• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Tuyệt Thế: Thiếu Gia Rửa Hận! (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 121-124

Chương 121 : Âm mưu bắt cóc trên biển

Nhìn từng chồng tiền khổng lồ thu về sau khi bán số lượng vũ khí lớn, khóe môi Tiêu Bách Thần khẽ cong.

Cộc... Cộc...

Ngoài cửa chợt vang lên một tràng tiếng gõ dài.

“Thưa chủ tịch, có tiểu thư Triệu xin gặp!”

Tiêu Bách Thần biết tiểu thư Triệu được thư ký nhắc tới kia chính là Triệu Nhạc. Hiện tại Triệu Hinh đã bị đem vào bệnh viện tâm thần để quản thúc. Mặc dù cô ta là hung thủ giết người, thế nhưng Triệu Tư Mỗ đã lấp liếm với cơ quan chính quyền rằng Triệu Hinh bị mắc bệnh thần kinh, đột ngột tái phát. Do vậy cô ta mới không bị đem nhốt vào tù.

Gương mặt của Triệu Nhạc đã tiều tụy đi rất nhiều, đôi mắt long lanh thường ngày vẫn còn đỏ hoe. Thời gian vừa qua, cô đã phải chịu rất nhiều cú sốc tinh thần lớn, dường như đã dần chịu quá sức chịu đựng.

“Anh... Em có thật nhiều chuyện muốn nói với anh!”

Triệu Nhạc ngồi ở ghế đối diện với Tiêu Bách Thần, mỉm cười nhàn nhạt mà nói.

Anh rót cho cô một ly trà, nhẹ giọng an ủi:

“Mỗi chúng ta đều phải trải qua những tấn bi kịch khác nhau. Triệu Nhạc, nếu em vẫn muôn theo đuổi đam mê của mình, anh vẫn sẽ ủng hộ!”

Triệu Nhạc cười nhẹ, hai bàn tay đan chéo lên nhau. Cô nhìn thẳng về phía Tiêu Bách Thần, cứng rắn mà nói:

“Thứ níu kéo em ở lại với thành phố này, anh cũng đã biết là ai rồi phải không?”

Tiêu Bách Thần không đáp, anh muốn trốn tránh hiện thực khó xử này. Tình cảm của Triệu Nhạc dành cho Tiêu Bách Thần, anh đã nhận ra từ rất lâu. Tuy nhiên, bản thân anh vẫn muốn trốn tránh.

Vừa lúc Bạch Khởi La gọi tới, Tiêu Bách Thần bấm nút nghe.

Nhìn gương mặt đang căng thẳng của anh chợt giãn ra, cơ hồ nhẹ nhõm vô cùng, Triệu Nhạc chỉ cúi đầu thở dài. Cô đến đây là để từ biệt Tiêu Bách Thần, ngoài ra cũng muốn bày tỏ tình cảm với anh. Nhìn gương mặt tràm ngập hạnh phúc khi nói chuyện với Bạch Khởi La của anh, Triệu Nhạc đã thừa hiểu, người đàn ông này đang yêu.

Thứ tình yêu nhỏ bé của cô không còn đủ để níu kéo cô ở lại với thành phố xinh đẹp này nữa.

“Anh Tư Kiệt, em phải đi rồi. Có lẽ, rất lâu nữa em mới quay trở lại thành phố. Mọi thù hận giữa anh và cha em, em sẽ không can thiệp.”

“Em sẽ đi đâu?”

Tiêu Bách Thần có chút sửng sốt, vội vàng cất giọng hỏi. Triệu Nhạc là đang muốn rời đi ư?

Cô đứng dậy, chìa tay về phía anh. Hơi nóng ấm áp của Tiêu Bách Thần chạm nhẹ lên mu bàn tay của cô, trái tim Triệu Nhạc lại một lần nữa đập mạnh, giống hệt như ngày đầu tiên anh tự tay làm bánh kem tặng cho cô trông đêm sinh nhật năm ấy.

“Hy vọng... Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau!”

Nhìn theo bóng lưng cô đơn của Triệu Nhạc, Tiêu Bách Thần chậm rãi ngồi xuống ghế, đáy mắt phảng phất vài tầng buồn bã.

“Cũng tốt. Triệu Nhạc rời đi, âu cũng là việc tốt!”

Cuộc đấu tranh chết chóc này, không nên kéo theo cô gái nhỏ ấy vào đây nữa.

Reng... Reng...

Điện thoại của Tiêu Bách Thần chợt rung lên liên tục. A Hào gọi tới, thông báo số lượng người mua vũ khí hạng nặng đang ngày một lớn, yêu cầu phía bên tập đoàn cần phải chế tạo thêm.

Do việc buôn bán vũ khí không được chính phủ hoan nghênh. Tuy nhiên dựa vào thế lực của Tiêu Bách Thần, họ đành phải nhắm mắt nhắm mũi cho qua.

Anh gấp máy tính, ung dung bước ra khỏi tập đoàn Long Thế. Long Thế ngày một lớn mạnh, đồng nghĩa với việc Tiêu Bách Thần sẽ phải gồng gánh trách nhiệm ngày một nặng hơn.

Chứng cứ thu thập về những tội ác của Triệu Tư Mỗ đang được người của anh tích cực điều tra, bước đầu cũng đã đạt hiệu quả.

Đám nhân viên trông thấy ông chủ lớn, vội vàng cúi rạp xuống, nghiêm chỉnh chào hỏi. Tiêu Bách Thần bước ra bãi đỗ xe, tự động bật khóa.

Ngay khi anh mở cửa xe, phía trong bỗng rơi ra một mẩu giấy nhỏ được cuộn tròn. Tiêu Bách Thần cảnh giác, đưa mắt nhìn ra bốn phía. Xung quanh trống trơn không một bóng người. Vì vậy, chắc chắn có kẻ lạ mặt là đang muốn chơi khăm với anh.

Tiêu Bách Thần cẩn thận mở tờ giấy ra xem xét, hai mắt chợt tối sầm lại: trong mẩu giấy nhỏ có chứa một nhúm tóc dài đen mượt, bên trên tờ giấy chỉ viết vỏn vẹn bốn chữ: Tám giờ, Hải Cảng.

Mái tóc dài đen mượt như thế này, chỉ có thể là tóc của Bạch Khởi La. Cách đây ba mươi phút, cô có gọi cho anh, nói đang đi siêu thị sắm một chút đồ để tự tay nấu bữa tối.

Tiêu Bách Thần vặn tốc độ tối đa, lao vun vút về biệt thự.

“Bạch tiểu thư đã trở về chưa?”

Vài vệ sĩ lắc lắc đầu, xác nhận Bạch Khởi La vẫn chưa về.

“Chết tiệt!”

Tiêu Bách Thần đã gọi đến số máy của Bạch Khởi La hơn ba mươi cuộc, tuy vậy chỉ nhận về một tràng tút dài. Ruột gan anh nóng như lửa đốt, tức tốc gọi điện cho A Hào truy quét vị trí.

“Cậu chủ, bên hung thủ rất khôn ngoan. Hắn đã tắt toàn bộ tín hiệu cách truyền từ vị trí của Bạch tiểu thư. Hải Cảng nằm ở vùng biển, chỉ e cô ấy đã bị đưa lên tàu!”
Chương 122 : Lấy nhu hóa cương

“Mẹ kiếp!”

Tiêu Bách Thần ném điện thoại hừ lạnh. Dám bắt cóc người phụ nữ của anh, lũ người này gan quả không nhỏ.

A Hào từ phía ngoài đạp cửa xông vào, trực tiếp bật máy tính, mở cho Tiêu Bách Thần xem đoạn phim mà anh đã trích xuất được từ camera siêu thị.

Theo như video ghi lại, Bạch Khởi La trên tay đẩy một chiếc xe đồ, bình thản đến từng quầy hoa quả lựa chọn. Trên bờ môi căng mọng của cô còn nở một nụ cười tươi rói. Càng nhìn Bạch Khởi Lã Tiêu Bách Thần lại càng cảm thấy thương cô nhiều hơn. Thứ cảm xúc này có lẽ luôn là một điều kỳ lạ, mà chính ngay cả bản thân anh cũng không thể nào giải thích được.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, Bạch Khởi La đến quầy thanh toán, trên tay còn cầm theo bốn chiếc túi lớn, rảo bước ra phía ngoài xe.

Đến đây, camera của siêu thị không ghi thêm được bất kỳ hình ảnh nào nữa.

A Hào tiếp tục gõ gõ, màn hình máy tính lại chuyển động ra phía sau khi đỗ xe. Bạch Khởi La mở cốp, đặt túi đồ vào bên trong. Ngay khi cô toan mở cửa vào trong xe ra về, từ phía đắng sau, hai gã đàn ông đầu đội mũ phớt đã ẩn nấp sẵn phía sau xông tới, dùng gậy đánh cô trực tiếp ngã xuống đất.

Rầm...

Bàn tay Tiêu Bách Thần vo tròn thành nắm đấm. Cơn giận dữ điên loạn khiến hai mắt anh lúc này cũng đã đỏ ngầu. A Hào lặng im, không dám ho he lấy một tiếng, chỉ biết cúi đầu trong tư thế sẵn sàng chờ lệnh.

Tiêu Bách Thần lạnh lùng nói:

“A Hào, chuẩn bị xe, chúng ta sẽ đến cảng Pha Tấn”.

Theo sự hướng dẫn của Tiêu Bách Thần, cuối cùng sau khoảng chừng ba tiếng đồng hồ, người của anh cũng đến được bờ cảng.

Cảng Pha Tấn tương đối vắng lặng, duy chỉ có một vài ngư dân đang cần mẫn đánh bắt cá, cùng một vài chiếc thuyền lớn nhỏ neo đậu. Tiêu Bách Thần đưa mắt quan sát một lượt, chợt thấy ở phía bên phải bờ cảng có một chiếc thuyền cực kỳ sang trọng đang được đặt ở đó.

A Hào chau mày, đưa tay chỉ về phía chiếc thuyền, thắc mắc nêu ra suy đoán của mình:

“Cậu chủ, trong cả chiếc cảng này, chỉ có chiếc thuyền kia đáng nghi nhất. Có khi nào Bạch tiểu thư bị nhốt ở đó hay là không?”

Những điều A Hào nói vừa hay có cùng suy nghĩ với Tiêu Bách Thần. Do vậy, anh không cần nói gì nhiều, trực tiếp phẩy tay ra hiệu cùng bước tới mạn thuyền để xem xét.

Ngay khi Tiêu Bách Thần vừa đặt chân đến bên cạnh chiếc thuyền, hai mắt anh đã sa sầm hẳn xuống. Phía trên mui có một vệt máu lớn đã khô, bị kẻ nào đó vẽ thành hình mũi tên, đầu mũi tên chỉ thẳng vào bên trong khoang thuyền.

Reng... Reng ...

Điện thoại của Tiêu Bách Thần lại một lần nữa reo lên ầm ĩ. Anh bấm nút nghe, giọng nói của Triệu Đình Khiêm vang lên một cách rõ ràng:

“Mày muốn cứu cô ta, vậy thì mày phải tự mình bước chân vào bên trong thuyền. Nếu có người đi theo mày hỗ trợ, tao sẽ giết chết Bạch Khởi La ngay lập tức. Tiêu Bách Thần, ngày hôm nay hai chúng ta hãy quyết sống chết một lần đi, thằng nhãi oắt!”

A Hào nghe vậy thì vô cùng lo lắng, lập tức lên tiếng ngăn cản:

“Không được, cậu chủ. Nếu cậu bước vào trong đó, em sợ bọn chúng sẽ giở trò bỉ ổi!”

Trái lại với thái độ lo lắng của A Hào, Tiêu Bách Thần chỉ cười nhạt:

“Để tôi thử xem Triệu Đình Khiêm tài giỏi đến mức nào!”

Sau khi phân phó cẩn thận cho thuộc hạ, cuối cùng Tiêu Bách Thần quyết định bước vào bên trong chiếc thuyền.

Mùi ẩm ướt tràn đầy trong khoang thuyền. Thỉnh thoảng anh có thể cảm nhận được thứ mùi tanh tưởi của cá. Có lẽ, bọn chúng đã mua vội chiếc thuyền này để làm nơi quyết sống chết một lần.

Bộp... Bộp...

Một tràng vỗ tay vang lên không ngừng. Ngay khi Tiêu Bách Thần bước tới, Triệu Đình Khiêm đã ngồi sẵn ở trên ghế, bên cạnh là Bạch Khởi La lúc này đã bị trói ngược hai tay ra sau lưng, đôi chân thon dài cũng bị trói chặt. Miệng cô bị băng dính cuốn lại, nhất thời chỉ có thể phát ra những tiếng kêu rên khó nhọc trong miệng.

“Khởi La, em không sao chứ?”

Ngay khi trông thấy cô vẫn bình sn, Tiêu Bách Thần mừng rỡ mà vội vàng lên tiếng gấp rút hỏi. Nếu Triệu Đình Khiêm dám làm tổn thương một cái móng tay của người con gái này, Tiêu Bách Thần sẽ sẵn sàng giết chết hắn ta ngay lập tức.

Bốn mắt phức tạp chạm nhau, trong lòng Tiêu Bách Thần và Bạch Khởi La đều cảm thấy có chút kỳ lạ. Thời khắc nay, dường như suy nghĩ dành cho đối phương đã hoàn toàn được thay đổi.

Triệu Đình Khiêm nhoẻn miệng cười đểu, thuận tiện dùng tay vuốt vuốt mớ tóc dài của Bạch Khởi La, đem ghé sát mũi mà hít sâu một hơi. Gương mặt của hắn vô cùng thích thú, biểu cảm đầy sảng khoái, bỉ ổi nói chậm từng tiếng:

“Chà chà, Tiêu Bách Thần, người phụ nữ của mày quả thật cũng khác mấy đứa con gái bình thường. Tao thích, rất thích!”

“Thằng khốn, mau bỏ cái tay thối của mày ra khỏi người cô ấy!”

Tiêu Bách Thần gằn giọng nói rõ ràng từng tiếng.

Thế nhưng, ngay khi anh vừa định tiến thêm một bước, bốn phía xung quanh anh liền xuất hiện mười gã thuộc hạ của Triệu Đình Khiễm trên tay lẻ nào người nấy đều lăm lăm khẩu súng lớn đã được nạp đầy đạn.

Lấy nhu hóa cương, lấy cương hóa nhu, đây chính là suy nghĩ hiện tại của Tiêu Bách Thần.
Chương 123 : Rạch mặt Triệu Đình Khiêm

Tuy nhiên, Triệu Đình Khiêm lúc này giống như một con dã thú. Hắn quyết định sống chết một lần với Tiêu Bách Thần. Không để cho anh tùy ý làm càn nữa.

Xoẹt...

Triệu Đình Khiêm vung tay về phía Bạch Khởi La, hung hăng mà xé toạc chiếc áo phông trắng đang mặc trên người cô, để lộ ra khuôn ngực căng đầy, lấp ló ẩn hiện trong chiếc áo bra màu đen vô cùng quyến rũ.

“Triệu Đình Khiêm, tao không nghĩ rằng mày lại có sở thích ăn lại như thế cơ đấy?”

Tiêu Bách Thần nhếch môi cười khẩy đầy châm chọc. Mặc dù lúc này trong đầu anh đã bừng bừng điên tiết, lửa giận không ngừng cháy rụi trên đỉnh đầu, thế nhưng Tiêu Bách Thần vẫn cố gắng bày ra gương mặt bình thản nhất.

Hai mắt Bạch Khởi La đã đỏ ửng. Sự tức giận của cô đã lên tới mức căm hận. Chỉ cần thoát ra khỏi dây trói này, Bạch Khởi La sẽ tự tay giết chết Triệu Đình Khiêm.

Haha...

Hắn ta bật cười đầy thích thú, không quên đưa tay vuốt ve dọc bờ vai trắng nõn của Bạch Khởi La, nhẹ nhàng khép hờ đôi mắt mà cảm thụ làn da mịn màng, thơm tho của người con gái xinh đẹp như hoa như ngọc này.

Thừa lúc hắn không để ý, Tiêu Bách Thần khẽ đưa mắt sang bên cạnh, sau đó nhanh như một con sóc mà giật phăng lấy khẩu súng từ tay của gã thuộc hạ bên cạnh, đồng thời đạp gãy chân phải của hắn. Chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” của xương cốt vang lên, gã thuộc hạ bị đạp cho gãy xương chân, tức khắc rú lên đau đớn, đoạn nằm bẹp xuống dưới đất mà quằn quại.

Đoàng... Đoàng...

Hàng loạt tiếng súng được nổ ra quyết liệt và mạnh mẽ. Mười gã thuộc hạ này đều không phải là đối thủ của Tiêu Bách Thần. Anh tung người nhảy sang bốn phía, dùng chính đồng bọn của chúng để làm bia đỡ đạn phía trước, sau đó nhắm chuẩn đầu từng gã mà bắn như pháo nổ.

Thuộc hạ của Triệu Đình Khiêm chết như ngả rạ, có gã ngã lăn xuống dưới mặt nước, lập tức chìm sâu xuống đáy biển, mặt nước tức khắc ngập tràn máu đỏ loang lổ cả một vùng.

Tuy vậy, Triệu Đình Khiêm vẫn vô cùng bình thản. Hắn thừa biết thuộc hạ của mình không bao giờ làm khó được người đàn ông cao ngạo trước mặt này. Do vậy, hắn bắt buộc phải khống chế được Bạch Khởi La. Vì Triệu Đình Khiêm thừa biết, đối với Tiêu Bách Thần, Bạch Khởi La có sức ảnh hưởng lớn đến như thế nào.

“Nếu mày còn tiến thêm một bước, tao sẽ giết chết Bạch Khởi La ngay tại đây!”.

Triệu Đình Khiêm hất hàm nhìn về phía Tiêu Bách Thần bằng ánh mắt đầy chế giễu. Lúc này đây, Tiêu Bách Thần chỉ đành buông súng xuống bên cạnh, bình thản hỏi Triệu Đình Khiêm:

“Mẹ mày đã chết, Triệu Tư Mỗ lúc này đã giống như cá nằm trên thớt. Chẳng mấy chốc Triệu gia sẽ bị tao nghiền nát. Vậy thì mày còn cố gắng bảo vệ cho lão làm gì, trong khi lão chỉ xem mày là một công cụ mà thôi?”

“Mày mau ngậm miệng lại. Cha coi tao là đứa con hy vọng nhất. Mày hãy nhìn đi, hai đứa con gái kia của lão toàn là một lũ vô dụng, đây có thể giúp cha phát triển Triệu thị.”

Triệu Đình Khiêm lập tức lên tiếng phản đối.

“Đồ ngu!”

Tiêu Bách Thần cười lạnh.

“Mày nghe cho kỹ đây. Sau khi đánh bại được Long Thế, Triệu Tư Mỗ sẽ tàn nhẫn mà rũ bỏ mày giống như đuổi một con chó mà thôi. Nếu không tin, mày có thể cử người điều tra!”

Sau một hồi im lặng, ánh mắt thâm hiểm của Triệu Đình Khiêm bỗng trở nên cuồng mãnh như dã thú. Hắn dùng tay siết chặt lấy cổ của Bạch Khởi La, cong môi cười khẩy:

“Mặc kệ lão già đó muốn giở trò gì đi chăng nữa, thế nhưng chỉ cần tao diệt trừ được mày, Triệu thị thừa sức trở thành quyền sở hữu của tao!”

Bạch Khởi La lúc này đã nhân cơ hội nhặt được mẩu sắt nhỏ ở dưới đất, đầu miếng sắt sắc bén. Có thể dễ dàng cắt đứt dây trói được. Cô thừa cơ Triệu Đình Khiêm đang mải tranh cãi với Tiêu Bách Thần, lén lút vận động cổ tay, cứa đứt từng sợi dây nhỏ đang cuốn trên bàn tay.

Tuy nhiên, vì tay cô đã bị trói ngược nên việc này có mất chút thời gian. Tiêu Bách Thần cũng rất hiểu ý, liên tục dùng những lời lẽ khích bác hòng gây sự chú ý của Triệu Đình Khiêm hướng toàn bộ về phía mình, tranh thủ thời gian cho Bạch Khởi La cứa đứt dây thừng.

Ngay khi bàn tay được thả lỏng, Bạch Khởi La mừng rỡ như mở cờ trong bụng, nhìn Tiêu Bách Thần gật đầu ra hiệu. Cô vòng tay ra sau đầu Triệu Đình Khiêm, dùng miếng sắt rạch một đường dài trên mật hắn.

A...a...a...

Triệu Đình Khiêm bị tấn công bất ngờ liền rú lên đau đớn, dùng tay ôm mặt trong quằn quại.

“Con khốn đáng chết!”

Bốp...

Triệu Đình Khiêm tung người đá mạnh vào bụng của Bạch Khởi La. Mặc dù tay cô đã được thả trói, thế nhưng bàn chân vẫn bị buộc chặt, do vậy liền bị cú đạp của Triệu Đình Khiêm làm cho ngã lăn xuống dưới đất, vùng bụng quặn trào đau đớn, nhất thời thổ huyết.

“Mày chết đi!”

Tiêu Bách Thần không để lâu, trực tiếp tung người đấm thụi một phát cực mạnh lên đầu của hắn. Triệu Đình Khiêm bị đánh xây xẩm mặt mày. Thế nhưng, hắn vốn không phải dạng vừa, nhanh chóng vòng tay ra phía sau cặp quần, rút ra một khẩu súng nhằm hướng Tiêu Bách Thần mà bắn.

“Đòi đấu với tao ư, không dễ như mày nghĩ đâu, chó chết!”
Chương 124 : Vụ nổ lớn

Sức lực của Triệu Đình Khiêm lúc này đã trở nên yếu hơn so với lúc trước rất nhiều. Tiêu Bách Thần như đánh như không, chỉ sử dụng các chiêu nhằm điểm chết của hắn mà tấn công. Xét về mặt ra tay thì thủ đoạn của Triệu Đình Khiêm có phần mềm kém hơn rất nhiều.

Mặc cho Triệu Đình Khiêm vẫn mở mồm lải nhải, Tiêu Bách Thân vung tay, búng một cái thật nhẹ, sau đó bật tung người về phía Triệu Đình Khiên, dùng hai chân kẹp chặt cổ hắn.

Aaaa...

Triệu Đình Khiêm bị anh vật ngã, đau đớn nằm quằn quại trên đất. Khuôn mặt ngăm đen của hắn chằng chịt những vết thương lớn nhỏ. Tiêu Bách Thần dùng tay nắm tóc hắn, kéo giật về phía mình, nở nụ cười ngạo nghễ:

"Mày thật sai lầm khi năm lần bảy lượt muốn đấu với tao! Triệu Đình Khiêm, ngày tàn của mày đã đến!"

Dứt lời, Tiêu Bách Thần gật đầu ra hiệu cho A Hào. Nhận được mệnh lệnh, A Hào lập tức lao đến, rút súng nhằm hướng Triệu Đình Khiêm mà bóp cò.

Trước khi anh nổ súng, Triệu Đình Khiêm đê tiện rút từ trong ngực một con chip nhỏ.

"Tiêu Bách Thần, dù tao có chết cũng phải lôi chúng mày đi theo!"

Đoàng!

Tiếng súng giòn giã nổ lên, một đường đạn lạnh lùng xuyên thẳng qua đầu Triệu Đình Khiêm. Hai mắt hắn trợn ngược, chết không kịp ngáp. Bàn tay hắn vẫn còn nắm chặt con chip điện tử nhỏ nằng đầu móng tay.

Tiêu Bách Thần cúi xuống, lấy con chip từ tay Triệu Đình Khiêm. Lập tức, hai mắt anh trở nên hoảng hốt, hét lớn:

"A Hào, mau chạy ra khỏi đây. Bom hẹn giờ đã được hắn khởi động!"

Dứt lời, Tiêu Bách Thần lao về phía Bạch Khởi La, kéo cô cùng mình chạy về hướng bờ cảng. Tuy nhiên, do Bạch Khởi La chạy vội nên ngã nhào xuống đất, chân trái lập tức bị trẹo khớp. Đồng hồ đếm giờ chỉ còn điểm năm giây, thời gian vô cùng cấp bách, khẩn trương.

"Cậu chủ, nhanh lên!"

A Hào toan muốn chạy xuống hỗ trợ liền bị Tiêu Bách Thần ngăn lại.

"Bách Thần, mặc kệ tôi, anh mau chạy trước đi!"

Bạch Khởi La cứng rắn đẩy Tiêu Bách Thần ra khỏi người mình. Dù cho có phải chết ở đây thì người chết sẽ là cô. Cô không muốn kéo Tiêu Bách Thần rơi vào tình cảnh chết chóc theo mình.

Trong giây phút cuối cùng, hai người mắt đối mắt, có thứ cảm xúc ấm áp bất chợt chạy dọc cơ thể của Tiêu Bách Thần. Anh vòng tay ôm Bạch Khởi La trên tay, đoạn xoay đầu lao người xuống biển nước. Vừa lúc bàn chân anh được nhấc lên, bom hẹn giờ cuối cùng cũng chỉ về vạch số không.

Tiếng nổ cực đại vang lên ầm ầm, cả con tàu cùng thi thể của Triệu Đình Khiêm và đám thuộc hạ của hắn đều bị nổ tan xác. Lửa đỏ bốc lên ngùn ngụt, khói đen cuộn trào ngút trời, mùi khét xộc thẳng vào mũi những ngư dân gần đó, khiến họ gập người nôn mửa. Từng mảnh vỡ lớn nhỏ của con tàu bay loạn xạ trên không, sau đó rơi thẳng xuống mặt nước.

Sóng biển gầm thét sôi sục, cuốn Tiêu Bách Thần cùng Bạch Khởi La xuống bên dưới đáy biển. A Hào cùng thuộc hạ của anh lao đến thì đã không kịp, chỉ biết hô hoán, cùng nhau cật lực dập lửa.

"Cậu chủ, Bạch tiểu thư!!!"

A Hào lớn tiếng gọi.

Tuy nhiên, tung tích của cả hai người vẫn chỉ là con số không. Dưới mặt biển ngập tràn sóng lớn, từng đoàn tàu của Long thị liên tục tìm kiếm, sử dụng các công cụ tối tân nhất. A Hào đứng trên mạn tàu, thở dài, trong lòng anh ngập tràn lo lắng.

"A Hào, chỉ e... sóng biển lớn như thế này, cậu chủ và Bạch tiểu thư đã bị cuốn trôi ra xa!"

"Phui phủi cái miệng quạ của cậu! Sống thì phải tìm thấy người, chết thì phải tìm thấy xác. Tìm kiếm ngày đêm cho tôi. Mở rộng phạm vi thêm mười ki- lô- mét nữa!"

A Hào vung chân đạp mạnh lên bụng thuộc hạ, sau đó ném mẩu thuốc xuống đáy biển, trầm lặng ngồi xuống ghế. Nếu Tiêu Bách Thần thực sự rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tính mạng khó bảo toàn, vậy thì Long Thế sẽ đi đâu, về đâu?

Ưmmm...

Bạch Khởi La mơ màng cựa quậy, cảm thấy toàn thân vô cùng nặng nề. Hai mí mắt cô dính chặt, mỗi lần cố gắng mở mắt ra liền cảm thấy giác mạc cay xè, rất đau đớn.

"Khởi La, Khởi La!"

Giọng nói rất quen thuộc này, cứ thế vang vọng bên tai cô. Bơ môi vốn dĩ đang rất lạnh của Bạch Khởi La chợt cảm thấy có thứ gì đó ấm áp phủ lên, giúp cô điều tiết lại hơi thở.

Khục!

Cơn buồn nôn cuộn trào trong dạ dạy cô càng lúc càng sâu hơn. Bạch Khởi La ngồi bật dậy, há miệng nôn ra đống nước biển mặn chát. Sau khi cô tống được nước biển ra khỏi khoang bụng, cảm thấy tinh thần cũng được tỉnh táo hơn rất nhiều.

Ánh sáng chói lòa của mặt trờ chiếu thẳng lên người cô, khiến Bạch Khởi La khẽ chau mày, khó chịu.

"Sao vậy? Em quên mất sự tồn tại của anh rồi ư?"

Tiêu Bách Thần đã tỉnh lại từ trước, nhìn Bạch Khởi La đầy dịu dàng. Toàn thân anh ướt sũng nước, khóe miệng nhẹ nhàng cong. Thì ra, hai người may mắn được sóng đánh vào một bờ cát hẻo lánh, do vậy họ mới may mắn thoát chết.

"Tiêu Bách Thần, chúng ta... vẫn còn sống ư?"

Bạch Khởi La vui mừng choàng tay ôm chầm lấy anh.

Lần này hai người họ may mắn thoát chết, có lẽ do ông trời thương tình. Thế nhưng, giữa biển cát lạ lẫm như thế này, cả anh và cô sẽ phải tìm đường về như thế nào cho phải, đây vẫn là một dấu hỏi lớn?!

Bàn chân của Bạch Khởi La vẫn còn đau. Tiêu Bách Thần nhanh chóng rút ra một chiếc thẻ đen mà anh còn nhét trong ví, may mắn chưa bị nước biển cuốn trôi, đem đặt lên miệng của Bạch Khởi La.

"Anh sẽ giúp em chỉnh lại khớp chân. Sẽ đau đó!"

Bạch Khởi La ngoan ngoãn gật đầu, đoạn ngậm chặt chiếc thẻ đen, bàn tay bám lên vai Tiêu Bách Thần mà cam chịu.

Rắc!

Tiếng xương được chỉnh lại vang lên, cùng với đó là cơn đau nhói đến tê buốt, khiến Bạch Khởi La chảy cả nước mắt.

"Không sao chứ?"

Tiêu Bách Thần giúp cô xoa nắn bàn chân, lo lắng cất giọng hỏi.

Trước sự quan tâm này của anh, Bạch Khởi La chỉ cười cười, lắc đầu nói:

"Ổn rồi. Anh không nên quá lo lắng!"...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom