp Phi Nhiên có thể nhìn thấu tu vi Ma Cửu Gia, nhưng Ma Cửu Gia lại không có năng lực này.

Ông ta rống một tiếng, vươn tay đánh một quyền đến trước mặt Diệp Phi Nhiên.

Lục Hợp Quyền, ở võ đạo giới Hoa Hạ có một câu nói xưa, Thái Cực mười năm không rời cửa, Lục Hợp một năm đánh chết người, có thể thấy được sự hung tàn của Lục Hợp Quyền.

Năm đó Ma Cửu Gia là dựa vào bộ quyền pháp này mà đánh cho vô số đối thủ trọng thương, tạo nên danh tiếng bây giờ, hôm nay và ra tay đã dùng đến công phu mạnh nhất của mình rồi.

Đối mặt với một quyền mạnh như vậy, Diệp Phi Nhiên chẳng buồn tránh né, vươn tay đánh ra một quyền.

Hai quyền chạm nhau, chỉ nghe thấy tiếng nổ vang vọng, Ma Cửu Gia lập tức bay ra sau mười mấy mét như diều đứt dây, đập mạnh vào vách tường phía sau.

Trùng hợp nơi ông ta rơi xuống lại đúng bên cạnh chỗ A Báo rơi xuống, gần sát ngay bên cạnh đám Đào Vĩ.

Một chiêu đánh bại, chuyện này khiến tất cả mọi người đều kinh sợ, phải biết rằng Ma Cửu Gia lúc trước uy danh hiển hách, thế giới ngầm ở Giang Nam không một ai có thể làm đối thủ của ông ta.

Tên Đại Trung Hải đứng bên cạnh trợn tròn mắt ngây ngốc, trong cả phòng bao này, người đàn ông còn lại duy nhất bên phía bọn họ chỉ còn một mình ông ta.

Diệp Phi Nhiên liếc nhìn ông ta: “Mau thả người của tôi ra”.

“Ồ!”. Tên tóc Địa Trung Hải bị dọa sợ, vội vàng thả Hoàng Tiểu Lệ trong tay.

Hoàng Tiểu Lệ như thể mơ thấy ác mộng, quả thực không dám tin vào mọi thứ trước mắt, không ngờ đến cuối cùng người cứu mình không phải mấy cậu ấm nhà giàu khoe khoang khoác lác Đào Vĩ kia, mà là người đàn ông không đáng để mắt ở ngay trước mặt này.

Diệp Phi Nhiên bước đến bên cạnh mấy người Đào Vĩ, trêu chọc nhìn bọn họ nói: “Mấy cậu ấm có phải quỳ quen rồi không? Bây giờ mấy người kia đã bị tôi hạ gục hết rồi, các anh không đứng dậy báo thù sao?”

Chuyện khiến người ta ngoài ý muốn là Đào Vĩ không hề đứng dậy, mà lại nói: “Nhóc con, hôm nay mày gây họa lớn rồi, đánh Ma Cửu Gia, sau này chắc chắn mày không sống nổi ở thành phố Giang Nam này nữa!”

Không chỉ hắn, mà Ngưu Hạo Thiên và Dương Húc ở bên cạnh cũng không có gan đứng lên, cứ ở đó quỳ nghiêm túc.

Vẻ mặt Diệp Phi Nhiên châm chọc: “Đúng là quỳ lâu đứng không nổi, thân là đàn ông, cô gái anh muốn theo đuổi bị cướp đi mà đến rắm còn chẳng dám thả.

Bây giờ người đã bị tôi đánh cả rồi, đến cả dũng khí đứng lên mà anh cũng chẳng có, nếu tôi là anh, tôi tự khóc rồi tạt nước tiểu đi chết cho rồi”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom