• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Tuyệt Thế: Thiếu Gia Rửa Hận! (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11 : Bữa tiệc đầy tháng nhà họ Mãng

Thoắt cái đã tới ngày mười lăm, ngày này họ Mãng tổ chức tiệc đầy tháng cho cháu trai của mình.

Mãng gia cũng là gia tộc có tiếng trong làng kinh doanh Giang Kinh, tiền bạc cũng xếp vào hàng giàu có không kém, ngang ngửa nhà họ Triệu.

Mãng Phiên Phiên cùng Triệu Tư Mỗ kết nghĩa anh em với nhau, bao nhiêu năm qua vẫn qua lại thường xuyên. Vì tiền bạc đều lớn cho nên bọn họ thường xuyên tụ tập, ăn uống tại những nơi sang chảnh bậc nhất thế giới, lại còn hứa hôn cho Triệu Nhạc cùng cậu hai nhà họ Mãng là Mãng Quang Phiệt.

Ngay từ sáng sớm, Triệu Tư Mỗ đã giục ba mẹ con Mã Hoa mau chóng sửa soạn lên đường. Vì nhà họ Mãng cách nơi đây tận hai thành phố cho nên họ phải đi từ sớm để đến kịp giờ.

Triệu Tư Mỗ còn đặc biệt chuẩn bị riêng cho cháu trai nhà họ Mãng một chiếc ô tô đồ chơi được đích thân ông ta đặt nhà thiết kế hàng đầu Giang Kinh chế tạo riêng cho cậu bé.

Chiếc ô tô toàn bộ được dát vàng và kim cương lớn để trang trí phần thân, còn phần bánh xe cũng được làm bằng cao su cao cấp nhất trên thế giới.

Mẹ con Mã Hoa đều tíu tít sửa soạn vô cùng sang trọng. Triệu Hinh mặc một chiếc váy xẻ tà màu đỏ mận, bó sát lấy toàn bộ các đường cong trên cơ thể mỹ miều của cô ta, quả thực khiến đàn ông phải nuốt nước bọt mà đem lòng thèm khát.

Trái ngược lại với cô ta là Triệu Nhạc giản dị đứng bên cạnh. Cô chỉ dùng tay cuốn tóc lên cao, mặc một chiếc sơ mi ngắn, sơ vin cùng quần jean cạp cao. Tuy ăn mặc giản dị nhưng những đường cong trên cơ thể Triệu Nhạc vẫn không hề bị khuất lấp.

"Chúng ta đi thôi!"

Triệu Tư Mỗ phẩy tay ra hiệu.

Ba mẹ con Mã Hoa cùng nhau bước lên xe. Riêng Tư Kiệt thì phải ngồi ở một chiếc xe riêng khác. Chiếc xe anh ngồi vốn đã cũ kỹ, mỗi lần khởi động máy lại kêu ầm ầm, người nghe rất khó chịu và xem thường.

Tư Kiệt từ đầu tới cuối vẫn bình thản như không, xoay nắm cửa toan khởi động xe thì ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ.

Anh hạ kính xe xuống, Triệu Nhạc không biết từ lúc nào đã đứng ở bên ngoài, nhìn anh dửng dưng nói:

"Xe kia em không chịu được mùi, anh rể có thể cho em ngồi nhờ hay không?"

Tư Kiệt thoáng chút do dự, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, mở cửa xe cho cô bước vào.

Triệu Nhạc ngồi ở ghế phụ bên cạnh, điềm tĩnh mà dựa lưng vào ghế. Cô rất ít khi nở nụ cười, khuôn mặt lúc nào cũng hờ hững như có như không. Tư Kiệt cảm thấy rất khó bắt chuyện với Triệu Nhạc. Mặc dù anh không căm ghét cô như ba kẻ kia, nhưng dù sao Triệu Nhạc cũng vẫn là con gái của Triệu Tư Mỗ. Dư hình chung giữa anh và cô luôn có một khoảng cách đặc biệt.

"Anh rể có điều gì muốn nói với em sao?"

Triệu Nhạc bất ngờ cất giọng hỏi. Khi nãy nhìn qua gương chiếu hậu, cô thấy Tư Kiệt nhìn mình đầy suy tư. Xưa nay cô rất ghét ai đó cứ đưa mắt nhìn chằm chằm vào mình, do vậy bèn cất tiếng gọi, giọng nói có phần pha chút khó chịu.

Tư Kiệt vội thu ánh mắt của mình lại, vừa nổ máy vừa cười cười đáp:

"Anh đang nghĩ một nhị tiểu thư như em không cảm thấy sợ anh hay sao?"

"Bởi gương mặt này ư?"

Triệu Nhạc khẽ nhướn đôi lông mày, hỏi vặn lại anh.

"Phải"

"Anh đã nghĩ, em sẽ cảm thấy sợ hãi như chị gái em!"

Tư Kiệt chăm chú lái xe, mắt không rời phía trước.

Chỉ thấy Triệu Nhạc dường như khẽ nhoẻn miệng cười, đoạn cô kéo tấm vải che mắt xuống, dựa lưng vào thành ghế ngủ một giấc ngon lành.

Triệu Nhạc này quả thật rất kỳ lạ, cô khiến anh phải suy nghĩ rất nhiều.

Xe của Triệu Tư Mỗ lái ở phía trước, Tư Kiệt và Triệu Nhạc đuổi theo phía sau. Khoảng ba giờ sau cuối cùng họ cũng đã tới nơi.

Dinh thự nhà họ Mãng rộng lớn vô cùng, người người đi lại tấp nập, ai ai cũng xúng xính trong váy vóc, com lê nuột nà, cứng cáp đầy sang chảnh.

Ở phía xa xa, có một đôi vợ chồng đang cùng nhau đứng bắt tay với quan khách. Người đàn ông khoảng chừng gần sáu mươi tuổi, máu tóc đã bạc ít nhiều, phong thái quyền uy vương giả, nhìn là biết ông ta chính là Mãng Phiên Phiên, đại gia trong giới chứng khoán. Còn người đàn bà bên cạnh kia chính là phu nhân của ông.

Mãng Phiên Phiên có ba người con, gồm hai trai và một gái. Con gái lớn đã lấy chồng và sinh con trai nên nay nhà họ Mãng quyết định tổ chức tiệc đầy tháng cho cháu trai của mình.

Vừa nhìn thấy đại gia đình Triệu Tư Mỗ xuống xe, Mãng Phiên Phiên bèn gọi con trai cùng phu nhân bước nhanh ra tiếp đón.

"Lão Triệu, haha, vinh hạnh, vinh hạnh quá!"

Mãng Phiên Phiên nở nụ cười tươi rói, vui vẻ nói, đoạn đưa tay ra bắt tay vợ chồng Triệu Tư Mỗ cùng Triệu Hinh và Triệu Nhạc.

Đến lượt Tư Kiệt, Mãng Phiên Phiên bèn đưa mắt nhìn anh đầy ẩn ý, sau đó nhếch mép cười khinh bỉ, liền ngay đó bèn rụt tay lại, hả hê khoác vai Triệu Tư Mỗ bước đi.

Bàn tay Tư Kiệt chìa ra giữa không trung, quả thật là một màn xấu hổ vô cùng.

Anh cũng chẳng thèm chấp lão già Mãng kia, khẽ nhún vai rồi bước vào theo.

Quả thực là bữa tiệc quyền quý của cánh nhà giàu có khác. Về độ xa xỉ và chịu chơi thì chẳng ai chịu kém cạnh ai cả.

Triệu Tư Mỗ cười tới nỗi đống mỡ trên mặt khẽ rung rung theo, trên tay cầm ly rượu vang không ngừng mở miệng chúc mừng rối rít.

Chỉ có duy nhất Triệu Nhạc và Tư Kiệt là ngồi lặng lẽ ở một góc bàn, đưa mắt nhìn dòng người giả tạo trước mặt bằng đôi mắt chán ghét.

"Em không tới chung vui, cùng tham dự bữa tiệc à?"

Tư Kiệt khuấy khuấy cốc trà trên tay, lạnh nhạt hỏi.

Triệu Nhạc nhếch miệng cười lạnh, không có ý muốn trả lời câu hỏi của anh rể. Cũng như Tư Kiệt, cô rất ghét cái cảnh xu nịnh, vẫy đuôi theo đám nhà giàu của kẻ khác. Thà rằng cứ sống như bình thường, có con đường riêng, có mục tiêu riêng, theo đuổi tự do và hạnh phúc mình mong muốn còn hơn là sống một cuộc đời gò bó, câu nệ, giả tạo như hiện tại.

Mặc những kẻ kia cùng nhau hô hào, chúc tụng nhộn nhịp, Tư Kiệt cùng Triệu Nhạc rủ nhau bước ra ngoài sảnh, đi dạo trong biệt thự.

Khắp mọi nơi, mọi ngóc ngách ở đây đều được trang trí vô cùng lộng lẫy, có những dải đèn đủ màu sắc trải dài theo mỗi vách tường, cành cây. Nếu nhìn từ phía xa, biệt thự nhà họ Mãng vô cùng lấp lánh như hoa như ngọc.

Tư Kiệt và Triệu Nhạc cùng bước tới chiếc hồ nuôi cá cảnh ở phía đông. Nơi này Mãng Phiên Phiên thả rất nhiều loài cá nhập khẩu từ nước ngoài về, lão chăm chút cho hồ cá như chăm con của mình vậy.

Từ Kiệt ngồi xuống bên cạnh, đưa mắt nhìn xuống đáy hồ, thấy bóng hình của anh cùng Triệu Nhạc phản chiếu dưới mặt nước sóng sánh.

"Anh rể!"

Triệu Nhạc bất ngờ cất tiếng hỏi.

"Có phải... anh là anh ấy hay không?"

...
Chương 12 : Màn khiêu khích ngu xuẩn

"Có phải... anh là anh ấy hay không?"

Trước câu hỏi của cô, Tư Kiệt khẽ lạnh sống lưng, rùng mình mà cười chống chế:

"Em đang nói tới ai vậy, Triệu Nhạc?"

Chẳng lẽ cô ấy đã nhận ra thân phận thật sự của anh hay sao?

Triệu Nhạc khẽ nhếch miệng cười, sau đó lắc đầu gạt bỏ ý định của mình.

"Không, không có gì. Em chỉ nhất thời cảm thấy anh giống một người quen ngày xưa của em mà thôi!"

Bầu không khí giữa hai người lại bắt đầu trở nên khó xử. Triệu Nhạc chợt liếc thấy một con cá nhỏ màu xanh biếc trông vô cùng đáng yêu, nhất thời kích động mà đưa tay ra với, vô tình ngã trượt chân xuống hồ.

Ùm...

Tiếng động lớn nhất thời gây chú ý cho mọi người trong biệt thư. Mãng Phiên Phiên cùng Triệu Tư Mỗ chạy ra trước xem xét, nhìn thấy Tư Kiệt cùng Triệu Nhạc cả người ướt nhẹp, lóp ngóp bò lên từ dưới hồ cá.

"Chết rồi. Lũ cá con của tôi!"

Mãng Phiên Phiên ôm đầu kêu trời. Lũ cá dưới hồ rất ưa sạch sẽ. Một ngày ông ta phải thay nước hai lần cho chúng, tuyệt đối không để rác bẩn bay vào hồ nước. Vậy mà giờ đây cả hai con người to lù lù kia cùng rơi xuống hồ, chưa biết chừng còn đè chết vài còn cá quý hiếm của lão nữa.

Bởi Triệu Nhạc vốn rất sợ nước sâu, Tư Kiệt đã chữa trị cho cô một thời gian nên hoàn toàn hiểu được khuyết điểm đó của cô bèn nhảy xuống theo mà kéo Triệu Nhạc lên bờ.

Triệu Hinh tức giận vô cùng. Lại là gã chồng vô dụng cùng đứa em gái ngu ngốc kia gây chuyện, làm xấu hành xấu hổ Triệu gia.

Cũng may đống cá dưới hồ không xảy ra chuyện gì cả, được Mãng Phiên Phiên thay nước ngay lập tức nên chúng lại trở về cuộc sống thường ngày.

Nhìn Tư Kiệt cùng Triệu Nhạc từ đầu tới cuối đều ướt nhẹp, những kẻ có mặt ở đó không ngừng chỉ trỏ bàn tán.

"Xem kìa, trên mặt người thanh niên kia có vết bớt trông gớm ghiếc chưa kìa!"

"Phải đấy, phải đấy. Hình như cậu ta là con rể của ông chủ Triệu thì phải."

"Ông chủ Triệu giàu có thế hà cớ vì lý do gì mà lại gả đại tiểu thư của mình cho một kẻ nghèo rúng như thế kia nhỉ?"

"..."

Những lời chê bai được nói ra này đều bị Triệu Tư Mỗ nghe thấy hết. Hai má ông ta đỏ phừng phừng, đôi tay tức thời nắm chặt lại cố gắng kìm nén cục tức đang dâng trào trong cuống họng xuống.

Nếu không phải vì ông ta trót dại mà hứa với Tư Kiệt là sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của anh, thì chắc chắn dù cho có đánh chết Tư Kiệt cũng đừng hòng bén mảng được động tới một cọng lông của nhà họ Triệu.

Triệu Tư Mỗ tức giận phẩy tay bước vào trong nhà, để mặc xác Tư Kiệt cùng Triệu Nhạc đứng thẫn thờ ngoài kia trước bao ánh mắt soi mói của những người có mặt ở đây.

Triệu Nhạc khẽ mỉm cười, lắc đầu tỏ vẻ chán ghét.

Cô cười rất ít. Mà mỗi khi cười như thế, chắc chắn tâm trạng đều có vấn đề.

"Nhạc Nhạc, em không sao chứ?"

Đằng sau họ có một giọng nói thâm trầm vang lên.

Triệu Nhạc cùng Tư Kiệt quay đầu lại nhìn. Một chàng trai cao lớn, gương mặt anh tuấn, lễ phục gọn gàng đang đứng yên lặng nhìn họ.

Hắn ta là Mãng Quang Phiệt, con trai thứ hai nhà họ Mãng, cũng chính là người được hứa hôn cùng Triệu Nhạc.

Ánh mắt hắn ta khẽ lướt dọc qua người của Tư Kiệt, đáy mắt ánh lên chút khinh bỉ, vênh vênh mặt lên mà tự đắc.

Không một lời chào hỏi Tư Kiệt là anh cũng đủ biết hắn ta rất khinh thường chính mình.

"Cảm ơn, em không sao!"

Triệu Nhạc ngại ngùng đáp.

Mặc dù cô và Mãng Quang Phiệt được hứa hôn với nhau nhưng thực ra cô không có tình cảm gì với anh ta cả, luôn tìm thời cơ tốt để thưa với cha mẹ chuyện hủy hôn nhưng đều chưa thành công.

Triệu Hinh đứng từ xa nhìn lại phía họ bằng ánh mắt ghen tị. Ngay từ bé cô ta đã muốn được gả vào nhà họ Mãng, được làm vợ của Mãng Quang Phiệt. Vậy mà cuối cùng lại đồng ý kết hôn cùng gã chồng vô dụng Tư Kiệt kia, quả thật vô cùng chán ghét.

Mãng Quang Phiệt vỗ tay vài tiếng, một nữ hầu lật đật chạy ra, trên tay còn cầm một bộ y phục mới rất đẹp, cúi người đưa cho Triệu Nhạc.

"Em hãy thay bộ y phục này đi kẻo cảm lạnh."

Mãng Quang Phiệt nhỏ giọng nói.

Triệu Nhạc hết nhìn anh ta lại quay sang nhìn Tư Kiệt bối rối. Anh rể Tư Kiệt vì cứu cô mà cũng nhảy xuống hồ khiến toàn thân ướt sũng, thế mà chỉ có cô có y phục mới để thay. Nhận ra hàm ý do dự của Triệu Nhạc, Tư Kiệt vội vàng xua tay cười cười:

"Em mau đi thay đi. Đừng lo cho anh. Lát anh sẽ tự đi mua một bộ quần áo khác!"

"Nhưng ..."

Triệu Nhạc còn toan nói gì nữa thì đã bị người hầu của Mãng Quang Phiệt kéo đi vào bên trong. Ngoài hồ lúc này chỉ còn lại Tư Kiệt và Mãng Quang Phiệt, còn lại hầu hết mọi người đều đã rời đi chỗ khác.

Mãng Quang Phiệt nhìn anh chằm chằm, hai tay xỏ vào trong túi quần, nhếch miệng nói:

"Đường đường là con rể nhà họ Triệu danh giá mà xem chừng nhục nhã quá nhỉ, cậu Tư, à không, anh rể Tư mới đúng!"

Hai chữ "anh rể" kéo dài ra của Mãng Quang Phiệt khiến Tư Kiệt chợt cảm thấy nổi cả da gà. Anh nhún vai, làm như không thèm để ý đến hắn, bước đi lên phía trước vài bước nhưng lại bị đôi tay của hắn chặn lại.

"Tôi đã cho phép anh đi chưa? Thằng khốn này!"
Chương 13 : Sự trừng phạt tàn nhẫn của Tư Kiệt

Hừ...

Tư Kiệt hừ lạnh. Ông đây đã không muốn dây dưa với anh, anh lại tự tìm đến mà gây sự à!

Mãng Quang Phiệt chậm rãi bước tới lại gần anh, đoạn bày ra bộ mặt đê tiện hết mức, nhe răng nói:

"Anh rể Tư, tôi sắp trở thành em rể của anh rồi đấy. Chúng ta cũng nên làm quen chút cho mối quan hệ thêm thân thiết, gắn bó chứ nhỉ?"

"Tôi không có gì để nói với cậu!"

Tư Kiệt thẳng thắn từ chối.

Anh cũng đâu có rảnh mà dây dưa không dứt với loại người này. Cây đã muốn lặng mà gió chẳng ngừng, hắn ta còn cố ý mà gây chuyện với anh nữa cơ chứ.

Thực ra thì, Mãng Quang Phiệt cũng chẳng yêu đương gì Triệu Nhạc. Chẳng qua hắn ta nghe lời ông bà Mãng kết hôn với Triệu Nhạc là vì khối gia sản kếch xù của nhà họ Triệu. Con rể cả Tư Kiệt vừa là một chàng trai xấu xí, nghèo hèn lại vô dụng, chắc chắn Triệu Tư Mỗ sẽ không hà cớ gì mà chia phần trăm tài sản cho anh. Còn Mãng Quang Phiệt thì lại khác, gia thế có, tiền bạc có, kiểu gì thì kiểu khối tài sản nhà họ Triệu đều sẽ rơi vào hắn ta vài phần. Chẳng phải là một món hời may mắn hay sao!

Mãng Quang Phiệt cũng không lấy làm lạ so với câu trả lời của Tư Kiệt, ngửa cổ cười lớn mà nói:

"Tôi nói này Tư Kiệt, thật ra tôi cũng chẳng hứng thú lấy một con đàn bà câm điếc như Triệu Nhạc đâu. Đêm tân hôn cô ta nằm im như cái xác không hồn thì còn gì là hứng thú, phải không nào?!"

Hai tay Tư Kiệt nắm chặt. Thằng khốn Mãng Quang Phiệt này thật đê tiện. Nếu hắn lấy Triệu Nhạc, chẳng phải cuộc đời đang bình yên của cô ấy sẽ phải chịu khổ, bông hoa nhài cắm bãi phân thối hay sao.

Trước mặt Triệu Nhạc cùng những kẻ khác thì Mãng Quang Phiệt luôn tỏ ra mình là người có học thức, nho nhã và quý trọng Triệu Nhạc. Thế nhưng ở sau lưng, bộ mặt đê tiện của hắn mới được bộc lộ rõ.

"Khốn khiếp!"

Tư Kiệt hằm hằm nhìn hắn, buông một câu chửi thề.

Mãng Quang Phiệt càng chọc tức anh bao nhiêu càng cảm thấy hả hê bấy nhiêu. Hắn ta luôn nghĩ gã đàn ông trước mặt này vô dụng hết sức. Chỉ cần đạp một cước là sẽ nằm im dưới đất như một con cóc chết mà thôi.

Mãng Quang Phiệt được đà càng lấn tới. Hắn ta đi vòng vòng quanh Tư Kiệt, giơ ngón tay chọc chọc vào người anh, đoạn nói tiếp:

"Thực ra Triệu Nhạc kể ra cũng rất xinh đẹp đấy. Nhưng tôi nghĩ trong chuyện ấy cô ta sẽ không giỏi. Đêm nay tôi sẽ đích thân dạy cho cô ta bài học làm vợ đầu tiên, anh thấy thế nào?"

Mãng Quang Phiệt chế giễu ai cũng được, nhưng đã động đến Triệu Nhạc thì đừng hòng. Triệu Nhạc vốn ngây thơ, trong sáng, giờ bị chính chồng tương lai của mình coi thường, đem ra làm trò hề, anh quả thực rất không vừa mắt.

Nghĩ là làm, Tư Kiệt đưa mắt quan sát nhanh một lượt, nhận thấy không có ai ở đây, anh bèn lộ rõ con người thật của mình.

Gương mặt Tư Kiệt lập tức đanh lại, ánh mắt nhu nhược vừa rồi bỗng trở nên thâm hiểm vô cùng. Tư Kiệt nở một nụ cười xấu xa, cong môi nhìn thẳng lại Mãng Quang Phiệt, trầm giọng đe dọa:

"Tôi cho cậu một phút để rút lại câu nói vừa rồi."

Ồ...

Mãng Quang Phiệt trợn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên. Cuối cùng con nhím con này cũng ngoan ngoãn mà xù lông lên rồi kìa. Hay, rất hay.

"Tôi nói Triệu Nhạc trong chuyện ấy sẽ như khúc gỗ. Đêm nay tôi sẽ dạy dỗ cô ta các bước cơ bản đầu tiên để làm một người vợ tốt!"

Mãng Quang Phiệt vẫn chưa ngửi thấy mùi nguy hiểm ở ngay bên cạnh, mặt vẫn giương giương tự đắc mà giễu cợt lại.

Bốp!

Một cú đấm mạnh mẽ của Tư Kiệt dành cho Mãng Quang Phiệt vang lên.

Mãng Quang Phiệt bị đánh bất ngờ, ngã chúi xuống dưới đất, ho sặc sụa lên vài tiếng mà nôn ra một búng máu tươi tanh tưởi. Một chiếc răng cửa của hắn cũng rơi ra theo đống máu.

Mãng Quang Phiệt vừa đau vừa giận đến xanh mặt, đưa tay chỉ vào mặt Tư Kiệt mà hét:

"Thằng khốn Tư Kiệt, tao giết mày!"

Nói rồi, Mãng Quang Phiệt ngồi bật dậy, lao tới bên cạnh Tư Kiệt như một con hổ đói, dùng nắm đấm đấm lại anh.

Thế nhưng thân thủ của Tư Kiệt vô cùng nhanh nhẹn, mỗi một cú đấm của Mãng Quang Phiệt đấm xuống anh đều tránh được một cách nhẹ nhàng.

Mãng Quang Phiệt có đôi chút sững sờ trước thân thủ của anh. Một kẻ thường ngày vô dụng như Tư Kiệt lại có thể tránh né từng cú đấm chí mạng của hắn, nếu Tư Kiệt không biết võ công thì quả thực là một điều vô lý.

Mỗi cú đấm của Mãng Quang Phiệt dội xuống, Tư Kiệt đều tránh né rất chuyên nghiệp khiến hắn tức sôi máu.

"Tao sẽ cho mày biết tay. Thằng súc sinh, mày dám đánh tao này!"

Từ trong người Mãng Quang Phiệt, hắn thò tay rút ra một con dao bấm, lao về phía Tư Kiệt mà đâm tới. Tư Kiệt vẫn không hề nao núng, anh giơ chân nhảy vòng một lượt, đá mạnh vào cánh tay Mãng Quang Phiệt khiến con dao trên tay hắn rơi xuống.

Bốp... Chát... Chát...

Mỗi một cú đấm của Tư Kiệt dội xuống, Mãng Quang Phiệt lại rú lên đau đớn, ôm mặt mà loạng choạng đâm đầu xuống đất. Mặt hắn lúc này đã sưng tấy như đầu heo luộc, lại còn thêm vài cái răng cửa cứ không cánh mà đáp đất.

Đối với Tư Kiệt, một chút võ công này của Mãng Quang Phiệt chỉ như mèo mả múa võ, ếch chết giương oai, không hề hấn gì với anh. Chờ cho Mãng Quang Phiệt đã mệt lả, Tư Kiệt mới dùng chân lạnh lùng đá tiếp vào hạ bộ của hắn.

Mãng Quang Phiệt đau đớn ôm lấy thân dưới, cúi gập người mà thở không ra hơi.

Tư Kiệt chậm rãi bước tới lại gần hắn ta, đưa tay túm lấy cổ áo của hắn, kéo gương mặt hắn lại sát mặt mình:

"Một gã đàn ông đê tiện như mày mà cũng còn dám gây chuyện với tao à. Gan mày to quá rồi đấy!"

"Mày...rốt cuộc mày là ai?"

Mãng Quang Phiệt thều thào hỏi.

Tư Kiệt cong môi cười khì khì, ánh mắt chợt trở nên vô cùng xấu xa. Anh đưa tay với lấy con dao sắc ở dưới đất, cầm lên xem xét.

"Hãy nhớ kĩ tên của tao. Tư Kiệt- Tiêu Bách Thần!"

Tiêu Bách Thần!

Cái tên này Mãng Quang Phiệt đã nghe rất nhiều. Chẳng phải Tiêu Bách Thần chính là con trai của đại ca Tiêu Hoàng Long khét tiếng trong giới giang hồ hay sao.

Nghe nói Tiêu Bách Thần có nhận nuôi một cậu con trai, đặt tên là Tiêu Bách Thần. Tiêu Bách Thần nổi tiếng trong giới giang hồ bởi võ công cao cường, y thuật vượt trội hơn người, không những thế đôi tay của y cũng tàn nhẫn không kém cha nuôi của mình. Nhắc đến Tiêu Hoàng Long là người ta sẽ phải nhớ ngay tới Tiêu Bách Thần!

"Mày...mày..."

Tư Kiệt túm chặt cổ hắn, gằn giọng nói:

"Bởi vì mày đã biết quá nhiều nên mày phải chịu trừng phạt."

Nói đoạn một tay Tư Kiệt kéo Mãng Quang Phiệt đi theo mình vào sâu trong vườn, tay còn lại bóp chặt cổ hắn ta.

Mãng Quang Phiệt sợ hãi van xin liên tục nhưng Tư Kiệt không buồn bận tậm.

Anh đè Mãng Quang Phiệt dưới thân, mặc cho hắn la hét kêu cứu, lạnh lùng dùng tay bẻ gãy mười ngón tay của Mãng Quang Phiệt.

Chỉ thấy tiếng kêu răng rắc của hắn vang lên không ngừng trong đêm tối...

Mãng Quang Phiệt đau đớn hét lên thảm thiết.

Tư Kiệt đâu đã chịu buông tha cho hắn. Anh thông thạo y thuật, tài năng của anh còn vượt xa cả bác sĩ chuyên nội khoa và ngoại khoa giỏi nhất thời nay. Do vậy việc biến một kẻ bình thường thành một người thực vật mà không cần tác động của ngoại lực đối với Tư Kiệt dễ như trở bàn tay.

"Hãy sống một cuộc đời thực vật đi, Mãng Quang Phiệt, em rể của anh!".
Chương 14 : Làm loạn nhà họ Mãng

Mãng Quang Phiệt đã hoàn toàn bất tỉnh, mười ngón tay đã bị bẻ gãy, dây thần kinh trên đỉnh đầu cũng đã bị Tư Kiệt tác động, khiến hắn vô thức trở thành người thực vật chỉ trong tích tắc.

Tư Kiệt cong môi cười đắc ý, đoạn đứng dậy phủ tay bước ra ngoài sảnh. Chợt ánh mắt anh tối sầm lại.

Phía bên trên đỉnh nóc có camera lắp chiếu thẳng về phía anh. Một màn hành hạ Mãng Quang Phiệt vừa rồi chắc chắn đã bị camera quay lại được.

Tư Kiệt cảm thấy có chút bối rối, chưa biết xử trí chuyện này ra sao. Thật sơ suất quá!

Tư Kiệt ước chừng khoảng cách từ phía anh đứng tới chỗ chiếc camera kia phải gần ba mét, khoảng cách quá cao anh không thế ném trúng.

Hai tay Tư Kiệt chắp sau lưng, toan tính nghĩ cách giải quyết chiếc camera này. Bỗng từ phía sau lùm cây vang lên tiếng lạo xạo, lạo xạo.

Tư Kiệt giật mình quay lại nhìn. Một người đàn ông mặc đồ đen, dáng hình vạm vỡ nhẹ nhàng bước ra, nhìn Tư Kiệt khẽ gật đầu một tiếng.

"Cậu chủ, cậu hãy cứ yên tâm vào trong nhà. Ngoài này đã có chúng tôi giải quyết!"

Anh đưa tay vỗ đầu cười khẩy. Đầu óc dạo này hay thật, anh đã quên mất cha nuôi luôn cử người đi bí mật đi theo anh để bảo vệ rồi hay sao.

Số lượng vệ sĩ đi theo anh cũng vào khoảng hơn hai chục người. Toàn bộ đều ăn mặc như dân thường, có người làm nhân viên công sở, có người nhặt rác, có người bán báo dạo... Thế nhưng tất cả đều sinh sống xung quanh anh và chỉ cùng nhau bảo vệ duy nhất một mình anh.

Tư Kiệt gật đầu, quay lại nhìn Mãng Quang Phiệt lần nữa, đoạn mới ung dung bước vào nhà.

Bên trong biệt thự vẫn diễn ra vui vẻ và náo động như thường. Vì tiếng nhạc sôi động được bật loa to nên hầu như không một ai nghe thấy tiếng la hét khi nãy của Mãng Quang Phiệt.

Tư Kiệt đưa mắt đảo quanh một lượt, nhận thấy Triệu Nhạc đang ngồi cùng cha mẹ và chị gái dùng bữa tối, lặng lẽ như một người xa lạ ở trong chính gia đình của mình.

Anh cũng không đến tìm họ. Thà ngồi một mình một góc còn hơn là tìm đến mà sân si, kệch cỡm.

"Ông chủ, ông chủ..."

Một vị quản gia già lật đật từ phía ngoài cửa chạy vào, gương mặt trở nên hết sức hốt hoảng.

Mãng Phiên Phiên đang tiếp khách rất bận rộn, đưa tay xua xua hàm ý đuổi quản gia già ra ngoài. Thế nhưng vị quản gia vẫn không chịu đi, sợ hãi lắp bắp mà nói:

"Ông chủ, nhị thiếu gia xảy ra chuyện rồi!"

Ly rượu trên tay Mãng Phiên Phiên rơi mạnh xuống đất, vỡ tan tành.

Lão ta chạy vội ra ngoài theo sự chỉ dẫn của quản gia. Triệu Tư Mỗ cùng vợ con cũng chạy ra xem. Ai ai cũng tò mò không biết nhị thiếu gia nhà họ Mãng đã xảy ra chuyện gì chẳng lành.

A...

Tiếng hét chói tai của Mãng Phiên Phiên cũng phu nhân của mình vang lên.

Mãng Quang Phiệt nằm im lìm dưới đất, đôi mắt nhắm nghiền, miệng còn dính máu tươi, hơi thở trở nên vô cùng yếu ớt, mười ngón tay của hắn đã bị kẻ nào đó bẻ gãy toàn bộ.

Cảnh tượng xảy ra trước mắt vô cùng thảm khốc.

"Kẻ nào đã ra tay tàn độc như thế?"

Một vị khách đưa tay che miệng lên tiếng. Không ai tránh khỏi sự bàng hoàng tột độ này.

Mới vài tiếng trước Mãng Quang Phiệt còn là một thiếu gia cao to, điển trai, học thức vương giả, là niềm tự hào của Mãng gia. Vậy mà giờ đây hắn bỗng chốc trở thành bộ dạng thê thảm như thế này.

Mãng Phiên Phiên run run sai người đặt Mãng Quang Phiệt lên cán thương, đoạn cho gọi bác sĩ riêng của dòng họ tới cứu chữa.

"Nhất định phải tìm ra kẻ nào đã hãm hại nhị thiếu gia!"

Mãng Phiên Phiên gằn giọng mắng. Phu nhân Mãng bên cạnh thì gục khóc hết nước mắt, đại tiểu thư nhà họ Mãng phải ôm vào lòng an ủi.

Buổi lễ đầy tháng tưởng chừng vui vẻ nhất lại hoàn toàn bị hủy hoại, trở thành không khí tang thương, thể thảm.

Triệu Hinh ghé sát tai mẹ mà thủ thỉ:

"Mẹ, Mãng Quang Phiệt đã trở nên thảm hại như thế kia thì làm sao còn có khả năng kết hôn cùng Triệu Nhạc được nữa chứ!"

Mã Hoa cũng cảm thấy con gái nói có lý, bèn lật đật bước tới cạnh chồng mình, kéo kéo tay lão ta nói nhỏ:

"Lão gia, chúng ta đã vô phúc có một thằng con rể vô dụng rồi. Vậy nên không thể có thêm một đứa nữa vô dụng như thế. Ông nhìn bộ dạng của Mãng Quang Phiệt hiện giờ xem, trăm phần trăm nếu có may mắn tỉnh lại thì cũng sẽ trở nên ngu ngốc bội phần!"

Triệu Tư Mỗ khẽ gật gù đồng ý. Nhưng lão cho rằng đây chưa phải thời điểm thích hợp để hủy hôn, cho nên đưa mắt ra hiệu vợ con mình lui về nghỉ ngơi trước.

Mãng Phiên Phiên chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại bên ngoài phòng bệnh, ngước nhìn dấu đèn đỏ vẫn còn rực sáng trong phòng mà tâm can không khỏi lo lắng.

Mãng Quang Phiệt chính là bảo bối, là con trai cưng của lão ta, là niềm tự hào của Mãng gia. Nếu chẳng may đứa con này có mệnh hệ gì, lão ta chắc chắn sẽ phát điên lên mất.

Đứa con trai út thì hoàn toàn không trông mong gì rồi. Suốt ngày nó chỉ đi trêu hoa ghẹo nguyệt, coi sàn nhảy là nhà, đêm nay tiệc đầy tháng cháu cũng không thèm vác mặt về.

Mãng Quang Phiệt xảy ra chuyện xấu, lão sẽ tự tay bóp chết kẻ nào đã hãm hại con trai của mình. Càng nghĩ Mãng Phiên Phiên càng căm hận, hai tay siết lại thành nắm đấm mà đấm mạnh lên trên tường.

Ở phía khuất sau cánh cửa, Tư Kiệt đang đứng lặng lẽ quan sát. Khóe môi anh cong lên, nở nụ cười đắc ý mà đầy rẫy nham hiểm khó lường...
Chương 15 : Thứ đàn bà trắc nết

Mãng Quang Phiệt được chuyển vào phòng cấp cứu đã hơn sáu tiếng đồng hồ. Bên trong phòng là ba mươi bác sĩ tài giỏi nhất được Mãng Phiên Phiên cử đến nhằm cứu chữa cho con trai mình. Lúc đầu lão ta vẫn nghĩ vết thương trên người Mãng Quang Phiệt cũng không đến nỗi quá nặng, nặng nhất là mười ngón tay đã bị bẻ gãy kia.

Thế nhưng khi bác sĩ mở cửa bước ra, nhìn lão ta bằng ánh mắt áy náy vô cùng thì Mãng Phiên Phiên mới định hình được sự việc nguy hiểm trầm trọng hơn lão ta đã nghĩ.

"Lão gia, thực sự xin lỗi, mặc dù chúng tôi đã dốc sức cứu chữa nhưng chỉ có thể giữ được tính mạng cho nhị thiếu gia. Cậu ấy đã giữ lại được sự sống, nhưng sẽ mãi mãi trở thành người... người thực vật!"

Mãng Phiên Phiên nghe xong mà như chết lặng, ngã phịch xuống dưới đất.

Lão ta không tin đứa con trai yêu quý của mình chỉ mới mấy tiếng trước còn tươi cười rạng rỡ, là niềm tự hào của cả gia đình, vậy mà trong phút chốc đã trở thành người thực vật.

Mãng phu nhân nghe tin mà sốc nặng, lập tức ngất lịm.

Mãng Phiên Phiên vẫn không tin vào những gì chính tai mình nghe thấy. Lũ bác sĩ này toàn là loại vô dụng. Phải rồi, chúng chỉ là những kẻ vô dụng, tài hèn sức mọn, không có khả năng chữa trị cho con trai lão.

Mãng Phiên Phiên ngồi bật dậy, đưa tay vo thành nắm đấm, thúc mạnh vào bụng vị bác sĩ già đang đứng bên cạnh khiến ông lảo đảo ngã dúi vào bức tường trắng.

"Các người thật là vô dụng. Ta vứt tiền nuôi các người khác gì nuôi một lũ ăn hại hay không? Bằng đấy con người mà không chữa khỏi nổi cho thiếu gia hả?"

Một vị bác sĩ trẻ đứng đó vội chạy tới đỡ bác sĩ già kia dậy, lắp bắp đáp:

"Thưa lão gia, kẻ gây án là một người vô cùng tài giỏi. Hắn trực tiếp tác động vào hệ thần kinh trên đại não của thiếu gia mà không cần dùng ngoại lực, khiến dây thần kinh của thiếu gia bị đứt nhưng không gây chết người!"

"Bị đứt sao không nối lại? Trên thế giới còn có ca đổi đầu cho nhau kia kìa. Lũ vô dụng các người lại định lấp liếm cho sự ngu dốt của mình hay sao?"

Mãng Phiên Phiên tức giận chỉ tay mà la hét.

Triệu Tư Mỗ cùng vợ cũng vừa lúc bước tới, vội đến bên ngăn cản Mãng Phiên Phiên đang mất bình tĩnh ở kia. Nếu họ không đến kịp, chưa biết chừng Mãng Phiên Phiên sẽ lao vào mà giết chết vị bác sĩ già kia cũng không chừng.

"Lão Mãng, bình tĩnh, bình tĩnh đi nào!"

Triệu Tư Mỗ vội vã ngăn cản, hết lời khuyên can.

Mãng Phiên Phiên đấm mạnh tay lên tường lần nữa, hai mắt vằn tia máu.

"Tôi phải giết chết kẻ nào dám hãm hại con trai tôi. Tôi phải giết nó, móc mắt nó cho hả dạ!"

Triệu Tư Mỗ như chợt nhớ ra điều gì đó bèn quay sang nói tiếp:

"Chẳng phải biệt thự nhà ông có lắp camera bốn phía xung quanh hay sao? Ông đã cho người kiểm tra lại chưa?"

"Toàn bộ camera trong biệt thự đã bị phá hỏng!"

Mãng Phiên Phiên thất vọng nói.

Người của ông ta đã cho kiểm tra lại toàn bộ tất cả các camera giám sát có trong biệt thự, nhưng thất vọng thay, tất cả chúng đều đã bị hủy hoại một cách nghiêm trọng.

Hung thủ không để lại bất cứ một chút giấu vết nào cả.

Mãng Phiên Phiên hậm hực đáp. Kẻ này chắc chắn phải có mối hận lớn như thế nào thì mới có thể ra tay tàn độc với con trai lão như thế. Nhưng cũng không thể phủ nhận hắn ta có thân thủ và bản lĩnh cực kỳ tốt. Bởi Mãng Quang Phiệt đã từng nhận một võ sĩ bên Nhật Bản làm sư phụ chỉ dạy võ công. Có thể nói động tác và các chiêu thức của hắn thuộc vào dạng bài bản và có tiếng trong giới võ thuật.

Ấy vậy mà Mãng Quang Phiệt lại bị kẻ kia hạ gục chỉ trong chớp mắt...

Cả đêm hôm ấy hầu như tất cả mọi người trong Mãng gia đều thức trắng một đêm, không khí u ám bao phủ toàn bộ biệt thự.

Duy nhất chỉ có Tư Kiệt là nằm ngủ ngon lành.

Anh được sắp xếp cho một căn phòng kho tồi tàn, rách nát, nhưng đối với Tư Kiệt phòng chỉ cần có chặn ấm, đệm êm là đã đáp ứng toàn bộ nhu cầu của anh rồi.

Nằm cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp, Tư Kiệt bật cười đầy thích thú.

Chà... chà...

Mặc dù đã lâu anh không luyện tập lại võ công nhưng kể ra khả năng chiến đấu của anh đâu có bị mất đi chút nào nhỉ.

May mà cha nuôi đã dạy anh võ ngay từ lúc nhận nuôi anh. Cha nuôi Tiêu Hoàng Long chỉ là giấu nhẹm đi khả năng đánh đấm thiên bẩm của mình, trừ những lúc ông lôi anh ra để dạy dỗ.

Tư Kiệt càng nghĩ càng cảm thấy biết ơn ông vô cùng. Nếu không có Tiêu Hoàng Long giơ tay cứu giúp, có lẽ trong mười năm qua anh vẫn chỉ là một thằng nhóc vất vưởng, lang thang bờ bụi ngoài đường.

Âm thanh vồn vã bên ngoài truyền tới khiến Tư Kiệt không thể nào chợp mắt nổi. Anh ngồi dậy vươn vai, cầm điện thoại lên xem giờ.

Đồng hồ đã chỉ hai giờ đêm, vậy mà ngoài kia vẫn còn có bóng người lướt qua.

Gia đình Mãng Phiên Phiên thì vẫn còn ở trong bệnh viện, khách khứa cũng đã về hết, chẳng lẽ là người làm công ở đây.

Muộn thế này rồi mà họ vẫn còn chưa ngủ hay sao?

Tư Kiệt tò mò ngồi dậy, hé mắt nhìn qua cánh cửa gỗ đã bị mọt đục khoét lỗ chỗ, vừa hay có thể nhìn thấy bên ngoài.

Kia chẳng phải là Triệu Hinh, cô vợ lẳng lơ của anh sao!

"Cô ta làm gì giờ này nhỉ?"

Tư Kiệt thầm hỏi, mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng xinh đẹp của Triệu Hinh.

Chỉ thấy cô ta vừa đứng vừa ngó nghiêng, cứ chốc chốc lại giơ đồng hồ lên xem xét, có vẻ đang rất sốt ruột đợi chờ ai đó.

Một lát sau, từ trong bóng đêm, có một bóng hình cao lớn chạy nhanh tới, ôm chầm lấy Triệu Hinh mà hôn hít say đắm.

Người đàn ông này trông rất lạ, Tư Kiệt chưa nhìn thấy hắn bao giờ. Đôi mắt anh khẽ nhíu lại, tiếp tục quan sát hành động của bọn họ.

Gã đàn ông ôm hôn Triệu Hinh say đắm một lúc, đôi tay bắt đầu không yên vị một chỗ, lần mò lên ngực của cô ta, luồn tay vào bên trong mà thỏa mãn.

Tư Kiệt khinh bỉ nhổ một ngụm nước bọt. Ả đàn bà trắc nết này, không biết đã qua tay bao nhiêu gã đàn ông!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom