• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tuyệt thế y tiên (2 Viewers)

  • Chương 54-55

Chương 54: Dạy cho cách chơi đàn

Lúc này, Hàn Soái đã bật cười ha hả: “Thế mà cũng là đàn à? Lần đầu tôi được nghe khúc nhạc kinh đến vậy đó, cậu đàn nhạc của Beethoven hay Mozart thế? Nếu để họ nghe được thì khéo bật nóc quan tài dậy rồi cho cậu một trận đấy!”

Cảm nhận được những ánh nhìn chế giễu ở xung quanh, Đào Vĩ tức tối quát: “Ccaười cái gì? Có gì đáng cười chứ? Có giỏi thì cậu chơi thử một bản tôi nghe. Có biết đàn đâu mà đòi cười nhạo người khác hả?”

“Chuyện này…”

Nụ cười trên mặt Hàn Soái cứng đờ, anh ấy thật sự muốn lên đàn một khúc để vả thẳng vào mặt của tên kia, nhưng tiếc là anh ấy không biết gì về âm nhạc cả, thậm chí trước kia cũng chưa từng chơi đàn bao giờ.

Thấy vẻ mặt của Hàn Soái, Đào Vĩ thầm thấy thoải mái hơn hản, sau đó lại ngông nghênh nói: “Hai tên nghèo nàn kia, không phải tôi coi thường hai người đâu, nhưng cả hai đã chơi piano bao giờ chưa? Có biết khái niệm về khúc nhạc và đàn có bao nhiêu phím không? Đã không biết gì còn dám đứng ra cười nhạo người khác, có giỏi thì đàn thử một khúc tôi nghe, chỉ cần đàn được một khúc nhạc hoàn chỉnh thì coi như tôi thua”.

Lần này, đến Diệp Phi Nhiên cũng bị lôi vào vòng công kích, theo Đào Vĩ thấy thì những người nghèo hèn như anh sẽ không có cơ hội học đàn, càng không nói đến việc chơi giỏi hơn mình.

Những người khác cũng nghĩ như vậy, bộ môn pinao chỉ thuộc về những người giàu có, chưa nói đến việc một gia đình bình thường không mua nổi một chiếc đàn, mà học phí sau đó cũng lên đến vài trăm cho tới vài nghìn một buổi học, như vậy thì người có gia cảnh bình thường chịu sao nổi.

“Nếu anh đã nói vậy thì để tôi dạy cho anh biết thế nào là chơi piano”.

Điều khiến tất cả mọi người ngạc nhiên là Diệp Phi Nhiên đã đi về phía cây đàn.

Hôm nay, anh đến làm trợ thủ cho ông anh quý hoá của mình, giờ đang là thời khắc quyết định, anh không thể để người ta chèn ép mình được.

Hàn Soái kéo Diệp Phi Nhiên lại rồi nhỏ giọng nói: “Ê, có được không đấy? Giờ mà kích động chỉ có nước rước nhục thôi nha”.

Tuy Hàn Soái đã ở cùng phòng với Diệp Phi Nhiên ba năm, nhưng hầu hết thời gian rảnh, Diệp Phi Nhiên đều ra ngoài làm thêm, chứ chưa từng thấy anh chơi đàn bao giờ.

Diệp Phi Nhiên nói: “Anh yên tâm, dù em chơi cũng thường thôi, nhưng kiểu gì cũng hay hơn thằng kia gấp vạn lần”.

Đây không phải lời nói bừa, lúc học cấp ba, Diệp Phi Nhiên đã thể hiện khả năng thiên bẩm ở phương diện chơi piano, hiệu trưởng cũ năm đó còn phong cho anh danh hiệu thiên tài âm nhạc, hễ có thời gian rảnh là lôi anh tới cây đàn cũ rích của trường để luyện tập.

Lúc khi đại học thì trình chơi đàn của Diệp Phi Nhiên đã qua cấp mười rồi, theo ý của thầy hiệu trường thì thầy khuyên anh nên thi vào học viện âm nhạc trung ương Hoa Hạ.

Nhưng tiếc là học phí của trường âm nhạc quá cao, sau khi đắn đo về hoàn cảnh gia đình, Diệp Phi Nhiên đã từ bỏ.

Vì chuyện này mà thầy hiệu trưởng đã buồn rất lâu.

Anh vốn đã có căn bản rồi, giờ còn nhận được truyền thừa của Cổ Y Môn, bao gồm cả âm luật.

Tuy thời cổ chưa có đàn piano, nhưng sau khi đạt đến một trình độ khá cao, cảm nhận về âm luật sẽ đồng nhất, truyền thừa vẫn khiến anh nhận được lợi ích lớn.

Hiện giờ, trình độ về âm luật của Diệp Phi Nhiên vượt xa các nghệ sĩ piano bình thường, vì anh đã đạt đến trình đô thượng thừa rồi.

Anh đi thẳng về phía chiếc đàn rồi nói với Đào Vĩ: “Tôi không thi với anh, mà muốn cho anh thấy thế nào mới là chơi piano thật sự”.

Sau đó, anh ngồi xuống rồi bắt đầu đàn.

“Bày vẽ, có mà biết đàn khối ấy…”

Đào Vĩ đứng cạnh vừa cất câu châm chọc thì đã bị khúc nhạc du dương làm cho chấn động, đây là bản giao hưởng số hai của Beethoven mà.

Khúc nhạc này viết về thái độ sống của một kiểu người phóng khoáng, luôn vui tươi, khiến người ta cảm nhận được sự ca tụng dành cho sinh mệnh.

Tiếng nhạc như dòng nước chảy, Diệp Phi Nhiên bình tĩnh ngồi đàn, đôi tay nhanh nhẹn lướt trên phím đàn như con bướm.

“Trời! Hay thật đấy!”

Thạch Vũ Đình kinh ngạc há hốc miệng, nhà cô ấy có điều kiện khá tốt nên từ nhỏ đã được học đàn, hơn nữa trình độ cũng khá.

Nhưng giờ cô ấy cũng phải ngạc nhiên trước khúc nhạc của Diệp Phi Nhiên, cô ấy cứ ngỡ Hàn Soái chỉ dẫn một người bạn bình thường đến, ai dè lại là một bậc thầy piano thế này.

Những gì mà anh thể hiện thậm chí còn xuất sắc hơn cả thầy dạy của cô ấy, có thể sánh ngang với các nghệ sĩ piano trên ti vi rồi.

Hàn Soái không biết vì về lĩnh vực này cả, nhưng từ thái độ của những người khác có thể thấy ông em mình đang thể hiện rất tốt.

Điều này khiến anh ấy rất hào hứng, xem ra hôm nay rủ Diệp Phi Nhiên đi cùng là sự lựa chọn đúng đắn rồi.

Ting… tang… tang…

Cùng với giai điệu êm tai, cả căn phòng đã im lặng, tất cả mọi người tập trung lắng nghe như sợ bỏ lỡ mất một nốt nhạc nào đó.

Trong tiếng nhạc đẹp đẽ ấy, mọi người như có thể cảm nhận được chân lý của cuộc đời.

Sau khi khúc nhạc kết thúc, cả căn phòng vẫn im lìm.

Nhưng chỉ một loáng sau, Thạch Vũ Đình đã vỗ tay đầu tiên.

“Hay quá! Thật sự quá hay luôn!”, cô ấy tiến lên rồi nói với Diệp Phi Nhiên với vẻ kích động: “Này bạn, bạn có thể đàn thêm một khúc nữa không? Bạn đàn hay lắm ấy!”

Hàn Soái ngẩn ra hỏi: “Vũ Đình, thằng em anh đàn hay lắm à?”

Thạch Vũ Đình không chút do dự đáp: “Đương nhiên, đến nghệ sĩ piano quốc tế cũng không bằng luôn”.

“Ê, không ngờ chú mày giấu tài kỹ đấy”, Hàn Soái đấm cho Diệp Phi Nhiên một cú rồi nói: “Nếu thế còn không màu đàn cho chị dâu chú nghe thêm một khúc nữa đi!”

Thạch Vũ Đình đắm chìm trong sự chờ mong nên không để ý đến cách xưng hô của Hàn Soái.

Đào Vĩ đã học piano đến cấp mười nên đương nhiên cũng biết trình độ của Diệp Phi Nhiên cao đến đâu, nhưng hắn nào dễ nhận thua đến vậy nên lạnh giọng nói: “Đàn khúc nhạc yếu ớt thế thì có ý nghĩa gì? Giỏi thì chơi bài có tiết tấu nhanh đi”.

Theo hắn nghĩ thì chắc chắn Diệp Phi Nhiên thường xuyên luyện tập đàn khúc này nên mới đạt tới trình độ như vậy, còn nếu đổi sang phong cách khác thì chưa chắc.

Diệp Phi Nhiên mặc kệ hắn rồi nói với Thạch Vũ Đình: “Nếu chị dâu thích nghe thì em sẽ chơi bản Flight of the Bumblebee của Nikolai Andreyevich”.

Thạch Vũ Đình biến sắc mặt nói: “Bạn đừng nghe Đào Vĩ làm gì, thích chơi khúc nào thì chơi”.

Diệp Phi Nhiên cười nói: “Không sao, vừa hay em cũng thích các bài có tiết tấu nhanh”.

Hàn Soái khó hiểu hỏi: “Vũ Đình, Flight of the Bumblebee là gì? Bản này đặc biệt lắm à?”

Thạch Vũ Đình: “Nó là bản nhạc khó thứ ba trong số mười bản nhạc khó nhất thế giới, nếu nói về tốc độ tiết tấu thì nó còn nhanh hơn hai bản đứng trước”.

“Khiếp vậy á? Phi Nhiên, chú có chơi được không đấy?”

Nghe vậy, Diệp Phi Nhiên không nói gì mà bắt đầu chơi luôn.

Nhưng tiết tấu của bản này nhanh hơn bản trước đó rất nhiều, mười ngón tay của anh như bay trên phím đàn, bầu không khí trong cả căn phòng như bị các tiết tấu dày đặc ấy hâm nóng.
Chương 55: Hoàng tử piano

Khúc nhạc này đã khác hẳn với phong cách êm đềm của khúc ban nãy, đến tốc độ cũng nhanh đến cùng cực nên cho người nghe một cảm giác mãnh liệt, sự bùng nổ khiến mọi người như sôi trào nhiệt huyết.

“Trời ơi, âm nhạc gì mà cháy dữ vậy? Đúng là cuồng nhiệt!”

Tuy Hàn Soái là người ngoài nghề nhưng cũng bị những tiết tấu cháy bỏng làm cho bùng nổ.

Thạch Vũ Đình lấy điện thoại ra ghi hình, nhưng sau khi tiếng nhạc vang lên, cô ấy đã kích động đến mức cả đôi tay đều run rẩy.

“Nó dám đàn bản này thật à!”

Đào Vĩ mới đầu thì kinh ngạc, nhưng sau lại tỏ vẻ cười cợt.

Ai từng học piano đều sẽ biết đến bản này, đương nhiên không phải ai cũng chơi được.

Đến nghệ sĩ piano nổi tiếng nhất trên thế giới cũng không dám công khai biểu diễn khúc này, vì nó thật sự quá khó, chỉ cần lơ là một cái là lệch nốt ngay.

Vì thế, hầu hết mọi người chỉ lén tập để cảm nhận uy lực của nó.

Giờ Diệp Phi Nhiên dám công khai đàn khúc này, với người học chuyên mà nói thì chẳng khác nào tự sát.

“Nói chung vẫn là bọn nghèo hèn không có kinh nghiệm, cứ tưởng mình là nghệ sĩ piano nổi danh thế giới, cứ chờ mà mất sạch mặt mũi đi”.

Đào Vĩ tỏ vẻ đắc ý như đã nhìn trước được kết quả của Diệp Phi Nhiên.

Nhưng lúc này Diệp Phi Nhiên không để ý đến cảm nhận của mọi người xung quanh, đôi tay anh lướt trên phím đàn càng nhanh hơn, giờ đã đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Thạch Vũ Đình nhìn vào màn hình điện thoại mà kinh ngạc đến há hốc miệng, tròng mắt còn suýt lồi ra ngoài.

Chỉ thấy đôi tay của Diệp Phi Nhiên như biến thành ảo ảnh, gần như không thể nhìn rõ được nữa rồi.

Quá nhanh! Thật sự quá nhanh! Đúng là tốc độ mà con người không thể đạt tới được.

Hoàng Tiểu Lệ, Ngưu Hạo Thiên và Dương Húc tuy coi thường Diệp Phi Nhiên, nhưng giờ cũng bị tốc độ cùng tiết tấu của anh làm cho chấn động.

Mọi người trong phòng gần như nín thở, dường như mọi bộ phận trên cơ thể họ đều đang bùng cháy.

Thường thì dù có người dám chơi khúc này thì cũng giảm tiết tấu chậm lại một chút, nhưng Diệp Phi Nhiên thì không, anh còn tăng tốc nhanh hơn.

Lúc này, đỉnh đầu cùng đôi tai của mọi người đều ù lên, dường như đang có bầy ong bướm đang bay lượn trước mắt.

Tốc độ của Diệp Phi Nhiên ngày càng nhanh hơn, đôi tay anh như hoá thành ảo ảnh, rõ ràng anh chỉ có một đôi tay để đàn nhưng dường như có rất nhiều đôi tay cùng tham gia cùng.

Điều khiến người ta ngạc nhiên là tốc độ nhanh như vậy được thể hiện bởi một đôi tay, trong khi Diệp Phi Nhiên vẫn ngồi rất thoải mái, thư thái như một ngọn núi.

Anh toả ra khí thế nho nhã, nhưng đôi tay thì lướt nhanh như bay múa.

Thạch Vũ Đình đã dùng điện thoại quay lại nhưng vẫn không dám di chuyển tầm mắt, vì sợ bỏ lỡ mất đoạn hay nhất.

Dương Húc vốn đang hút thuốc nhưng giờ cũng quên luôn, đến mức tàn thuốc cháy vào ngón tay.

Diệp Phi Nhiên chìm trong cảm xúc say sưa, anh đã thể hiện được âm luật của truyền thừa vào trong khúc nhạc này.

Hormone trong người tăng vọt, tốc độ của đôi tay cũng tăng không ngừng.

Cây đàn như cũng đan rung lên vì không theo kịp tiết tấu.

Cuối cùng, anh đã đẩy tốc độ nhanh đến cực điểm, khi nốt nhạc cuối cung bùng nổ, mọi thứ trong phòng đều im lìm.

Đào Vĩ đang chờ Diệp Phi Nhiên xấu mặt đứng thần ra một chỗ.

Bấy giờ, hắn mới ý thức được là sự chênh lệch giữa mình và người ta vể khả năng chơi đàn là quá lớn, không thể nào so sánh được, thậm chí có thể nói là không cùng đẳng cấp.

Diệp Phi Nhiên đứng dậy rồi thầm cảm thán, bảo sao mà khúc nhạc này khó đến vậy, nó vừa yêu cầu người chơi phải có trình độ cao, vừa cần phải có thể lực tốt.

Có thể nói đàn khúc này như vắt kiệt sức người, chắc chỉ có cơ thể của một võ giả như anh mới đạt được các yêu cầu ấy và tăng tốc tiết tấu lên đến cực điểm.

Anh ngoảnh lại rồi nói với Hàn Soái: “Cho em điếu thuốc”.

“Hả!”, lúc này, Hàn Soái vẫn đang ngẩn ngơ, thậm chí quên luôn cả việc Diệp Phi Nhiên chưa từng hút thuốc, anh ấy như tượng gỗ lấy một điếu thuốc ra rồi ném cho Diệp Phi Nhiên.

Diệp Phi Nhiên đỡ lấy, sau đó mở hộp đàn ra rồi cọ nhẹ điếu thuốc lên, sau một tiếng động nhỏ, điếu thuốc đã cháy.

Mọi người bên cạnh vẫn còn chưa hoàn hồn giờ lại bị cảnh tượng này làm cho chấn động tiếp, không ai hiểu Diệp Phi Nhiên làm thế nào mà đốt cháy được điếu thuốc.

Trong hộp đàn có nhiều phụ tùng làm bằng thép nên có thể sinh nhiệt sự sự ma sát thật nhanh.

Nếu tốc độ đánh đàn quá nhanh, nhiệt lượng tích tụ đến một mức độ nhất định thì có thể đốt cháy một tờ giấy.

Đây là điều mà rất nhiều người từng được nghe nhưng lại chưa từng thấy bao giờ, thật sự có người chơi đàn nhanh đến mức tạo ra lửa ư?

Diệp Phi Nhiên không hút thuốc, anh làm vậy chỉ tăng thêm kịch tính cho màn biểu diễn của mình thôi. Nhưng sau đó, anh vẫn hút một hơi rồi tiêu sái nhả ra một làn khói.

Sau khi vứt điếu thuốc trong tay anh, Diệp Phi Nhiên thấy mọi người vẫn đang ngẩn ngơ, Thạch Vũ Đình thì sáng mắt lên nhìn anh.

“Chết cha! Có phải mình làm hơi quá rồi không nhỉ? Hôm nay đến làm trợ thủ cho ông anh thôi mà trót chiếm hết hào quang mất rồi”.

Diệp Phi Nhiên thầm thấy hối hận, biết vậy thì anh đã tiết chế hơn một chút rồi.

Lúc này, Thạch Vũ Đình đã bình tĩnh lại rồi kích động nói: “Tuyệt vời! Đúng là hoàn hảo! Tôi phải đăng lên mạng mới được, để cho tất cả mọi người được chiêm ngưỡng khúc nhạc tuyệt vời này!”

Nói rồi, đôi tay cô ấy run run ấn điện thoại tải clip vừa quay lên mạng.

Diệp Phi Nhiên không ngăn cản, dẫu sao Thạch Vũ Đình cũng không quay chính diện anh, hơn nữa đèn trong phòng lờ mờ nên có đăng lên thì cũng chẳng ai biết là anh.

Nhưng anh không ngờ là đoạn clip đó lại bùng nổ và lan truyền rất nhanh trên mạng.

Tần Giai Kỳ đang ngồi dùng bữa trong một nhà hàng Âu với hai cô gái xinh đẹp, đó chính là hai người bạn thân An Dĩ Mạt và Tào Tiểu Uyển của cô.

Tào Tiểu Uyển thấy Tần Giai Kỳ thẫn thờ thì hỏi: “Giai Kỳ, cậu đang nghĩ gì mà thừ người ra thế?”

“Không… không có gì đâu”.

Nói rồi, Tần Giai Kỳ lắc đầu, chẳng hiểu sao tên đáng ghét kia cứ lởn vởn trong đầu cô suốt mấy hôm nay.

Đúng lúc này, An Dĩ Mạt đang lướt điện thoại chợt hô lên: “Các cậu xem này, hoàng tử của tớ xuất hiện rồi”.

“Gì mà cuống lên thế, thèm hoàng tử đến phát điên rồi à?”

Tần Giai Kỳ oán trách nhưng vẫn thò đầu qua nhìn, khi nhìn thấy cảnh tượng trong điện thoại thì cô ngẩn ra.

Nhanh quá! Tốc độ chơi đàn của người này quá nhanh, đôi tay như biến thành ảo ảnh rồi.

An Dĩ Mạt kích động nói: “Xuất sắc, đúng là tuyệt vời, đây chính là hoàng tử piano của tớ”.

Tào Tiểu Mạt: “Giả đấy! Giả chắc luôn, người bình thường còn lâu mới chơi nhanh vậy được, chắc qua chỉnh sửa rồi, mục đích là lừa những cô nàng gây thơ thèm thuồng hoàng tử như cậu”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom