• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Tuyệt Thế: Thiếu Gia Rửa Hận! (1 Viewer)

  • Chương 86-90

Chương 86 : Giương đông kích tây

Dù đúng hay không, Triệu Nhạc vẫn muốn thử một lần nữa.

Nhưng người đàn ông kia vẫn thong thả bước đi, không hề bị tiếng gọi của cô mà phân tâm dừng lại.

Khóe môi Triệu Nhạc nở nụ cười chua xót, nắm chặt danh thiếp của anh trong tay, sau đó xoay người bước vào trong thang máy.

Ngồi trên xe, Bạch Khởi La cũng đã hiểu ra toàn bộ vấn đề.

Cô cười cười, mở miệng buông một câu hờ hững:

“Anh định giấu cô ấy đến khi nào?”

Tiêu Bách Thần không đáp, vẫn chăm chú lái xe.

Mãi một lúc sau anh mới trả lời:

“Tư Kiệt đã chết! Thế giới này không còn ai là Tư Kiệt nữa!”

Người nhà họ Triệu lúc này đang loạn hết cả lên.

Người ra kẻ vào tấp nập, gương mặt ai cùng hằm hằm, chỉ cần không vừa ý có thể sẵn sàng đập tan nát tất cả mọi thứ.

Triệu Tư Mỗ ép Mã Hoa quỳ trên nền đất, chỉ tay mà mắng nhiếc xối xả:

“Loại phụ nữ không biết dạy con. Bà trông chừng nó kiểu gì để nó ngang nhiên bỏ trốn trước tầm mắt của chúng ta thế hả?”

Mã Hoa uất ức đến nghẹn họng, trừng mắt cãi lại:

“Triệu Nhạc bỏ trốn, ngay cả ông cũng còn không phát hiện ra. Mắc mớ gì mà trách cứ tôi?”

Thấy vợ dám phản bác lại mình, Triệu Tư Mỗ cành điên tiết hơn.

Lão ta giơ chân đạp mạnh vào người vợ, không ngừng xỉa xói:

“Câm ngay miệng lại. Nếu bà còn không tìm được nó về đây thì mời bà cút xéo ra khỏi cái nhà này. Tôi sẽ đưa mẹ Đình Khiêm vào đây, thay bà tiếp quản cái nhà này!”

Rầm!

Cánh cửa phòng do phải chịu tác động lớn nên bật tung cả then cài, tạo thành thứ âm thanh chói tai.

Mã Hoa ngồi trên nền đất, đưa mắt nhìn khắp một lượt căn phòng tan hoang, trong lòng không khỏi căm hận.

Từ lúc mẹ con Triệu Đình Khiêm xuất hiện, mọi thứ trong căn nhà này đều bị hủy hoại, đảo lộn nghiêm trọng. Triệu Tư Mỗ không còn coi Mã Hoa ra gì nữa, sẵn sàng động chân động tay, mắng nhiếc bà ta mọi lúc mọi nơi. Hơn nữa, đã vài tháng nay lão ta còn chưa thèm động vào người Mã Hoa. Điều này khiến bà ta vô cùng uất ức.

.......

Trong thành phố Tứ Châu, nhà họ Phương cũng được coi là một trong những tập đoàn sản xuất công nghệ lớn và uy tín có tiếng.

Triệu Tư Mỗ nhanh chóng chớp thời cơ, liên lạc với ông chủ Phương, cùng nhau bàn bạc kế hoạch cho ra đời một loại robot tối tân bậc nhất, có sức gây chấn động dư luận.

Nếu thành công, hai bên tập đoàn sẽ cùng hưởng một số lượng lợi nhuận khổng lồ, chưa kể danh tiếng ngày một cực vượng.

Phương Mạn Châu, con gái duy nhất của tập đoàn Phương Mộc, mới trở về từ Pháp sau năm năm du học.

Phương Tiến chỉ có duy nhất một đứa con gái này nên coi cô ta còn quý hơn cả vàng bạc, châu báu.

“Mạn Châu, muộn rồi con còn đi đâu?”

Phương Tiến đặt tờ báo xuống bàn, kéo gọng kính lão cẩn thận hỏi.

Phương Mạn Châu vừa chỉnh lại dây váy, vừa ngúng nguẩy đáp:

“Con đi hóng gió chút. Đã năm năm rồi mới được trở về thành phố mà cha!”

Nhìn chiếc siêu xe màu đỏ của con gái phóng vụt đi, Phương Tiến chỉ mỉm cười lắc lắc đầu.

Phương Mạn Châu vừa lái xe vừa nghe nhạc, cơ thể không ngừng nhún nhảy theo nhịp rock.

Đến một đoạn đường tương đối vắng, chợt có một chiếc xe màu trắng hiệu Mercedes bất thình lình chặn ngang đường.

Kítttt...!

Phương Mạn Châu hoảng hốt đạp thắng ga nhưng không kịp.

Cú đâm không lớn lắm nhưng cũng đủ khiến cho đầu xe cô ta bị bóp méo, vỡ hẳn một mảng lớn.

“Đáng ghét! Chết với tôi!”

Phương Mạn Châu mở miệng chửi thề, đoạn bừng bừng lửa giận mà bước xuống xe.

Cô ta vòng lại sau cốp, khom lưng với lấy chiếc búa bên trong, sau đó đi đến trước đầu xe Mercedes, không nói không rằng trực tiếp đem búa đập mạnh xuống đầu xe.

Cạch...!

Chủ nhân kia cuối cùng cũng bước xuống, nhìn chòng chọc vào Phương Mạn Châu.

“Nhãi ranh, mày dám đập xe tao?”

Phương Mãn Châu không nghe kẻ đâm vào xe mình kia một lời xin lỗi cũng không có mà còn dám gân cổ lên chửi đổng cô ta, còn gọi cô ta là “nhãi ranh”.

Phương Mãn Châu tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ tay lên mặt cô gái kia mà gào mắng:

“Mày đâm vào xe tao, làm hỏng xe tao, giờ tao đập xe mày, mày có ý kiến gì?”

Chủ nhân Mercedes khẽ nhún vai, ngay sau đó bĩu môi thách thức:

“Cứ việc đập, Triệu Hinh đây chưa bao giờ biết sợ đứa nào?”

Triệu Hinh?

Phương Mạn Châu cảm thấy dường như mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu. Sau khi suy nghĩ một hồi, cô ta bèn há hốc miệng hỏi lại:

“Triệu Hinh, đại tiểu thư của tập đoàn Triệu Thị?”

Triệu Hinh vênh mặt tự mãn, gật đầu một cái, không quên nhổ một bãi nước bọt lên mui xe của Phương Mãn Châu.

“Cô...cô...cô có biết tôi là Phương Mãn Châu, con gái của Phương Tiến, tập đoàn Phương Mộc hay không ?!”

Phương Mạn Châu uất ức đến nghẹn họng.

Tuy nhiên, thái độ của Triệu Hinh lại khiến Phương Mãn Châu vô cùng sửng sốt. Triệu Hinh trề môi, hoàn toàn không thèm đếm xỉa.

“Được! Cô giỏi lắm! Nhà họ Triệu các người hãy đợi đấy!”

Phương Mạn Châu vì có việc gấp nên phải rời đi ngay lập tức, không có thời gian so đo với Triệu Hinh.

Triệu Hinh khoanh tay trước ngực, nhếch mép nhìn theo bóng dáng Phương Mạn Châu đi khuất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tốt lắm! Cô làm rất tốt!”

Có tiếng vỗ tay vang lên sau lưng Triệu Hinh. Cô quay đầu lại, trông thấy Tiêu Bách Thần đang nở nụ cười thỏa mãn.

Triệu Hinh chán ghét liếc nhìn anh, đoạn lôi từ trong túi áo khoác một mẩu giấy tẩy trang, trực tiếp đưa lên mặt lau sạch.

“Bạch Khởi La, tôi thật phục tài trang điểm của cô!”

Bạch Khởi La vừa lau mặt, vừa cười đắc ý:

“Sao nào? Anh thấy tôi đóng giả thành Triệu Hinh thành thật quá không?”

Cả hai người cùng phá lên cười ha hả.

Kế hoạch giương đông kích tây này của Tiêu Bách Thần chắc chắn sẽ khiến bản hợp tác của hai bên tập đoàn Triệu Thị và Phương Mộc sẽ bị hủy hoại ngay trong gang tấc.

Một mũi tên, trúng hai đích. Đây chính là mục tiêu của anh!

Phương Tiến ngồi trong nhà, đang cùng Triệu Tư Mỗ bàn bạc kế hoạch cho dự án tiếp theo, bất ngờ nhận được điện thoại của Phương Mãn Châu gọi về.

Đầu dây bên kia, giọng nói của cô ta vô cùng bức bối khó chịu, cảm tưởng như muốn hét lên:

"Cha, có phải tập đoàn chúng ta sắp sửa ký kết hợp tác cùng với Triệu Thị hay không?"

Phương Tiến nghe thấy con gái nhắc tới Triệu Thị, ánh mắt trở nên ngờ vực, liếc nhìn Triệu Tư Mỗ.

"Phải! Con nhắc tới Triệu Thị làm gì?"

Triệu Tư Mỗ nghe vậy cũng đặt bút xuống, tư thế cảnh giác thấy rõ.

"Cha, cha mau hủy hợp đồng với Triệu Thị. Chúng ta không hợp tác với bên đó nữa!"
Chương 87 : Quá khứ quỷ dị

“Ông Phương, tiểu thư Mạn Châu đang nói gì vậy?”

Triệu Tư Mỗ trừng mắt lên hỏi.

Mặc dù Phương Tiến vô cùng coi trọng mối làm ăn này, nhưng ông ta cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái bảo bối.

Do vậy, bàn tay cầm bút của Phương Tiến khẽ trùng xuống, sau đó ông ta tắt bút, ném trở lại lên bàn.

Triệu Tư Mỗ cảm thấy có gì đó không đúng, nhếch miệng thắc mắc:

“Ý ông là sao đây, ông Phương?”

Phương Tiến không nói gì, thở dài đứng dậy, bước ra phía cửa sổ trầm ngâm.

Mãi lúc sau ông ta mới đáp:

“Xin lỗi ông Triệu! Dự án lần này của chúng ta tạm thời chưa ký được!”

Triệu Tư Mỗ nghe như sét nổ bên tai, há hốc miệng không biết trả lời sao.

Vì dự án lần này, lão ta đã rót vào quảng bá một số tiền khổng lồ, lại còn chạy ngược chạy xuôi khắp các thành phố khác để tìm kiếm nguồn nhiên liệu đắt đỏ nhất.

Thế mà đùng một cái, Phương Tiến lại chối bay chối biến, không chịu hợp tác nữa.

Triệu Tư Mỗ tức đến tím mặt, đưa tay đập mạnh lên bàn mà mắng:

“Lão già Phương, ông chơi tôi à?”

Tuy nhiên, Phương Tiến vẫn vô cùng thản nhiên, ung dung đáp:

“Mạn Châu nói không muốn hợp tác với bên ông nữa! Mặc dù Triệu Thị rất có danh tiếng, nhưng xin thứ lỗi, con gái tôi quan trọng hơn nhiều!”

“Mẹ kiếp! Một bản hợp đồng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng trong vòng một tháng, mà giờ ông thích nói hủy mà hủy là được à?”

Con tức giận đỉnh điểm khiến Triệu Tư Mỗ không làm chủ được bản thân mình nữa. Lão ta đứng phắt dậy, lao tới bên cạnh cửa sổ, đưa tay nắm chặt cổ áo Phương Tiến mà đè chặt ông ta lên cửa sổ.

Vừa lúc đó, Mạn Châu cũng đã trở về. Trông thấy cảnh tượng trước mặt, cô ta trợn trừng mắt, chỉ tay thẳng mặt Triệu Tư Mỗ mà mắng:

“Muốn biết lý do à, ông về mà hỏi đứa con gái yêu quý của ông đi. Con nhãi Triệu Hinh đã làm gì với tôi và nhà họ Phương, cô ta tự phải biết!”

Nghe đến cái tên Triệu Hinh, Triệu Tư Mỗ từ từ thả lỏng tay xuống. Lão ta không tin đứa con gái lớn của mình lại ngu ngốc đến mức tự tay bóp nát bản hợp đồng của cha.

.......

Triệu Đình Khiêm ngay khi hay tin tập đoàn Phương Mộc hủy bỏ hợp đồng đầu tư, trong lòng vô cùng tức giận.

“Lại là con nhóc vô dụng Triệu Hinh!”

“Bạch Khởi La, đến đây tôi có việc cần nhờ!”

Bạch Khởi La đang lúi húi photo tài liệu, nghe tiếng Triệu Đình Khiêm gọi liền rảo bước nhanh tới.

Triệu Đình Khiêm trầm giọng dặn dò:

“Cô đi điều tra cho tôi về tập đoàn Long Thế. Trước hết là thân phận thật sự của Cố Trường Lục. Trong vòng ba ngày phải có đáp án nộp về đây!”

Bạch Khởi La ngoan ngoãn gật đầu.

Hắn đã bắt đầu để ý đến Long Thế bởi Triệu Đình Khiêm cho rằng, Long Thế hiện tại đang là đối thủ đáng gờm. Nếu không nhanh chóng giải quyết, chắc chắn Triệu Thị sẽ rơi vào thế bí.

Bạch Khởi La cầm đống giấy tờ mà Triệu Đình Khiêm đưa cho mình, ném về phía Tiêu Bách Thần, lạnh nhạt đáp:

“Anh xem đi. Triệu Đình Khiêm đã bắt đầu ra tay rồi đấy!”

Anh cầm tập giấy tờ lên, hai mắt lộ ý cười:

“Cô chỉ cần tìm cách tiếp cận hắn, lấy được lòng tin của hắn là được. Mọi vấn đề khác tôi thừa sức giải quyết!”

Bạch Khởi La cười nhạt, toan xoay lưng bước lên trên lầu. Chợt cô nhớ ra một chuyện quên chưa nói với Tiêu Bách Thần, bèn nói vọng xuống bên dưới:

“Phương Mộc đã hủy hợp đồng với Triệu Thị rồi. Nhiệm vụ của tôi đã xong, giờ tới lượt anh ra tay!”

Việc hớt tay trên của Triệu Tư Mỗ như thế này, âu cũng là dự liệu trước của anh.

Tuy nhiên, để lấy được lòng tin của Phương Tiến, anh còn phải thực hiện một bản kế hoạch khác.

.......

“Mạn Châu, ở dưới bờ hồ kia có nhiều cá cảnh lắm. Chẳng phải cậu vẫn thích cá hay sao?”

Bạn thân của Phương Mạn Châu là Khả Linh, nở nụ cười tươi roi rói, không quên chỉ tay xuống dưới hồ mà nói.

Phương Mạn Châu nghe thấy có cá mà hai mắt sáng bừng. Cô ta rất thích cá, nhất là các loài cá cảnh hoang dã. Nhìn từng đàn cá bơi qua bơi lại, Phương Mạn Châu không khỏi bị kích thích tột độ.

Tuy nhiên cô ta lại sợ nước, chần chừ mãi không dám bước xuống bờ hồ mà ngắm.

Khả Linh cười cười, nhanh nhẹn nhảy xuống bờ trước, đưa tay vuốt vuốt vào dòng nước mát lạnh, thích chí quay lại nhìn Phương Mạn Châu.

“Mạn Châu, cá hoang đẹp quá!”

Phương Mạn Châu lấy hết can đảm, nhảy xuống bên cạnh Khả Linh cùng ngắm cá.

Bỗng dưng, cô ta nảy ra một ý, nhân lúc Khả Linh đang mải mê nghịch nước bèn lén lút giơ tay, đẩy mạnh Khả Linh xuống hồ.

Vì cả hai mới chỉ đang học năm nhất trung học, Khả Linh lại không biết bơi, nên không ngừng đập nước kêu cứu.

Nhìn bạn vùng vẫy dưới nước, Phương Mạn Châu lại vui vẻ phá lên cười ngặt nghẽo. Lúc đó, cô ta nghĩ rằng làm như thế rất là vui.

Chỉ đến khi Khả Linh đuối sức, chìm dần xuống mặt hồ, Phương Mạn Châu mới hoảng hồn, vội vàng hò hét kêu cứu.

Thế nhưng Khả Linh đã hoàn toàn biến mất trong mặt hồ sâu thăm thẳm.

Đến lúc tìm được, Khả Linh đã trở thành một cái xác thối rữa, trương phình.

“Mạn Châu...!”

Nghe thấy tiếng gọi của Khả Linh, Phương Mạn Châu hoảng hốt, chậm rãi quay đầu lại nhìn.

Bóng hình Khả Linh mờ mờ, cả người ướt sũng, nước không ngừng nhỏ tong tong xuống nền đất lạnh lẽo, khắp người trương phình, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.

Cơ thể Phương Mạn Châu run rẩy liên tục, nói không nên lời, trừng mắt nhìn về bóng người trước mặt.

“Trả mạng cho tao! Mạn Châu, trả mạng cho tao!”

Cổ họng Khả Linh không ngừng gầm gừ, sau đó thét lên một tiếng khủng khiếp, cả người ướt nhẹp lao nhanh về phía Phương Mạn Châu mà bóp cổ...

Phương Mạn Châu chỉ kịp rú lên một tiếng, may mắn chưa lúc choàng tỉnh dậy. Cả người ướt sũng mồ hôi lạnh.

Kể từ khi Phương Mạn Châu trở về nhà, cảm thấy trong người sức khỏe không thông, liên tục nằm mơ thấy ác mộng. Hầu như đêm nào cũng vậy, hình ảnh ghê tởm của Khả Linh không ngừng hiện về quấy nhiễu cô ta, oan ức mà đòi mạng.

Phương Tiến vì thương con nên quyết định tìm người chữa trị. Hỏi qua hỏi lại mới biết, không ai tài giỏi hơn Tiêu Bách Thần trong vấn đề này. Bởi vậy ông ta cho người tức tốc tới thủ phủ nhà họ Tiêu, đích thân mời Tiêu Bách Thần đến nhà họ Phương một chuyến.

Tiêu Bách Thần vừa chỉnh lại quần áo, vừa nhìn Bạch Khởi La cười nhạt:

“Đi thôi. Thời cơ của chúng ta tới rồi đấy!”
Chương 88 : Sự việc kinh hoàng

Trông thấy Tiêu Bách Thần bước xuống xe, Phương Tiến vội vàng chạy ra chào đón.

“Cậu Tiêu, nghe danh đã lâu, nay mới có dịp gặp. Chuyện của con gái trăm sự nhờ cậu giúp đỡ!”

Bên trong phòng khách còn có thêm một thanh niên anh tuấn, ăn mặc chỉnh tề đang cẩn thận pha trà.

Anh ta là Mạc Thiên Sơ, hôn phu của Phương Mạn Châu. Bọn họ dự định cuối năm nay sẽ tiến hành tổ chức hôn lễ.

“Thiên Sơ, mau lên lầu gọi Mạn Châu xuống!”

Phương Tiến đưa tay làm động tác mến khách, đoạn ra hiệu cho Mạc Thiên Sơ.

Anh ta dừng tay, gật đầu chào hai người Tiêu Bách Thần, sau đó bước nhanh lên lầu trên.

Tiêu Bách Thần đón lấy ly trà hảo hạng Phương Tiến đưa cho, nhấp thử một ngụm. Vị trà xanh chát chát nơi đầu lưỡi, nhưng khi nuốt vào trong bụng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, thanh mát.

“Đây là trà Mông Cổ, được ủ men hai mươi năm. Thiên Sơ may mắn mua được nên đã đem về biếu tôi!”

Phương Tiến vừa uống vừa lên giọng giải thích xuất xứ của trà Mông Cổ. Tiêu Bách Thần cũng tỏ ra cực kỳ hứng thú, gật đầu liên tục.

Một lúc sau anh mới vào việc chính:

“Tiểu thư Mạn Châu đã tiến hành trị liệu tâm lý ở những nước nào rồi?”

Nhắc đến con gái, ánh mắt Phương Tiến chợt trùng xuống. Ông ta ngả lưng ra sau ghế, buồn bã đáp:

“Một năm trở lại đây, Mạn Châu bắt đầu nảy sinh hoang tưởng. Con bé thường xuyên mơ hoặc nói rằng mình trông thấy hồn ma của Khả Linh về đòi mạng. Tôi đã đưa Mạn Châu đến gặp các bác sĩ tâm lý giỏi nhất trong và ngoài nước, thế nhưng đều vô ích!”

Nghe tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, Phương Tiến khẽ đưa mắt nhìn, sau đó thở dài:

“Thời gian gần đây, Mạn Châu còn xảy ra tình trạng tự hành hạ cơ thể. Con bé sẽ dùng dao cắt cổ tay, nếu không thì tự dìm mình vào trong bồn tắm. Ban ngày nó hoàn toàn tỉnh táo, nhưng đêm đến sẽ làm các hành động kỳ dị, lạ thường như vậy!”

Mạn Châu được Mạc Thiên Sơ dìu tới, mệt mỏi ngồi xuống ghế.

Gương mặt xinh đẹp thường ngày của cô đã dần thay bằng làn da bủng beo, hai mắt hốc hác, thâm cuồng kém sắc.

Bạch Khởi La nhìn thấy, trong đầu chợt nảy sinh phán đoán. Tuy nhiên cô chưa nói ngay, chỉ lặng lẽ đánh mắt nhìn sang Tiêu Bách Thần.

“Cậu Tiêu!”

Phương Tiến nhìn anh, giọng nói có phần run rẩy:

“Xin cậu hãy cứu lấy con gái tôi. Tôi đã nghe ông Mãng nói qua về tài năng của cậu. Chuyện của con gái trăm sự trông chờ vào cậu!”

Phương Mạn Châu nhìn chằm chằm vào anh, từ lúc cô bước xuống, hầu như không rời vị trí. Cả cơ thể giống như bị hút cạn sức lực, chỉ còn da thịt và xương.

Bỗng dưng, Phương Mạn Châu dịch chuyển ánh mắt ra phía sau lưng của Tiêu Bách Thần, gương mặt bắt đầu lộ ra tình trạng hoảng loạn cao độ.

Cả người cô không ngừng run lẩy bẩy, đôi môi tái nhợt, há hốc nhìn vào khoảng không, sau đó rú lên khóc thét:

“Nó lại đến kìa. Khả Linh đến đòi mạng con kìa. Aaaaaa...!!!”

“Mạn Châu, em bình tĩnh đi. Không có ai ở đó cả. Chỉ có mỗi chúng ta thôi!”

Mạc Thiên Sơ đưa tay lay mạnh vai của hôn thê, muốn cô nhanh chóng tỉnh táo lại.

Tuy nhiên, Phương Mạn Châu càng lúc càng mất bình tĩnh hơn.

Cô đứng phắt dậy, chạy ra sau bếp, với tay chộp lấy một con dao gọt hoa quả, chuẩn bị cứa đứt cổ tay.

Phương Tiến gào khản cả cổ, sợ hãi gọi tên con gái liên tục. Tất cả mọi người đều bổ nhào tới phòng bếp.

Phốc!!!

Con dao đang cầm trên tay của Phương Mạn Châu lập tức bị Tiêu Bách Thần giật lại được. Tuy nhiên lưỡi dao cứa qua bắp tay anh một vệt dài, máu đỏ ngấm qua lớp áo sơ mi màu trắng.

Phương Mạn Châu vẫn như nổi điên, không dùng dao cắt cổ tay được thì xoay cách khác.

Cô đẩy mạnh Tiêu Bách Thần sang một bên, đoạn lao người vút ra khỏi cửa, gieo cả mình dìm xuống hồ bơi.

Ùm....!

Lần này, chưa đợi Tiêu Bách Thần ra tay, Bạch Khởi La đã nhảy xuống trước, sau đó dùng hết sức bơi về phía Phương Mạn Châu, cật lực kéo cô ta lên bờ.

Mà Phương Mạn Châu lúc này khỏe hơn bao giờ hết, ánh mắt đục ngầu nhìn xoáy sâu về phía Bạch Khởi La, đoạn rút từ trong túi áo ngủ một chiếc dao tem sắc lạnh, dùng hết sức bình sinh đâm tới phía Bạch Khởi La.

Cảnh tượng bất ngờ trước mắt khiến tất cả mọi người đều chết sững.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Phương Tiến ngồi gục xuống thành bể bơi, chết sững mà nhìn con gái đang nổi điên hướng về phía Bạch Khởi La đòi chém.

Mạc Thiên Sơ toan lao xuống hỗ trợ liền bị Tiêu Bách Thần ngăn lại:

“Để tôi! Anh ở lại đây lo cho ông Phương đi!”.

Vừa nói Tiêu Bách Thần vừa nhảy ùm xuống bể bơi, nhanh chóng tiến gần đến Bạch Khởi La.

Vết thương trên tay anh vẫn chưa ngưng máu, gặp nước liền tản ra, nhuộm đỏ một vùng.

“Khởi La, mau lùi sang một bên!”

Tiêu Bách Thần hét lớn.

Bạch Khởi La cũng nhanh chóng hiểu ý, liền quay lại phía Mạc Thiên Sơ:

“Ném cho tôi một cây gậy!”

Chiếc gậy sắt được ném xuống, cô nhanh chóng chộp lấy.

Phương Mạn Châu vẫn không ngừng dùng dao tem quơ quào xung quanh. Vì nước bể chỉ cao đến ngực anh, tương đối nông nên không lo chết đuối.

“Chết tiệt!”

Tiêu Bách Thần buông miệng chửi đổng.

Liền sau đó lấy hơi lặn xuống mặt nước, bơi đến phía Phương Mạn Châu, dùng hai tay ôm chặt lấy cơ thể cô ta ở phía dưới.

Phương Mạn Châu bị ôm chặt, hai mắt mở trừng trừng, vung tay nhằm về phía dưới nước hòng cứa lưng Tiêu Bách Thần.

Vút...!

Chiếc gậy sắt Bạch Khởi La vừa lấy được đã nhanh tay hơn, đập mạnh lên tay cô ta. Phương Mạn Châu đau đớn mà thả dao xuống, Tiêu Bách Thần tận dụng thời cơ bẻ quặt hai tay cô ta ra sau.

Mặc dù Phương Mạn Châu chỉ cầm dao tem, nhưng loại dao này lại là loại nhập khẩu bên nước ngoài, to gấp ba lần dao thường, về độ sắc có thể cứa đôi một tảng thịt đông dễ như trở bàn tay.

Nếu hai người không cẩn thận, chắc chắn sẽ bị con dao kia cứa đứt thịt.

“Buông...ra...!”

Phương Mạn Châu giãy giụa gào thét.

Thế nhưng Tiêu Bách Thần không nghĩ ngợi gì nhiều, đưa tay nắm thành quyền, trực tiếp đập mạnh vào sau ót cô ta.

Cơ thể Phương Mạn Châu mềm nhũn, ngã gục vào lồng ngực anh.
Chương 89 : Mày đoán thử xem?

“Rốt cuộc con bé bị làm sao vậy? Chẳng lẽ, chẳng lẽ quả thực trên đời này có hồn ma đeo bám đòi mạng hay sao?”

Phương Tiến vẫn chưa hết run rẩy, ngồi trên ghế lắp bắp hỏi.

Tiêu Bách Thần lau lau mái tóc ướt, nhếch môi cười khẩy:

“Nhảm nhí, không có quỷ thần ở đây cả. Tiểu thư Mạn Châu bị ảnh hưởng dây thần kinh mạnh. Có kẻ đã động chạm tay chân với các mạch máu của cô ấy!”

Trong phòng tuyệt đối im lặng. Dường như có thể nghe rõ tiếng nhịp tim thở mạnh.

Trước lúc ra về, Tiêu Bách Thần còn đưa cho Phương Tiến một gói thuốc nhỏ, chứa các viên màu đen hình tròn.

“Mỗi buổi trước khi cô ấy ngủ, ông hãy cho Mạn Châu uống một viên. Tạm thời có thể ngăn ngừa xung đột thần kinh trong người cô ấy. Tối mai tôi sẽ quay trở lại sau!”

.......

“Anh nghĩ sao về căn bệnh của Mạn Châu?”

Ngồi trong xe, Bạch Khởi La lên tiếng hỏi. Cả hai người lúc này quần áo đã bị ngấm nước, có chút ẩm ướt vô cùng khó chịu.

Tiêu Bách Thần khẽ nghiêng nghiêng đầu, ảnh mắt không rời phía trước, nhàn nhạt đáp:

“Không trèo cao quá thì không té đau. Trong vòng ba ngày, tôi sẽ giải quyết hoàn toàn dứt điểm chuyện này!”

Bạch Khởi La còn chưa kịp bước xuống xe đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại réo vang inh ỏi.

“Là Triệu Đình Khiêm gọi tới.”

Tiêu Bách Thần nghe cô nói lập tức cảnh giác:

“Muộn thế này rồi hắn còn gọi cô làm gì?”

Bạch Khởi La nhún vai:

“Chịu chết!”

.......

Cộp...cộp...cộp...

Tiếng giày cao gót không ngừng va chạm trên nền đất đá hoa, tạo thành âm thanh ồn ã nhưng lại vô cùng quyến rũ.

Bạch Khởi La mở cửa phòng giám đốc bước vào, nét mặt bình thản ung dung.

“Vào đây cô Bạch!”

Triệu Đình Khiêm đang ngồi vắt chân trên ghế, cúc áo sơ mi bị tháo mất hai chiếc, để hở ra vòm ngực ngăm ngăm chắc khỏe.

Dưới ánh đèn vàng vọt, nhìn gương mặt của hắn ta càng thêm phần quỷ kế khó lường.

Bạch Khởi La lễ phép đặt tài liệu xuống trước mặt Triệu Đình Khiêm, rành rọt nói từng chữ:

“Đây là toàn bộ kết quả tôi đã điều tra được về Cố Trường Lục cùng tập đoàn Long Thế. Nếu trong quá trình điều tra có gì chưa đúng, mong anh chỉ bảo!”

Nghe Bạch Khởi La trình bày, Triệu Đình Khiêm vô cùng thỏa mãn. Không ngờ chỉ sau một thời gian rất ngắn hắn ta yêu cầu, Bạch Khởi La lại có thể điều tra nhanh đến như thế.

Tuy nhiên, hắn chưa vội mở ra xem. Triệu Đình Khiêm đứng dậy, bước từng sải dài về phía Bạch Khởi La, ép sát cô đứng dựa hông vào cạnh bàn.

Bàn tay hắn thuận tiện đưa lên trước ngực Bạch Khởi La, sau đó tự tiện mở bung cúc áo đầu tiên của cô ra.

“Trời nóng thế này, ăn mặc như vậy không thấy khó chịu sao?”

Bạch Khởi La bị hắn ép nhìn thẳng vào mắt, có chút không tình nguyện vội kiếm cớ quay đi.

“Em không biết lý do mình được chọn vào đây là vì sao à?”

Cô nhếch miệng cười thầm, lắc đầu tỏ vẻ ngây thơ.

Triệu Đình Khiêm được đà càng lấn tới, dùng bàn tay vuốt nhẹ lên má cô. Cảm giác mềm mại mịn màng khiến bên dưới hắn rạo rực khôn nguôi, nhất thời chỉ muốn phát tiết.

Mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ người Bạch Khởi La làm hắn có chút điện đảo. Bàn tay Triệu Đình Khiêm tham lam vuốt nhẹ lên mông Bạch Khởi La, đoạn bóp mạnh một cái.

“Anh làm gì vậy?”

Nếu không phải nhẫn nhịn vì lời hứa với Tiêu Bách Thần, Bạch Khởi La chắc chắn đã một tay trực tiếp cắt phăng của quý của hắn, ném cho chó gặm.

“E hèm...!”

Ngoài cửa có tiếng hắng giọng. Triệu Đình Khiêm vội thu tay lại, chỉnh trang quần áo, sau đó ra hiệu cho Bạch Khởi La đi ra ngoài.

Cô bước về phía cửa, đi ngang qua một gã đàn ông lạ mặt, vì y đội mũ lưỡi trai nên cô chỉ trông thấy được nửa mặt của y.

Ngay khi vai Bạch Khởi La sượt qua y, từ trong miệng kẻ đó liền phát ra âm thanh tặc lưỡi răng rắc...

Cơ thể Bạch Khởi La thoáng cứng ngắc. Dường như cô đã nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải!

Bạch Khởi La đi khỏi, y bước vào bên trong.

Triệu Đình Khiêm vì bị phá đám mất việc tốt, lửa nóng trong người còn chưa nguôi.

“Mày còn dám vác mặt đến đây để tìm tao à?”

Hắn bực bội lên tiếng hỏi.

Y đưa tay kéo mũ xuống, khuôn mặt gớm ghiếc chi chít vết rạch đã khô thành sẹo.

“Lâm Khôn này chưa bao giờ ngán bố con thằng nào. Vũ Trình, mày quá xem thường tao rồi đó!”

Triệu Đình Khiêm bị Lâm Khôn gọi như vậy, động tác kéo khóa quần có chút dừng lại.

“Chẳng phải tao đã nói, Vũ Trình chết rồi hay sao. Mày đến gặp tao cũng vô ích!”

Lâm Khôn ném mạnh mũ phớt xuống đất, gầm gừ trong cuống họng:

“Mày mau câm miệng lại. Tao thừa biết, Vũ Trình ạ. Mày lừa được người đàn bà ngu ngốc kia, lừa được cả dòng họ lão già Triệu, nhưng sao có thể qua mắt được tao?!”

“Rốt cuộc mày đến tìm tao để làm gì?”

Triệu Đình Khiêm không còn giữ được bình tĩnh nữa, liền giơ tay đấm thẳng vào mặt Lâm Khôn một cú.

Lâm Khôn loạng choạng ngã chúi xuống bàn, đưa tay quệt vết máu trên khóe miệng, cười khẩy mà đáp:

“Đừng giở trò đòi giết tao để bịt đầu mối. Vũ Trình, mày đã như cá nằm trên thớt. Nếu tao muốn, ngay sau đêm nay toàn bộ chân tướng về bộ mặt thật của mày sẽ bị tao phơi bày cho cả thiên hạ này biết!”

Triệu Đình Khiêm hít một hơi thật sâu, hắng giọng nói:

“Điều kiện?”

Haha...

Lưu Khôn cười gằn:

“Mày đoán xem?”
Chương 90 : Màn trả thù tàn độc

“Hủy bỏ hôn ước?”

Triệu Tư Mỗ không tin vào những gì tai mình nghe thấy, nhẫn nhịn hỏi lại lần nữa.

Đằng Thiết Giáp ngồi phía đối diện lão ta, nhàn nhã đáp:

“Phải. Con gái ông tự ý bỏ trốn, nhà họ Đằng chúng tôi cảm thấy rất nhục nhã.”

Triệu Tư Mỗ chẳng buồn nghe qua những gì ông ta nói. Những ngày vừa qua, lão ta gặp đủ mọi thứ chuyện, cục tức đã đến nỗi uất nghẹn.

Hợp đồng bị hủy, tổn thất số tiền lớn, đến giờ hôn ước cũng chấm dứt.

Haha...

Triệu Tư Mỗ cười lạnh.

“Ông nên nhớ, hiện tại ông đã về hưu, quyền lực và danh tiếng của ông giờ giống như ngọn đèn treo trước gió. Không có tôi chống đỡ, xem nhà họ Đằng các người trụ lại được mấy năm nữa?”

Ôi dào!

Nghe Triệu Tư Mỗ nói mỉa, Đằng Thiết Giáp bĩu môi, bày ra bộ mặt vô cùng ghét bỏ.

Ông ta đứng dậy, phẩy phẩy tay ra hiệu tiễn khách.

“Cứ quyết định thế nhé, ông Triệu!”

Từ trên lầu, Đằng Thiết Quang vừa ngáp dài vừa bước xuống, trông thấy Triệu Tư Mỗ mặt mũi đỏ ngầu, hậm hực đóng rầm cửa lại đi ra ngoài, hắn ta cũng đã hiểu ra toàn bộ sự tình.

Ngồi xuống bên cạnh cha mình, Đằng Thiết Quang băn khoăn cất giọng hỏi:

“Cha làm thế không sợ Triệu Tư Mỗ sẽ giở trò sau lưng à?”

Đằng Thiết Giáp chỉ cười khẽ, ung dung trả lời:

“Có cho lão già đó mười lá gan cũng đừng hòng lão dám giở trò với chúng ta. Con cứ chờ xem!”

.......

Tút...tút...tút...

Hồi chuông điện thoại dài vang lên không ngớt.

Tại một căn hộ lớn, Tô Thạc Hiên nhấc máy lên nghe, thấy số điện thoại hiển thị tên danh bạ “ông Triệu”, hắn có đôi chút tò mò.

Từ trước đến nay, Triệu Tư Mỗ chưa bao giờ nhấc máy gọi cho hắn ta dù chỉ là một lần. Hôm nay lão gọi tới, chắc chắn có chuyện gấp muốn trao đổi.

“Chú Triệu à, cháu là Tô Thạc Hiên!”

Đầu dây bên kia, Triệu Tư Mỗ im lặng một chút, sau đó mới nhàn nhạt lên tiếng:

“Cậu có muốn làm con rể nhà họ Triệu hay không?”

Tô Thạc Hiên nghe như tiếng sét đánh bên tai, lập tức ngồi thẳng người lại.

Triệu Tư Mỗ tiếp tục nói:

“Giúp tôi một việc, tôi sẽ cho cậu trở thành chồng của Triệu Hinh, là con rể chính thức của Triệu Tư Mỗ!”

.......

Tập đoàn Long Thế ...

Tiêu Bách Thần ngồi trên ghế cao nhất, trọng vọng nhất, đưa ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía đám người trước mặt.

Người nào người nấy đều cúi gằm mặt xuống bàn, lật giở từng chồng tài liệu dày cộp.

Anh đưa tay mở màn hình máy chiếu, bên trên là hình ảnh một quặng vàng lớn tại thành phố Mã Phiêu, cách Tứ Châu khoảng một ngày đêm đi oto.

“Tại Mã Phiêu tồn tại một quặng vàng vô cùng lớn. Nếu như tôi dự đoán, số lượng vàng này từ xưa tới nay chưa bị ai phát hiện. Theo điều tra, không những núi Mã Phiêu chứa vàng mà còn có cả kim cương quý hiếm.”

Các cổ đông nghe anh nói đều không ngừng gật gù. Gia Huy xoay xoay chiếc bút bi, cười cười nêu ý kiến:

“Cố tổng, nếu đã phát hiện ra nguồn tài nguyên lớn như thế, chúng ta nên nhanh chóng bắt tay vào khai thác.”

“Đúng đấy Cố tổng, không thực hiện ngay, chỉ e Long Thế sẽ bị tập đoàn khác hớt mất tay trên!”

Một vài người khác chen vào nói theo. Quặng vàng Mã Phiêu này được xem là nguồn tài nguyên lớn mạnh gấp vài trăm lần các quặng mỏ khác.

Tuy nhiên nguyên do vì sao chưa có bất kỳ tập đoàn nào dám đến khai thác là vì khu này được một thế lực đen ngầm trấn giữ. Nghe nói, uy lực và khả năng chém giết của đám người này ngang cơ nhà họ Tiêu, có khi còn hơn đứt.

Trầm tư một lát, cuối cùng Tiêu Bách Thần quyết định, đích thân anh sẽ cùng Gia Huy và một số cổ đông khác tiến hành đến thành phố Mã Phiêu vào ba ngày tới.

Sau khi giải quyết ổn thỏa chuyện của Phương Mạn Châu, lập tức lên đường.

.......

Đằng Thiết Giáp trở về nhà, tổ chức một bữa tiệc cúng rằm lớn. Ông ta mời rất nhiều người đến dự, người nào kẻ nấy đều ăn vận sang trọng, trên tay cầm ly rượu thay nhau chúc tụng.

Đằng Thiết Giáp uống say khướt, chệnh choạng bước lên trên lầu.

Vì tuổi tác đã cao, mới uống được có vài chén ông ta đã thấm mệt, lúc này chỉ muốn lên giường nằm ngủ.

Kíttt!

Cửa phòng nặng nề bị đẩy ra.

Một bóng đen thừa cơ lẻn vào, sau đó rút từ trong người một chiếc khăn tay đã tẩm sẵn thuốc mê.

Ngay khi Đằng Thiết Giáp phát hiện ra có người lạ trong phòng thì đã muộn.

Ông ta chỉ kịp giãy giụa vài cái, đoạn nằm vật ra giường, hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.

Ranh giới giữa sự sống và cái chết hoàn toàn mỏng manh, đến nỗi bản thân con người cũng không thể nào lường trước được bất kỳ điều gì.

“Tốt, rất tốt. Thạc Hiên, cậu quả xứng đáng với con gái tôi!”

Triệu Tư Mỗ vừa nói vừa đưa tay vỗ vỗ lên vai Tô Thạc Hiên, đắc ý nhìn Đằng Thiết Giáp đang nằm rũ ở dưới đất, trông như một con gà bị cắt tiết.

Đằng Thiết Giáp vì tuổi cao sức yếu, đột nhiên lại cảm thấy cả người bị tạt một dòng nước lạnh buốt, khẽ rùng mình một cái, sau đó từ từ mở mắt tỉnh dậy.

“Triệu Tư Mỗ?”

Triệu Tư Mỗ thấy Đằng Thiết Giáp đã tỉnh, bèn vui vẻ đứng dậy, đoạn quay sang nhìn đám thuộc hạ, đắc ý mà ra lệnh:

“Chuẩn bị dụng cụ xẻo thịt!”

Cơ thể Đằng Thiết Giáp không ngừng run rẩy. Ông ta trợn tròn mắt nhìn Triệu Tư Mỗ, toan giẫy giụa để bỏ trốn. Thế nhưng hai tay, hai chân Đằng Thiết Giáp đã bị trói chặt, chống cự hoàn toàn trong vô vọng.

Nhìn cảnh tượng này, Triệu Tư Mỗ càng thêm phấn khích. Lão bước đến bên cạnh Đằng Thiết Giáp, phá lên cười ngặt nghẽo:

“Vô ích thôi. Cho dù mày có gào khản cổ thì cũng không có ai nghe thấy đâu.”

Khóe môi Đằng Thiết Giáp mấp máy, mở giọng mà chửi:

“Mày định giở trò gì? Tao sẽ cho người san bằng toàn bộ Triệu Thị ngay sau hôm nay!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom