• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Tuyệt Thế: Thiếu Gia Rửa Hận! (1 Viewer)

  • Chương 91-95

Chương 91 : Cắt tai ném cho chó săn

Phương Mạn Châu cả ngày hôm nay vẫn nằm ngủ li bì, người đã gầy hẳn đi trông thấy.

Mạc Thiên Sơ vẫn ngày đêm túc trực, quả không hỏi danh là vị hôn phu tốt.

Tiêu Bách Thần đứng lặng lẽ quan sát mọi cử động của Phương Mạn Châu, liền sau đó bước ra bên ngoài.

Phương Tiến sốt ruột cất giọng hỏi:

“Bây giờ tôi nên làm thế nào cho đúng?”

Anh chỉ lắc đầu, hai tay bó gối cười nhạt:

“Ông không cần phải làm gì rắc rối cả. Chỉ cần làm theo những gì tôi căn dặn, đơn giản thôi!”

Nhân khi Phương Mạn Châu vẫn còn ngủ say, Tiêu Bách Thần dùng tay cởi áo ngủ của cô ta ra, ném sang một bên. Trên người Phương Mạn Châu lúc này chỉ mặc độc đồ lót, cơ thể mềm mại hết sức cuốn hút. Tuy nhiên lớp da có phần tái nhợt, nhìn rõ nét mệt mỏi, yếu ớt.

Bạch Khởi La đứng bên cạnh nhếch mép cười:

“Chữa bệnh như anh kể ra cũng tốt quá nhỉ. Lúc nào cũng được động chạm với nhiều người đẹp!”

Tuy nhiên, lời cô chưa nói dứt câu liền bị bàn tay to lớn của anh túm chặt lấy eo, ép đứng sát vào trong tường.

“Anh làm trò gì vậy?”

Bạch Khởi La đưa hai tay chống lên ngực anh, bực bội mắng.

Gương mặt Tiêu Bách Thần càng lúc càng trở nên đê tiện hơn. Anh nhìn xoáy sâu vào cô, cười cợt đáp:

“Hơ, tôi chỉ có hứng thú với mình cô gái này!”

“Cút sang bên!”

Bạch Khởi La hừ lạnh, xô anh tránh ra ngoài.

Không có nhiều thời gian trêu chọc, Tiêu Bách Thần bèn quay trở lại bên cạnh Phương Mạn Châu, dùng hai ngón tay lướt dọc theo từng mạch máu trên cơ thể cô ta, nhắm mắt cảm nhận thử.

Căn phòng im ắng đến đáng sợ.

Mạc Thiên Sơ đứng bên ngoài cũng vô cùng sốt ruột, tay chắp hông đi qua đi lại, ánh mắt hoang mang vô cùng.

Ngón tay anh vẫn lướt dọc khắp mọi cơ mạch trên người Phương Mạn Châu, cuối cùng dừng lại ở trên đỉnh đầu.

Lông mày bắt đầu nhăn lại, dường như vô cùng khó chịu.

“Đúng như tôi dự đoán, quả không sai!”

Tiêu Bách Thần thu tay lại, nhờ Bạch Khởi La mặc lại quần áo cho Phương Mạn Châu, sau đó cả hai cùng đi ra ngoài phòng khách.

Phương Tiến cùng Mạc Thiên Sơ đã ngồi đợi sẵn. Trông thấy hai người đi ra liền đứng phắt dậy, lo lắng mà hỏi dồn.

“Cậu Tiêu, tình hình Mạn Châu thế nào rồi?”

Tiêu Bách Thần cởi một chiếc cúc áo trên người ra, nhàn nhã uống trà trước, đoạn mới ung dung mà đáp:

“Xin thứ lỗi, tôi chưa phát hiện ra điểm gì khả nghi trên cơ thể cô ấy cả!”

Phương Tiến có phần thất vọng thấy rõ. Còn Mạc Thiên Sơ chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt buồn bã ngước nhìn lên trên lầu.

“Chẳng lẽ không còn cách nào khác nữa à?”

Phương Tiến vò vò đống tóc hoa râm, bực bội nói.

Tiêu Bách Thần là nguồn hi vọng duy nhất của ông ta. Vậy mà giờ đây ang cũng chỉ như bao kẻ khác, không nhìn ra được bệnh.

Nhìn đồng hồ cũng đã khá muộn, Phương Tiến liền quay sang Mạc Thiên Sơ, nhẹ nhàng nhắc nhở:

“Mấy ngày nay con vất vả nhiều rồi, hãy về nhà nghỉ ngơi trước, mai lại đến sau!”

“Vâng!”

Mạc Thiên Sơ gật đầu, bắt tay chào từ biệt Tiêu Bách Thần, sau đó phóng xe đi thẳng.

Nhìn thấy anh ta đi khuất, lúc này Tiêu Bách Thần mới thu lại dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, nhìn thẳng vào mắt Phương Tiến mà nói:

“Ông Phương, cậu Mạc Thiên Sơ này có lai lịch như thế nào?”

Thấy Tiêu Bách Thần đột nhiên có hứng thú với Mạc Thiên Sơ, Phương Tiến có chút ngạc nhiên.

“Thiên Sơ là ân nhân của Mạn Châu khi còn du học bên nước ngoài. Trong một lần con bé đi chơi về muộn, suýt chút nữa đã bị bọn nghiện cưỡng bức, may mắn gặp được thằng nhóc. Hai chúng nó yêu nhau, tôi cũng không ngăn cản. Nghe nói cha mẹ thằng bé đã mất trong một vụ hỏa hoạn bảy năm trước. Hiện tại Thiên Sơ đang ở với bà ngoại!”

Tiêu Bách Thần gật gù, đoạn nhếch miệng nói:

“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, ông Phương, tốt nhất ông nên hủy hôn ước này càng sớm càng tốt đi!”

“Cái gì?”

Phương Tiến trợn tròn mắt, không tin vào những gì tai mình nghe thấy.

“Cậu Tiêu thật khéo đùa. Mặc dù trên thương trường tôi mưu mô, tàn nhẫn, nhưng riêng với người nhà tôi rất coi trọng đấy, không phải ai thích nói gì thì nói đâu!”

Tiêu Bách Thần đứng dậy, nhún vai:

“Không tin thì mời ông đi theo tôi một chuyến. Ma quỷ đòi mạng, hừ, nực cười!”

.......

“Á... Lũ khốn này!!!”

Trong một căn nhà kho tăm tối đang không ngừng vang lên tiếng gào khóc thất thanh của một người đàn ông lớn tuổi.

Đằng Thiết Giáp bị cởi sạch quần áo, nằm chỏng chơ trên mặt đất, khuôn mặt nhăn nheo đã bị rạch nát đến phân nửa, máu đỏ nhuốm ướt đầm gương mặt.

Ông ta đau đớn rú lên từng hồi. Mỗi một lần kêu, Triệu Tư Mỗ lại cầm con dao nhọn mà rạch lên mặt ông ta một cái.

“Sao rồi? Cảm giác rất khoái lạc phải không?”

Triệu Tư Mỗ gầm gừ trong cuống họng, cầm con dao sắc nhọn mà giơ lên ngang tầm mắt của Đằng Thiết Giáp.

Đằng Thiết Giáp lúc này đã sợ xanh mặt, không ngừng gào khóc van xin kịch liệt:

“Xin anh tha cho tôi. Tôi sẽ chuyển nhượng toàn bộ cổ phần và tài sản của mình cho anh. Mong anh hãy thả tôi ra!”

“Mẹ kiếp, cái thứ đầu lợn ngu ngốc này!”

Triệu Tư Mỗ dùng chân đá mạnh vào bụng Đằng Thiết Giáp một cái, không quên nhổ một ngụm nước bọt mà chửi đổng.

“Cái lúc tao muối mặt van xin mày đừng hủy bỏ hôn ước, mày có chịu nghe không? Hả, hả?”

Mỗi một lần “hả”, “hả”, Triệu Tư Mỗ lại cầm roi gai quất thật mạnh vào cơ thể trần trụi của Đằng Thiết Giáp.

Đằng Thiết Giáp tuổi đời đã cao, làm sao chống cự nổi với những đòn tra tấn giống như thời trung cổ thế này, cơ thể yếu ớt không ngừng run lên bần bật.

Ông ta cảm thấy van xin không được liền mở miệng đe dọa, hi vọng có thể xoay chuyển phần nào tình thế:

“Mày... Mày nên biết tao chính là cựu thủ tướng. Nếu tao xảy ra mệnh hệ gì, Thiết Quang cùng anh em của tao sẽ giết chết mày, san bằng dòng họ nhà mày!”

Mà Triệu Tư Mỗ lúc này càng nghĩ càng thêm điên tiết. Liên tục các dự án bị hủy, tập đoàn trải qua lắm biến cố, lão ta gần như đã phát nổ.

“Lão già, đe dọa ông đây ư? Gan lớn lắm, lớn lắm!”

Triệu Tư Mỗ dùng chân đè lên ngực Đằng Thiết Giáp, sau đó nâng một bên tai của ông ta lên.

Đằng Thiết Giáp đã tiểu tiện đầy đất, cổ họng chỉ còn phát ra được những tiếng gầm gừ khó khăn.

“Chết đi!”

Bàn tay cầm dao của Triệu Tư Mỗ lạnh lùng xẻo đứt một bên tai của Đằng Thiết Giáp, sau đó ném về phía một con chó săn.

Cái tai bị cắt lập tức bị chó săn tha vào một góc tối, cắn nuốt nhai rau ráu!
Chương 92 : Cái chết thảm khốc của Đằng Thiết Giáp

“Cậu chủ, có người gửi cho cậu bưu phẩm gấp này ạ!”

Quản gia nhà họ Đằng trên tay ôm một bọc quà tương đối lớn và nặng, vừa đi vừa lắc lắc, áp sát vào tai nghe ngóng.

Bên trong chiếc hộp chỉ phát ra âm thanh lộc cộc, lộc cộc nặng nề.

“Chết tiệt, ông già lặn đi đâu mất. Đang tổ chức tiệc mà đi biệt tăm, bực mình thật!”

Đằng Thiết Quang hậm hực đưa tay đón lấy hộp quà, miệng không ngừng chửi thề.

Hộp quà được bọc khá kỹ lưỡng, hắn phải dùng kéo rọc giấy rạch một đường hộp mới tháo được miệng hộp ra bên ngoài.

Ngay lập tức, một thứ mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi hắn. Đằng Thiết Quang cảm thấy vô cùng lợm giọng, chau mày nhăn mặt.

Quản gia Lý Thông tò mò đứng bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm vào bên trong.

Đằng Thiết Quang cầm ngược chiếc hộp, dốc xuống đất. Ngay khi vật kia rơi ra, hắn đã bị dọa một phen chết cứng: một cái đầu người bị cắt nham nhở, bê bết máu tươi lăn lông lốc trên nền đất.

“Á...á...á... Là, là đầu của ông chủ!”

Chiếc đầu của Đằng Thiết Giáp đã bị cắt rời, không những thế còn bị cắt mất một bên tai. Cảnh tượng vô cùng khủng khiếp và tàn nhẫn.

Đằng Thiết Quang tức tốc gập cong người, nôn thốc nôn tháo. Có lẽ, cả cuộc đời còn lại sau này của hắn cũng không thể quên được hình ảnh thảm thương, khủng khiếp này của cha mình!

......

“Ông Triệu ra tay thật tàn nhẫn!”

Một thuộc hạ của Triệu Tư Mỗ vừa lúi húi lau dọn chỗ máu còn sót lại, vừa lắc đầu chép miệng nói.

“Câm miệng lại A Minh, mày muốn chết rồi à?”

A Minh không nói gì nữa, cùng những người khác khiên phần thân còn sót lại của Đằng Thiết Giáp, đem ném vào trong lò hỏa thiêu.

Dưới sân kho ngập tràn mùi xăng, Triệu Tư Mỗ thản nhiên quẹt một que diêm, đoạn ném xuống nền đất. Ngay tức khắc, ngọn lửa lớn nóng rực bùng lên mạnh mẽ, chỉ trong chốc lát đã thiêu rụi toàn bộ căn nhà kho cùng dấu vết phạm tội của lão.

Tin tức Đằng Thiết Giáp bị giết một cách dã man nhanh chóng đến tai Tiêu Bách Thần.

Lúc nhận được tin này, anh vẫn còn rất ung dung mà bình thản, chỉ duy nhất mình Bạch Khởi La là không vui vẻ cho lắm.

Anh nhìn cô, nở nụ cười hàm ý:

“Bị kẻ khác cuỗm mất tay trên, cô khó chịu lắm à?”

Bạch Khởi La bĩu môi đáp:

“Chỉ có chút nuối tiếc vì chính tay tôi chưa trả thù được ông ta thì ông ta đã chết!”

Tiêu Bách Thần thừa hiểu, kẻ có thể giải quyết Đằng Thiết Giáp sạch sẽ tới mức cảnh sát không thể tìm thấy bất kỳ chứng cớ nào chỉ có thể là Triệu Tư Mỗ.

Cũng giống như khi lão ta giết chết cha mẹ anh, đổi trắng thay đen, hoàn toàn bất lực.

Bạch Khởi La trầm ngâm một lúc, sau đó mới lên tiếng:

“Chuyện nhà họ Phương, anh mau kết thúc đi!”

Tiêu Bách Thần khẽ gật đầu, đoạn đứng dậy mặc áo khoác, cùng Bạch Khởi La lái xe đến dinh thự nhà Phương Tiến.

Mạc Thiên Sơ thấy anh đã tới bèn thân thiện bước lên bắt tay chào hỏi trước. Có điều, ánh mắt của Mạc Thiên Sơ mỗi lúc một thêm phức tạp, suy nghĩ càng thêm thâm sâu.

“Phương tiểu thư thế nào rồi?”

Anh ngồi xuống ghế, không quên hỏi thăm.

Phương Tiến gật đầu đáp:

“Từ sau hôm đó, con bé đã đỡ nhiều rồi, ban đêm không còn la hét, đổ mồ hôi như trước nữa!”

Nghe vậy, Tiêu Bách Thần nhẹ nhàng gật đầu. Đoạn anh quay sang phía Mạc Thiên Sơ, cẩn thận dặn dò:

“Tôi có thể nhờ anh chút không? Phương tiểu thư vì kiệt sức quá nhiều nên cần chút đồ tẩm bổ. Anh thường xuyên nấu ăn cho cô ấy, chắc cũng biết rõ khẩu vị rồi phải không?”

Mạc Thiên Sơ nghe hiểu, lập tức đứng dậy, bước vào trong bếp nấu ăn cho Phương Mạn Châu.

Chờ anh ta đi khuất, từ dưới bếp bắt đầu tỏa ra một mùi thơm dịu mát, Tiêu Bách Thần mới mãn nguyện, quay sang nhìn Bạch Khởi La đầy ẩn ý.

Phương Mạn Châu đã tỉnh, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra phía cửa. Trông cô không còn chút sức sống nào cả, hai mắt trũng sâu, thâm cuồng.

Mạc Thiên Sơ bê lên một bát cháo hầm gà, được sắc bằng mười loại thuốc bắc tốt nhất, hương thơm bay nghi ngút khắp phòng.

“Em ăn chút gì đi cho mau khỏe!”

Anh ta cẩn thận múc từng muỗng cháo lên, kề sát bên môi người yêu.

Tuy nhiên Phương Mạn Châu hoàn toàn bỏ ngoài tai, quay đầu sang một hướng khác né tránh.

Trong phòng lúc này chỉ có mình Phương Mạn Châu và Mạc Thiên Sơ.

Trước thái độ lạnh nhạt của bạn gái, gương mặt dịu hiền vốn có của Mạc Thiên Sơ nhanh chóng bị lột bỏ. Anh ta bày ra khuôn mặt hậm hực tức tối, dí sát muỗng chào lên miệng Phương Mạn Châu, gầm gừ đe dọa:

“Tôi bảo cô ăn đi, ăn đi, mau lên. Cô dám không nghe lời tôi à?”

“Mạc Thiên Sơ, anh có thể kết kịch được rồi đấy!”

Cánh cửa phòng bất ngờ được mở ra, Tiêu Bách Thần, Bạch Khởi La cùng Phương Tiến trừng mắt nhìn Mạc Thiên Sơ chằm chằm.

Anh ta nhất thời bị dọa sợ, bát cháo lập tức rơi xuống đất, bắn tung tóe lên cả ga giường.

“Anh đang nói nhảm cái gì vậy?”

Mạc Thiên Sơ cười gượng đáp.

Tiêu Bách Thần không để Mạc Thiên Sơ kịp chối, nghiêng mặt cười lớn:

“Anh lén lút bỏ thuốc dại cho chó vào thức ăn của Phương Mạn Châu, hòng làm hỏng hệ thần kinh của cô ấy một cách từ từ. Mạc Thiên Sơ, anh quả thực rất giỏi!”

Phương Tiến không nhịn được cơn tức giận trong người bèn giơ tay chỉ thẳng vào Mạc Thiên Sơ, quát lớn mắng:

“Thiên Sơ, uổng công tao coi mày là con rể tương lai, vậy mà mày gan to bằng trời, xảo trá quỷ quyệt, dám hãm hại con gái tao. Mày thật khốn nạn!”

Mực Thiên Sơ vẫn bày ra bộ mặt ngây thơ, ánh mắt hoang mang khó hiểu, nhìn Phương Tiến đầy oan ức:

“Chú Phương, cháu luôn coi chú và Mạn Châu là người thân ruột thịt. Làm sao cháu có thể nhẫn tâm hại chết cô ấy được chứ? Chú đừng dại dột nghe đám người xa lạ này mà đổ oan cho cháu!”

Nghe anh ta thanh minh, Tiêu Bách Thần chỉ cười lạnh.

Anh cầm túi thuốc dại cho chó, ném mạnh về phía Phương Tiến, gương mặt vô cùng bình thản:

“Anh nghĩ việc anh lén lút làm mà không có ai phát hiện ra ư? Nực cười!”

Ngừng một lát, Tiêu Bách Thần nói tiếp:

“Khoảng chừng năm tháng nay, bữa nào anh cũng cho thuốc dại vào trong đồ ăn, thức uống của Phương Mạn Châu. Loại thuốc này được sản xuất ngầm, đã bị cấm tiêu thụ tại nước ta, không chỉ bởi tác hại gây nên cho động vật mà nếu bị con người lạm dụng còn gây ức chế cơ quan thần kinh. Hậu quả làm cho đầu óc con người không còn minh mẫn, sản sinh ra ảo giác. Dùng càng lâu, tính mạng càng bị đe dọa!”

Mạc Thiên Sơ nghe anh nói mà cả người lặng đi. Rõ ràng thuốc dại cho chó đã được anh ta giấu kĩ trong nhà, vậy mà tại sao Tiêu Bách Thần vẫn tìm ra được.

Mạc Thiên Sơ cười khẩy, ung dung ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo nhau, chậm rãi nói từng chữ:

“Haaa... Nhà họ Phương phải nhận hậu quả này bởi vì lũ khốn đó đáng chết gấp trăm ngàn lần!”
Chương 93 : Cách đền tội tốt nhất

Mạc Thiên Sơ phá lên cười như điên dại. Cuộc đời này anh ta phàm làm bất cứ việc gì cũng sai lầm, nhưng chỉ riêng chuyện gài bẫy nhà họ Phương, Mạc Thiên Sơ không bao giờ hối hận.

Tiêu Bách Thần bước tới gần Phương Mạn Châu, lấy tay day vào huyệt thái dương cô mười lần, sau đó dùng kim châm đâm sâu lên đỉnh, lại nhờ Bạch Khởi La không ngừng xoa bóp kinh mạch.

Khoảng chừng một lúc sau, Phương Mạn Châu đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Mạc Thiên Sơ bị thuộc hạ của Phương Tiến bao vây, nhất thời không di chuyển được, đành ngồi im trơ mắt nhìn những kẻ phía trước.

“Nói đi, Mạc Thiên Sơ, vì sao mày lại làm thế?”

Phương Tiến cố gắng kìm nén cơn giận xuống, gằn giọng hỏi rõ từng tiếng.

Mạc Thiên Sơ cũng không có ý định giấu giếm ông ta nữa, hời hợt kể lại toàn bộ sự việc.

Bảy năm về trước, cả gia đình anh ta gồm cha mẹ, chị gái và Mạc Thiên Sơ cùng nhau phóng xe ra bãi biển du lịch.

Nào ngờ, trên đường trở về, xe nhà Mạc Thiên Sơ bị một chiếc siêu xe hạng sang đâm trúng. Cú va mạnh khiến ông Mạc không kịp làm chủ tay lái, đánh xe đâm thẳng vào vách núi. Cả nhà bốn người thì ba người chết ngay lập tức.

Mạc Thiên Sơ thoi thóp, qua lớp màng máu tanh tưởi trên mắt, anh ta nhìn rõ khuôn mặt của hung thủ gây án, đó chính là Phương Mạn Châu cùng bạn trai cũ của cô ta.

Sau khi thấy xảy ra tai nạn lớn, Phương Mạn Châu cùng gã bạn trai lập tức quay trở lại xe, phóng đi ngay trong đêm, để mặc cả nhà Mạc Thiên Sơ nằm thoi thóp.

“Tôi mất sáu năm ròng rã chỉ để tìm kiếm và bắt cô ta phải trả giá cho những gì mình đã gây ra. Ngay khi thấy xe bị rò rỉ xăng, tôi cố gắng bò ra bên ngoài, may mắn được cứu sống. Cô ta hại chết cả nhà tôi mà vẫn nhởn nhơ sống sung sướng, đừng hòng tôi mở mắt bỏ qua!”

Không khí trong phòng càng lúc càng thêm nặng nề.

Phương Mạn Châu nước mắt chảy ròng ròng, lắp bắp nói:

“Thiên Sơ... Em thực sự xin lỗi. Lúc đó, do em quá hoảng sợ nên...!”

“Ngậm mồm lại. Cô đừng có biện minh cho tội ác của mình. Mạn Châu, tôi phải để cô nếm trải mùi vị mất đi người thân yêu nhất là như thế nào!”

Mạc Thiên Sơ hét lên, đoạn rút từ trong túi áo một khẩu súng ngắn, lên cò nhằm thẳng về hướng Phương Tiến mà bắn.

Đoàng....!

Tiếng súng nổ vang, mùi thuốc bay tản ra trong không khí, Phương Mạn Châu kinh hãi hét lên một tiếng.

Tuy nhiên, do Phương Tiến cũng từng đấu đá trên thương trường nhiều năm, do vậy đã quá quen thuộc với những sự việc bất ngờ xảy ra như thế này.

Ông ta nhảy vờn người sang bên cạnh, cú tránh mạnh mẽ làm cho bể cá thủy tinh ở góc phòng đổ rầm xuống, vỡ tan tành.

“Chết tiệt!”

Mạc Thiên Sơ há miệng chửi thầm, xoay người định bắn tiếp một viên đạn nữa.

Lần này, Phương Mạn Châu đã nhanh chân hơn, cô nhảy xuống đất, bật người ôm chầm lấy Mạc Thiên Sơ. Cả hai nhất thời cùng ngã lăn xuống dưới đất.

“Mạn Châu, mau tránh ra!”

Phương Tiến hét lớn.

Người của Phương Tiến lập tức bổ nhào tới, chĩa súng vào đầu Mạc Thiên Sơ, chỉ cần anh ta có bất kỳ động tĩnh nào là bắn chết ngay tại chỗ.

Phương Mạn Châu chỉ nhìn người yêu, ánh mắt long lanh đau khổ:

“Thiên Sơ, tuy em gây ra cái chết cho cha mẹ anh, nhưng tình cảm một năm qua của em dành cho anh là thật. Anh hãy bỏ súng xuống, cha sẽ tha thứ cho chúng ta. Chúng ta cùng nhau làm lại từ đầu!”

Mạc Thiên Sơ ngửa cổ lên trần nhà, phá lên cười ngặt nghẽo.

Anh ta bị dồn đến bước đường cùng này cũng là do Phương Mạn Châu.

Tất cả đều do Phương Mạn Châu.

Anh ta lại là người cô yêu nhất.

Và Phương Mạn Châu cũng là người con gái anh ta đã yêu.

Yêu chính kẻ thù giết chết người thân của mình, Mạc Thiên Sơ không thể làm được.

Mạc Thiên Sơ đưa chân đá mạnh về phía Phương Mạn Châu, lùi về sau chừng ba bước.

Bạch Khởi La có dự cảm không lành, đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Bách Thần.

Tuy nhiên, cô chỉ có thể nhận lại được cái lắc đầu lạnh lùng của anh.

Chuyện riêng của họ, Tiêu Bách Thần không muốn nhúng tay vào.

“Đi thôi!”

Tiêu Bách Thần kéo tay Bạch Khởi La, bước ra ngoài cửa.

“Chúng ta cứ vậy mà đi à?”

Cô ngơ ngác nhìn anh.

Khoảng chừng một phút sau, trong phòng bỗng vang lên một tiếng súng nổ lớn.

Tiếng thét của Phương Mạn Châu vang lên xé lòng.

Người cô yêu nhất cuối cùng cũng chọn cách tự sát, giống như sự trả thù mà Mạc Thiên Sơ đã nói: để cô tự nếm trải cảm giác mất đi người thân yêu là như thế nào!

.......

“Anh, chuyện của tập đoàn, hãy mau chóng tiến hành giải quyết!”

Đầu dây bên kia, giọng nói của Gia Huy càng lúc càng trở nên trầm xuống.

Quặng vàng khổng lồ kia cần phải tiến hành gấp rút, không thể trì hoãn thêm ngày nào nữa.

Tiêu Bách Thần gật đầu.

Sớm ngày mai, anh sẽ đích thân dẫn người sang thành phố Mã Phiêu, tiến hành khai thác. Hiện tại, Long Thế và Triệu Thị là hai tập đoàn vàng bạc lớn nhất cả nước, bên nào nhanh chóng chớp thời cơ sớm hơn thì bên đó sẽ chiếm phần thắng cao hơn.

Phương Tiến không quên cảm ơn anh bằng một số lượng tiền tệ lớn, đồng thời tự động thỏa hiệp, muốn cùng anh hợp tác chế tạo robot.

Đây cũng chính là điều Tiêu Bách Thần muốn.

Anh ngả lưng trên ghế dựa, nở nụ cười sảng khoái.

“Nếu ông Phương đã có nhã ý hợp tác với Long Thế, tôi chắc chắn sẽ đồng ý!”

Lần này, Triệu Tư Mỗ không ngờ lại bị hớt tay trên, cục tức đã dâng tận cuống họng.

Lão rít một điếu xì gà, đoạn cho gọi Triệu Đình Khiêm tới.

“Đình Khiêm, hai ngày nữa mở tiệc lớn, mời toàn bộ các công ty lân cận tới dự. Đặc biệt, gửi thiệp mời cho Cố Trường Lục. Cha phải xem Cố Trường Lục này rốt cuộc là người như thế nào!”
Chương 94 : Âm mưu giết người trong khách sạn

Triệu Đình Khiêm thông qua gửi thiệp mời, phát hiện Tiêu Bách Thần những ngày sắp tới sẽ không có mặt ở Long Thế, chỉ có phó giám đốc Gia Huy đồng ý tới dự.

Tiêu Bách Thần chuẩn bị xe, trang bị đầy đủ, cùng Bạch Khởi La, A Hào, Mãn Thế và một vài thuộc hạ khác cùng nhau xuất phát đến thành phố Mã Phiêu.

Mọi việc còn lại trong tập đoàn đều giao cho Gia Huy tạm thời đứng ra lãnh đạo.

Xe xuất phát được hơn một giờ đồng hồ, đến một khúc cua nhỏ, đám người phía trước bắt đầu dừng xe.

A Hào mở cửa xe bước xuống, cúi đầu trước cửa xe Tiêu Bách Thần, thắc mắc hỏi:

“Nãy giờ em quên mất, cậu chủ, nghe nói Khương Tặc canh giữ Mã Phiêu rất gắt. Chỉ e rằng chúng ta không vào nổi đầu chào thành phố ý chứ?!”

Tiêu Bách Thần cười cợt, gương mặt vô cùng thản nhiên:

“Nếu liền lúc tất cả xe của chúng ta đều vào thành phố, Khương Tặc chắc chắn sẽ cho người kiểm tra. Vì vậy, tôi và Bạch Khởi La sẽ vào trước. Sáng sớm hôm sau các cậu mới đánh lái đến vị trí tôi dặn. Nhớ chưa?”

A Hào lập tức hiểu ý, gật gật đầu, liền sau đó cùng thuộc hạ đánh xe sang một hướng khác, hoàn toàn mất tích về phía ngoại ô thành phố.

Bạch Khởi La chưa từng nghe qua cái tên Khương Tặc, bèn quay sang Tiêu Bách Thần thắc mắc hỏi nhỏ:

“Khương Tặc là người như thế nào?”

Về đám người Khương Tặc, anh cũng chỉ mới gặp thoáng qua đúng một lần duy nhất khi cùng Tiêu Hoàng Long tới Mã Phiêu đàm phán hợp tác.

Vương Thống là tên tổ chức chính thức của chúng, do Khương Tặc đứng đầu quản lý.

Tổ chức này đứng ra làm việc dựa trên danh nghĩa bảo tồn và chăm sóc động vật quý hiếm, nhưng thực chất ngầm tiêu thụ và sản xuất ma túy lớn trong và ngoài nước.

Khương Tặc móc nối được với các công ty lân cận, tàng trữ thêm vũ khí và chất nổ. Do vậy, bọn chúng cũng là đối thủ đáng gờm mà Tiêu Bách Thần cần phải dè chừng.

Tuy Thế, Vương Thống lại không có chút hứng thú nào với vàng bạc cả. Mặc dù chúng biết Mã Phiêu chứa khối lượng vàng lớn nhưng lại không thèm khai thác.

Bạch Khởi La nghe xong, cuối cùng cũng đã hiểu ra liền gật nhẹ đầu.

Tiêu Bách Thần đánh lái, xe lao vút qua cổng chào thành phố Mã Phiêu, tiến nhanh về một ngôi nhà trọ nhỏ sâu nằm hẻo lánh trong góc thành phố.

Anh mở cửa xe, chỉnh lại quần áo, đoạn giải thích:

“Chúng ta là khách mới tới, không nên làm quá phô trương. Mã Phiêu tuy nhỏ nhưng lại được đám người Vương Thống kiểm soát rất gắt gao!”

Bạch Khởi La vốn rất đơn giản, cô có thể ở đâu cũng được, kể cả phải nằm bờ ngoài bụi.

Lễ tân thấy hai người một nam một nữ bước vào, chưa cần hỏi nhiều liền cúi người lấy một chiếc chìa khóa, ném mạnh lên bàn, hời hợt nói:

“Phòng 304, tầng ba!”

“Chúng tôi muốn thuê hai phòng!”

Chưa đợi Tiêu Bách Thần lên tiếng, Bạch Khởi La đã vội sửa lại.

Lễ tân nhai nhai miếng kẹo cao su trong miệng, thổi lên mấy cái bong bóng, nhìn hai người họ bằng ánh mắt ngạc nhiên.

“Hai người không phải một cặp tình nhân?”

Bạch Khởi La toan nói thêm gì đó liền bị Tiêu Bách Thần đưa tay kéo đi, miệng không quên cười cười:

“Thôi mà, đừng giận anh lâu như thế chứ, em yêu!”

.......

Căn phòng 304 nằm ở ngay chính giữa hành lang tầng ba. Căn phòng bày trí đơn giản gồm một chiếc giường nhỏ, một chiếc tủ gỗ, đồ sinh hoạt cá nhân và một vài gói bánh được xếp ngay ngắn.

Bạch Khởi La ngồi xuống giường, hai đầu gối vắt chéo nhau, tâm trạng không mấy vui vẻ.

“Cô có trông thấy lòng bàn tay của người phụ nữ kia có vết săm hình đầu lâu không?”

Nghe anh hỏi, Bạch Khởi La mới sực nhớ lại, lúc cô ta ném chìa khóa cho hai người, trong lòng bàn tay có săm hình đầu lâu nhỏ xíu.

Tiêu Bách Thần gật đầu, nói tiếp:

“Cô ta chính là một thành viên của tổ chức Vương Thống. Nếu tôi đoán không nhầm, người của Khương Tặc cũng ở trong đây. Tốt nhất chúng ta không nên dây dưa gì nhiều với loại người này!”

Cộc...cộc...cộc...

Ngoài cửa có tiếng gõ đều đều vang lên.

Tiêu Bách Thần đánh mắt ra hiệu, liền sau đó đứng dậy mở cửa.

Là người lễ tân khi nãy.

Cô ta đích thân bê lên một hộp đồ mới, đưa cho anh, khuôn mặt nhẹ tênh nhắc:

“Hộp đồ kia bị thiếu mấy món. Anh có thể bổ sung. À, bao cao su có nhiều loại, muốn loại nào thì có thể xuống đổi!”

Nói xong, cô ta quay gót đi thẳng.

Gương mặt Bạch Khởi La lúc trắng lúc xanh bèn lờ đi, coi như mình không nghe thấy.

Dùng bữa xong, Bạch Khởi La cảm thấy trong người có chút buồn ngủ. Cô lên giường nằm trước, Tiêu Bách Thần ngủ sau.

Lúc đầu, Bạch Khởi La nằm trên, Tiêu Bách Thần ôm chăn ngủ dưới đất.

Tuy nhiên, nửa đêm, trong phòng chợt vang lên tiếng lạch cạch din thường.

Tiêu Bách Thần phản ứng vô cùng nhanh. Anh thu chăn, nhẹ nhàng lách người nằm lên giường, vòng tay ôm chặt Bạch Khởi La vào trong lòng.

Bạch Khởi La vì hành động của Tiêu Bách Thần làm cho tỉnh ngủ, toan mở miệng mắng, nhưng ngay khi nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của anh cô liền hiểu ra vấn đề, sau đó ngoan ngoãn phối hợp, vòng tay ôm lấy anh, giả vờ ngủ.

“Hai đứa nó đã ngủ say chưa?”

Giọng nói khàn khàn của một người đàn ông vang lên ngoài cửa.

Thông qua khe nhòm nhỏ xíu vừa được đục lỗ, kẻ kia lập tức gật đầu, đáp:

“Đã ngủ say. Tôi thấy trong phòng tương đối im ắng!”

“Hành động thôi. Mày cùng Hoàng Thái áp chế thằng con trai trước, còn đứa con gái dễ đối phó hơn!”

Nói là làm, chúng dùng một vài thủ thuật, nhẹ nhàng tháo dỡ nắm cửa phòng ngủ, đoạn dùng lưỡi dao sắc bén khẽ lách vào khe, đẩy mạnh cánh cửa mở ra bên ngoài.

Trong phòng hết sức tăm tối.

Thông qua ánh đèn mờ ảo của chiếc đèn pin chuyên dụng, chúng thấy hai người một nam một nữ đang nằm ôm nhau thắm thiết, ngủ say sưa. Thỉnh thoảng còn vang lên tiếng ngáy khe khẽ.

Soạt...!

Lưỡi dao sắc lạnh được giơ lên cao, phản chiếu lên gương mặt anh tuấn của Tiêu Bách Thần.

Gã đàn ông to con quay sang nhìn đàn em, gật đầu ra hiệu.

“Giết!”
Chương 95 : Con người giả tạo

Phập...!

Con dao sắc lạnh bất ngờ đâm thẳng xuống theo quán tính. Tuy nhiên, lưỡi dao không đâm vào da thịt mà cắm xuống đệm, hất thời bị một bàn tay cứng như đá giữ chặt lại.

“Không xong rồi!”

Gã đàn em kêu lên.

Tuy nhiên, hắn chưa kịp phản ứng liền bị một cú đấm dội ngược từ cằm lên trên, răng lưỡi nhất thời cắm chặt vào nhau, đau đớn đến túa cả mồ hôi lạnh.

Tiêu Bách Thần ngồi bật dậy, dùng chân đá văng gã đàn em ra xa, sau đó dùng sức giật mạnh con dao ra khỏi giường, trừng mắt về phía bọn chúng.

Gã đàn em bị đá mạnh, cả người bay lên không trung, lưng đập mạnh vào cạnh bàn, nằm gục dưới đất kêu la rên rỉ.

“Mẹ kiếp! Mày đã tỉnh từ khi nào?”

Tên đầu sỏ dùng đèn pin lia vào mặt anh, hòng làm cho anh chói mắt.

Bạch Khởi La nhanh nhẹn hơn, nhoài người ra phía cửa, lần tìm công tắc điện bật sáng.

Ngay khi ánh sáng được chiếu rõ, hai người đã có thể nhìn kĩ được khuôn mặt những kẻ này.

Trong phòng gồm ba gã côn đồ, thân hình to béo, cơ bắp nổi cuồn cuộn, nhìn qua là biết bọn chúng có tập gym.

Gã vừa bị Tiêu Bách Thần đánh cho một trận tơi tả thì cởi trần, trên người săm hình con rồng vần vũ, mái tóc cắt trọc.

Kẻ đứng đầu là Tiêu Lang, thuộc hạ thân thiết của Khương Tặc. Thông qua ký hiệu trên lòng bàn tay của hắn, Tiêu Bách Thần nhận ra được hắn chính là người của Vương Thống.

Tiêu Lang hết nhìn đàn em lại nhìn sang Tiêu Bách Thần, hừ lạnh:

“Tỉnh rồi hay không cũng không còn quan trọng nữa, mày phải chết!”

Vừa nói, hắn vừa hếch mặt hất gã thuộc hạ còn lại lao người về phía Tiêu Bách Thần, cầm dao đòi đâm tới.

Tiêu Bách Thần buông miệng chửi thề:

“Chưa nói lý do đã đòi giết, chúng mày cũng ngang ngược thật!”

Tiêu Lang lao lên sau cùng, nhằm hướng Bạch Khởi La mà đâm tới. Theo suy nghĩ của hắn, Bạch Khởi La chân yếu tay mềm, lại còn là tình nhân của Tiêu Bách Thần, chắc chắn sẽ là điểm chết của anh.

Thế nhưng, hắn đã lầm.

Bạch Khởi La thấy hắn lao đến chỉ nhếch môi cười lạnh, sau đó cô với lấy chiếc ghế gỗ bên cạnh, không thèm né tránh Tiêu Lang mà phang thẳng về phía hắn.

Rầm...!

Ghế gỗ đập mạnh lên người hắn, sau đó vỡ thành bốn mảnh lớn.

Tiêu Lang bị đập đau, nhất thời chống tay lên trên thành tường, không tin vào những gì mắt thấy tai nghe.

Ba gã côn đồ to khỏe lại không là đối thủ của hai người trước mắt này.

Thật quá nhục nhã!

Tiêu Bách Thần thừa cơ, dùng dao cứa mạnh vào một bên eo gã thuộc hạ.

Hắn rú lên đau đớn, đưa tay ôm lấy eo, máu từ kẽ tay túa ra như xối.

“Nói! Ai sai chúng mày đến đây đòi giết tao?”

Tiêu Bách Thần túm tóc Tiêu Lang, ấn mạng xuống dưới đất.

Tiêu Lang vẫn nhất quyết không nói, cắn chặt môi.

Trước thái độ lì lợm của hắn, Tiêu Bách Thần càng thêm điên tiết.

Mọi hành tung của anh đều vô cùng kín kẽ, bí mật, tuyệt đối không để ai phát hiện. Duy nhất chỉ có Gia Huy cùng những người có vai vế quan trọng trong tập đoàn Long Thế.

Khương Tặc chắc chắn sẽ không sai người ngang nhiên gây sự với anh.

Chỉ có một khả năng lớn: gã Tiêu Lang này lén lút sau lưng đại ca mà ngấm ngầm thực hiện các phi vụ khác hòng sơ múi thêm chút lợi nhuận riêng cho mình.

“Mày do Khương Tặc phái tới?”

Tiêu Bách Thần mở miệng dò hỏi.

Gương mặt của Tiêu Lang vẫn không chút sám hối, bình thản nhìn anh thách thức.

“Nhãi ranh, mày nghĩ tao sẽ không dám gì mày ư?”

Anh cười lạnh, sau đó bước ra phía sau, chộp lấy gã đàn em bị đâm vào hông khi nãy, hỏi hắn:

“Tao hỏi lại lần cuối cùng, ai sai chúng mày tới đây giết tao?”

Cũng giống như Tiêu Lang, gã đàn em há miệng nhổ một bãi nước bọt về phía anh, sau đó vênh mặt trừng mắt nhìn lại.

Hai tay Tiêu Bách Thần ôm lấy thái dương của hắn, đoạn không nói không rằng, trực tiếp vặn gãy cổ hắn, xoay một vòng 360 độ.

Rắc!

Tiếng xương gãy vụn khiến Tiêu Lang há hốc miệng, không dám hé răng lấy nửa lời.

Tiêu Bách Thần phủi tay, quay trở lại phía Tiêu Lang, giơ hai tay ôm chặt lấy thái dương hắn.

Bỗng dưng, một mùi khai khai thoang thoảng bay trong phòng, ngay sau đó bốc lên nồng nặc.

Bạch Khởi La theo phản xạ đưa tay bịt mũi:

“Bách Thần, hắn...tè dầm rồi!”

Tiêu Lang sợ xanh mắt.

Hắn không ngờ Tiêu Bách Thần lại sẵn sàng ra tay tàn độc đến như thế.

Bởi vậy, hắn nuốt một ngụm nước bọt, quyết định khai hết tất thảy sự việc.

“Xin anh tha mạng... Khương Tặc không hề biết việc này. Tôi là nhận nhiệm vụ của một ông chủ lớn khác.”

Tiêu Bách Thần tạm thời buông bàn tay, khoanh chân ngồi trên ghế, im lặng mà tiếp tục nghe hắn nói.

Tiêu Lang dựa người vào tường, thở hổn hển:

“Chúng tôi bí mật nhận các nhiệm vụ giết người theo yêu cầu. Mỗi lần xong chuyện, thù lao được chi trả lớn gấp ba lần số tiền hàng tháng Khương Tặc cho.”

“...”

“Hai ngày trước, có một email bí mật được gửi tới, nội dung yêu vầu chúng tôi theo dõi và giết anh. Nếu thành công, số tiền chúng tôi được nhận sẽ là năm triệu tệ. Mối làm ăn ngon này, tội gì chúng tôi không làm chứ!”

Tiêu Bách Thần cười lạnh. Kẻ muốn giết anh chắc chắn có mối quan hệ thân thiết với anh. Bởi vậy y mới có thể nắm rõ lịch trình và kế hoạch của anh rõ như trở bàn tay đến thế.

“Nói, hắn là ai?”

Tiêu Lang suy nghĩ một lát, sau đó mới mở miệng nói tiếp:

“Hắn không để lại tên thật. Nhưng cuối tin nhắn có chữ ký của hắn, là SJO.”

SJO?

Tiêu Bách Thần quay sang nhìn Bạch Khởi La, nhếch miệng cười khổ:

“Là ký hiệu tên... Của cha nuôi!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom